Sau khi rời khỏi Hồng Lâu hội sở thì chỉ có Trương Thanh Vân và Đoạn Vĩnh Thuần là chạy xe theo, vì trong lòng Trương Thanh Vân có bóng ma nên kéo Lý Phong Sơn lên xe của mình. Triệu Giai Ngọc thấy tình hình như vậy thì cũng chỉ biết ngồi xe Đoạn Vĩnh Thuần, cuối cùng cũng không quên liếc xéo Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân giống như không phát hiện ra sự khinh bỉ của Triệu Giai Ngọc. Lúc này tâm tình của hắn rất tốt, chuyện xây cầu Cao Kiến Dụ đã được giải quyết, mình trở về sẽ không còn chật vật khổ sở. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là địa vị của Lệ Cương lại càng yên ổn, đây rõ ràng là điều cực kỳ quan trọng.

- Cục trưởng Lý, không phải anh có ý tứ gì đấy chứ? Tôi vẫn muốn mời một bữa cơm nhưng anh đều từ chối, không phải anh chê tôi chức quan quá thấp đấy chứ?

Khi chạy xe, Trương Thanh Vân dùng giọng nửa đùa nửa thật nói.

- Đâu dám, đâu dám! Trương...Cậu quá khách khí rồi! Lệ Cương là bạn thân của tôi, giúp cậu ấy một chút...

Lý Phong Sơn rõ ràng có chút luống cuống, hắn nói chuyện ấp a ấp úng, cũng không biết xưng hô với Trương Thanh Vân thế nào cho tốt, rõ ràng đã khá rối loạn.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh trong lòng, xem ra tướng mạo của Lý Phong Sơn khá phóng khoáng nhưng không ngờ lại là loại chỉ biết nịnh hót và cực kỳ thiển cận. Lúc bắt đầu thì dáng vẻ của hắn cực kỳ bệ vệ, một khi biết mình và Triệu Truyền có quan hệ thì lập tức thay đổi thành gương mặt khác, loại người này rõ ràng không thể tiến lên trong quan trường. Trên quan trường phải chú ý sự khéo léo, thứ cần thiết chính là ẩn giấu, phải biểu hiện chính mình không giống người thường, cần phải có kỹ xảo điêu luyện, xem ra Lý Phong Sơn rất kém.

- Cục trưởng Lý, sau này anh cứ gọi tôi là Thanh Vân! Anh cũng là bạn thân của chủ tịch Lệ, tôi sẽ gọi anh là Lý ca. Sau tình huống lần này thì tôi và anh cũng coi như đã quen biết, sau này còn cần đến sự quan tâm của anh.

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói. Lý Phong Sơn dù là một kẻ không ra gì nhưng thân phận rất có tác dụng, Trương Thanh Vân tất nhiên phải cố gắng lôi kéo.

Trương Thanh Vân nói như vậy làm Lý Phong Sơn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, nhưng lúc này thân thể cũng được thả lỏng đi rất nhiều, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên lanh lợi. Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ dùng hết sức để phối hợp, vì vậy mà hai người nói chuyện càng ngày càng hòa hợp.

- Cục trưởng Lý, chuyện hôm nay chỉ có tôi và anh biết rõ, anh hiểu ý tôi chứ?

Sau khi Trương Thanh Vân lái xe đến khách sạn thì dùng giọng nhàn nhạt nói với Lý Phong Sơn, giọng điệu của hắn tuy bình thường nhưng làm người nghe cảm nhận được sự uy nghiêm.

Lý Phong Sơn vội vàng gật đầu, Trương Thanh Vân cười rồi mở cửa xe gọi điện thoại cho Tiểu Vương, muốn Tiểu Vương đưa Lý Phong Sơn về nhà, chính hắn thì vào trong khách sạn nghỉ ngơi. Hắn biết rõ Lý Phong Sơn là loại người không muốn nể mặt kẻ khác, vì vậy Trương Thanh Vân và hắn phải bảo trì một khoảng cách nhất định mới tốt.

Sau khi trở lại phòng khách sạn thì hắn lập tức tắm rửa, sau khi xem đồng hồ thì biết bây giờ đã là mười hai giờ đêm nhưng lại không có cảm giác buồn ngủ. Hắn nhớ lại những kinh nghiệm ngày hôm nay, hắn cảm thấy giống như mình vừa trải qua một giấc mộng. Mọi chuyện thuận lợi nằm ngoài dự đoán, hơn nữa tất cả cũng đều liên quan trực tiếp đến cơ duyên, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú với Triệu Truyền.

Trương Thanh Vân cũng đã nhiều lần hỏi qua Cảnh Sương về lai lịch của Triệu Truyền, nhưng những gì Cảnh Sương biết được lại rất ít. Cảnh Sương chỉ thấy bộ dạng hắn mặc quân phục, trên quân hàm có một ngôi sao, chắc chắn là thiếu tướng. Trương Thanh Vân lại tự mình đi tìm tài liệu nhưng không có bất kỳ tin tức gì nói về Triệu Truyền. Nhưng nếu xem xét trên vấn đề lần này thì Triệu Truyền là một người không thể khinh thường, hắn chỉ là một quân nhân mà có lực ảnh hưởng khủng bố như vậy, rõ ràng không thể tưởng tượng được, xem ra lần này Trương Thanh Vân hắn cần phải nhìn thẳng vào vấn đề mới được.

- Cốc, cốc!

Trương Thanh Vân lập tức bật dậy từ ghế sa lông, hắn thầm nghĩ đã muộn như vậy sao có người gõ cửa?

- Vào đi, cửa không khóa.

Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, cửa đã được mở, Triệu Giai Ngọc vẫn đứng yên bên ngoài. Lúc này vẻ mặt nàng không có bất kỳ biểu cảm gì nhưng trên người mơ hồ bùng lên luồng khí lạnh như băng, khí chất phối hợp với dung nhan tuyệt vời làm nàng giống như tiên tử trên cung trăng, làm người ta không dám nhìn thẳng.

- Ủa, giám đốc Triệu, mời vào!

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn lập tức thuận tay lấy một chiếc áo lạnh khoác lên vai rồi nói.

Triệu Giai Ngọc chậm rãi tiến vào phòng rồi ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Trương Thanh Vân, cặp mắt nàng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy có chút lo lắng.

- Anh quen anh trai tôi sao?

Tiên tử giáng trần cuối cùng cũng mở lời nhưng giọng điệu lại rất đông cứng.

Trương Thanh Vân thầm thả lỏng thân thể, hắn biết mình còn chưa lộ tẩy, vì vậy mới ổn định tâm tình rồi cười nói:

- Có quen nhưng không phải quá quen thuộc. Tất nhiên, tôi cũng biết cô là em gái của anh ấy, cô rõ ràng ít tuổi hơn anh ấy rất nhiều.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc khẽ chấn động, rõ ràng câu trả lời của Trương Thanh Vân nằm ngoài dự đoán của nàng. Nhưng Trương Thanh Vân nói rõ hắn và Triệu Truyền không quá quen thuộc làm Triệu Giai Ngọc cảm thấy hắn không nói lời thật lòng, trong lòng lại càng khó chịu, nàng hừ lạnh:

- Trương Thanh Vân, tôi mặc kệ anh có lai lịch gì, nhưng hôm nay đã vài lần anh dùng tôi làm lá chắn, anh phải cho tôi một lời giải thích.

Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt lạnh như băng và cực kỳ tức giận của Triệu Giai Ngọc mà đột nhiên muốn cười. Đúng là không nên xem thường con nhà quan, rõ ràng con nhà quan cũng rất thông minh, những kỹ thuật của mình rõ ràng không thẻ gạt được người ta, rõ ràng lúc này người ta đang đến hỏi tội.

Trương Thanh Vân trở nên trầm ngâm, hắn đứng dậy rất tiêu sái rồi nói:

- Vì sao? Cô còn muốn hỏi tôi sao? Vì nếu dùng cô làm lá chắn thì cực kỳ có tác dụng. Tôi chẳng qua chỉ là một thư ký, người ta cũng không coi tôi ra gì, tôi còn biện pháp nào khác sao?

- Anh...

Triệu Giai Ngọc hận không thể nuốt gọn Trương Thanh Vân. Nàng đã gặp qua rất nhiều kẻ vô sỉ nhưng rõ ràng chưa gã nào vô sỉ bằng tên này. Hắn lợi dụng người khác mà còn nói ra bằng giọng điệu hùng hồn như vậy, hắn đúng là kẻ vô sỉ nhất mà Triệu Giai Ngọc đã từng gặp.

Khi thấy Triệu Giai Ngọc muốn trở mặt thì Trương Thanh Vân vội vàng nghiêm giọng nói:

- Giám đốc Triệu, cô bây giờ là người cầm lái con tàu công ty xây dựng Thiên Hà, mục đích của công ty chính là kiếm tiền, không phải tạo ra phiền phức. Dù cây có mọc thành rừng thì bão tố cũng làm bật gốc, cô hiểu rõ đạo lý này chứ?

- Công ty Thiên Hà đã đục ra một lỗ hổng, có thể các người rất kiêu ngạo, nhưng bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cũng bị các người làm khó, cô đã suy xét đến kết quả chưa? Làm ăn là làm ăn, nếu cứ liên tục đục thành lỗ thủng thì đây rõ ràng là điều đại kỵ trong kinh doanh.

Triệu Giai Ngọc há miệng, động tác hoàn toàn hóa đá nhưng trong lòng lại cuộn sóng. Lời nói của Trương Thanh Vân sao giống hệt như nhưng gì đại ca đã từng nói, chẳng lẽ hai người này hợp tính với nhau như vậy sao? Triệu Giai Ngọc nghĩ đến đây thì lập tức không nói thêm điều gì, nhưng trong lòng nàng lại càng cảm thấy ghét bỏ Trương Thanh Vân. Người này rõ ràng rất quen thuộc với đại ca nhưng mở miệng lại phủ nhận toàn bộ, ngay cả mình cũng giấu diếm, thật sự cực kỳ đáng giận.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết những lời mình vừa nói ra lại giống hệt như quan điểm của Triệu Truyền. Nhưng hắn thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc trở nên hòa hoãn trở lại thì trong lòng cũng thầm thả lỏng, hắn khẽ cười nói:

- Được rồi, giám đốc Triệu, bây giờ cũng đã không còn sớm, tôi cũng cần phải nghỉ ngơi, sau này nếu thuận tiện tôi sẽ mời cơm, đến lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.

Triệu Giai Ngọc đột nhiên nhớ đến vẻ mặt Trương Thanh Vân ở trong Hồng Lâu hội sở khi muốn mời hai người Lý Đoạn đánh bài, trong lòng nàng lập tức cảm thấy ớn lạnh, nàng vội vàng đứng dậy lạnh lùng nói:

- Không cần, cảm ơn ý tốt của anh.

Triệu Giai Ngọc nói xong thì lập tức bước ra khỏi phòng, một tiếng ầm vang lên, nàng đóng cửa lại thật mạnh.

Trương Thanh Vân co rút khóe miệng, hắn đá chân lên hư không vài cái, thân thể lại mềm nhũn nằm trên ghế sa lông. Ai bảo người ta là con nhà quan? Chưa nói đến vấn đề dung mạo, chỉ cần người ta cho hắn một cái tát thì chính hắn chắc chắn cũng phải nhẫn nại. Người nhà họ Triệu quả nhiên cực kỳ có cá tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện