Bỏ qua sự sợ hãi, bàng hoàng trong lòng hai vị lão thần kia sang một bên, Chiêu Ninh đế vừa ngồi xuống được một chốc, sứ thần Bắc Hạ đã tới.
Lục Quý Trì vô thức ngẩng đầu lên hóng, nhưng khi nhớ tới Chiêu Ninh đế từng kể, công chúa Bắc Hạ thích kiểu thư sinh bảnh bao, chàng lại vội vã cúi đầu xuống.
Trong điện lúc này phần lớn là mấy ông già tóc đã điểm hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, được mấy người trẻ trung, gọi là dễ nhìn, ngoại trừ Tần Tranh là kiểu ‘lỗ mãng’ mà công chúa Bắc Hạ không thích, thì hầu hết đều đã lập gia đình. So ra, chàng dù không phải thư sinh bảnh bao thì giờ cũng sẽ trở thành thư sinh bảnh bao, đã thế nguyên chủ lại có tướng mạo và dáng dấp thuộc hàng ngon nghẻ, ngộ nhỡ cô công chúa Bắc Hạ kia trông thấy mà đem lòng yêu thích, thế thì rắc rối to…
Phủi phui! Trẻ con trẻ mỏ! Không biết kiêng kỵ! (*)
(*) Nguyên văn – Đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn vô kỵ! – mình tính dịch thành hai câu ‘Nói năng bậy bạ’ nhưng đoạn sau có nhắc tới ‘trẻ con’ nên mình đành để như trên – câu ‘đồng ngôn vô kỵ’ được hiểu là ‘trẻ con thì hay nói chuyện không biết kiêng kỵ’.
Lòng khẽ run, Lục Quý Trì thầm thì sỉ vả bản thân đôi ba tiếng.
Nhưng mà có lẽ do cảm thấy chàng đã chừng này tuổi mà còn so sánh bản thân với trẻ con,thật không biết xấu hổ, nên ông trời già chẳng những không bỏ qua cho cái ‘không biết kiêng kỵ’ của chàng, còn xấu tính giáng cho chàng một chùm sét ngang tai —
Chàng không nhìn công chúa Bắc Hạ, nhưng công chúa Bắc Hạ ngay từ lúc bước vào đã thấy chàng rồi, hơn nữa sau khi nhận ra chàng thì hai mắt tỏa sáng, la lên: “Là anh!”
Lục Quý Trì ban đầu còn ngu ngơ, căn bản chàng không ngẩng đầu nhìn về phía sứ đoàn Bắc Hạ, nên đương nhiên không biết ‘anh’ mà công chúa Bắc Hạ nói tới là đang chỉ chàng.
Ấy thế mà đương lúc chàng định dỏng tai lên nghe ngóng, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thì Chiêu Ninh đế vốn đã quá mắc cười trước phản ứng của chàng, đột nhiên đánh tiếng: “Công chúa lại biết Tấn vương của bổn triều à?”
Gì gì? Tấn vương? Chẳng phải là chàng sao?
Lục Quý Trì như chết lặng, ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, chỉ thấy một cô nương vóc người dong dỏng cao, dung nhan không hề xấu xí, trái lại toát lên vẻ khí khái hiên ngang, đang nhìn chăm chăm vào chàng, trong sự kinh ngạc thấp thoáng nét mừng vui.
“Hóa ra vị này chính là Tấn vương của quý quốc sao?” Quả thực không ngờ chàng thiếu niên điển trai nàng tình cờ nhìn thấy lại chính là vị phu quân tương lai trong truyền thuyết của nàng, Tấn vương điện hạ của Đại Chu, công chúa Bắc Hạ ban đầu còn không dám tin, ngay sau đó ánh mắt cô nàng vui sướng đến híp lại.
Trước đó nàng đã chuẩn bị tinh thần phải gả cho một kẻ xấu xí, hôm nay trông ra…
Đây quả nhiên là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống….
Không đúng, là duyên phận, là mối duyên phận được trời đất tác thành!
Vũ Văn Cạnh không nghĩ tới lại có chuyện trùng hợp đến thế, thấy cô em gái đang bừng bừng hứng thú bóp tay mình, miệng y không khỏi méo mó, y âm thầm kéo tay áo nàng, nhắc nhở nàng không được để thất lễ.
Vũ Văn Hợp Diệp lúc này mới định thần lại được, nàng cúi đầu hành lễ với Chiêu Ninh đế, “Hồi bẩm bệ hạ, chỉ là Hợp Diệp có cơ duyên trông thấy Tấn vương điện hạ, điện hạ chưa từng quen Hợp Diệp.”
Chiêu Ninh đế có chút bất ngờ xen lẫn hứng thú nhìn sang đệ đệ hung hăng: “Ra là thế.”
Sau khi Lục Quý Trì lấy lại tỉnh táo, lòng chàng trỗi dậy một loại dự cảm cực xấu.
Trông cái ánh mắt cô công chúa Bắc Hạ nhìn chàng này…
Mẹ kiếp không lẽ cái miệng quạ đen của chàng nói trúng phóc rồi?!
Sực nhớ tới chuyện Chiêu Ninh đế tựa hồ có ý định gả công chúa Bắc Hạ cho mình, Lục Quý Trì cảm thấy thật nhức đầu. Chàng nghĩ ngợi một thoáng, rồi nhanh trí, định tiến lên một bước, ngay trước mặt toàn thể văn võ bá quan trình bày rõ ràng chuyện của chàng với Khương Hằng, dập tắt ý định của công chúa Bắc Hạ, ấy thế mà…
“Bệ hạ, Hợp Diệp vô cùng ngưỡng mộ nhân phẩm của Tấn vương điện hạ, nghe nói điện hạ chưa thành gia lập thất, không biết Hợp Diệp có được vinh hạnh trở thành vương phi của điện hạ hay không?”
Thật trùng hợp, Vũ Văn Hợp Diệp lên tiếng trước chàng chỉ sớm hơn đúng một giây.
“!!!”
Đầu óc Lục Quý Trì ù ù, không để Chiêu Ninh đế lên tiếng đáp lời đã bước lên trước đưa ra lời cự tuyệt: “Thật vinh hạnh khi được công chúa để ý, chỉ là dù bổn vương chưa thành hôn, nhưng đã sớm hẹn ước sẽ bạc đầu giai lão cùng người khác, chỉ sợ không thể đón nhận thêm ý tốt của công chúa.”
Vũ Văn Hợp Diệp nhất thời sửng sốt, ngay sau đó nàng do dự lườm ông anh nhà mình: Anh nói hoàng đế Đại Chu dự định để Tấn vương cưới em là như thế này đây à?!
Mắt Vũ Văn Cạnh cũng trầm xuống, nụ cười trên môi y tắt lịm.
Dưới tiền đề song phương đều ngầm hiểu, chuyện Vũ Văn Hợp Diệp chủ động nói muốn gả cho Lục Quý Trì, có dáng dấp như hạ thấp vị thế trước Đại Chu, nhưng cũng không quá đánh mất mặt mũi — nữ tử Bắc Hạ trước giờ nhiệt tình thẳng thắn, không ngần ngại bộc lộ tình cảm của mình với người khác. Vũ Văn Hợp Diệp chủ động nói ngưỡng mộ Lục Quý Trì, muốn gả cho chàng làm phi, mọi người nhìn sẽ chỉ thấy nàng cởi mở hoạt bát, chứ không cho rằng nàng khác người.
Nhưng bị Lục Quý Trì cự tuyệt thẳng thừng như vậy, nhất thời Vũ Văn Hợp Diệp không có bậc thang leo xuống — sớm thề nguyện răng long đầu bạc với người khác, chuyện này thật giả chưa rõ, lại cộng thêm những tin đồn bôi nhọ về Vũ Văn Hợp Diệp trước đó, lời này của chàng vào tai người khác thì không khác gì ý ‘ta không muốn lấy cô, thậm chí ta còn chê cô nữa’!
Cằm Vũ Văn Cạnh bạnh ra, đôi tròng mắt xanh thẳm thảng qua vài phần sắc bén, nhưng mà y chưa kịp lên tiếng, Lục Quý Trì đã nhanh chóng kể ra nguyên nhân chàng cần phải chịu trách nhiệm với Khương Hằng, cũng rất chân thành bày tỏ: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nếu đã thuộc về trách nhiệm của bổn vương, bổn vương tuyệt không trốn tránh. Hơn nữa Khương cô nương từng có ơn với bổn vương, bổn vương càng không thể phụ lòng nàng ấy. Bằng không…một người không dám đứng ra chịu trách nhiệm, vong ân phụ nghĩa, hẳn là công chúa cũng xem thường?”
Vũ Văn Hợp Diệp đương nhiên chỉ có thể gật đầu, không lẽ nàng lại tự nhận ‘bổn công chúa chỉ thích đàn ông không có trách nhiệm, vong ơn phụ nghĩa’ sao?
Nàng đè nén sự thất vọng xuống đáy lòng, rồi há miệng cười sang sảng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Xem ra ta đã đến trễ một bước, thật đáng tiếc! Tuy nhiên dù tiếc nuối, nhưng Hợp Diệp tại đây vẫn thật lòng chúc cho Tấn vương điện hạ và Tấn vương phi tương lai cầm sắt hòa mình, phu thê ân ái! Chỉ là…không biết khi nào thì điện hạ tổ chức thành hôn? Hợp Diệp mặt dày mày dạn, cũng muốn đến phủ cạn một chén rượu mừng, tranh thủ hưởng sái không khí ngày vui của hai vị!”
Lời trước thì cũng thôi, lời sau lại rõ ràng mang theo ý dò xét — không phải nàng không tin tưởng Lục Quý Trì, lời chàng đã nói vừa có lý vừa có tình, nghe không giống qua quýt lấy lệ. Sở dĩ nàng cố tình bày tỏ hoài nghi, chỉ vì sợ hành động lỗ mãng ban nãy của nàng sẽ đưa Bắc Hạ vào thế bị động trong cuộc đàm phán hòa bình lần này, nàng đang cố lấy lại chút thể diện mà thôi.
Bây giờ, chỉ cần Lục Quý Trì vui vẻ nói ra ngày thành thân, kèm theo sự hoan nghênh nồng nhiệt là chuyện sẽ xong.
Nhưng vấn đề là, Chiêu Ninh đế còn chưa đồng ý hôn sự của chàng với Khương Hằng.
Chàng có thể mượn việc trấn an Bắc Hạ để truyền rao chuyện chàng và Khương Hằng, âm thầm gây sức ép lên Chiêu Ninh đế phải chấp thuận cho mối hôn sự này, nhưng muốn chàng quang minh chính đại, chắc nịch một lời ‘Ngày cưới của ta và Khương Hằng định vào ba tháng sau’, khi mà Chiêu Ninh đế còn đang im lặng, hiển nhiên không tình nguyện tác thành cho chàng thì…
Úi chà chàng lại ngại mạng mình quá lớn rồi!
Giở chút trò vặt đã mạo hiểm, còn có gan trước toàn thể bá quan coi thường ý tứ đế vương, tự chủ quyết định hôn sự?
Chắc kèo mi sẽ độc thân cả đời, mi tin không!
Lục Quý Trì lâm vào thế bí, chàng đờ người trong chốc lát, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Chuyện phát sinh quá vội vàng, còn chưa kịp bàn bạc ngày thành thân, sau này quyết định, rượu mừng chắc chắc sẽ không thiếu phần của công chúa.”
Câu trả lời của chàng thật ra cũng có ý tự tiện chủ trương, nhưng ít ra không quá phách lối, Lục Quý Trì dứt lời bèn liếc nhanh về ông anh hờ, bụng thấp thỏm.
Người anh em ơi, tôi chỉ muốn lấy vợ sống yên ổn qua ngày thôi, không hề có ý gì khác cả…
Chiêu Ninh đế không đáp lại ánh nhìn của chàng, sắc mặt y trước sau một vẻ ôn hòa tùy ý, không nhìn ra vui giận.
“Theo như lời của Tấn vương điện hạ, chuyện xảy ra đã từ hai ngày trước, sao có thể chưa định ngày thành thân? Tuy nói là bất đắc dĩ, nhưng nếu Tấn vương điện hạ đã vô ý bôi nhọ thanh danh của cô nương người ta, cũng đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm, tại sao không nhanh chóng rước nàng về làm vợ, chắp bút cho một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân? Tại hạ nhớ tới tập quán của quý quốc, những chuyện như thế này sẽ không trì hoãn, bằng không tuy điện hạ vô sự, nhưng bên đàng gái sẽ nhận nhiều lời đàm tiếu.” Người lên tiếng là một gã đàn ông trung niên phong thái lịch sự, đứng sau lưng Vũ Văn Cạnh, giọng gã ta nghe thì cung kính, nhưng thần thái toát lên vẻ ngạo mạn khiêu khích dễ thấy, “Hoặc những lời điện hạ vừa đưa ra, đơn giản chỉ vì muốn lấp liếm, không muốn rước công chúa nước thần về làm dâu chăng?”
Lời vừa dứt, cả đoàn sứ thần mặt mũi đều trở nên khó coi.
Câu giải thích hồi nãy của Lục Quý Trì chí tình chí lý, cũng đặc biệt nói rõ chuyện mới phát sinh hai ngày trước, nên công chúa không biết rất bình thường, hơn nữa trong lời vừa rồi của chàng còn gián tiếp cất nhắc Vũ Văn Hợp Diệp, coi như đã giải quyết xong chuyện này — ít nhất thì nhìn sắc mặt Vũ Văn Cạnh hòa hoãn hơn đôi chút.
Nhưng chỉ vì một câu nói của gã đàn ông đứng tuổi này, không chỉ xé vấn đề ra to, còn tăng thêm mâu thuẫn đôi bên — không muốn cưới công chúa của chúng ta thì thôi, lại còn đơm đặt lừa người, không coi Bắc Hạ ra gì!
“Im miệng, không được vô lễ với Tấn vương điện hạ!”
Vũ Văn Cạnh lên tiếng, sắc mặt y lúc này mới đúng là sa sầm, nhưng không phải vì Lục Quý Trì như mọi người nghĩ, mà vì gã đàn ông trung niên kia — Bắc Hạ nội loạn, một phe chủ hòa, một phe chủ chiến, y coi như đứng đầu phe chủ hòa, tốn biết bao công sức mới thuyết phúc được vua Bắc Hạ đồng ý chuyện đàm phán hòa bình với Đại Chu. Chuyện này mãi mới xong, thế mà gã ta lại cố tình khơi mào rắc rối, muốn nhen lên ngọn lửa đối đầu giữa sứ đoàn Bắc Hạ và triều thần Đại Chu.
Đây rõ ràng là mật thám do phái chủ chiến của triều đình Bắc Hạ gài vào sứ đoàn, Vũ Văn Cạnh chỉ hận không lập tức bóp chết được gã ta, nhưng chuyện liên quan tới Bắc Hạ cũng như địa vị của Bắc Hạ trong lần đàm phán này, y nể mặt vua Bắc Hạ mà tạm thời nhẫn nhịn — gã đàn ông trung niên đã xé toạc vấn đề đến mức này, khiến y không kịp ngăn cản, y chỉ có thể hi vọng Lục Quý Trì sẽ đưa ra một lý do thích hợp để đôi bên cùng giữ được thể diện.
Nhưng mà Lục Quý Trì hiện cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chàng biết dưới tình hình trước mắt, biện pháp giải quyết tốt nhất là lập tức quyết định ngày cưới, gã đàn ông trung niên kia hiển nhiên đã nhìn ra sự chần chừ của chàng, nên mới cố tình sinh sự.
Nhưng Chiêu Ninh đế còn chưa lên tiếng, chàng sao dám nói gì.
Mà những lý lẽ khác có thể đưa ra… Ví dụ như ông đây thân phận tôn quý, không tới phiên một bề tôi ngoại quốc như ông có quyền hỏi tới, mấy vị đại thần bên cạnh đều đã làm giùm.
Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, sứ đoàn Bắc Hạ hiện giờ đang vô cùng tức giận — chuyện liên quan tới danh dự của công chúa nước ta, chúng ta sao có thể mặc kệ? Bọn ta cứ hỏi đấy? Các ông đúng là ép người quá đáng!
Triều thần Đại Chu nhao nhao: Ép mấy người thì làm sao? Nước bại trận còn dám ở đây khua môi múa mép! Có tin ông đây giết chết tụi bay không?
Sứ đoàn Bắc Hà bất chấp: Lên thì lên! Ông đây sợ chắc!
….
Song phương vốn là kẻ thù nhiều năm, nhìn thấy đối phương thì chỉ hận không thể lao vào dồn nhau vào chỗ chết, ầm ĩ như vậy, biểu tượng hòa bình miễn cưỡng duy trì trong lần đàm phán này cơ hồ sắp đổ vỡ.
Trong thoáng chốc, Lục Quý Trì cảm thấy chàng như ‘lam nhan họa thủy’: “…”
Đàm phán hòa bình là chuyện quốc gia đại sự, liên quan tới an nguy của toàn dân hai nước, không thể cứ thế đi tong được, chàng bóp trán, đánh liều đứng lên nói lớn: “Tuy nói thành thân hay không, lúc nào thành thân là chuyện riêng của bổn vương, không tới phiên mấy người hỏi tới, nhưng thiết nghĩ chư vị đây thực nôn nóng muốn hưởng ké hỉ sự của bổn vương, bổn vương cũng chẳng phải người keo kiệt…”
Chàng dứt lời, bèn ngoảnh đầu vái Chiêu Ninh đế một cái, “Chi bằng hoàng huynh hãy nhanh chóng giúp thần đệ định ngày kết hôn đi, sớm chút thì tốt, giúp chư vị đây kịp thưởng thức tiệc mừng của bổn vương, còn giúp bổn vương thu thêm được vài phần quà mừng.”
Thiếu niên giọng nói ung dung, mang theo vài phần đùa giỡn, nhưng đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của chàng đang ánh lên sự kinh sợ và ý cầu xin tha ghê gớm: Ôi đệ thật sự bất đắc dĩ mà, hoàng huynh hãy minh giám cho đệ nha nha nha!
Lục Quý Trì vô thức ngẩng đầu lên hóng, nhưng khi nhớ tới Chiêu Ninh đế từng kể, công chúa Bắc Hạ thích kiểu thư sinh bảnh bao, chàng lại vội vã cúi đầu xuống.
Trong điện lúc này phần lớn là mấy ông già tóc đã điểm hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, được mấy người trẻ trung, gọi là dễ nhìn, ngoại trừ Tần Tranh là kiểu ‘lỗ mãng’ mà công chúa Bắc Hạ không thích, thì hầu hết đều đã lập gia đình. So ra, chàng dù không phải thư sinh bảnh bao thì giờ cũng sẽ trở thành thư sinh bảnh bao, đã thế nguyên chủ lại có tướng mạo và dáng dấp thuộc hàng ngon nghẻ, ngộ nhỡ cô công chúa Bắc Hạ kia trông thấy mà đem lòng yêu thích, thế thì rắc rối to…
Phủi phui! Trẻ con trẻ mỏ! Không biết kiêng kỵ! (*)
(*) Nguyên văn – Đồng ngôn vô kỵ! Đồng ngôn vô kỵ! – mình tính dịch thành hai câu ‘Nói năng bậy bạ’ nhưng đoạn sau có nhắc tới ‘trẻ con’ nên mình đành để như trên – câu ‘đồng ngôn vô kỵ’ được hiểu là ‘trẻ con thì hay nói chuyện không biết kiêng kỵ’.
Lòng khẽ run, Lục Quý Trì thầm thì sỉ vả bản thân đôi ba tiếng.
Nhưng mà có lẽ do cảm thấy chàng đã chừng này tuổi mà còn so sánh bản thân với trẻ con,thật không biết xấu hổ, nên ông trời già chẳng những không bỏ qua cho cái ‘không biết kiêng kỵ’ của chàng, còn xấu tính giáng cho chàng một chùm sét ngang tai —
Chàng không nhìn công chúa Bắc Hạ, nhưng công chúa Bắc Hạ ngay từ lúc bước vào đã thấy chàng rồi, hơn nữa sau khi nhận ra chàng thì hai mắt tỏa sáng, la lên: “Là anh!”
Lục Quý Trì ban đầu còn ngu ngơ, căn bản chàng không ngẩng đầu nhìn về phía sứ đoàn Bắc Hạ, nên đương nhiên không biết ‘anh’ mà công chúa Bắc Hạ nói tới là đang chỉ chàng.
Ấy thế mà đương lúc chàng định dỏng tai lên nghe ngóng, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thì Chiêu Ninh đế vốn đã quá mắc cười trước phản ứng của chàng, đột nhiên đánh tiếng: “Công chúa lại biết Tấn vương của bổn triều à?”
Gì gì? Tấn vương? Chẳng phải là chàng sao?
Lục Quý Trì như chết lặng, ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, chỉ thấy một cô nương vóc người dong dỏng cao, dung nhan không hề xấu xí, trái lại toát lên vẻ khí khái hiên ngang, đang nhìn chăm chăm vào chàng, trong sự kinh ngạc thấp thoáng nét mừng vui.
“Hóa ra vị này chính là Tấn vương của quý quốc sao?” Quả thực không ngờ chàng thiếu niên điển trai nàng tình cờ nhìn thấy lại chính là vị phu quân tương lai trong truyền thuyết của nàng, Tấn vương điện hạ của Đại Chu, công chúa Bắc Hạ ban đầu còn không dám tin, ngay sau đó ánh mắt cô nàng vui sướng đến híp lại.
Trước đó nàng đã chuẩn bị tinh thần phải gả cho một kẻ xấu xí, hôm nay trông ra…
Đây quả nhiên là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống….
Không đúng, là duyên phận, là mối duyên phận được trời đất tác thành!
Vũ Văn Cạnh không nghĩ tới lại có chuyện trùng hợp đến thế, thấy cô em gái đang bừng bừng hứng thú bóp tay mình, miệng y không khỏi méo mó, y âm thầm kéo tay áo nàng, nhắc nhở nàng không được để thất lễ.
Vũ Văn Hợp Diệp lúc này mới định thần lại được, nàng cúi đầu hành lễ với Chiêu Ninh đế, “Hồi bẩm bệ hạ, chỉ là Hợp Diệp có cơ duyên trông thấy Tấn vương điện hạ, điện hạ chưa từng quen Hợp Diệp.”
Chiêu Ninh đế có chút bất ngờ xen lẫn hứng thú nhìn sang đệ đệ hung hăng: “Ra là thế.”
Sau khi Lục Quý Trì lấy lại tỉnh táo, lòng chàng trỗi dậy một loại dự cảm cực xấu.
Trông cái ánh mắt cô công chúa Bắc Hạ nhìn chàng này…
Mẹ kiếp không lẽ cái miệng quạ đen của chàng nói trúng phóc rồi?!
Sực nhớ tới chuyện Chiêu Ninh đế tựa hồ có ý định gả công chúa Bắc Hạ cho mình, Lục Quý Trì cảm thấy thật nhức đầu. Chàng nghĩ ngợi một thoáng, rồi nhanh trí, định tiến lên một bước, ngay trước mặt toàn thể văn võ bá quan trình bày rõ ràng chuyện của chàng với Khương Hằng, dập tắt ý định của công chúa Bắc Hạ, ấy thế mà…
“Bệ hạ, Hợp Diệp vô cùng ngưỡng mộ nhân phẩm của Tấn vương điện hạ, nghe nói điện hạ chưa thành gia lập thất, không biết Hợp Diệp có được vinh hạnh trở thành vương phi của điện hạ hay không?”
Thật trùng hợp, Vũ Văn Hợp Diệp lên tiếng trước chàng chỉ sớm hơn đúng một giây.
“!!!”
Đầu óc Lục Quý Trì ù ù, không để Chiêu Ninh đế lên tiếng đáp lời đã bước lên trước đưa ra lời cự tuyệt: “Thật vinh hạnh khi được công chúa để ý, chỉ là dù bổn vương chưa thành hôn, nhưng đã sớm hẹn ước sẽ bạc đầu giai lão cùng người khác, chỉ sợ không thể đón nhận thêm ý tốt của công chúa.”
Vũ Văn Hợp Diệp nhất thời sửng sốt, ngay sau đó nàng do dự lườm ông anh nhà mình: Anh nói hoàng đế Đại Chu dự định để Tấn vương cưới em là như thế này đây à?!
Mắt Vũ Văn Cạnh cũng trầm xuống, nụ cười trên môi y tắt lịm.
Dưới tiền đề song phương đều ngầm hiểu, chuyện Vũ Văn Hợp Diệp chủ động nói muốn gả cho Lục Quý Trì, có dáng dấp như hạ thấp vị thế trước Đại Chu, nhưng cũng không quá đánh mất mặt mũi — nữ tử Bắc Hạ trước giờ nhiệt tình thẳng thắn, không ngần ngại bộc lộ tình cảm của mình với người khác. Vũ Văn Hợp Diệp chủ động nói ngưỡng mộ Lục Quý Trì, muốn gả cho chàng làm phi, mọi người nhìn sẽ chỉ thấy nàng cởi mở hoạt bát, chứ không cho rằng nàng khác người.
Nhưng bị Lục Quý Trì cự tuyệt thẳng thừng như vậy, nhất thời Vũ Văn Hợp Diệp không có bậc thang leo xuống — sớm thề nguyện răng long đầu bạc với người khác, chuyện này thật giả chưa rõ, lại cộng thêm những tin đồn bôi nhọ về Vũ Văn Hợp Diệp trước đó, lời này của chàng vào tai người khác thì không khác gì ý ‘ta không muốn lấy cô, thậm chí ta còn chê cô nữa’!
Cằm Vũ Văn Cạnh bạnh ra, đôi tròng mắt xanh thẳm thảng qua vài phần sắc bén, nhưng mà y chưa kịp lên tiếng, Lục Quý Trì đã nhanh chóng kể ra nguyên nhân chàng cần phải chịu trách nhiệm với Khương Hằng, cũng rất chân thành bày tỏ: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nếu đã thuộc về trách nhiệm của bổn vương, bổn vương tuyệt không trốn tránh. Hơn nữa Khương cô nương từng có ơn với bổn vương, bổn vương càng không thể phụ lòng nàng ấy. Bằng không…một người không dám đứng ra chịu trách nhiệm, vong ân phụ nghĩa, hẳn là công chúa cũng xem thường?”
Vũ Văn Hợp Diệp đương nhiên chỉ có thể gật đầu, không lẽ nàng lại tự nhận ‘bổn công chúa chỉ thích đàn ông không có trách nhiệm, vong ơn phụ nghĩa’ sao?
Nàng đè nén sự thất vọng xuống đáy lòng, rồi há miệng cười sang sảng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Xem ra ta đã đến trễ một bước, thật đáng tiếc! Tuy nhiên dù tiếc nuối, nhưng Hợp Diệp tại đây vẫn thật lòng chúc cho Tấn vương điện hạ và Tấn vương phi tương lai cầm sắt hòa mình, phu thê ân ái! Chỉ là…không biết khi nào thì điện hạ tổ chức thành hôn? Hợp Diệp mặt dày mày dạn, cũng muốn đến phủ cạn một chén rượu mừng, tranh thủ hưởng sái không khí ngày vui của hai vị!”
Lời trước thì cũng thôi, lời sau lại rõ ràng mang theo ý dò xét — không phải nàng không tin tưởng Lục Quý Trì, lời chàng đã nói vừa có lý vừa có tình, nghe không giống qua quýt lấy lệ. Sở dĩ nàng cố tình bày tỏ hoài nghi, chỉ vì sợ hành động lỗ mãng ban nãy của nàng sẽ đưa Bắc Hạ vào thế bị động trong cuộc đàm phán hòa bình lần này, nàng đang cố lấy lại chút thể diện mà thôi.
Bây giờ, chỉ cần Lục Quý Trì vui vẻ nói ra ngày thành thân, kèm theo sự hoan nghênh nồng nhiệt là chuyện sẽ xong.
Nhưng vấn đề là, Chiêu Ninh đế còn chưa đồng ý hôn sự của chàng với Khương Hằng.
Chàng có thể mượn việc trấn an Bắc Hạ để truyền rao chuyện chàng và Khương Hằng, âm thầm gây sức ép lên Chiêu Ninh đế phải chấp thuận cho mối hôn sự này, nhưng muốn chàng quang minh chính đại, chắc nịch một lời ‘Ngày cưới của ta và Khương Hằng định vào ba tháng sau’, khi mà Chiêu Ninh đế còn đang im lặng, hiển nhiên không tình nguyện tác thành cho chàng thì…
Úi chà chàng lại ngại mạng mình quá lớn rồi!
Giở chút trò vặt đã mạo hiểm, còn có gan trước toàn thể bá quan coi thường ý tứ đế vương, tự chủ quyết định hôn sự?
Chắc kèo mi sẽ độc thân cả đời, mi tin không!
Lục Quý Trì lâm vào thế bí, chàng đờ người trong chốc lát, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Chuyện phát sinh quá vội vàng, còn chưa kịp bàn bạc ngày thành thân, sau này quyết định, rượu mừng chắc chắc sẽ không thiếu phần của công chúa.”
Câu trả lời của chàng thật ra cũng có ý tự tiện chủ trương, nhưng ít ra không quá phách lối, Lục Quý Trì dứt lời bèn liếc nhanh về ông anh hờ, bụng thấp thỏm.
Người anh em ơi, tôi chỉ muốn lấy vợ sống yên ổn qua ngày thôi, không hề có ý gì khác cả…
Chiêu Ninh đế không đáp lại ánh nhìn của chàng, sắc mặt y trước sau một vẻ ôn hòa tùy ý, không nhìn ra vui giận.
“Theo như lời của Tấn vương điện hạ, chuyện xảy ra đã từ hai ngày trước, sao có thể chưa định ngày thành thân? Tuy nói là bất đắc dĩ, nhưng nếu Tấn vương điện hạ đã vô ý bôi nhọ thanh danh của cô nương người ta, cũng đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm, tại sao không nhanh chóng rước nàng về làm vợ, chắp bút cho một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân? Tại hạ nhớ tới tập quán của quý quốc, những chuyện như thế này sẽ không trì hoãn, bằng không tuy điện hạ vô sự, nhưng bên đàng gái sẽ nhận nhiều lời đàm tiếu.” Người lên tiếng là một gã đàn ông trung niên phong thái lịch sự, đứng sau lưng Vũ Văn Cạnh, giọng gã ta nghe thì cung kính, nhưng thần thái toát lên vẻ ngạo mạn khiêu khích dễ thấy, “Hoặc những lời điện hạ vừa đưa ra, đơn giản chỉ vì muốn lấp liếm, không muốn rước công chúa nước thần về làm dâu chăng?”
Lời vừa dứt, cả đoàn sứ thần mặt mũi đều trở nên khó coi.
Câu giải thích hồi nãy của Lục Quý Trì chí tình chí lý, cũng đặc biệt nói rõ chuyện mới phát sinh hai ngày trước, nên công chúa không biết rất bình thường, hơn nữa trong lời vừa rồi của chàng còn gián tiếp cất nhắc Vũ Văn Hợp Diệp, coi như đã giải quyết xong chuyện này — ít nhất thì nhìn sắc mặt Vũ Văn Cạnh hòa hoãn hơn đôi chút.
Nhưng chỉ vì một câu nói của gã đàn ông đứng tuổi này, không chỉ xé vấn đề ra to, còn tăng thêm mâu thuẫn đôi bên — không muốn cưới công chúa của chúng ta thì thôi, lại còn đơm đặt lừa người, không coi Bắc Hạ ra gì!
“Im miệng, không được vô lễ với Tấn vương điện hạ!”
Vũ Văn Cạnh lên tiếng, sắc mặt y lúc này mới đúng là sa sầm, nhưng không phải vì Lục Quý Trì như mọi người nghĩ, mà vì gã đàn ông trung niên kia — Bắc Hạ nội loạn, một phe chủ hòa, một phe chủ chiến, y coi như đứng đầu phe chủ hòa, tốn biết bao công sức mới thuyết phúc được vua Bắc Hạ đồng ý chuyện đàm phán hòa bình với Đại Chu. Chuyện này mãi mới xong, thế mà gã ta lại cố tình khơi mào rắc rối, muốn nhen lên ngọn lửa đối đầu giữa sứ đoàn Bắc Hạ và triều thần Đại Chu.
Đây rõ ràng là mật thám do phái chủ chiến của triều đình Bắc Hạ gài vào sứ đoàn, Vũ Văn Cạnh chỉ hận không lập tức bóp chết được gã ta, nhưng chuyện liên quan tới Bắc Hạ cũng như địa vị của Bắc Hạ trong lần đàm phán này, y nể mặt vua Bắc Hạ mà tạm thời nhẫn nhịn — gã đàn ông trung niên đã xé toạc vấn đề đến mức này, khiến y không kịp ngăn cản, y chỉ có thể hi vọng Lục Quý Trì sẽ đưa ra một lý do thích hợp để đôi bên cùng giữ được thể diện.
Nhưng mà Lục Quý Trì hiện cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Chàng biết dưới tình hình trước mắt, biện pháp giải quyết tốt nhất là lập tức quyết định ngày cưới, gã đàn ông trung niên kia hiển nhiên đã nhìn ra sự chần chừ của chàng, nên mới cố tình sinh sự.
Nhưng Chiêu Ninh đế còn chưa lên tiếng, chàng sao dám nói gì.
Mà những lý lẽ khác có thể đưa ra… Ví dụ như ông đây thân phận tôn quý, không tới phiên một bề tôi ngoại quốc như ông có quyền hỏi tới, mấy vị đại thần bên cạnh đều đã làm giùm.
Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, sứ đoàn Bắc Hạ hiện giờ đang vô cùng tức giận — chuyện liên quan tới danh dự của công chúa nước ta, chúng ta sao có thể mặc kệ? Bọn ta cứ hỏi đấy? Các ông đúng là ép người quá đáng!
Triều thần Đại Chu nhao nhao: Ép mấy người thì làm sao? Nước bại trận còn dám ở đây khua môi múa mép! Có tin ông đây giết chết tụi bay không?
Sứ đoàn Bắc Hà bất chấp: Lên thì lên! Ông đây sợ chắc!
….
Song phương vốn là kẻ thù nhiều năm, nhìn thấy đối phương thì chỉ hận không thể lao vào dồn nhau vào chỗ chết, ầm ĩ như vậy, biểu tượng hòa bình miễn cưỡng duy trì trong lần đàm phán này cơ hồ sắp đổ vỡ.
Trong thoáng chốc, Lục Quý Trì cảm thấy chàng như ‘lam nhan họa thủy’: “…”
Đàm phán hòa bình là chuyện quốc gia đại sự, liên quan tới an nguy của toàn dân hai nước, không thể cứ thế đi tong được, chàng bóp trán, đánh liều đứng lên nói lớn: “Tuy nói thành thân hay không, lúc nào thành thân là chuyện riêng của bổn vương, không tới phiên mấy người hỏi tới, nhưng thiết nghĩ chư vị đây thực nôn nóng muốn hưởng ké hỉ sự của bổn vương, bổn vương cũng chẳng phải người keo kiệt…”
Chàng dứt lời, bèn ngoảnh đầu vái Chiêu Ninh đế một cái, “Chi bằng hoàng huynh hãy nhanh chóng giúp thần đệ định ngày kết hôn đi, sớm chút thì tốt, giúp chư vị đây kịp thưởng thức tiệc mừng của bổn vương, còn giúp bổn vương thu thêm được vài phần quà mừng.”
Thiếu niên giọng nói ung dung, mang theo vài phần đùa giỡn, nhưng đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của chàng đang ánh lên sự kinh sợ và ý cầu xin tha ghê gớm: Ôi đệ thật sự bất đắc dĩ mà, hoàng huynh hãy minh giám cho đệ nha nha nha!
Danh sách chương