Lục Quý Trì lòng thầm nhủ ‘Nào có nhã hứng được như anh, vừa cùng tình cũ hoài niệm quá khứ lại vừa cùng tình mới ân ái lộ thiên’, nhưng ngoài mặt chàng vẫn cười gượng: “Nhưng đệ không đi ngâm suối nước nóng, đệ đi leo núi.”

“Leo núi? Nửa đêm con không ngủ, vác cái thân thương tật này leo núi ư?” Phương Trân Châu không hiểu đầu cua tai nheo nhất thời kinh ngạc, “Thái y mau tới xem, có phải nó ngã nên đầu óc hỏng luôn rồi không?”

Lục Quý Trì: “…”

Không muốn nhận người mẹ ruột này nữa.

Kín đáo ném cho bà một ánh mắt ‘Dừng lại đi con xin mẹ đấy’, thiếu niên quay đầu nhìn Chiêu Ninh đế nở nụ cười có phần hoài niệm: “Con đường nhỏ thường để leo núi phía đông đình Lâm Nhai, hoàng huynh còn nhớ không? Năm đệ mười tuổi chúng ta có đi qua nơi đó, lúc đó đệ không cẩn thận vấp ngã lộn nhào, suýt chút nữa thì lăn xuống dưới…”

Chiêu Ninh đế im lặng, chỉ nhướn nhướn đôi mày, ý hỏi: Sau đó thì sao? “…” Rõ ràng lôi chuyện cũ ra không hề làm dịu được bầu không khí hiện tại, Lục Quý Trì thấy khổ quá mà, không dám nhảm nhí thêm, vội nửa thật nửa giả khai: “Hôm qua vết thương đau nhức, đệ không ngủ được nên bèn ra ngoài đi dạo, đi một hồi lại nhớ tới chuyện xưa, liền hướng về phía Tuyền viên. Lúc ấy chắc mới qua giờ Sửu, khi đệ đi qua thì một đội lính tuần tra vừa từ trong đó đi ra, hình như có mèo hoang chạy qua, trông họ có vẻ khẩn trương nên đi khá nhanh, cũng không nhìn thấy đệ.”

Nói tới đây, chàng nhanh chóng đảo mắt qua nhìn Chiêu Ninh đế, “Đệ vốn định đi ngâm suối nước nóng thả lỏng một chút, nhưng thân còn đang bị thương, đệ đành phải chuyển hướng tới đình Lâm Nhai thưởng trăng. Ở đó được nửa khắc thì thấy lạnh quá, đệ lại men theo con đường mòn phía đông đình đi xuống, ngờ đâu xui xẻo đụng phải vết thương, chật vật hơn một canh giờ mới xuống tới nơi….”

“Hơn một canh giờ…” Vị thái y đang đứng một bên chờ đợi, miệng không ngừng run rẩy, “khó trách vết thương của điện hạ lại chuyển biến xấu như vậy.”

Dù trong ánh mắt của lão thái y nhìn chàng hàm ý ‘đồ ngu ngốc này sao không nói ngay từ đầu’, nhưng trong khoảnh khắc ấy chàng thật muốn lao tới ôm hôn lão già này —– chính thế đấy! Nói tiếp đi! Đừng dừng lại! Đây đều là chứng cớ!

Thấy thiếu niên nhìn mình hai mắt tỏa sáng, thái y người nổi đầy da gà, cho là mình đã nói gì sai, vội vàng thối lui đi sắc thuốc.

Lục Quý Trì: “…”

“Hừ, trên người bị thương mà còn dám đi đường ngoắt ngoéo như vậy, con…con cũng tùy tiện quá rồi!” Phương Trân Châu không nhịn được mở miệng.

Lục Quý Trì bị mẹ ruột đào hố chôn, sợ hãi nhanh chóng dùng ánh mắt giao tiếp với bà: Đừng kéo về chuyện này chứ mẹ, con trai mẹ đi đầu thai giờ đó.

Phương Trân Châu: “…?”

“Mẫu hậu nói đúng, đệ cũng quá tùy tiện!” Chiêu Ninh đế vừa lúc cất lời, “Đã biết là mình bị thương, sao lại không theo đường cũ quay về? Hơn nữa…” Ánh mắt y quét qua những vết thương đang sưng tấy, nở nụ cười không rõ ý tứ: “đây cũng không phải chuyện gì lớn, sao nãy còn giả bộ không chịu nói?”

Tới rồi!

Lục Quý Trì lòng lạnh run, nhưng mặt vẫn cố lộ vẻ lúng túng: “Không phải chuyện lớn nhưng là chuyện ngu ngốc, nếu truyền đi, đệ sẽ mất hết mặt mũi. Còn tại sao lại không đi về theo đường cũ….”

Chàng liếc nhanh nhìn y, nhỏ giọng nói, “chẳng phải vì sợ nghe được lời không nên nghe sao.”

Chiêu Ninh đế trầm tư, mắt nheo lại.

Phương Trân Châu ngẩn người, dường như hiểu ra điều gì. Sau đó bà thấy chột dạ, khó trách nãy giờ con trai bà phản ứng kịch liệt như vậy….

Khụ khụ, thật có lỗi có lỗi.

Ông anh trai hờ chậm chạp không đáp lời, Lục Quý Trì thấp thỏm, suy nghĩ một chút bèn quay đầu kéo cổ áo mình ra, chỉ vào vết thương đang sưng đỏ, mắt nhìn tha thiết: “Đau lắm luôn. Hoàng huynh phải thưởng cho đệ thuốc thật tốt đấy.”

So với vẻ lớn gan lớn mật, ngạo mạn phách lối, Chiêu Ninh đế thấy sự nhát gan cẩn thận, hoạt bát vui đùa này thuận mắt hơn nhiều, y bất giác buồn cười, sự lạnh lẽo trong lòng vơi đi không ít.

Chẳng qua là…nó thật không nghe được gì, không nhìn thấy gì sao?

Đúng lúc này Tần Tranh tới, Chiêu Ninh đế chớp mắt, cười hỏi: “Đêm qua ai phụ trách bảo vệ gần Tuyền viên? Để A Trì bị kẹt trên núi mà không ai phát hiện?”

Lục Quý Trì giật nảy mình, đôi mắt hoa đào trợn to, nhưng nghĩ lại chàng cũng không nói dối gì mới thả lỏng người.

Lúc này Chiêu Ninh đế vẫn đang nhìn chằm chằm vào sắc mặt của chàng, y hơi nhíu mày, như có tính toán trong lòng.

Ngay sau đó, trong đầu vị đế vương trẻ tuổi chợt hiện lên hình ảnh thê tử dung nhan tựa ngọc, làn da tựa tuyết; nàng ở trên người y khuôn mặt ửng hồng, quyến rũ rên rỉ.

“Tấn vương điện hạ bị kẹt? Chuyện xảy ra lúc nào?”

Giọng nói kinh ngạc của Tần Tranh kéo Chiêu Ninh đế trở về thực tại, y bình thản thuận miệng đáp một câu, lòng vang một tiếng chậc nhẹ, bỗng nhiên có chút nóng rực như lửa.

Không thấy gì thì tốt, nếu không…

Cổ đột nhiên thấy lạnh toát, Lục Quý Trì theo bản năng rụt đầu một cái, nhìn Chiêu Ninh đế cười vô tội.

Ánh mắt kia trong trẻo, nụ cười kia như ánh mặt trời, tức khắc xua tan sát ý đang nổi lên trong lòng Chiêu Ninh đế, y hơi trầm ngâm, rồi lần nữa mỉm cười.

Mặc dù y không chắc đoạn đối thoại giữa mình và Việt vương phi đệ đệ này nghe được bao nhiêu, nhưng thấy chàng rất thức thời lại có thể làm cho mẫu hậu vui vẻ, y quyết định buông tha cho chàng. Chỉ là…

“Tuy đệ còn đang bị thương, nhưng sườn núi kia không cao, bình thường nửa nén hương cũng có thể xuống tới nơi, đệ lại chậm chạp như vậy, hẳn là gần đây rất lười biếng,” Chiêu Ninh đế vừa dứt lời ánh mắt liền lóe lên, y nở một nụ cười có phần đùa giỡn, “Thế này đi, sau này A Tranh sẽ cùng đệ tập thể dục mỗi sáng, rèn luyện thân thể một chút.”

“Tập thể dục mỗi sáng?” Lục Quý Trì đột nhiên dại ra, chuyển đề tài cũng nhanh gớm! Hơn nữa chàng có một dự cảm cực xấu…..Thiếu niên đơ người nhìn người anh hờ, cố giãy giụa, “Thật ra thân thể đệ cực tốt, hơn nữa nếu tập thể dục buổi sáng, đệ ở phủ tập cũng được, không cần làm phiền Tần tướng quân…”

“Đâu có phiền toái gì, sớm nào hắn cũng tập thể dục rèn luyện thân thể mà,” Chiêu Ninh đế híp mắt cắt ngang lời chàng, “có người cùng nhau luyện tập sẽ bớt nhàm chán hơn, A Trì đừng từ chối. Đệ không phải sợ không dậy sớm được, A Tranh lúc đó sẽ cho người đến tận giường dựng đệ dậy.”

Mặc dù không biết Chiêu Ninh đế đang muốn làm gì, nhưng tên hoàng đế này hẳn không có ý gì tốt, Tần Tranh yên lặng trong chốc lát, rồi vô cùng sảng khoái phối hợp: “Sau này canh ba giờ Dần mỗi ngày, thần sẽ đúng giờ chờ điện hạ trong phủ.”

Canh ba giờ Dần…. Còn chưa tới bốn giờ sáng nữa!!!

Lục Quý Trì sợ hãi ngây người.

Chàng thật sự muốn thốt lên ‘các người có còn là người không thế’! Nhưng thấy hai mắt Chiêu Ninh đế như đang cười cười, lý trí rốt cuộc cũng biết ghìm ngựa trước vách đá hiểm nguy muôn trùng.

“Mão…giờ Mão, có được không?” Cuối cùng, chàng cắn răng nhả ra hai chữ.

Chiêu Ninh đế trầm ngâm một chốc rồi bật cười, sau cùng, y híp mắt lắc đầu: “Không đươc.”

Lục Quý Trì: “…”

Chàng sẽ tiếp tục tạo phản, đừng hòng ai ngăn được chàng!!!

***

Vì vết thương trở nặng nên Lục Quý Trì miễn cưỡng nằm nghỉ ngơi trong phòng một ngày, đến chạng vạng tối quả thật không thể nằm thêm được nữa, vết thương cũng bớt đau, chàng cố đứng dậy đi tới bãi săn.

Hôm nay là ngày kết thúc giải săn thú, trên đài cao, Chiêu Ninh đế đang sai người thống kê thành quả của những người tham dự. Mọi người bên thì vây xem, bên thì ngồi nhàn nhã nghỉ ngơi, cười cười nói nói, hết sức náo nhiệt.

Lục Quý Trì đứng từ xa trông lại, lòng có chút rộn rạo.

Đồ thưởng hôm nay chính là thanh bảo kiếm mà Chiêu Ninh đế từng mang theo trong trận ngự giá thân chinh, đánh lui Bắc Nhung.

Chưa nói đến bảo kiếm kia là bảo vật quý hiếm trên thế gian, chỉ vì nó đi theo hoàng đế ra sa trường chống lại kẻ địch, cũng đủ để kích động lòng người —- sùng bái anh hùng là bản tính của con người, nhất là nam tử ở thời đại này, ai mà không có người hùng trong lòng? Dù lòng chàng trăm lần ghét bỏ ông anh trai hờ này, suốt ngày khẩu Phật tâm xà, nhưng khi nghĩ tới y từng ngăn cơn sóng dữ, cứu nước khỏi nguy nan, lại dùng tâm kế thủ đoạn ổn định triều chính, mang lại thái bình cho thiên hạ, Lục Quý Trì không thể không bội phục y.

Chỉ tiếc chàng không tham gia giải săn, haizz… Mà có tham gia cũng không thể nào đứng hạng nhất. Lục Quý Trì ho nhẹ một tiếng, giấu đi ánh mắt thèm muốn, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đi được mấy bước, đã thấy Lạc Đình mặt ủ mày chau đi ra từ tịnh phòng gần đó. Lục Quý Trì chớp mắt, tiến lên như giả vờ đụng nhẹ vào người hắn.

Lạc Đình giật mình sợ hãi lấy lại tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn thấy chàng, đột nhiên khẩn trương: “Điện hạ thứ tội!”

“Lạc công tử?” Lục Quý Trì làm ra vẻ chán ghét hừ một tiếng, “Ban ngày ban mặt, anh mộng du à?”

Lạc Đình lúng túng xua tay: “Xin điện hạ tha tội, đêm qua tại hạ ngủ không được ngon, cho nên…”

“Ngủ không ngon?” Lục Quý Trì liếc nhìn hắn một cái, lười biếng nói, “Không biết Lạc công tử vì chuyện gì mà đêm lại không thể chợp mắt? Hay là còn nhớ vị tam tiểu thư kia?”

Chuyện Tề Hà và Lạc Đình chia tay Lục Quý Trì đã sớm biết, lúc này nói như vậy, chẳng qua là muốn xác nhận thêm lần nữa —- ngày cưới đã tới gần, thân là bạn bè, chàng không muốn Khương Hằng gặp phiền toái gì cả.

Nhưng mà chàng chẳng ngờ, Lạc Đình nghe xong lại thêm phần luống cuống: “Không có! Tại hạ không có! Tại hạ không hiểu ngài đang nói gì!”

“…Xem bộ dáng của anh kìa, đâu giống như không hiểu ta nói gì.” Lục Quý Trì nhất thời híp mắt, rồi cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, dùng ánh mắt áp bức nhìn chằm chắm hắn, “Bổn vương không có ý gì với Khương Hằng, nhưng nàng đã tay cứu muội muội bổn vương, bổn vương nhớ tới ơn của nàng. Tam tiểu thư hay tứ tiểu thư gì đó, tốt nhất anh hãy thu cái tâm tư của anh lại cho bổn vương, sống thật hòa thuận với nàng ấy, nếu không…”

Lạc Đình biết quan hệ tốt đẹp giữa Tấn vương và Cửu công chúa, nhưng nghe xong lời này hắn cứ cảm thấy có gì không đúng —- nhưng tim hắn đang đập liên hồi, dù thấy sai sai hắn cũng chẳng đoán ra được gì, chỉ khốn khổ gật đầu trịnh trọng một cái: “Ta…ta đã biết, điện hạ yên tâm, ta không bao giờ phụ….phụ lòng Hằng muội muội đâu….”

Cái dạng có gan ba lòng hai ý lại không có gan gánh vác trách nhiệm này Lục Quý Trì trông mà ngứa mắt, một lần nữa chàng thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Khương Hằng; nhưng đây là chuyện riêng của nàng, chàng không có quyền can thiệp, điều duy nhất có thể làm là dùng thân phận dọa nạt Lạc Đình một chút, để hắn không đi tìm đường chết nữa.

Lục Quý Trì nghĩ tới mà buồn bực, nghiêng đầu nhả hai chữ “Cút đi” rồi phất tay áo rời đi. Ấy thế mà vừa quay người…

“Tham kiến điện hạ.”

Nhìn thiếu nữ dịu dàng hành lễ trước măt, Lục Quý Trì: “…!”

Nàng ở đây từ bao giờ?

“Hằng, Hằng muội muội…” Lạc Đình phản xạ lại, hô lên một tiếng.

Lục Quý Trì quay đầu, thấy mặt mũi hắn trắng bệch, mặt mày đau khổ, đúng kiểu vừa bị lăng nhục, trong lòng chàng chợt vang một câu ‘wtf?’

Này cháu trai, định chơi xỏ ông đây à?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện