Bệnh viện khu Vạn Niên.
Kha Ngôn nằm trên giường bệnh như xác ướp vì được quấn trong bộ đồ nén (*) và băng gạc, cả khuôn mặt bao gồm cả phần mắt đều bị che kín, chỉ chừa lại miệng.
(*) Bộ đồ dành cho các bệnh nhân bị bỏng toàn thân ấy.
Sau khi Lan Khâm và Lý Trạch Phân thông báo danh tính xong, các nhân viên y tế phụ trách chăm sóc Kha Ngôn bước ra khỏi phòng, trong mấy bước ngắn ngủi đã lặp lại 5 lần câu “Đừng kích thích cô ấy, chỉ có thể nói chuyện 10 phút”.
Có lẽ nhờ công lao của vị cảnh sát đã hy sinh, hoặc có thể là Kha Ngôn đã có động tác tự vệ đúng cách vào lúc xảy ra chuyện nên đường hô hấp của cô ta chỉ bị thương nhẹ, trong 10 ngày đã có thể nói chuyện lại.
“Cảnh sát à?”
Mặc dù dáng vẻ của Kha Ngôn đã bị biến dạng đến mức không còn giống người nữa, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Trước khi nhân viên y tế đi ra cũng không nói rõ thân phận của 2 người, nhưng trong nháy mắt cô ta đã đoán ra được. Theo tốc độ phản ứng này thì có lẽ não bộ cũng không bị tổn thương quá nhiều.
Lan Khâm và Lý Trạch Phân theo trình tự mà giới thiệu bản thân, sau đó mỗi người đứng một bên giường bệnh. Hai người liếc nhìn nhau, thảo luận xem ai là người mở miệng trước và nên hỏi như thế nào.
Ai ngờ họ còn chưa kịp thảo luận thì tự Kha Ngôn đã phản ứng trước.
“Sao lại cứu tôi?”
Lan Khâm bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, còn Lý Trạch Phân thì nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao lại cứu tôi?” Kha Ngôn như một cái máy ghi âm cũ, lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Lan Khâm đã tưởng tượng qua tất cả tình huống có thể xảy ra, đã từng cân nhắc những biện pháp để ứng phó nếu tâm trạng của Kha Ngôn bất ổn, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng Kha Ngôn sẽ hỏi câu này, lại còn hỏi với một giọng điệu vừa tuyệt vọng vừa hận thù như thế.
Anh không biết nên trả lời lại thế nào, cảnh tượng cái cáng phủ vải trắng được chuyển lên xe của Trung tâm Giám định lại quanh quẩn trong tâm trí anh. Một sự tức giận vô cớ bắt đầu gặm nhấm trái tim anh.
“Sao lại cứu tôi?” Kha Ngôn vẫn lặp lại, “Để tôi chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Dù sao tất cả đều đã hủy hết rồi. Tay tôi không dùng được nữa, mắt cũng không thấy gì, không còn khả năng quay lại nghiên cứu tiếp rồi, đề cương đã vô dụng, không có cơ hội tốt nghiệp nữa, tương lai mất hết rồi. Học nhiều năm như thế, giờ chỉ là công cốc, những thứ mình theo đuổi lúc trước cũng không còn nữa. Vậy sao lại bắt tôi sống chứ, cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa?”
“…” Bàn tay Lan Khâm nắm chặt đến mức run lên.
Lý Trạch Phân nhìn anh một cái, vẫn không nói gì.
“Chẳng lẽ sau này tôi phải sống như một phế nhân sao, mỗi ngày đều trở thành trò cười trong mắt người khác thế sao. Vì cái chết của người cảnh sát kia mà biến thành kẻ có tội, mỗi ngày nghe người khác nói tôi nợ anh ta, mạng của tôi là do anh ta dùng mạng mình đổi lại hay sao? Các người cứ hận tôi đi, hận tôi đã hại chết đồng nghiệp các người. Ai mà muốn hại anh ta chứ, ai cần anh ta cứu chứ? Hả? Ai là người khiến tôi sống dở chết dở thế này? Tại sao anh ta lại nhiều chuyện xông vào làm gì? Cho tôi chết không phải là tốt rồi sao? Dù sao cảnh sát các người cũng toàn là đồ vô dụng, sao phải bận tâm đến tính mạng của người khác làm gì?”
“Nhiều người như thế, quanh quẩn Kinh Đại khắp cả ngày, cái gì mà kiểm tra an ninh, kết quả chẳng phải cuối cùng cũng phát nổ đó sao? Giỏi thì các người phát hiện ra thuốc thử đã bị người khác động tay đi! Giờ không phải tất cả mọi chuyện đều đổ xuống đầu tôi sao? Là tôi thí nghiệm không đúng cách đúng không? Cái rắm ấy! Thứ đó tôi đã làm hơn mấy trăm lần rồi, nếu có vấn đề thì đã sớm xảy ra rồi! Là có người muốn hại tôi, hắn đổi nhãn trên chai! Tôi đã nói rồi, lúc đầu tuần còn nửa bình, sau mới có vài ngày mà chỉ còn 10ml được chứ. Đáng lẽ các người nên tra ra sớm hơn!”
“Giờ mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, còn làm gì nữa? Lên mạng làm bộ làm tịch, sau đó quay đầu lại lên án tôi đúng không?! Đám người trên đó cả ngày đều nói lảm nhảm, nghĩ tôi không biết gì thật à? Tôi có bảo anh ta cứu tôi không? Tôi có bảo bác sĩ y tá cứu tôi à? Cần gì phải giả vờ trước mặt tôi như thế rồi sau đó lại bắt đầu kết tội tôi sau lưng hả? Vậy sao không cho tôi chết đi cho rồi đi? Hả?”
“Các người là cảnh sát, vậy có mang súng không?”
Lan Khâm nhíu mày, ý thức được tinh thần của Kha Ngôn đang bất ổn. Sắc mặt của anh tối xuống, ra hiệu cho Lý Trạch Phân thủ thế, sau đó lặng lẽ bước ra cửa ra vào để gọi nhân viên y tế.
“Đến đi, lấy ra.” Kha Ngôn vẫn nói tiếp, trong giọng nói đã có chút cuồng loạn, “Dí vào đầu tôi đây này, đùng một cái, tất cả sẽ lập tức chấm dứt. Tôi được giải thoát mà các người cũng được trút giận, tốt lắm đúng không?”
Lan Khâm không lên tiếng mà chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta.
“Đến đây! Giết tôi đi!! Tôi không muốn sống nữa khụ khụ khụ—” Cô ta ho sặc sụa một lúc, sau đó nằm co quắp trên giường bệnh.
Đúng lúc này, nhân viên y tế đẩy một chiếc xe truyền dịch lao vào. Lan Khâm nói cảm ơn họ rồi cũng bước ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lan Khâm với Lý Trạch Phân hai người cho tới bây giờ đến đi, liền chỉ nói câu tự giới thiệu. Nhưng ngược lại cũng không phải là hoàn toàn viên bi không thu đấy, ít nhất đang Kha Ngôn cái kia một đôi lẫn nhau trong lời nói, đã tìm được một cái tin tức điểm — thuốc thử nhãn hiệu hoàn toàn chính xác bị người động tới.
Từ khi hai người đi từ bệnh viện đến bãi đỗ xe, Lan Khâm đều im lặng không nói tiếng nào. Anh cắn chặt răng, mím môi đến trắng bệch, bàn tay đút trong túi áo cũng siết chặt lại, móng tay đã sắp bấm nát lòng bàn tay rồi.
Đúng là những lời của Kha Ngôn đều là nói hươu nói vượn, nhưng không thể không thừa nhận có 1 câu cô ta nói không hề sai — họ đúng thật là vô dụng, không cách nào ngăn cản được sự việc xảy ra, cũng không có cách để điều tra rõ, chỉ phí 1 mạng của người đồng nghiệp kia vô ích.
Người đã đi rồi…
Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn Lan Khâm, qua ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà kia cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Vì để tránh lãnh đạo của mình vì tâm tình bất ổn mà ảnh hưởng đến chuyện lái xe, Lý Trạch Phân bước nhanh lên trước, ngồi vào ghế lái.
Lan Khâm cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái. Nhưng Lý Trạch Phân cắm chìa khóa vào ổ, sau đó vẫn im lặng không làm gì. Cô nhìn chằm chằm vào chìa khóa trong tay mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Lan Khâm cũng nhìn tay cô, băng gạc trên tay đã tháo ra rồi.
“Vết thương trên tay cô lành rồi à? Nếu chưa thì cứ để tôi lái đi.”
“Đã lành rồi.” Lý Trạch Phân không có ý nhường.
“À… Vậy về đi, trước mắt cũng không hỏi được gì từ Kha Ngôn đâu, vẫn nên tiếp tục từ những người ra vào phòng thí nghiệm để tìm xem ai là người đã đổi nhãn, người đó có liên quan gì đến nghi phạm của các vụ án khác không, sau đó mới nghĩ cách tìm ra kẻ đứng sau đã thiết kế ra tất cả chuyện này được.”
Thấy Lan Khâm cố gắng đổi chủ đề để tỉnh táo lại, Lý Trạch Phân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ ảnh hưởng đến hiệu suất miệng lưỡi và lãng phí thời gian của mình. Vì thế cô quyết định tự lo chuyện của mình, không tiếp tục làm một nồi canh để chữa bệnh cho vị lãnh đạo này nữa.
Cô thu chìa khóa lại trên tay, xoay đầu nhìn về phía Lan Khâm.
Lan Khâm đột nhiên bị nhìn thẳng, vì thế vô thức tránh né ánh mắt của cô.
Nhưng Lý Trạch Phân lại không cho anh cơ hội này: “Có 1 câu nói của Kha Ngôn sai rồi.”
“… Hả?”
“Là cô ta tự mình đa tình. Cảnh sát Trần hy sinh không phải vì cô ta, anh ấy là vì nghĩa vụ và tín ngưỡng của mình.”
Lan Khâm sững người lại khi nghe câu nói này, không phải vì không hiểu Lý Trạch Phân đang nói gì, mà là vì anh rất ngạc nhiên khi cô lại có thể nói những câu như thế.
“Làm một dòng yêu một dòng*, cảnh sát là cảnh sát, nghĩa vụ vẫn ở đó, bảo vệ an toàn người dân trong lúc làm nhiệm vụ là chức trách của anh ấy, anh ấy chỉ đang thực hiện bổn phận của mình mà thôi. Dù cho lúc đó có là Kha Ngôn, Trương Ngôn, Triệu Ngôn, Lý Ngôn thì cũng không liên quan gì đến anh ấy, chỉ cần là con người, anh ấy nhất định sẽ cứu…” Cô phát hiện ra vẻ mặt ngơ ngác của Lan Khâm, “Sao vậy?”
(*) Đã có chú thích ở chương 33.
Lan Khâm ho khan một cái, thu ánh mắt lại: “Không,” Anh nhìn chằm chằm đầu gối của mình, “Cảm ơn nhé.”
Lý Trạch Phân không đáp lại mà xoay chìa khóa xe, tiếng động cơ át đi sự im lặng giữa 2 người.
Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi bãi đỗ xe, im lặng hòa vào dòng xe ngoài đường lớn như tính cách của Lý Trạch Phân vậy. Sau đó như thường lệ, từ khi lái xe ra từ bãi đến khi vào ga ra của Cục điều tra chỉ mất vỏn vẹn nửa tiếng, đến cả một cái đèn đỏ cũng không đụng.
Sau khi đỗ xe lại, Lý Trạch Phân đang định xuống xe thì nghe Lan Khâm bên cạnh đang nói rất khẽ: “Chỉ là không ngờ từ miệng cô có thể nói ra 2 chữ “tín ngưỡng” thôi. Tôi không nghĩ cô tin vào chuyện như thế.”
“Ai biết được chứ?” Lý Trạch Phân mỉm cười rồi đẩy cửa xe ra.
“Vậy tín ngưỡng của cô là gì?” Lan Khâm ngẩng đầu lên, trong lòng mang một sự xúc động mãnh liệt mà hỏi.
“Tín ngưỡng của tôi ư?” Dường như cách hỏi này của Lan Khâm hơi kỳ lạ, khóe miệng của Lý Trạch Phân hiện lên dáng vẻ cười như không cười, “Tín ngưỡng của tôi chính là…”
Cô quay đầu lại, ánh mắt dừng ở hình ảnh phản chiếu của một ngã tư cách đó không xa trên kính chiếu hậu. Một phần gương mặt méo mó của Lý Trạch Phân cũng trên đó.
“Nếu phải nói thì tín ngưỡng của tôi, hẳn là chính bản thân tôi.”
Lan Khâm há miệng, dường như đã bị câu trả lời này dọa sợ.
Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn ánh mắt khó hiểu của Lan Khâm: “Hình như có một từ gọi là “Chủ nghĩa vị kỷ đạo đức*” thì phải? Có lẽ tôi chính là người như thế đấy. Vì thế tín ngưỡng của tôi chính là bản thân mình, cũng chỉ có thể là bản thân mình thôi.” Nụ cười trên mặt cô đã không còn, như thể đã bị bóng tối trong ga ra nuốt mất.
(*) Chủ nghĩa vị kỷ đạo đức là quan điểm cho rằng mọi người phải theo đuổi lợi ích của riêng mình, và không ai có nghĩa vụ thúc đẩy lợi ích của người khác.
“…”
“Vậy nên đội trưởng Lan tốt nhất đừng trông mong gì ở tôi.” Cô bất giác nói thêm 1 câu, rõ ràng những lời này dù là cảnh sát Lý Trạch Phân hay công chúa Lý Chỉ đều không nên nói ra.
Vì để tránh tiếp tục chủ đề này, Lý Trạch Phân đã xuống xe trước khi Lan Khâm kịp phản ứng lại. Trong lúc cô đang suy nghĩ tìm lý do để tách khỏi Lan Khâm thì điện thoại đã vang lên tiếng chuông thông báo.
Leng keng —
Âm thanh này là do Lý Trạch Phân cố tình cài đặt riêng cho thông báo của diễn đàn kia.
Tiếng chuông này vang lên, có nghĩa là… Lại một bài đăng nữa được đăng lên.
“Ngày 14 tháng 1, 6 giờ sáng, địa điểm là sân bay quốc tế Trường An.” Lý Trạch Phân không tốn nửa phút để kiểm tra bản đồ trên điện thoại để tìm ra đáp án.
“Cái gì, sân bay?!”
Kha Ngôn nằm trên giường bệnh như xác ướp vì được quấn trong bộ đồ nén (*) và băng gạc, cả khuôn mặt bao gồm cả phần mắt đều bị che kín, chỉ chừa lại miệng.
(*) Bộ đồ dành cho các bệnh nhân bị bỏng toàn thân ấy.
Sau khi Lan Khâm và Lý Trạch Phân thông báo danh tính xong, các nhân viên y tế phụ trách chăm sóc Kha Ngôn bước ra khỏi phòng, trong mấy bước ngắn ngủi đã lặp lại 5 lần câu “Đừng kích thích cô ấy, chỉ có thể nói chuyện 10 phút”.
Có lẽ nhờ công lao của vị cảnh sát đã hy sinh, hoặc có thể là Kha Ngôn đã có động tác tự vệ đúng cách vào lúc xảy ra chuyện nên đường hô hấp của cô ta chỉ bị thương nhẹ, trong 10 ngày đã có thể nói chuyện lại.
“Cảnh sát à?”
Mặc dù dáng vẻ của Kha Ngôn đã bị biến dạng đến mức không còn giống người nữa, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Trước khi nhân viên y tế đi ra cũng không nói rõ thân phận của 2 người, nhưng trong nháy mắt cô ta đã đoán ra được. Theo tốc độ phản ứng này thì có lẽ não bộ cũng không bị tổn thương quá nhiều.
Lan Khâm và Lý Trạch Phân theo trình tự mà giới thiệu bản thân, sau đó mỗi người đứng một bên giường bệnh. Hai người liếc nhìn nhau, thảo luận xem ai là người mở miệng trước và nên hỏi như thế nào.
Ai ngờ họ còn chưa kịp thảo luận thì tự Kha Ngôn đã phản ứng trước.
“Sao lại cứu tôi?”
Lan Khâm bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, còn Lý Trạch Phân thì nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao lại cứu tôi?” Kha Ngôn như một cái máy ghi âm cũ, lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Lan Khâm đã tưởng tượng qua tất cả tình huống có thể xảy ra, đã từng cân nhắc những biện pháp để ứng phó nếu tâm trạng của Kha Ngôn bất ổn, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng Kha Ngôn sẽ hỏi câu này, lại còn hỏi với một giọng điệu vừa tuyệt vọng vừa hận thù như thế.
Anh không biết nên trả lời lại thế nào, cảnh tượng cái cáng phủ vải trắng được chuyển lên xe của Trung tâm Giám định lại quanh quẩn trong tâm trí anh. Một sự tức giận vô cớ bắt đầu gặm nhấm trái tim anh.
“Sao lại cứu tôi?” Kha Ngôn vẫn lặp lại, “Để tôi chết đi không phải sẽ tốt hơn sao? Dù sao tất cả đều đã hủy hết rồi. Tay tôi không dùng được nữa, mắt cũng không thấy gì, không còn khả năng quay lại nghiên cứu tiếp rồi, đề cương đã vô dụng, không có cơ hội tốt nghiệp nữa, tương lai mất hết rồi. Học nhiều năm như thế, giờ chỉ là công cốc, những thứ mình theo đuổi lúc trước cũng không còn nữa. Vậy sao lại bắt tôi sống chứ, cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa?”
“…” Bàn tay Lan Khâm nắm chặt đến mức run lên.
Lý Trạch Phân nhìn anh một cái, vẫn không nói gì.
“Chẳng lẽ sau này tôi phải sống như một phế nhân sao, mỗi ngày đều trở thành trò cười trong mắt người khác thế sao. Vì cái chết của người cảnh sát kia mà biến thành kẻ có tội, mỗi ngày nghe người khác nói tôi nợ anh ta, mạng của tôi là do anh ta dùng mạng mình đổi lại hay sao? Các người cứ hận tôi đi, hận tôi đã hại chết đồng nghiệp các người. Ai mà muốn hại anh ta chứ, ai cần anh ta cứu chứ? Hả? Ai là người khiến tôi sống dở chết dở thế này? Tại sao anh ta lại nhiều chuyện xông vào làm gì? Cho tôi chết không phải là tốt rồi sao? Dù sao cảnh sát các người cũng toàn là đồ vô dụng, sao phải bận tâm đến tính mạng của người khác làm gì?”
“Nhiều người như thế, quanh quẩn Kinh Đại khắp cả ngày, cái gì mà kiểm tra an ninh, kết quả chẳng phải cuối cùng cũng phát nổ đó sao? Giỏi thì các người phát hiện ra thuốc thử đã bị người khác động tay đi! Giờ không phải tất cả mọi chuyện đều đổ xuống đầu tôi sao? Là tôi thí nghiệm không đúng cách đúng không? Cái rắm ấy! Thứ đó tôi đã làm hơn mấy trăm lần rồi, nếu có vấn đề thì đã sớm xảy ra rồi! Là có người muốn hại tôi, hắn đổi nhãn trên chai! Tôi đã nói rồi, lúc đầu tuần còn nửa bình, sau mới có vài ngày mà chỉ còn 10ml được chứ. Đáng lẽ các người nên tra ra sớm hơn!”
“Giờ mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, còn làm gì nữa? Lên mạng làm bộ làm tịch, sau đó quay đầu lại lên án tôi đúng không?! Đám người trên đó cả ngày đều nói lảm nhảm, nghĩ tôi không biết gì thật à? Tôi có bảo anh ta cứu tôi không? Tôi có bảo bác sĩ y tá cứu tôi à? Cần gì phải giả vờ trước mặt tôi như thế rồi sau đó lại bắt đầu kết tội tôi sau lưng hả? Vậy sao không cho tôi chết đi cho rồi đi? Hả?”
“Các người là cảnh sát, vậy có mang súng không?”
Lan Khâm nhíu mày, ý thức được tinh thần của Kha Ngôn đang bất ổn. Sắc mặt của anh tối xuống, ra hiệu cho Lý Trạch Phân thủ thế, sau đó lặng lẽ bước ra cửa ra vào để gọi nhân viên y tế.
“Đến đi, lấy ra.” Kha Ngôn vẫn nói tiếp, trong giọng nói đã có chút cuồng loạn, “Dí vào đầu tôi đây này, đùng một cái, tất cả sẽ lập tức chấm dứt. Tôi được giải thoát mà các người cũng được trút giận, tốt lắm đúng không?”
Lan Khâm không lên tiếng mà chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta.
“Đến đây! Giết tôi đi!! Tôi không muốn sống nữa khụ khụ khụ—” Cô ta ho sặc sụa một lúc, sau đó nằm co quắp trên giường bệnh.
Đúng lúc này, nhân viên y tế đẩy một chiếc xe truyền dịch lao vào. Lan Khâm nói cảm ơn họ rồi cũng bước ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lan Khâm với Lý Trạch Phân hai người cho tới bây giờ đến đi, liền chỉ nói câu tự giới thiệu. Nhưng ngược lại cũng không phải là hoàn toàn viên bi không thu đấy, ít nhất đang Kha Ngôn cái kia một đôi lẫn nhau trong lời nói, đã tìm được một cái tin tức điểm — thuốc thử nhãn hiệu hoàn toàn chính xác bị người động tới.
Từ khi hai người đi từ bệnh viện đến bãi đỗ xe, Lan Khâm đều im lặng không nói tiếng nào. Anh cắn chặt răng, mím môi đến trắng bệch, bàn tay đút trong túi áo cũng siết chặt lại, móng tay đã sắp bấm nát lòng bàn tay rồi.
Đúng là những lời của Kha Ngôn đều là nói hươu nói vượn, nhưng không thể không thừa nhận có 1 câu cô ta nói không hề sai — họ đúng thật là vô dụng, không cách nào ngăn cản được sự việc xảy ra, cũng không có cách để điều tra rõ, chỉ phí 1 mạng của người đồng nghiệp kia vô ích.
Người đã đi rồi…
Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn Lan Khâm, qua ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà kia cũng có thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh. Vì để tránh lãnh đạo của mình vì tâm tình bất ổn mà ảnh hưởng đến chuyện lái xe, Lý Trạch Phân bước nhanh lên trước, ngồi vào ghế lái.
Lan Khâm cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái. Nhưng Lý Trạch Phân cắm chìa khóa vào ổ, sau đó vẫn im lặng không làm gì. Cô nhìn chằm chằm vào chìa khóa trong tay mình, không biết đang suy nghĩ gì.
Lan Khâm cũng nhìn tay cô, băng gạc trên tay đã tháo ra rồi.
“Vết thương trên tay cô lành rồi à? Nếu chưa thì cứ để tôi lái đi.”
“Đã lành rồi.” Lý Trạch Phân không có ý nhường.
“À… Vậy về đi, trước mắt cũng không hỏi được gì từ Kha Ngôn đâu, vẫn nên tiếp tục từ những người ra vào phòng thí nghiệm để tìm xem ai là người đã đổi nhãn, người đó có liên quan gì đến nghi phạm của các vụ án khác không, sau đó mới nghĩ cách tìm ra kẻ đứng sau đã thiết kế ra tất cả chuyện này được.”
Thấy Lan Khâm cố gắng đổi chủ đề để tỉnh táo lại, Lý Trạch Phân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ ảnh hưởng đến hiệu suất miệng lưỡi và lãng phí thời gian của mình. Vì thế cô quyết định tự lo chuyện của mình, không tiếp tục làm một nồi canh để chữa bệnh cho vị lãnh đạo này nữa.
Cô thu chìa khóa lại trên tay, xoay đầu nhìn về phía Lan Khâm.
Lan Khâm đột nhiên bị nhìn thẳng, vì thế vô thức tránh né ánh mắt của cô.
Nhưng Lý Trạch Phân lại không cho anh cơ hội này: “Có 1 câu nói của Kha Ngôn sai rồi.”
“… Hả?”
“Là cô ta tự mình đa tình. Cảnh sát Trần hy sinh không phải vì cô ta, anh ấy là vì nghĩa vụ và tín ngưỡng của mình.”
Lan Khâm sững người lại khi nghe câu nói này, không phải vì không hiểu Lý Trạch Phân đang nói gì, mà là vì anh rất ngạc nhiên khi cô lại có thể nói những câu như thế.
“Làm một dòng yêu một dòng*, cảnh sát là cảnh sát, nghĩa vụ vẫn ở đó, bảo vệ an toàn người dân trong lúc làm nhiệm vụ là chức trách của anh ấy, anh ấy chỉ đang thực hiện bổn phận của mình mà thôi. Dù cho lúc đó có là Kha Ngôn, Trương Ngôn, Triệu Ngôn, Lý Ngôn thì cũng không liên quan gì đến anh ấy, chỉ cần là con người, anh ấy nhất định sẽ cứu…” Cô phát hiện ra vẻ mặt ngơ ngác của Lan Khâm, “Sao vậy?”
(*) Đã có chú thích ở chương 33.
Lan Khâm ho khan một cái, thu ánh mắt lại: “Không,” Anh nhìn chằm chằm đầu gối của mình, “Cảm ơn nhé.”
Lý Trạch Phân không đáp lại mà xoay chìa khóa xe, tiếng động cơ át đi sự im lặng giữa 2 người.
Chiếc xe từ từ chạy ra khỏi bãi đỗ xe, im lặng hòa vào dòng xe ngoài đường lớn như tính cách của Lý Trạch Phân vậy. Sau đó như thường lệ, từ khi lái xe ra từ bãi đến khi vào ga ra của Cục điều tra chỉ mất vỏn vẹn nửa tiếng, đến cả một cái đèn đỏ cũng không đụng.
Sau khi đỗ xe lại, Lý Trạch Phân đang định xuống xe thì nghe Lan Khâm bên cạnh đang nói rất khẽ: “Chỉ là không ngờ từ miệng cô có thể nói ra 2 chữ “tín ngưỡng” thôi. Tôi không nghĩ cô tin vào chuyện như thế.”
“Ai biết được chứ?” Lý Trạch Phân mỉm cười rồi đẩy cửa xe ra.
“Vậy tín ngưỡng của cô là gì?” Lan Khâm ngẩng đầu lên, trong lòng mang một sự xúc động mãnh liệt mà hỏi.
“Tín ngưỡng của tôi ư?” Dường như cách hỏi này của Lan Khâm hơi kỳ lạ, khóe miệng của Lý Trạch Phân hiện lên dáng vẻ cười như không cười, “Tín ngưỡng của tôi chính là…”
Cô quay đầu lại, ánh mắt dừng ở hình ảnh phản chiếu của một ngã tư cách đó không xa trên kính chiếu hậu. Một phần gương mặt méo mó của Lý Trạch Phân cũng trên đó.
“Nếu phải nói thì tín ngưỡng của tôi, hẳn là chính bản thân tôi.”
Lan Khâm há miệng, dường như đã bị câu trả lời này dọa sợ.
Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn ánh mắt khó hiểu của Lan Khâm: “Hình như có một từ gọi là “Chủ nghĩa vị kỷ đạo đức*” thì phải? Có lẽ tôi chính là người như thế đấy. Vì thế tín ngưỡng của tôi chính là bản thân mình, cũng chỉ có thể là bản thân mình thôi.” Nụ cười trên mặt cô đã không còn, như thể đã bị bóng tối trong ga ra nuốt mất.
(*) Chủ nghĩa vị kỷ đạo đức là quan điểm cho rằng mọi người phải theo đuổi lợi ích của riêng mình, và không ai có nghĩa vụ thúc đẩy lợi ích của người khác.
“…”
“Vậy nên đội trưởng Lan tốt nhất đừng trông mong gì ở tôi.” Cô bất giác nói thêm 1 câu, rõ ràng những lời này dù là cảnh sát Lý Trạch Phân hay công chúa Lý Chỉ đều không nên nói ra.
Vì để tránh tiếp tục chủ đề này, Lý Trạch Phân đã xuống xe trước khi Lan Khâm kịp phản ứng lại. Trong lúc cô đang suy nghĩ tìm lý do để tách khỏi Lan Khâm thì điện thoại đã vang lên tiếng chuông thông báo.
Leng keng —
Âm thanh này là do Lý Trạch Phân cố tình cài đặt riêng cho thông báo của diễn đàn kia.
Tiếng chuông này vang lên, có nghĩa là… Lại một bài đăng nữa được đăng lên.
“Ngày 14 tháng 1, 6 giờ sáng, địa điểm là sân bay quốc tế Trường An.” Lý Trạch Phân không tốn nửa phút để kiểm tra bản đồ trên điện thoại để tìm ra đáp án.
“Cái gì, sân bay?!”
Danh sách chương