Bàn tay nhỏ bé của nàng hơi lạnh, mềm mại và mịn màng, tựa như đậu hủ non, mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với bàn tay thô ráp, xương khớp rõ ràng của chàng. Không hiểu sao ngực Lục Quý Trì đột nhiên nảy lên, trong tích tắc tim như muốn ngừng đập.
Khương Hằng cũng ngẩn ra, rồi nhanh chóng thu tay lại, hàng mi dài rũ xuống, nàng nghe giọng mình thỏ thẻ: “Làm phiền điện hạ quá.”
Dường như nàng có chút thẹn thùng, bàn tay bị chàng chạm phải lẳng lặng nắm lại thành đấm, gò má trắng ngần ửng hồng, Lục Quý Trì trông thấy mà ngây người, sau đó….
Không biết tại sao chàng cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, hai người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đương lúc mặt đỏ ửng, tim rộn ràng, bầu không khí sao mà mập mờ đến thế? Không, không có thực.
Chàng thiếu niên nhìn cô nương đối diện không chớp mắt, ngập ngừng một lát rồi lên tiếng: “Úi, cô vẽ hoa trên mặt đó à.”
Khương Hằng đang cười tức thì cứng đờ: “…”
“Thật đó, chỗ này này, ” Lục Quý Trì không nhận ra biểu cảm của nàng, đưa tay chỉ vào đuôi mắt nàng, nhắc nhở, “chỗ son nè, đỏ cả một vùng quanh mắt rồi.”(*)
(*)Nguyên văn – “那个胭脂, 晕到眼睛下边儿去了.” – đoạn này mình dịch không ra. Cũng chưa biết hỏi ai. Sau này tìm ra đáp án sẽ sửa lại cho khớp nhất có thể.
“…” Khương Hằng âm thầm hít một hơi, cố gắng giữ nụ cười trên môi, “Đa tạ điện hạ nhắc nhở, đây là lối trang điểm ‘hoa đào’ thịnh hành gần đây, không phải là son…..Cũng không phải đỏ cả một vùng.”
Nguyên chủ là một người không ham nữ sắc, nên rõ ràng không biết lối trang điểm hoa đào hay hoa lê là gì, Lục Quý Trì lại là vị khách từ hiện đại tới, đương nhiên càng không biết. Chàng ngẩn ngơ, tự cảm thấy ngại ngùng, vội cười ha ha rồi chắp tay xin lỗi: “Bình thường ta không hay để ý mấy thứ này, cho nên… Lỗ mãng, lỗ mãng rồi, xin ngũ tiểu thư thứ lỗi!”
Khương Hằng không quen trang điểm đậm, hôm nay cũng chỉ vẽ thêm đuôi mày, trên mặt cũng chỉ dặm thêm một tầng phấn nhẹ, ngoài ra dùng phấn hồng điểm một chút ở đuôi mắt cho giống kiểu trang điểm hoa đào. Trang điểm như vậy nhìn qua như có đóa hoa đào như ẩn như hiện trên mặt, nhìn kỹ cũng không thấy gai mắt, trái lại trong vẻ dịu dàng lại bật lên vẻ hoạt bát và đáng yêu, đây chính là lối trang điểm được khuê nữ kinh thành chuộng nhất năm nay.
Kết quả…. Vẻ xinh đẹp mê người ở đâu chứ?!
Khương Hằng đè nén cảm giác khó đỡ trong lòng, khẽ mỉm cười tỏ vẻ không sao.
Nàng rộng lượng như vậy, làm Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, chàng vừa giúp nàng gỡ chiếc lá trên tóc xuống, vừa nói: “Vẫn là cô tốt tính, đổi lại là m..mẫu phi của ta, bà đã sớm bóp chết ta rồi.”
Khương Hằng cười tủm tỉm nhìn chàng, hai mắt cong lên, không nói gì.
Đúng lúc đó, từ đường lớn dưới lầu truyền lên giọng nữ tử thét chói tai: “Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!”
Hai mắt Lục Quý Trì sáng lên, vội nói: “Kịch hay tới rồi, mau xem!”
Khương Hằng khựng lại, ánh mắt xoáy sâu vào người chàng, rồi nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo.
Bên đường người người tấp nập, ở một góc nọ, có hai tráng hán nom không dễ chọc đang như hung thần ác sát, lôi kéo một tiểu cô nương bán đồ tre trúc. Cô nương kia mang khăn che mặt, nhìn không rõ dung nhan, nhưng từ vóc người và giọng nói cho thấy, nàng ấy còn rất trẻ.
Sạp nhỏ của nàng đã bị hai tên tráng hán kia đạp đổ, từng món đồ bện tre trúc tinh xảo rơi một loạt xuống đất, bị đám đông xem náo nhiệt xung quanh nhân lúc cháy nhà hôi của không ít.
Đứng bên cạnh sạp hàng bị đổ là một vị tráng hán cao lớn khác, một tay xách một người đàn ông trẻ tuổi gầy nhom, nước mắt nước mũi tùm lum, một tay kề thanh đao vào cổ hắn.
“Đừng giết tôi! Cầu xin các người đừng giết tôi! Tôi…tôi bán muội muội trả nợ! Các người bắt nó đi! Cứ bắt nó đi! Nó có sắc đẹp! Bán đi nhất định sẽ được nhiều tiền!” Gã đàn ông bị dọa sợ, khản cổ lên cầu tha thứ, nhìn đến là chật vật.
“Huynh! Muội xin huynh! Đừng để bọn họ bắt muội đi trả nợ mà, muội nhất định cố gắng kiếm tiền, giúp huynh trả nợ!”
Tiếng khóc nữ tử nghe thật tuyệt vọng, ấy thế mà gã đàn ông trẻ tuổi kia chỉ mải lo cầu xin tha thứ cho bản thân, không mảy may để ý tới nàng.
Quần chúng đứng xem thấy vậy thì bàn tán sôi nổi, mặt lộ ra vẻ đồng tình, nhưng cũng chỉ như vậy, không ai dám đứng lên vì một cô nương xa lạ, chống lại đám tráng hán vẻ ngoài bặm chợn kia.
“Đây là do điện hạ an bài à?” Khương Hằng nhíu mày nhìn Lục Quý Trì.
Lục Quý Trì cười hì hì: “Dù tiếng tăm Lâm Sanh không tệ, ta cũng không tra ra được nhược điểm nào của hắn, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, cho nên ta mới… Ấy, tới rồi!”
Khương Hằng nhìn theo hướng chàng chỉ, liếc mắt đã thấy một chàng trai thân như ngọc, dung mạo cực kỳ anh tuấn đi tới.
Đó chính là thế tử phủ Thành Ý bá, Lâm Sanh.
Xứng danh là đệ nhất tứ đại mỹ nam kinh thành, tướng mạo của hắn không có gì phải bàn, lại thêm cách ăn mặc thanh quý, khí chất bất phàm, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
“Quả nhiên dáng dấp không tệ,” nguyên chủ biết Lâm Sanh, nhưng không quen thân, Lục Quý Trì nhìn chằm chằm vào hắn, gật đầu hài lòng, “Cô cảm thấy thế nào?”
Khương Hằng không trả lời ngay, ánh mắt nàng liếc nhìn Lâm Sanh đứng ra cứu giúp cô nương kia, một hồi lâu mới đáp lời: “Nhân trung long phượng, không thẹn với mỹ danh.”
Giọng điệu nàng không che giấu ý tán thưởng, ánh mắt nhìn Lâm Sanh chăm chú, chưa từng rời đi. Lục Quý Trì đáng lẽ phải vui mừng, nhưng nhìn cảnh này, chàng không khỏi nhớ tới nữ sĩ Phương Trân Châu nhà mình.
Nha đầu này không lẽ cũng là một người cuồng sắc đẹp?!
Đột nhiên chàng cảm thấy không ổn, vội nhắc nhở: “Tướng mạo đẹp đẽ đúng thực là ưu điểm, nhưng quá đẹp thì không ổn, nhiều nợ đào hoa lắm. Cô nhìn các cô nương lớn tuổi hay nhỏ tuổi trong đám đông kìa, ánh mắt dính chặt lên người hắn rồi! Còn cả bên kia nữa, đám đàn ông cũng nhìn chằm chằm vào hắn…. Ôi chao, truyền thuyết nam nữ đều ăn là có thật đấy à!”
Khương Hằng hơi khựng lại, khóe miệng thản nhiên nhếch lên, sau đó nàng từ tốn đáp lời, vẻ tán thưởng trong giọng nói không hề giảm đi: “Nếu là người tâm chí đều kiên định, thì dù tướng mạo có tuấn tú, đối mặt với nhiều cám dỗ cũng sẽ giữ được bản tâm, không dễ gì bị dao động. Nếu tâm và chí không kiên định…. Việc kẻ xấu tác oai tác quái cũng đâu phải ít?”
Đám đông dưới lầu chợt truyền lên tiếng kinh hô, Khương Hằng ngó mắt nhìn, nụ cười trên miệng càng thêm đậm.
“Công tử trượng nghĩa cứu giúp, tiểu nữ vốn không nên làm phiền công tử, nhưng huynh trưởng tiểu nữ thiếu nợ đám người đó đến mấy trăm lượng, những người đó không có tiền, nhất định sẽ quay lại! Trước giờ tiểu nữ cho rằng, chỉ cần kiếm đủ tiền giúp huynh ấy trả nợ, huynh ấy sẽ quay đầu, không còn liên quan tới đám người đó nữa, nhưng ai ngờ… Công tử! Nhất định họ sẽ trở lại bắt tiểu nữ, cầu xin công tử hãy cứu tiểu nữ! Chỉ cần cho tiểu nữ một con đường sống, dù làm nô tỳ, tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện…”
Cô nương kia quỳ rạp người trước mặt Lâm Sanh, khóc lóc hoảng loạn, tấm mạng che mặt không biết rơi xuống tự bao giờ, lộ ra dung nhan xinh đẹp yêu kiều như đóa hải đường sau cơn mưa.
Tiếng kinh hô của mọi người chính là vì thế.
“Dung mạo đẹp thật đấy….”
“Chẳng thế thì sao! Sớm biết vậy nãy tao đã ra tay rồi!”
“Bớt bớt đi! Cỡ như mày mà đòi đánh được người ta à!”
Đám người bàn tán sôi nổi, không ngạc nhiên thì cũng thương tiếc, có người thấy dung nhan yêu kiều của nữ tử thì giở giọng trêu chọc. Chỉ có Lâm Sanh hơi lùi người về sau một bước, nhìn cô nương điềm đạm đáng yêu kia, giọng ôn tồn: “Nha hoàn trong phủ ta quá nhiều, gần đây sẽ không thêm người mới, ngược lại Cẩm Tú các cách đây không xa có vẻ đang tuyển nha hoàn. Nếu cô nương sợ những người đó quay trở lại tìm mình, chi bằng đến Cẩm Tú các, ký khế ước với các nàng ấy, một khi cô nương đã kí, đám người huynh trưởng cô sẽ không có cách nào bắt cô đi được.”
Quần chúng đứng xem: “…”
Cô nương đây xinh đẹp, hiền lành duyên dáng, hai mắt ngấn lệ, nói với hắn rằng, nàng nguyện làm nô tỳ cho hắn, thế mà hắn lại kêu người ta đi làm nha hoàn ở phường thêu.
Không lẽ mắt mù rồi sao!
Lục Quý Trì không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy, sau một thoáng sửng sốt, ánh mắt chàng đã có thêm vài phần tán thưởng.
Gặp chuyện bất bình, quyết đoán tương trợ, có thể thấy vị Lâm thế tử này tâm địa hiền lành, là người chính trực.
Phát hiện người mình cứu là một cô nương xinh đẹp đáng yêu, lại không hề biến sắc giống đám đông xung quanh, có thể thấy phẩm hạnh nhất quán, đối với sắc đẹp luôn bình thản dửng dưng.
Thêm vào đó, trước thái độ cầu khẩn khổ sở của mỹ nhân, hắn cũng không mù quáng mềm lòng, nhưng cũng không khoanh tay mặc kệ, mà là tìm cho nàng một chỗ đáng tin để gửi gắm, vừa giúp nàng giải quyết vấn đề, lại vừa không làm khó bản thân…
Chính trực hiền lành, biết cách giữ mình, không quá tốt bụng cũng không quá vô tình, lại còn thông minh, nhan sắc nổi bật hơn người thường, khó trách ngay cả ông anh hờ nhà chàng cũng phải ngợi khen Lâm Sanh này ‘ công tử như ngọc, có một không hai trên đời.”
Lục Quý Trì nghĩ tới đây, bèn nhìn sang Khương Hằng: “Người này…”
“Rất được.”
Vừa nói được hai chữ đã bị thiếu nữ mặt mày đỏ ửng tiếp lời, Lục Quý Trì không khỏi sững sờ, không biết tại sao, chàng lại cảm nhận được một tư vị bất thường.
“Mặc dù người này trông không tệ, nhưng….”
Thấy nàng vẫn đang chăm chú quan sát Lâm Sanh dưới lầu không rời mắt, người ta đã đi xa rồi mà vẫn ngoái theo, lòng Lục Quý Trì tự nhiên dâng lên một nỗi buồn bực khó hiểu, đồng thời, chàng đột nhiên nghĩ tới bà chị hàng xóm ở hiện đại của mình.
Bà chị hàng xóm kia ở đối diện nhà chàng, lớn hơn chàng bảy, tám tuổi, học hành rất cừ, nhan sắc vừa mắt, tính tình dịu dàng. Mấy năm trước có người giới thiệu cho chị ấy một người đàn ông điều kiện gia đình khá giả, vừa đẹp người, tính tình lại tốt bụng, chị ấy cứ thế mà vui mừng gả đi, thế mà không tới một năm, đã ly dị.
Bởi vì chồng chị, một người đàn ông ưu tú chất lượng năm sao trong mắt người ngoài, lại có một tính xấu không ai hay biết — một khi say rượu tính tình biến đổi, vừa đánh đập vừa chửi vợ thậm tệ.
Bởi vì bình thường anh ta rất ôn hòa, lần đầu tiên chị hàng xóm bị đánh, chị đã quyết định nhẫn nhịn, nhưng cái chờ đợi chị không phải là anh ta thay đổi tính tình, mà ngày càng tệ hại hơn.
Chị hàng xóm cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nên quyết định ly dị, cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn trong mắt người đời đến đây tan vỡ.
Lục Quý Trì nhớ rõ, khi đó mẹ già nhà chàng còn cảm khái, biết người biết mặt không biết lòng, kết bạn cũng được, tìm đối tượng cũng được, nhưng nhất định phải cần chút thời gian, phải bỏ ra sự nhẫn nại để cùng chung sống và quan sát…
Suy nghĩ trong đầu làm chàng thoải mái hẳn ra, chàng vỗ lấy bả vai Khương Hằng, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Nhưng ai biết bên trong hắn liệu có che giấu điều gì không! Cho nên cô đừng thích hắn vội, đợi ta cẩn thận tra thêm đã!”
Thấy Khương Hằng như cười như không quay lại nhìn mình, thiếu niên hơi chột dạ, chớp mắt một cái, nhưng nghĩ đến kết quả của bà chị hàng xóm, chàng lại nhanh chóng ưỡn ngực lên.
Thành thân là chuyện lớn cả đời, thận trọng một chút vẫn hơn!
Nếu không, ngộ nhỡ tương lai nàng sống không hạnh phúc, tội của người làm mai là chàng đây sẽ lớn lắm!
Nhớ tới chị hàng xóm sau khi ly dị, cả nhà bọn họ không bao giờ thúc đẩy một mối hôn sự qua mai mối nào nữa, Lục Quý Trì càng thêm kiên định.
Không được! Chuyện này phải kĩ lưỡng hơn…!
Còn làm sao để có cách thăm dò tỉ mỉ hơn thì….
Lục Quý Trì nheo mắt suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên hai mắt chàng sáng bừng, có cách rồi.
Khương Hằng cũng ngẩn ra, rồi nhanh chóng thu tay lại, hàng mi dài rũ xuống, nàng nghe giọng mình thỏ thẻ: “Làm phiền điện hạ quá.”
Dường như nàng có chút thẹn thùng, bàn tay bị chàng chạm phải lẳng lặng nắm lại thành đấm, gò má trắng ngần ửng hồng, Lục Quý Trì trông thấy mà ngây người, sau đó….
Không biết tại sao chàng cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, hai người lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, đương lúc mặt đỏ ửng, tim rộn ràng, bầu không khí sao mà mập mờ đến thế? Không, không có thực.
Chàng thiếu niên nhìn cô nương đối diện không chớp mắt, ngập ngừng một lát rồi lên tiếng: “Úi, cô vẽ hoa trên mặt đó à.”
Khương Hằng đang cười tức thì cứng đờ: “…”
“Thật đó, chỗ này này, ” Lục Quý Trì không nhận ra biểu cảm của nàng, đưa tay chỉ vào đuôi mắt nàng, nhắc nhở, “chỗ son nè, đỏ cả một vùng quanh mắt rồi.”(*)
(*)Nguyên văn – “那个胭脂, 晕到眼睛下边儿去了.” – đoạn này mình dịch không ra. Cũng chưa biết hỏi ai. Sau này tìm ra đáp án sẽ sửa lại cho khớp nhất có thể.
“…” Khương Hằng âm thầm hít một hơi, cố gắng giữ nụ cười trên môi, “Đa tạ điện hạ nhắc nhở, đây là lối trang điểm ‘hoa đào’ thịnh hành gần đây, không phải là son…..Cũng không phải đỏ cả một vùng.”
Nguyên chủ là một người không ham nữ sắc, nên rõ ràng không biết lối trang điểm hoa đào hay hoa lê là gì, Lục Quý Trì lại là vị khách từ hiện đại tới, đương nhiên càng không biết. Chàng ngẩn ngơ, tự cảm thấy ngại ngùng, vội cười ha ha rồi chắp tay xin lỗi: “Bình thường ta không hay để ý mấy thứ này, cho nên… Lỗ mãng, lỗ mãng rồi, xin ngũ tiểu thư thứ lỗi!”
Khương Hằng không quen trang điểm đậm, hôm nay cũng chỉ vẽ thêm đuôi mày, trên mặt cũng chỉ dặm thêm một tầng phấn nhẹ, ngoài ra dùng phấn hồng điểm một chút ở đuôi mắt cho giống kiểu trang điểm hoa đào. Trang điểm như vậy nhìn qua như có đóa hoa đào như ẩn như hiện trên mặt, nhìn kỹ cũng không thấy gai mắt, trái lại trong vẻ dịu dàng lại bật lên vẻ hoạt bát và đáng yêu, đây chính là lối trang điểm được khuê nữ kinh thành chuộng nhất năm nay.
Kết quả…. Vẻ xinh đẹp mê người ở đâu chứ?!
Khương Hằng đè nén cảm giác khó đỡ trong lòng, khẽ mỉm cười tỏ vẻ không sao.
Nàng rộng lượng như vậy, làm Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, chàng vừa giúp nàng gỡ chiếc lá trên tóc xuống, vừa nói: “Vẫn là cô tốt tính, đổi lại là m..mẫu phi của ta, bà đã sớm bóp chết ta rồi.”
Khương Hằng cười tủm tỉm nhìn chàng, hai mắt cong lên, không nói gì.
Đúng lúc đó, từ đường lớn dưới lầu truyền lên giọng nữ tử thét chói tai: “Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!”
Hai mắt Lục Quý Trì sáng lên, vội nói: “Kịch hay tới rồi, mau xem!”
Khương Hằng khựng lại, ánh mắt xoáy sâu vào người chàng, rồi nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn theo.
Bên đường người người tấp nập, ở một góc nọ, có hai tráng hán nom không dễ chọc đang như hung thần ác sát, lôi kéo một tiểu cô nương bán đồ tre trúc. Cô nương kia mang khăn che mặt, nhìn không rõ dung nhan, nhưng từ vóc người và giọng nói cho thấy, nàng ấy còn rất trẻ.
Sạp nhỏ của nàng đã bị hai tên tráng hán kia đạp đổ, từng món đồ bện tre trúc tinh xảo rơi một loạt xuống đất, bị đám đông xem náo nhiệt xung quanh nhân lúc cháy nhà hôi của không ít.
Đứng bên cạnh sạp hàng bị đổ là một vị tráng hán cao lớn khác, một tay xách một người đàn ông trẻ tuổi gầy nhom, nước mắt nước mũi tùm lum, một tay kề thanh đao vào cổ hắn.
“Đừng giết tôi! Cầu xin các người đừng giết tôi! Tôi…tôi bán muội muội trả nợ! Các người bắt nó đi! Cứ bắt nó đi! Nó có sắc đẹp! Bán đi nhất định sẽ được nhiều tiền!” Gã đàn ông bị dọa sợ, khản cổ lên cầu tha thứ, nhìn đến là chật vật.
“Huynh! Muội xin huynh! Đừng để bọn họ bắt muội đi trả nợ mà, muội nhất định cố gắng kiếm tiền, giúp huynh trả nợ!”
Tiếng khóc nữ tử nghe thật tuyệt vọng, ấy thế mà gã đàn ông trẻ tuổi kia chỉ mải lo cầu xin tha thứ cho bản thân, không mảy may để ý tới nàng.
Quần chúng đứng xem thấy vậy thì bàn tán sôi nổi, mặt lộ ra vẻ đồng tình, nhưng cũng chỉ như vậy, không ai dám đứng lên vì một cô nương xa lạ, chống lại đám tráng hán vẻ ngoài bặm chợn kia.
“Đây là do điện hạ an bài à?” Khương Hằng nhíu mày nhìn Lục Quý Trì.
Lục Quý Trì cười hì hì: “Dù tiếng tăm Lâm Sanh không tệ, ta cũng không tra ra được nhược điểm nào của hắn, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, cho nên ta mới… Ấy, tới rồi!”
Khương Hằng nhìn theo hướng chàng chỉ, liếc mắt đã thấy một chàng trai thân như ngọc, dung mạo cực kỳ anh tuấn đi tới.
Đó chính là thế tử phủ Thành Ý bá, Lâm Sanh.
Xứng danh là đệ nhất tứ đại mỹ nam kinh thành, tướng mạo của hắn không có gì phải bàn, lại thêm cách ăn mặc thanh quý, khí chất bất phàm, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.
“Quả nhiên dáng dấp không tệ,” nguyên chủ biết Lâm Sanh, nhưng không quen thân, Lục Quý Trì nhìn chằm chằm vào hắn, gật đầu hài lòng, “Cô cảm thấy thế nào?”
Khương Hằng không trả lời ngay, ánh mắt nàng liếc nhìn Lâm Sanh đứng ra cứu giúp cô nương kia, một hồi lâu mới đáp lời: “Nhân trung long phượng, không thẹn với mỹ danh.”
Giọng điệu nàng không che giấu ý tán thưởng, ánh mắt nhìn Lâm Sanh chăm chú, chưa từng rời đi. Lục Quý Trì đáng lẽ phải vui mừng, nhưng nhìn cảnh này, chàng không khỏi nhớ tới nữ sĩ Phương Trân Châu nhà mình.
Nha đầu này không lẽ cũng là một người cuồng sắc đẹp?!
Đột nhiên chàng cảm thấy không ổn, vội nhắc nhở: “Tướng mạo đẹp đẽ đúng thực là ưu điểm, nhưng quá đẹp thì không ổn, nhiều nợ đào hoa lắm. Cô nhìn các cô nương lớn tuổi hay nhỏ tuổi trong đám đông kìa, ánh mắt dính chặt lên người hắn rồi! Còn cả bên kia nữa, đám đàn ông cũng nhìn chằm chằm vào hắn…. Ôi chao, truyền thuyết nam nữ đều ăn là có thật đấy à!”
Khương Hằng hơi khựng lại, khóe miệng thản nhiên nhếch lên, sau đó nàng từ tốn đáp lời, vẻ tán thưởng trong giọng nói không hề giảm đi: “Nếu là người tâm chí đều kiên định, thì dù tướng mạo có tuấn tú, đối mặt với nhiều cám dỗ cũng sẽ giữ được bản tâm, không dễ gì bị dao động. Nếu tâm và chí không kiên định…. Việc kẻ xấu tác oai tác quái cũng đâu phải ít?”
Đám đông dưới lầu chợt truyền lên tiếng kinh hô, Khương Hằng ngó mắt nhìn, nụ cười trên miệng càng thêm đậm.
“Công tử trượng nghĩa cứu giúp, tiểu nữ vốn không nên làm phiền công tử, nhưng huynh trưởng tiểu nữ thiếu nợ đám người đó đến mấy trăm lượng, những người đó không có tiền, nhất định sẽ quay lại! Trước giờ tiểu nữ cho rằng, chỉ cần kiếm đủ tiền giúp huynh ấy trả nợ, huynh ấy sẽ quay đầu, không còn liên quan tới đám người đó nữa, nhưng ai ngờ… Công tử! Nhất định họ sẽ trở lại bắt tiểu nữ, cầu xin công tử hãy cứu tiểu nữ! Chỉ cần cho tiểu nữ một con đường sống, dù làm nô tỳ, tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện…”
Cô nương kia quỳ rạp người trước mặt Lâm Sanh, khóc lóc hoảng loạn, tấm mạng che mặt không biết rơi xuống tự bao giờ, lộ ra dung nhan xinh đẹp yêu kiều như đóa hải đường sau cơn mưa.
Tiếng kinh hô của mọi người chính là vì thế.
“Dung mạo đẹp thật đấy….”
“Chẳng thế thì sao! Sớm biết vậy nãy tao đã ra tay rồi!”
“Bớt bớt đi! Cỡ như mày mà đòi đánh được người ta à!”
Đám người bàn tán sôi nổi, không ngạc nhiên thì cũng thương tiếc, có người thấy dung nhan yêu kiều của nữ tử thì giở giọng trêu chọc. Chỉ có Lâm Sanh hơi lùi người về sau một bước, nhìn cô nương điềm đạm đáng yêu kia, giọng ôn tồn: “Nha hoàn trong phủ ta quá nhiều, gần đây sẽ không thêm người mới, ngược lại Cẩm Tú các cách đây không xa có vẻ đang tuyển nha hoàn. Nếu cô nương sợ những người đó quay trở lại tìm mình, chi bằng đến Cẩm Tú các, ký khế ước với các nàng ấy, một khi cô nương đã kí, đám người huynh trưởng cô sẽ không có cách nào bắt cô đi được.”
Quần chúng đứng xem: “…”
Cô nương đây xinh đẹp, hiền lành duyên dáng, hai mắt ngấn lệ, nói với hắn rằng, nàng nguyện làm nô tỳ cho hắn, thế mà hắn lại kêu người ta đi làm nha hoàn ở phường thêu.
Không lẽ mắt mù rồi sao!
Lục Quý Trì không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy, sau một thoáng sửng sốt, ánh mắt chàng đã có thêm vài phần tán thưởng.
Gặp chuyện bất bình, quyết đoán tương trợ, có thể thấy vị Lâm thế tử này tâm địa hiền lành, là người chính trực.
Phát hiện người mình cứu là một cô nương xinh đẹp đáng yêu, lại không hề biến sắc giống đám đông xung quanh, có thể thấy phẩm hạnh nhất quán, đối với sắc đẹp luôn bình thản dửng dưng.
Thêm vào đó, trước thái độ cầu khẩn khổ sở của mỹ nhân, hắn cũng không mù quáng mềm lòng, nhưng cũng không khoanh tay mặc kệ, mà là tìm cho nàng một chỗ đáng tin để gửi gắm, vừa giúp nàng giải quyết vấn đề, lại vừa không làm khó bản thân…
Chính trực hiền lành, biết cách giữ mình, không quá tốt bụng cũng không quá vô tình, lại còn thông minh, nhan sắc nổi bật hơn người thường, khó trách ngay cả ông anh hờ nhà chàng cũng phải ngợi khen Lâm Sanh này ‘ công tử như ngọc, có một không hai trên đời.”
Lục Quý Trì nghĩ tới đây, bèn nhìn sang Khương Hằng: “Người này…”
“Rất được.”
Vừa nói được hai chữ đã bị thiếu nữ mặt mày đỏ ửng tiếp lời, Lục Quý Trì không khỏi sững sờ, không biết tại sao, chàng lại cảm nhận được một tư vị bất thường.
“Mặc dù người này trông không tệ, nhưng….”
Thấy nàng vẫn đang chăm chú quan sát Lâm Sanh dưới lầu không rời mắt, người ta đã đi xa rồi mà vẫn ngoái theo, lòng Lục Quý Trì tự nhiên dâng lên một nỗi buồn bực khó hiểu, đồng thời, chàng đột nhiên nghĩ tới bà chị hàng xóm ở hiện đại của mình.
Bà chị hàng xóm kia ở đối diện nhà chàng, lớn hơn chàng bảy, tám tuổi, học hành rất cừ, nhan sắc vừa mắt, tính tình dịu dàng. Mấy năm trước có người giới thiệu cho chị ấy một người đàn ông điều kiện gia đình khá giả, vừa đẹp người, tính tình lại tốt bụng, chị ấy cứ thế mà vui mừng gả đi, thế mà không tới một năm, đã ly dị.
Bởi vì chồng chị, một người đàn ông ưu tú chất lượng năm sao trong mắt người ngoài, lại có một tính xấu không ai hay biết — một khi say rượu tính tình biến đổi, vừa đánh đập vừa chửi vợ thậm tệ.
Bởi vì bình thường anh ta rất ôn hòa, lần đầu tiên chị hàng xóm bị đánh, chị đã quyết định nhẫn nhịn, nhưng cái chờ đợi chị không phải là anh ta thay đổi tính tình, mà ngày càng tệ hại hơn.
Chị hàng xóm cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nên quyết định ly dị, cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn trong mắt người đời đến đây tan vỡ.
Lục Quý Trì nhớ rõ, khi đó mẹ già nhà chàng còn cảm khái, biết người biết mặt không biết lòng, kết bạn cũng được, tìm đối tượng cũng được, nhưng nhất định phải cần chút thời gian, phải bỏ ra sự nhẫn nại để cùng chung sống và quan sát…
Suy nghĩ trong đầu làm chàng thoải mái hẳn ra, chàng vỗ lấy bả vai Khương Hằng, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Nhưng ai biết bên trong hắn liệu có che giấu điều gì không! Cho nên cô đừng thích hắn vội, đợi ta cẩn thận tra thêm đã!”
Thấy Khương Hằng như cười như không quay lại nhìn mình, thiếu niên hơi chột dạ, chớp mắt một cái, nhưng nghĩ đến kết quả của bà chị hàng xóm, chàng lại nhanh chóng ưỡn ngực lên.
Thành thân là chuyện lớn cả đời, thận trọng một chút vẫn hơn!
Nếu không, ngộ nhỡ tương lai nàng sống không hạnh phúc, tội của người làm mai là chàng đây sẽ lớn lắm!
Nhớ tới chị hàng xóm sau khi ly dị, cả nhà bọn họ không bao giờ thúc đẩy một mối hôn sự qua mai mối nào nữa, Lục Quý Trì càng thêm kiên định.
Không được! Chuyện này phải kĩ lưỡng hơn…!
Còn làm sao để có cách thăm dò tỉ mỉ hơn thì….
Lục Quý Trì nheo mắt suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên hai mắt chàng sáng bừng, có cách rồi.
Danh sách chương