Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Bên ngoài hơi nóng cuồn cuộn, trong đại điện Trọng Hoa cung rất tĩnh lặng, không khí như bị đóng băng.
Một lúc sau, Vạn Vô tiên tôn mới thở dài: “Chuyện này cuối cùng sao lại như thế?”
“Cừu sư thúc bặc trắc, kiếp nạn Tiên môn vẫn chưa hóa giải, ma anh không còn trên thế gian nữa,” Lạc Ca nói, “kiếp nạn Tiên môn sinh ra cùng với ma anh, kiếp nạn chưa hóa giải, có thể thấy người hấp thụ ma anh vẫn còn sống.”
Tất cả mọi người đều cho rằng Thực Tâm ma đã đền tội, y lại dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để thuyết phục Thương Kính và các chưởng giáo.
Nguyên Tây Thành mở miệng: “Có lẽ Trưng Nguyệt đã đưa ma anh về ma cung.”
“Nếu Trưng Nguyệt đã hấp thụ ma anh thì không thể im lặng cho đến bây giờ,” Lạc Ca nói, “Thực Tâm ma được gọi là ma khí của trời đất, con đã đọc sách cổ hiện có của lục giới, không hề phát hiện ghi chép liên quan đến y, lời đồn có thể là bịa đặt, lục giới vốn không có Thực Tâm ma.”
“Ý con là?”
“Thân có thanh khí, Thực Tâm, chưa chắc đã là ma.”
Nguyên Tây Thành nhíu mày: “Con nghi ngờ Tiên môn.”
Vạn Vô tiên tôn nói: “Không thể nào, sát khí của ma anh, chỉ Ma tộc mới có thể hấp thụ.”
Lạc Ca đáp lại: “Tốc độ tu luyện của ma đạo có thể nói là hàng đầu lục giới, đã có các tiền bối chứng minh điều đó. Tiên ma không thể tu hành cùng lúc, nếu cùng là tự tìm đường chết. Vì ma đạo nạp trọc khí hung tàn để tu luyện, sát khí xung khắc với sức mạnh không hề nhỏ, dù là tiên thể cũng khó chịu đựng nổi, ngũ tạng đương nhiên bị tàn phá, ma tộc dùng ma đan để chứa đựng nên không sao cả.”
Vạn Vô tiên tôn đồng ý: “Đúng, vậy con…”
Lạc Ca nói: “Thực Tâm ma liên tục lấy tim ngươi, khiến cho con nghĩ đến Giá Thể Thuật của tà tiên, dùng tim người thay thế để tiếp nhận sát khí đánh vào cơ thể, tránh cho trái tim của bản thân bị nổ tung.”
Nguyên Tây Thành nghiêm khắc: “Không thể nào!”
Vạn Vô tiên tôn lắc đầu: “Chuyện này không khác gì uống rượu độc giải khát, ai lại ngu xuẩn vậy chứ?”
“Con chỉ nghi ngờ thôi, chưa chắc đã là người của Tiên môn, cũng có thể là người tu đạo,” Lạc Ca tiếp, “Lần này, con mời Cừu sư thúc bặc trắc, Thức Kính đã hiện thế.”
Vạn Vô tiên tôn ngạc nhiên: “Nghe nói Thức Kính là di vật của Thần hoàng, có thể phân biệt tiên ma, con tin có vật ấy thật sao?”
“Tin đồn vô căn cứ chưa hẳn không có nguyên nhân, đã có ghi chép lại thì cũng có thể tin. Con và Thương cung chủ đã bàn bạc, con sẽ đích thân đến Đại Hoang trước để tìm Thức Kính,” Lạc Ca nói tới đây, đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Người con nghi ngờ, không chỉ có Thực Tâm ma, về phần Trưng Nguyệt cũng…”, hắn dừng lại…
Bên ngoài sườn núi gió nóng hầm hập, tiếng ve râm ran trên thân trúc, cách đó không xa mấy con tiên hạc nhàn nhã đi lại trong rừng. Cây cầu mây nối giữa Tử Trúc phong và ngọn núi cao nhất Nam Hoa. Sương mờ như kết giới ngăn cách Tử Trúc phong và bên ngoài, giống hệt như hai vùng trời, không thể bước về phía trước.
Sau kiếp nạn, khí hậu tiên giới thay đổi khác thường, khí lạnh của dòng Tứ Hải cũng không chống đỡ được cái nắng hè chói chang. Liễu Sao là ma thể, vốn không sợ nóng lạnh, chỉ là ánh mặt trời ở tiên giới mạnh quá mức, khiến ma lực trong cơ thể bị mất cân bằng. Vừa rồi nàng đánh đàn nhưng trong lòng phiền muộn mới chạy ra ngoài, vì gần đây biểu hiện của nàng cũng coi như có quy củ nên Lạc Ca giảm bớt hạn chế, cho phép nàng đi lại trong Tử Trúc phong.
Năm tháng không hề xóa đi dấu vết còn lưu lại của kiếp nạn, mười hai ngọn núi lớn nhỏ trên Nam Hoa chìm trong ráng mây rực rỡ, đối diện là ngọn núi cao nhất Nam Hoa nơi có dấu vết tàn phá cực kỳ rõ ràng. Cả đỉnh Nam Hoa như bị một chiếc búa lớn bổ đôi, chỉ còn vỏn vẹn một nửa đứng sừng sững trong biển mây. Nghe nói năm đó, thiên phạt giáng xuống, các vị tiên tôn liều chết bảo vệ cột mốc lục giới, một nửa ngọn Nam Hoa đã bị phá hủy trong thiên phạt. Đại chiến tiên ma trăm năm trước có thể nói là đại kiếp nạn của Tiên môn, Ma tộc liều lĩnh tấn công núi Nam Hoa, mưu đồ xông lên Thông Thiên môn phá hủy cột mốc lục giới, cả ngọn núi Nam Hoa suýt nữa sụp đổ.
Các thế hệ Ma tộc không tiếc trả giá muốn phá hủy cột mốc lục giới, tấm bia đó có quan hệ thế nào với ma tính? Hay đúng như lời Nguyệt nói, cột mộc lục giới chính là tương lai của Ma tộc? Tiên môn vì chúng sinh mà bảo vệ, Ma tộc vì tương lai mà hủy diệt, rốt cuộc là ai đúng ai sai?
Liễu Sao không nghĩ ra đáp án.
Nhưng nàng cũng không có khả năng phá hủy cột mốc lục giới, bây giờ khống chế ma tính tiếp tục tu luyện mới là quan trọng nhất. Nàng muốn giết Thương Kính trả thù, còn có Thực Tâm ma thực sự kia nữa! Tiên môn cho rằng Thực Tâm ma đã chết, nếu có người mất tích cũng không nghĩ đến y, chỉ là y thay đổi hình thức gây tội ác mà thôi.
Gió mát quấn quanh chân, xua tan suy nghĩ nóng nảy, Liễu Sao định trở về Trọng Hoa cung, vừa đi tới sườn núi, phía sau vang lên tiếng cười nói.
Mấy đệ tử Nam Hoa bước lên bậc thang, người đi trước mặt mày sáng sủa mặc lam bào, đôi mắt nhỏ ôn hòa, miệng mỉm cười, pha lẫn chút phong thái khiêm tốn hơn người, chính là Tạ Lệnh Tề. Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn đang bàn chuyện chính sự ở Trọng Hoa cung, y dẫn theo bốn đệ tử đến tìm Nguyên Tây Thành, đương nhiên có thể vào được kết giới.
Kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt, đôi mắt Liễu Sao co lại, tròng trắng dần trở thành đỏ ửng.
Dù không phải theo ý Lạc Ca, trên thực tế, Liễu Sao thật sự không dám ra tay.
Tu vi của bản thân còn chưa đủ, hiện tại lại ở trong địa phận Nam Hoa phái, muốn giết Tạ Lệnh Tề là chuyện không thể, đành phải nhẫn nại chờ sau này có cơ hội rồi tính sau.
Tơ máu trong mắt dần biến mất, Liễu Sao thu hồi tầm mắt, bước chân nhanh hơn.
“Liễu sư muội?” Tạ Lệnh Tế cố tình kêu nàng.
Nghe giọng nói đầy dối trá kia, Liễu Sao cảm thấy vô cùng ghê tởm, cố gắng kiềm chế sát tính đang nổi dậy, không thèm để ý tới y.
Mấy tên đệ tử khác không khỏi tức tối.
“Tạ sư huynh có ý tốt hỏi thăm, ả lại không biết tốt xấu!” Một nữ đệ tử nói, “Ma nữ này hại Thương thiếu cung chủ, có lẽ trước đó cũng từng giúp Trưng Nguyệt làm việc ác, ta nói nên chém một kiếm cho rồi!”
Một nữ đệ tử khác chen lời: “Đáng lẽ Lạc sư thúc không nên cứu ả, không biết Lạc sư thúc nghĩ gì nữa!”
Liễu Sao nghe vậy cuối cùng không bước đi được nữa, xoay người đáp trả: “Hắn nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến ngươi!”
“Ngươi!”
“Ai chẳng biết các ngươi đều thích hắn, có bản lĩnh thì gọi hắn đến đây nhìn các ngươi một cái đi!”
“Nói năng bậy bạ!” Nữ đệ tử kia vô cùng xấu hổ, không để ý đến Tạ Lệnh Tề ngăn cản, vung tay muốn dạy dỗ nàng. Không ngờ Lạc Ca vốn không hề phong ấn Liễu Sao, nên nàng phất tay đẩy nữ đệ tử kia ra ngoài vài bước.
Đến lúc này, cả đám đều căng thẳng.
Liễu Sao cũng chẳng sợ, ai bảo bọn họ trêu chọc nàng trước, không đánh bị thương nặng là may rồi!
“Ả vẫn còn sử dụng được ma lực!” Nữ đệ tử kia sợ hãi kêu lên, “Tạ sư thúc mau bắt ả đi!”
Tạ Lệnh Tề ngăn lại: “Được rồi, Lạc sư đệ làm vậy tất có dụng ý của đệ ấy, dù sao chuyện của Trưng Nguyệt…”
Nam đệ tử bên cạnh lên tiếng; “Trưng Nguyệt vốn đáng chết, Tiên môn trừ hại vì lục giới có gì không ổn!”
Y dám nói Lục Ly đáng chết! Liễu Sao chợt nổi giận, chỉ cảm thấy mấy khuôn mặt kia nhìn kiểu gì cũng đáng giận, khiến người ta oán hận! Hận không thể xé nát rồi ăn tươi nuốt sống bọn chúng!
Chớp mắt, đôi mắt hạnh lại đỏ rực!
“Sư huynh cẩn thận!” Có tiếng kêu sợ hãi.
Nàng ra tay đột ngột, Tạ Lệnh Tề không kịp phòng bị, vội vàng lắc mình tránh né, trong tay lập tức hiện ra một thanh trường kiếm, ra sát chiêu không chút khách khí.
Nóng giận không thể kìm chế, ma tính tăng vọt. Liễu Sao không lùi cũng không tránh, nhẹ nhàng ngả người về phía trước. Giang hai tay, ma lực cuồn cuộn phá vỡ sát chiêu, hóa thành hai dải lụa đen, uốn éo như rắn cuốn lấy chân tay Tạ Lệnh Tề. Tạ Lệnh Tề vào Tiên môn đã nhiều năm, thực lực không tầm thường, tiên ấn lóe lên, bốn dải lụa bị cắt đứt biến thành vô số mảnh nhỏ bay trong không trung.
Không thể tưởng tượng nổi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tu vi của con bé đã đến mức này, nếu có thêm thời gian…Tạ Lệnh Tề lui về phía sau: “Liễu sư muội, muội bình tĩnh chút!”
“Lạc sư huynh có lòng tốt giữ lại tính mạng của ả, không ngờ ả vốn bất trị!” Nam đệ tử kia không nhịn nổi liền rút kiếm. “Nói lại cho Lạc sư huynh rõ ràng, là ả ta muốn chết!”
Tạ Lệnh Tề ngăn cản y: “Liễu sư muội, kiếm không có mắt, muội còn mang bộ dạng uy hiếp như vậy…”
Còn muốn giả vờ! Liễu Sao mơ hồ nhận ra y vốn không có ý tốt, muốn kích động nàng, chỉ là lúc này ma tính bị thúc đẩy, sự thèm khát máu lẫn sát ý tăng vọt, chỉ biết trước mắt là kẻ thù, không tiếc trả giá để giết y!
Nàng dồn toàn lực ngưng khí, trúc lay động không ngừng trong gió lốc.
Sóng mắt Tạ Lệnh Tề khẽ chuyển động, dùng năm phần linh lực, nắm chặt thanh kiếm niệm chú, kiếm lập tức biến thành mười thanh, mũi kiếm hướng vào trong, vây Liễu Sao ở giữa.
Liễu Sao quỳ nửa người trên đất, quanh người xuất hiện quầng sáng màu đỏ, dần lan rộng ra ngoài.
Tạ Lệnh Tề nhìn tình hình hét lên: “Hợp!”
Vòng kiếm thu hẹp! Quầng sáng dâng lên đột ngột.
Thân hình Liễu Sao hơi lắc lư rồi đứng yên tại chỗ, Tạ Lệnh Tề bị chấn động lui về sau mấy trượng, đụng vào một cây trúc khiến thân cây lay động dữ dội.
“Tạ sư huynh!” Bốn tên đệ tử vội lao đến từ bốn phía.
Tạ Lệnh Tề đẩy bọn họ ra: “Ta không sao, Liễu sư muội, muội ấy…”
Bốn người đệ tử kia không nghe khuyên bảo nữa: “Là ả ra tay trước, sư huynh còn băn khoăn điều gì, giết ma cũng không phải tội nặng, coi như báo thù cho Thương thiếu cung chủ!”
Tạ Lệnh Tề thấy vậy cũng không chần chừ nữa: “Cũng được, muội ấy đã không còn lý trí, thu phục trước rồi nói sau, Đại Ngũ Hành kiếm trận!”
Đồng môn huynh đệ thường xuyên tập luyện kiếm trận, năm người rất ăn ý. Chỉ chớp mắt Đại Ngũ Hành kiếm trận đã hình thành, mỗi người giữ một hướng, tập hợp đủ năm thanh kiếm.
Kiếm trận của Tiên môn khác hẳn người thường, trong trận tràn đầy tiên khí, Liễu Sao chỉ cảm thấy ma lực lưu chuyển vô cùng khó khăn.
Nếu Tạ Lệnh Tề muốn lấy mạng nàng, có bốn tên đệ tử này làm chứng, Lạc Ca cũng không có lý do gì trách cứ y.
Y suy nghĩ thật hoàn hảo!
Tính tình hung hăng của Liễu Sao trổi dậy, không thèm để ý sống chết, quyết tâm bỏ mặc phòng thủ, đánh toàn lực về phía Tạ Lệnh Tề, một lòng muốn kéo y chôn cùng.
“Tạ sư huynh!” Nam đệ tử kia nhìn thấy tình huống nguy cấp, vội vàng hợp lực đỡ cho Tạ Lệnh Tề.
“Liễu sư muội, muội thật sự không chịu quay đầu sao?” Ánh mắt Tạ Lệnh Tề tối tăm lạnh lẽo, đưa kiếm lên vị trí cao nhất trên không, “Khai trận!”
Năm cột khí khác màu xoay tròn trên không trung, sát trận sắp được khởi động!
Vào lúc nguy cấp nhất, chợt nghe tiếng xào xạc.
Trăm ngàn cành trúc trên đỉnh đầu giống như triều bái tự tách ra hai bên. Một thanh kiếm phóng xuống từ đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ, giống như bay từ không trung đâm thẳng vào trung tâm trận pháp, đánh tan kiếm trận của năm người Tạ Lệnh Tề.
Mây trắng bồng bềnh, Lạc Ca từ mây bước ra.
“Sư đệ tới thật đúng lúc,” Tạ Lệnh Tề làm bộ thở phào nhẹ nhõm, “Liễu sư muội như vậy thật khiến người ta lo lắng.”
Đáng giận! Liễu Sao căm hận vùng vẫy lại bị sức mạnh vô hình ép tới mức không thể động đậy, đồng thời một luồng thanh khí truyền đến từ bả vai. Vị tiên giả kia không tiếc dùng linh khí thiên tiên giúp nàng cân bằng trọc khí, ma tính dần bị khống chế.
Lạc Ca nói: “Sư huynh làm gì mà so đo với muội ấy đến mức phải dùng Đại Ngũ Hành kiếm trận.”
Nữ đệ tử kia không nhịn được liền nói: “Lạc sư thúc! Ma nữ này vô cùng độc ác, mới vừa rồi suýt nữa làm Tạ sư thúc bị thương, vì sao người đối với ả…”
“Không chấp nhặt với ma nữ,” Lạc Ca ngắt lời nàng ta, “Con thật nóng nảy.”
Nữ đệ tử không biết nói gì, xấu hổ lui lại.
Tạ Lệnh Tề lắc đầu: “Liễu sư muội không thể khống chế ma tính, nếu đả thương người khác thì lại lớn chuyện, sư đệ phải cẩn thận.”
“Sư huynh yên tâm,” Lạc Ca nói, “Chưởng giáo và Vạn Vô sư thúc tổ sẽ nhanh chóng đến Lục Hợp điện, sư huynh đến Lục Hợp điện chờ trước đi.”
Tạ Lệnh Tề dẫn bốn đệ tử trở về đỉnh Nam Hoa.
Ma tính của Liễu Sao đã tan, nhìn bóng dáng y “hừ” một tiếng: “Giả vờ giả vịt!”
Cổ tay bỗng nhiên bị giữ chặt.
“Này!” Liễu Sao phản ứng lại, giãy dụa, “Làm gì vậy! Buông ra!”
Lạc Ca thản nhiên buông nàng ra.
“Ngươi làm gì vậy!” Liễu Sao lui lại mấy bước đề phòng, trừng mắt nhìn hắn.
“Lần sau nếu đả thương người, ta sẽ phong ấn ngươi.”
Vừa rồi thấy hắn che chở mình trước mặt đệ tử, Liễu Sao còn có chút cảm kích, giờ nghe vậy liền tức giận dậm chân, thì ra vẫn là giáo huấn mình!
“Là bọn họ mắng ta trước! Tạ Lệnh Tề còn muốn giết ta!”
“Bọn họ mắng, vì sao đánh trả lại?”
Bọn họ đánh mắng trước mà lỗi vẫn là của nàng sao? Liễu Sao càng giận: “Ả muốn đánh ta, sao ta không thể đánh trả! Tạ Lệnh Tề vốn chẳng phải người tốt, hai ả kia không thể chấp nhận việc ngươi cứu ta, muốn trút giận lên ta!”
“Bọn họ không thích ngươi là chuyện bình thường, nhưng ra tay đả thương người thì dù thế nào cũng có liên quan đến ngươi. Tầm cao của đối thủ quyết định tầm cao của ngươi, hay là ngươi cũng giống bọn họ?”
“Ai giống mấy ả chứ!” Liễu Sao khinh thường, “Ta không thèm để mắt đến bọn họ!”
“Nếu ngươi mạnh hơn bọn họ thì sao lại so đo với họ?”
“Cái gì mà cao với không cao!” Liễu Sao giận dữ,” Hừ, gần đây ta đều nín nhịn. Là do mấy ả mắng ta đáng chết, mắng Lục Ly đáng chết, nếu không nể mặt ngươi thì ta đã giết sạch rồi!”
Lạc Ca nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Chả trách mấy ngày gần đây nàng im lặng hơn rất nhiều, thì ra không phải tính toán vòng vèo mà là vì thể diện của mình.
Lạc Ca xuất đạo nhiều năm, gặp vô số tiên nữ cũng như ma nữ, yêu nữ, ngoại trừ muội muội Lạc Ninh và Trác Thu Huyền lạnh lùng thì đúng là chưa thực sự tiếp xúc được với mấy nữ tử, hắn thật sự quá bận.
Về phần cô gái này, nhìn thấy bướng bỉnh như vậy không ngờ lại phiền phức đến mức này.
“Ai sợ mấy ả! Nếu không nể mặt ngươi, ta giết một người trước đã sẽ không bị kiếm trận bao vây!” Liễu Sao tiếp tục mắng, lửa giận ngày càng cao, “Chuyện gì cũng do ta! Ai thèm ở lại cái nơi tồi tàn này! Ta muốn ra ngoài! Có bản lĩnh thì thả ta ra ngoài đi!”
“Ừ, ngươi có thể đi rồi!” Lạc Ca nói xong, chậm rãi bước lên bậc thềm đá.
Liễu Sao sửng sốt một lúc mới có phản ứng.
Đây là hắn đang uy hiếp, nghĩ rằng nàng không dám phải không?
Liễu Sao “hừ” mạnh một tiếng, chạy như bay xuống Tử Trúc phong.
Không còn giam cầm, quả nhiên kết giới của Tử Trúc phong đã biến mất, đối diện với cây cầu mây là ngọn núi cao nhất tràn đầy tiên quang bất diệt, có thể nhìn thấy đệ tử Nam Hoa tuần tra tới lui. Núi Nam Hoa vốn là một cửa vào Tiên môn. Chỉ là sau khi Tiên môn xuống dốc, cửa ra cũng bị đóng chặt lại, phải rời khỏi tiên giới nên nhất định phải tìm cửa ra khác, Thanh Hoa cung chính là một trong những cánh cửa đó.
Liễu Sao đứng ở đầu cầu hết nhìn đông tới nhìn tây, thực sự là không có dũng khí bước ra ngoài.
Bị giam giữ lâu như vậy, tính kích động đã biến mất, nàng đã học được cách cân nhắc lợi hại sau mỗi chuyện.
Nếu không có Lạc Ca, nàng đã chết từ lâu rồi chứ đừng nói đến chuyện báo thù đệ tử Thanh Hoa, Thực Tâm ma cũng thèm khát nàng, tự tiện ra khỏi Tử Trúc phong chắc chắn sẽ chết.
Lạc Ca không phải Lục Ly, chắc chắn sẽ không nói lời ngon ngọt giữ nàng lại, càng không dỗ dành để nàng ở lại.
Liễu Sao cắn môi, dậm chân quay trở về.
Muốn sống, ý chí phải đến từ bản thân, ngoại trừ người quan tâm ngươi thì ai sẽ đến cầu xin ngươi sống sót đây? Tiên giả vô tình dùng cách thức gần như tàn khốc khiến cô gái bốc đồng tỉnh ngộ nhận ra đạo lý này.
Trọng Hoa cung, chưởng giáo Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn đã rời khỏi đó. Lạc Ca ngồi một mình bên cạnh chiếc bàn đá trong ngôi đình phía trước.
Liễu Sao làm bộ vô tình hừ một tiếng, nghêng ngang đi qua hắn: “Ta còn phải báo thù! Bây giờ mà chết thì bọn chúng càng đắc ý, ta đâu ngốc thế chứ!”
“Ở tiên giới, không được ra tay lần nữa.”
“Bọn chúng muốn giết ta, ta không thể khoanh tay chờ chết được!”
“Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”
Liễu Sao không cãi lại được, bĩu môi im lặng.
“Tự kiểm điểm cẩn thận đi.” Tay áo dài cuốn lên theo mây bồng bềnh, lay động như sóng cuộn. Lạc Ca đứng dậy đi ra ngoài cung, không biết là đi đâu.
Chuyện này được mấy tên đệ tử kia truyền miệng, Nguyên Tây Thành đích thân nhắc nhở Lạc Ca xưa nay Tiên môn vốn không để thù hận thành chấp niệm. Trên thực tế làm sao Tiên môn không nghĩ tới việc giáo hóa Ma tộc, tiếc rằng kết quả đều thất bại đành phải chấm dứt. Ma tính của Ma tộc khó xóa bỏ, vì thế không ít tiên trưởng chết thảm. Để tránh cho bọn họ hại người, Tiên môn chỉ có thể chém giết giữ lại ma hồn để chuyển thế.
Liễu Sao tự kiểm điểm mấy ngày, càng kiểm điểm càng tức giận.
Rõ ràng là đệ tử Tiên môn có lỗi trước, vì sao bản thân mình lại bị khinh bỉ vô cớ! Hắn lại còn bảo mình phải tự kiểm điểm. Lục Ly nói mới đúng, sức mạnh quan trọng nhất, nếu bản thân vô cùng lợi hại thì đám người Tiên môn này có dám ra tay hay không!
Hoàng hôn dần xuống, trong Tử Trúc phong lại xuất hiện kết giới như làn khói mỏng, không vào lẫn không ra được như trước.
Vẫn đề phòng mình mà! Liễu Sao thầm oán, ngồi sau đám trúc dỗi hờn.
Nàng tự kiểm điểm lại đều thấy bản thân mình không sai, vì thế liền giận hờn cáu kỉnh, cuối cùng không thèm nói câu nào với Lạc Ca. Mà thực tế là Lạc Ca không rảnh quan tâm tới nàng, những ngày gần đây chuyện của Thi ma Thạch Lan quá ầm ĩ.
Bên ngoài kết giới, có đệ tử Nam Hoa đi qua, nhìn qua khe hở giữa những cây trúc có thể nhìn thấy được góc áo lay động.
“Ma nữ kia làm thủ tọa sư thúc bị thương, vậy mà Lạc sư thúc còn che chở cho ả, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa huynh đệ!”
“Nghe nói trước kia, sư thúc đối với ma nữ kia…”
“Nếu không có kết giới này, ta sẽ lao vào chém chết ả!” Có người cười lạnh.
“Cứ chờ đi, có cơ hội nói sau, kiếm trận của chúng ta rất thích hợp.”
…
Tiếng nói chuyện xa dần, chờ mấy tên đệ tử bước lên cây cầu mây đến ngọn núi xa nhất, Liễu Sao mới đứng dậy, bĩu môi nhìn kết giới, xoay người định trở về.
Nhưng lúc này, trên cây cầu mây lại xuất hiện người quen.
Bạch Phượng chậm rãi đi tới, trên người không phải trang phục Võ đạo mà là đạo bào màu trắng. Thường ngày Bạch Phượng vốn có khí chất, nhìn đúng là có chút thần thái tiên tử, chỉ là mặt mày trước sau vẫn có vài phần buồn bực.
Đã thoát khỏi Hầu phủ gia nhập Tiên môn, chắc là nàng ta cũng không tệ chứ… Liễu Sao vừa nhìn vừa cảm thấy kỳ lạ.
Bạch Phượng cũng phát hiện ra nàng, liền đứng lại.
Hai thiếu nữ đứng hai bên kết giới, im lặng nhìn đối phương, hướng về phía đối diện.
Bạch Phượng nhanh chóng thu lại nét mặt hậm hực, châm chọc: “Lúc này bám lấy Lạc Ca đúng là lòng lang dạ sói!”
Nàng ta dựa vào cái gì để nói như vậy! Liễu Sao cãi lại: “Chẳng phải ngươi cũng lấy lòng Tạ Lệnh Tề!”
“Lạc Ca chỉ thương hại ngươi thôi!”
“Ha ha, Tạ Lệnh Tề đối với ngươi cũng chẳng tốt lành gì!”.
Bị những lời này đâm trúng chỗ đau, Bạch Phượng chợt thay đổi sắc mặt.
Liễu Sao vốn chỉ thuận miệng đối đáp, thấy thế lại bất ngờ, nhìn lại cẩn thận rồi vỗ tay mừng rỡ: “Ngay cả kiếm cũng không có, thì ra Nam Hoa phái vốn nhận ngươi nhưng Tạ Lệnh Tề lại không chịu dạy ngươi tu luyện!”
Bạch Phượng từ trước đến nay vốn là người giỏi lung lạc tinh thần, vì Tạ Lệnh Tề, các đệ tử Nam Hoa đối xưa với nàng không tệ. Nhưng Tạ Lệnh Tề là thủ tọa đại đệ tử, bối phận cao, mọi người đều biết quan hệ của bọn họ thì ai còn có ý muốn nhận nàng làm đồ đệ nữa? Tạ Lệnh Tề không thể vì nàng đi cầu xin chưởng giáo Nguyên Tây Thành, chỉ nói kiếp này nàng đã quá tuổi gia nhập Tiên môn, đợi kiếp sau của nàng. Thật ra, Tạ Lệnh Tề đối xử với nàng không tệ, nhưng kiếp sau…
“Ngươi!” Bạch Phượng trừng mắt nhìn nàng một lúc, đột nhiên cắn răng cười lạnh, “Đến bây giờ còn như thế này, Liễu Sao nhi, ngươi thật giỏi quá! Hại chết Lục Ly, làm liên luỵ Thương Ngọc Dung, vậy mà Lạc Ca còn bảo vệ ngươi. Đã biết chưa? Hắn coi như đã đắc tội với Thanh Hoa cung. Bây giờ ngươi lại xuống tay với Tạ Lệnh Tề, ngay cả sư huynh đệ ở Nam Hoa phái này cũng nói sau lưng hắn. Ngươi chính là đồ tai họa không biết suy nghĩ, đi theo ai thì người đó xui xẻo, có điểm nào so được với ta!”
Liễu Sao giật mình, một lúc sau liền hất mặt lên: “Liên quan gì đến ngươi, ai bảo bọn họ không thích ngươi!”
Nói xong, nàng cũng không thèm bận tâm sắc mặt Bạch Phượng, xoay người bước nhanh lên núi.
…
Bậc thang đá uốn lượn, kéo dài trong mây trắng, con đường đi giống nhau nhưng bước chân không còn nhẹ nhàng như khi xuống núi.
“Ôi, Liễu Sao nhi!”
Hoàn toàn không để ý đến xung quanh có người, Liễu Sao giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng áo choàng màu đen khảm vào rừng trúc tím bên đường, lặng im hòa vào bóng chiều tà, giống hệt như tảng đá.
“Tảng đá” khẽ chuyển động, một bàn tay thon dài vươn ra, chiếc nhẫn tối tăm lóng lánh.
Hắn mỉm cười vỗ mặt nàng: “Lại gặp mặt, bé cưng có khỏe không?”
“Ai muốn gặp ngươi!” Liễu Sao lấy lại tinh thần, “Có gì tốt lành đâu!”
Nguyệt rất hiểu tính tình của nàng: “Ai chọc giận ngươi thế?”
Liễu Sao mất tự nhiên quay mặt đi, khẽ hừ: “Người Tiên môn muốn giết ta, ta đánh nhau với bọn chúng một trận.”
“Bọn chúng thật xấu xa, bé cưng thật lợi hại.”
Lời của hắn thật xuôi tai, và như thường ngày đương nhiên Liễu Sao cảm thấy rất hài lòng, nhưng hiện tại nhìn người trước mắt lại như lần đầu tiên quen biết.
Bọn chúng thật xấu xa, cũng không thấy hắn tới cứu mình.
Liễu Sao đột nhiên hỏi: “Sao ngươi không hỏi bọn chúng muốn giết ta vì lý do gì?”
“Bởi vì ngươi quá yếu,” Nguyệt nói sâu kín, “Ma tính sẽ hạn chế quá trình tu luyện của ngươi, ngươi phải trở nên mạnh mẽ rồi sẽ tìm được biện pháp xóa bỏ ma tính.”
“Phải nghe lời ngươi sao?”
“Ngươi quên nguyện vọng của Lục Ly rồi ư?”
“Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?” Liễu Sao hừ lạnh, “Rốt cuộc Lục Ly muốn gì, tương lai Ma tộc, đều do ngươi nói.”
“Đây cũng là cứu ngươi, nếu để ma tính tạo sát nghiệp, tương lai khó thoát khỏi thiên kiếp tấn chức.”
“Nếu ngươi thật lòng muốn cứu ta, vì sao không nói trước cho ta biết về ma tính?”
“Lúc đó ta không ở đấy.”
Liễu Sao nghi ngờ nhìn hắn.
Mặc kệ hắn có lừa nàng hay không, nhưng như lời hắn nói, bản thân đã vào ma đạo, khống chế ma tính là quan trọng nhất, hiệu quả của “Đại âm lục thức khúc” chưa thực sự tốt.
“Rốt cuộc nên làm thế nào để loại bỏ ma tính.”
“Ở lại bên cạnh Lạc Ca, ngươi sẽ phát hiện ra.”
Đây chẳng phải muốn lợi dụng Lạc Ca sao? Liễu Sao đột nhiên chán nản, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đi đi! Ta muốn tự suy nghĩ!”
…
Trời tối, gió lạnh, sao giăng đầy trời, Trọng Hoa cung vang tiếng trúc reo.
Ánh châu lạnh lùng sáng tỏ từ cửa điện chiếu rọi lên tầng mây trôi bồng bềnh ngoài điện, cũng chiếu rọi lên bóng dáng cô gái ngồi đó.
Trong điện, phía trước chiếc bàn cổ kính, tiên giả áo trắng ngồi trên ghế, tập trung xử lý thư tín, dáng người hơi cúi thật đẹp.
Bên ngoài cửa vẫn là cô gái không đủ thông minh, vẫn tùy hứng khiến người ta chán ghét như trước, nhưng ai thực sự đối xử tốt với nàng, nàng đã có thể phân biệt rõ ràng.
Giáo huấn nàng, giam lỏng nàng, ép nàng học đàn, cho đến bây giờ hắn dường như chưa từng nhân nhượng nàng một bước. Nhưng hắn sẽ vì một chút không đành lòng đồng ý tẩy linh cốt giúp nàng giải độc, cứu mạng nàng vào thời điểm tất cả mọi người vứt bỏ nàng, không tiếc hao tổn linh khí thiên tiên giúp nàng khống chế ma tính, kể cả thực hiện những việc không hợp tình hợp lý. Nơi nơi đều tỏ rõ ý định dạy dỗ, bảo vệ nàng. Từng chút xóa dần tính xấu của nàng.
Nếu không vì cứu nàng, hắn sẽ không gây ra nhiều lời bình luận và bất mãn thế này.
Nghĩ đến trước đây mới bị hắn răn dạy vài câu đã dỗi hờn, Liễu Sao vô cùng hối hận, cúi đầu quẩn quanh trên bậc thềm, muốn đi vào nói gì đó nhưng mãi vẫn không thể bước chân.
Một lúc sau, nàng đành ngồi xuống dựa vào cây cột trên bậc thang, nhìn người bên trong đến thất thần.
Đôi mày nhíu chặt, hàng lông mi dài thẳng vẫn mang nét nghiêm khắc như trước, trong trí nhớ dường như hắn vĩnh viễn là bộ dạng này. Là vì có thể tự tin chống đỡ hết tất cả hay là thói quen che giấu mệt nhọc?
Hai chồng thư cao ngất trên bàn, từ lúc đến Trọng Hoa cung, chưa từng thấy hắn nhàn nhã qua lấy một ngày.
Liễu Sao đột nhiên nhớ tới một người khác.
Người đó mới là người hiểu hắn nhất. Tiên môn không cần quá nhiều hào quang, vì thế người đó biến bản thân thành cái bóng, bóng của hắn, bóng của Trác Thu Huyền.
Dung nhan anh tuấn dưới ánh châu vô cùng sáng sủa nhưng lạnh lùng, không còn hào quang rực rỡ, lại cô đơn lạnh lẽo đến như vậy.
Thương Ngọc Dung chết, hắn không thể không đau lòng, nhưng chưa từng giận chó đánh mèo nàng, cũng không hề mở miệng hỏi nàng chuyện của Thương Ngọc Dung.
Liễu Sao nghĩ tới bầu trời đầy đốm lửa kia, ngọn lửa đốt lên dưới biển của Xích Tiêu kiếm , còn có bóng dáng tóc rối nhàn nhã cuối cùng kia.
Thương Ngọc Dung là vì cứu nàng, nhưng nếu y không dùng tín phù truy tìm tung tích thì sao Lục Ly có thể chết trong tay bọn họ? Biết rõ nàng muốn tìm y báo thù, có tiên trưởng nào luôn ngốc như vậy không?
Ừ, vậy thì hòa nhau đi, không hận y cũng tốt.
Liễu Sao nghĩ trong lòng, mắt chợt cay cay, vì thế đưa tay dụi dụi.
Chàng trai phong nhã hoa lệ kia đã đi rồi, rốt cuộc đã không còn người cười hì hì lấy cây quạt tròn gõ lên đầu nàng gọi “Tiểu Liễu Sao nhi”. “Đông Hoa Phần Hải” đẹp như vậy cuối cùng cũng không ai nhìn thấy được.
Liễu Sao vùi mặt trên đầu gối.
Nếu không hận thì hãy đau lòng đi, dù sao Thương Ngọc Dung cũng không xấu, lại còn cứu mạng nàng.
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân thong dong nhẹ nhàng từ trong điện vang lên, dừng lại trước mặt nàng.
Liễu Sao ngước mặt nhìn hắn.
Thấy bộ dạng của nàng, Lạc Ca hơi bất ngờ.
Dưới ánh sao, đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn như trước, nhưng không hề có thái độ ương ngạnh như thường ngày, ngược lại ẩn chứa chút xấu hổ.
Tuy không biết vì sao nàng như thế, nhưng có thể tự hối lỗi là chuyện tốt.
Lạc Ca khoanh tay nhìn một lát, đôi môi bạc cong lên khó nhận ra, khẽ gật đầu, sau đó đi xuống bậc thang.
Lúc này, Liễu Sao mới nhớ ra là mình vốn tới tìm hắn để cảm ơn, vội vàng đứng lên đã thấy hắn bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, vì thế Liễu Sao chạy như bay xuống bậc thềm, đẩy cửa ra: “Này…”
Tiên nhân trong phòng đang cởi áo ngoài, nghe thấy tiếng động liền xoay mặt ra nhìn.
Cây trâm bạch ngọc đặt trên chiếc bàn bên cạnh, mái tóc đen dài hơi rối, che từ trán xuống thái dương. Dưới ánh châu màu cam nhạt, khuôn mặt vốn cực kỳ khí thế trở nên dịu dàng, thân thiết hơn rất nhiều.
Liễu Sao nhìn đến ngây người.
Khi còn nhỏ không ai chú trọng dạy dỗ nàng, sau đó lớn lên lại bị Lục Ly dung túng, trước mặt đám người Tô Tín cũng chỉ là giả vờ. Mấy ngày nay quá tự do ở Tử Trúc phong đã vô tình khôi phục lại bản tính ngày xưa.
Thấy nàng nhìn chằm chằm không nhúc nhích, Lạc Ca hơi chớp mắt, thản nhiên mặc lại áo ngoài.
Cảm thấy bất mãn, Liễu Sao lập tức bĩu môi tránh ra: “Ai thèm nhìn chứ! Ta không thấy gì hết.”
…
Căn phòng sau lưng không hề có tiếng động, Liễu Sao vội càng đi xuống bậc thang, mặt nóng ran, càng lúc càng nóng hơn, vì thế nàng ngồi trên cây cầu đá, mượn khí lạnh của dòng Tứ Hải giải nhiệt.
Sao rơi xuống đầu ngọn trúc, gió thổi trong đêm lạnh, tiếng đàn vang lên giữa Trọng Hoa cung, không uyên bác như trước, còn có phần mộc mạc trầm tĩnh hơn thường ngày, rất ôn hòa chính trực.
Lạc Ca bước ra cửa, liền thấy Liễu sao ngồi ngay ngắn trên cây cầu, những đốm lửa nhè nhẹ giữa dây đàn.
Liễu Sao đã biết giá trị thực sự của Xích huyền cầm này. Thần khí phượng hoàng, ngô đồng nung đỏ râu cá voi đã đành, thứ khó có được chính là hắn đã truyền linh khí của bản thân vào. Hơn nữa, ngày ấy hắn không tiếc dùng linh khí giúp nàng cân bằng ma lực, loại bớt ma tính. Chưa tu thành tiên thể Đại La, hắn làm như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu luyện. Vì cảm kích, Liễu Sao không đàn có lệ như thường ngày, mà rất nghiêm túc, chuyên tâm.
* Đại La kim tiên là bậc cao nhất của tu tiên. Lạc Ca lẳng lặng nghe nàng đàn xong hết một khúc, mới “ừ” một tiếng: “Tốt lắm!”
Liễu Sao mừng thầm trong lòng, tay chân chợt luống cuống, gẩy lung tung trên huyền cầm.
Lạc Ca nhìn nàng.
Tốc độ tu luyện thế này, theo lý thuyết mà nói chắc chắn ma tính rất nặng, nàng lại có thể dựa vào “Đại âm lục thức khúc” để khống chế. Ngày ấy đánh nhau với Tạ Lệnh Tề, nàng đã thể hiện rõ tốc độ ngưng khí kinh người. Hắn không tin nàng có thể ngộ ra những biến chuyển tuyệt diệu của “Lục thức khúc” cải biến này, kết giới của Tử Trúc phong không hề có dấu vết động chạm, trên người nàng rốt cuộc là có gì kỳ lạ mà ngay cả hắn cũng không tìm ra. Khó trách Lư Sênh cũng để ý nàng, may là bản tính nàng không xấu, cần phải để tâm giáo dục cảm hóa, không thể để nàng đi sai đường.
Lạc Ca liền ôn hòa nói: “Một thời gian nữa ta phải ra ngoài, muội cũng đi chung.”
“Hả?” Liễu Sao ngạc nhiên lẫn vui mừng, nàng vốn trời sinh hoạt bát, bị giam lỏng ở Tử Trúc phong lâu như vậy, thật sự rất buồn.
Lạc Ca cũng không giải thích: “Muội tu luyện quá nhanh, chỉ dựa vào “Đại âm lục thức khúc” rất khó khống chế ma tính.”
Đúng lúc Liễu Sao đang phát sầu vì chuyện ma tính, thấy hắn chủ động nhắc tới, vội hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tạm dừng tu luyện.”
“Cái gì! Ta…” Liễu Sao trề môi, nuốt từ “không” kia vào.
Thấy vẻ mặt nàng không vui, Lạc Ca nói: “Về ma tính, tổ tiên Trọng Hoa tôn giả từng suy đoán trọc khí trong trời đất chính là sát khí nguy hiểm. Hàng năm Ma tộc lấy trọc khí tu luyện, linh khí thiên tiên bị loại bỏ, không có thanh khí điều hoà, bởi vậy khiến cho linh khí mất cân bằng, lâu ngày tất sẽ ảnh hưởng đến tâm trí. Chỉ có dùng Nhật tinh (tinh khí của mặt trời) hoặc thanh khí bổ sung mới không gây trở ngại.
Liễu Sao lập tức lắc đầu: “Ma đạo không thể hấp thu thanh khí hoặc nhật tinh.”
Ma đạo lấy Thái Âm tinh và trọc khí tu luyện, loại bỏ cốt phàm. Khi lệnh cấm của Ma thần đã hòa vào ý thức, ma đạo không thể hấp thu nhật tinh và thanh khí, thanh trọc vốn trái ngược nhau sẽ làm ma đan bị chấn động. Nhẹ thì tổn thương ma thể, nặng thì ma đan nổ tung ma hồn tan nát.
“Là lệnh cấm của Ma thần, không phải là ma đạo không thể,” Lạc Ca nói, “Muội đã từng hấp thu thanh khí.”
Liễu Sao cãi lại: “Ta không có!”
“Hư thiên có thanh khí.”
Liễu Sao sửng sốt.
Hư thiên quả thật có thanh khí, chẳng qua là ít đến mức không cần nghĩ đến mà thôi. Lần đó đột nhiên bộc lộ ma tính, nàng liền hấp thu theo bản năng, theo lý thuyết cũng là trái với lệnh cấm của Ma thần, kết quả lại không bị sao.
Liễu Sao không phục: “Mới hấp thụ có chút xíu, không là gì cả.”
Lạc Ca lặp lại: “Muội từng hấp thụ thanh khí.”
“Ta không…” Liễu Sao nói đến đây liền dừng lại, nàng từng tiếp nhận linh khí thiên tiên của hắn, đó cũng chính là thanh khí của tiên thể. Liễu Sao xấu hổ, khẽ nói: “Là ngươi tự nguyện…”
“Ma tính không phải là khiếm khuyết của ma đạo, mà đến từ lệnh cấm của Ma thần. Ta nghĩ rằng tổ tiên đoán không sai, nếu không có thanh khí cân bằng trọc khí trong cơ thể thì ma tính luôn tồn tại.”
Nói thế nào cũng liên quan đến thanh khí? Liễu Sao thốt lên: “Chẳng phải cột mốc lục giới sao?”
“Sao?”
Hết chương 35
Bên ngoài hơi nóng cuồn cuộn, trong đại điện Trọng Hoa cung rất tĩnh lặng, không khí như bị đóng băng.
Một lúc sau, Vạn Vô tiên tôn mới thở dài: “Chuyện này cuối cùng sao lại như thế?”
“Cừu sư thúc bặc trắc, kiếp nạn Tiên môn vẫn chưa hóa giải, ma anh không còn trên thế gian nữa,” Lạc Ca nói, “kiếp nạn Tiên môn sinh ra cùng với ma anh, kiếp nạn chưa hóa giải, có thể thấy người hấp thụ ma anh vẫn còn sống.”
Tất cả mọi người đều cho rằng Thực Tâm ma đã đền tội, y lại dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để thuyết phục Thương Kính và các chưởng giáo.
Nguyên Tây Thành mở miệng: “Có lẽ Trưng Nguyệt đã đưa ma anh về ma cung.”
“Nếu Trưng Nguyệt đã hấp thụ ma anh thì không thể im lặng cho đến bây giờ,” Lạc Ca nói, “Thực Tâm ma được gọi là ma khí của trời đất, con đã đọc sách cổ hiện có của lục giới, không hề phát hiện ghi chép liên quan đến y, lời đồn có thể là bịa đặt, lục giới vốn không có Thực Tâm ma.”
“Ý con là?”
“Thân có thanh khí, Thực Tâm, chưa chắc đã là ma.”
Nguyên Tây Thành nhíu mày: “Con nghi ngờ Tiên môn.”
Vạn Vô tiên tôn nói: “Không thể nào, sát khí của ma anh, chỉ Ma tộc mới có thể hấp thụ.”
Lạc Ca đáp lại: “Tốc độ tu luyện của ma đạo có thể nói là hàng đầu lục giới, đã có các tiền bối chứng minh điều đó. Tiên ma không thể tu hành cùng lúc, nếu cùng là tự tìm đường chết. Vì ma đạo nạp trọc khí hung tàn để tu luyện, sát khí xung khắc với sức mạnh không hề nhỏ, dù là tiên thể cũng khó chịu đựng nổi, ngũ tạng đương nhiên bị tàn phá, ma tộc dùng ma đan để chứa đựng nên không sao cả.”
Vạn Vô tiên tôn đồng ý: “Đúng, vậy con…”
Lạc Ca nói: “Thực Tâm ma liên tục lấy tim ngươi, khiến cho con nghĩ đến Giá Thể Thuật của tà tiên, dùng tim người thay thế để tiếp nhận sát khí đánh vào cơ thể, tránh cho trái tim của bản thân bị nổ tung.”
Nguyên Tây Thành nghiêm khắc: “Không thể nào!”
Vạn Vô tiên tôn lắc đầu: “Chuyện này không khác gì uống rượu độc giải khát, ai lại ngu xuẩn vậy chứ?”
“Con chỉ nghi ngờ thôi, chưa chắc đã là người của Tiên môn, cũng có thể là người tu đạo,” Lạc Ca tiếp, “Lần này, con mời Cừu sư thúc bặc trắc, Thức Kính đã hiện thế.”
Vạn Vô tiên tôn ngạc nhiên: “Nghe nói Thức Kính là di vật của Thần hoàng, có thể phân biệt tiên ma, con tin có vật ấy thật sao?”
“Tin đồn vô căn cứ chưa hẳn không có nguyên nhân, đã có ghi chép lại thì cũng có thể tin. Con và Thương cung chủ đã bàn bạc, con sẽ đích thân đến Đại Hoang trước để tìm Thức Kính,” Lạc Ca nói tới đây, đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Người con nghi ngờ, không chỉ có Thực Tâm ma, về phần Trưng Nguyệt cũng…”, hắn dừng lại…
Bên ngoài sườn núi gió nóng hầm hập, tiếng ve râm ran trên thân trúc, cách đó không xa mấy con tiên hạc nhàn nhã đi lại trong rừng. Cây cầu mây nối giữa Tử Trúc phong và ngọn núi cao nhất Nam Hoa. Sương mờ như kết giới ngăn cách Tử Trúc phong và bên ngoài, giống hệt như hai vùng trời, không thể bước về phía trước.
Sau kiếp nạn, khí hậu tiên giới thay đổi khác thường, khí lạnh của dòng Tứ Hải cũng không chống đỡ được cái nắng hè chói chang. Liễu Sao là ma thể, vốn không sợ nóng lạnh, chỉ là ánh mặt trời ở tiên giới mạnh quá mức, khiến ma lực trong cơ thể bị mất cân bằng. Vừa rồi nàng đánh đàn nhưng trong lòng phiền muộn mới chạy ra ngoài, vì gần đây biểu hiện của nàng cũng coi như có quy củ nên Lạc Ca giảm bớt hạn chế, cho phép nàng đi lại trong Tử Trúc phong.
Năm tháng không hề xóa đi dấu vết còn lưu lại của kiếp nạn, mười hai ngọn núi lớn nhỏ trên Nam Hoa chìm trong ráng mây rực rỡ, đối diện là ngọn núi cao nhất Nam Hoa nơi có dấu vết tàn phá cực kỳ rõ ràng. Cả đỉnh Nam Hoa như bị một chiếc búa lớn bổ đôi, chỉ còn vỏn vẹn một nửa đứng sừng sững trong biển mây. Nghe nói năm đó, thiên phạt giáng xuống, các vị tiên tôn liều chết bảo vệ cột mốc lục giới, một nửa ngọn Nam Hoa đã bị phá hủy trong thiên phạt. Đại chiến tiên ma trăm năm trước có thể nói là đại kiếp nạn của Tiên môn, Ma tộc liều lĩnh tấn công núi Nam Hoa, mưu đồ xông lên Thông Thiên môn phá hủy cột mốc lục giới, cả ngọn núi Nam Hoa suýt nữa sụp đổ.
Các thế hệ Ma tộc không tiếc trả giá muốn phá hủy cột mốc lục giới, tấm bia đó có quan hệ thế nào với ma tính? Hay đúng như lời Nguyệt nói, cột mộc lục giới chính là tương lai của Ma tộc? Tiên môn vì chúng sinh mà bảo vệ, Ma tộc vì tương lai mà hủy diệt, rốt cuộc là ai đúng ai sai?
Liễu Sao không nghĩ ra đáp án.
Nhưng nàng cũng không có khả năng phá hủy cột mốc lục giới, bây giờ khống chế ma tính tiếp tục tu luyện mới là quan trọng nhất. Nàng muốn giết Thương Kính trả thù, còn có Thực Tâm ma thực sự kia nữa! Tiên môn cho rằng Thực Tâm ma đã chết, nếu có người mất tích cũng không nghĩ đến y, chỉ là y thay đổi hình thức gây tội ác mà thôi.
Gió mát quấn quanh chân, xua tan suy nghĩ nóng nảy, Liễu Sao định trở về Trọng Hoa cung, vừa đi tới sườn núi, phía sau vang lên tiếng cười nói.
Mấy đệ tử Nam Hoa bước lên bậc thang, người đi trước mặt mày sáng sủa mặc lam bào, đôi mắt nhỏ ôn hòa, miệng mỉm cười, pha lẫn chút phong thái khiêm tốn hơn người, chính là Tạ Lệnh Tề. Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn đang bàn chuyện chính sự ở Trọng Hoa cung, y dẫn theo bốn đệ tử đến tìm Nguyên Tây Thành, đương nhiên có thể vào được kết giới.
Kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt, đôi mắt Liễu Sao co lại, tròng trắng dần trở thành đỏ ửng.
Dù không phải theo ý Lạc Ca, trên thực tế, Liễu Sao thật sự không dám ra tay.
Tu vi của bản thân còn chưa đủ, hiện tại lại ở trong địa phận Nam Hoa phái, muốn giết Tạ Lệnh Tề là chuyện không thể, đành phải nhẫn nại chờ sau này có cơ hội rồi tính sau.
Tơ máu trong mắt dần biến mất, Liễu Sao thu hồi tầm mắt, bước chân nhanh hơn.
“Liễu sư muội?” Tạ Lệnh Tế cố tình kêu nàng.
Nghe giọng nói đầy dối trá kia, Liễu Sao cảm thấy vô cùng ghê tởm, cố gắng kiềm chế sát tính đang nổi dậy, không thèm để ý tới y.
Mấy tên đệ tử khác không khỏi tức tối.
“Tạ sư huynh có ý tốt hỏi thăm, ả lại không biết tốt xấu!” Một nữ đệ tử nói, “Ma nữ này hại Thương thiếu cung chủ, có lẽ trước đó cũng từng giúp Trưng Nguyệt làm việc ác, ta nói nên chém một kiếm cho rồi!”
Một nữ đệ tử khác chen lời: “Đáng lẽ Lạc sư thúc không nên cứu ả, không biết Lạc sư thúc nghĩ gì nữa!”
Liễu Sao nghe vậy cuối cùng không bước đi được nữa, xoay người đáp trả: “Hắn nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến ngươi!”
“Ngươi!”
“Ai chẳng biết các ngươi đều thích hắn, có bản lĩnh thì gọi hắn đến đây nhìn các ngươi một cái đi!”
“Nói năng bậy bạ!” Nữ đệ tử kia vô cùng xấu hổ, không để ý đến Tạ Lệnh Tề ngăn cản, vung tay muốn dạy dỗ nàng. Không ngờ Lạc Ca vốn không hề phong ấn Liễu Sao, nên nàng phất tay đẩy nữ đệ tử kia ra ngoài vài bước.
Đến lúc này, cả đám đều căng thẳng.
Liễu Sao cũng chẳng sợ, ai bảo bọn họ trêu chọc nàng trước, không đánh bị thương nặng là may rồi!
“Ả vẫn còn sử dụng được ma lực!” Nữ đệ tử kia sợ hãi kêu lên, “Tạ sư thúc mau bắt ả đi!”
Tạ Lệnh Tề ngăn lại: “Được rồi, Lạc sư đệ làm vậy tất có dụng ý của đệ ấy, dù sao chuyện của Trưng Nguyệt…”
Nam đệ tử bên cạnh lên tiếng; “Trưng Nguyệt vốn đáng chết, Tiên môn trừ hại vì lục giới có gì không ổn!”
Y dám nói Lục Ly đáng chết! Liễu Sao chợt nổi giận, chỉ cảm thấy mấy khuôn mặt kia nhìn kiểu gì cũng đáng giận, khiến người ta oán hận! Hận không thể xé nát rồi ăn tươi nuốt sống bọn chúng!
Chớp mắt, đôi mắt hạnh lại đỏ rực!
“Sư huynh cẩn thận!” Có tiếng kêu sợ hãi.
Nàng ra tay đột ngột, Tạ Lệnh Tề không kịp phòng bị, vội vàng lắc mình tránh né, trong tay lập tức hiện ra một thanh trường kiếm, ra sát chiêu không chút khách khí.
Nóng giận không thể kìm chế, ma tính tăng vọt. Liễu Sao không lùi cũng không tránh, nhẹ nhàng ngả người về phía trước. Giang hai tay, ma lực cuồn cuộn phá vỡ sát chiêu, hóa thành hai dải lụa đen, uốn éo như rắn cuốn lấy chân tay Tạ Lệnh Tề. Tạ Lệnh Tề vào Tiên môn đã nhiều năm, thực lực không tầm thường, tiên ấn lóe lên, bốn dải lụa bị cắt đứt biến thành vô số mảnh nhỏ bay trong không trung.
Không thể tưởng tượng nổi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tu vi của con bé đã đến mức này, nếu có thêm thời gian…Tạ Lệnh Tề lui về phía sau: “Liễu sư muội, muội bình tĩnh chút!”
“Lạc sư huynh có lòng tốt giữ lại tính mạng của ả, không ngờ ả vốn bất trị!” Nam đệ tử kia không nhịn nổi liền rút kiếm. “Nói lại cho Lạc sư huynh rõ ràng, là ả ta muốn chết!”
Tạ Lệnh Tề ngăn cản y: “Liễu sư muội, kiếm không có mắt, muội còn mang bộ dạng uy hiếp như vậy…”
Còn muốn giả vờ! Liễu Sao mơ hồ nhận ra y vốn không có ý tốt, muốn kích động nàng, chỉ là lúc này ma tính bị thúc đẩy, sự thèm khát máu lẫn sát ý tăng vọt, chỉ biết trước mắt là kẻ thù, không tiếc trả giá để giết y!
Nàng dồn toàn lực ngưng khí, trúc lay động không ngừng trong gió lốc.
Sóng mắt Tạ Lệnh Tề khẽ chuyển động, dùng năm phần linh lực, nắm chặt thanh kiếm niệm chú, kiếm lập tức biến thành mười thanh, mũi kiếm hướng vào trong, vây Liễu Sao ở giữa.
Liễu Sao quỳ nửa người trên đất, quanh người xuất hiện quầng sáng màu đỏ, dần lan rộng ra ngoài.
Tạ Lệnh Tề nhìn tình hình hét lên: “Hợp!”
Vòng kiếm thu hẹp! Quầng sáng dâng lên đột ngột.
Thân hình Liễu Sao hơi lắc lư rồi đứng yên tại chỗ, Tạ Lệnh Tề bị chấn động lui về sau mấy trượng, đụng vào một cây trúc khiến thân cây lay động dữ dội.
“Tạ sư huynh!” Bốn tên đệ tử vội lao đến từ bốn phía.
Tạ Lệnh Tề đẩy bọn họ ra: “Ta không sao, Liễu sư muội, muội ấy…”
Bốn người đệ tử kia không nghe khuyên bảo nữa: “Là ả ra tay trước, sư huynh còn băn khoăn điều gì, giết ma cũng không phải tội nặng, coi như báo thù cho Thương thiếu cung chủ!”
Tạ Lệnh Tề thấy vậy cũng không chần chừ nữa: “Cũng được, muội ấy đã không còn lý trí, thu phục trước rồi nói sau, Đại Ngũ Hành kiếm trận!”
Đồng môn huynh đệ thường xuyên tập luyện kiếm trận, năm người rất ăn ý. Chỉ chớp mắt Đại Ngũ Hành kiếm trận đã hình thành, mỗi người giữ một hướng, tập hợp đủ năm thanh kiếm.
Kiếm trận của Tiên môn khác hẳn người thường, trong trận tràn đầy tiên khí, Liễu Sao chỉ cảm thấy ma lực lưu chuyển vô cùng khó khăn.
Nếu Tạ Lệnh Tề muốn lấy mạng nàng, có bốn tên đệ tử này làm chứng, Lạc Ca cũng không có lý do gì trách cứ y.
Y suy nghĩ thật hoàn hảo!
Tính tình hung hăng của Liễu Sao trổi dậy, không thèm để ý sống chết, quyết tâm bỏ mặc phòng thủ, đánh toàn lực về phía Tạ Lệnh Tề, một lòng muốn kéo y chôn cùng.
“Tạ sư huynh!” Nam đệ tử kia nhìn thấy tình huống nguy cấp, vội vàng hợp lực đỡ cho Tạ Lệnh Tề.
“Liễu sư muội, muội thật sự không chịu quay đầu sao?” Ánh mắt Tạ Lệnh Tề tối tăm lạnh lẽo, đưa kiếm lên vị trí cao nhất trên không, “Khai trận!”
Năm cột khí khác màu xoay tròn trên không trung, sát trận sắp được khởi động!
Vào lúc nguy cấp nhất, chợt nghe tiếng xào xạc.
Trăm ngàn cành trúc trên đỉnh đầu giống như triều bái tự tách ra hai bên. Một thanh kiếm phóng xuống từ đỉnh núi, ánh sáng rực rỡ, giống như bay từ không trung đâm thẳng vào trung tâm trận pháp, đánh tan kiếm trận của năm người Tạ Lệnh Tề.
Mây trắng bồng bềnh, Lạc Ca từ mây bước ra.
“Sư đệ tới thật đúng lúc,” Tạ Lệnh Tề làm bộ thở phào nhẹ nhõm, “Liễu sư muội như vậy thật khiến người ta lo lắng.”
Đáng giận! Liễu Sao căm hận vùng vẫy lại bị sức mạnh vô hình ép tới mức không thể động đậy, đồng thời một luồng thanh khí truyền đến từ bả vai. Vị tiên giả kia không tiếc dùng linh khí thiên tiên giúp nàng cân bằng trọc khí, ma tính dần bị khống chế.
Lạc Ca nói: “Sư huynh làm gì mà so đo với muội ấy đến mức phải dùng Đại Ngũ Hành kiếm trận.”
Nữ đệ tử kia không nhịn được liền nói: “Lạc sư thúc! Ma nữ này vô cùng độc ác, mới vừa rồi suýt nữa làm Tạ sư thúc bị thương, vì sao người đối với ả…”
“Không chấp nhặt với ma nữ,” Lạc Ca ngắt lời nàng ta, “Con thật nóng nảy.”
Nữ đệ tử không biết nói gì, xấu hổ lui lại.
Tạ Lệnh Tề lắc đầu: “Liễu sư muội không thể khống chế ma tính, nếu đả thương người khác thì lại lớn chuyện, sư đệ phải cẩn thận.”
“Sư huynh yên tâm,” Lạc Ca nói, “Chưởng giáo và Vạn Vô sư thúc tổ sẽ nhanh chóng đến Lục Hợp điện, sư huynh đến Lục Hợp điện chờ trước đi.”
Tạ Lệnh Tề dẫn bốn đệ tử trở về đỉnh Nam Hoa.
Ma tính của Liễu Sao đã tan, nhìn bóng dáng y “hừ” một tiếng: “Giả vờ giả vịt!”
Cổ tay bỗng nhiên bị giữ chặt.
“Này!” Liễu Sao phản ứng lại, giãy dụa, “Làm gì vậy! Buông ra!”
Lạc Ca thản nhiên buông nàng ra.
“Ngươi làm gì vậy!” Liễu Sao lui lại mấy bước đề phòng, trừng mắt nhìn hắn.
“Lần sau nếu đả thương người, ta sẽ phong ấn ngươi.”
Vừa rồi thấy hắn che chở mình trước mặt đệ tử, Liễu Sao còn có chút cảm kích, giờ nghe vậy liền tức giận dậm chân, thì ra vẫn là giáo huấn mình!
“Là bọn họ mắng ta trước! Tạ Lệnh Tề còn muốn giết ta!”
“Bọn họ mắng, vì sao đánh trả lại?”
Bọn họ đánh mắng trước mà lỗi vẫn là của nàng sao? Liễu Sao càng giận: “Ả muốn đánh ta, sao ta không thể đánh trả! Tạ Lệnh Tề vốn chẳng phải người tốt, hai ả kia không thể chấp nhận việc ngươi cứu ta, muốn trút giận lên ta!”
“Bọn họ không thích ngươi là chuyện bình thường, nhưng ra tay đả thương người thì dù thế nào cũng có liên quan đến ngươi. Tầm cao của đối thủ quyết định tầm cao của ngươi, hay là ngươi cũng giống bọn họ?”
“Ai giống mấy ả chứ!” Liễu Sao khinh thường, “Ta không thèm để mắt đến bọn họ!”
“Nếu ngươi mạnh hơn bọn họ thì sao lại so đo với họ?”
“Cái gì mà cao với không cao!” Liễu Sao giận dữ,” Hừ, gần đây ta đều nín nhịn. Là do mấy ả mắng ta đáng chết, mắng Lục Ly đáng chết, nếu không nể mặt ngươi thì ta đã giết sạch rồi!”
Lạc Ca nhìn nàng, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Chả trách mấy ngày gần đây nàng im lặng hơn rất nhiều, thì ra không phải tính toán vòng vèo mà là vì thể diện của mình.
Lạc Ca xuất đạo nhiều năm, gặp vô số tiên nữ cũng như ma nữ, yêu nữ, ngoại trừ muội muội Lạc Ninh và Trác Thu Huyền lạnh lùng thì đúng là chưa thực sự tiếp xúc được với mấy nữ tử, hắn thật sự quá bận.
Về phần cô gái này, nhìn thấy bướng bỉnh như vậy không ngờ lại phiền phức đến mức này.
“Ai sợ mấy ả! Nếu không nể mặt ngươi, ta giết một người trước đã sẽ không bị kiếm trận bao vây!” Liễu Sao tiếp tục mắng, lửa giận ngày càng cao, “Chuyện gì cũng do ta! Ai thèm ở lại cái nơi tồi tàn này! Ta muốn ra ngoài! Có bản lĩnh thì thả ta ra ngoài đi!”
“Ừ, ngươi có thể đi rồi!” Lạc Ca nói xong, chậm rãi bước lên bậc thềm đá.
Liễu Sao sửng sốt một lúc mới có phản ứng.
Đây là hắn đang uy hiếp, nghĩ rằng nàng không dám phải không?
Liễu Sao “hừ” mạnh một tiếng, chạy như bay xuống Tử Trúc phong.
Không còn giam cầm, quả nhiên kết giới của Tử Trúc phong đã biến mất, đối diện với cây cầu mây là ngọn núi cao nhất tràn đầy tiên quang bất diệt, có thể nhìn thấy đệ tử Nam Hoa tuần tra tới lui. Núi Nam Hoa vốn là một cửa vào Tiên môn. Chỉ là sau khi Tiên môn xuống dốc, cửa ra cũng bị đóng chặt lại, phải rời khỏi tiên giới nên nhất định phải tìm cửa ra khác, Thanh Hoa cung chính là một trong những cánh cửa đó.
Liễu Sao đứng ở đầu cầu hết nhìn đông tới nhìn tây, thực sự là không có dũng khí bước ra ngoài.
Bị giam giữ lâu như vậy, tính kích động đã biến mất, nàng đã học được cách cân nhắc lợi hại sau mỗi chuyện.
Nếu không có Lạc Ca, nàng đã chết từ lâu rồi chứ đừng nói đến chuyện báo thù đệ tử Thanh Hoa, Thực Tâm ma cũng thèm khát nàng, tự tiện ra khỏi Tử Trúc phong chắc chắn sẽ chết.
Lạc Ca không phải Lục Ly, chắc chắn sẽ không nói lời ngon ngọt giữ nàng lại, càng không dỗ dành để nàng ở lại.
Liễu Sao cắn môi, dậm chân quay trở về.
Muốn sống, ý chí phải đến từ bản thân, ngoại trừ người quan tâm ngươi thì ai sẽ đến cầu xin ngươi sống sót đây? Tiên giả vô tình dùng cách thức gần như tàn khốc khiến cô gái bốc đồng tỉnh ngộ nhận ra đạo lý này.
Trọng Hoa cung, chưởng giáo Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn đã rời khỏi đó. Lạc Ca ngồi một mình bên cạnh chiếc bàn đá trong ngôi đình phía trước.
Liễu Sao làm bộ vô tình hừ một tiếng, nghêng ngang đi qua hắn: “Ta còn phải báo thù! Bây giờ mà chết thì bọn chúng càng đắc ý, ta đâu ngốc thế chứ!”
“Ở tiên giới, không được ra tay lần nữa.”
“Bọn chúng muốn giết ta, ta không thể khoanh tay chờ chết được!”
“Ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”
Liễu Sao không cãi lại được, bĩu môi im lặng.
“Tự kiểm điểm cẩn thận đi.” Tay áo dài cuốn lên theo mây bồng bềnh, lay động như sóng cuộn. Lạc Ca đứng dậy đi ra ngoài cung, không biết là đi đâu.
Chuyện này được mấy tên đệ tử kia truyền miệng, Nguyên Tây Thành đích thân nhắc nhở Lạc Ca xưa nay Tiên môn vốn không để thù hận thành chấp niệm. Trên thực tế làm sao Tiên môn không nghĩ tới việc giáo hóa Ma tộc, tiếc rằng kết quả đều thất bại đành phải chấm dứt. Ma tính của Ma tộc khó xóa bỏ, vì thế không ít tiên trưởng chết thảm. Để tránh cho bọn họ hại người, Tiên môn chỉ có thể chém giết giữ lại ma hồn để chuyển thế.
Liễu Sao tự kiểm điểm mấy ngày, càng kiểm điểm càng tức giận.
Rõ ràng là đệ tử Tiên môn có lỗi trước, vì sao bản thân mình lại bị khinh bỉ vô cớ! Hắn lại còn bảo mình phải tự kiểm điểm. Lục Ly nói mới đúng, sức mạnh quan trọng nhất, nếu bản thân vô cùng lợi hại thì đám người Tiên môn này có dám ra tay hay không!
Hoàng hôn dần xuống, trong Tử Trúc phong lại xuất hiện kết giới như làn khói mỏng, không vào lẫn không ra được như trước.
Vẫn đề phòng mình mà! Liễu Sao thầm oán, ngồi sau đám trúc dỗi hờn.
Nàng tự kiểm điểm lại đều thấy bản thân mình không sai, vì thế liền giận hờn cáu kỉnh, cuối cùng không thèm nói câu nào với Lạc Ca. Mà thực tế là Lạc Ca không rảnh quan tâm tới nàng, những ngày gần đây chuyện của Thi ma Thạch Lan quá ầm ĩ.
Bên ngoài kết giới, có đệ tử Nam Hoa đi qua, nhìn qua khe hở giữa những cây trúc có thể nhìn thấy được góc áo lay động.
“Ma nữ kia làm thủ tọa sư thúc bị thương, vậy mà Lạc sư thúc còn che chở cho ả, hoàn toàn không để ý đến tình nghĩa huynh đệ!”
“Nghe nói trước kia, sư thúc đối với ma nữ kia…”
“Nếu không có kết giới này, ta sẽ lao vào chém chết ả!” Có người cười lạnh.
“Cứ chờ đi, có cơ hội nói sau, kiếm trận của chúng ta rất thích hợp.”
…
Tiếng nói chuyện xa dần, chờ mấy tên đệ tử bước lên cây cầu mây đến ngọn núi xa nhất, Liễu Sao mới đứng dậy, bĩu môi nhìn kết giới, xoay người định trở về.
Nhưng lúc này, trên cây cầu mây lại xuất hiện người quen.
Bạch Phượng chậm rãi đi tới, trên người không phải trang phục Võ đạo mà là đạo bào màu trắng. Thường ngày Bạch Phượng vốn có khí chất, nhìn đúng là có chút thần thái tiên tử, chỉ là mặt mày trước sau vẫn có vài phần buồn bực.
Đã thoát khỏi Hầu phủ gia nhập Tiên môn, chắc là nàng ta cũng không tệ chứ… Liễu Sao vừa nhìn vừa cảm thấy kỳ lạ.
Bạch Phượng cũng phát hiện ra nàng, liền đứng lại.
Hai thiếu nữ đứng hai bên kết giới, im lặng nhìn đối phương, hướng về phía đối diện.
Bạch Phượng nhanh chóng thu lại nét mặt hậm hực, châm chọc: “Lúc này bám lấy Lạc Ca đúng là lòng lang dạ sói!”
Nàng ta dựa vào cái gì để nói như vậy! Liễu Sao cãi lại: “Chẳng phải ngươi cũng lấy lòng Tạ Lệnh Tề!”
“Lạc Ca chỉ thương hại ngươi thôi!”
“Ha ha, Tạ Lệnh Tề đối với ngươi cũng chẳng tốt lành gì!”.
Bị những lời này đâm trúng chỗ đau, Bạch Phượng chợt thay đổi sắc mặt.
Liễu Sao vốn chỉ thuận miệng đối đáp, thấy thế lại bất ngờ, nhìn lại cẩn thận rồi vỗ tay mừng rỡ: “Ngay cả kiếm cũng không có, thì ra Nam Hoa phái vốn nhận ngươi nhưng Tạ Lệnh Tề lại không chịu dạy ngươi tu luyện!”
Bạch Phượng từ trước đến nay vốn là người giỏi lung lạc tinh thần, vì Tạ Lệnh Tề, các đệ tử Nam Hoa đối xưa với nàng không tệ. Nhưng Tạ Lệnh Tề là thủ tọa đại đệ tử, bối phận cao, mọi người đều biết quan hệ của bọn họ thì ai còn có ý muốn nhận nàng làm đồ đệ nữa? Tạ Lệnh Tề không thể vì nàng đi cầu xin chưởng giáo Nguyên Tây Thành, chỉ nói kiếp này nàng đã quá tuổi gia nhập Tiên môn, đợi kiếp sau của nàng. Thật ra, Tạ Lệnh Tề đối xử với nàng không tệ, nhưng kiếp sau…
“Ngươi!” Bạch Phượng trừng mắt nhìn nàng một lúc, đột nhiên cắn răng cười lạnh, “Đến bây giờ còn như thế này, Liễu Sao nhi, ngươi thật giỏi quá! Hại chết Lục Ly, làm liên luỵ Thương Ngọc Dung, vậy mà Lạc Ca còn bảo vệ ngươi. Đã biết chưa? Hắn coi như đã đắc tội với Thanh Hoa cung. Bây giờ ngươi lại xuống tay với Tạ Lệnh Tề, ngay cả sư huynh đệ ở Nam Hoa phái này cũng nói sau lưng hắn. Ngươi chính là đồ tai họa không biết suy nghĩ, đi theo ai thì người đó xui xẻo, có điểm nào so được với ta!”
Liễu Sao giật mình, một lúc sau liền hất mặt lên: “Liên quan gì đến ngươi, ai bảo bọn họ không thích ngươi!”
Nói xong, nàng cũng không thèm bận tâm sắc mặt Bạch Phượng, xoay người bước nhanh lên núi.
…
Bậc thang đá uốn lượn, kéo dài trong mây trắng, con đường đi giống nhau nhưng bước chân không còn nhẹ nhàng như khi xuống núi.
“Ôi, Liễu Sao nhi!”
Hoàn toàn không để ý đến xung quanh có người, Liễu Sao giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng áo choàng màu đen khảm vào rừng trúc tím bên đường, lặng im hòa vào bóng chiều tà, giống hệt như tảng đá.
“Tảng đá” khẽ chuyển động, một bàn tay thon dài vươn ra, chiếc nhẫn tối tăm lóng lánh.
Hắn mỉm cười vỗ mặt nàng: “Lại gặp mặt, bé cưng có khỏe không?”
“Ai muốn gặp ngươi!” Liễu Sao lấy lại tinh thần, “Có gì tốt lành đâu!”
Nguyệt rất hiểu tính tình của nàng: “Ai chọc giận ngươi thế?”
Liễu Sao mất tự nhiên quay mặt đi, khẽ hừ: “Người Tiên môn muốn giết ta, ta đánh nhau với bọn chúng một trận.”
“Bọn chúng thật xấu xa, bé cưng thật lợi hại.”
Lời của hắn thật xuôi tai, và như thường ngày đương nhiên Liễu Sao cảm thấy rất hài lòng, nhưng hiện tại nhìn người trước mắt lại như lần đầu tiên quen biết.
Bọn chúng thật xấu xa, cũng không thấy hắn tới cứu mình.
Liễu Sao đột nhiên hỏi: “Sao ngươi không hỏi bọn chúng muốn giết ta vì lý do gì?”
“Bởi vì ngươi quá yếu,” Nguyệt nói sâu kín, “Ma tính sẽ hạn chế quá trình tu luyện của ngươi, ngươi phải trở nên mạnh mẽ rồi sẽ tìm được biện pháp xóa bỏ ma tính.”
“Phải nghe lời ngươi sao?”
“Ngươi quên nguyện vọng của Lục Ly rồi ư?”
“Ta dựa vào đâu để tin tưởng ngươi?” Liễu Sao hừ lạnh, “Rốt cuộc Lục Ly muốn gì, tương lai Ma tộc, đều do ngươi nói.”
“Đây cũng là cứu ngươi, nếu để ma tính tạo sát nghiệp, tương lai khó thoát khỏi thiên kiếp tấn chức.”
“Nếu ngươi thật lòng muốn cứu ta, vì sao không nói trước cho ta biết về ma tính?”
“Lúc đó ta không ở đấy.”
Liễu Sao nghi ngờ nhìn hắn.
Mặc kệ hắn có lừa nàng hay không, nhưng như lời hắn nói, bản thân đã vào ma đạo, khống chế ma tính là quan trọng nhất, hiệu quả của “Đại âm lục thức khúc” chưa thực sự tốt.
“Rốt cuộc nên làm thế nào để loại bỏ ma tính.”
“Ở lại bên cạnh Lạc Ca, ngươi sẽ phát hiện ra.”
Đây chẳng phải muốn lợi dụng Lạc Ca sao? Liễu Sao đột nhiên chán nản, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đi đi! Ta muốn tự suy nghĩ!”
…
Trời tối, gió lạnh, sao giăng đầy trời, Trọng Hoa cung vang tiếng trúc reo.
Ánh châu lạnh lùng sáng tỏ từ cửa điện chiếu rọi lên tầng mây trôi bồng bềnh ngoài điện, cũng chiếu rọi lên bóng dáng cô gái ngồi đó.
Trong điện, phía trước chiếc bàn cổ kính, tiên giả áo trắng ngồi trên ghế, tập trung xử lý thư tín, dáng người hơi cúi thật đẹp.
Bên ngoài cửa vẫn là cô gái không đủ thông minh, vẫn tùy hứng khiến người ta chán ghét như trước, nhưng ai thực sự đối xử tốt với nàng, nàng đã có thể phân biệt rõ ràng.
Giáo huấn nàng, giam lỏng nàng, ép nàng học đàn, cho đến bây giờ hắn dường như chưa từng nhân nhượng nàng một bước. Nhưng hắn sẽ vì một chút không đành lòng đồng ý tẩy linh cốt giúp nàng giải độc, cứu mạng nàng vào thời điểm tất cả mọi người vứt bỏ nàng, không tiếc hao tổn linh khí thiên tiên giúp nàng khống chế ma tính, kể cả thực hiện những việc không hợp tình hợp lý. Nơi nơi đều tỏ rõ ý định dạy dỗ, bảo vệ nàng. Từng chút xóa dần tính xấu của nàng.
Nếu không vì cứu nàng, hắn sẽ không gây ra nhiều lời bình luận và bất mãn thế này.
Nghĩ đến trước đây mới bị hắn răn dạy vài câu đã dỗi hờn, Liễu Sao vô cùng hối hận, cúi đầu quẩn quanh trên bậc thềm, muốn đi vào nói gì đó nhưng mãi vẫn không thể bước chân.
Một lúc sau, nàng đành ngồi xuống dựa vào cây cột trên bậc thang, nhìn người bên trong đến thất thần.
Đôi mày nhíu chặt, hàng lông mi dài thẳng vẫn mang nét nghiêm khắc như trước, trong trí nhớ dường như hắn vĩnh viễn là bộ dạng này. Là vì có thể tự tin chống đỡ hết tất cả hay là thói quen che giấu mệt nhọc?
Hai chồng thư cao ngất trên bàn, từ lúc đến Trọng Hoa cung, chưa từng thấy hắn nhàn nhã qua lấy một ngày.
Liễu Sao đột nhiên nhớ tới một người khác.
Người đó mới là người hiểu hắn nhất. Tiên môn không cần quá nhiều hào quang, vì thế người đó biến bản thân thành cái bóng, bóng của hắn, bóng của Trác Thu Huyền.
Dung nhan anh tuấn dưới ánh châu vô cùng sáng sủa nhưng lạnh lùng, không còn hào quang rực rỡ, lại cô đơn lạnh lẽo đến như vậy.
Thương Ngọc Dung chết, hắn không thể không đau lòng, nhưng chưa từng giận chó đánh mèo nàng, cũng không hề mở miệng hỏi nàng chuyện của Thương Ngọc Dung.
Liễu Sao nghĩ tới bầu trời đầy đốm lửa kia, ngọn lửa đốt lên dưới biển của Xích Tiêu kiếm , còn có bóng dáng tóc rối nhàn nhã cuối cùng kia.
Thương Ngọc Dung là vì cứu nàng, nhưng nếu y không dùng tín phù truy tìm tung tích thì sao Lục Ly có thể chết trong tay bọn họ? Biết rõ nàng muốn tìm y báo thù, có tiên trưởng nào luôn ngốc như vậy không?
Ừ, vậy thì hòa nhau đi, không hận y cũng tốt.
Liễu Sao nghĩ trong lòng, mắt chợt cay cay, vì thế đưa tay dụi dụi.
Chàng trai phong nhã hoa lệ kia đã đi rồi, rốt cuộc đã không còn người cười hì hì lấy cây quạt tròn gõ lên đầu nàng gọi “Tiểu Liễu Sao nhi”. “Đông Hoa Phần Hải” đẹp như vậy cuối cùng cũng không ai nhìn thấy được.
Liễu Sao vùi mặt trên đầu gối.
Nếu không hận thì hãy đau lòng đi, dù sao Thương Ngọc Dung cũng không xấu, lại còn cứu mạng nàng.
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân thong dong nhẹ nhàng từ trong điện vang lên, dừng lại trước mặt nàng.
Liễu Sao ngước mặt nhìn hắn.
Thấy bộ dạng của nàng, Lạc Ca hơi bất ngờ.
Dưới ánh sao, đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn như trước, nhưng không hề có thái độ ương ngạnh như thường ngày, ngược lại ẩn chứa chút xấu hổ.
Tuy không biết vì sao nàng như thế, nhưng có thể tự hối lỗi là chuyện tốt.
Lạc Ca khoanh tay nhìn một lát, đôi môi bạc cong lên khó nhận ra, khẽ gật đầu, sau đó đi xuống bậc thang.
Lúc này, Liễu Sao mới nhớ ra là mình vốn tới tìm hắn để cảm ơn, vội vàng đứng lên đã thấy hắn bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, vì thế Liễu Sao chạy như bay xuống bậc thềm, đẩy cửa ra: “Này…”
Tiên nhân trong phòng đang cởi áo ngoài, nghe thấy tiếng động liền xoay mặt ra nhìn.
Cây trâm bạch ngọc đặt trên chiếc bàn bên cạnh, mái tóc đen dài hơi rối, che từ trán xuống thái dương. Dưới ánh châu màu cam nhạt, khuôn mặt vốn cực kỳ khí thế trở nên dịu dàng, thân thiết hơn rất nhiều.
Liễu Sao nhìn đến ngây người.
Khi còn nhỏ không ai chú trọng dạy dỗ nàng, sau đó lớn lên lại bị Lục Ly dung túng, trước mặt đám người Tô Tín cũng chỉ là giả vờ. Mấy ngày nay quá tự do ở Tử Trúc phong đã vô tình khôi phục lại bản tính ngày xưa.
Thấy nàng nhìn chằm chằm không nhúc nhích, Lạc Ca hơi chớp mắt, thản nhiên mặc lại áo ngoài.
Cảm thấy bất mãn, Liễu Sao lập tức bĩu môi tránh ra: “Ai thèm nhìn chứ! Ta không thấy gì hết.”
…
Căn phòng sau lưng không hề có tiếng động, Liễu Sao vội càng đi xuống bậc thang, mặt nóng ran, càng lúc càng nóng hơn, vì thế nàng ngồi trên cây cầu đá, mượn khí lạnh của dòng Tứ Hải giải nhiệt.
Sao rơi xuống đầu ngọn trúc, gió thổi trong đêm lạnh, tiếng đàn vang lên giữa Trọng Hoa cung, không uyên bác như trước, còn có phần mộc mạc trầm tĩnh hơn thường ngày, rất ôn hòa chính trực.
Lạc Ca bước ra cửa, liền thấy Liễu sao ngồi ngay ngắn trên cây cầu, những đốm lửa nhè nhẹ giữa dây đàn.
Liễu Sao đã biết giá trị thực sự của Xích huyền cầm này. Thần khí phượng hoàng, ngô đồng nung đỏ râu cá voi đã đành, thứ khó có được chính là hắn đã truyền linh khí của bản thân vào. Hơn nữa, ngày ấy hắn không tiếc dùng linh khí giúp nàng cân bằng ma lực, loại bớt ma tính. Chưa tu thành tiên thể Đại La, hắn làm như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu luyện. Vì cảm kích, Liễu Sao không đàn có lệ như thường ngày, mà rất nghiêm túc, chuyên tâm.
* Đại La kim tiên là bậc cao nhất của tu tiên. Lạc Ca lẳng lặng nghe nàng đàn xong hết một khúc, mới “ừ” một tiếng: “Tốt lắm!”
Liễu Sao mừng thầm trong lòng, tay chân chợt luống cuống, gẩy lung tung trên huyền cầm.
Lạc Ca nhìn nàng.
Tốc độ tu luyện thế này, theo lý thuyết mà nói chắc chắn ma tính rất nặng, nàng lại có thể dựa vào “Đại âm lục thức khúc” để khống chế. Ngày ấy đánh nhau với Tạ Lệnh Tề, nàng đã thể hiện rõ tốc độ ngưng khí kinh người. Hắn không tin nàng có thể ngộ ra những biến chuyển tuyệt diệu của “Lục thức khúc” cải biến này, kết giới của Tử Trúc phong không hề có dấu vết động chạm, trên người nàng rốt cuộc là có gì kỳ lạ mà ngay cả hắn cũng không tìm ra. Khó trách Lư Sênh cũng để ý nàng, may là bản tính nàng không xấu, cần phải để tâm giáo dục cảm hóa, không thể để nàng đi sai đường.
Lạc Ca liền ôn hòa nói: “Một thời gian nữa ta phải ra ngoài, muội cũng đi chung.”
“Hả?” Liễu Sao ngạc nhiên lẫn vui mừng, nàng vốn trời sinh hoạt bát, bị giam lỏng ở Tử Trúc phong lâu như vậy, thật sự rất buồn.
Lạc Ca cũng không giải thích: “Muội tu luyện quá nhanh, chỉ dựa vào “Đại âm lục thức khúc” rất khó khống chế ma tính.”
Đúng lúc Liễu Sao đang phát sầu vì chuyện ma tính, thấy hắn chủ động nhắc tới, vội hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tạm dừng tu luyện.”
“Cái gì! Ta…” Liễu Sao trề môi, nuốt từ “không” kia vào.
Thấy vẻ mặt nàng không vui, Lạc Ca nói: “Về ma tính, tổ tiên Trọng Hoa tôn giả từng suy đoán trọc khí trong trời đất chính là sát khí nguy hiểm. Hàng năm Ma tộc lấy trọc khí tu luyện, linh khí thiên tiên bị loại bỏ, không có thanh khí điều hoà, bởi vậy khiến cho linh khí mất cân bằng, lâu ngày tất sẽ ảnh hưởng đến tâm trí. Chỉ có dùng Nhật tinh (tinh khí của mặt trời) hoặc thanh khí bổ sung mới không gây trở ngại.
Liễu Sao lập tức lắc đầu: “Ma đạo không thể hấp thu thanh khí hoặc nhật tinh.”
Ma đạo lấy Thái Âm tinh và trọc khí tu luyện, loại bỏ cốt phàm. Khi lệnh cấm của Ma thần đã hòa vào ý thức, ma đạo không thể hấp thu nhật tinh và thanh khí, thanh trọc vốn trái ngược nhau sẽ làm ma đan bị chấn động. Nhẹ thì tổn thương ma thể, nặng thì ma đan nổ tung ma hồn tan nát.
“Là lệnh cấm của Ma thần, không phải là ma đạo không thể,” Lạc Ca nói, “Muội đã từng hấp thu thanh khí.”
Liễu Sao cãi lại: “Ta không có!”
“Hư thiên có thanh khí.”
Liễu Sao sửng sốt.
Hư thiên quả thật có thanh khí, chẳng qua là ít đến mức không cần nghĩ đến mà thôi. Lần đó đột nhiên bộc lộ ma tính, nàng liền hấp thu theo bản năng, theo lý thuyết cũng là trái với lệnh cấm của Ma thần, kết quả lại không bị sao.
Liễu Sao không phục: “Mới hấp thụ có chút xíu, không là gì cả.”
Lạc Ca lặp lại: “Muội từng hấp thụ thanh khí.”
“Ta không…” Liễu Sao nói đến đây liền dừng lại, nàng từng tiếp nhận linh khí thiên tiên của hắn, đó cũng chính là thanh khí của tiên thể. Liễu Sao xấu hổ, khẽ nói: “Là ngươi tự nguyện…”
“Ma tính không phải là khiếm khuyết của ma đạo, mà đến từ lệnh cấm của Ma thần. Ta nghĩ rằng tổ tiên đoán không sai, nếu không có thanh khí cân bằng trọc khí trong cơ thể thì ma tính luôn tồn tại.”
Nói thế nào cũng liên quan đến thanh khí? Liễu Sao thốt lên: “Chẳng phải cột mốc lục giới sao?”
“Sao?”
Hết chương 35
Danh sách chương