Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Trong tiên dịch, Lạc Ninh vội vã bước tới cửa viện, hai tên đệ tử đang gác ở ngoài cửa. Lạc Ninh lập tức thay khuôn mặt lo lắng bằng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Thiệu sư huynh, sao mọi người lại ở đây?”
Đại đệ tử này họ Thiệu tên Nam, là đệ tử của chưởng giáo Nguyên Tây Thành, y biết Lạc Ninh không thể tu luyện thuật pháp nên rất thương xót, thân thiết trả lời: “Ở ngoài có chuyện, chưởng giáo đã đi cùng Chúc chưởng giáo và mọi người, tiểu sư muội đừng chạy lung tung.”
Lạc Ninh cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ thất vọng nói: “Vậy họ đã đi đâu rồi? Khi nào họ về? Muội có chuyện muốn tìm lão tiên tôn.”
“Ở đây rất gần Đông Hải, có lẽ ngày mai họ sẽ về.” Thiệu Nam cười bảo: “Chưởng giáo đặc biệt dặn chúng ta trông chừng muội, tiểu sư muội thích làm gì thì cứ nói với bọn huynh là được.”
Chưởng giáo Nam Hoa Nguyên Tây Thành trời sinh nghiêm trang kiệm lời, là người ngoài lạnh trong nóng, cực kỳ che chở đệ tử. Ông tận mắt chứng kiến Lạc Ninh trưởng thành. Bây giờ Lạc Ca đã mất, tuy trên đường đi ông không hề mở lời an ủi, nhưng vẫn âm thầm chăm sóc cho Lạc Ninh.
“Đa tạ sư huynh.” Lạc Ninh nói: “Muội chán quá, muội đến hồ nước bên cạnh cho cá ăn đây.”
“Bọn huynh…”
“Sư huynh cứ canh gác đi, tạm thời muội cũng không cần giúp đỡ.”
Ngắm hoa, cho cá ăn đều là trò vui của các thiếu nữ, Thiệu Nam biết nàng từ thuở bé: “Cũng được, chúng ta bàn chuyện bên này, muội tự chơi đi, cần gì thì cứ gọi bọn huynh.”
Nước từ kênh đổ vào trong hồ, tảng đá bên ngọn núi giả phủ đầy rêu xanh dài, có rất nhiều cá chép đỏ bơi qua các khe đá.
Làm sao liên lạc với yêu vương đây? Lạc Ninh đang đứng bên bờ phân vân, bỗng nhiên một bóng trắng loáng thoáng hiện trên mặt hồ, giống hệt một cái xác chết trôi.
Lạc Ninh hoảng sợ: “Ngươi…”
Gã yêu Ký Thủy cung kính truyền âm tới: “A Phù Quân sai thuộc hạ đi theo cô nương.”
Tình huống rất khẩn cấp, Lạc Ninh vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Ta muốn gặp A Phù Quân! Ngay lập tức!”
******
Đông Hải sóng triều lăn tăn, mây đen nặng trĩu, thỉnh thoảng có vài tên đệ tử Thanh Hoa cung ngự kiếm lướt qua bầu trời. Với tu vi của Liễu Sao hiện tại, muốn tránh khỏi họ rất dễ dàng. Nàng muốn bắt thi ma Thạch Lan nên vội vàng chạy tới nơi Cấp Trung Đạo chỉ, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng Lư Sênh và ma binh.
Có lẽ Thạch Lan đã rời khỏi, y đang dẫn người đuổi theo. Liễu Sao thầm cảnh giác, nàng thử tìm kiếm xung quanh, nhưng trong phạm vi mười dặm lại không hề phát hiện tung tích ma binh, thật bất ngờ tầng mây phía chân trời lại có hiện tượng lạ.
Tầng mây cuồn cuộn như báo hiệu một cơn bão táp, trong đó thoáng ẩn hiện tiên khí.
Không xong! Liễu Sao bẩm sinh rất mẫn cảm với linh khí, nàng lập tức lặn xuống biển.
Nàng vừa đến là gặp ngay Tiên môn, chỉ là trùng hợp hay là bẫy? Chỉ vì mệnh lệnh “Ngừng tu luyện” mà mấy ngày gần đây có rất nhiều người bất mãn trong ma cung. Cần phải đề phòng Lư Sênh, Nguyệt nhất định sẽ hiểu ý “trông chừng” là thế nào, nếu Lư Sênh thật có lòng phản bội, ít nhất hắn cũng phải báo với nàng một tiếng.
Ý của Tiên môn không rõ ràng, tình huống khá xấu, chi bằng quay về trước tìm hiểu cho rõ, Liễu Sao quyết định, dùng thủy độn rút lui.
Cách đó không xa, một bóng áo trắng xuất hiện trước mặt.
“Nguyên Tây Thành và Chúc Xung đang dẫn người tới.”
“Ngươi…”
A Phù Quân trong chớp mắt đã bước tới hơn mấy trượng, y quay lại nhìn nàng nhíu mày: “Còn không đi sao?”
Quả nhiên, Tiên môn đến vì nàng, chắc chắn là Lạc Ninh nhận được tin mới nhờ y đến báo. Liễu Sao cắn răng chần chừ một lát rồi theo sau y.
“Có lẽ Thương Kính cũng sẽ đến nhanh thôi.” Giọng A Phù Quân rất bình thản nhưng tốc độ ngày càng nhanh: “Họ đã thiết lập kiếm trận bao vây tám hướng, kiếm trận hợp lại chắc chắn không còn đường sống, đông bắc và tây bắc là hai mặt yếu nhất, ngươi đi bên nào?”
Đối diện với bao vây, chia nhau hành động là biện pháp thỏa đáng nhất, vừa có thể phân tán lực lượng của Tiên môn lại vừa có thể đánh đòn phủ đầu quấy nhiễu kế hoạch của Tiên môn, còn về phần sẽ kéo đến bao nhiêu kẻ thù thì đành dựa vào vận khí.
Đi hướng nào? Liễu Sao đảo con ngươi, chậm chạp mãi không đáp.
“Ta không tin lời hứa của ngươi với Ký Thủy tộc, nhưng ta hy vọng ngươi sống sốt.” A Phù Quân đáp: “Không có ta thì trước sau gì ngươi cũng phải chọn một con đường chạy trốn.”
Học được bài học từ lần trước, Liễu Sao hoàn toàn có lý do nghi ngờ động cơ của y. Nhưng y nói rất đúng, nếu y không nhắc nhở nàng ở đằng trước có kiếm trận bao vây tám mặt, nàng mà xông bừa vào, uy lực của kiếm trận Tiên môn không thể xem thường. Đợi đến lúc kiếm trận ở tám phía hợp lại làm một, đương nhiên nàng sẽ chạy trời không khỏi nắng. A Phù Quân chịu tới báo tin trước là muốn chủ động chia bớt áp lực, chí ít vẫn có thể tin tưởng được, chi bằng thử thời vận xem sao.
Liễu Sao không lập tức đưa ra lựa chọn mà thử dò hỏi y trước: “Ngươi đi bên nào?”
A Phù Quân đáp: “Kẽ hở ở phía tây bắc rất lớn, sức mạnh của kiếm trận cũng yếu nhất.”
Mơ hồ phát hiện y đang khinh bỉ nàng, Liễu Sao cũng hơi để ý, nhưng vẫn dày mặt nói: “Vậy ta đi về hướng tây bắc.”
“Hy vọng ngươi còn cơ hội thực hiện lời hứa.” A Phù Quân dứt lời lập tức hóa thành nước rồi tan biến.
Từng chứng kiến sức mạnh của Ký Thủy tộc trong biển cho nên Liễu Sao không dám trổ tài trước mặt y, nàng dứt khoát chọn con đường dễ ra nhất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phía tây bắc.
Bên ngoài ba dặm, kiếm khí tỏa ra lành lạnh.
Tất cả mọi trận pháp đều theo một nguyên lý chung, Liễu Sao đã quen với pháp trận của Võ đạo, vừa trông thấy cách sắp xếp theo bắc đẩu, lập tức biết ngay đây là Thất Tinh Phục Ma trận mà phái kiếm tiên thường dùng. Nàng từng nghe Tô Tín kể, sau thiên phạt vài năm lại bùng nổ đại chiến tiên ma, có rất nhiều kiếm trận cổ đã thất truyền trong Tiên môn. Bây giờ trong các kiếm trận còn lại thì Thất Tinh Phục Ma trận hay được dùng nhất, yêu cầu bố trận cũng thấp nhất, nhưng uy lực không thể xem thường.
Quả như A Phù Quân bảo, trận này có lẽ là kiếm trận yếu nhất trong tám mặt, cơ hội chạy thoát không nhỏ, vì thế Liễu Sao cực kỳ tin tưởng nhảy vào trong trận.
Khoảnh khắc vừa bước vào trận, nàng chợt nghe tiếng sấm gầm vang, ma nhãn đột ngột mất đi hiệu lực. Mắt không thể nhìn thấy trong nước, tai cũng không nghe thấy âm thanh gì, đúng là ngũ quan bị phong ấn. Tuy ngoài dự đoán, nhưng Liễu Sao cũng không lo sợ, nàng vận hết ma lực phá tan phong ấn. Giây phút thị giác quay lại, nàng lập tức trông thấy có bảy đốm sáng vàng kim đang ở trên đỉnh đầu, vừa trang nghiêm, vừa rộng lớn, đang chậm rãi áp thẳng xuống.
Dòng khí đập thẳng xuống, Thái Huyền kiếm khí dần ăn mòn ma thể.
Uy lực trận này quả danh bất hư truyền, nhưng thực lực hiện nay của Liễu Sao đã tiến bộ rất nhiều. Khi vừa bước vào trận ma lực hộ thể đã tự vận hành, sấm lửa bùng nổ đẩy tan Thái Huyền kiếm khí. Liễu Sao tìm đúng nơi sơ hở, ngưng tụ ma lực thành ba điểm sắc nhọn, cắt ngang kiếm thứ ba trong bắc đẩu.
Kiếm khí vỡ nát, màn đêm tối đen hoàn toàn biến mất.
Liễu Sao thừa cơ lao khỏi mặt biển, bắt gặp một người ngự phong đứng trên đầu ngọn sóng, đôi mắt sáng láng tựa như ánh sao thu, y phục trắng đỏ ngập tràn sức sống.
Giải Ma linh màu đỏ đã khởi động.
“Vũ sư huynh.” Liễu Sao thầm vận ma nguyên, lùi về sau: “Ở chỗ cũ bên cạnh núi Thường Dương…”
Nhắc đến “chỗ cũ”, quả nhiên trong đôi mắt Vũ Tinh Hồ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng trời sinh tính y rất cẩn thận nên vẫn không trả lời.
“Là Lạc sư đệ nói với ngươi.” Một người bước ra từ phía sau y.
“Tạ Lệnh Tề!” Gặp được kẻ thù cực kỳ phẫn nộ, Liễu Sao không lo nghĩ nhiều được nữa, nàng lập tức liều lĩnh xông về phía y.
Nếu y là Thực Tâm ma, vậy phải bắt y hiện hình.
Sử dụng chiêu mạnh nhất, lốc xoáy xuất hiện, nước biển bị hút lên không trung.
“Đây là…” Các đệ tử biến sắc.
Tạ Lệnh Tề không đoán được tu vi của nàng đã tăng tiến nhanh đến thế, y cuống cuồng lùi về sau.
“Muốn chạy ư?” Liễu Sao bấm ngón tay bắn ra, hai luồng trọc khí lượn vòng như dây lụa, lao thẳng về trước.
Thấy nàng ra sát chiêu với Tạ Lệnh Tề, tấm lòng diệt yêu trừ ma của Vũ Tinh Hồ dâng lên… Nàng có tu vi phi phàm nhất trong chúng ma, nếu để nàng tu thành Thiên ma thì hậu hoạn khó lường.
Tiên quyết bắn ra, Giải Ma linh tỏa ra hào quang giữa không trung, sát khí kích động sát khí.
Thật lòng Liễu Sao không muốn làm y bị thương, nên vội thu lại vài phần ma lực, phần lực còn lại đánh vào Giải Ma linh, đôi bên đều bị đánh văng ra chừng mười trượng.
Chúng đệ tử thiết lập lại kiếm trận, ngày càng thấy kiếm trận và Giải Ma linh phối hợp thêm chặt chẽ, Liễu Sao biết hôm nay không thể xử lý được Tạ Lệnh Tề. Đám Nguyên Tây Thành mãi mà chưa đến, hơn phân nửa là bị A Phù Quân kéo đi nơi khác, càng ở lâu càng bất lợi, nàng phải đánh nhanh thắng nhanh, phá vòng vây rồi nói sau.
Vừa có quyết định, ma tướng hiển lộ, chiếc vòng trên tay phát ra âm thanh “u u”.
Sững sờ trong chốc lát, ma lực đã ập tới, Vũ Tinh Hồ cảm thấy ngũ tạng đau buốt, văng xa khoảng sáu bảy trượng. Y ngẩng đầu lên bắt gặp Liễu Sao chạy tới trước mặt, vội vàng triệu hồi Giải Ma linh che chắn.
Nhưng Liễu Sao chỉ lướt qua y, rồi hóa thành gió bỏ chạy mất.
Tạ Lệnh Tề bước qua dìu y: “Sư huynh không sao chứ?”
“Không sao.” Vũ Tinh Hồ hoàn hồn lại rồi đứng dậy.
Tạ Lệnh Tề nói: “Thương cung chủ sắp đến, không thể để ma nữ bỏ trốn, chúng ta mau đuổi theo!”
“Từ từ đã.” Vũ Tinh Hồ nâng tay cản lại, nghi ngờ nói: “Ma nữ này có điều lạ lùng, không giống như giả vờ…”
Thân là đại đệ tử của mạch Tử Trúc phong, Vũ Tinh Hồ rất được chưởng giáo Nguyên Tây Thành xem trọng, đối diện với vị sư huynh này, Tạ Lệnh Tề cũng phải nhường nhịn ba phần: “Bất luận thế nào ả cũng là ma, ma tính khó diệt trừ, cuối cùng sẽ gây tai họa cho lục giới, đến cả Lạc sư đệ cũng…”
Vũ Tinh Hồ ảm đạm: “Thôi, bắt ả rồi nói sau.”
******
Lần này Tiên môn đến có chuẩn bị, Liễu Sao liên tiếp xông qua vài kiếm trận, cũng may tốc độ tu hành của nàng gần đây tăng tiến rất nhanh, hoàn toàn khác với khi đấu cùng Thực Tâm ma, cho nên mới còn một con đường sống.
Nhưng, tại sao Tiên môn lại biết tung tích của nàng? Liễu Sao cắn chặt môi, vội vàng chạy về ma cung.
Sự tin tưởng cuối cùng, ngươi tốt nhất đừng phụ lòng ta.
Dưới ma nhãn, cửa vào gần ngay trước mắt, ma ấn ánh lên cánh cửa màu lam tím, cửa vào ma cung không hề có động tĩnh. Liễu Sao thật bình tĩnh thử vài lần liên tục, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
“Các người dám!” Đôi mắt Liễu Sao đỏ ửng, đập hai chưởng vào cánh cửa.
Phản bội! Nàng định cứu họ, đổi lại họ phản bội nàng!
Ma lực chấn động kết giới ở Hư thiên, cánh cửa chấn động vặn vẹo, rốt cuộc có vài bóng người bước ra khỏi cánh cửa. Chính là Lư Sênh, Vị Húc và Cấp Trung Đạo.
“Sức mạnh của ngươi đủ để ngươi trở thành vinh quang của Ma tộc, nhưng là do ngươi từ bỏ cơ hội.” Giọng Lư Sênh thật lạnh lùng: “Tâm hướng về Tiên môn, ma cung không cần một ma tôn như thế.”
Đúng vậy, bọn họ muốn một kẻ giống như Trưng Nguyệt gây dựng Ma tộc lớn mạnh, một vị ma tôn hoành hành lục giới, chứ không phải như nàng vì thái bình của lục giới mà áp chế Ma tộc.
Liễu Sao không để tâm những lời họ nói, nàng chỉ chăm chăm nhìn bóng hình quen thuộc đứng cạnh họ.
Cố chấp muốn xác nhận, cố chấp chạy về đến đây, để chứng kiến phỏng đoán biến thành sự thật.
Vì hắn luôn bên nàng, cứu giúp nàng, cho nên nàng tha thứ sự lừa gạt của hắn, nàng nghĩ cho dù không yêu thì chí ít cũng có chút tình cảm. Nhưng chuyện trước mắt đã đánh tan tất cả ảo tưởng may mắn của nàng, kẻ đó vĩnh viễn là một vầng trăng bạc tình.
“Liễu Sao, ngươi còn muốn gì nữa không?” Hóa ra hắn đã có lựa chọn cho nên mới muốn bồi thường nàng, cũng giống hệt năm đó hắn gạt đi vận mệnh của nàng.
Chỉ có thế mà đã vội vàng muốn vứt bỏ sao?
Liễu Sao lặng lẽ trừng trừng nhìn bóng dáng kia, ánh mắt ngày càng tàn nhẫn, tựa như muốn nuốt sống hắn.
Người kia vẫn không một mảy may lay động, bình thản đứng nơi đó, tao nhã đến mức nếp gấp trên áo choàng cũng không hề thay đổi.
Tả sử Cấp Trung Đạo dẫn vài tên ma tướng xoay người về phía Vị Húc: “Ta nguyện tôn Địa Hộ pháp làm thánh tôn.”
Vị Húc không lên tiếng.
“Hiến thân vì Ma tộc, là cơ hội và sự chấp nhận duy nhất ngươi có.” Lư Sênh dứt lời rồi cùng mọi người biến mất sau cánh cửa.
Từ lúc cửa ma cung đóng lại, dòng khí trên không trung cũng bắt đầu biến đổi, sức mạnh cách ly trọc khí là kết giới của Ma tộc.
Phá hủy kết giới xông vào Hư Thiên không phải là không thể, tiếc là truy binh đang ở phía sau, nàng không có thời gian. Đối diện với hành động bỏ đá xuống giếng của họ, Liễu Sao cười khẩy… hiến thân sao? Lư Sênh là thèm muốn thứ sức mạnh trên người nàng, chờ đến khi Tiên môn đánh nàng trọng thương, lúc đó chính là trai cò hại nhau, ngư ông đắc lợi, thật giỏi tính quá!
“Không dễ vậy đâu!”
Liễu Sao khẽ hừ, bỗng nhiên vận chân khí, dậm chân, mặt đất trong vòng trăm trượng vỡ nát.
Ma trận bị phá trong nháy mắt, kiếm trận ập tới.
“Ở nơi này!” Chúc Xung tự mình trấn giữ trận pháp, uy lực không giống người thường, Liễu Sao thu khí lại không kịp, vai bị thương chảy máu.
Tiên môn đã vây lại xung quanh.
Liễu Sao nén đau tránh né, tìm được kẽ hở rồi tung ra một chiêu nữa, địa khí tuôn ra ào ạt, ma lực đập thẳng vào kẽ hở của kiếm trận. Nhưng đúng vào lúc này, ba luồng tiên lực cực mạnh bất ngờ xuất hiện, cắt ngang ma chiêu của nàng.
“Thương cung chủ đến!” Các đệ tử vui mừng.
Tiên ảnh cao lớn giẫm sương khói xuất hiện, người mặc áo bào hình bát quái hoa văn mây tím, tay cầm ngọc như ý đen Đông Hải. Đó chính là Tiên minh thủ tọa, cung chủ Thanh Hoa cung Thương Kính. Tiếp đó là Nguyên Tây Thành, Vạn Vô tiên tôn, Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề cũng đồng loạt chạy đến.
“Diệt ma đầu, trừ tai họa cho lục giới.” Ngọc như ý đen đón gió hóa thành thần kiếm Cửu Ca, Thương Kính đích thân ra tay.
Tạ Lệnh Tề tham gia đội ngũ vây sát, chỉ có mỗi Vũ Tinh Hồ đứng bất động tại chỗ.
Sức mạnh thần bí trong cơ thể như biến mất hoàn toàn, trúng một đòn sau lưng, Liễu Sao cắn răng cố chống đỡ. Máu tươi tuôn qua kẻ răng chảy ra ngoài, nàng không rên một tiếng, vừa cố chắn kiếm trận vừa trực tiếp nhận một đòn của Nguyên Tây Thành. Xương vai bị gãy, cả vai phải bị lõm xuống, Liễu Sao thừa cơ vung chưởng trái đánh lui Nguyên Tây Thành, nàng nhắm kẽ hở định bỏ chạy.
Chợt một kiếm lao tới như chớp, xuyên thẳng qua bụng nàng, đẩy nàng ngã thẳng ra sau cắm trên mặt đất.
Chiêu này quá sức ác độc, tất cả mọi người đều sửng sốt, không kìm lòng được dừng động tác lại.
Nguyên Tây Thành nhíu mày: “Con…”
“Là đệ tử nhất thời nôn nóng.” Tạ Lệnh Tề cúi đầu: “Nhưng con nghĩ nếu để ả trốn thoát, sau này chẳng biết có bao nhiêu người sẽ bị hại, đệ tử không nên…”
“Thôi vậy.” Thương Kính lắc đầu: “Giết để bảo vệ thiên hạ, cũng không nên để ý quá nhiều.”
Liễu Sao cúi đầu, nhìn chuôi kiếm dưới bụng, nhìn máu dần dần tuôn ra khỏi miệng vết thương.
Thương tích đầy mình, cả thân mình đẫm máu, nhưng đã không còn vị tiên giả áo trắng đến cứu nữa.
Không thể hoàn thành ủy thác của hắn, lại vọng tưởng giúp hắn bảo vệ lục giới, còn kẻ kia dung túng, nuông chiều nàng, biến nàng thành một thứ rác rưởi…
Vũ Tinh Hồ bỗng bướclên trước: “Nàng ta thật có điều lạ lùng, chi bằng mang về thẩm vấn lại.”
“Ma nữ này lòng dạ độc ác, nhất định phải diệt trừ!” Chúc Xung ghét ác như thù, hoàn toàn không nể mặt Vũ Tinh Hồ, rút kiếm chém xuống.
Bóng kiếm hạ xuống đỉnh đầu, Liễu Sao không hề sợ hãi, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Quả nhiên, một luồng ánh sáng xanh tỏa ra từ giữa không trung, cửa ma cung đã mở ra, rất nhiều ma binh chen chúc ùa ra. Thương Kính cũng không ngờ đây chính là cửa vào ma cung, y ngạc nhiên kinh hoàng.
“Ma cung muốn cứu người! Khởi động trận pháp!” Chúc Xung hét lớn.
Lư Sênh chặn Chúc Xung. Vị Húc, Cấp Trung Đạo và vài tên ma tướng khác cũng chạy qua cản đám người Thương Kính, Nguyên Tây Thành. Bọn họ đều thèm khát sức mạnh trên người Liễu Sao, nên không thể để nàng bị Tiên môn giết chết.
Liễu Sao vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Người kia cứ lặng yên đứng dưới ma quang xanh lam, hoàn toàn không có ý định ra tay, đôi môi mỏng khẽ cong nhẹ, chỉ còn viên thủy tinh tím trên ngón tay lấp lánh không ngừng.
Vứt bỏ ư?
Không, không một ai có thể vứt bỏ nàng, vì vận mệnh của nàng không thuộc về bất kỳ ai, nàng sẽ không tự vứt bỏ bản thân!
Tiên ma quần đấu xuất hiện kẽ hở, khuôn mặt Liễu Sao tái nhợt, nàng khẽ khàng thở dốc, đôi mắt hạnh tỏa sáng khiến người ta sợ hãi, đôi mắt đó lấp lánh ánh sáng lạ lùng.
Ta không kiên cường, nhưng lại có quá nhiều cố chấp.
Rốt cuộc, có đệ tử phát hiện hành động của nàng: “Ả…ả….”
Tiếng hét sợ hãi khiến tất cả mọi người nhìn qua.
Cô gái nằm trên mặt đất cố sức nhúc nhích, dùng bàn tay trái còn lại nắm lấy chuôi kiếm trên bụng, nàng dốc hết sức, từng chút một rút thanh kiếm đang xuyên qua bụng nàng.
Kiếm được rút ra, máu tươi tuôn trào, nhưng nhanh chóng bị ma lực chặn lại.
Nàng bịt miệng vết thương trên bụng, lảo đảo đứng dậy, hung tợn trừng trừng nhìn người đứng giữa không trung: “Ngươi, chờ đó!”
Lư Sênh lập tức nhìn Vị Húc.
Vị Húc hiểu ý, y thoát thân chạy đến cản đường nàng.
Liễu Sao không hề lùi nửa bước, chỉ lạnh lùng chằm chằm nhìn vị Hộ pháp thiếu niên, nâng tay trái lên.
Cô gái trước mặt không hề xinh đẹp, thậm chí còn hơi xấu xí, nhưng ánh mắt cực kỳ hung tàn, ngang bướng không chấp nhận kết cục đã định.
Vị Húc nhìn nàng, mở miệng: “Chết không đáng sợ lắm đâu, sẽ qua nhanh thôi.”
Thật ra y đã ám chỉ với nàng, bảo nàng rời khỏi ma cung đừng quay về nữa. Liễu Sao lên tiếng: “Ngươi từng nhắc nhở ta, ta sẽ ghi nhớ.”
“Ta chưa từng nhắc nhở ngươi điều gì.” Vị Húc dường như thờ ơ cười nhạt, đôi mắt hoa đào tỏa ra yêu sắc: “Chỉ có Lư Sênh mới có thể mang đến tương lai cho Ma tộc.”
“Y cho Ma tộc thương lại thì tại sao ta lại phải chết!” Liễu Sao hung dữ, nghiêm mặt: “Ngươi tránh ra!”
Vị Húc đáp: “Ngươi trốn không thoát đâu.”
“Ta nhất định trốn thoát.” Liễu Sao cười lạnh lùng.
“Thật xin lỗi, tỷ tỷ.” Vị Húc ngã ngớn bước tới gần.
Có lẽ y muốn bắt sống nàng, nên ra tay không tàn nhẫn như ngày thường, cũng chưa dốc hết toàn lực. Tuy Liễu Sao bị thương ma lực giảm mạnh, nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn liều mạng, dùng một thức “Ranh giới phong nhứ” đánh bật Vị Húc.
Vị Húc không tiếp tục áp sát, Tạ Lệnh Tề và Vũ Tinh Hồ cũng đã chạy tới.
Đã sớm đoán được sẽ xảy ra một trận ác chiến, Liễu Sao cũng không hề e sợ, dốc hết sức lực vùng vẫy lần cuối.
Bỗng nhiên…
“Dừng tay!” Vài tiếng quát đồng loạt vang lên.
“Ninh nhi!” Tạ Lệnh Tề hét thất thanh.
Liễu Sao kinh hoàng, vội vàng đẩy người trước mặt ra cố hết sức chắn Giải Ma linh.
Nhưng sợi tơ sóng âm vẫn cắt đi vài miếng thịt của Lạc Ninh, nhưng cũng là vì Vũ Tinh Hồ thu chiêu lại đúng lúc.
Trán bị kiếm khí của Tạ Lệnh Tề cắt, máu tuôn xuống che mờ tầm mắt, Liễu Sao lăn trên mặt đất, bất chấp đau đón, vừa cố lau mắt vừa lo lắng gọi: “Lạc Ninh?”
“Liễu Sư tỷ!” Lạc Ninh chạy tới ôm nàng.
“Khóc gì mà khóc! Ta vẫn chưa chết!” Liễu Sao mắng Lạc Ninh, thuận tay lau đi dòng máu tuôn trên mặt nàng.
“Muội không khóc.” Đôi mắt đỏ hoe, Lạc Ninh thật không rơi lệ, thậm chí còn khẽ cong khóe miệng, dùng tiên thuật nhỏ bé cầm máu cho Liễu Sao.
Tạ Lệnh Tề tiến lên trước hai bước nhưng bị Liễu Sao trừng mắt đành dừng lại, y gọi: “Ninh nhi, mau đến đây!”
“Liễu sư tỷ sẽ không hại muội.” Lạc Ninh lắc đầu, nháy mắt với Liễu Sao.
Chúc Xung giận dữ: “Nha đầu nhà ngươi! Sao có thể tin tưởng ả!”
Nguyên Tây Thành dặn dò Vũ Tinh Hồ: “Dẫn con bé về đây.”
Cũng khó trách, Lạc Ninh vừa sinh đã bị phong ấn bằng chú thuật, cho đến khi hồn phách được chữa trị xong mới tỉnh lại, đây chẳng qua chỉ là chuyện cách đây mới mười mấy năm.Trong mắt mọi người, nàng mãi mãi là cô bé mười mấy tuổi, vẫn luôn được tiên giới bảo vệ, thiếu kinh nghiệm sống nên bị Liễu Sao lừa cũng không lạ lùng gì.
Không đợi Vũ Tinh Hồ bước thêm hai bước, Liễu Sao đột ngột bật dậy, tóm lấy cổ Lạc Ninh: “Ai dám bước tới! Ta giết con bé!”
“Khoan đã!”
“Ninh nhi!”
…
Tạ Lệnh Tề cuống quýt: “Ngươi dừng tay! Chúng ta thả ngươi là được! Không nên làm tổn thương người khác!”
“Dừng tay hết, dừng tay!” Vạn Vô tiên tôn liên tục khuyên: “Từ từ nói, từ từ nói!”
“Tiểu sư muội!” Một bóng người ngự kiếm xuất hiện trên không trung, chính là Thiệu Nam mồ hôi lạnh toát đầy đầu.
Nguyên Tây Thành quát hỏi: “Ngươi trông người thế nào vậy!”
“Không liên quan đến Thiệu sư huynh, là con lừa sư huynh.” Lạc Ninh cúi đầu nói: “Con xin lỗi, con không hiểu chuyện, nên mới… mắc mưu.”
Thương Kính thở dài, thu kiếm hạ lệnh: “Thôi vậy, thả ả ra.”
“Lại thêm phiền phức!” Chúc Xung nóng nảy, cười khẩy bảo: “Uổng công ta nhiều chuyện đến đây giúp đỡ, thì ra Nam Hoa phái cũng vì tình riêng bỏ qua đạo nghĩa!”
Lời y nói không những chỉ Lạc Ninh, mà cũng kéo cả chưởng giáo Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn theo, cũng ám chỉ chuyện lúc trước Lạc Ca che chở Liễu Sao khiến nhiều người tức giận. Tạ Lệnh Tề và vài tên đệ tử Nam Hoa phút chốc sắc mặt khó coi, đến cả Vũ Tinh Hồ cũng nhíu mày nhìn y.
Nguyên Tây Thành bình thản nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, Chúc chưởng giáo sao lại tức giận quá vậy.”
“Chúc chưởng giáo quá lời, Nam Hoa không dám vì tình riêng bỏ qua đạo nghĩa.” Tạ Lệnh Tề khách sáo: “Trác sư muội hôm trước từng nhắc tới, muội ấy nói vụ việc moi tim ở Thái Đàm thành có nhiều điểm rất đáng ngờ, chúng ta truy cứu chuyện Lạc sư đệ và Thương sư đệ, cũng là đạo nghĩa lục giới, quan tâm đến Ninh nhi sư muội vốn cũng là như thế. Tại hạ mặt dày, mong Chúc chưởng giáo nể tình Lạc sư đệ cả đời bôn ba vì Tiên môn, xin đừng trách.”
Lời y nói làm Chúc Xung sượng mặt.
“Lệnh Tề!” Nguyên Tây Thành quát y ngừng lại.
“Chư vị tranh cãi làm gì.” Thương Kính hòa giải: “Cứu người quan trọng hơn.”
Chúc Xung cũng biết mình lỡ lời: “Lão phu không nói nữa là được, các người tự lo liệu đi.”
Thương Kính vẫy vẫy ngọc như ý, ra hiệu mọi người nhường đường, Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề lập tức dẫn các đệ tử lùi về sau.
“Còn chưa đủ đâu.” Liễu Sao không sợ hãi, hếch cằm hướng về đám Lư Sênh: “Nếu ta không an toàn, cũng đừng mong người khác an toàn!”
Mọi người đã nhận ra nàng đoạn tuyệt với ma cung, Tạ Lệnh Tề vội vàng cho các đệ tử khởi động kiếm trận chặn đường đám Lư Sênh và Vị Húc.
Liễu Sao dẫn theo Lạc Ninh chậm rãi rời khỏi vòng chiến.
“Có trận pháp, phá trận trước.” Lạc Ninh bỗng thấp giọng nói: “Đi về hướng tây hai mươi dặm, hai mươi dặm là được rồi.”
Xương vai lún xuống, vẫn chưa được xử lý, lúc này trông cực kỳ buồn cười, Liễu Sao không thèm để ý, “hừ” bảo: “Một kiếm trận nho nhỏ có gì hơn người chứ!”
Vận chân nguyên, ma lực xông thẳng lên trời.
“Không ổn!” Chúc Xung hoảng sợ hét lên.
Tiếng nổ xông lên chín tầng trời, lớp mây dày đặc bị tách ra! Đất đá to như cái đấu bắn lên trời, đánh rơi mười mấy tên đệ ẩn mình giữa không trung.
Trong tích tắc, Liễu Sao đã mang Lạc Ninh đi xa.
******
Cách hai mươi dặm ở phía tây là một đồng cỏ mênh mông bát ngát, cỏ dại mọc lan tràn, một gốc cây cực kỳ tầm thường mọc trên đồng cỏ. Tiên môn đệ tử vội vã ngự kiếm lướt trên mặt cỏ truy tìm tung tích ma nữ bỏ trốn, thậm chí có thể nghe thấy giọng Thương Kính hạ lệnh.
“Rõ ràng chạy về phía này.” Tạ Lệnh Tề lo lắng nói: “Sao lại không thấy?”
“Ả đã bị thương, ma hồn tiêu tán chắc chắn sẽ chết, có lẽ không trốn xa được…” Thương Kính trầm ngâm.
“Không tận mắt chứng kiến, khó mà an tâm!” Chúc Xung ra lệnh “Truy tìm” rồi mang các đệ tử ngự kiếm bỏ đi xa.
“Chia nhau tìm kiếm.” Thương Kính cũng dẫn theo đệ tử bỏ đi.
Mặt đất rộng lớn không thể che giấu, thông thường chỉ có thể dựa vào gò đất để bố trí trận pháp, bởi vậy không một ai để ý đến. Chưa đầy một khắc, chỉ còn lại gốc cây duy nhất trên đồng cỏ, gió phất phơ lay động, cánh hoa rơi khẽ khàng hòa vào trong bóng đêm.
Liễu Sao nửa nằm dưới tàng cây, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Ninh giúp nàng xử lý vết thương, cố định lại ma cốt trên vai: “Đây là trận pháp ca ca muội bố trí, ca ca nghĩ nó không có tác dụng lớn, nên rất ít khi dùng tới.”
Đúng rồi, chỉ có trận pháp Lạc Ca bố trí mới giấu được Thương Kính. Hắn vẫn bảo vệ hai người, hắn vẫn luôn như vậy.
Ý chí ngoan cường rốt cuộc không thể đấu lại vết thương nghiêm trọng, sức mạnh chậm chạp xói mòn.
Có lẽ không thể tiếp tục chịu đựng được nữa? Liễu Sao nghĩ.
“Liễu sư tỷ!” Lạc Ninh lắc lắc nàng: “Không thể nghỉ ngơi, trận pháp này không lừa họ được lâu đâu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, tìm một nơi thật an toàn.”
Có một người ở bên cạnh, thật tốt quá. Liễu Sao mở to mắt nhìn Lạc Ninh rồi lại nhìn bầu trời tối đen, nàng chợt nói: “Muội về đi.”
Lạc Ninh dìu Liễu Sao, nghiêm túc nói: “Nếu chúng ta từ bỏ, vậy lúc trước liều mạng trốn đi có ý nghĩa gì chứ!”
“Không phải.” Liễu Sao lắc đầu, lòng vẫn chưa từng lơi lỏng. Thực Tâm ma không muốn nàng chết, lại càng không muốn nàng bị thương rơi vào tay đám Lư Sênh. Lạc Ninh có lẽ đã nằm trong kế hoạch của y, thoát khỏi Tiên môn và ma cung, kế tiếp nàng sẽ bị Thực Tâm ma đuổi giết, con đường lưu vong thật sự chỉ mới bắt đầu.
Lạc Ninh nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Chuyện muội muốn làm vốn rất nguy hiểm, ca ca không có ở đây, muội lại không thể tu luyện, quay trở về có lẽ sẽ chết già ở tiên giới. Nhưng nếu tỷ gặp chuyện bất trắc thì không còn ai có thể đối phó ma tiên.”
Lạc Ninh chăm chú nhìn vào đôi mắt Liễu Sao, chân thành nói: “Sư tỷ, muội sẽ có cách giúp tỷ.”
Cô gái trước mặt và bóng dáng vị tiên giả trong hồi ức như hòa làm một, bây giờ con bé muốn tiếp tục bảo vệ nàng sao? Liễu Sao đột ngột chống tay xuống mặt đất, loạng choạng đứng dậy: “Ha, ai muốn chết chứ! Đến lúc đó muội phải chạy nhanh đó, đừng liên lụy tỷ là được rồi.”
“Muội sẽ.” Lạc Ninh cong cong khóe mắt: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Hết chương 52
Đại đệ tử này họ Thiệu tên Nam, là đệ tử của chưởng giáo Nguyên Tây Thành, y biết Lạc Ninh không thể tu luyện thuật pháp nên rất thương xót, thân thiết trả lời: “Ở ngoài có chuyện, chưởng giáo đã đi cùng Chúc chưởng giáo và mọi người, tiểu sư muội đừng chạy lung tung.”
Lạc Ninh cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ thất vọng nói: “Vậy họ đã đi đâu rồi? Khi nào họ về? Muội có chuyện muốn tìm lão tiên tôn.”
“Ở đây rất gần Đông Hải, có lẽ ngày mai họ sẽ về.” Thiệu Nam cười bảo: “Chưởng giáo đặc biệt dặn chúng ta trông chừng muội, tiểu sư muội thích làm gì thì cứ nói với bọn huynh là được.”
Chưởng giáo Nam Hoa Nguyên Tây Thành trời sinh nghiêm trang kiệm lời, là người ngoài lạnh trong nóng, cực kỳ che chở đệ tử. Ông tận mắt chứng kiến Lạc Ninh trưởng thành. Bây giờ Lạc Ca đã mất, tuy trên đường đi ông không hề mở lời an ủi, nhưng vẫn âm thầm chăm sóc cho Lạc Ninh.
“Đa tạ sư huynh.” Lạc Ninh nói: “Muội chán quá, muội đến hồ nước bên cạnh cho cá ăn đây.”
“Bọn huynh…”
“Sư huynh cứ canh gác đi, tạm thời muội cũng không cần giúp đỡ.”
Ngắm hoa, cho cá ăn đều là trò vui của các thiếu nữ, Thiệu Nam biết nàng từ thuở bé: “Cũng được, chúng ta bàn chuyện bên này, muội tự chơi đi, cần gì thì cứ gọi bọn huynh.”
Nước từ kênh đổ vào trong hồ, tảng đá bên ngọn núi giả phủ đầy rêu xanh dài, có rất nhiều cá chép đỏ bơi qua các khe đá.
Làm sao liên lạc với yêu vương đây? Lạc Ninh đang đứng bên bờ phân vân, bỗng nhiên một bóng trắng loáng thoáng hiện trên mặt hồ, giống hệt một cái xác chết trôi.
Lạc Ninh hoảng sợ: “Ngươi…”
Gã yêu Ký Thủy cung kính truyền âm tới: “A Phù Quân sai thuộc hạ đi theo cô nương.”
Tình huống rất khẩn cấp, Lạc Ninh vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Ta muốn gặp A Phù Quân! Ngay lập tức!”
******
Đông Hải sóng triều lăn tăn, mây đen nặng trĩu, thỉnh thoảng có vài tên đệ tử Thanh Hoa cung ngự kiếm lướt qua bầu trời. Với tu vi của Liễu Sao hiện tại, muốn tránh khỏi họ rất dễ dàng. Nàng muốn bắt thi ma Thạch Lan nên vội vàng chạy tới nơi Cấp Trung Đạo chỉ, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng Lư Sênh và ma binh.
Có lẽ Thạch Lan đã rời khỏi, y đang dẫn người đuổi theo. Liễu Sao thầm cảnh giác, nàng thử tìm kiếm xung quanh, nhưng trong phạm vi mười dặm lại không hề phát hiện tung tích ma binh, thật bất ngờ tầng mây phía chân trời lại có hiện tượng lạ.
Tầng mây cuồn cuộn như báo hiệu một cơn bão táp, trong đó thoáng ẩn hiện tiên khí.
Không xong! Liễu Sao bẩm sinh rất mẫn cảm với linh khí, nàng lập tức lặn xuống biển.
Nàng vừa đến là gặp ngay Tiên môn, chỉ là trùng hợp hay là bẫy? Chỉ vì mệnh lệnh “Ngừng tu luyện” mà mấy ngày gần đây có rất nhiều người bất mãn trong ma cung. Cần phải đề phòng Lư Sênh, Nguyệt nhất định sẽ hiểu ý “trông chừng” là thế nào, nếu Lư Sênh thật có lòng phản bội, ít nhất hắn cũng phải báo với nàng một tiếng.
Ý của Tiên môn không rõ ràng, tình huống khá xấu, chi bằng quay về trước tìm hiểu cho rõ, Liễu Sao quyết định, dùng thủy độn rút lui.
Cách đó không xa, một bóng áo trắng xuất hiện trước mặt.
“Nguyên Tây Thành và Chúc Xung đang dẫn người tới.”
“Ngươi…”
A Phù Quân trong chớp mắt đã bước tới hơn mấy trượng, y quay lại nhìn nàng nhíu mày: “Còn không đi sao?”
Quả nhiên, Tiên môn đến vì nàng, chắc chắn là Lạc Ninh nhận được tin mới nhờ y đến báo. Liễu Sao cắn răng chần chừ một lát rồi theo sau y.
“Có lẽ Thương Kính cũng sẽ đến nhanh thôi.” Giọng A Phù Quân rất bình thản nhưng tốc độ ngày càng nhanh: “Họ đã thiết lập kiếm trận bao vây tám hướng, kiếm trận hợp lại chắc chắn không còn đường sống, đông bắc và tây bắc là hai mặt yếu nhất, ngươi đi bên nào?”
Đối diện với bao vây, chia nhau hành động là biện pháp thỏa đáng nhất, vừa có thể phân tán lực lượng của Tiên môn lại vừa có thể đánh đòn phủ đầu quấy nhiễu kế hoạch của Tiên môn, còn về phần sẽ kéo đến bao nhiêu kẻ thù thì đành dựa vào vận khí.
Đi hướng nào? Liễu Sao đảo con ngươi, chậm chạp mãi không đáp.
“Ta không tin lời hứa của ngươi với Ký Thủy tộc, nhưng ta hy vọng ngươi sống sốt.” A Phù Quân đáp: “Không có ta thì trước sau gì ngươi cũng phải chọn một con đường chạy trốn.”
Học được bài học từ lần trước, Liễu Sao hoàn toàn có lý do nghi ngờ động cơ của y. Nhưng y nói rất đúng, nếu y không nhắc nhở nàng ở đằng trước có kiếm trận bao vây tám mặt, nàng mà xông bừa vào, uy lực của kiếm trận Tiên môn không thể xem thường. Đợi đến lúc kiếm trận ở tám phía hợp lại làm một, đương nhiên nàng sẽ chạy trời không khỏi nắng. A Phù Quân chịu tới báo tin trước là muốn chủ động chia bớt áp lực, chí ít vẫn có thể tin tưởng được, chi bằng thử thời vận xem sao.
Liễu Sao không lập tức đưa ra lựa chọn mà thử dò hỏi y trước: “Ngươi đi bên nào?”
A Phù Quân đáp: “Kẽ hở ở phía tây bắc rất lớn, sức mạnh của kiếm trận cũng yếu nhất.”
Mơ hồ phát hiện y đang khinh bỉ nàng, Liễu Sao cũng hơi để ý, nhưng vẫn dày mặt nói: “Vậy ta đi về hướng tây bắc.”
“Hy vọng ngươi còn cơ hội thực hiện lời hứa.” A Phù Quân dứt lời lập tức hóa thành nước rồi tan biến.
Từng chứng kiến sức mạnh của Ký Thủy tộc trong biển cho nên Liễu Sao không dám trổ tài trước mặt y, nàng dứt khoát chọn con đường dễ ra nhất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phía tây bắc.
Bên ngoài ba dặm, kiếm khí tỏa ra lành lạnh.
Tất cả mọi trận pháp đều theo một nguyên lý chung, Liễu Sao đã quen với pháp trận của Võ đạo, vừa trông thấy cách sắp xếp theo bắc đẩu, lập tức biết ngay đây là Thất Tinh Phục Ma trận mà phái kiếm tiên thường dùng. Nàng từng nghe Tô Tín kể, sau thiên phạt vài năm lại bùng nổ đại chiến tiên ma, có rất nhiều kiếm trận cổ đã thất truyền trong Tiên môn. Bây giờ trong các kiếm trận còn lại thì Thất Tinh Phục Ma trận hay được dùng nhất, yêu cầu bố trận cũng thấp nhất, nhưng uy lực không thể xem thường.
Quả như A Phù Quân bảo, trận này có lẽ là kiếm trận yếu nhất trong tám mặt, cơ hội chạy thoát không nhỏ, vì thế Liễu Sao cực kỳ tin tưởng nhảy vào trong trận.
Khoảnh khắc vừa bước vào trận, nàng chợt nghe tiếng sấm gầm vang, ma nhãn đột ngột mất đi hiệu lực. Mắt không thể nhìn thấy trong nước, tai cũng không nghe thấy âm thanh gì, đúng là ngũ quan bị phong ấn. Tuy ngoài dự đoán, nhưng Liễu Sao cũng không lo sợ, nàng vận hết ma lực phá tan phong ấn. Giây phút thị giác quay lại, nàng lập tức trông thấy có bảy đốm sáng vàng kim đang ở trên đỉnh đầu, vừa trang nghiêm, vừa rộng lớn, đang chậm rãi áp thẳng xuống.
Dòng khí đập thẳng xuống, Thái Huyền kiếm khí dần ăn mòn ma thể.
Uy lực trận này quả danh bất hư truyền, nhưng thực lực hiện nay của Liễu Sao đã tiến bộ rất nhiều. Khi vừa bước vào trận ma lực hộ thể đã tự vận hành, sấm lửa bùng nổ đẩy tan Thái Huyền kiếm khí. Liễu Sao tìm đúng nơi sơ hở, ngưng tụ ma lực thành ba điểm sắc nhọn, cắt ngang kiếm thứ ba trong bắc đẩu.
Kiếm khí vỡ nát, màn đêm tối đen hoàn toàn biến mất.
Liễu Sao thừa cơ lao khỏi mặt biển, bắt gặp một người ngự phong đứng trên đầu ngọn sóng, đôi mắt sáng láng tựa như ánh sao thu, y phục trắng đỏ ngập tràn sức sống.
Giải Ma linh màu đỏ đã khởi động.
“Vũ sư huynh.” Liễu Sao thầm vận ma nguyên, lùi về sau: “Ở chỗ cũ bên cạnh núi Thường Dương…”
Nhắc đến “chỗ cũ”, quả nhiên trong đôi mắt Vũ Tinh Hồ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng trời sinh tính y rất cẩn thận nên vẫn không trả lời.
“Là Lạc sư đệ nói với ngươi.” Một người bước ra từ phía sau y.
“Tạ Lệnh Tề!” Gặp được kẻ thù cực kỳ phẫn nộ, Liễu Sao không lo nghĩ nhiều được nữa, nàng lập tức liều lĩnh xông về phía y.
Nếu y là Thực Tâm ma, vậy phải bắt y hiện hình.
Sử dụng chiêu mạnh nhất, lốc xoáy xuất hiện, nước biển bị hút lên không trung.
“Đây là…” Các đệ tử biến sắc.
Tạ Lệnh Tề không đoán được tu vi của nàng đã tăng tiến nhanh đến thế, y cuống cuồng lùi về sau.
“Muốn chạy ư?” Liễu Sao bấm ngón tay bắn ra, hai luồng trọc khí lượn vòng như dây lụa, lao thẳng về trước.
Thấy nàng ra sát chiêu với Tạ Lệnh Tề, tấm lòng diệt yêu trừ ma của Vũ Tinh Hồ dâng lên… Nàng có tu vi phi phàm nhất trong chúng ma, nếu để nàng tu thành Thiên ma thì hậu hoạn khó lường.
Tiên quyết bắn ra, Giải Ma linh tỏa ra hào quang giữa không trung, sát khí kích động sát khí.
Thật lòng Liễu Sao không muốn làm y bị thương, nên vội thu lại vài phần ma lực, phần lực còn lại đánh vào Giải Ma linh, đôi bên đều bị đánh văng ra chừng mười trượng.
Chúng đệ tử thiết lập lại kiếm trận, ngày càng thấy kiếm trận và Giải Ma linh phối hợp thêm chặt chẽ, Liễu Sao biết hôm nay không thể xử lý được Tạ Lệnh Tề. Đám Nguyên Tây Thành mãi mà chưa đến, hơn phân nửa là bị A Phù Quân kéo đi nơi khác, càng ở lâu càng bất lợi, nàng phải đánh nhanh thắng nhanh, phá vòng vây rồi nói sau.
Vừa có quyết định, ma tướng hiển lộ, chiếc vòng trên tay phát ra âm thanh “u u”.
Sững sờ trong chốc lát, ma lực đã ập tới, Vũ Tinh Hồ cảm thấy ngũ tạng đau buốt, văng xa khoảng sáu bảy trượng. Y ngẩng đầu lên bắt gặp Liễu Sao chạy tới trước mặt, vội vàng triệu hồi Giải Ma linh che chắn.
Nhưng Liễu Sao chỉ lướt qua y, rồi hóa thành gió bỏ chạy mất.
Tạ Lệnh Tề bước qua dìu y: “Sư huynh không sao chứ?”
“Không sao.” Vũ Tinh Hồ hoàn hồn lại rồi đứng dậy.
Tạ Lệnh Tề nói: “Thương cung chủ sắp đến, không thể để ma nữ bỏ trốn, chúng ta mau đuổi theo!”
“Từ từ đã.” Vũ Tinh Hồ nâng tay cản lại, nghi ngờ nói: “Ma nữ này có điều lạ lùng, không giống như giả vờ…”
Thân là đại đệ tử của mạch Tử Trúc phong, Vũ Tinh Hồ rất được chưởng giáo Nguyên Tây Thành xem trọng, đối diện với vị sư huynh này, Tạ Lệnh Tề cũng phải nhường nhịn ba phần: “Bất luận thế nào ả cũng là ma, ma tính khó diệt trừ, cuối cùng sẽ gây tai họa cho lục giới, đến cả Lạc sư đệ cũng…”
Vũ Tinh Hồ ảm đạm: “Thôi, bắt ả rồi nói sau.”
******
Lần này Tiên môn đến có chuẩn bị, Liễu Sao liên tiếp xông qua vài kiếm trận, cũng may tốc độ tu hành của nàng gần đây tăng tiến rất nhanh, hoàn toàn khác với khi đấu cùng Thực Tâm ma, cho nên mới còn một con đường sống.
Nhưng, tại sao Tiên môn lại biết tung tích của nàng? Liễu Sao cắn chặt môi, vội vàng chạy về ma cung.
Sự tin tưởng cuối cùng, ngươi tốt nhất đừng phụ lòng ta.
Dưới ma nhãn, cửa vào gần ngay trước mắt, ma ấn ánh lên cánh cửa màu lam tím, cửa vào ma cung không hề có động tĩnh. Liễu Sao thật bình tĩnh thử vài lần liên tục, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
“Các người dám!” Đôi mắt Liễu Sao đỏ ửng, đập hai chưởng vào cánh cửa.
Phản bội! Nàng định cứu họ, đổi lại họ phản bội nàng!
Ma lực chấn động kết giới ở Hư thiên, cánh cửa chấn động vặn vẹo, rốt cuộc có vài bóng người bước ra khỏi cánh cửa. Chính là Lư Sênh, Vị Húc và Cấp Trung Đạo.
“Sức mạnh của ngươi đủ để ngươi trở thành vinh quang của Ma tộc, nhưng là do ngươi từ bỏ cơ hội.” Giọng Lư Sênh thật lạnh lùng: “Tâm hướng về Tiên môn, ma cung không cần một ma tôn như thế.”
Đúng vậy, bọn họ muốn một kẻ giống như Trưng Nguyệt gây dựng Ma tộc lớn mạnh, một vị ma tôn hoành hành lục giới, chứ không phải như nàng vì thái bình của lục giới mà áp chế Ma tộc.
Liễu Sao không để tâm những lời họ nói, nàng chỉ chăm chăm nhìn bóng hình quen thuộc đứng cạnh họ.
Cố chấp muốn xác nhận, cố chấp chạy về đến đây, để chứng kiến phỏng đoán biến thành sự thật.
Vì hắn luôn bên nàng, cứu giúp nàng, cho nên nàng tha thứ sự lừa gạt của hắn, nàng nghĩ cho dù không yêu thì chí ít cũng có chút tình cảm. Nhưng chuyện trước mắt đã đánh tan tất cả ảo tưởng may mắn của nàng, kẻ đó vĩnh viễn là một vầng trăng bạc tình.
“Liễu Sao, ngươi còn muốn gì nữa không?” Hóa ra hắn đã có lựa chọn cho nên mới muốn bồi thường nàng, cũng giống hệt năm đó hắn gạt đi vận mệnh của nàng.
Chỉ có thế mà đã vội vàng muốn vứt bỏ sao?
Liễu Sao lặng lẽ trừng trừng nhìn bóng dáng kia, ánh mắt ngày càng tàn nhẫn, tựa như muốn nuốt sống hắn.
Người kia vẫn không một mảy may lay động, bình thản đứng nơi đó, tao nhã đến mức nếp gấp trên áo choàng cũng không hề thay đổi.
Tả sử Cấp Trung Đạo dẫn vài tên ma tướng xoay người về phía Vị Húc: “Ta nguyện tôn Địa Hộ pháp làm thánh tôn.”
Vị Húc không lên tiếng.
“Hiến thân vì Ma tộc, là cơ hội và sự chấp nhận duy nhất ngươi có.” Lư Sênh dứt lời rồi cùng mọi người biến mất sau cánh cửa.
Từ lúc cửa ma cung đóng lại, dòng khí trên không trung cũng bắt đầu biến đổi, sức mạnh cách ly trọc khí là kết giới của Ma tộc.
Phá hủy kết giới xông vào Hư Thiên không phải là không thể, tiếc là truy binh đang ở phía sau, nàng không có thời gian. Đối diện với hành động bỏ đá xuống giếng của họ, Liễu Sao cười khẩy… hiến thân sao? Lư Sênh là thèm muốn thứ sức mạnh trên người nàng, chờ đến khi Tiên môn đánh nàng trọng thương, lúc đó chính là trai cò hại nhau, ngư ông đắc lợi, thật giỏi tính quá!
“Không dễ vậy đâu!”
Liễu Sao khẽ hừ, bỗng nhiên vận chân khí, dậm chân, mặt đất trong vòng trăm trượng vỡ nát.
Ma trận bị phá trong nháy mắt, kiếm trận ập tới.
“Ở nơi này!” Chúc Xung tự mình trấn giữ trận pháp, uy lực không giống người thường, Liễu Sao thu khí lại không kịp, vai bị thương chảy máu.
Tiên môn đã vây lại xung quanh.
Liễu Sao nén đau tránh né, tìm được kẽ hở rồi tung ra một chiêu nữa, địa khí tuôn ra ào ạt, ma lực đập thẳng vào kẽ hở của kiếm trận. Nhưng đúng vào lúc này, ba luồng tiên lực cực mạnh bất ngờ xuất hiện, cắt ngang ma chiêu của nàng.
“Thương cung chủ đến!” Các đệ tử vui mừng.
Tiên ảnh cao lớn giẫm sương khói xuất hiện, người mặc áo bào hình bát quái hoa văn mây tím, tay cầm ngọc như ý đen Đông Hải. Đó chính là Tiên minh thủ tọa, cung chủ Thanh Hoa cung Thương Kính. Tiếp đó là Nguyên Tây Thành, Vạn Vô tiên tôn, Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề cũng đồng loạt chạy đến.
“Diệt ma đầu, trừ tai họa cho lục giới.” Ngọc như ý đen đón gió hóa thành thần kiếm Cửu Ca, Thương Kính đích thân ra tay.
Tạ Lệnh Tề tham gia đội ngũ vây sát, chỉ có mỗi Vũ Tinh Hồ đứng bất động tại chỗ.
Sức mạnh thần bí trong cơ thể như biến mất hoàn toàn, trúng một đòn sau lưng, Liễu Sao cắn răng cố chống đỡ. Máu tươi tuôn qua kẻ răng chảy ra ngoài, nàng không rên một tiếng, vừa cố chắn kiếm trận vừa trực tiếp nhận một đòn của Nguyên Tây Thành. Xương vai bị gãy, cả vai phải bị lõm xuống, Liễu Sao thừa cơ vung chưởng trái đánh lui Nguyên Tây Thành, nàng nhắm kẽ hở định bỏ chạy.
Chợt một kiếm lao tới như chớp, xuyên thẳng qua bụng nàng, đẩy nàng ngã thẳng ra sau cắm trên mặt đất.
Chiêu này quá sức ác độc, tất cả mọi người đều sửng sốt, không kìm lòng được dừng động tác lại.
Nguyên Tây Thành nhíu mày: “Con…”
“Là đệ tử nhất thời nôn nóng.” Tạ Lệnh Tề cúi đầu: “Nhưng con nghĩ nếu để ả trốn thoát, sau này chẳng biết có bao nhiêu người sẽ bị hại, đệ tử không nên…”
“Thôi vậy.” Thương Kính lắc đầu: “Giết để bảo vệ thiên hạ, cũng không nên để ý quá nhiều.”
Liễu Sao cúi đầu, nhìn chuôi kiếm dưới bụng, nhìn máu dần dần tuôn ra khỏi miệng vết thương.
Thương tích đầy mình, cả thân mình đẫm máu, nhưng đã không còn vị tiên giả áo trắng đến cứu nữa.
Không thể hoàn thành ủy thác của hắn, lại vọng tưởng giúp hắn bảo vệ lục giới, còn kẻ kia dung túng, nuông chiều nàng, biến nàng thành một thứ rác rưởi…
Vũ Tinh Hồ bỗng bướclên trước: “Nàng ta thật có điều lạ lùng, chi bằng mang về thẩm vấn lại.”
“Ma nữ này lòng dạ độc ác, nhất định phải diệt trừ!” Chúc Xung ghét ác như thù, hoàn toàn không nể mặt Vũ Tinh Hồ, rút kiếm chém xuống.
Bóng kiếm hạ xuống đỉnh đầu, Liễu Sao không hề sợ hãi, ngược lại ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Quả nhiên, một luồng ánh sáng xanh tỏa ra từ giữa không trung, cửa ma cung đã mở ra, rất nhiều ma binh chen chúc ùa ra. Thương Kính cũng không ngờ đây chính là cửa vào ma cung, y ngạc nhiên kinh hoàng.
“Ma cung muốn cứu người! Khởi động trận pháp!” Chúc Xung hét lớn.
Lư Sênh chặn Chúc Xung. Vị Húc, Cấp Trung Đạo và vài tên ma tướng khác cũng chạy qua cản đám người Thương Kính, Nguyên Tây Thành. Bọn họ đều thèm khát sức mạnh trên người Liễu Sao, nên không thể để nàng bị Tiên môn giết chết.
Liễu Sao vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Người kia cứ lặng yên đứng dưới ma quang xanh lam, hoàn toàn không có ý định ra tay, đôi môi mỏng khẽ cong nhẹ, chỉ còn viên thủy tinh tím trên ngón tay lấp lánh không ngừng.
Vứt bỏ ư?
Không, không một ai có thể vứt bỏ nàng, vì vận mệnh của nàng không thuộc về bất kỳ ai, nàng sẽ không tự vứt bỏ bản thân!
Tiên ma quần đấu xuất hiện kẽ hở, khuôn mặt Liễu Sao tái nhợt, nàng khẽ khàng thở dốc, đôi mắt hạnh tỏa sáng khiến người ta sợ hãi, đôi mắt đó lấp lánh ánh sáng lạ lùng.
Ta không kiên cường, nhưng lại có quá nhiều cố chấp.
Rốt cuộc, có đệ tử phát hiện hành động của nàng: “Ả…ả….”
Tiếng hét sợ hãi khiến tất cả mọi người nhìn qua.
Cô gái nằm trên mặt đất cố sức nhúc nhích, dùng bàn tay trái còn lại nắm lấy chuôi kiếm trên bụng, nàng dốc hết sức, từng chút một rút thanh kiếm đang xuyên qua bụng nàng.
Kiếm được rút ra, máu tươi tuôn trào, nhưng nhanh chóng bị ma lực chặn lại.
Nàng bịt miệng vết thương trên bụng, lảo đảo đứng dậy, hung tợn trừng trừng nhìn người đứng giữa không trung: “Ngươi, chờ đó!”
Lư Sênh lập tức nhìn Vị Húc.
Vị Húc hiểu ý, y thoát thân chạy đến cản đường nàng.
Liễu Sao không hề lùi nửa bước, chỉ lạnh lùng chằm chằm nhìn vị Hộ pháp thiếu niên, nâng tay trái lên.
Cô gái trước mặt không hề xinh đẹp, thậm chí còn hơi xấu xí, nhưng ánh mắt cực kỳ hung tàn, ngang bướng không chấp nhận kết cục đã định.
Vị Húc nhìn nàng, mở miệng: “Chết không đáng sợ lắm đâu, sẽ qua nhanh thôi.”
Thật ra y đã ám chỉ với nàng, bảo nàng rời khỏi ma cung đừng quay về nữa. Liễu Sao lên tiếng: “Ngươi từng nhắc nhở ta, ta sẽ ghi nhớ.”
“Ta chưa từng nhắc nhở ngươi điều gì.” Vị Húc dường như thờ ơ cười nhạt, đôi mắt hoa đào tỏa ra yêu sắc: “Chỉ có Lư Sênh mới có thể mang đến tương lai cho Ma tộc.”
“Y cho Ma tộc thương lại thì tại sao ta lại phải chết!” Liễu Sao hung dữ, nghiêm mặt: “Ngươi tránh ra!”
Vị Húc đáp: “Ngươi trốn không thoát đâu.”
“Ta nhất định trốn thoát.” Liễu Sao cười lạnh lùng.
“Thật xin lỗi, tỷ tỷ.” Vị Húc ngã ngớn bước tới gần.
Có lẽ y muốn bắt sống nàng, nên ra tay không tàn nhẫn như ngày thường, cũng chưa dốc hết toàn lực. Tuy Liễu Sao bị thương ma lực giảm mạnh, nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn liều mạng, dùng một thức “Ranh giới phong nhứ” đánh bật Vị Húc.
Vị Húc không tiếp tục áp sát, Tạ Lệnh Tề và Vũ Tinh Hồ cũng đã chạy tới.
Đã sớm đoán được sẽ xảy ra một trận ác chiến, Liễu Sao cũng không hề e sợ, dốc hết sức lực vùng vẫy lần cuối.
Bỗng nhiên…
“Dừng tay!” Vài tiếng quát đồng loạt vang lên.
“Ninh nhi!” Tạ Lệnh Tề hét thất thanh.
Liễu Sao kinh hoàng, vội vàng đẩy người trước mặt ra cố hết sức chắn Giải Ma linh.
Nhưng sợi tơ sóng âm vẫn cắt đi vài miếng thịt của Lạc Ninh, nhưng cũng là vì Vũ Tinh Hồ thu chiêu lại đúng lúc.
Trán bị kiếm khí của Tạ Lệnh Tề cắt, máu tuôn xuống che mờ tầm mắt, Liễu Sao lăn trên mặt đất, bất chấp đau đón, vừa cố lau mắt vừa lo lắng gọi: “Lạc Ninh?”
“Liễu Sư tỷ!” Lạc Ninh chạy tới ôm nàng.
“Khóc gì mà khóc! Ta vẫn chưa chết!” Liễu Sao mắng Lạc Ninh, thuận tay lau đi dòng máu tuôn trên mặt nàng.
“Muội không khóc.” Đôi mắt đỏ hoe, Lạc Ninh thật không rơi lệ, thậm chí còn khẽ cong khóe miệng, dùng tiên thuật nhỏ bé cầm máu cho Liễu Sao.
Tạ Lệnh Tề tiến lên trước hai bước nhưng bị Liễu Sao trừng mắt đành dừng lại, y gọi: “Ninh nhi, mau đến đây!”
“Liễu sư tỷ sẽ không hại muội.” Lạc Ninh lắc đầu, nháy mắt với Liễu Sao.
Chúc Xung giận dữ: “Nha đầu nhà ngươi! Sao có thể tin tưởng ả!”
Nguyên Tây Thành dặn dò Vũ Tinh Hồ: “Dẫn con bé về đây.”
Cũng khó trách, Lạc Ninh vừa sinh đã bị phong ấn bằng chú thuật, cho đến khi hồn phách được chữa trị xong mới tỉnh lại, đây chẳng qua chỉ là chuyện cách đây mới mười mấy năm.Trong mắt mọi người, nàng mãi mãi là cô bé mười mấy tuổi, vẫn luôn được tiên giới bảo vệ, thiếu kinh nghiệm sống nên bị Liễu Sao lừa cũng không lạ lùng gì.
Không đợi Vũ Tinh Hồ bước thêm hai bước, Liễu Sao đột ngột bật dậy, tóm lấy cổ Lạc Ninh: “Ai dám bước tới! Ta giết con bé!”
“Khoan đã!”
“Ninh nhi!”
…
Tạ Lệnh Tề cuống quýt: “Ngươi dừng tay! Chúng ta thả ngươi là được! Không nên làm tổn thương người khác!”
“Dừng tay hết, dừng tay!” Vạn Vô tiên tôn liên tục khuyên: “Từ từ nói, từ từ nói!”
“Tiểu sư muội!” Một bóng người ngự kiếm xuất hiện trên không trung, chính là Thiệu Nam mồ hôi lạnh toát đầy đầu.
Nguyên Tây Thành quát hỏi: “Ngươi trông người thế nào vậy!”
“Không liên quan đến Thiệu sư huynh, là con lừa sư huynh.” Lạc Ninh cúi đầu nói: “Con xin lỗi, con không hiểu chuyện, nên mới… mắc mưu.”
Thương Kính thở dài, thu kiếm hạ lệnh: “Thôi vậy, thả ả ra.”
“Lại thêm phiền phức!” Chúc Xung nóng nảy, cười khẩy bảo: “Uổng công ta nhiều chuyện đến đây giúp đỡ, thì ra Nam Hoa phái cũng vì tình riêng bỏ qua đạo nghĩa!”
Lời y nói không những chỉ Lạc Ninh, mà cũng kéo cả chưởng giáo Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn theo, cũng ám chỉ chuyện lúc trước Lạc Ca che chở Liễu Sao khiến nhiều người tức giận. Tạ Lệnh Tề và vài tên đệ tử Nam Hoa phút chốc sắc mặt khó coi, đến cả Vũ Tinh Hồ cũng nhíu mày nhìn y.
Nguyên Tây Thành bình thản nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, Chúc chưởng giáo sao lại tức giận quá vậy.”
“Chúc chưởng giáo quá lời, Nam Hoa không dám vì tình riêng bỏ qua đạo nghĩa.” Tạ Lệnh Tề khách sáo: “Trác sư muội hôm trước từng nhắc tới, muội ấy nói vụ việc moi tim ở Thái Đàm thành có nhiều điểm rất đáng ngờ, chúng ta truy cứu chuyện Lạc sư đệ và Thương sư đệ, cũng là đạo nghĩa lục giới, quan tâm đến Ninh nhi sư muội vốn cũng là như thế. Tại hạ mặt dày, mong Chúc chưởng giáo nể tình Lạc sư đệ cả đời bôn ba vì Tiên môn, xin đừng trách.”
Lời y nói làm Chúc Xung sượng mặt.
“Lệnh Tề!” Nguyên Tây Thành quát y ngừng lại.
“Chư vị tranh cãi làm gì.” Thương Kính hòa giải: “Cứu người quan trọng hơn.”
Chúc Xung cũng biết mình lỡ lời: “Lão phu không nói nữa là được, các người tự lo liệu đi.”
Thương Kính vẫy vẫy ngọc như ý, ra hiệu mọi người nhường đường, Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề lập tức dẫn các đệ tử lùi về sau.
“Còn chưa đủ đâu.” Liễu Sao không sợ hãi, hếch cằm hướng về đám Lư Sênh: “Nếu ta không an toàn, cũng đừng mong người khác an toàn!”
Mọi người đã nhận ra nàng đoạn tuyệt với ma cung, Tạ Lệnh Tề vội vàng cho các đệ tử khởi động kiếm trận chặn đường đám Lư Sênh và Vị Húc.
Liễu Sao dẫn theo Lạc Ninh chậm rãi rời khỏi vòng chiến.
“Có trận pháp, phá trận trước.” Lạc Ninh bỗng thấp giọng nói: “Đi về hướng tây hai mươi dặm, hai mươi dặm là được rồi.”
Xương vai lún xuống, vẫn chưa được xử lý, lúc này trông cực kỳ buồn cười, Liễu Sao không thèm để ý, “hừ” bảo: “Một kiếm trận nho nhỏ có gì hơn người chứ!”
Vận chân nguyên, ma lực xông thẳng lên trời.
“Không ổn!” Chúc Xung hoảng sợ hét lên.
Tiếng nổ xông lên chín tầng trời, lớp mây dày đặc bị tách ra! Đất đá to như cái đấu bắn lên trời, đánh rơi mười mấy tên đệ ẩn mình giữa không trung.
Trong tích tắc, Liễu Sao đã mang Lạc Ninh đi xa.
******
Cách hai mươi dặm ở phía tây là một đồng cỏ mênh mông bát ngát, cỏ dại mọc lan tràn, một gốc cây cực kỳ tầm thường mọc trên đồng cỏ. Tiên môn đệ tử vội vã ngự kiếm lướt trên mặt cỏ truy tìm tung tích ma nữ bỏ trốn, thậm chí có thể nghe thấy giọng Thương Kính hạ lệnh.
“Rõ ràng chạy về phía này.” Tạ Lệnh Tề lo lắng nói: “Sao lại không thấy?”
“Ả đã bị thương, ma hồn tiêu tán chắc chắn sẽ chết, có lẽ không trốn xa được…” Thương Kính trầm ngâm.
“Không tận mắt chứng kiến, khó mà an tâm!” Chúc Xung ra lệnh “Truy tìm” rồi mang các đệ tử ngự kiếm bỏ đi xa.
“Chia nhau tìm kiếm.” Thương Kính cũng dẫn theo đệ tử bỏ đi.
Mặt đất rộng lớn không thể che giấu, thông thường chỉ có thể dựa vào gò đất để bố trí trận pháp, bởi vậy không một ai để ý đến. Chưa đầy một khắc, chỉ còn lại gốc cây duy nhất trên đồng cỏ, gió phất phơ lay động, cánh hoa rơi khẽ khàng hòa vào trong bóng đêm.
Liễu Sao nửa nằm dưới tàng cây, sắc mặt tái nhợt.
Lạc Ninh giúp nàng xử lý vết thương, cố định lại ma cốt trên vai: “Đây là trận pháp ca ca muội bố trí, ca ca nghĩ nó không có tác dụng lớn, nên rất ít khi dùng tới.”
Đúng rồi, chỉ có trận pháp Lạc Ca bố trí mới giấu được Thương Kính. Hắn vẫn bảo vệ hai người, hắn vẫn luôn như vậy.
Ý chí ngoan cường rốt cuộc không thể đấu lại vết thương nghiêm trọng, sức mạnh chậm chạp xói mòn.
Có lẽ không thể tiếp tục chịu đựng được nữa? Liễu Sao nghĩ.
“Liễu sư tỷ!” Lạc Ninh lắc lắc nàng: “Không thể nghỉ ngơi, trận pháp này không lừa họ được lâu đâu, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, tìm một nơi thật an toàn.”
Có một người ở bên cạnh, thật tốt quá. Liễu Sao mở to mắt nhìn Lạc Ninh rồi lại nhìn bầu trời tối đen, nàng chợt nói: “Muội về đi.”
Lạc Ninh dìu Liễu Sao, nghiêm túc nói: “Nếu chúng ta từ bỏ, vậy lúc trước liều mạng trốn đi có ý nghĩa gì chứ!”
“Không phải.” Liễu Sao lắc đầu, lòng vẫn chưa từng lơi lỏng. Thực Tâm ma không muốn nàng chết, lại càng không muốn nàng bị thương rơi vào tay đám Lư Sênh. Lạc Ninh có lẽ đã nằm trong kế hoạch của y, thoát khỏi Tiên môn và ma cung, kế tiếp nàng sẽ bị Thực Tâm ma đuổi giết, con đường lưu vong thật sự chỉ mới bắt đầu.
Lạc Ninh nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Chuyện muội muốn làm vốn rất nguy hiểm, ca ca không có ở đây, muội lại không thể tu luyện, quay trở về có lẽ sẽ chết già ở tiên giới. Nhưng nếu tỷ gặp chuyện bất trắc thì không còn ai có thể đối phó ma tiên.”
Lạc Ninh chăm chú nhìn vào đôi mắt Liễu Sao, chân thành nói: “Sư tỷ, muội sẽ có cách giúp tỷ.”
Cô gái trước mặt và bóng dáng vị tiên giả trong hồi ức như hòa làm một, bây giờ con bé muốn tiếp tục bảo vệ nàng sao? Liễu Sao đột ngột chống tay xuống mặt đất, loạng choạng đứng dậy: “Ha, ai muốn chết chứ! Đến lúc đó muội phải chạy nhanh đó, đừng liên lụy tỷ là được rồi.”
“Muội sẽ.” Lạc Ninh cong cong khóe mắt: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Hết chương 52
Danh sách chương