Trương Thanh Vân cười thầm, muộn như vậy mà Lưu Truyền vẫn liên tục đi lại trước hành lang phòng của mình chắc chắn có chuyện muốn nói. Nhưng vì chuyện xảy ra trong bữa cơm tối đã làm Lưu Truyền cảm thấy xấu hổ nên ngập ngừng không dám gõ cửa mà thôi.

- Bí thư Lưu còn khách khí làm gì? Chúng ta vào nhà nói chuyện, đứng bên ngoài rất lạnh.

Trương Thanh Vân cười nói.

Sau khi hai người vào phòng thì Lưu Truyền cũng không khách khí mà trực tiếp hỏi xem lần này Hoàng Tung Sơn đến đây làm gì, Trương Thanh Vân cũng không giấu diếm mà trực tiếp nói rõ tình hình.

- Sao? Điều này...Vấn đề này sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho xã Nhạn Nam chúng tôi, hơn nữa đập chứa nước của Nhạn Nam đã bị lắng bùn sau vài chục năm, đã không còn quy mô như ngày xưa. Chủ nhiệm Trương, sợ rằng vấn đề này không ổn.

Lưu Truyền dùng giọng sợ hãi nói. Ngay sau đó hắn lại tiếp tục kể khổ, nào là dân chúng Nhạn Nam chắc chắn sẽ không chịu, Ung Bình không thể được vứt bỏ kho lúa Nhạn Nam...

Trương Thanh Vân lẳng lặng lắng nghe, hắn biết rõ Lưu Truyền đang bắn tiếng khó khăn, chuyện ngăn nước chẳng qua chỉ cần một thao tác là được, cũng không gây ra quá nhiều tổn thất cho xã Nhạn Nam. Lưu Truyền sở dĩ phải kể khổ chính là vì vấn đề thành tích.

Tình hình trước mắt quốc gia đang cải cách, tất cả đều đặt nặng vấn đề phát triển kinh tế. Hơn nữa đảng khảo sát cán bộ cũng chủ yếu xem xét vào tốc tộ tăng trưởng kinh tế và mức độ ổn định của xã hội. Ví dụ như Ung Bình, mỗi năm huyện ủy đều sắp xếp tất cả các xã thị trấn theo mức độ phát triển kinh tế, những xã và thị trấn có những thứ hạng đầu tiên sẽ được huyện ủy ban thưởng, tất nhiên cơ hội được đề bạt của những lãnh đạo các địa phương này sẽ cao hơn hẳn. Dưới tình hình như vậy thì kẻ nào dám có hành động kìm hảm sự phát triển kinh tế của địa phương chính mình?

- Bí thư Lưu, những lời nói của anh hoàn toàn đúng, nhưng tôi khuyên anh không nên dùng những lời như vậy. Nếu như những lời này rơi vào trong tai bí thư Hoàng và chủ tịch Lệ thì sẽ không tốt lắm.

Trương Thanh Vân dùng giọng quái dị nói, hắn đột nhiên thay đổi chủ đề, giọng nói cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Anh không biết cầu Cao Kiến Dụ có tính chất gì sao? Cây cầu này có liên quan đến hình tượng của lãnh đạo huyện đối với thành phố, thậm chí còn liên quan đến cả lãnh đạo tỉnh. Tất cả cán bộ cao thấp trong Ung Bình, tất cả nhân dân đều phải sẵn sàng hy sinh vì công trình này.

- Bí thư Lưu, anh xem, chuyện này còn chưa được thực hiện thì anh đã oán trách như vậy, cũng không phải chỉ một mình tôi nói là có thể được. Vấn đề này cần phải bàn bạc, cuối cùng còn phải mở hội nghị thường ủy nghe ý kiến chuyên gia mới dám đưa ra kết luận chính xác, lúc này anh nóng vội làm gì?

Vẻ mặt Lưu Truyền trở nên trắng bệch, hắn bị một Trương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện trong bữa cơm hôm nay mở lời giáo huấn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sở dĩ hắn muốn nói những lời như vậy là muốn Trương Thanh Vân thúc đẩy lãnh đạo cho chính hắn, tạo ra cho hắn cơ hội vào huyện thành, như vậy là quá đủ.

Lưu Truyền muốn kể khổ để tranh thủ sự đồng tình của đối phương, vì vậy mà giúp mình "hoạt động" một chút với các lãnh đạo. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một cán bộ thanh niên không có kinh nghiệm, chỉ cần chính mình diễn tốt thì đối phương sẽ mắc câu. Nào ngờ Trương Thanh Vân không những mắc câu mà chỉ cần nói vài lời đã liệt chính mình vào danh sách chủ nghĩa cá nhân, tội này không phải nhỏ.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, tâm tư của Lưu Truyền sao có thể giấu được hắn? Hắn đột nhiên mở lời giáo huấn cũng muốn cảnh cáo Lưu Truyền, cho tên này biết Trương Thanh Vân hắn không phải mềm như quả hồng, không phải kẻ nào muốn bóp thì bóp.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng có ý khác, hôm nay Lưu Truyền tiếp đón đã bỏ sót hắn, hắn dù không nói lời nào nhưng tâm tình cũng không thể nào tốt lên được. Nếu Lưu Truyền anh thật sự không biết điều thì cũng đừng trách Trương Thanh Vân hắn không khách khí. Trước nay Trương Thanh Vân không tin trên quan trường có sự khoan hồng độ lượng và tri ân tất đáo, trên quan trường vĩnh viễn chỉ có lợi ích mà thôi.

Lưu Truyền nhìn Trương Thanh Vân ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông với vẻ mặt cực kỳ ung dung mà cảm thấy mồ hôi lạnh vã đầy lưng, trong lòng Lưu Truyền liên tục mắng mình hồ đồ, không biết tiến thối. Thư ký của chủ tịch huyện mà dễ đối phó như vậy sao? Mình đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường nhưng không ngờ lúc này lại để người khác uốn nắn, vì vậy Lưu Truyền cúi đầu, hắn dùng giọng thành khẩn nói:

- Chủ nhiệm Trương phê bình rất đúng, vừa rồi tôi đã quá nôn nóng. Tâm tình của tôi cũng chỉ vì lo lắng co nhân dân Nhạn Nam, nhưng vấn đề biểu đạt rất...Rất...

Trương Thanh Vân mỉm cười, vẻ mặt hắn rõ ràng sau cơn mưa trời lại sáng, hắn nói:

- Tôi biết bí thư Lưu là cán bộ kỳ cựu của đảng chắc chắn sẽ không phạm sai lầm này. Tôi cũng đã từng công tác dưới cơ sở, cũng hiểu rỏ những điều khó xử của cơ sở, cũng hiểu rõ những gì bí thư Lưu đang quan tâm.

- Nhưng chúng ta cần phải nhìn xa trông rộng, chuyện ngăn nước rõ ràng là vấn đề của các lãnh đạo huyện, hơn nữa bí thư Hoàng và chủ tịch Liễu chính là những nhân vật chủ đạo của hành động lần này, sao bọn họ lại không biết đến những hy sinh của nhân dân Nhạn Nam được?

Vẻ mặt Lưu Truyền lập tức khẽ chấn động, những lời này của Trương Thanh Vân đã đâm đúng vào chiếc xương sườn yếu nhất của Lưu Truyền hắn, thật ra cái gọi là thành tích không phải đều nằm trong lòng lãnh đạo sao? Chỉ cần hiểu rõ đạo lý này thì tất cả đều thông suôt, Lưu Truyền hắn còn gì phải lo lắng?

- Chủ nhiệm Trương, nghe người tài nói chuyện một đêm bằng đọc sách mười năm, lão Lưu tôi cũng nhận được rất nhiều lợi ích. Anh xem...Lúc này cũng không còn sớm nữa, anh cứ nghỉ ngơi trước cho khỏe. Tôi phải đi sắp xếp cho những công tác ngài mai, thật sự rất xấu hổ khi quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.

Lưu Truyền cung kính nói.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đứng dậy tiễn Lưu Truyền ra khỏi cửa. Lưu Truyền bước khỏi phòng thì lập tức đi như chạy.

Trong thời gian ba ngày liên tiếp, Trương Thanh Vân liên tục khảo sát trong xã Nhạn Nam. Lưu Truyền cũng vì cuộc nói chuyện với Trương Thanh Vân mà rất tích cực trong công tác. Hắn là địa đầu xà nơi đây nên giải quyết được rất nhiều điều khó khăn cho tổ khảo sát.

Sau đợt khảo sát lập tức có kết quả sơ bộ, mọi người đều cho rằng kế hoạch ngăn nước xây cầu của Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể thực hiện được. Mạng lưới mương nước tưới tiêu của Nhạn Nam cực kỳ phát triển, chỉ cần khơi thông thì hoàn toàn có thể dẫn nước sông đi nơi khác.

Tất nhiên vấn đề này rốt cuộc có thành công hay không phải điều những nhân viên có trình độ chuyên môn xuống kiểm tra, dù sao cũng có vài vấn đề dùng mắt thường khó thể nhìn thấy được. Ví dụ như dung tích của con đập Nhạn Nam, mức độ chắc chắn cũng cần được xem xét.

Nhưng vì có bí thư Hoàng nên Trương Thanh Vân cũng căn bản không cần lo lắng đến những vấn đề này, Hoàng Tung Sơn đã sớm ra chỉ thị, chắc chắn trong vòng một tuần sẽ có kết luận chính xác.

Trong lúc khảo sát thì Trương Thanh Vân cũng có được một tin tức tốt, Vương Hoa Hoa và Trương Thiến bên kia đã có kết quả. Sau vài ngày bám địa bàn thì bọn họ cuối cùng cũng có được những tin tức có tác dụng.

Trong những tin tức mà Vương Hoa Hoa và Trương Thiến đưa đến thì Trương Thanh Vân cảm thấy hứng thú nhất chính là có công an giúp những mỏ quặng bảo vệ vùng hoạt động. Lúc này Trương Thanh Vân lập tức ra chỉ thị cho hai người tìm bằng chứng chính xác cho vấn đề này, tất nhiên điều kiện tiên quyết là hai người phải an toàn, không được để xâm hại. Nếu lần này thành công thì Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể dồn Trần Vân Sơn vào chỗ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện