Mặt đất bỗng rung chuyển, sắc mặt Ma quân nghiêm lại, đeo mặt nạ biến đổi
thân hình, hóa thành Quân vương hắc y lạnh lùng: "Chấn động có thể
truyền đến chỗ này, bên ngoài nhất định có biến." Cầm tay Thẩm Ly, Ma
quân ngựng tụ trận pháp, chớp mắt đã về lại trong Tẩm điện.
Còn chưa đẩy cửa ra ngoài, Thẩm Ly đã cảm giác được một luồng chướng khí nồng đậm lan tỏa trong không khí, nàng nhíu mày, thấy Ma quân đã mở cửa bước ra trước.
Cho dù Thẩm Ly đã từng chứng kiến rất nhiều trận chém giết, nhưng Ma cung lúc này vẫn khiến nàng chấn kinh, cung điện mới đây còn nguy nga lúc này đã sụp đổ hoàn toàn, đỉnh đài lầu các hóa thành tro bụi, trong thành đầy rẫy xác chết, máu tươi lênh láng. Ở cách đó không xa, một con rồng lớn màu xanh ngửa đầu lên trời rống dài, thanh âm như xuyên qua chín tầng mây, đinh tai nhức óc. Ma quân như không dám tin, thấp giọng lẩm bẩm: "Yêu thú...
Khư Thiên Uyên." Bà nghiến răng, "Đã thoát ra rồi."
Thẩm Ly cũng chấn kinh, đây... là yêu thú của Khư Thiên Uyên! Từ biên giới đã chạy đến Đô thành! Hơn nữa, nếu có yêu thú thoát ra ngoài, nhất định không chỉ một con này... Ngân thương trong tay Thẩm Ly biến ra, cản trước mặt Ma quân, nhưng bỗng nàng thấy trên đầu con rồng kia còn có một người đang đứng, nhìn rõ dáng vẻ hắn, Thẩm Ly siết chặt quyền, giọng như Tu La từ
Địa ngục: "Phù Sinh!"
Cành tượng hỗn loạn này lại do hắn tạo thành, tính mạng của những tộc nhân này... lại mất dưới tay hắn! Thù mới hận cũ dâng trào trong lòng, đôi mắt Thẩm Ly lập tức biến thành màu đỏ, móng tay cũng mọc dài, không nghe thấy lời ngăn cản của Ma quân, nàng không nói tiếng nào, thân hình nhanh như chớp giết đến sau lưng Phù Sinh. Đưa ngân thương lên đâm thẳng vào gáy hán.
Một thương đâm tới, chỉ thấy cổ Phù Sình rách ra, máu tưới xối xả, nhưng
Thẩm Ly không dừng tay, bóng "Phù Sinh" dần dần tan biến theo gió, nàng
quay người quét ngang một thương, mũi thương vạch qua tóc bên tai người sau lưng, tóc xanh xõa ra, Phù Sinh vội vã thoái lui vài bước, đứng thẳng trên
lưng rồng, giọng cười âm trầm: "Tinh lực của Vương gia tiến bộ không ít nhỉ."
Thẩm Ly chưa thu sức, rút ngân thương về, xoay trong tay như một nụ hoa nở rộ, nàng trầm giọng hét to, đuôi thương cắm vào sọ Yêu long phía dưới, lực đạo mạnh mẽ như một chiếc búa giáng xuống đầu Yêu long, đập đầu nó xuỗng đất thật mạnh, "ầm" một tiếng thật lớn, bụi đất tung tóe, Yêu long quẫy đuôi, cuối cùng vô lực thõng xuống đất, yêu thú cực lớn đã bị một đòn này đánh ngất đi.
Thẩm Ly đáp xuống trong đám bụi mịt mù, nàng cầm ngân thương đứng trên đầu Yêu long, ánh mắt đỏ rực như kiếm rơi trên người Phù Sinh, đồng tử màu đỏ không cuồng loạn như mọi khi, lúc này trong mắt nàng hoàn toàn trấn định, vô cùng lý trí, sát khí trên người càng mạnh mẽ hơn.
Đuôi thứơng rút ra khỏi đầu rồng, Thẩm Ly chĩa mũi thương về phía Phù Sinh, "Đến đây chịu chết đi!" Từng chữ kiên định, pháp lực cuồn cuộn khiến Phù Sinh khẽ run sợ, nhưng càng run sợ thì nụ cười trên mặt hắn càng điên cuồng hơn.
"Ha ha ha ha! Hay! Hay lắm! Bích Thương vương nay lại trở nên lợi hại như vậy, thật là vinh hạnh của ta!" Thân thể hắn dường như đã hoàn toàn hồi phục sau lần bị thiêu cháy trước đó, trên mặt không hề còn chút vết tích. Hắn âm hiểm cong khóe môi, "Hôm nay ta đến vốn để dẫn dụ cô về Ma giới, nhưng
cô đã ở Ma giới rồi, vậy thật không còn gì tốt hơn"
Thẩm Ly nghe thấy lời này, đôi mày nhíu lại, không biết kẻ này lại có âm mưu quỷ kế gì, liếc nhìn yêu thú dưới chân, Thẩm Ly trầm giọng hỏi: "Ngươi
đã làm gì kết giới Khư Thiên Uyên?"
"Ha, Hành Chỉ thần quân phạm lỗi khiến phong ấn Khư Thiên Uyên lung lay, chuyện này cũng trách ta được sao?" Phù Sinh khẽ nhíu mắt, rồi lại bật cười, "Ồ, phải rồi, nguyên nhân Hành Chỉ thần quân phạm lỗi thì đích thực nên trách ta. Những lời này của Vuơng gia thật oan cho tại hạ rồi." Hắn cười mờ ám, "Bây giờ trên thế gian này tại hạ là người không hi vọng phong ấn Khư
Thiên Uyên bị hỏng nhất, nếu nó bị hủy, liên lụy Ma giới chỉ là chuyện nhỏ,
khiến toàn bộ yêu thú trong đó chôn cùng thì ta thật phải đau đầu."
Phong ấn Khư Thiên Uyên lớn mạnh, lúc xưa Hành Chỉ khai phá phong ấn đã mượn lực Ngũ hành, gắn liền nó với Ma giới, dựa vào lực tự nhiên mới tạo thành kết giới lớn như vậy. Ngàn năm nay Khư Thiên Uyên dĩ nhiên hòa cùng một thể với Ma giới từ lâu, nếu Khư Thiên Uyên biến mất, yêu thú bên trong đương nhiên cũng bị tiêu diệt hết, nhưng Ma giới cũng phải chôn theo chúng.
Thẩm Ly biết chuyện này, Phù Sinh nói không hủy phong ấn đối với Ma giới vốn là chuyện tốt, nhưng lời từ miệng hắn chỉ khiến người ta cảm thấy sẽ có một âm mưu đáng sợ hơn.
Thân hình lại chuyển động, Thẩm Ly vung thương chém xuống đầu Phù
Sinh "Rốt cuộc ngươi đang có âm mưu gì?" Thẩm Ly nghiêm giọng hỏi.
Phù Sinh bật cười, vung kiếm đẩy Thẩm Ly ra: "Lần này ta đến mời Vương gia cùng thương lượng đại sự. Hắn giơ kiếm chủ động tấn công, tiếng binh khí va chạm vang lên cùng giọng hắn, "Vương gia là một bộ phận không thể thiếu
trong kế hoạch này !"
"Bổn vương há để ngươi toại nguyện!" Vừa dứt lời, ngân thương của Thẩm Ly mang theo ngọn lửa đâm về phía Phù Sinh, Phù Sinh vung kiếm đỡ, nhưng thân kiếm chưa chạm vào ngân thương đã mềm nhũn như bị tan chảy, Thẩm Ly đâm thương vào cổ họng Phù Sinh, trong lúc cấp bách, thân hình Phù Sinh ngửa về phía sau lăn tròn dưới đất, chật vật tránh được một đòn, hắn sờ cổ họng nóng đỏ của mình, giữa đôi mày vẫn là sự điên cuồng.
"Phải rồi... phải như vậy." Hắn lẩm bẩm như thất thần, "Phải như vậy," Hắn gần như điên cuồng nhìn Thẩm Ly, ngửa lên trời cười lớn, "Bích Thương vương! Hôm nay ta nhất định phải mang cô đi! Hoàn thành tâm nguyện ngàn
năm của ta!"
Trong tay hắn bỗng xuất hiện một cây sáo ngắn, tiếng sáo trong trẻo vang
lên, bầu trời bỗng kéo mây đen, trên đám mây đen đó là mấy ngàn ma nhân!
Mẳt Thẩm Ly tối lại, nhớ đến lần truớc từ Thiên giới trở về, nhìn thấy cảnh
tượng ở Ma giới, thi thể các Tướng quân đặt trong doanh trướng, còn có hàng
trăm nhà treo phướn trắng, nàng siết chặt ngân thương, nói như lập lời thề:
"Lần này quyết không để các ngươi tùy ý làm bậy."
Song khi Thẩm Ly chuẩn bi xong tất cả, trước mặt có gió lướt qua, một
thân ánh màu đen chắn trước mặt nàng, Ma quân lặng lẽ nói: "Con lui ra."
Thẩm Ly ngẩn người, có phần kinh ngạc: "'Sư phụ?"
Ma quân nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn nàng: "Rời khỏi đây, đến Thiên giới."
Thẩm Ly ngạc nhiên: "Sư phụ... Tại sao?"
Ma quân còn chưa kịp đáp, Phù Sinh bỗng cười lớn: "Thẩm Mộc Nguyệt ơi
Thẩm Mộc Nguyệt, đã lâu vậy rồi mà cảm giác của ngươi vẫn còn nhạy bén như vậy, không hổ là đệ tử đắc ý của Chủ thượng." Ma quân im lặng, Phù Sinh cười nói, "Thẩm Ly, không phải cô muốn cứu Ma giới sao? Ta có một cách có thể khiến Ma giới dứt bỏ quan hệ với Khư Thiên Uyên, nếu cô bằng lòng giúp
ta, Ma giới sẽ không cần chịu sự trói buộc của Khư Thiên Uyên nữa."
Thẩm Ly nhíu mày, Ma quân ngắt lời Phù Sinh, nhắc nhở Thẩm Ly: "Đừng
để bị lời hắn mê hoặc."
"Có phải mê hoặc hay không thì nên để Vương gia tự quyết định." Phù Sinh nói, "Khư Thiên Uyên do Hành Chỉ mượn lực Ngũ hành liên kết với Ma giới, chỉ cần cắt đứt sức mạnh Ngũ hành này thì sẽ cắt đứt quan hệ giữa nó và Ma giới, trong Ngũ hành này, ta đã tìm thấy bốn vật thay thế Kim Mộc Thủy Thổ, chỉ còn thiếu Hỏa, chỉ cần thay thế vật Ngũ hành trong phong ấn thì phong ấn Khư Thiên Uyên sẽ không còn liên quan gì đến Ma giới nữa." Phù Sinh cười âm
hiểm, "Vương gia có bằng lòng giúp ta một tay không?"
Thẩm Ly nhíu mày: "Ngươi muốn ta thay thế phong ấn Hỏa ư?"
Nụ cười trên mặt Phù Sinh càng điên cuồng, giọng Ma quân lạnh đi: "Đừng
nghe hắn nói năng xằng bậy nữa, phong ấn Khư Thiên Uyên dựa vào sức mạnh trong trời đất của Ma giới, sớm muộn cũng sẽ suy thoái, trên thế gian này có vật gì so sánh được với sức mạnh của Thiên đạọ, cho dù thật sự tìm
được bốn vật thay thế cũng chỉ có thể chống đỡ Khư Thiên Uyên một thời
gian, chẳng qua hắn muốn thả yêu thú ra trước khi Khư Thiên Uyên bị hủy
diệt."
Phù Sinh nhếch môi cười: "Sơn thần là Mộc, Địa tiên là Thổ, Bắc Hải Tam hoàng tử là Thủy, nội đan Kim xà là Kim, Vương gia, chắc cô biết ta đang nói
g ì c h ứ ."
Thẩm Ly sửng sốt.
"Ta giúp cô cắt đứt quan hệ giữa Khư Thiên Uyên và Ma giới, cô giúp ta thả
yêu thú ra, lúc đó Khư Thiên Uyên có sụp đổ cũng không thể nguy hại đến Ma
giới của cô."
Biểu hiện sửng sốt chỉ dừng trên mặt Thẩm Ly trong một khắc, ánh mắt nàng trầm lại: ''Vậy thì đã sao, mấy ngàn yêu thú vẫn khiến sinh linh Ma giới
đồ thán. Cũng là bị hủy diệt, ta đương nhiên không thể để ngươi vui sướng."
Phù sinh khẽ ngừng cười: "Nếu vậy thì đừng trách ta độc ác."
Hắn lại thổi cây sáo ngắn trong tay, tiếng chém giết vang lên trong không
trung, ma nhân sà xuống, Ma quân cản Thẩm Ly lại: "Mục tiêu của chúng là
con, trốn đến Thiên giới đi, đừng để chúng bắt được."
Thẩm Ly nghiến răng: "Lúc này sao con có thể đi!"
"Nếu bọn chúng có được con, thay đổi phong ấn, lúc đó Khư Thiên Uyên
mở ra, yêu thú trốn thoát, họa loạn sẽ càng khó khống chế." Giọng Ma quân
nghiêm lại, "Đây là vương mệnh! Còn không mau đi!"
Ma quân đẩy nàng về phía trước, trong tay hiện lên một thanh trường kiếm màu bạc, Ma quân gỡ mặt nạ, thân hình biến đổi, trầm giọng hét một tiếng, vung trường kiếm trong tay lên trời, một trận pháp cực lớn triển khai ở chân trời, chặn đường tiến tới của các ma nhân.
Chính là thanh trường kiếm này, từ khi nàng còn nhỏ vẫn luôn dạy nàng võ thuật, từ cách đỡ đòn đơn giản nhất đến các chiêu thức phức tạp nhất, từ lúc
ngay cả cành cây nàng cũng cầm không vững đến khi có thể đơn thương độc
mã ra chiến trường, đối với nàng thì sư phụ không chỉ đã dạy nàng võ công mà còn là người luôn bên cạnh nàng gần như suốt cuộc đời, nàng chăm chỉ tập pháp thuật võ công như vậy là để sư phụ và Ma giới có được cuộc sống bình yên dưới sự bảo vệ của mình.
Nhưng bây giờ... bây giờ sư phụ lại còn vì nàng mà liều mình chém giết, Ma giới cũng vì nàng mà chịu bao kiếp nạn. Lúc này bắt nàng vứt bỏ những thứ nàng bất luận thế nào cũng muốn bảo vệ, một mình trốn đi, đây chẳng phải
là... điên đảo khinh trọng sao? Làm sao nàng có thể đi được!
Phù Sinh cười điên cuồng: "Thẩm Mộc Nguyệt! Ngươi đúng là ngày càng
không tự lượng sức mình! Để ta xem ngươi với tấm thân tàn này làm sao có
thể cản được mấy ngàn ma nhân!"
Thẩm Mộc Nguyệt bật cười, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: "Chỉ là đám phế phẩm mà cũng dám phách lối làm càn sao?" Tính cách như vậy lại có vài phần giống Thẩm Ly, hay nói đúng hơn là tính cách của Thẩm Ly chịu ảnh hưởng của bà, vẫn luôn lấy bà làm mục tiêu, luôn sùng bái, khát vọng được trở thành người như bà.
Lời này của Thẩm Mộc Nguyệt như chọc vào chỗ tăm tối nhất trong lòng Phù Sinh, sắc mặt hắn biến động, hận đến mức gương mặt méo mó: "Chết
đến nơi rồi còn cứng miệng.''
Hắn lại thổi cây sáo ngắn trong tay, ma nhân trong không trung xông đến phá bức màn Thẩm Mộc Nguyệt vừa mở ra, đáp xuống mặt đất, mấy chục ma nhân cùng xông tới, dường như muốn chôn vùi Thẩm Mộc Nguyệt, ánh mắt bà lạnh đi, trường kiếm trong tay lóe lên những luồng khí băng lạnh, kiếm khí bắn ra, mấy chục ma nhân đều bị đâm vào cổ họng, nhưng chúng không chết, giãy dụa trên mặt đất vài lần rồi lại bò dậy, chưa giải quyết xong vòng vây này thì vòng ngoài lại có thêm mấy chục ma nhân, Phù Sinh cười điên cuồng.
Cổ tay Thẩm Mộc Nguyệt chuyển động, ánh mắt xoay chuyển sang hai bên, dường như đang tìm cơ hội hạ thủ, nhưng lúc này ngực bỗng đau nhói, bà
phun ra một ngụm máu đen, là vết thương lúc trước phát tác. Đau đớn kéo
đến từng cơn khiến bà khẽ khom người.
Ma nhân chộp lấy cơ hội cùng xông lên bao vây bà vào giữa, dường như muốn phanh thây bà ăn thịt.
Lúc này một ngọn lửa bừng lên từ trung tâm vòng vây của các ma nhân, phàm là ma nhân bị lửa thiêu đều cháy đen, chỉ cần dính một chút lửa thì lập tức sẽ lan ra toàn thân. Ma nhân xung quanh không ngừng kêu gào, nhất thời đều tản ra.
Thẩm Ly cầm ngân thương đứng trước mặt Thẩm Mộc Nguyệt, Thẩm Mộc
Nguyệt ôm ngực, cắn răng: "Tại sao không đi?"
Thẩm Ly chỉ lạnh lùng nhìn Phù Sinh: "Tại sao Ma quân chỉ nghĩ đến việc Thẩm Ly bị chúng đem đi mà không nghĩ đến việc Thẩm Ly sẽ đuổi chúng đi
thế nào?"
Phù Sinh nhìn ngọn lửa quanh người nàng, giọng cười càng thêm quỷ dị.
Mắt Thẩm Ly tối lại: "Âm mưu của ngươi, hãy đi mà cho Diêm vương xem!"
Còn chưa đẩy cửa ra ngoài, Thẩm Ly đã cảm giác được một luồng chướng khí nồng đậm lan tỏa trong không khí, nàng nhíu mày, thấy Ma quân đã mở cửa bước ra trước.
Cho dù Thẩm Ly đã từng chứng kiến rất nhiều trận chém giết, nhưng Ma cung lúc này vẫn khiến nàng chấn kinh, cung điện mới đây còn nguy nga lúc này đã sụp đổ hoàn toàn, đỉnh đài lầu các hóa thành tro bụi, trong thành đầy rẫy xác chết, máu tươi lênh láng. Ở cách đó không xa, một con rồng lớn màu xanh ngửa đầu lên trời rống dài, thanh âm như xuyên qua chín tầng mây, đinh tai nhức óc. Ma quân như không dám tin, thấp giọng lẩm bẩm: "Yêu thú...
Khư Thiên Uyên." Bà nghiến răng, "Đã thoát ra rồi."
Thẩm Ly cũng chấn kinh, đây... là yêu thú của Khư Thiên Uyên! Từ biên giới đã chạy đến Đô thành! Hơn nữa, nếu có yêu thú thoát ra ngoài, nhất định không chỉ một con này... Ngân thương trong tay Thẩm Ly biến ra, cản trước mặt Ma quân, nhưng bỗng nàng thấy trên đầu con rồng kia còn có một người đang đứng, nhìn rõ dáng vẻ hắn, Thẩm Ly siết chặt quyền, giọng như Tu La từ
Địa ngục: "Phù Sinh!"
Cành tượng hỗn loạn này lại do hắn tạo thành, tính mạng của những tộc nhân này... lại mất dưới tay hắn! Thù mới hận cũ dâng trào trong lòng, đôi mắt Thẩm Ly lập tức biến thành màu đỏ, móng tay cũng mọc dài, không nghe thấy lời ngăn cản của Ma quân, nàng không nói tiếng nào, thân hình nhanh như chớp giết đến sau lưng Phù Sinh. Đưa ngân thương lên đâm thẳng vào gáy hán.
Một thương đâm tới, chỉ thấy cổ Phù Sình rách ra, máu tưới xối xả, nhưng
Thẩm Ly không dừng tay, bóng "Phù Sinh" dần dần tan biến theo gió, nàng
quay người quét ngang một thương, mũi thương vạch qua tóc bên tai người sau lưng, tóc xanh xõa ra, Phù Sinh vội vã thoái lui vài bước, đứng thẳng trên
lưng rồng, giọng cười âm trầm: "Tinh lực của Vương gia tiến bộ không ít nhỉ."
Thẩm Ly chưa thu sức, rút ngân thương về, xoay trong tay như một nụ hoa nở rộ, nàng trầm giọng hét to, đuôi thương cắm vào sọ Yêu long phía dưới, lực đạo mạnh mẽ như một chiếc búa giáng xuống đầu Yêu long, đập đầu nó xuỗng đất thật mạnh, "ầm" một tiếng thật lớn, bụi đất tung tóe, Yêu long quẫy đuôi, cuối cùng vô lực thõng xuống đất, yêu thú cực lớn đã bị một đòn này đánh ngất đi.
Thẩm Ly đáp xuống trong đám bụi mịt mù, nàng cầm ngân thương đứng trên đầu Yêu long, ánh mắt đỏ rực như kiếm rơi trên người Phù Sinh, đồng tử màu đỏ không cuồng loạn như mọi khi, lúc này trong mắt nàng hoàn toàn trấn định, vô cùng lý trí, sát khí trên người càng mạnh mẽ hơn.
Đuôi thứơng rút ra khỏi đầu rồng, Thẩm Ly chĩa mũi thương về phía Phù Sinh, "Đến đây chịu chết đi!" Từng chữ kiên định, pháp lực cuồn cuộn khiến Phù Sinh khẽ run sợ, nhưng càng run sợ thì nụ cười trên mặt hắn càng điên cuồng hơn.
"Ha ha ha ha! Hay! Hay lắm! Bích Thương vương nay lại trở nên lợi hại như vậy, thật là vinh hạnh của ta!" Thân thể hắn dường như đã hoàn toàn hồi phục sau lần bị thiêu cháy trước đó, trên mặt không hề còn chút vết tích. Hắn âm hiểm cong khóe môi, "Hôm nay ta đến vốn để dẫn dụ cô về Ma giới, nhưng
cô đã ở Ma giới rồi, vậy thật không còn gì tốt hơn"
Thẩm Ly nghe thấy lời này, đôi mày nhíu lại, không biết kẻ này lại có âm mưu quỷ kế gì, liếc nhìn yêu thú dưới chân, Thẩm Ly trầm giọng hỏi: "Ngươi
đã làm gì kết giới Khư Thiên Uyên?"
"Ha, Hành Chỉ thần quân phạm lỗi khiến phong ấn Khư Thiên Uyên lung lay, chuyện này cũng trách ta được sao?" Phù Sinh khẽ nhíu mắt, rồi lại bật cười, "Ồ, phải rồi, nguyên nhân Hành Chỉ thần quân phạm lỗi thì đích thực nên trách ta. Những lời này của Vuơng gia thật oan cho tại hạ rồi." Hắn cười mờ ám, "Bây giờ trên thế gian này tại hạ là người không hi vọng phong ấn Khư
Thiên Uyên bị hỏng nhất, nếu nó bị hủy, liên lụy Ma giới chỉ là chuyện nhỏ,
khiến toàn bộ yêu thú trong đó chôn cùng thì ta thật phải đau đầu."
Phong ấn Khư Thiên Uyên lớn mạnh, lúc xưa Hành Chỉ khai phá phong ấn đã mượn lực Ngũ hành, gắn liền nó với Ma giới, dựa vào lực tự nhiên mới tạo thành kết giới lớn như vậy. Ngàn năm nay Khư Thiên Uyên dĩ nhiên hòa cùng một thể với Ma giới từ lâu, nếu Khư Thiên Uyên biến mất, yêu thú bên trong đương nhiên cũng bị tiêu diệt hết, nhưng Ma giới cũng phải chôn theo chúng.
Thẩm Ly biết chuyện này, Phù Sinh nói không hủy phong ấn đối với Ma giới vốn là chuyện tốt, nhưng lời từ miệng hắn chỉ khiến người ta cảm thấy sẽ có một âm mưu đáng sợ hơn.
Thân hình lại chuyển động, Thẩm Ly vung thương chém xuống đầu Phù
Sinh "Rốt cuộc ngươi đang có âm mưu gì?" Thẩm Ly nghiêm giọng hỏi.
Phù Sinh bật cười, vung kiếm đẩy Thẩm Ly ra: "Lần này ta đến mời Vương gia cùng thương lượng đại sự. Hắn giơ kiếm chủ động tấn công, tiếng binh khí va chạm vang lên cùng giọng hắn, "Vương gia là một bộ phận không thể thiếu
trong kế hoạch này !"
"Bổn vương há để ngươi toại nguyện!" Vừa dứt lời, ngân thương của Thẩm Ly mang theo ngọn lửa đâm về phía Phù Sinh, Phù Sinh vung kiếm đỡ, nhưng thân kiếm chưa chạm vào ngân thương đã mềm nhũn như bị tan chảy, Thẩm Ly đâm thương vào cổ họng Phù Sinh, trong lúc cấp bách, thân hình Phù Sinh ngửa về phía sau lăn tròn dưới đất, chật vật tránh được một đòn, hắn sờ cổ họng nóng đỏ của mình, giữa đôi mày vẫn là sự điên cuồng.
"Phải rồi... phải như vậy." Hắn lẩm bẩm như thất thần, "Phải như vậy," Hắn gần như điên cuồng nhìn Thẩm Ly, ngửa lên trời cười lớn, "Bích Thương vương! Hôm nay ta nhất định phải mang cô đi! Hoàn thành tâm nguyện ngàn
năm của ta!"
Trong tay hắn bỗng xuất hiện một cây sáo ngắn, tiếng sáo trong trẻo vang
lên, bầu trời bỗng kéo mây đen, trên đám mây đen đó là mấy ngàn ma nhân!
Mẳt Thẩm Ly tối lại, nhớ đến lần truớc từ Thiên giới trở về, nhìn thấy cảnh
tượng ở Ma giới, thi thể các Tướng quân đặt trong doanh trướng, còn có hàng
trăm nhà treo phướn trắng, nàng siết chặt ngân thương, nói như lập lời thề:
"Lần này quyết không để các ngươi tùy ý làm bậy."
Song khi Thẩm Ly chuẩn bi xong tất cả, trước mặt có gió lướt qua, một
thân ánh màu đen chắn trước mặt nàng, Ma quân lặng lẽ nói: "Con lui ra."
Thẩm Ly ngẩn người, có phần kinh ngạc: "'Sư phụ?"
Ma quân nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn nàng: "Rời khỏi đây, đến Thiên giới."
Thẩm Ly ngạc nhiên: "Sư phụ... Tại sao?"
Ma quân còn chưa kịp đáp, Phù Sinh bỗng cười lớn: "Thẩm Mộc Nguyệt ơi
Thẩm Mộc Nguyệt, đã lâu vậy rồi mà cảm giác của ngươi vẫn còn nhạy bén như vậy, không hổ là đệ tử đắc ý của Chủ thượng." Ma quân im lặng, Phù Sinh cười nói, "Thẩm Ly, không phải cô muốn cứu Ma giới sao? Ta có một cách có thể khiến Ma giới dứt bỏ quan hệ với Khư Thiên Uyên, nếu cô bằng lòng giúp
ta, Ma giới sẽ không cần chịu sự trói buộc của Khư Thiên Uyên nữa."
Thẩm Ly nhíu mày, Ma quân ngắt lời Phù Sinh, nhắc nhở Thẩm Ly: "Đừng
để bị lời hắn mê hoặc."
"Có phải mê hoặc hay không thì nên để Vương gia tự quyết định." Phù Sinh nói, "Khư Thiên Uyên do Hành Chỉ mượn lực Ngũ hành liên kết với Ma giới, chỉ cần cắt đứt sức mạnh Ngũ hành này thì sẽ cắt đứt quan hệ giữa nó và Ma giới, trong Ngũ hành này, ta đã tìm thấy bốn vật thay thế Kim Mộc Thủy Thổ, chỉ còn thiếu Hỏa, chỉ cần thay thế vật Ngũ hành trong phong ấn thì phong ấn Khư Thiên Uyên sẽ không còn liên quan gì đến Ma giới nữa." Phù Sinh cười âm
hiểm, "Vương gia có bằng lòng giúp ta một tay không?"
Thẩm Ly nhíu mày: "Ngươi muốn ta thay thế phong ấn Hỏa ư?"
Nụ cười trên mặt Phù Sinh càng điên cuồng, giọng Ma quân lạnh đi: "Đừng
nghe hắn nói năng xằng bậy nữa, phong ấn Khư Thiên Uyên dựa vào sức mạnh trong trời đất của Ma giới, sớm muộn cũng sẽ suy thoái, trên thế gian này có vật gì so sánh được với sức mạnh của Thiên đạọ, cho dù thật sự tìm
được bốn vật thay thế cũng chỉ có thể chống đỡ Khư Thiên Uyên một thời
gian, chẳng qua hắn muốn thả yêu thú ra trước khi Khư Thiên Uyên bị hủy
diệt."
Phù Sinh nhếch môi cười: "Sơn thần là Mộc, Địa tiên là Thổ, Bắc Hải Tam hoàng tử là Thủy, nội đan Kim xà là Kim, Vương gia, chắc cô biết ta đang nói
g ì c h ứ ."
Thẩm Ly sửng sốt.
"Ta giúp cô cắt đứt quan hệ giữa Khư Thiên Uyên và Ma giới, cô giúp ta thả
yêu thú ra, lúc đó Khư Thiên Uyên có sụp đổ cũng không thể nguy hại đến Ma
giới của cô."
Biểu hiện sửng sốt chỉ dừng trên mặt Thẩm Ly trong một khắc, ánh mắt nàng trầm lại: ''Vậy thì đã sao, mấy ngàn yêu thú vẫn khiến sinh linh Ma giới
đồ thán. Cũng là bị hủy diệt, ta đương nhiên không thể để ngươi vui sướng."
Phù sinh khẽ ngừng cười: "Nếu vậy thì đừng trách ta độc ác."
Hắn lại thổi cây sáo ngắn trong tay, tiếng chém giết vang lên trong không
trung, ma nhân sà xuống, Ma quân cản Thẩm Ly lại: "Mục tiêu của chúng là
con, trốn đến Thiên giới đi, đừng để chúng bắt được."
Thẩm Ly nghiến răng: "Lúc này sao con có thể đi!"
"Nếu bọn chúng có được con, thay đổi phong ấn, lúc đó Khư Thiên Uyên
mở ra, yêu thú trốn thoát, họa loạn sẽ càng khó khống chế." Giọng Ma quân
nghiêm lại, "Đây là vương mệnh! Còn không mau đi!"
Ma quân đẩy nàng về phía trước, trong tay hiện lên một thanh trường kiếm màu bạc, Ma quân gỡ mặt nạ, thân hình biến đổi, trầm giọng hét một tiếng, vung trường kiếm trong tay lên trời, một trận pháp cực lớn triển khai ở chân trời, chặn đường tiến tới của các ma nhân.
Chính là thanh trường kiếm này, từ khi nàng còn nhỏ vẫn luôn dạy nàng võ thuật, từ cách đỡ đòn đơn giản nhất đến các chiêu thức phức tạp nhất, từ lúc
ngay cả cành cây nàng cũng cầm không vững đến khi có thể đơn thương độc
mã ra chiến trường, đối với nàng thì sư phụ không chỉ đã dạy nàng võ công mà còn là người luôn bên cạnh nàng gần như suốt cuộc đời, nàng chăm chỉ tập pháp thuật võ công như vậy là để sư phụ và Ma giới có được cuộc sống bình yên dưới sự bảo vệ của mình.
Nhưng bây giờ... bây giờ sư phụ lại còn vì nàng mà liều mình chém giết, Ma giới cũng vì nàng mà chịu bao kiếp nạn. Lúc này bắt nàng vứt bỏ những thứ nàng bất luận thế nào cũng muốn bảo vệ, một mình trốn đi, đây chẳng phải
là... điên đảo khinh trọng sao? Làm sao nàng có thể đi được!
Phù Sinh cười điên cuồng: "Thẩm Mộc Nguyệt! Ngươi đúng là ngày càng
không tự lượng sức mình! Để ta xem ngươi với tấm thân tàn này làm sao có
thể cản được mấy ngàn ma nhân!"
Thẩm Mộc Nguyệt bật cười, vẻ mặt vô cùng khinh miệt: "Chỉ là đám phế phẩm mà cũng dám phách lối làm càn sao?" Tính cách như vậy lại có vài phần giống Thẩm Ly, hay nói đúng hơn là tính cách của Thẩm Ly chịu ảnh hưởng của bà, vẫn luôn lấy bà làm mục tiêu, luôn sùng bái, khát vọng được trở thành người như bà.
Lời này của Thẩm Mộc Nguyệt như chọc vào chỗ tăm tối nhất trong lòng Phù Sinh, sắc mặt hắn biến động, hận đến mức gương mặt méo mó: "Chết
đến nơi rồi còn cứng miệng.''
Hắn lại thổi cây sáo ngắn trong tay, ma nhân trong không trung xông đến phá bức màn Thẩm Mộc Nguyệt vừa mở ra, đáp xuống mặt đất, mấy chục ma nhân cùng xông tới, dường như muốn chôn vùi Thẩm Mộc Nguyệt, ánh mắt bà lạnh đi, trường kiếm trong tay lóe lên những luồng khí băng lạnh, kiếm khí bắn ra, mấy chục ma nhân đều bị đâm vào cổ họng, nhưng chúng không chết, giãy dụa trên mặt đất vài lần rồi lại bò dậy, chưa giải quyết xong vòng vây này thì vòng ngoài lại có thêm mấy chục ma nhân, Phù Sinh cười điên cuồng.
Cổ tay Thẩm Mộc Nguyệt chuyển động, ánh mắt xoay chuyển sang hai bên, dường như đang tìm cơ hội hạ thủ, nhưng lúc này ngực bỗng đau nhói, bà
phun ra một ngụm máu đen, là vết thương lúc trước phát tác. Đau đớn kéo
đến từng cơn khiến bà khẽ khom người.
Ma nhân chộp lấy cơ hội cùng xông lên bao vây bà vào giữa, dường như muốn phanh thây bà ăn thịt.
Lúc này một ngọn lửa bừng lên từ trung tâm vòng vây của các ma nhân, phàm là ma nhân bị lửa thiêu đều cháy đen, chỉ cần dính một chút lửa thì lập tức sẽ lan ra toàn thân. Ma nhân xung quanh không ngừng kêu gào, nhất thời đều tản ra.
Thẩm Ly cầm ngân thương đứng trước mặt Thẩm Mộc Nguyệt, Thẩm Mộc
Nguyệt ôm ngực, cắn răng: "Tại sao không đi?"
Thẩm Ly chỉ lạnh lùng nhìn Phù Sinh: "Tại sao Ma quân chỉ nghĩ đến việc Thẩm Ly bị chúng đem đi mà không nghĩ đến việc Thẩm Ly sẽ đuổi chúng đi
thế nào?"
Phù Sinh nhìn ngọn lửa quanh người nàng, giọng cười càng thêm quỷ dị.
Mắt Thẩm Ly tối lại: "Âm mưu của ngươi, hãy đi mà cho Diêm vương xem!"
Danh sách chương