Trương Thanh Vân ngồi hút thuốc trên ghế sa lông trong văn phòng Lệ Cương, lúc này Lệ Cương lại đang châu đầu trên bàn làm việc để múa bút, rõ ràng đang phê duyệt thứ gì đó.

- Thanh Vân, tôi đã chuẩn bị muốn tự mình đi đến công ty Thiên Hà một chuyến, cậu có đề nghị gì hay không?

Lệ Cương đột nhiên ngẩng đầu lên nói.

Trương Thanh Vân trầm mặc nửa ngày, sau đó hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói:

- Lúc này có rất nhiều chuyện trong huyện cần đến anh, chuyện trạm phát điện Tam Giang, tình hình chấp hành kế hoạch phát triển kinh tế toàn huyện trong năm nay, còn có cả vấn đề nan giải về việc giải quyết tài chính, anh không ở lại cương vị thì không thể được.

Lệ Cương nhíu mày, lời nói của Trương Thanh Vân có thể nói là hoàn toàn chính xác. Sau khi Vũ Đức Chi quay trở lại thì Lệ Cương phát hiện ra mình không thể nào chỉ huy được văn phòng huyện, nếu như chính hắn không có hành động nào khác, nếu cứ tiếp tục để Vũ Đức Chi làm mưa làm gió thì hậu quả khó lường.

- Nhưng Thanh Vân à, công ty Thiên Hà chính là một khúc xương khó gặm, tôi không đi sao thể được? Hơn nữa lúc này toàn bộ ban ngành trong huyện đều đang nhìn chằm chằm vào sự kiện này, nếu không giải quyết thuận lợi thì ảnh hưởng...

- Vấn đề này em cũng biết rất rõ, chính vì chuyện khó khăn nên ảnh hưởng rất lớn, vì vậy anh không thể đi. Nếu lỡ may hai bên không đạt được thỏa thuận thì anh đi hay bí thư Hoàng đi cũng như nhau.

Trương Thanh Vân mỉm cười nói.

Vẻ mặt Lệ Cương chợt biến đổi, hắn cũng không nghĩ đến vấn đề này, nếu chính mình đi mà không giải quyết được vấn đề thì chuyện này sẽ cực kỳ khó khăn, có khi sẽ đổ vỡ, rất nhiều người sẽ vì điều này mà tránh khỏi liên quan. Mở miệng nói thì rất dễ, chỉ cần nói công ty cầu đường Thiên Hà không chịu phối hợp, nhưng nếu tổ nghiệm thu trên tỉnh xuống nghe được những lời này thì sao? Đến lúc truy cứu thì ai chịu trách nhiệm?

Lệ Cương vừa nghĩ đến đây thì lập tức mắng Hoàng Tung Sơn cáo già, khó trách người này dùng những lời lẽ tâng bốc mình vào hôm nay trong hội nghị thường ủy, lão nói hắn là lãnh đạo có tài có trí là hy vọng để giải quyết vân đề cầu Cao Kiến Dụ, rõ ràng lão đang cố gắng cho mình đâm đầu vào chỗ chết.

- Vậy thì cậu đi! Nếu tôi không thể đi thì cậu phải đi, những người khác rõ ràng không thể nào tin tưởng được.

Lệ Cương trầm ngâm một lúc lâu, sau đó hắn đột nhiên mở miệng nói.

- Em sao?

Trương Thanh Vân đứng dậy, Lệ Cương này cũng quá mức tưởng tượng, chuyện lớn như vậy mà cho mình đi bàn bạc, nếu như vậy thì thường ủy sao có thể thông qua? Hơn nữa hắn chỉ là một thư ký, đi tìm giám đốc của người ta bàn bạc thì người ta sẽ nghĩ thế nào?

- Thanh Vân, cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi đã hiểu rõ những lời nói của cậu vừa rồi. Nếu cậu đi tìm bọn họ để thương thảo, nếu bọn họ khiêu chiến thì cá chết lưới rách. Những chuyện trong huyện cậu cũng không cần phải lo lắng, tất cả hạng mục đều có tôi phục trách, kẻ khác còn nói gì được nữa?

Lệ Cương nói như chém đinh chặt sắt, xem ra hắn đã hạ quyết tâm.

Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, hắn đã nghe rõ lời nói của Lệ Cương, rõ ràng hắn muốn Trương Thanh Vân lợi dụng vấn đề công ty xây dựng Thiên Hà báo cáo sai thời hạn công trình để đánh tiếng. Đồng thời Lệ Cương cũng thầm ra hiệu bắt buộc Trương Thanh Vân phải cực kỳ phách lối khi bàn bạc với công ty Thiên Hà, không cần phải nhún nhường, như vậy mới làm cho đối phương sợ hãi.

- Có thể giới thiệu cho em vài mối quan hệ được không? Em không quen thuộc với thành phố Vũ Đức.

Trương Thanh Vân nói.

Lệ Cương nở nụ cười thoải mái, hắn thầm gật đầu. Trương Thanh Vân quả nhiên không làm hắn thất vọng, hắn có thể gánh vác nhiệm vụ trọng yếu như vậy thì rõ ràng dũng khí không phải tầm thường, quả thật không hổ danh là phụ tá đắc lực.

- Điều này là đương nhiên, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài người. Tôi sẽ cho cậu số điện thoại của phó giám đốc công an thành phố Lý Phong Sơn, hắn và tôi là bạn từ nhỏ, hắn sẽ ra mặt giúp cậu gặp mặt tổng giám đốc công ty Thiên Hà. Tôi chỉ có như vậy thôi, tất nhiên những tiêu phí của cậu ở Vũ Đức đều có thể dùng tiền công chi trả.

Lệ Cương nói.

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, xem ra mình đúng là bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không quá mức lo lắng, vì phú quý phải đưa thân vào nguy hiểm. Khó khăn của vấn đề này cũng không khác gì kiếp trước hắn đi bán bảo hiểm, nếu không bán được thì không có cơm ăn, rõ ràng lúc này còn chưa đến mức độ như vậy.

- Vậy thì quá tốt, em nhất định sẽ không phụ lòng tin cậy của anh.

Trương Thanh Vân nói, hắn lập tức đứng thẳng người gật đầu với Lệ Cương, hắn cũng không cung kính cáo từ như trước đây mà trực tiếp rời khỏi phòng.

Trung tâm thảo luận trong hội nghị thường ủy ngày hôm nay chính là áp lực mà trạm phát điện Tam Giang và công ty xi măng Bá Đạo tạo ra. Lệ Cương vừa mới vào phòng họp thì tất cả mọi người đều đã nhìn về phía hắn, Hoàng Tung Sơn thì sững sờ, lão cười nói:

- Chào chủ tịch Lệ, hôm nay không phải anh phải đi đến bàn bạc với công ty Thiên Hà sao? Thời gian gần đây đã có vài trận mưa xuân, nếu còn tiếp tục kéo dài thì sợ rằng sẽ rất phiền phức.

Lệ Cương nở nụ cười, hắn ngồi vào đúng vị trí của mình rồi mở miệng nói:

- Tôi đã phái Trương Thanh Vân đi đến bàn bạc vấn đề với công ty Thiên Hà, cậu ấy hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong vấn đề lần này, vì vậy cậu ấy đi sẽ thích hợp hơn tôi rất nhiều.

Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên trì trệ, mọi người đảo mắt nhìn nhau, tất cả đều nghĩ chẳng lẽ đầu óc Lệ Cương có vấn đề rồi sao? Một chuyện quan trọng như vậy mà phái một thư ký đi làm à? Vị tổng giám đốc của công ty Thiên Hà kia sẽ nghĩ thế nào? Người ta chính là xí nghiệp của tập đoàn quốc gia, trước kia khi chưa còn thay đổi chế độ thì giám đốc của bọn họ chính là cán bộ cấp sở, Trương Thanh Vân đi có thể cân bằng được sao?

Sau khi phòng họp trở nên yên tĩnh một lúc lâu thì Lưu Vạn Hà nhịn không được phải lên tiếng:

- Lão Lệ, điều này...Anh cần phải thận trọng, tuy năng lực Thanh Vân rất mạnh nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm, nếu chuyện quan trọng như vậy mà để cậu ấy đi làm thì sợ rằng rất khó nắm chắc.

Lời nói của Lưu Vạn Hà được vài thành viên thường ủy tán thành, chỉ có Vương Bình, Vũ Đức Chi, Hoàng Tung Sơn và bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt là không nói câu nào, nhưng vẻ mặt kẻ nào cũng có chút mất tự nhiên.

- Chủ tịch Vũ, anh thấy thế nào?

Lệ Cương quay đầu hỏi Vũ Đức Chi.

- Những lời mọi người vừa nói đều rất có đạo lý nhưng thời buổi bây giờ đã khác, xã hội phát triển, đã trở nên kinh tế thị trường. Công ty Thiên Hà lúc này cũng chỉ là một công ty mà thôi, chúng ta không thể dùng cái nhìn năm xưa để đánh giá bọn họ, những cấp bậc ngày xưa đã không còn.

- Đồng chí Thanh Vân có tri thức, thận trọng, hơn nữa còn cực kỳ hiểu rõ vấn đề lần này, cậu ta hoàn toàn có thể thay mặt đi thỏa thuận. Nếu như vậy thì chúng ta hoàn toàn có thời gian hòa hoãn, nếu cậu ta không thành công thì những lão già chúng ta sẽ lên đường cũng chẳng muộn.

Vũ Đức Chi nói mà vẻ mặt không chút biểu cảm, lời nói của lão cực kỳ ẩn giấu, người khác rõ ràng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.

Vũ Đức Chi đã nói như vậy thì Hoàng Tung Sơn đang chuẩn bị lên tiếng cũng không tiện mở miệng, những thành viên thường ủy khác cũng rơi vào tình cảnh tương tự nhưng không kẻ nào dám nói ra. Trong lòng bọn họ không cho là đúng, bọn họ cho rằng lần này Trương Thanh Vân đi chắc chắn sẽ không có thu hoạch, mọi người đều đã từng được chứng kiến sự vênh váo của đám người công ty Thiên Hà.

Hoàng Tung Sơn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lão cũng không có ý kiến gì khác, lão nói:

- Tốt lắm, nếu mọi người đã không có ý kiến thì chuyện này cứ quyết định như vậy, chúng ta trở về chủ đề chính.

Lệ Cương nhìn Hoàng Tung Sơn mà trong lòng khẽ buông lỏng, lần này lão già Hoàng Tung Sơn đã cho mình chút mặt mũi, xem ra lão đã cảnh giác đối với Vũ Đức Chi. Những nhân vật trong thường ủy đều là loại tinh quái, sao có thể không nhìn ra được mánh khóe bên trong? Vì vậy lúc này bầu không khí hội nghị đã trở nên có chút cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện