“Thằng bé là vô tội”, đây có lẽ là trò đùa hài hước nhất mà Lý Trạch Phân từng nghe trong đời, một trò đùa đã bủa vây cả cuộc đời của cô.

Có lẽ vì để phối hợp với không khí đùa giỡn này, hiếm khi cô buông 2 chữ “lễ nghi” xuống, ngồi trên ghế bắt chéo chân. Cô chuyển điện thoại từ tay trái sang tay phải, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo lồi lên trên cổ mình.

“Được rồi,” Cô mở miệng, “Vậy cứ xem như cô nói đi, thằng bé là vô tội, tôi sẽ không đụng tới nó.”

Lâm Dụ ở đầu dây bên kia không lên tiếng, trong điện thoại chỉ truyền đến từ đợt thở dốc khe khẽ, giống như một con thỏ trắng nằm dưới nanh vuốt của con báo, dù móng vuốt đã thả lỏng ra nhưng nó cũng chẳng dám nhúc nhích nữa.

“Sao vậy, không tin à?”

“Không, không phải…” Giọng nói Lâm Dụ run lên.

“Yên tâm đi, tôi không có tí hứng thú nào với lệnh lang cả.” Vết sẹo trên cổ có hơi ngứa, Lý Trạch Phân vô thức gãi lên, “Người tôi có hứng thú, từ đầu đến giờ, chỉ có cha của lệnh lang mà thôi.”

“…”

“Nói về tình huống hai người quen nhau như thế nào đi.”

“Tôi…”

“Đừng nghĩ đến chuyện nói dối nhé,” Lý Trạch Phân cố ý cắt lời cô ta, “Cô nên hiểu là tôi sớm đã biết hết rồi, chỉ là muốn nghe chi tiết từ chính miệng cô mà thôi.”

“Tôi…” Giọng của Lâm Dụ bắt đầu hơi nức nở, “Lúc tôi đang làm thực tập sinh của Giải trí Đạt Hỏa thì gặp được anh ấy. Lúc đó công ty sẽ… thường đưa chúng tôi đến những buổi tiệc xã giao, uống say xong, nếu như được để ý thì tối sẽ phải về nhà với khách. Nếu biểu hiện tốt thì lần sau có thể tham gia được những buổi tiệc cao cấp hơn, càng cao cấp thì càng… có khả năng được bao nuôi, sau đó sự nghiệp cũng sẽ thuận buồm xuôi gió. Còn nếu biểu hiện không tốt thì chỉ có thể xuống cấp thấp nhất, ngày qua ngày… bị chơi, bị quay video, sau đó bị uy hiếp bằng những thứ đó, mãi mãi không cách nào thoát được.”

“Đó là quy luật bất thành văn trong giới, muốn lăn lộn thì chỉ có thể chấp nhận mà thôi… Cảnh sát cũng không thể xen vào được, vì người càng lộ mặt  nhiều thì địa vị lại càng cao. Sau này tôi mới biết được đây là một nền tảng, hình như tên là “Paradise”. Video của cấp thấp nhất sẽ bị tự động xóa bỏ sau 10 giây, cấp cao cấp thì sẽ tiếp rượu, đi khách sạn… Ngoài những người trong vòng này còn có rất nhiều người bên ngoài.”

“Tôi lăn lộn lên tới cấp cao cấp thì gặp được anh ta. Anh ta đã chọn tôi, sau lần đó thì đều chọn tôi hết, thậm chí còn cố ý bảo công ty đưa tôi đến chỗ của anh ta. Bọn họ đầu nói… Tôi không phải là người duy nhất của anh ta, nhưng lại là người đặc biệt nhất từ trước đến nay. Dường như anh ta thật sự yêu đương với tôi, tuy rằng chúng tôi chênh lệch tới mười mấy tuổi.”

“Anh ta một mực che giấu thân phận của mình, bình thường tôi cũng không hay xem tin tức, vì thế cũng không biết gì, chỉ nghĩ anh ta là Tổng giám đốc của công ty nào đó, thậm chí còn không biết anh ta đã kết hôn hay chưa. Anh ta chưa từng đeo nhẫn cưới, cũng chưa từng kể về gia đình, thời gian đến tìm tôi lại… Căn bản không giống như người đã có vợ. Làm sao tôi biết được anh ta là… Sao tôi có thể muốn cưới anh ta được chứ?!”

“Đến lúc tôi biết được thân phận của anh ấy thì tôi đã… không còn cách nào kìm chế được nữa rồi. Nếu anh ta chỉ giống như những người lúc trước, tùy tiện vui đùa một chút thôi thì tôi còn có thể… có thể… Lúc đầu tôi chỉ thuận miệng nói một câu rằng mình hối hận khi đã vào ngành giải trí này thôi, so với trở thành minh tinh nổi tiếng thì có lẽ mở một cửa hàng nhỏ yên ổn sẽ thực tế hơn…”

“Lúc đó tôi chỉ nói vậy thôi, vì tôi biết rõ bản thân mình đã không còn sạch sẽ gì rồi, trước khi quen anh ta đã dính dáng tới nhiều người như thế, điểm yếu, tài liệu đen, một đống video vẫn còn nguyên đó, còn có hợp đồng với Giải trí Đạt Hỏa nữa, căn bản không có khả năng dứt ra được. Chỉ có thể chờ đến một ngày công ty vắt kiệt giá trị của tôi thì mới thật sự có thể chấm dứt được.”

“Nhưng sao tôi biết được thân phận của anh ta là như thế, thậm chí anh ta còn là người sáng lập ra Paradise. Những chuyện đó với anh ta căn bản không thành vấn đề, chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại đã giải quyết xong hết thảy. Xóa hết những video lộn xộn kia, bảo những kẻ mặt người dạ thú đó im miệng, chấm dứt hợp đồng giúp tôi, còn mở cửa hàng nữa. Tôi… Tôi còn có con của anh ta…”

“Tôi biết đây chỉ là si tâm vọng tưởng của chính mình, tôi biết là mình tham lam, mình ti tiện, nhưng mà… Tôi vẫn nghiêm túc xem mọi chuyện là thật, thật sự nghĩ rằng nếu có con thì chúng tôi sẽ trở thành một gia đình đúng nghĩa.”

“Nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì làm sao có thể được chứ? Từ đầu đến cuối ngay cả tên thật anh ta cũng không cho tôi biết, anh ta giúp Bá Nam làm hộ khẩu cũng dùng họ của tôi. Mỗi lần tới thăm Bá Nam, anh ta cũng chỉ bảo nó gọi mình là chú. Sau đó thậm chí chỉ đưa tiền chứ không đến nữa. Lúc đó tôi nên biết mình rốt cuộc cũng chỉ là một thứ không thể để lộ ra mà thôi. Nhưng tôi vẫn tự dối lòng mình, khiến mình càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy này, khiến con đường không có cha chăm sóc của Bá Nam càng ngày càng dài thêm.”

“Thậm chí người phát hiện ra thân phận thật của anh ta cũng là Bá Nam chứ không phải là tôi. Có một chương trình giáo dục mời anh ta đến làm khách mời, đúng lúc Bá Nam nhìn thấy nên đột nhiên chỉ vào màn hình, nói hóa ra chú này là Phò mã.”

“Trong… trong khoảnh khắc đó tôi đã biết, mọi chuyện chấm dứt rồi.”

Nói đến đây, sự run rẩy trong giọng nói của Lâm Dụ lại biến mất, như thể những thứ đè nén trong lòng đã bị bỏ đi hết, khiến cô ta cảm thấy được giải thoát.

“Ngày bị cô tìm ra sớm muộn gì cũng sẽ đến, thậm chí tôi còn hơi chờ mong ngày này.”

“Đúng rồi, dù sao anh ta cũng là người sáng lập ra Paradise kia, nếu đã cùng một bọn với đám mặt người dạ thú kia thì anh ta làm sao thật lòng được chứ?”

“Tôi biết là mình đã sai rồi,” Giọng điệu cô ta càng thản nhiên hơn, “Các người muốn bắt tôi thì tôi cũng không chút oán than.”

“Nhưng còn Bá Nam… Bá Nam vẫn còn nhỏ, nó không biết gì hết, cầu xin các người hãy buông tha cho nó… Người có lỗi là tôi, thằng bé là vô tội. Làm ơn.”

“Bắt cô?” Lý Trạch Phân mở miệng, không biết có phải vì đêm đã khuya không mà sâu trong giọng nói của cô có hơi mệt mỏi, “Sao tôi lại phải bắt cô?”

“Cô…”

“Tôi đã nói rồi, người tôi có hứng thú từ đầu đến cuối chỉ có một mình Cao Kiển mà thôi.” Cô nheo mắt, đồng tử màu lam dưới ánh đèn trong đêm tối lộ ra nét mịt mờ, khiến người ta cảm giác ánh mắt rất vô hồn, “Tôi chỉ muốn đưa hắn ta đến nơi mà hắn nên đến thôi.” Giọng điệu bay bổng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

“Vậy tôi…”

“Cô hả? Cô có thể lựa chọn,” Lý Trạch Phân hơi dừng một chút để Lâm Dụ suy nghĩ, “Con trai và người tình, chọn 1.”

“… Tôi hiểu rồi.”

“Có thật là hiểu rồi không?”

“… Ừm.”

Lý Trạch Phân thả cái chân đang bắt chéo xuống: “Có lẽ ngày mai sẽ có cảnh sát đến tìm cô đấy… Nên đối mặt thế nào, nói chuyện gì, nói ra sao, tự mình quyết định đi.”

“… Ừm.”

“Mục đích của tôi chỉ có một. Nếu như mọi chuyện kết thúc mà mục đích không thành, Cao Kiển không đến được nơi hắn phải đến,” Giọng nói cô âm u, trầm thấp, dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, “Thì chỉ e cô Lâm và lệnh lang…” Cô cố tình bỏ dở câu nói, tùy ý để Lâm Dụ nghĩ.

Vài giây sau, Lý Trạch Phân lại nói thêm: “Mong cô Lâm đừng để mình hồ đồ hay mềm lòng, cũng đừng cố gắng mật báo làm gì. Hẳn cô cũng hiểu tình hình hiện tại của mình rồi đấy.”

“Tôi… biết rồi, cô… yên tâm. Chỉ cần cô hứa sẽ bảo vệ Bá Nam, tôi sẽ… nghe theo cô.”

“Vậy thì hợp tác vui vẻ nhé, cô Lâm. Tôi rất mong chờ vào biểu hiện ngày mai của cô đấy.”

“…”

Lý Trạch Phân không đợi Lâm Dụ trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

———

Ngày hôm sau, dưới sự phủ đầu của Lý Trạch Phân, Lâm Dụ đã chia nhỏ sự thật ra vài đoạn, sau đó kể một phần cho cảnh sát nghe. Tiêu Lãng Duyệt lại đem lời khai của Lâm Dụ gọi điện thoại cho Lan Khâm.

“Đội trưởng Lan, tội ác âm thầm lên án đã rõ ràng rồi, là bóc lột tình dục*.”

(*) Bóc lột tình dục là việc ép buộc người khác bán dâm, làm đối tượng để sản xuất ấn phẩm khiêu dâm, trình diễn khiêu dâm hoặc làm nô lệ tình dục. Khái niệm này khác với lạm dụng tình dục nha mọi người.

Lan Khâm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Có một nền tảng bí mật trên Internet gọi là “Paradise”, trong đó cung cấp các video về bóc lột tình dục, video sẽ tự động bị xóa sau 10 giây kể từ khi phát xong, nền tảng này sẽ tính phí người dùng khác nhau dựa trên cấp bậc của video. Người dùng sẽ được thăng cấp theo mức độ tiêu dùng. Khi tăng đến một cấp nhất định thì sẽ có quyền yêu cầu các dịch vụ người thật.”

“Theo lời của Lâm Dụ thì các nạn nhân của Paradise không phân biệt giới tính, độ tuổi từ 10 đến 35, nhưng đa số đều là phụ nữ. Chính bản thân cô ta cũng là một nạn nhân, vì Giải trí Đạt Hỏa vốn có quan hệ hợp tác với Paradise, chúng thường xuyên đem thực tập sinh và nghệ sĩ dưới trướng để làm nhân viên cung cấp dịch vụ người thật. Lúc trước Phạm Xương tới tìm cô ta là vì hỏi chuyện về Paradise liên quan đến Uông Ca.”

“Còn Tiêu Vũ Tịch thì từng là khách quen trong cửa tiệm của Lâm Dụ. Sau khi Lâm Dụ biết cô ta là nạn nhân của Paradise thì đã nghĩ cách giúp cô ta, nhưng không có hiệu quả gì mấy. Sau đó Tiêu Vũ Tịch không đến tiệm tạp hóa nữa, hai người cũng mất liên lạc.”

“Chỉ e là vụ án này còn liên quan đến nhiều thứ khác nữa, không chừng ngoài bóc lột tình dục ra còn dính dáng đến thứ gì khác nữa, bao gồm cả cái chết của Phạm Xương và Uông Ca, đến lúc đó chẳng phải còn nhiều chuyện đặc sắc đằng sau nữa sao? Tôi vốn tưởng rằng chuyện âm thầm lên án gì đó chỉ là nói suông thôi, không ngờ đúng là kéo theo sự kiện lớn như thế. Tuy giờ chỉ có lời khai của một mình Lâm Dụ cũng không nói rõ được gì, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không có lửa làm sao có khói được.”

“Ừm…” Lan Khâm rơi vào trầm tư.

Thành thật mà nói thì Lan Khâm không ngạc nhiên gì trước sự tồn tại của Paradise, thậm chí từ lúc điều tra vụ “Âm thầm lên án” này anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón chờ những chuyện này rồi. Nhưng điều khiến anh cảm thấy không đúng, ngược lại lại là Lâm Dụ.

Rõ ràng cách đây không lâu lúc anh một mình đến gặp cô ta, cô ta vẫn giữ kín miệng, thà khiến mọi người lầm tưởng về mối quan hệ giữa mình và Phạm Xương cũng không chịu hé ra một chữ về Paradise. Vậy tại sao hôm nay lúc Tiêu Lãng Duyệt và Phùng Dịch Hoằng đi thì cô ta lại khai hết mọi chuyện chứ? Lan Khâm không nghĩ hai người kia có kỹ thuật thẩm vấn gì đặc biệt.

Vậy, rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đây? Chuyện gì đã khiến cô ta đột nhiên đổi ý, không hề lo ngại người đứng sau nữa? Là một thế lực còn mạnh hơn cả người đứng sau kia ư? Vậy cuối cùng người đó là bạn hay là thù, thúc đẩy Lâm Dụ khai ra Paraside là có mục đích gì?

Suy cho cùng thì Lâm Dụ có thực sự là “nạn nhân” của Paraside không? Ai là cha của con cô ta? Cô ta lấy đâu ra một khoản tiền kếch xù để hủy bỏ hợp đồng với Giải trí Đạt Hỏa chứ?

Lan Khâm nghĩ có lẽ mình đã bỏ sót điểm gì đó rất quan trọng.

—————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phòng chat thứ n* là có thật, Paraside là hư cấu, nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống hiện thực, vì thế mong mọi người đừng xem là thật, truyện này không nhằm vào bất kỳ cá nhân nào.

(*) Phòng chat thứ n là tên gọi chung cho một loạt những vụ bê bối tội phạm tấn công tình dục trực tuyến thông qua các ứng dụng nhắn tin, với gần 260.000 tài khoản người dùng là nơi phát tán và buôn bán những video bạo lực (hiếp dâm, tra tấn), khiêu dâm, xúc phạm cơ thể phụ nữ phi pháp. Đây là một môi trường cho tội phạm tình dục kỹ thuật số khai thác và hoạt động, bằng cách tạo ra những bài đăng, ví dụ như tuyển dụng việc làm, để dụ dỗ các nạn nhân đến với những phòng chat, sau đó uy hiếp, tống tiền để nạn nhân gửi hình khỏa thân (bao gồm cả khuôn mặt) và đe dọa nhằm buộc nạn nhân giữ im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện