Tả tướng là một ông già béo lùn, tóc đã điểm hoa râm, mặt mày nhìn rất hiền từ, không hề tương xứng với cái tính khí vừa cố chấp vừa cứng đầu của lão.

Chàng vừa vào đã bị lão ta lia con ngươi sắc lẹm như bắn radar quét khắp người. Lục Quý Trì bĩu môi, không nhịn được lên tiếng: “Tướng gia nhìn đủ chưa vậy? Đủ rồi thì chúng ta nói chuyện chính sự đi.”

Tả tướng hồi tỉnh, giọng khẽ hừ: “Điện hạ cũng không phải cô nương, thẹn thùng vậy làm gì.”

Lục Quý Trì: “…”

Chàng rất muốn la lên ‘cả nhà ông mới thẹn thùng ấy’, nhưng so ra ông ta cũng lớn tuổi, chàng không thể trực tiếp trở mặt, đành nhẫn nhịn hỏi: “Không biết tướng gia tìm bổn vương có chuyện gì?”

Gia môn xảy ra chuyện như vậy, tâm tình Tả tướng rất kém, mặt mũi ngày thường hồng hào tươi tắn cũng lộ ra mấy phần thất vọng. Nhưng câu hỏi của Lục Quý Trì làm tâm tình của lão tốt lên một chút, lão ta yên lặng, cuối cùng mới chịu mở miệng: “Điện hạ ra tay cứu mạng ái nữ, lão thần vô cùng cảm kích, nguyện làm trâu ngựa báo đáp.”

Giọng lão có chút phức tạp, nhưng cực kỳ trịnh trọng. Lục Quý Trì nghe mà sửng sốt, xua tay: “Tướng gia khách khí, chỉ là tiện tay thôi.”

“Lão thần một bó tuổi mới có Nghiên nhi, trước giờ coi con bé như minh châu trong lòng bàn tay, không muốn nó có bất kỳ thương tổn gì. Mặc dù lần này nó làm việc hồ đồ, quả thực khiến lão thần thất vọng, nhưng suy cho cùng nó cũng là máu thịt của lão thần…” Tả tướng nhìn Lục Quý Trì trầm ngâm một hồi, không được tự nhiên nói tiếp, “Điện hạ đã cứu con bé, lão thần nhớ tới ân này của điện hạ, từ nay về sau….nguyện nghe điện hạ sai khiến.”

Ôi lời này quá là rõ ràng. Lục Quý Trì kinh ngạc trong chốc lát, mắt lóe lên rồi bật cười: “Lời này của tướng gia quá nặng, ngài hãy thu về đi thôi.”

Tả tướng ngập ngừng: “Ý của điện hạ là?”

“Bổn vương trước kia tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, có nhiều ý nghĩ không nên có, cũng đã làm nhiều chuyện không nên làm. Nhưng hiện giờ bổn vương đã suy nghĩ rõ ràng. Mọi chuyện đều do trời định, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng vô ích, cho nên cơ hội để được bổn vương sai khiến…” Lục Quý Trì lắc đầu đầy thâm ý, “chỉ sợ tướng gia không có được rồi.”

Tả tướng nhìn chàng không lên tiếng, hồi lâu mới nói tiếp: “Nếu như điện hạ lo lắng tai mắt bên ngoài…Điện hạ cứ yên tâm, lão thần đã bố trí ổn thỏa, chuyện hôm nay hai ta gặp nhau, tuyệt không có người khác biết.”

Lục Quý Trì rất tin câu này. Nếu chưa chuẩn bị kĩ lưỡng, lão già Tả tướng này sẽ không đột nhiên tới cửa tìm chàng. Lão già này trước giờ rất sợ người khác nói mình kết bè phái mưu đồ riêng. Lúc trước thấy đám người Tấn vương dã tâm bừng bừng như vậy, lão cũng hất mặt mà đi, chưa bao giờ nói với đám người đó thêm một câu.

Cũng vì điều này mà chàng không từ chối lời mời gặp của lão ta.

Chẳng qua chàng thật sự không muốn cùng lão già này kết cấu với nhau làm điều xấu gì cả, Lục Quý Trì lắc đầu bật cười, dứt khoát nói ra mong muốn thật sự của mình: “Nói thật, nếu là trước kia, bổn vương nghe lời này sẽ rất mừng, nhưng hôm nay….Bất kể tướng gia có tin hay không, bổn vương đã không còn tâm tư đó. Bổn vương nhiều năm trẻ tuổi lông bông làm nhiều chuyện như vậy, hoàng huynh chưa bao giờ tính toán gì với bổn vương, chỉ vì một điều này, bổn vương cũng sẽ không làm chuyện khiến huynh ấy thất vọng.”

Tả tướng kinh ngạc nhìn chàng, hồi lâu bộ râu mới vểnh lên, giọng mất hứng: “Những lời này lão thần chỉ nói một lần thôi, nếu điện hạ cự tuyệt, về sau đừng có hối hận.”

Lục Quý Trì híp mắt gật đầu: “Tướng gia yên tâm, chuyện hôm nay ngài và bổn vương trao đổi, sẽ không có ngươi thứ ba biết tới.”

Tả tướng nhìn chàng chằm chằm.

Chàng cũng nhìn lão ta chằm chằm.

Hai người đang cố gắng dùng ánh mắt chân thành nhất có thể nhìn đối phương, mong đối phương của thể cảm nhận được thành ý của mình. Nhưng cuộc đọ mắt chả kéo dài được lâu, hai người đã không hẹn mà quay đi.

Ôi bị một lão già nhìn mình đầy thâm tình như vậy chàng thấy nổi hết cả da gà da vịt!

“Tướng gia hôm nay đến tìm bổn vương, chỉ muốn nói với bổn vương mấy cái này?” Chờ đến khi trở lại bình thường, Lục Quý Trì mới quay lại hỏi.

Có lẽ với người khác có thể thật sự vì báo thù mà phản bội, nhưng lão Tả tướng này điển hình cho trường phái bảo thủ, coi trong sạch như mạng. Vừa rồi lão ta nói mấy câu kia, chỉ sợ là do Chiêu Ninh đế muốn thăm dò chàng, Lục Quý Trì chàng biết tỏng, còn lâu mới sập bẫy.

Tả tướng không hề biết chuyện linh hồn trong thân thể này đã đổi thành người khác, thấy chàng một chút động tâm cũng không có, thái độ nghiêm túc, nhất thời có chút tin tưởng —— Đầu óc Tấn vương không đặc biệt thông minh, bên cạnh lại không có ai nhắc nhở, chắc chắn tên nhãi này không nhìn ra được lão đang có ý thăm dò. Kể cả có nhìn ra, kỹ năng diễn xuất vụng về làm sao qua được ánh mắt nhìn người của lão phu, vậy thì…Hẳn là tên nhãi này đã nghĩ thông suốt thật, không muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo nữa? Thấy lão già cứ nhìn chàng mà không nói gì, Lục Quý Trì cười nói thêm, “Tướng gia là người làm chuyện đại sự. Ngài phải biết, nếu bổn vương đã có hai lòng, thì trước đây đã phối hợp với kế hoạch của người phía sau bức màn rồi, chứ không phải tìm mọi cách ngăn cản.”

Đây cũng là điều khiến Tả tướng nghi hoặc, cũng là nguyên nhân lần này lão ta muốn thăm dò Tấn vương. Dĩ nhiên, lão muốn cảm ơn là thật lòng, Mạnh Uyển Nghiên là đứa con gái lão yêu thương, Lục Quý Trì cứu nàng, trong thâm tâm lão rất cảm kích. Vì vậy sau một lúc im lặng, lão rút ra từ tay áo một phong thư gấp dày cộm.

“Nếu đã như vậy, lão thần lấy vật này như quà cảm ơn, cảm ơn ân tình cứu mạng của điện hạ dành cho ái nữ.”

***

Tả tướng nói xong câu đó thì rời đi.

Lục Quý Trì tò mò mở phong thư ra, nhất thời kinh ngạc.

“Đi đóng cửa lại!”

Thấy sắc mặt chàng đột nhiên nghiêm trọng, Ngụy Nhất Đao vội vàng làm theo.

“Điện hạ, bên trên viết gì vậy?”

Lục Quý Trì không trả lời, đến khi đọc hết phong thư một lượt, chàng mới đưa cả cho Ngụy Nhất Đao.

Nhưng mà….

“Ôi có nhiều chữ ta không biết, điện hạ đọc cho ta nghe với!”

Tráng sĩ ngay thẳng mạnh mẽ thế mà lại mù chữ, đúng là lần đầu thấy. Lục Quý Trì cạn lời, tâm tình kích động đã hồi phục chút ít: “Trong này, tất cả đều là mật thư Mạnh Xuân Lâm viết.”

“Mật thư?” Ngụy Nhất Đao sửng sốt,”Gửi ai?”

“Ta không biết, nhưng Mạnh Xuân Lâm đều gọi người đó hai tiếng ‘chủ thượng’, hơn nữa những năm gần đây đều giúp hắn ta chiêu mộ nhân tài, thu phục lòng người,” Lục Quý Trì lật một trang giấy, “Văn Uyên các chính là cứ điểm hoạt động của bọn họ.”

Khó trách Mạnh Xuân Lâm làm việc như vậy mà không có ai phát hiện ra, hóa ra Văn Uyên các nào phải một tiệm sách bình thường! Nhớ đến cái phòng nhỏ Mạnh Uyển Nghiên đọc sách và cái mật đạo kia…Lục Quý Trì tặc lưỡi một cái. Lúc ấy chàng chỉ nghĩ Mạnh Xuân Lâm vì muốn tán gái nên mới phí công như vậy, hôm nay xem ra, Văn Uyên các đâu đâu cũng có mật đạo.

Về phần vị ‘chủ thượng’ này, vì điều gì mà làm vậy…

Tay cầm lên một xấp thư xếp gọn gẽ, Lục Quý Trì bật cười.

Những thứ này đều là thư lôi kéo của Mạnh Xuân Lâm, bên trong hơn nửa là quan viên trong triều, có người thân còn mang chức cao vọng trọng….Rõ ràng, có người lại vội đi đầu thai rồi.

Hơn nữa có một bức thư Mạnh Xuân Lâm còn nhắc tới Tôn tiên sinh, giọng rất quen thuộc. Mặc dù y không nói rõ mối quan hệ của Tôn tiên sinh và bọn họ, nhưng vị ‘chủ thượng’ này của Mạnh Xuân Lâm âm thầm cổ vũ nguyên chủ mưu phản thật không sai, Việt vương phi, hẳn cũng là người của hắn.

Việt vương phi và Mạnh Xuân Lâm rõ ràng là cùng một giuộc, tại sao Mạnh Xuân Lâm lại không màng tới kế hoạch, nảy sát tâm muốn giết Mạnh Uyển Nghiên diệt khẩu. Lục Quý Trì suy nghĩ chốc lát, cảm thấy việc ép Mạnh Uyển Nghiên quyến rũ nguyên chủ, hẳn là Việt vương phi và vị ‘chủ thượng’ kia không để cho Mạnh Xuân Lâm biết —– dù sao anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, Mạnh Xuân Lâm và Mạnh Uyển Nghiên cũng có quan hệ sâu xa, ngộ nhỡ bọn họ biết kế hoạch mà lòng không muốn, sinh thêm chuyện thì sao? Dù sao không có y phối hợp kế hoạch cũng có thể diễn ra thuận lợi, cho nên có lẽ bọn họ chưa hề tiết lộ cho y.

Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của chàng, trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi Văn Uyên các bất ngờ bị thiêu rụi thì hành động tiếp theo của bọn họ là gì, Lục Quý Trì chẳng muốn quan tâm. Chuyện bây giờ chàng cần làm, đó là đem xấp mật thư này trình lên Chiêu Ninh đế thẳng thắn quy phục, sau đó sẽ để đống chuyện rối bời này cho hắn xử lý ha ha ha!

“Liệu bệ hạ có tin chúng ta không?” Ngụy Nhất Đao vẫn còn nhớ tới lời Lục Quý Trì nói lần trước, thấy chàng vừa nói xong liền đứng dậy chạy vào hoàng cung, anh ta cũng vội vã theo sau.

“Yên tâm, những chứng cứ này đặc biệt quan trọng. Dù hoàng huynh không lập tức tin tưởng sự trung thành của bổn vương, cũng sẽ không mất kiên nhẫn mà xử lý chúng ta ngay đâu.” Chuyện bên Việt vương phi không thu được gì, chàng còn tưởng trong thời gian ngắn sẽ không có cách gì để Chiêu Ninh đế bỏ đi ý muốn giết mình, không ngờ Tả tướng lại tặng chàng một phần quà đáo để như vậy! Lục Quý Trì hận không thể lao tới ôm hôn lão già kia một cái ——không uổng công cứu cô con gái rượu của lão!

***

“Hoàng huynh ơi!”

Từ xa đã nghe được giọng đầy hưng phấn của đệ đệ hung dữ, Chiêu Ninh đế đóng lại tấu chương trong tay, cười nói với Tần Tranh: “Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.”

Tần Tranh mặt mày vô cảm nhìn y: “Thần có nên tránh đi một lát?”

“Không cần,” Chiêu Ninh đế cười híp mắt, “Ở đây cùng trẫm xem xem hắn rốt cuộc muốn bộc bạch cái gì.”

Vốn tưởng là vị đệ đệ này dùng chiêu lấy lùi làm tiến, ai ngờ không phải, trong lòng hoàng đế không khỏi kinh ngạc và tò mò. Tần Tranh cũng vậy, những ngày qua y phái người theo dõi Lục Quý Trì rất sát sao, chàng làm gì y cũng biết, nhưng lại không hiểu được ý đồ của chàng, giả như có hiểu, cũng không thể nào tin được —- Tấn vương lúc trước để lại một vết mực quá nhơ.

“Khởi bẩm bệ hạ, Tấn vương điện hạ cầu kiến.”

“Truyền.”

“Hoàng huynh ơi!” Chàng trai mặt mũi anh tuấn sải bước vào điện, trên mặt không giấu nổi vui mừng, “Thần đệ có chuyện cực kỳ quan trọng muốn bẩm báo hoàng huynh!”

Chiêu Ninh đế nheo mắt cười nhìn chàng: “Chuyện gì mà đệ vui thế? Nói đi.”

“Ờm…” Chợt thấy Tần Tranh cũng ở đây, Lục Quý Trì có chút chần chừ.

“A Tranh cũng là người mình, đệ cứ nói đi đừng ngại.”

Chiêu Ninh đế đã nói vậy, Lục Quý Trì cũng chẳng buồn do dự nữa, đem xấp thư trong ngực dâng lên y, mặt đầy phấn khởi nói: “Thân đệ lần này đã lập được công lớn, hoanh huynh nhất định phải trọng thưởng!”

Công lớn? Chiêu Ninh đế khẽ chớp mắt, nhận lấy phong thư mở ra xem, thân người đang dựa vào long ỷ cũng từ từ ngồi dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện