Yêu quang xanh ngọc dần dần nhạt màu, sắc mặt Ưng Như hồng hào trở lại, ngón tay nàng ta khẽ nhúc nhích, xem ra nàng ta đã ổn rồi.

Sau một lúc lâu, Kha Na thu hồi công lực, y nhẹ nhàng thở phào, cúi đầu gọi: “Ưng Như?”

Ưng Như mở to mắt nhìn y đáp: “Ừm.”

Kha Na thân thiết hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

“Đỡ hơn rồi.” Ưng Như vịn tay y chậm chạp ngồi dậy.

Phát hiện bên kia có động tĩnh, Liễu Sao vội chạy tới hỏi: “Kha Na, sao rồi?”

Kha Na nhẹ nhàng gỡ tay Ưng Như ra, có lẽ y rất mệt nên giọng nói trong vắt êm dịu ngày thường giờ hơi khàn khàn: “Ngươi tu luyện khó tăng tiến được là vì thể chất, ta đã giúp ngươi khơi thông hai yêu mạch tắc nghẽn, sau này nếu ngươi chăm chỉ chắc chắc sẽ có đột phá, tuy nhiên muốn tiến thêm nữa thì nằm ngoài khả năng của ta.”

Thảo nào y vận công lâu như vậy, hóa ra vì muốn giúp Ưng Như. Liễu Sao kiềm lòng không được dừng chân lại.

Đáy mắt ánh lên niềm vui, Ưng Như khẽ cười: “Đã làm huynh lo lắng rồi, huynh không sao chứ?”

“Không sao, ngươi vận công điều tức nhanh chóng hồi phục nguyên khí đi.” Kha Na tránh bàn tay nàng ta: “Liễu Sao nhi, muội đỡ ta đi, không nên làm phiền Ưng Như.”

Liễu Sao vội chạy qua dìu hắn.

Bất thình lình một mũi nhọn lạnh lẽo ập tới bắn thẳng vào mắt trái.

“Hử?” Liễu Sao giật mình, nàng không hề tránh né mà vung chưởng lên, ám khí chấn động lệch khỏi quỹ đạo ban đầu cắm “Phập” vào bức tường đá sau lưng nàng, phần đuôi lộ ra ngoài, bức tường đá như bị mục nát, bùn đất rớt xuống lả tả.

Đó là một chiếc lông vũ màu đen.

“Ưng Như?” Liễu Sao không kịp phản ứng.

Mái tóc trắng như tuyết, chiếc lông vũ màu đen khẽ khàng lay động, đôi mày dài nhuộm ý cười yêu ma mê hoặc. Ưng Như dời tay khỏi đỉnh đầu Kha Na, một yêu ấn khóa chặt yêu mạch linh đài trên đầu Kha Na: “Tốt nhất ngươi đừng có nhúc nhích, yêu lực của y hiện giờ chẳng thể phá nổi yêu ấn của ta đâu.”

Liễu Sao hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy! Huynh ấy vừa cứu ngươi!”

Ưng Như nhíu mày: “Ta cũng đã cứu y.”

“Ngươi…” Trong phút chốc Liễu Sao không nói nên lời.

Ưng Như sửa sang lại y phục, thoải mái đứng dậy: “Y có được tu vi của Thiên Yêu, cho dù có ta, Vương huynh và thuộc hạ cũng không chắc chắn sẽ bắt được y, ta đành phải dùng hạ sách này.”

“Ngươi dám hại huynh ấy!” Liễu Sao muốn bước tới.

“Ngươi ngoan ngoãn đứng yên đó cho ta, nếu không ta giết y ngay tức khắc.” Ưng Như co những ngón tay trên không trung, Kha Na lập tức nhíu mày.

Liễu Sao vội vàng dừng chân.

Ưng Như đã sớm đoán được phản ứng của nàng, nàng ta buông tay ra: “Tuy rằng sớm muộn gì y cũng phải chết, nhưng ngươi cũng không mong y chết ngay bây giờ phải không?”

Liễu Sao nén lửa giận bừng bừng: “Ngươi vẫn luôn gạt chúng ta?”

“Cũng không hẳn vậy.” Ưng Như cúi đầu liếc nhìn Kha Na: “Ta phải do dự rất lâu mới quyết tâm được.”

“Vì Bách Yêu Lăng?”

“Bách Yêu Lăng? Có thể xem là thế.” Ưng Như nở nụ cười: “Bách Yêu Lăng là tâm huyết nửa đời của ta, ta muốn trở thành Yêu quân của Bách Yêu Lăng, do đó áo trắng nhất định phải chết!”

Liễu Sao giật mình: “Cho dù huynh ấy chết, Yêu quân cũng là Bách Yêu Lăng vương Ưng Phi, không tới lượt ngươi đâu.”

“Vương huynh ngu xuẩn của ta sao?” Ưng Như cất tiếng cười to, vẻ khinh thường lướt qua đáy mắt: “Quả dưa chuột ngu ngốc kia, ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái thứ đầu óc đơn giản đó mà có thể hiệu lệnh cho toàn bộ Bách Yêu Lăng? Nếu không nhờ ta, làm sao gã có được ngày hôm nay? Ta chỉ lợi dụng thân phận của gã triệu tập toàn bộ binh lính của Bách Yêu Lăng để đối đầu với Vô Tích Yêu Khuyết mà thôi. Ta có thể giúp gã thành công thì ta cũng có thể dễ dàng loại trừ gã.”

Liễu Sao kinh ngạc nhìn Kha Na.

Ngược lại Kha Na rất bình tĩnh: “Ưng Như, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn làm gì à?” Ưng Như không cười nữa: “Ngày xưa nếu ngươi không bỏ ta mà đi thì ta làm sao có ngày hôm nay? Ngươi còn không biết ta muốn làm gì sao?”

Kha Na sửng sốt lắc đầu: “Ngươi…”

“Ngươi theo đuổi con đường trở thành kẻ hùng mạnh của ngươi, ta chỉ muốn đi bên cạnh ngươi.” Ưng Như khom người, khẽ nâng cằm Kha Na lên, nàng ta chăm chú nhìn vào mắt Kha Na có hơi tự giễu: “Nhưng rốt cuộc ta vẫn không đuổi kịp! Thể chất hạn chế, dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp ngươi.” Nàng ta rút tay về, đứng thẳng dậy nở nụ cười: “Không còn cách nào khác, ta bắt đầu lấy lòng Vương huynh của ta, hiến kế cho gã, tìm cách lấy được lòng tin của gã, làm cho cái tên ngu xuẩn đó từng bước có được vị trí Bách Yêu Lăng vương. Cuối cùng gã không thể rời khỏi ta, rốt cuộc ta đã trở thành Ngọ vương của Bách Yêu Lăng, không kém ngươi lắm.”

Nụ cười trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng như băng tuyết bỗng trở nên dữ tợn, nàng ta nắm chặt tay: “Còn ngươi thì sao? Cho dù ta dẫn dắt Bách Yêu Lăng nổi dậy, cho dù Vô Tích Yêu Khuyết thất thủ, ngươi cũng chưa từng quay đầu lại nhìn ta một cái. Nếu không nhờ lần gặp gỡ này thì ngươi đã quên mất ta rồi phải không? Chắc ngươi không thể tưởng tượng nổi lại có ngày ngươi rơi vào tay tiểu tuyết ưng vô dụng kia ?”

“Ngươi muốn trả thù huynh ấy?” Liễu Sao có thể hiểu được sự thù hận của nàng ta, cả đời đau khổ tìm kiếm nhưng cũng biết rằng cả đời này vĩnh viễn không thể có được, khó trách nàng ta lại cố chấp như vậy.

“Là y cho ta thành công ngày hôm nay.” Có lẽ cảm xúc đã được trút hết, thái độ Ưng Như bắt đầu ngả ngớn: “Kha Na ký thủy, Yêu quân áo trắng! Nếu ngươi không rời đi thì ta làm sao muốn đuổi theo ngươi? Nếu không phải ngươi làm Yêu quân thì làm sao có Ngọ vương Bách Yêu Lăng ngày hôm nay? Trên còn đường tìm kiếm này, cuối cùng ta đã hiểu ra một chuyện, đó là sự hấp dẫn của quyền lực!” Đôi mắt chim ưng lóe lên ánh sáng nóng bỏng, nàng ta nhìn Kha Na thở dài: “Quyền lực, quả thật nó có sức mê hoặc lớn lao, nhìn khắp lục giới đi, chỉ vì nó mà biết bao nhiêu tiên, yêu, người, ma đã chấp nhận phản bội tất cả! Lúc trước ngươi cũng vứt bỏ ta vì nó, cho nên hôm nay ta cũng vì nó mà vứt bỏ ngươi!”

Kha Na trầm mặc.

Liễu Sao không nhẫn nhịn được phản bác: “Từ trước tới nay, quyền lực chưa bao giờ là thứ Kha Na muốn, ngươi vốn không hiểu huynh ấy.”

“Ta không hiểu, vậy ngươi hiểu y sao?” Ưng Như tỉnh táo lại giận dữ mắng: “Ta bị thương vì y, nhưng y lại ôm ngươi! Ngươi dựa vào gì chứ? Dựa vào gì mà y lại quan tâm ngươi như vậy! Nếu y chưa từng quan tâm tới ta thì y nhất định phải chết!”

Yêu quang lóe lên, sắc mặt Kha Na tái nhợt, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.

Quả như Vị Húc nói, Ưng Như có chấp niệm điên cuồng với Kha Na. Liễu Sao thầm hối hận, cuống quýt nói: “Chúng ta không có gì cả, ngươi đừng suy nghĩ lung tung!”

“Không có gì sao?” Ưng Như cười khẩy, có lẽ nàng ta cũng nhận ra mình đã mất khống chế bèn lập tức nhắm mắt lại.

Liễu Sao nóng ruột nhưng không dám hành động, nàng xoay mặt qua phát hiện Nguyệt luôn đứng bên cạnh, nàng theo bản năng muốn cầu xin giúp đỡ nhưng chợt nghĩ tới cái gì, cuối cùng đành thu tầm mắt lại.

Ưng Như dần khôi phục cảm xúc, nàng ta mở mắt nhìn Kha Na một lần nữa, lạnh nhạt nói: “Vốn ta còn đang do dự có nên ra tay với ngươi hay không. Có lẽ ngươi còn có thể chia sẻ mọi thứ với ta. Dọc đường đi ta đều cố tìm kiếm đáp án, đáng tiếc ngươi chọn sai rồi, cuối cùng ta đã đưa ra quyết định.”

Nét mặt Kha Na rất mỏi mệt: “Quả nhiên, ngươi đã thay đổi.”

“Ngươi vẫn mềm lòng như thế.” Ưng Như không lảng tránh ánh nhìn của y, nàng ta lại nở nụ cười mê hoặc: “Ngươi đã quan tâm ả đến thế, vậy bây giờ chẳng phải ngươi càng nên lo lắng? Ngươi không còn nữa, chỉ e đến lúc chết ả ta cũng không biết mình chết thế nào, Ma cung căn bản không nằm trong tay ả.”

Liễu Sao phản bác ngay: “Ngươi đừng hòng ly gián, ta không tin!”

Ưng Như cười khẽ, nàng ta đứng thẳng dậy: “Nếu không phải có người tiết lộ tin tức, Bách Yêu Lăng chúng ta làm sao biết được hành tung của các ngươi?”

Liễu Sao quay phắt đầu lại chằm chằm nhìn Nguyệt.

Ưng Như cũng nhìn Nguyệt: “Thì ra là ngươi.”

Liễu Sao không nói một lời, vung tay tát tới.

Kẻ đứng đầu Ma giới gần như có được tu vi thiên ma, nhưng bàn tay tái nhợt đẹp đẽ vẫn dễ dàng bắt được tay nàng, thứ sức mạnh có thể nắm được vận mệnh, không thể chống lại và cũng không thể trốn tránh.

Nguyệt nhanh chóng buông nàng ra: “Được rồi, Liễu Sao nhi.”

Liễu Sao rút tay về nói với Ưng Như: “Ngươi dám tổn thương một ngón tay Kha Na, ta lập tức tiêu diệt Yêu giới.”

“Một mình ngươi muốn đối đầu với Yêu giới?” Ưng Như nhướng mày, tựa như châm chọc sự lỗ mãng và ngốc nghếch của nàng: “Thuộc hạ của ngươi sẽ không ủng hộ ngươi, chỉ cần Yêu giới bắt tay với Tiên môn, Ma cung sẽ không thể sống yên trong lục giới.”

“Ngươi cho rằng dùng Ma cung sẽ uy hiếp được ta sao?” Liễu Sao cất tiếng cười, ngữ điệu lạnh lùng: “Vậy ngươi sai rồi, ta là kẻ trắng tay, ta chỉ có mỗi Kha Na, trong mắt ta Ma cung, lục giới chẳng là cái thá gì cả! Chẳng qua ta muốn mượn bọn họ đối phó với Thực Tâm ma, nhưng ngươi lại dám xuống tay với Kha Na thì cho dù ta phải vứt bỏ mọi thứ, cho dù Ma cung bị tiêu diệt, ta cũng sẽ giết ngươi.”

Ánh mắt Ưng Như khẽ biến đổi, nàng không đáp.

Đôi mắt hạnh ửng đỏ, sát khí bùng lên, ma tướng hiển hiện khiến Xích Huyền cầm trên cổ tay nàng rung lên không ngừng. Liễu Sao bước tới gần nàng ta: “Hôm nay ta tuyệt đối không để ngươi dẫn Kha Na đi, ngươi có thể giết huynh ấy, ta chắc chắn sẽ giết ngươi, cuối cùng ngươi cũng chẳng còn gì cả.”

“Ngươi còn bước tới nữa, y chết ngay lập tức.” Ưng Như hạ tay xuống yêu ấn trên người Kha Na lóe sáng dữ dội.

“Ngươi dám ra tay, ta giết ngươi ngay tức khắc!” Ma diễm bùng lên trong lòng bàn tay, Liễu Sao không dừng chân lại.

“Y rất quan tâm ngươi, chẳng lẽ ngươi bỏ mặc sống chết của y?” Ưng Như kéo Kha Na lùi về sau, vẻ kinh ngạc nghi ngờ hiện rõ trong đáy mắt nhưng nàng ta vẫn cười nói: “Kha Na, đây chính là chọn lựa của ngươi sao, với ả ngươi cũng chỉ đến thế thôi.”

“Đừng có khiêu khích.” Liễu Sao độc ác đe dọa: “Nghe theo khuyên nhủ thì ngươi còn có đường sống. Nếu ngươi ngoan ngoãn cút đi, nể mặt Kha Na ta sẽ tha cho cái mạng tiện của ngươi, nếu không…”

Ưng Như khẽ hừ, yêu ấn siết chặt.

Liễu Sao không nhìn sắc mặt Kha Na, không hề do dự vung tay.

Ma diễm nổ tung bên chân, Ưng Như lùi về sau vài bước, trấn tĩnh: “Ngươi vẫn không muốn y chết.”

Liễu Sao đáp: “Nếu sớm muộn gì huynh ấy cũng phải chết, ta không sợ ngươi giết huynh ấy.”

Ưng Như chậm chạp xoay ngón tay như đang cân nhắc.

Chắc chắn Ưng Như có cách liên lạc với Bách Yêu Lăng, tiếp tục kéo dài thời gian không hề có lợi, Kha Na mà bị bắt về Yêu giới thì khó mà cứu được. Lưng Liễu Sao toát mồ hôi lạnh, nàng biết Ưng Như sẽ không nhượng bộ, nàng không thể yếu thế, nhất thời lòng Liễu Sao nóng như lửa đốt.

Bất chợt, Ưng Như cất tiếng cười lạnh, nói với Kha Na: “Yêu mạch bị tổn thương cũng không dám kêu một tiếng, vào thời điểm này mà ngươi còn lo nghĩ cho ả, ta còn phải sợ gì nữa! Chết à, ta để ngươi chôn cùng ta!”

Ưng Như nâng mắt nhìn Liễu Sao lạnh giọng quát: “Ta chỉ đếm đến ba, nếu ngươi không giải trừ kết giới, ta giết y!”

“Ngươi dám!”

“Một!”

Dù sao Liễu Sao cũng e dè an nguy của Kha Na, thấy nàng ta điên cuồng như thế nên không khỏi do dự.

“Hai!” Ưng Như cười to, giơ bàn tay lên: “Vậy cùng chết đi!”

“Khoan đã!” Liễu Sao cuống quýt ngăn cản.

Nàng vừa dứt lời, bất chợt một luồng hơi lạnh thấu xương lặng lẽ ập tới.

Một lớp băng dày trải trên mặt đất, bốn vách tường và đám rễ cây trên đỉnh đầu đều kết đầy hoa tuyết, trong tích tắc hang động dưới lòng đất đã biến thành thế giới băng tuyết.

Nửa người Ưng Như bị giam trong băng tuyết, dù dùng sức mạnh của yêu vương cũng khó phá vỡ lớp băng cứng.

Linh tuyền! Là dòng linh tuyền!

Liễu Sao hoàn hồn lại, cực kỳ vui mừng: “Là…”

Ưng Như là người đầu tiên đoán ra thân phận người đến, nàng ta biến sắc: “Là ngươi!”

Linh tuyền là mạch nước! Nơi nào có mạch nước thì chính là thiên hạ của Ký Thủy tộc.

Một khối băng mọc lên từ trên mặt đất hóa thành bóng người hư ảo, trong chớp mắt bóng hình dần biến thành người thật, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, áo trắng tuyết thắt lưng bạc, quả là A Phù Quân.

Ưng Như hung tợn trừng trừng nhìn y, nàng ta nghiến răng nghiến lợi: “Lại là ngươi, ta đã sớm biết ngươi không đơn giản.”

A Phù Quân khoanh tay thong thả bước đến trước mặt nàng ta, bình thản nói: “Thả huynh ấy, ta tha cho ngươi.”

Ưng Như dường như không nghe thấy điều kiện của y, nàng ta còn đang phẫn nộ, oán hận: “Lúc trước họ vốn muốn chọn ngươi, tại sao ngươi không đi? Nếu không phải vì ngươi thì Kha Na đã chẳng bỏ ta mà đi!”

“Cho huynh một cơ hội là sai lầm của ta.” A Phù Quân thong thả nói: “Cho nên ta sẽ cố sức cứu vãn.”

Kha Na rũ mắt, Liễu Sao muốn bước tới giải thích giúp Kha Na nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc thích hợp, nên đành ngậm miệng lại.

“Ngươi có thể giết ta, ta cũng có thể giết y.” Ưng Như đắc ý ngửa mặt cười to: “Y là ca ca của ngươi!”

A Phù Quân đáp: “Vứt bỏ Yêu Khuyết, khiến người dân vô tội trong tộc hy sinh, đây là hậu quả huynh ấy phải gánh vác.”

Ưng Như khiêu khích nhướng mày, hoàn toàn chẳng xem uy hiếp ra gì.

“Có tới hai yêu mạch sao.” A Phù Quân khẽ hừ, không chờ nàng ta vận yêu ấn, y dứt khoát nâng tay vỗ vào đỉnh đầu nàng ta.

“Khoan…” Kha Na không kịp cản, sắc mặt Ưng Như đột nhiên thay đổi, trong tiếng gào thét thê thảm một yêu mạch bị vỡ nát.

“Ngươi dám hủy yêu mạch của ta!” Ưng Như điên cuồng gào thét. Từ bé thể chất của nàng ta đã giới hạn, bị ức hiếp đủ điều, lúc nãy Kha Na mở một yêu mạch mới cho nàng ta, giờ lại bị A Phù Quân hủy mất, có thể hiểu được tâm trạng của nàng ta lúc này ra sao.

Tay A Phù Quân vẫn đặt trên đầu nàng ta, y không thèm nhìn sự phẫn nộ của nàng ta: “Cho ngươi thêm một cơ hội, để lại một yêu mạch khác cho ngươi.”

Ưng Như đỏ mắt “xì” một tiếng: “Ngươi đừng có mơ…”

A Phù Quân nâng tay lên.

“Từ từ!” Ưng Như thét thất thanh.

A Phù Quân dừng lại.

Ưng Như nhìn y, căm thù hỏi: “Ta thả y, ngươi sẽ tha cho ta?”

A Phù Quân không đáp, nâng tay muốn vỗ xuống.

“Khoan đã!” Ưng Như nhả từng tiếng: “Ta thả y là được!”

Thấy yêu ấn trên người Kha Na biến mất, Liễu Sao vội chạy tới đỡ y dậy, đang muốn hỏi thăm, Kha Na đã vỗ vỗ tay nàng ra hiệu đừng lo lắng, y nói với A Phù Quân: “Ta không sao.”

A Phù Quân không thu tay lại.

Lớp băng giam nàng ta chưa tan ra, nhưng Ưng Như cũng không sợ y nuốt lời, nàng ta nhìn chằm chằm tay Liễu Sao.

Kha Na nhìn nàng ta một lát rồi dời tầm mắt khẽ than: “Thả nàng ta đi.”

A Phù Quân nhíu mày, cuối cùng thu tay lại.

Lớp băng cứng tan rã, Ưng Như được tự do chật vật ngã xuống đất, mái tóc trắng như tuyết rũ xuống vai, đôi mắt đỏ hung tàn, nham hiểm như muốn giết người: “Mối thù hôm nay, ngày khác ta sẽ trả lại.”

Ưng Như nhìn Liễu Sao cười khẩy: “Ngươi đừng mong được như ý!”

Liễu Sao há hốc miệng, không thể nói lời nào.

Nhìn Ưng Như độn thổ biến mất, A Phù Quân xoay người lại, nét mặt khó coi: “Huynh không nên gọi đệ đến.”

Kha Na lắc đầu: “Thôi đi, dù sao cũng từng quen biết, ta từng xem nàng là tiểu muội.”

“Tính nàng ta quá cực đoan, dã tâm không nhỏ, là kẻ thù lớn của Yêu Khuyết.”

“Chỉ một lần này thôi, sau này… tùy đệ xử lý.”

A Phù Quân không nhiều lời thêm nữa.

Không phải trùng hợp mà Kha Na dẫn mọi người đến dòng suối dưới lòng đất này, theo đối thoại hai huynh đệ có lẽ họ đã liên lạc với nhau từ lâu. Liễu Sao không hề bất ngờ, nàng nắm tay cánh tay Kha Na nói với A Phù Quân: “Ngươi đừng lo, tuy ả ta biết chỗ ở của Ký Thủy tộc nhưng ta đã nghĩ ra một chỗ có thể sắp xếp cho Ký thủy tộc, chắc chắn Bách Yêu Lăng không thể tìm thấy, các người không cần sợ ả ta trả thù.”

A Phù Quân chỉ nhìn Kha Na.

“Ta biết mà.” Kha Na gật đầu: “Đệ về trước đi.”

A Phù Quân lại biến thành ánh băng biến mất cùng lớp hoa tuyết kia.

Không gian dưới lòng đất tĩnh lặng trở lại.

Nguyệt không rời khỏi cũng không giải thích. Thạch Lan vẫn giữ nguyên một tư thế cứng đơ, đờ đẫn đứng đó, nàng không hề có phản ứng gì với biến cố vừa rồi.

Liễu Sao cúi đầu: “Kha Na, muội…”

“Muội sợ ta bị thương.” Kha Na mỉm cười kéo tay nàng đến trước ngực mình: “Nếu cả muội cũng biến thành A Phù Quân, vậy không phải chuyện tốt đâu, ta vẫn thích nhìn Liễu Sao nhi ngốc nghếch hơn.”

“Nhưng A Phù Quân có thể cứu huynh.” Liễu Sao cực kỳ ủ rũ, tuy nhiên vẫn an ủi y: “Huynh yên tâm, chúng ta còn có Bất Niệm lâm.”

Kha Na đáp “Ừ” rồi bảo: “Chỗ này không thể ở lâu, rời đi trước đã.”

******

Ưng Như quay về, Bách Yêu Lăng nhận được tin tức chắc chắn sẽ đuổi giết đến. Hơn nữa Tiên môn cũng bị kinh động, sẽ có phiền phức lớn, Kha Na và Liễu Sao không hề vận công điều hòa chân khí mà vội vã rời đi. Lần này bắt được Thạch Lan xem như đã đạt được mục đích, Liễu Sao không sợ tung tích bị lộ, nàng dẫn Kha Na ngự phong chạy đi, Nguyệt vẫn luôn theo sau nàng, chưa đầy một ngày ba người đã ra khỏi Bồ Mang sơn.

Nhân giới rộng lớn, Tiên môn không thể canh phòng từng chỗ một, chỉ cần thu lại ma khí tránh xa thành trấn, thôn làng thì không dễ bị phát hiện tung tích. Hai người đoán chừng đã thoát khỏi Tiên môn bèn dừng lại bên một bờ hồ.

Liễu Sao giục: “Chỗ này an toàn rồi, huynh mau chữa thương đi.”

Kha Na đáp: “Xem Thạch Lan trước đã.”

Y nâng tay ra một chiêu, Thạch Lan tự động bước tới trước mặt hai người, ý thức của nàng không còn nhiều lắm, trên đường nàng chỉ một mạch đi theo yêu ấn, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì, có lẽ Thực Tâm ma chưa đuổi tới đây.

Liễu Sao vung tay vén mái tóc dài của nàng, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra.

Đôi mắt không to nhưng lông mi rất dài, chiếc mũi không quá cao mà xinh xắn đẹp đẽ… Ánh hoàng hôn bao phủ khuôn mặt dịu dàng, ấy vậy mà lộ ra vài phần ôn hòa và thân thiết, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, nét mặt đờ đẫn.

Liễu Sao hỏi: “Huynh có chắc nàng không phải là Kiến Tố chân quân?”

Kha Na lắc đầu: “Tuyệt đối không phải.”

Tiên nhập ma, biết dùng kiếm thuật Tử Trúc Phong của Nam Hoa phái, có thể phá giải được Giải ma linh, lại nhận ra chiếc đàn râu cá voi. Liễu Sao vốn còn tưởng nàng chính là Kiến Tố chân quân Lạc Nghi, dù sao năm xưa người có thể vứt bỏ chồng con mà đi thì chắc chắn phải chịu kích thích không nhỏ, hơn phân nửa là vì tình. Một nữ tử nhập ma vì tình là chuyện hợp lý, nhưng mà Lạc Nghi vốn nổi danh thông minh, trải qua ngàn năm thì tu vi của người cũng không thể chỉ có bấy nhiêu đó.

Vậy rốt cuộc lai lịch của Thạch Lan là gì? “Muội định xử trí nàng ta ra sao?” Kha Na đột ngột hỏi.

Liễu Sao “À” một tiếng mới tỉnh táo lại: “Lạc sư huynh từng dặn nhốt nàng lại, trước hết muội sẽ giam nàng tại Ma cung, nghĩ cách loại trừ khống chế của Thực Tâm ma với nàng.”

Kha Na chỉ dẫn: “Thực Tâm ma chắc chắn đã dùng huyết chú thuật của tà tiên để không chế nàng, không dễ giải trừ đâu. Cách tốt nhất hiện tại là muội dùng huyết chú của Ma cung khống chế nàng, vậy huyết chú của Thực Tâm ma sẽ được giải trừ.”

“Cái này… không tốt lắm đâu?” Liễu Sao nhìn Thạch Lan, nàng hơi do dự. Thạch Lan bị Thực Tâm ma không chế đã đáng thương lắm rồi, nếu nàng cũng đối xử với Thạch Lan như vậy, chẳng phải nàng cũng giống Thực Tâm ma sao?

Kha Na giữ vai nàng chân thành khuyên: “Hồn phách của nàng không trọn vẹn, rất dễ bị kẻ khác thừa cơ khống chế. Muội làm vậy là bảo vệ nàng, không những có thể ngăn cản ma tính của nàng phát tác chạy ra ngoài hại người, mà còn có thể đề phòng Thực Tâm ma ra tay với nàng. Muội khác Thực Tâm ma, muội sẽ không lợi dụng nàng ta làm chuyện xấu, còn có thể nhờ nàng ta giúp muội đối phó Thực Tâm ma, cũng xem như giúp nàng ta chuộc lại tội lỗi của bản thân, vậy có gì không tốt?”

“Đúng vậy.” Giọng Nguyệt truyền tới.

Liễu Sao lạnh lùng liếc hắn rồi gật đầu với Kha Na: “Để muội thử.”

Quá trình kết huyết chú khá đơn giản, ma huyết bùng cháy hóa thành ấn chú ma cung, ấn chú lấp lóe vài lượt rồi ẩn vào trong ấn đường Thạch Lan. Kha Na lập tức thu lại yêu ấn khống chế hành động của Thạch Lan, dù thay đổi chủ nhân nhưng Thạch Lan vẫn không hề có phản ứng. Về phần bí mật của nàng và Thực Tâm ma, chỉ còn cách quay về ma cung từ từ tìm hiểu.

Xử lý xong mọi chuyện, Liễu Sao kéo Kha Na đến bên bờ hồ, khuyên: “Trị thương đi, muội sẽ hộ pháp giúp huynh.”

Kha Na nhìn bờ bên kia, ôn tồn bảo: “Liễu Sao nhi, Ưng Như không có ý tốt muốn ly gián quan hệ giữa muội và Ma cung, việc này chưa chắc đã liên quan tới hắn.”

Liễu Sao trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu: “Huynh không biết đâu, hắn muốn nắm lấy vận mệnh của muội, muốn loại trừ tất cả những người đối xử tốt với muội, quả thật hắn có khả năng làm những chuyện này.”

“Khả năng này cũng không chắc chắn.” Kha Na vỗ vỗ vai nàng: “Muội là Ma tôn, nên tin tưởng thuộc hạ của mình.”

Liễu Sao nhìn Kha Na: “Huynh không giận? Chuyện này là nhắm vào huynh.”

Kha Na mỉm cười: “Ta không những không giận mà còn phải vui thay muội, Yêu quân áo trắng vốn không nên ở lại Ma cung, nếu không Ma cung sẽ gặp phải phiền phức. Bách Yêu Lăng chính là uy hiếp, họ muốn ta rời khỏi đó chính là trung thành với Ma cung.”

Liễu Sao hừ một tiếng, không vui bảo: “Bọn họ trung thành với Ma cung nhưng lại có lỗi với muội! Trong mắt muội, huynh quan trọng hơn họ nhiều! Muội không sợ uy hiếp gì cả!”

Kha Na hơi khom người dỗ dành nàng: “Được Ma tôn bảo vệ như thế thật là vinh hạnh của áo trắng.

Liễu Sao cười hắc hắc: “Huynh mau điều tức đi, muội hộ pháp cho huynh.”

Kha Na ngồi khoanh chân, tập trung vận hành chân khí, Liễu Sao đứng gác bên cạnh đóa sen băng. Lần này bắt được Thạch Lan xem như đã hoàn thành một chuyện Lạc Ca dặn, có lẽ còn có thể tìm hiểu cội nguồn điều tra ra được bí mật của Thực Tâm ma, Liễu Sao nghĩ vậy, tâm trạng ổn định hơn một chút.

Nàng sờ sờ Xích Huyền cầm trên cổ tay rồi nâng mắt lên.

Bên kia bờ hồ, ngọn núi xanh thẳm soi bóng xuống mặt hồ, bóng đen cao to đứng giữa núi và nước, bóng người đó thật không hợp với thế giới sáng trong này.

Liễu Sao trầm mặc, cuối cùng vẫn không bước qua đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện