“Tấn vương điện hạ.”

“Tam vương tử.”

Dưới ánh hoàng hôn rực lửa, hai người đều có lòng riêng, dùng lễ chào hỏi, cùng ngồi xuống, bắt đầu một trận giao phong mới.

“Đề nghị của bổn vương, không biết tam vương tử suy nghĩ thế nào?” Lục Quý Trì ra vẻ lòng đã tính toán hết, rót cho Vũ Văn Cạnh một chén trà.

Vũ Văn Cạnh cảm ơn, cúi đầu nhấp một ngụm rồi đáp: “Năm mươi xe binh khí đổi lấy năm tòa thành trì, vụ trao đổi không hề lỗ này, tại hạ hiển nhiên không lý gì cự tuyệt.”

Lục Quý Trì không quá bất ngờ, nét mặt hài lòng, nhếch miệng cười: “Tam vương tử là người thông minh.”

“Dưới mắt hoàng đế quý quốc mà có thể lợi dụng được nhiều sơ hở như vậy, Tấn vương điện hạ mới là người thông minh.” Vũ Văn Cạnh cũng cười theo, đôi mắt xanh thẳm phản lên ánh đèn đuốc nhợp nhoạng lay động, chất chứa một ý gian khó bề phát giác.

“Được rồi được rồi.”

Đôi bên khen ngợi nhau mấy câu, Vũ Văn Cạnh tiếp tục nói: “Không biết Tấn vương điện hạ cụ thể sẽ làm thế nào?”

Lục Quý Trì chẳng hay Vũ Văn Cạnh đang chuẩn bị đào hố chôn mình, chàng cười tủm tỉm, ngước mắt lên đáp: “Tình cảnh hiện giờ của tam vương tử so với ta có vẻ gay hơn nhiều, chi bằng tam vương tử nói về những dự định của ngài trước?”

Vũ Văn Cạnh sửng sốt.

Ý của lời này… Chẳng lẽ gã đã biết chuyện Vũ Văn Minh khống chế triều đình Bắc Hạ?!

Sao có thể! Tin tức này y nhận được mới đây thôi!

“Tam vương tử?”

Mặc dù sự kinh ngạc của Vũ Văn Cạnh chỉ trong một cái chớp mắt, song Lục Quý Trì luôn thản nhiên ngồi quan sát y một bên, đương nhiên đã nhìn thấu tất cả.

Tần Tranh nói không sai, nội bộ Bắc Hạ lục đục rồi.

Lòng chàng có suy tính, giọng nói càng thêm chắc chắn, “Bổn vương thành tâm muốn hợp tác cùng tam vương tử, nếu ngài có gì băn khoăn, cứ việc nói.”

Não Vũ Văn Cạnh nhanh chóng hoạt động, y biết hiện giờ mình phải thay đổi sách lược — mặc kệ Lục Quý Trì làm sao hay được tin, nhưng gã đã biết chính biến ở Bắc Hạ, nếu y còn chối, Lục Quý Trì sẽ lập tức cho rằng y không thực sự muốn hợp tác với gã, kế hoạch bán đứng đồng đội của y sẽ thất bại trong gang tấc.

“Tấn vương điện hạ quả nhiên tin tức nhanh nhạy, người thường khó bì kịp.” Suy tư hồi lâu, rốt cuộc Vũ Văn Cạnh cũng mở miệng, “Phụ vương bệnh nặng, Vũ Văn Minh nhận cơ hội thao túng triều đình, sớm nay ta cũng mới nghe tin, không ngờ điện hạ cũng nhận được tin tức nhanh như vậy.”

Lục Quý Trì nhủ thầm không không không, thật ra thì tôi chẳng biết gì cả, tôi gạt anh thôi, nhưng ngoài mặt vẫn học theo Chiêu Ninh đế vẻ bí hiểm khó dò, khẽ cười: “Quá khen, quá khen.”

Biết chàng chắc chắn sẽ không tiết lộ nguồn tin cho mình, Vũ Văn Cạnh cũng không hỏi thêm, dứt lời thì ngừng một lát, trong lòng đã có chủ ý.

“Nếu không xảy ra chuyện này, tại hạ không ngại trợ giúp Tấn vương điện hạ ngồi lên ngôi vị hoàng đế trước, dẫu sao đánh giặc không phải chuyện một sớm một chiều, cho dù có Tấn vương điện hạ tương trợ, lấy được năm tòa thành trì kia cũng cần thời gian. Nhưng hiện nay….” Vũ Văn Cạnh thở dài, “Tình thế nguy cấp, ta không chờ được lâu như vậy, cho nên, ta muốn cùng Tấn vương điện hạ đổi điều kiện hợp tác khác.”

“Đổi điều kiện khác?” Đôi tròng mắt Lục Quý Trì khẽ đảo, “Tam vương tử, mời nói.”

“Tấn vương điện hạ cũng biết, chuyến này tại hạ tới vì đàm phán hòa bình, nhưng do nhiều nguyên nhân, chuyện đàm phán không được thuận lợi. Hiện nay Vũ Văn Minh đã thành công khống chế triều đình bổn quốc, nếu ta còn không mang được tin tức đàm phán thành công trở về, hắn nhất định sẽ vin cơ hội này vấn tội ta. Đến lúc đó, tình cảnh của ta sẽ càng khó khăn hơn…” Vũ Văn Cạnh vừa nói vừa lắc đầu, sau đó nghiêm mặt bảo, “Vậy tại đây ta muốn nhờ Tấn vương điện hạ giúp ta mau chóng kết thúc đàm phán thành công.”

Lục Quý Trì: “…Khoan đã, ngài vừa nói ngài muốn ta giúp làm gì cơ?”

Biểu cảm của chàng có chút đờ đẫn, ánh mắt cũng nhuốm phần quái dị, Vũ Văn Cạnh hơi khó hiểu, lặp lại câu vừa rồi.

“…” Lục Quý Trì lặng thinh một lúc, lát sau mới hơi nhếch miệng,  “Theo ta được biết, nước ta luôn có thành ý đàm phán cùng quý quốc, cho dù bổn vương không làm gì, bọn họ cũng không làm khó ngài, tam vương tử có phải đã hiểu nhầm gì không?”

Rõ ràng là đối phương không muốn hòa bình, lúc nào cũng do dự rồi làm mấy chuyện như thăm dò thám thính, cho nên ông anh hờ mới phái chàng tới làm gián điệp, thế mà giờ, Vũ Văn Cạnh lại khóc bài ‘Ta thực sự muốn cầu hòa, là Đại Chu mấy người không chịu phối hợp’? Quỷ gì thế!

Vũ Văn Cạnh đột nhiên nhắc tới chuyện này, hoàn toàn tùy cơ ứng biến, cũng muốn nhân cơ hội thăm dò Lục Quý Trì, xem xét thái độ thực sự của Chiêu Ninh đế hay nói cách khác là Đại Chu đối với vấn đề đàm phán — trước đó y không dám dò xét, là bởi y không xác định được Lục Quý Trì có thèm muốn gì kỹ thuật luyện sắt hay không, sợ bứt dây động rừng. Hiện giờ đã chắc chắn Lục Quý Trì chỉ muốn năm mươi xe binh khí, sự băn khoăn này cũng vơi bớt quá nửa.

Phản ứng của Lục Quý Trì lại khiến y yên tâm hơn không ít.

“Thực không dám giấu, trước đó tại hạ quả thật có chút đắn đo về chuyện đàm phán, bởi vì có tin tức báo rằng hoàng đế quý quốc đồng ý kết thân chẳng qua chỉ ngụy trang, hòng có ý đồ với chí bảo của Bắc Hạ ta. Ta chưa thể xác nhận được thật hư của tin này, cho nên mới….”

“Cho nên mới cố ý trì hoãn tiến trình đàm phán, rồi nhiều lần đi thám thính bên ta ư?”

“Phải.”

Lục Quý Trì không thể ngờ chân tướng sự việc lại như vậy: “…”

“Tấn vương điện hạ?” Nhìn khóe miệng thiếu niên trước mắt đang giật giật không ngừng, Vũ Văn Cạnh buồn bực, thế là làm sao?

Chàng bôn ba vất vả cực nhọc nhiều ngày như vậy, chỉ vì một lý do rằng chưa rõ thật giả sao!

Lục Quý Trì muốn phát điên, vô thức nói: “Nếu đã coi trọng lần đàm phán này như vậy, sao anh không trực tiếp bày tỏ nghi hoặc với hoàng huynh của ta?”

Vũ Văn Cạnh liếc chàng đầy quái dị: “Nếu là điện hạ, điện hạ sẽ chọn cách đánh rắn động cỏ vậy sao?”

Lục Quý Trì xốc lại tinh thần: “…Không biết.”

Vấn đề tưởng như đơn giản, nhưng liên quan tới lợi ích quốc gia sẽ trở thành phức tạp. Ngộ nhỡ xảy ra vấn đề, cái giá lớn phải trả không chỉ nằm ở người cầm quyền, mà còn có vô số con dân sau lưng người đó.

Lục Quý Trì cũng có chút bế tắc, nhưng bất kể lý do gì, nhiệm vụ của chàng đã xong. Chàng thầm thở phào một hơi, chuẩn bị tinh thần sáng mai vào cung bàn giao với Chiêu Ninh đế.

Vũ Văn Cạnh không hay những suy nghĩ trong đầu chàng, sau khi chắc chắn chuyện đàm phán có thể tiến hành thuận lợi, y nhân đó nói thêm một điều kiện hợp tác khác với Lục Quý Trì: Tìm cách giúp y giết Vũ Văn Minh.

Lục Quý Trì tất nhiên nhận lời.

Vũ Văn Cạnh vô cùng phấn chấn, bảo đảm chắc nịch với chàng rằng đợi khi y đoạt lại vương vị Bắc Hạ, sẽ lập tức phái người chuyển cho chàng năm mươi xe binh khí, giúp chàng đạp đổ Chiêu Ninh đế.

Lục Quý Trì: Được được được, anh nói cái gì cũng được hết, dù sao qua ngày mai anh sẽ phát hiện ra tôi đang chơi anh thôi.

Thế mà Vũ Văn Cạnh lại rất nghiêm túc, nói xong còn hỏi Lục Quý Trì giấy bút, viết hai bản khế ước hợp tác.

Lục Quý Trì cảm thấy có điều sai sai, khế ước khỉ gì, ngộ nhỡ bị người ta bắt được, há chẳng phải sẽ tiêu đời sao?

Song Vũ Văn Cạnh lại bày tỏ, không sao chúng ta dùng mật ngữ, sau đó đóng dấu tay lên là được, người khác nhìn không hiểu.

Hơn nữa y còn nói phần khế ước này để đảm bảo lợi ích của Lục Quý Trì — dẫu gì thì trong lần hợp tác này, người được lợi trước phải là chàng, Lục Quý Trì đang một lòng nghĩ về chuyện bàn giao nên không cân nhắc quá nhiều, bèn gật đầu đồng ý.

Dù sao tất cả cũng là giả.

Đến nước này, chuyện coi như chấm dứt.

Đôi bên cùng hài lòng đứng dậy, nói lời từ biệt với nhau, quay về nhà đi ngủ.

***

Sáng ngày hôm sau, Lục Quý Trì vào cung rõ sớm.

Chiêu Ninh đế vừa mới trở lại sau buổi thượng triều, đang xem đống tấu chương vạn năm như một, chất cao như núi trên bàn, thấy đệ đệ hung hăng mặt mày hơn hở chạy vào, nhất thời cau mày: “Vui vẻ thế này là có chuyện tốt gì đây?”

“Thần đệ đã không phụ sự kỳ vọng của hoàng huynh, tra được lý do thực sự nhóm người Vũ Văn Cạnh tới Đại Chu!”

Lục Quý Trì dứt lời cười hí hí, rồi đem toàn bộ hành động cũng như những điều chàng tra được thuật lại tỉ mỉ một lần.

Chiêu Ninh đế cũng bất ngờ trước chân tướng đó, cạn lời trong chốc lát rồi bật cười, lắc đầu bảo: ‘Kẻ tung ra tin này cũng ghê đấy, có hắn tương trợ, chả trách Vũ Văn Minh có thể đàn áp được phe Vũ Văn Cạnh trong thời gian ngắn như vậy.”

Lục Quý Trì gật đầu: “Dù sao đây cũng là chuyện của Bắc Hạ bọn họ, chúng ta không liên quan.”

Chiêu Ninh đế liếc chàng nhếch miệng cười, đột nhiên nói: “Trẫm phát hiện đệ rất có tố chất, hay là qua Đặc biện ti làm chức gì đó đi, vì trẫm phân ưu?”

Đặc biện ti là một quan ti Chiêu Ninh đế mới lập, gồm các thân tín của hoàng đế, kỳ thực giống như Đông Hán ở triều Minh, là cơ quan tình báo đặc vụ quốc gia, nghe lệnh trực tiếp từ hoàng đế, không nghe lệnh từ nội các.

Lục Quý Trì thực sự kinh ngạc, bởi vì nhìn nét mặt của Chiêu Ninh đế hiện giờ không giống như đang nói đùa. Tuy nhiên, bất kể là đùa hay không, chàng cũng không có ý muốn vào Đặc biện ti — chàng biết bản thân không có năng lực của một đặc vụ.

“Thần đệ nhát gan, không có tài cán gì, vào Đặc biện ti chỉ sợ làm hoàng huynh mất thể diện. Chi bằng hoàng huynh điều thần đệ qua bộ Công đi, ngày trước thần đệ có đọc qua vài cuốn sách, phát hiện bản thân rất có hứng thú với mấy việc xây cầu rải đường, kiến thiết cung điện.”

Lần này đến lượt Chiêu Ninh đế kinh ngạc: “Đệ nói gì?”

Lục Quý Trì đã có chuẩn bị sẵn, vội vàng lấy mấy tờ giấy phê bình chàng đã viết liên quan tới các công trình thổ mộc trong cuốn ‘Thiên hạ thông chí’ từ tay áo ra: “Hoàng huynh xem mấy bản bình luận này thì sẽ rõ.”

Nếu đã quyết định sẽ trở thành một người hữu dụng với ông anh hờ, chàng không thể chỉ ngồi ăn không chờ chết như trước. Lục Quý Trì đã cẩn thận suy tính một phen, cuối cùng quyết định lần nữa bắt tay vào sự nghiệp, đến bộ Công cần cù chăm chỉ, làm ăn tới nơi tới chốn.

Bộ Công là một trong sáu bộ, quản lý các hạng mục công trình, thủ công, đồn điền, thủy lợi, giao thông theo lệnh nhà nước. Đi vào bộ Công, không cách hoàng đế quá xa, cũng không chạm phải kiêng kỵ đế vương, rất thích hợp với Lục Quý Trì.

Đây là đã sớm có chủ ý? Chiêu Ninh đế thật bất ngờ, ánh mắt xoáy sâu nhìn chàng rồi nhận lấy mấy tờ phê bình kia. Chẳng qua còn chưa kịp đọc, bên ngoài bỗng nhiên có tên nội thị bẩm báo Vũ Văn Cạnh cầu kiến.

“Vũ Văn Cạnh? Sao y lại tới?” Lục Quý Trì nhất thời sửng sốt, nhớ tới bản thân cũng coi như lừa gạt tình cảm của y, không khỏi có chút chột dạ, “Hoàng huynh, hay đệ tránh đi một lát nhé?”

Chiêu Ninh đế như cười như không nhìn chàng, ngón tay chỉ ra bình phong phía sau mình.

Lục Quý Trì hiểu ý làm theo, trong chốc lát đã nghe tiếng sải bước tới của Vũ Văn Cạnh.

“Tam vương tử đột nhiên cầu kiến, không biết vì chuyện gì?”

Giọng nói của Chiêu Ninh đế trước sau ôn hòa, Lục Quý Trì áp người phía sau bình phòng, dỏng tai nghe động tĩnh phía ngoài, trong lòng có chút tò mò không biết y sẽ xử lý chuyện của Vũ Văn Cạnh như thế nào.

Nếu Vũ Văn Cạnh thật sự muốn đàm phán hòa bình, vậy chàng hẳn nên giúp đỡ y một chút nhỉ? Nếu không cái gã Vũ Văn Minh phe chủ chiến kia thượng vị, biên giới hai nước chỉ e sẽ bất ổn…

Mới vừa nghĩ như vậy, giọng nói vang vang có lực của Vũ Văn Cạnh đã cất lên: “Tại hạ muốn tố cáo Tấn vương của quý quốc kết bè trục lợi, ý đồ mưu phản!”

Lục Quý Trì: “…?!?!?!”



Tác giả có lời muốn nói:

Lục Quý Trì: Vũ Văn Cạnh mọe nhà anh 😊
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện