Cảnh tuyết trong sân rất đẹp, không khí vô cùng yên tĩnh, Mộ Tử Thuần đứng giữa sân vườn, hương hồng mai ngào ngạt lan tỏa khiến hắn khẽ thất thần.
Tối qua… yên ổn hiếm thấy, từ khi được Kim nương tử đưa về đây, không lúc nào nàng ta không bám lấy hắn, đột nhiên có một ngày yên ổn như vậy, hắn bỗng cảm thấy xung quanh tịch mịch lạ thường, khiến lòng hắn cũng trống rỗng theo. Hắn nhớ lại hôm qua có nghe mấy người hầu nhắc đến vị khách mà Kim nương tử đích thân đi đón, bất giác ánh mắt hắn tối sầm.
Là bằng hữu cũ của cô ấy sao? Có quan hệ gì với cô ấy? Rốt cuộc là người thế nào…
“Vườn hồng mai này của nương tử thật khiến người ta yêu thích.” Bên kia khu vườn truyền đến giọng nói sang sảng của một nam nhân, “Lần trước đến không thấy cảnh này thật đáng tiếc.”
“Nô gia đã dùng pháp khí bày Huyễn thuật ở đây, luân chuyển bốn mùa, trưng bày những cảnh tượng đẹp nhất trong khắp thiên hạ. lần trước, khi chàng đến vừa hay gặp cảnh cuối xuân đầu hạ, lần này là cảnh mùa đông, còn nhiều cảnh đẹp chàng chưa thấy đâu.” Giọng Kim nương tử dịu dàng, dường như hòa quyện vào trong dư âm của nam nhân kia, hắn lại nghe được tiếng nàng ta cười khe khẽ, “Nếu A Ly thích, thì ở luôn chỗ nô gia nhé?”
Mộ Tử Thuần nhìn đăm đăm con đường nhỏ, nơi truyền đến giọng nói của ai kia, hai bóng người chậm rãi đi tới, thong dong nắm tay nhau nhẹ bước giữa rừng tuyết, Kim nương tử tựa người gần kề nam nhân đó, tư thế vô cùng thân mật.
“Ai da, Tử Thuần.” Kim nương tử nhìn thấy hắn liền thốt lên gọi, giọng điệu của nàng không khác gì ngày thường, nhưng lại không vội vã chạy đến ôm tay hắn như trước, chỉ đứng bên cạnh nam nhân đó giới thiệu: “A Ly, đây là tướng công sắp thành thân của ta, Mộ Tử Thuần.”
Nam nhân đó nhướn mày, ánh mắt thâm sâu quan sát hắn từ trên xuống dưới, Mộ Tử Thuần nhíu mày, hắn không thích người khác nhìn mình như vậy, lòng nghĩ thầm người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào đối với Kim nương tử, đột nhiên nam nhân A Ly đó kéo tay Kim nương tử, cười khổ nói: “Kim nương tử à Kim nương tử, nàng có từng trách năm xưa ta nhẫn tâm rời khỏi nàng không? Cách biệt nhiều năm, đến khi tái ngộ… mà giờ nàng sắp thành thân rồi… Ha… nàng muốn ta phải đau lòng đến mức nào đây?”
Sao hả…
Gì chứ? Đối phương đột nhiên thốt lên một câu trắng trợn như vậy khiến không chỉ Mộ Tử Thuần ngạc nhiên, mà ngay cả Kim nương tử cũng ngây ngốc cứng đờ. Nàng ta nhìn Thẩm Ly thật lâu, mãi đến khi Thẩm Ly khẽ dùng ngón tay chọc sau lưng nàng ta một cái khi ấy nàng ta mới sực tỉnh: “Ồ…” Kim nương tử dù sao cũng đã sống biết bao nhiêu năm rồi, lập tức tiếp lời, xoa xoa mi tâm, ánh mắt chứa đầy sắc xuân, xấu hổ cười nói: “A Ly nói gì vậy chứ, sao lại nói trước mặt Tử Thuần như vậy.”
Thẩm Ly nghiêng đầu, ánh mắt nàng và Mộ Tử Thuần giao nhau, sự lạnh lẽo âm trầm trong ánh mắt nam nhân này khiến Thẩm Ly vô cùng hài lòng, nếu trước đó nàng còn phân vân thì giờ đây đã yên tâm rồi, tập trung diễn tuồng này thật hay vậy. nàng thôi không nhìn Mộ Tử Thuần nữa, coi như hắn không tồn tại mà nói với Kim nương tử: “Nếu hai người thật lòng yêu nhau thì ta đành chịu, nhưng trước đây ta từng nghe nói hắn không để tâm đến nàng, nàng hà tất phải cưỡng cầu chứ?”
Kim nương tử im lặng, nàng ta đang chờ Mộ Tử Thuần phản bác, nhưng nằm trong dự liệu, hắn không hề lên tiếng, Kim nương tử cúi đầu bật cười, biết rành là vậy rồi, nhưng sao… Nàng ta vẫn cúi không thể nào kìm được thất vọng…
“Nàng ấy có cưỡng cầu hay không liên quan gì đến ngươi?” Mộ Tử Thuần bỗng nhiên nói, “Lời này của các hạ vượt quá giới hạn rồi.”
Ánh mắt Kim nương tử sáng lên, môi Thẩm Ly cong hé mở nụ cười, “Ồ?” nàng vô tình lướt qua bàn tay đang siết chặt của Mộ Tử Thuần, “Nói vậy thì lời đồn của các hạ nhân ở đây không đáng tin sao? Thật ra ngươi để tâm đến Kim nương tử à?”
Mộ Tử Thuần lạnh lùng đáp lại: “không liên quan đến ngươi.”
“Đương nhiên là có.” Thẩm Ly ôm vai Kim nương tử hếch mày mỉm cười, vui vẻ tiếp tục làm bừa, “Nữ nhân ta yêu sao có thể để nàng ấy chịu uất ức được.”
Hai người có mặt lại đờ ra tại chỗ, sau đó ánh mắt Kim nương tử bừng sáng, có chút kinh ngạc nhìn sang Thẩm Ly: Bích thương vương thật khí phách nha!
“Nếu ngươi không thật lòng thật dạ với nàng, vậy thứ cho Thẩm Ly đắc tội, cho dù có cướp ta cũng sẽ cướp nàng khỏi tay ngươi.”
Sắc mặt Mộ Tử Thuần càng lạnh hơn, hắn nhìn Kim nương tử, nhưng lại thấy Kim nương tử đang chăm chú nhìn Thẩm Ly, ánh sáng trong mắt nàng ta như đang nói : được đó được đó, ta đi cùng chàng. Mộ Tử Thuần chợt cảm thấy ánh mắt ấy thật khiến người ta bức bối, nắm tay hắn càng siết chặt hơn, một lúc sau bỗng bật cười lạnh lẽo: “Năm xưa các hạ đã đi đâu vậy?” Thẩm Ly còn đang nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì đã thấy Mộ Tử Thuần xoay người rời đi “Muốn thế nào thì tùy ngươi, dù sao… nay ta cũng chỉ như một tù nhân mà thôi.” Lời nói lạnh lùng của hắn lại khiến sắc mặt của Kim nương tử khẽ tối lại.
Thẩm Ly nhướn mày, ánh mắt dõi theo Mộ Tử Thuần. Nhìn thấy bóng hắn mất hút ở một ngã rẽ, Kim nương tử thở dài: “A Ly, thôi đi vậy, thế này khiến ta càng khó chịu hơn…”
“Vậy sao?” Thẩm Ly nói, “Ta lại cảm thấy có tác dụng lắm đó.” Nàng bỗng bật cười, “Nương tử, chi bằng chúng ta cược một ván nhé.”
“Cược cái gì?”
“Trước khi các người thành thân Mộ Tử Thuần nhất định buông vũ khí đầu hàng, nương tử có tin không?”
Kim nương tử khẽ ngây người, sau đó bật cười, “Ta chờ hai mươi năm rồi cũng chưa thấy chàng đầu hàng… Nhưng nếu thật sự cược ván này, ta hi vọng ta có thể thua hết sạch.”
“Ván này nhất định được như ý nương tử.” cành hồng mai bên cạnh bỗng rung rung, rũ hết vụn tuyết rơi, hồng mai trên cành lóe sáng biến thành Hành Chỉ, hắn khoác chiếc áo lông Kim nương tử tặng hôm qua, phả vào không trung một luồng khí trắng, “Nếu nương tử thua thì cho Thẩm Ly nhà ta thứ gì làm vật cược đây?”
Thẩm Ly nhìn hắn hỏi: “Sao chàng lại biến thành hoa mai trong Huyễn cảnh này vậy?”
“Nếu không làm vậy sao xem được tuồng hay?” Hành Chỉ cười nhạt đáp lời, lại quay sang nhìn Kim nương tử.
Kim nương tử chợt cười: “Thần quân vẫn như trước kia, chẳng bao giờ để mình chịu chút thiệt thòi nào cả.” Nàng ta khựng lại rồi nói tiếp, “Nô gia đang nghĩ là có kỳ trân dị bảo gì mà Thần quân chưa thấy qua đâu, nhất định là ngài không thèm, nhưng nay chỗ nô gia có một vật, là vật từ thời Thượng cổ, đeo bên người có thể giúp thần minh bị thương điều khí dưỡng sinh. Trước đây thì Thần quân chưa chắc để mắt đến vật này, nhưng nay đối với Thần quân lại là một bảo vật, nếu có được vật này, ngày ngày đeo bên mình, sau này khôi phục lại thần lực như xưa cũng không phải không thể.”
Thẩm Ly cả mừng: “Thật sao? Sao Kim nương tử không sớm nói cho ta biết?”
Kim nương tử che miệng cười: “Đương nhiên là nô gia không phòng muội muội, người nô gia phòng chẳng phải là Thần quân của hôm nay đó sao.
Hành Chỉ cũng cười nhạt: “Có bảo bối như vậy ta đương nhiên sẽ tận lực, để ván này sớm rõ thắng thua, ngày mai ta cũng chen ngang một chân vậy.”
Tối qua… yên ổn hiếm thấy, từ khi được Kim nương tử đưa về đây, không lúc nào nàng ta không bám lấy hắn, đột nhiên có một ngày yên ổn như vậy, hắn bỗng cảm thấy xung quanh tịch mịch lạ thường, khiến lòng hắn cũng trống rỗng theo. Hắn nhớ lại hôm qua có nghe mấy người hầu nhắc đến vị khách mà Kim nương tử đích thân đi đón, bất giác ánh mắt hắn tối sầm.
Là bằng hữu cũ của cô ấy sao? Có quan hệ gì với cô ấy? Rốt cuộc là người thế nào…
“Vườn hồng mai này của nương tử thật khiến người ta yêu thích.” Bên kia khu vườn truyền đến giọng nói sang sảng của một nam nhân, “Lần trước đến không thấy cảnh này thật đáng tiếc.”
“Nô gia đã dùng pháp khí bày Huyễn thuật ở đây, luân chuyển bốn mùa, trưng bày những cảnh tượng đẹp nhất trong khắp thiên hạ. lần trước, khi chàng đến vừa hay gặp cảnh cuối xuân đầu hạ, lần này là cảnh mùa đông, còn nhiều cảnh đẹp chàng chưa thấy đâu.” Giọng Kim nương tử dịu dàng, dường như hòa quyện vào trong dư âm của nam nhân kia, hắn lại nghe được tiếng nàng ta cười khe khẽ, “Nếu A Ly thích, thì ở luôn chỗ nô gia nhé?”
Mộ Tử Thuần nhìn đăm đăm con đường nhỏ, nơi truyền đến giọng nói của ai kia, hai bóng người chậm rãi đi tới, thong dong nắm tay nhau nhẹ bước giữa rừng tuyết, Kim nương tử tựa người gần kề nam nhân đó, tư thế vô cùng thân mật.
“Ai da, Tử Thuần.” Kim nương tử nhìn thấy hắn liền thốt lên gọi, giọng điệu của nàng không khác gì ngày thường, nhưng lại không vội vã chạy đến ôm tay hắn như trước, chỉ đứng bên cạnh nam nhân đó giới thiệu: “A Ly, đây là tướng công sắp thành thân của ta, Mộ Tử Thuần.”
Nam nhân đó nhướn mày, ánh mắt thâm sâu quan sát hắn từ trên xuống dưới, Mộ Tử Thuần nhíu mày, hắn không thích người khác nhìn mình như vậy, lòng nghĩ thầm người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào đối với Kim nương tử, đột nhiên nam nhân A Ly đó kéo tay Kim nương tử, cười khổ nói: “Kim nương tử à Kim nương tử, nàng có từng trách năm xưa ta nhẫn tâm rời khỏi nàng không? Cách biệt nhiều năm, đến khi tái ngộ… mà giờ nàng sắp thành thân rồi… Ha… nàng muốn ta phải đau lòng đến mức nào đây?”
Sao hả…
Gì chứ? Đối phương đột nhiên thốt lên một câu trắng trợn như vậy khiến không chỉ Mộ Tử Thuần ngạc nhiên, mà ngay cả Kim nương tử cũng ngây ngốc cứng đờ. Nàng ta nhìn Thẩm Ly thật lâu, mãi đến khi Thẩm Ly khẽ dùng ngón tay chọc sau lưng nàng ta một cái khi ấy nàng ta mới sực tỉnh: “Ồ…” Kim nương tử dù sao cũng đã sống biết bao nhiêu năm rồi, lập tức tiếp lời, xoa xoa mi tâm, ánh mắt chứa đầy sắc xuân, xấu hổ cười nói: “A Ly nói gì vậy chứ, sao lại nói trước mặt Tử Thuần như vậy.”
Thẩm Ly nghiêng đầu, ánh mắt nàng và Mộ Tử Thuần giao nhau, sự lạnh lẽo âm trầm trong ánh mắt nam nhân này khiến Thẩm Ly vô cùng hài lòng, nếu trước đó nàng còn phân vân thì giờ đây đã yên tâm rồi, tập trung diễn tuồng này thật hay vậy. nàng thôi không nhìn Mộ Tử Thuần nữa, coi như hắn không tồn tại mà nói với Kim nương tử: “Nếu hai người thật lòng yêu nhau thì ta đành chịu, nhưng trước đây ta từng nghe nói hắn không để tâm đến nàng, nàng hà tất phải cưỡng cầu chứ?”
Kim nương tử im lặng, nàng ta đang chờ Mộ Tử Thuần phản bác, nhưng nằm trong dự liệu, hắn không hề lên tiếng, Kim nương tử cúi đầu bật cười, biết rành là vậy rồi, nhưng sao… Nàng ta vẫn cúi không thể nào kìm được thất vọng…
“Nàng ấy có cưỡng cầu hay không liên quan gì đến ngươi?” Mộ Tử Thuần bỗng nhiên nói, “Lời này của các hạ vượt quá giới hạn rồi.”
Ánh mắt Kim nương tử sáng lên, môi Thẩm Ly cong hé mở nụ cười, “Ồ?” nàng vô tình lướt qua bàn tay đang siết chặt của Mộ Tử Thuần, “Nói vậy thì lời đồn của các hạ nhân ở đây không đáng tin sao? Thật ra ngươi để tâm đến Kim nương tử à?”
Mộ Tử Thuần lạnh lùng đáp lại: “không liên quan đến ngươi.”
“Đương nhiên là có.” Thẩm Ly ôm vai Kim nương tử hếch mày mỉm cười, vui vẻ tiếp tục làm bừa, “Nữ nhân ta yêu sao có thể để nàng ấy chịu uất ức được.”
Hai người có mặt lại đờ ra tại chỗ, sau đó ánh mắt Kim nương tử bừng sáng, có chút kinh ngạc nhìn sang Thẩm Ly: Bích thương vương thật khí phách nha!
“Nếu ngươi không thật lòng thật dạ với nàng, vậy thứ cho Thẩm Ly đắc tội, cho dù có cướp ta cũng sẽ cướp nàng khỏi tay ngươi.”
Sắc mặt Mộ Tử Thuần càng lạnh hơn, hắn nhìn Kim nương tử, nhưng lại thấy Kim nương tử đang chăm chú nhìn Thẩm Ly, ánh sáng trong mắt nàng ta như đang nói : được đó được đó, ta đi cùng chàng. Mộ Tử Thuần chợt cảm thấy ánh mắt ấy thật khiến người ta bức bối, nắm tay hắn càng siết chặt hơn, một lúc sau bỗng bật cười lạnh lẽo: “Năm xưa các hạ đã đi đâu vậy?” Thẩm Ly còn đang nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì đã thấy Mộ Tử Thuần xoay người rời đi “Muốn thế nào thì tùy ngươi, dù sao… nay ta cũng chỉ như một tù nhân mà thôi.” Lời nói lạnh lùng của hắn lại khiến sắc mặt của Kim nương tử khẽ tối lại.
Thẩm Ly nhướn mày, ánh mắt dõi theo Mộ Tử Thuần. Nhìn thấy bóng hắn mất hút ở một ngã rẽ, Kim nương tử thở dài: “A Ly, thôi đi vậy, thế này khiến ta càng khó chịu hơn…”
“Vậy sao?” Thẩm Ly nói, “Ta lại cảm thấy có tác dụng lắm đó.” Nàng bỗng bật cười, “Nương tử, chi bằng chúng ta cược một ván nhé.”
“Cược cái gì?”
“Trước khi các người thành thân Mộ Tử Thuần nhất định buông vũ khí đầu hàng, nương tử có tin không?”
Kim nương tử khẽ ngây người, sau đó bật cười, “Ta chờ hai mươi năm rồi cũng chưa thấy chàng đầu hàng… Nhưng nếu thật sự cược ván này, ta hi vọng ta có thể thua hết sạch.”
“Ván này nhất định được như ý nương tử.” cành hồng mai bên cạnh bỗng rung rung, rũ hết vụn tuyết rơi, hồng mai trên cành lóe sáng biến thành Hành Chỉ, hắn khoác chiếc áo lông Kim nương tử tặng hôm qua, phả vào không trung một luồng khí trắng, “Nếu nương tử thua thì cho Thẩm Ly nhà ta thứ gì làm vật cược đây?”
Thẩm Ly nhìn hắn hỏi: “Sao chàng lại biến thành hoa mai trong Huyễn cảnh này vậy?”
“Nếu không làm vậy sao xem được tuồng hay?” Hành Chỉ cười nhạt đáp lời, lại quay sang nhìn Kim nương tử.
Kim nương tử chợt cười: “Thần quân vẫn như trước kia, chẳng bao giờ để mình chịu chút thiệt thòi nào cả.” Nàng ta khựng lại rồi nói tiếp, “Nô gia đang nghĩ là có kỳ trân dị bảo gì mà Thần quân chưa thấy qua đâu, nhất định là ngài không thèm, nhưng nay chỗ nô gia có một vật, là vật từ thời Thượng cổ, đeo bên người có thể giúp thần minh bị thương điều khí dưỡng sinh. Trước đây thì Thần quân chưa chắc để mắt đến vật này, nhưng nay đối với Thần quân lại là một bảo vật, nếu có được vật này, ngày ngày đeo bên mình, sau này khôi phục lại thần lực như xưa cũng không phải không thể.”
Thẩm Ly cả mừng: “Thật sao? Sao Kim nương tử không sớm nói cho ta biết?”
Kim nương tử che miệng cười: “Đương nhiên là nô gia không phòng muội muội, người nô gia phòng chẳng phải là Thần quân của hôm nay đó sao.
Hành Chỉ cũng cười nhạt: “Có bảo bối như vậy ta đương nhiên sẽ tận lực, để ván này sớm rõ thắng thua, ngày mai ta cũng chen ngang một chân vậy.”
Danh sách chương