Khí trời Vị Nam còn lạnh hơn cả Trường An, từ giữa trưa hôm qua khu Liên Chước đã bắt đầu âm u, giờ đã đến 12 giờ vẫn chưa thấy mặt trời đâu cả, ngược lại còn có vài hạt mưa tí tách, lạnh lành rơi xuống người, khiến ai cũng nổi hết da gà.
Phương Uy xoa tay nhận lấy chìa khóa xe của Vạn Sĩ Khải ném tới rồi ngồi vào ghế lái, còn Lan Khâm thì ngồi ở ghế phụ lái. Vạn Sĩ Khải và Mao Lệ cũng nhanh chóng lên một chiếc xe cảnh sát khác. Hai chiếc xe cùng nhau chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe của Cục, chạy trên đường lớn được một đoạn thì chia ra làm 2 đường ở một ngã tư.
Sau khi nghe báo cáo của Vạn Sĩ Khải hôm qua, bọn người Lan Khâm đã hiểu được tình hình cơ bản của vụ án này, cũng nắm rõ tiến triển điều tra của Cục điều tra khu Liên Chước trước khi họ đến.
Vì trung tâm mua sắm nơi vụ án xảy ra nằm trong khu phố cũ chưa được đưa vào kế hoạch cải tạo thành phố nên đường xá vẫn giữ nguyên phong cách của thế kỷ trước, đường hẹp, nhiều ngõ ngách, ít camera giám sát, hàng quán bên đường lộn xộn và bát nháo. Vạn Sĩ Khải đã dẫn người đến văn phòng của khu để lấy video giám sát mấy lần, nhưng cũng chỉ tìm thấy bóng dáng của Khương Hiểu Ninh ở cửa Nam trung tâm, quỹ tích trước đó thì không rõ.
Họ đã dành ra nửa tuần để tìm nhân chứng xung quanh xem có ai có thể cung cấp thông tin về quỹ tích của Khương Hiểu Ninh không, nhưng tiếc rằng khu phố cũ này ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn*, có rất nhiều cửa hàng dành cho người trẻ tuổi yêu thích các kịch bản giết người trong góc, mật thất, nhà ma, VR, CS, vì vậy người ăn mặc lố lăng đi ngoài đường không ít, trong số đó cũng không thiếu quần áo bị nhuộm đỏ như máu.
(*) Ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn ý chỉ những thứ tuy thể tích hoặc quy mô nhỏ bé, nhưng bên trong đều có đầy đủ hết mọi thứ.
Các nhân chứng kia vốn cũng không có trí nhớ rõ ràng, chỉ xôn xao thảo luận với nhau rồi chỉ trỏ lung tung, vẽ ra tròn 6 quỹ tích có khả năng cho cảnh sát. Vạn Sĩ Khải và anh em của mình ôm cặp mắt gấu trúc ngồi sàng lọc quỹ tích cả buổi trời mới giảm lại còn 3 đường rồi lần tìm được một nhóm nhà ở cuối đường, nhưng cũng không thể tìm ra được nguồn gốc của vết máu trên người Khương Hiểu Ninh.
Vì đế giày của Khương Hiểu Ninh cũng có dính máu nên cảnh sát lập tức tiến hành xét nghiệm vết máu trên thảm ở trung tâm thương mại trước. Nhưng tiếc là cô ta đã đi bộ quá xa, đến khi đến trung tâm thương mại thì máu trên đế giày đã khô đến mức không thể để lại dấu vết kiểm tra được nữa. Vì vậy biện pháp dùng vết máu để phán đoán quỹ tích của nạn nhân cũng thất bại. Rốt cuộc thì dù để điều tra vụ án nhưng cảnh sát cũng không thể nào phong tỏa hết toàn bộ khu phố cũ này để tìm ra phản ứng máu trên từng tấc đất được.
Việc điều tra các manh mối bên ngoài đã rơi vào ngõ cục, cảnh sát phân cục đành phải trông chờ vào Khương Hiểu Ninh.
Khương Hiểu Ninh là người Kiềm Châu, sinh ra ở một ngôi làng khá vắng vẻ, là sinh viên duy nhất trong làng. Cô ta đến Vị Nam để đi học, ở trong ký túc xá của trường với 4 người nữa. Cảnh sát đã đến phòng ký túc xá của cô ta để tìm hiểu tình hình, được biết Khương Hiểu Ninh là người hiền hòa, không có gây thù kết oán với bất kỳ ai.
Trước khi chuyện xảy ra 1 ngày, Khương Hiểu Ninh đã trốn học vô cớ. Vì trước đây cô ta cũng thường xuyên trốn học nên bạn cùng phòng không để ý lắm, trường cũng không biết cô ta đi đâu. Ngày hôm đó lúc 11 giờ sáng, sau khi Khương Hiểu Ninh đi ra khỏi cổng trường thì cũng biến mất khỏi video giám sát. Không gọi xe, không đi xe buýt, cũng không dùng xe đạp công cộng. Trường Đại học Khoa học và Công nghệ Vị Nam cách trung tâm thương mại kia mười mấy km, vì vậy cảnh sát nghi ngờ cô ta đã lái xe riêng để đến khu phố cũ kia, nhưng cho dù thế nào cũng không thể tìm ra được manh mối về chiếc xe đó.
Trong lúc cảnh sát điều tra vật dụng cá nhân của cô ta cũng không phát hiện ra bằng chứng nào có thể chỉ ra là cô ta có khuynh hướng muốn tự sát, tất nhiên cũng không có vết tích gì về nguồn gốc vết máu trên quần áo kia. Cảnh sát đã tìm lại hồ sơ những người mất tích trong thành phố Vị Nam, tất cả đều không có người nào trùng khớp với DNA của vết máu này.
Sau khi cảnh sát điều tra trong ký túc xá xong thì đã thu thập hết các đồ vật điện tử của cô ta. Tôi qua Lan Khâm đã xem qua nhóm vật chứng này, Tiêu Lãng Duyệt cũng đang hỗ trợ từ xa, điều tra lại lịch sử duyệt web và các tài khoản xã hội của Khương Hiểu Ninh. Trong số đó có rất nhiều thứ đã thu hút sự chú ý của Lan Khâm.
Trên Weibo của Khương Hiểu Ninh từ tháng 3 năm nay trở về trước cơ bản là giống với những cô gái cùng lứa khác, đu idol, ngồi lê đôi mách, than thở về sinh hoạt hàng ngày. Nhưng bắt đầu từ tháng 3 thì số bài đu idol đã đột nhiên giảm hẳn, mà số lượng bài đăng ở chế độ “Chỉ mình tôi” càng ngày càng nhiều, trước khi xảy ra chuyện thì trung bình mỗi ngày đều có từ 10 đến 15 bài.
Trước khi đội điều tra đặc biệt đến, Vạn Sĩ Khải cũng đã chú ý đến điểm này. Nhưng mô tả của Khương Hiểu Ninh trên bài đăng riêng tư này thật sự quá trừu tượng và mơ hồ, cô ta không nói rõ mình đã gặp chuyện gì cả, từ đầu tới cuối chỉ là những từ dùng để miêu tả cảm xúc, những khi nói đến tình huống hoặc nhân vật mấu chốt thì đều dùng những từ hiếm gặp, hoặc là những chữ viết tắt mà cảnh sát không tài nào hiểu được.
Ngay cả Tiêu Lãng Duyệt đã vận dụng hết tất cả kho vốn liếng của mình, cố gắng hết sức để dịch các chữ viết tắt đó ra cũng không thể nào hiểu được chuỗi câu chuyện trong các bài đăng đó. Nhưng khó khăn chứ không phải là không có thu hoạch gì.
Lan Khâm ngồi ở ghế phụ lái, mở sổ tay của mình ra.
“Tôi vậy mà… tôi vậy mà!!!!!”
“Tôi vậy mà lại như thế, tôi hết cách rồi, tôi nên làm gì đây…”
“Nếu để họ biết được thì tôi xong rồi, tôi xong rồi.”
“Tôi là zbsdyr… Ai sẽ giúp tôi đây? Không, không ai giúp được hết.”
“Hóa ra wbsygr, nhưng thì sao chứ? Một đám người tbxl gycc thôi mà.”
“Tôi… tôi muốn slta, nhưng tôi không dám. Chao ôi, thật quá nực cười rồi.”
“Hóa ra ywy… hóa ra ywy này… Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Mbyx để chúng ta nhìn wydst, nhưng dy rốt cuộc cũng chỉ là dy mà thôi. Nếu tôi sl, chắc chắn jc sẽ không thể làm như thế được. Thế giới này thật sự còn đáng sợ hơn vẻ ngoài của nó nhiều.”
“Tôi … Tôi không thể… Tôi thật sự không thể… Ai đó… cứu tôi với…”
“Ywyzs rồi!!!”
“Đúng vậy, thực tế là sự thật, cuối cùng không còn cách nào khác… Nhưng ít ra cũng ywyjt rồi, mà cũng wm nữa…”
“Fczgl nói muốn hz, ndl sẽ chú ý đến. Nhưng mà…”
“Ta bắt đầu wx tôi rồi, ta nói ta muốn đem chuyện của tôi… Tôi… Sao trên đời này lại có em chứ? Dykdd, emzrj.”
“Tôi quyết định rồi, cc nói đúng, dù sao thì cũng đã hbxq rồi, thôi thì cứ dứt khoát như thế đi. Wbrdy, srdy?”
…
Sau một đêm phân tích loại “mật mã” này, Lan Khâm và Tiêu Lãng Duyệt đã chia được những từ này thành 4 loại: Người, động từ, danh từ và thành ngữ.
Trong nhóm người bao gồm có ta, ywy, mbyx, jc, fczgl và cc.
Vốn Lan Khâm muốn tìm thử trong danh sách bạn bè của Khương Hiểu Ninh có ai có tên viết tắt trùng khớp không, nhưng cuối cùng không thu được gì hết. Anh đành phải đi so sánh với nickname bạn bè của Khương Hiểu Ninh trên mạng xã hội, nhưng cũng không thấy ai trùng khớp. Ngay cả câu chuyện mơ hồ được kể trong bài đăng riêng tư cũng không tìm được lịch sử trò chuyện nào tương ứng hết.
Vì vậy câu chuyện trong bài đăng đó, hoặc là xảy ra ngoài đời, hoặc là phát sinh ở một xó xỉnh nào đó trong Internet mà cảnh sát vẫn chưa tìm ra được.
Lan Khâm giao việc điều tra trên Internet lại cho Tiêu Lãng Duyệt vẫn còn ở Trường An, còn mình thì cố gắng tìm hiểu những chuyện này từ một góc độ khác.
Anh lật qua lật lại tài liệu cá nhân và khẩu cung của Khương Hiểu Ninh, đến rạng sáng nay thì đột nhiên phát hiện ra thành tích năm 2 của Khương Hiểu Ninh, tức là cuối năm trước đã đột nhiên trượt dốc, trong khi trước đó vẫn thuộc loại khá trong lớp. Hành vi trốn học cũng bắt đầu từ cuối năm trước. Mà theo lời khai của giảng viên hướng dẫn thì nghỉ hè hội sinh viên có tổ chức tự đi du lịch với nhau, có thể trong lúc đó Khương Hiểu Ninh đã đã yêu đương trong lúc tham gia, vì thế mà bắt đầu xao nhãng việc học hành.
Tất nhiên cảnh sát phân cục cũng có chú ý đến điểm này, nhưng dù sao thời gian đi du lịch cũng đã qua hơn nửa năm, mà những người tham gia khác vẫn còn sống khỏe, một vết trầy cũng không có, vì thế họ cũng không điều tra sâu chuyện này. Nhưng trực giác Lan Khâm mách bảo rằng cần phải tiếp tục điều tra điểm này.
Hôm nay anh và Phương Uy đang định đến trường Đại học Khoa học và Công nghệ Vị Nam để gặp lại bạn học Khương Hiểu Ninh lần nữa, tìm hiểu về tình hình chuyến du lịch kia và xác nhận xem suy đoán nạn nhân có bạn trai là thật hay giả. Còn Mao Lệ và Vạn Sĩ Khải sẽ đến hiện trường vụ án một lần nữa, hy vọng dưới góc nhìn chuyên nghiệp của Mao Lệ có thể phát hiện ra thứ gì bất thường mà cảnh sát phổ thông không thể thấy được.
Lúc Lan Khâm và Phương Uy đến trường thì đã qua giờ nghỉ trưa. Hai người tranh thủ khoảng nghỉ trước tiết học, vội vàng túm lấy được mấy sinh viên trong Hội sinh viên rồi hỏi sơ qua một chút.
Đúng là Khương Hiểu Ninh có một người bạn trai tên là Tiết Chương, là hội trưởng của Hội sinh viên. Hai người đúng thật đã chính thức quen nhau lúc đang đi du lịch, từ năm 2 đại học đến giờ đều gắn bó với nhau, nhưng vì học kỳ sau Tiết Chương sẽ bắt đầu rời trường tìm nơi thực tập nên họ bắt đầu không gặp nhau thường xuyên nữa.
Phương Uy đã liên lạc với Tiết Chương, nhưng vì anh ta đang đi làm nên không tiện gặp cảnh sát, vì thế đành hẹn Chủ nhật sẽ đến Cục điều tra để tiếp nhận thẩm vấn.
“Đội trưởng Lan, anh nghĩ có phải là Tiết Chương kia không?” Đi dạo trong sân trường xong, vừa về tới xe cảnh sát thì Phương Uy đã hỏi.
“Khó nói lắm.” Lan Khâm cầm chai nước khoáng lên, vừa vặn nắp vừa lắc đầu, “Thật ra có lẽ ywy dễ xác nhận danh tính hơn ta. “Ywy này”, lấy chữ “này” để nói thì hẳn là một người của công chúng, hoặc ít nhất cũng có sự nổi tiếng nhất định trong một nhóm nào đó.”
“Đúng vậy…” Phương Uy cau mày gật đầu, “Gặp ywy ngoài đời à? Khẽ cúi người1? Người bán hàng2? Một vạn tệ3? Nhưng nếu là “người nổi tiếng” thì phạm vi cũng không nhỏ đâu, tiểu võng hồng4, up chủ5, minh tinh, hoàng thất, chắc cũng phải hơn 10 vạn người ấy chứ.”
(1) (2) (3): Đều là những từ có viết tắt pinyin là ywy.
(4) Tiểu võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng xã hội.
(5) Up chủ: Một thuật ngữ bắt nguồn từ Nhật Bản, dùng để chỉ những người up video, âm thanh hoặc các tài nguyên lên các trang video, tài nguyên. Ờm hiểu nôm na thì tiểu võng hồng là người nổi tiếng vì nhan sắc, còn up chủ thì nổi tiếng vì video và content của mình (chắc thế:v)
Lan Khâm không đáp lại, chỉ lấy điện thoại ra nhìn lướt qua tin nhắn chưa đọc. Vốn chỉ là tiện tay một chút, ai ngờ mở ra đã thấy Lý Trạch Phân gửi tin nhắn tới.
Là một tin nhắn báo cáo, nói cô đã lấy một số tài liệu và liên hệ với cảnh sát chịu trách nhiệm của một số vụ án để nghiên cứu. Bên dưới báo cáo là mã số vụ án và link của tệp tài liệu điện tử. Lan Khâm ôm tâm lý “Cô nhóc này lại kiếm chuyện gì nữa”, ấn mở link tài liệu đầu tiên, sau khi đăng nhập tài khoản của mình trên hệ thống cảnh vụ thì đã đọc được thông tin cơ bản của nạn nhân.
Dư Uyển, họa sĩ cấp cao của công ty game Gấu Bắc Cực, up chủ nổi tiếng của trang Z — Một Bát Cá*.
(*) Cũng có pinyin là ywy.
Một Bát Cá? Ywy?!
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tra hơi nhiều từ viết tắt trên Weibo, chóng mặt quá @@ (Bé Đẹp: Em cũng vậy 😊)
Phương Uy xoa tay nhận lấy chìa khóa xe của Vạn Sĩ Khải ném tới rồi ngồi vào ghế lái, còn Lan Khâm thì ngồi ở ghế phụ lái. Vạn Sĩ Khải và Mao Lệ cũng nhanh chóng lên một chiếc xe cảnh sát khác. Hai chiếc xe cùng nhau chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe của Cục, chạy trên đường lớn được một đoạn thì chia ra làm 2 đường ở một ngã tư.
Sau khi nghe báo cáo của Vạn Sĩ Khải hôm qua, bọn người Lan Khâm đã hiểu được tình hình cơ bản của vụ án này, cũng nắm rõ tiến triển điều tra của Cục điều tra khu Liên Chước trước khi họ đến.
Vì trung tâm mua sắm nơi vụ án xảy ra nằm trong khu phố cũ chưa được đưa vào kế hoạch cải tạo thành phố nên đường xá vẫn giữ nguyên phong cách của thế kỷ trước, đường hẹp, nhiều ngõ ngách, ít camera giám sát, hàng quán bên đường lộn xộn và bát nháo. Vạn Sĩ Khải đã dẫn người đến văn phòng của khu để lấy video giám sát mấy lần, nhưng cũng chỉ tìm thấy bóng dáng của Khương Hiểu Ninh ở cửa Nam trung tâm, quỹ tích trước đó thì không rõ.
Họ đã dành ra nửa tuần để tìm nhân chứng xung quanh xem có ai có thể cung cấp thông tin về quỹ tích của Khương Hiểu Ninh không, nhưng tiếc rằng khu phố cũ này ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn*, có rất nhiều cửa hàng dành cho người trẻ tuổi yêu thích các kịch bản giết người trong góc, mật thất, nhà ma, VR, CS, vì vậy người ăn mặc lố lăng đi ngoài đường không ít, trong số đó cũng không thiếu quần áo bị nhuộm đỏ như máu.
(*) Ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn ý chỉ những thứ tuy thể tích hoặc quy mô nhỏ bé, nhưng bên trong đều có đầy đủ hết mọi thứ.
Các nhân chứng kia vốn cũng không có trí nhớ rõ ràng, chỉ xôn xao thảo luận với nhau rồi chỉ trỏ lung tung, vẽ ra tròn 6 quỹ tích có khả năng cho cảnh sát. Vạn Sĩ Khải và anh em của mình ôm cặp mắt gấu trúc ngồi sàng lọc quỹ tích cả buổi trời mới giảm lại còn 3 đường rồi lần tìm được một nhóm nhà ở cuối đường, nhưng cũng không thể tìm ra được nguồn gốc của vết máu trên người Khương Hiểu Ninh.
Vì đế giày của Khương Hiểu Ninh cũng có dính máu nên cảnh sát lập tức tiến hành xét nghiệm vết máu trên thảm ở trung tâm thương mại trước. Nhưng tiếc là cô ta đã đi bộ quá xa, đến khi đến trung tâm thương mại thì máu trên đế giày đã khô đến mức không thể để lại dấu vết kiểm tra được nữa. Vì vậy biện pháp dùng vết máu để phán đoán quỹ tích của nạn nhân cũng thất bại. Rốt cuộc thì dù để điều tra vụ án nhưng cảnh sát cũng không thể nào phong tỏa hết toàn bộ khu phố cũ này để tìm ra phản ứng máu trên từng tấc đất được.
Việc điều tra các manh mối bên ngoài đã rơi vào ngõ cục, cảnh sát phân cục đành phải trông chờ vào Khương Hiểu Ninh.
Khương Hiểu Ninh là người Kiềm Châu, sinh ra ở một ngôi làng khá vắng vẻ, là sinh viên duy nhất trong làng. Cô ta đến Vị Nam để đi học, ở trong ký túc xá của trường với 4 người nữa. Cảnh sát đã đến phòng ký túc xá của cô ta để tìm hiểu tình hình, được biết Khương Hiểu Ninh là người hiền hòa, không có gây thù kết oán với bất kỳ ai.
Trước khi chuyện xảy ra 1 ngày, Khương Hiểu Ninh đã trốn học vô cớ. Vì trước đây cô ta cũng thường xuyên trốn học nên bạn cùng phòng không để ý lắm, trường cũng không biết cô ta đi đâu. Ngày hôm đó lúc 11 giờ sáng, sau khi Khương Hiểu Ninh đi ra khỏi cổng trường thì cũng biến mất khỏi video giám sát. Không gọi xe, không đi xe buýt, cũng không dùng xe đạp công cộng. Trường Đại học Khoa học và Công nghệ Vị Nam cách trung tâm thương mại kia mười mấy km, vì vậy cảnh sát nghi ngờ cô ta đã lái xe riêng để đến khu phố cũ kia, nhưng cho dù thế nào cũng không thể tìm ra được manh mối về chiếc xe đó.
Trong lúc cảnh sát điều tra vật dụng cá nhân của cô ta cũng không phát hiện ra bằng chứng nào có thể chỉ ra là cô ta có khuynh hướng muốn tự sát, tất nhiên cũng không có vết tích gì về nguồn gốc vết máu trên quần áo kia. Cảnh sát đã tìm lại hồ sơ những người mất tích trong thành phố Vị Nam, tất cả đều không có người nào trùng khớp với DNA của vết máu này.
Sau khi cảnh sát điều tra trong ký túc xá xong thì đã thu thập hết các đồ vật điện tử của cô ta. Tôi qua Lan Khâm đã xem qua nhóm vật chứng này, Tiêu Lãng Duyệt cũng đang hỗ trợ từ xa, điều tra lại lịch sử duyệt web và các tài khoản xã hội của Khương Hiểu Ninh. Trong số đó có rất nhiều thứ đã thu hút sự chú ý của Lan Khâm.
Trên Weibo của Khương Hiểu Ninh từ tháng 3 năm nay trở về trước cơ bản là giống với những cô gái cùng lứa khác, đu idol, ngồi lê đôi mách, than thở về sinh hoạt hàng ngày. Nhưng bắt đầu từ tháng 3 thì số bài đu idol đã đột nhiên giảm hẳn, mà số lượng bài đăng ở chế độ “Chỉ mình tôi” càng ngày càng nhiều, trước khi xảy ra chuyện thì trung bình mỗi ngày đều có từ 10 đến 15 bài.
Trước khi đội điều tra đặc biệt đến, Vạn Sĩ Khải cũng đã chú ý đến điểm này. Nhưng mô tả của Khương Hiểu Ninh trên bài đăng riêng tư này thật sự quá trừu tượng và mơ hồ, cô ta không nói rõ mình đã gặp chuyện gì cả, từ đầu tới cuối chỉ là những từ dùng để miêu tả cảm xúc, những khi nói đến tình huống hoặc nhân vật mấu chốt thì đều dùng những từ hiếm gặp, hoặc là những chữ viết tắt mà cảnh sát không tài nào hiểu được.
Ngay cả Tiêu Lãng Duyệt đã vận dụng hết tất cả kho vốn liếng của mình, cố gắng hết sức để dịch các chữ viết tắt đó ra cũng không thể nào hiểu được chuỗi câu chuyện trong các bài đăng đó. Nhưng khó khăn chứ không phải là không có thu hoạch gì.
Lan Khâm ngồi ở ghế phụ lái, mở sổ tay của mình ra.
“Tôi vậy mà… tôi vậy mà!!!!!”
“Tôi vậy mà lại như thế, tôi hết cách rồi, tôi nên làm gì đây…”
“Nếu để họ biết được thì tôi xong rồi, tôi xong rồi.”
“Tôi là zbsdyr… Ai sẽ giúp tôi đây? Không, không ai giúp được hết.”
“Hóa ra wbsygr, nhưng thì sao chứ? Một đám người tbxl gycc thôi mà.”
“Tôi… tôi muốn slta, nhưng tôi không dám. Chao ôi, thật quá nực cười rồi.”
“Hóa ra ywy… hóa ra ywy này… Thế giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Mbyx để chúng ta nhìn wydst, nhưng dy rốt cuộc cũng chỉ là dy mà thôi. Nếu tôi sl, chắc chắn jc sẽ không thể làm như thế được. Thế giới này thật sự còn đáng sợ hơn vẻ ngoài của nó nhiều.”
“Tôi … Tôi không thể… Tôi thật sự không thể… Ai đó… cứu tôi với…”
“Ywyzs rồi!!!”
“Đúng vậy, thực tế là sự thật, cuối cùng không còn cách nào khác… Nhưng ít ra cũng ywyjt rồi, mà cũng wm nữa…”
“Fczgl nói muốn hz, ndl sẽ chú ý đến. Nhưng mà…”
“Ta bắt đầu wx tôi rồi, ta nói ta muốn đem chuyện của tôi… Tôi… Sao trên đời này lại có em chứ? Dykdd, emzrj.”
“Tôi quyết định rồi, cc nói đúng, dù sao thì cũng đã hbxq rồi, thôi thì cứ dứt khoát như thế đi. Wbrdy, srdy?”
…
Sau một đêm phân tích loại “mật mã” này, Lan Khâm và Tiêu Lãng Duyệt đã chia được những từ này thành 4 loại: Người, động từ, danh từ và thành ngữ.
Trong nhóm người bao gồm có ta, ywy, mbyx, jc, fczgl và cc.
Vốn Lan Khâm muốn tìm thử trong danh sách bạn bè của Khương Hiểu Ninh có ai có tên viết tắt trùng khớp không, nhưng cuối cùng không thu được gì hết. Anh đành phải đi so sánh với nickname bạn bè của Khương Hiểu Ninh trên mạng xã hội, nhưng cũng không thấy ai trùng khớp. Ngay cả câu chuyện mơ hồ được kể trong bài đăng riêng tư cũng không tìm được lịch sử trò chuyện nào tương ứng hết.
Vì vậy câu chuyện trong bài đăng đó, hoặc là xảy ra ngoài đời, hoặc là phát sinh ở một xó xỉnh nào đó trong Internet mà cảnh sát vẫn chưa tìm ra được.
Lan Khâm giao việc điều tra trên Internet lại cho Tiêu Lãng Duyệt vẫn còn ở Trường An, còn mình thì cố gắng tìm hiểu những chuyện này từ một góc độ khác.
Anh lật qua lật lại tài liệu cá nhân và khẩu cung của Khương Hiểu Ninh, đến rạng sáng nay thì đột nhiên phát hiện ra thành tích năm 2 của Khương Hiểu Ninh, tức là cuối năm trước đã đột nhiên trượt dốc, trong khi trước đó vẫn thuộc loại khá trong lớp. Hành vi trốn học cũng bắt đầu từ cuối năm trước. Mà theo lời khai của giảng viên hướng dẫn thì nghỉ hè hội sinh viên có tổ chức tự đi du lịch với nhau, có thể trong lúc đó Khương Hiểu Ninh đã đã yêu đương trong lúc tham gia, vì thế mà bắt đầu xao nhãng việc học hành.
Tất nhiên cảnh sát phân cục cũng có chú ý đến điểm này, nhưng dù sao thời gian đi du lịch cũng đã qua hơn nửa năm, mà những người tham gia khác vẫn còn sống khỏe, một vết trầy cũng không có, vì thế họ cũng không điều tra sâu chuyện này. Nhưng trực giác Lan Khâm mách bảo rằng cần phải tiếp tục điều tra điểm này.
Hôm nay anh và Phương Uy đang định đến trường Đại học Khoa học và Công nghệ Vị Nam để gặp lại bạn học Khương Hiểu Ninh lần nữa, tìm hiểu về tình hình chuyến du lịch kia và xác nhận xem suy đoán nạn nhân có bạn trai là thật hay giả. Còn Mao Lệ và Vạn Sĩ Khải sẽ đến hiện trường vụ án một lần nữa, hy vọng dưới góc nhìn chuyên nghiệp của Mao Lệ có thể phát hiện ra thứ gì bất thường mà cảnh sát phổ thông không thể thấy được.
Lúc Lan Khâm và Phương Uy đến trường thì đã qua giờ nghỉ trưa. Hai người tranh thủ khoảng nghỉ trước tiết học, vội vàng túm lấy được mấy sinh viên trong Hội sinh viên rồi hỏi sơ qua một chút.
Đúng là Khương Hiểu Ninh có một người bạn trai tên là Tiết Chương, là hội trưởng của Hội sinh viên. Hai người đúng thật đã chính thức quen nhau lúc đang đi du lịch, từ năm 2 đại học đến giờ đều gắn bó với nhau, nhưng vì học kỳ sau Tiết Chương sẽ bắt đầu rời trường tìm nơi thực tập nên họ bắt đầu không gặp nhau thường xuyên nữa.
Phương Uy đã liên lạc với Tiết Chương, nhưng vì anh ta đang đi làm nên không tiện gặp cảnh sát, vì thế đành hẹn Chủ nhật sẽ đến Cục điều tra để tiếp nhận thẩm vấn.
“Đội trưởng Lan, anh nghĩ có phải là Tiết Chương kia không?” Đi dạo trong sân trường xong, vừa về tới xe cảnh sát thì Phương Uy đã hỏi.
“Khó nói lắm.” Lan Khâm cầm chai nước khoáng lên, vừa vặn nắp vừa lắc đầu, “Thật ra có lẽ ywy dễ xác nhận danh tính hơn ta. “Ywy này”, lấy chữ “này” để nói thì hẳn là một người của công chúng, hoặc ít nhất cũng có sự nổi tiếng nhất định trong một nhóm nào đó.”
“Đúng vậy…” Phương Uy cau mày gật đầu, “Gặp ywy ngoài đời à? Khẽ cúi người1? Người bán hàng2? Một vạn tệ3? Nhưng nếu là “người nổi tiếng” thì phạm vi cũng không nhỏ đâu, tiểu võng hồng4, up chủ5, minh tinh, hoàng thất, chắc cũng phải hơn 10 vạn người ấy chứ.”
(1) (2) (3): Đều là những từ có viết tắt pinyin là ywy.
(4) Tiểu võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng xã hội.
(5) Up chủ: Một thuật ngữ bắt nguồn từ Nhật Bản, dùng để chỉ những người up video, âm thanh hoặc các tài nguyên lên các trang video, tài nguyên. Ờm hiểu nôm na thì tiểu võng hồng là người nổi tiếng vì nhan sắc, còn up chủ thì nổi tiếng vì video và content của mình (chắc thế:v)
Lan Khâm không đáp lại, chỉ lấy điện thoại ra nhìn lướt qua tin nhắn chưa đọc. Vốn chỉ là tiện tay một chút, ai ngờ mở ra đã thấy Lý Trạch Phân gửi tin nhắn tới.
Là một tin nhắn báo cáo, nói cô đã lấy một số tài liệu và liên hệ với cảnh sát chịu trách nhiệm của một số vụ án để nghiên cứu. Bên dưới báo cáo là mã số vụ án và link của tệp tài liệu điện tử. Lan Khâm ôm tâm lý “Cô nhóc này lại kiếm chuyện gì nữa”, ấn mở link tài liệu đầu tiên, sau khi đăng nhập tài khoản của mình trên hệ thống cảnh vụ thì đã đọc được thông tin cơ bản của nạn nhân.
Dư Uyển, họa sĩ cấp cao của công ty game Gấu Bắc Cực, up chủ nổi tiếng của trang Z — Một Bát Cá*.
(*) Cũng có pinyin là ywy.
Một Bát Cá? Ywy?!
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tra hơi nhiều từ viết tắt trên Weibo, chóng mặt quá @@ (Bé Đẹp: Em cũng vậy 😊)
Danh sách chương