Chuyển ngữ: Ulrika

Hoắc Mặc Quân cũng không ngốc, cho dù trong lòng cảm thấy không đúng nhưng cũng không lên tiếng hỏi, vẫn đợi đến khi đám người Thụy Hòa rời đi, lúc này mới sầm mặt chặn Hoắc Kỳ lại, trầm giọng chất vấn: “Cha, rốt cuộc hôm nay người đang làm trò quỷ gì vậy?”

Hoắc Kỳ giả vờ nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn trời, “Cái gì, con đang nói cái gì vậy?”

Hoắc Mặc Quân không nói lời nào, cứ nhìn thẳng vào ông ta, một lát sau Hoắc Kỳ không chịu nổi nữa, thành thật khai ra mọi chuyện, nói xong lại hỏi: “Đại lang Tân gia cũng không tệ ha, đúng là rồng trong đám người, các cô nương trong kinh thành muốn gả hắn có thể xếp hàng từ Tân phủ ra đến tận cửa thành. Nếu cọc hôn sự này có thể thành công, ôi chaoĐại nương tử nhà chúng ta sẽ được hưởng phúc, đến lúc đó mấy người thím của con sẽ ghen tị đến đỏ cả mắt.”

Hoắc Mặc Quân đỡ trán, “Cha, người cũng nói Đại lang Tân gia là rồng trong đám người, người ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, muốn lấy cô nương như thế nào mà không được, sao có thể để ý đến ta chứ.” Sau khi trở lại kinh thành cả ngày lẫn đêm nàng đều bị mấy người thím và biểu muội càu nhàu, lúc thì nói nàng không kết hôn là phạm vào một trong năm tội bất hiếu, lúc thì lại nói nàng không có một chút nữ tính nào cả, mang nàng ra nói xấu từ trên xuống dưới, dù Hoắc Mặc Quân có kiên cường đến thế nào, cũng bị bọn họ đả kích mất hết lòng tin.

Hoắc Kỳ lại không cho là đúng, “Nếu hắn ghét bỏ thân phận của con, hôm nay sẽ không tới đây. Ta thấy hôm nay hắn cũng không khách khí lắm, còn liên tục nói chuyện với con đó.”

“Nhưng không phải người ta vừa thấy mặt đã ném cho con một hòn đá đó sao, nói không chừng là cố ý ra oai phủ đầu với con.”

Hoắc Kỳ hơi sững lại, xoa xoa gáy ngượng ngùng nói: “Ai nói đó là do hắn ném, xưa nay Đại langTân gia là người chững chạc, sao có thể làm loại chuyện trẻ con như vậy, ta thấy tám chín phần là do tiểu lang quân nhà bọn họ, cố ý trêu ghẹo con đó. Không phải sau đó con và tiểu quỷ kia nói chuyện rất vui vẻ sao?Ta nói này con là một cô nương lớn rồi, nhưng lại không có mắt nhìn gì cả, Đại lang Tân gia xuất chúng đứng ở đó, con không đến nói chuyện với hắn, lại hăng hái tán gẫu với tiểu quỷ kia, còn nói chuyện vô cùng thân thiết, con không nhìn thấy Thái tử Điện hạ liên tục trừng mắt với con sao?”

Nhưng lỗ tai của Hoắc Mặc Quân lại chỉ nghe được câu nói sau cùng của ông ta, hưng phấn nói: “A cha ngài cũng phát hiện ra sao? Ngay từ đầu con đã cảm thấy Thái tử Điện hạ có ý với tiểu nương tử nhà họ Tân, liên tục nhìn chằm chằm, lúc trừng con trong mắt như muốn bốc hỏa, buồn cười quá.”

Hoắc Kỳ kinh hãi, “Tiểu quỷ kia là một tiểu nương tử sao? Ôi trời ơi, con mọt sách họ Tân kia có thể nuôi dạy được một đứa con gái thú vị như vậy sao, thật sự là kỳ quái.” Ông ta vừa nói xong mới phát hiện Hoắc Mặc Quân đang im lặng nhìn ông ta, Hoắc Kỳ hoảng sợ cảm thấy hình như bản thân không cẩn thận đã nói sai, vội vàng che miệng lại “xì” hai tiếng, cười làm lành nói: “Ta đúng là không quản được cái miệng này, sau này nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý.”

Hai cha con nàng vừa đi vào trong nhà, vừa bát quái, Hoắc Kỳ liên tục sợ hãi than nhà họ Tân thật sự sắp nổi lên rồi, không nói tới chuyện con mọt sách họ Tân kia nhận được sự tin sủng của bệ hạ và thái tử, dựa vào sự phát triển bây giờ, chắc là nhà họ Tân lại sắp có thêm một thái tử phi.

Mà bên phía Thụy Hòa, trên đường trở về Đại Trân cũng liên tục truy hỏi, Thụy Hòa không trả lời, khiến cho trong lòng Đại Trân nôn nóng đến ngứa ngáy, hận không thể tìm một cái cây cạy miệng của hắn ra. Ngược lại Từ Canh nhạy cảm phát hiện ra Thụy Hòa có ấn tượng không tệ với nương tử Hoắc gia, nếu không, dựa vào tính tình của Thụy Hòa, nhất định sẽ là dáng vẻ lạnh nhạt cao ngạo, thái độ từ chối người từ ngàn dặm, dù sao thì gần đây hắn ta đã đóng kịch rất nhiều lần rồi.

Quả nhiên, chờ đến khi Từ Canh và đám thị vệ hồi cung, cuối cùng Thụy Hòa mới mở miệng, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, thong thả ung dung như trước, “Ừ, tính tình của Đại nương tử Hoắc gia cũng không tệ lắm?”

“Cái gì gọi là tính tình không tệ?” Đại Trân vội la lên: “Rốt cuộc là được hay không được? Ta cảm thấy nàng ấy rất tốt, rất xinh đẹp, lại là người hào phóng, hiếm có là còn chí thú tương đồng với ta, nếu sau này nàng ấy trở thành chị dâu của ta, hai chúng ta song kiếm hợp bích nhất định có thể trở thành kinh thành đệ nhất phú.”

Thụy Hòa liếc nàng một cái, tức giận nói: “Sao ta không nhìn ra nương tử Hoắc gia có chí thú tương đồng với muội ở chỗ nào nhỉ?” Suốt buổi sáng, Đại Trân hoàn toàn không đề cập gì tới chuyện kinh doanh, cũng không biết sao nàng có thể nghĩ tới việc trở thành kinh thành đệ nhất phú, còn song kiếm hợp bích – – câu đó được dùng như vậy sao? Đại Trân không để ý tới hắn, tung ta tung tăng đi tìm Hoàng thị nói chuyện, nói hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cho bà nghe, nói xong lại hỏi: “Nương ngài cảm thấy thế nào, lần này có nên tin đại huynh không?”

Hoàng thị buồn cười, “Không phải Đại ca con đã đồng ý rồi sao?”

Đại Trân sững sờ, “Nói khi nào vậy ạ, huynh ấy chỉ nói tính tình của Hoắc gia nương tử không tệ.”

“Trước kia nó gặp nhiều cô nương như vậy, đã khi nào nó nói một chữ tốt chưa?” Hoàng thị cười nói: “Nó da mặt mỏng, con nghĩ rằng ở trước mặt người khác nó sẽ nói “ôi chao ta đã chọn trúng nàng, mau đến cửa giúp ta cầu hôn đi” hả? Con cảm thấy có khả năng sao?”

Trong đầu Đại Trân tự động ghép mặt của Thụy Hòa vào, không khỏi sợ run cả người, thật sự là quá kỳ quái.”Vậy mà con lại không nhìn ra.” Đại Trân nâng má chớp mắt cảm khái nói: “Cũng may là đại huynh lớn lên có khuôn mặt dễ nhìn, nếu không với cái tính tình khó chịu đó của huynh ấy, sẽ chẳng có cô nương nào thích nổi huynh ấy.”

Hoàng thị như có thâm ý nhìn nàng, “Yên tâm, đại huynh con cực kỳ được hoan nghênh, đó không gọi là khó chịu, cái đó gọi là thâm trầm chững chạc, không thấy bên ngoài có bao nhiêu người tán thưởng nó phong thái phi phàm sao, con là một tiểu cô nương chưa trải đời đương nhiên không hiểu.” Nửa năm qua ngưỡng cửa nhà họ Tân gia sắp bị giẫm nát rồi, một mặt dĩ nhiên là vì Thụy Hòa có gia thế không tầm thường, tiền đồ vô lượng, mặt khác là vì nhìn trúng Thụy Hòa, đương nhiên, những chuyện như thế này Đại Trân sẽ không hiểu.

“Vậy Hoắc gia tỷ tỷ sẽ thích huynh ấy sao?” Đại Trân tò mò hỏi: “Khó khăn lắm đại huynh mới nhìn trúng một cô nương, nếu Hoắc gia tỷ tỷ không thích huynh ấy thì làm sao bây giờ? Nương ngài có muốn ra mặt giúp huynh ấy một chút không?”

Hoàng thị không cho là đúng lắc đầu, “Nếu ngay cả cô nương mà mình thích nó còn không giải quyết được thì thành thân làm gì. Hơn nữa, đừng xem thường đại huynh của con, bản lãnh của nó cũng rất lớn đó, nếu thật sự thích người ta, chắc chắn sẽ dụ dỗ khiến cô nương kia phải ngoan ngoãn.” Đây chính là bản lãnh do chính Tân Nhất Lai dạy dỗ, Hoàng thị cảm thấy, sẽ không có một cô nương nào trong Đại Lương Triều đối phó được.

Buổi tối Tân thái phó và Tân Nhất Lai hồi phủ, Hoàng thị lập tức nói cho hai người bọn họ nghe tiến triển mọi chuyện, xong xuôi lại quay sang Tân Nhất Lai nói: “Sáng mai ông tự mình đi mời Hoắc tướng quân uống rượu, đề ra chuyện hôn sự với ông ấy, nếu nhà ông ấy không phản đối, việc hôn sự này xem như đã được quyết định.”

Mặc dù Tân thái phó chưa gặp nương tử Hoắc gia, nhưng nếu Hoàng thị đã nói không tệ, hiếm khi Thụy Hòa lại yêu thích, tất nhiên ông cũng không phản đối, vừa cười vừa nói với Tân Nhất Lai đạo: “Trước kia ngươi và tên tiểu tử Hoắc Kỳ kia vốn không hợp, thỉnh thoảng lại tìm ta tố cáo Hoắc Kỳ bắt nạt ngươi, không ngờ cuối cùng lại thành thông gia, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.”

Tân Nhất Lai không còn nhớ rõ những chuyện này, nghe vậy cười nói: “Lúc ấy trẻ tuổi, không hiểu chuyện, gần như đã quên hết những chuyện này rồi, nếu người không nhắc tới, ta cũng không nhớ ra. Nhưng mà chỉ sợ Hoắc Kỳ không yên tâm, cũng không biết có thể vì vậy mà ông ta không chịu gả khuê nữ vào cửa, chỉ sợ ta sẽ trả thù.”

“Thôi đi, ” Tân thái phó hừ nói, trên mặt mơ hồ mang theo chút đắc ý, “Thụy Hòa nhà chúng ta là một thiếu niên xuất sắc như vậy toàn bộ kinh thành cũng không có người thứ hai, hắn ta sao có thể cam lòng bỏ qua. Hơn nữa, nếu hắn ta không có ý này, làm sao lại nóng lòng đồng ý cho Thụy Hòa đến gặp mặt khuê nữ nhà bọn họ. Ngươi phải đi nói chuyện đi, bảo đảm sáng mai tên tiểu tử kia sẽ đến nịnh bợ ngươi.”

Quả nhiên Tân thái phó đã nói đúng, ngày thứ hai khi Tân Nhất Lai đề ra chuyện cầu hôn với Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ vui mừng đan xen, lại có hơi lúng túng, chần chờ hồi lâu, cuối cùng vậy mà lại tạ lỗi với Tân Nhất Lai, “Trước kia trẻ tuổi khí thịnh không hiểu chuyện, vẫn luôn chê cười ngươi là một con mọt sách, hầu như ngày nào cũng bắt nạt ngươi, bây giờ nghĩ lại quả thực là vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, nếu trong lòng ngươi vẫn còn không thoải mái thì hãy đánh ta một trận cho hả giận, sau này Đại nương tử nhà ta vào cửa cũng không được bắt nạt nàng. Từ nhỏ đứa bé kia đã không có mẹ, rất là đáng thương…”

Ông ta liên tục lải nhải nói suốt nửa ngày, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Tân Nhất Lai trả lời, không khỏi vô cùng sốt ruột, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vẻ mặt Tân Nhất Lai dở khóc dở cười, “Ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta vẫn còn là đám nhóc con bảy tám tuổi sao, chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi có ai còn để ở trong lòng, đi bắt nạt khuê nữ nhà các ngươi chứ? Trừ khi đầu óc của ta bị cháy hỏng rồi mới gây khó dễ cho con dâu?”

Hoắc Kỳ nghe vậy thì mừng rỡ, cười ha ha tiến lên vỗ vỗ lưng Tân Nhất Lai, “Thái tử Điện hạ nói ngươi lòng dạ rộng lớn, rất khiêm tốn, quả thật là nói không sai. Cứ quyết định như vậy đi, ta sẽ tiến cung xin bệ hạ hạ chỉ tứ hôn. Ôi chao má ơi thật sự là quá tốt!” Cuối cùng khuê nữ nhà bọn họ đã được gả ra ngoài rồi!

Hoắc Kỳ lòng nóng như lửa đốt tiến cung xin Hồng Gia Đế tứ hôn, vội vội vàng vàng hồi phủ chuẩn bị tìm người khoe khoang.

Mới về đến cửa nhà, lão phu nhân đã cho người đi mời, Hoắc Kỳ đang chuẩn bị tìm lão phu nhân nói chuyện hôn sự của con gái, vội vàng đi đến. Phu nhân Nhị phòng và Tam phòng nghe được tin tức, cũng vội vội vàng vàng kết bạn đi đến.

“Chắc chắn là lão phu nhân đã chọn được người cho Đại nương tử rồi.” Nhị phu nhân tức giận nói: “Đều là cháu gái ruột, tại sao lão phu nhân lại thiên vị như vậy, lúc trước khi Nhị nương tử nhà chúng ta nghị thân, ta đã cầu xin bà ấy ra mặt cho nó rất nhiều lần, nhưng hết lần này tới lần khác bà ấy cứ dựa vào cớ thân thể không tốt để từ chối, trái lại bây giờ tinh thần lại rất tốt. Nhưng mà như vậy thì có ích gì? Cho dù bà ấy có nói đến rách miệng, người ta sẽ chọn một đứa con gái khắc mẹ sao? Cho dù đại bá thăng quan thì sao chứ, cũng chỉ có thể gả cho một tiểu lại, phàm là những gia đình giàu có nhà cao cửa rộng đều chú ý đến những thứ này.”

Tam phu nhân cũng gật đầu, “Tam nương nhà chúng ta cũng sắp phải nghị thân rồi, ta cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy, lát nữa nếu có người thích hợp ta chắc chắn sẽ cướp lấy. Tam nương nhà chúng ta có chỗ nào không tốt hơn Đại nương tử, dựa vào đâu mà chuyện gì tốt thì đều đến phiên nàng ta chứ?”

Hai người càng nói càng tức giận đầy ngực, liếc mắt nhìn nhau, khí thế bừng bừng sải bước vào phòng.

Vừa bước vào nhà thì nghe thấy giọng nói ôn hòa của lão phu nhân, “… Là con út của Mai Hàn lâm, mặc dù dòng dõi hơi thấp, nhưng nhân phẩm thì không tệ, năm nay mới mười tám tuổi, đọc sách cũng không tồi, mặc dù mới đậu tú tài, nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, tương lai vẫn có thể lên cao hơn, dù sao những người có thiên tư thông minh như Đại lang Tân gia chỉ là số rất ít. Ta đã cho người đi hỏi qua, đứa bé kia lớn lên cũng đoan chính thanh tú, gia phong trong phủ cũng nghiêm chỉnh, bên cạnh cũng không có nha hoàn quyến rũ lẳng lơ.”

Tam phu nhân không nhịn được bĩu môi, còn tưởng rằng lão phu nhân ngàn người chọn một rốt cuộc đã tìm được người như thế nào chứ, kết quả chỉ là con trai của một tiểu hàn lâm, không cần phải tranh giành, dù sao bà ta cũng không nhìn trúng, Tam nương tử nhà bà ta không thể gả đi chịu khổ được.

Nhị phu nhân đảo tròn mắt, quái gở nói: “Ôi chao, đây là người nghị thân với Đại nương tử sao. Ta thấy người này cũng không được tốt lắm, con trai của tiểu quan ngũ phẩm cũng quá thấp đi, nếu đậu tiến sĩ, không, chỉ trúng cử nhân thôi cũng được rồi, nhưng lại chỉ là một tú tài, chậc chậc, chẳng lẽ sau này Đại nương tử sẽ phải làm nương tử của một tú tài, sau này lại mặt gặp mấy tỷ muội khác của nàng chỉ sợ sẽ không thể ngẩng mặt lên được.”

Lão phu nhân không vui liếc xéo bà ta một cái, lạnh lùng nói: “Ta chọn người nghị thân cho Đại nương tử không phải vì bề ngoài hào nhoáng, ta thấy đứa nhỏ này không tệ, nhân phẩm tài mạo mọi thứ đều tốt, chỉ là dòng dõi có hơi thấp, nhưng tục ngữ đã nói đừng khinh thường tuổi trẻ không có gì, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ cần nhân phẩm tốt, học thức tốt, cộng thêm nhạc phụ là ngươi hỗ trợ nâng đỡ, tại sao phải sợ hắn không có tiền đồ.”

Nhị phu nhân bị lão phu nhân trừng mắt nhìn không dám đáp lời, nhưng Tam phu nhân lại không sợ, cười nói: “Nếu trong ngàn người mẫu thân đã chọn người như vậy cho Đại nương tử, Đại bá ngài ngàn vạn lần đừng phụ ý tốt của mẫu thân.”

Hoắc Kỳ cố ý muốn nói lại thôi, “Nhưng mà chỉ sợ…”

“Chỉ sợ cái gì?” Hoắc lão phu nhân cả giận nói: “Không phải lúc trước ngươi liên tục nói dòng dõi không quan trọng, quan trọng nhất là nhân phẩm tốt sao? Ta dốc hết sức lực, dùng nhân tình mới tìm được đứa bé như vậy, ngươi lại không vui hả? Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta cũng mặc kệ ngươi!”

Nhị phu nhân và Tam phu nhân chỉ sợ còn chưa đủ loạn, nhiệt tình châm ngòi thổi lửa, “Đúng vậy, lần này là do Đại bá ngài không đúng. Lúc trước người muốn nhờ lão phu nhân ra mặt giúp đỡ là ngươi, lúc này người không vui cũng là ngươi, ngài cũng quá khó hầu hạ đó. Sức khỏe của lão phu nhân không tốt, bà đã tốn bao nhiêu tâm tư vì muốn làm mai cho Đại nương tử chứ? Tại sao ngài lại không cảm kích như vậy.”

“Đúng vậy, đáng thương cho Tam nương tử nhà chúng ta, muốn nhờ cậy lão phu nhân cũng không dám đâu?”

“Nếu ngươi nhìn trúng tiểu lang Mai gia, vậy thì gả Tam nương tử cho hắn cũng được.” Ánh mắt của Hoắc lão phu nhân như chim cắt nhìn về phía Tam phu nhân, giọng nói chế giễu. Tam phu nhân lập tức nghẹn lại, không dám nói lời nào nữa.

Hoắc Kỳ thấy khiêu khích mọi người đã đủ rồi, trong lòng rất là đắc ý, cố ý thở dài nói: “Ta cũng có để ý đến tiểu lang Mai gia ta, chỉ tiếc là hôn sự của Đại nương tử đã được quyết định, nếu không, ta thực sự sẽ không bỏ qua đứa nhỏ này đâu.”

Mọi người trong phòng đồng loạt sững sờ, Hoắc lão phu nhân là người phản ứng đầu tiên, gấp đến độ bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, chỉ vào Hoắc Kỳ cao giọng chất vấn: “Quyết định lúc nào, tại sao ta không biết? Rốt cuộc ngươi định gả đại nha đầu cho người nào? Ta nói này cái đồ hỗn trướng nhà ngươi thật sự là càng ngày càng không  ra thể thống gì, tại sao chuyện lớn như vậy lại không nói một tiếng với người trong nhà, dầu gì cũng phải cho ta nhìn mặt mũi ra sao chứ, sao có thể không nói tiếng nào mà đã quyết định sẵn hôn sự của đại nha đầu chứ? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi tìm cho ta một kẻ có gia đình phức tạp, cọc hôn sự này ta nhất định sẽ không chấp nhận…”

Lão phu nhân bị kích động, đùng đùng mắng Hoắc Kỳ xối xả, Hoắc Kỳ vẫn cười ngây ngô, không hề tức giận, chờ đến khi lão phu nhân mắng xong, lúc này mới cười hơ hớ tiến lên đỡ bà ngồi xuống, “Mẫu thân à, ta chính là cha ruột của Mặc Quân, sao có thể không suy nghĩ cho nàng chứ? Người yên tâm, đứa cháu rể này tuyệt đối tốt, người có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được người tốt hơn hắn đâu.”

Lão phu nhân vẫn không tin, “Ngươi còn có những mối quan hệ, bản lãnh như vậy sao?” Bà phải dùng hết mọi mối quan hệ, mới không dễ dàng tìm được tiểu lang Mai gia, đã hơn mười năm Hoắc Kỳ không ở trong kinh, sao có thể biết được người nào tài giỏi đáng tin? Chẳng lẽ đã bị người ta lừa gạt.

Hoắc Kỳ nở nụ cười đắc ý, tới gần đến bên tai nhẹ nhàng nói một câu, đôi mắt của lão phu nhân lập tức trợn tròn, nghẹn họng nhìn trân trối. Nhị phu nhân và Tam phu nhân nhìn thấy vậy trong lòng ngứa ngáy, không biết trong đầu đã xoay chuyển bao nhiêu vòng rồi, suy đoán xem rốt cuộc Hoắc Kỳ đã chọn được người nào cho Đại nương tử.

“Thật… Thật sao? Ngươi không có gạt ta chứ?” Cuối cùng lão phu nhân đã lấy lại khả năng nói chuyện, nhưng vẫn giống như đang nằm mơ, trong giọng nói vẫn còn vẻ mơ hồ.

“Chuyện như vậy sao có thể mang ra gạt người được chứ?” Hoắc Kỳ lớn tiếng nói, không thể dừng lại được, “Sáng hôm nay người ta đã tới tìm ta hỏi ý, ta lập tức tiến cung bẩm báo với bệ hạ. Ta đoán ngày mai sẽ có ý chỉ tứ hôn.”

Lão phu nhân vẫn không dám tin, một hồi lâu sau lại hỏi: “Chuyện đó… Rốt cuộc đã nói thế nào? Không phải là ngươi đánh người ta ngất xỉu rồi lại…”

“Mẫu thân người đang nói bậy bạ gì vậy.”Hoắc Kỳ dở khóc dở cười, ta là người như vậy sao? Thật sự là người ta đã chọn trúng Đại nươn tử nhà chúng ta, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Thái tử Điện hạ có thể làm chứng!”

Lão phu nhân vuốt ngực một cái, thầm nghĩ trong lòng, không thể trách bà nghĩ ngợi lung tung được, đứa con này của bà có chuyện gì mà nó làm không được chứ? Nhưng mà, nghe nói có Thái tử Điện hạ làm chứng, lão phu nhân mới miễn cưỡng tin lời của ông ta, bỗng nhiên lại vui mừng, “Như vậy cũng tốt, thật sự là quá tốt. Đại nương tử là cô nương đầu tiên trong phủ chúng ta xuất giá, lại là do bệ hạ tứ hôn, hôn sự này nhất định phải làm thật lớn!”

Hoắc Kỳ vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi, đến lúc đó sẽ liên tục mở tiệc trong ba ngày, cũng để cho Tân gia nhìn thấy khí phái của nhà chúng ta.”

Nhị phu nhân đứng bên cạnh cuối cùng cũng nghe được một chút, nhưng trong lòng vẫn không dám tin, “Đại bá nói Tân gia, là Tân gia nào vậy?”

“Còn có thể là ai được chứ?” Hoắc lão phu nhân cố ý lên giọng nói: “Trong kinh thành tổng cộng cũng chỉ có một nhà họ Tân là quan to hiển quý mà thôi, người được định thân với Đại nương tử nhà chúng ta đúng là Đại lang Tân gia, Tân Thụy Hòa người thi đậu trạng nguyên của bổn triều.”

Nhị phu nhân và Tam phu nhân lập tức choáng váng, sau đó trong lòng trào lên sự ghen tị và phẫn hận không thể nói lên lời, Đại lang Tân gia chắc chắn là bị mù rồi, trong kinh thành có nhiều thiên kim khuê tú như vậy hắn lại không cần, tại sao lại coi trọng khuê nữ của đại phòng, không có nhan sắc, không có gia thế, học vấn thì nông cạn, cử chỉ lỗ mãng… Đầu óc của hắn chắc chắn đã bị cháy hỏng, cháy hỏng rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện