Trương Thanh Vân vừa mới đi ra đến đầu thôn thì nhìn thấy phía đầu cầu Cao Kiến Dụ cũ ở phương xa có bóng người, vì lúc này sắc trời đã dần tối, hơn nữa khoảng cách cũng khá xa nên hắn cũng không nhìn rõ tình huống. Hắn vội vàng cất bước nhanh hơn, tốt nhất là có xe tải quá giang về huyện Ung Bình.

Khi đi đến đầu cầu thì rõ ràng nhìn thấy vài chiếc xe, Trương Thanh Vân tập trung nhìn kỹ thì thấy có một chiếc xe xủa huyện ủy, khi nhìn biển số hắn mới giật mình rồi thầm nghĩ:

"Đây không phải xe của Hoàng Tung Sơn sao?"

Trương Thanh Vân tiến lên vài bước thì mới nhìn rõ Hoàng Tung Sơn đang bị một đám người vây quanh, bên cạnh lão là mười mấy người, trong đó có hai gã đi theo sát bên cạnh rồi liên tục dùng tay chỉ trỏ.

- Bí thư Hoàng!

Hoàng Tung Sơn uốn éo thân thể, khi lão nghe thấy có người gọi mình thì lập tức đảo mắt nhìn thấy Trương Thanh Vân, vẻ mặt lão khẽ động rồi vội vàng tiến tới.

- Thanh Vân à? Quả nhiên là cậu, cậu đến đây từ lúc nào?

Giọng nói của Hoàng Tung Sơn khá dồn dập, vẻ mặt khá nghiêm trọng, lông mày nhíu lại thành một khối, xem ra trưa nay Lệ Cương và Hoàng Tung Sơn cũng không thu hoạch được gì nhiều, lão đến Cao Kiến Dụ này chắc cũng có chút bất đắc dĩ.

- Sáng sớm tôi đã đến đây, cả ngày nay liên tục tìm hiểu chút tin tức.

- Nói nhanh xem có thu hoạch gì không?

Hoàng Tung Sơn đã không thể chờ đợi được nữa.

Trương Thanh Vân có chút do dự, hắn thầm nghĩ đứng đây sao có thể báo cáo? Lúc này thời tiết cũng khá lạnh, sắc trời đã chuyển tối, một đám người đứng trên cầu rõ ràng cũng không thích hợp. Trương Thanh Vân đang định đề nghị lên xe rồi nói sau thì một quan chức đi theo sát bên Hoàng Tung Sơn lập tức mở miệng:

- Bí thư Hoàng, anh xem thế này có được không? Trước tiên anh nên đi ăn cơm, đêm nay ở lại chỗ chúng tôi, chuyện công tác nên bàn bạc lại sau. Lúc này trời đã chuyển tối, thời tiết lại lạnh, không nên đứng đây lâu.

Trương Thanh Vân nhìn thoáng qua người vừa mở miệng, lúc này hắn mới phát hiện ra đối phương là bí thư đảng ủy xã Nhạn Bắc Tôn Truyền Phúc, bên cạnh hắn là vị chủ tịch xã Nhạn Bắc Liễu Dật.

- Như vậy cũng được! Thanh Vân lên xe của tôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Hoàng Tung Sơn nói, lúc này Trương Thanh Vân cũng lợi dụng cơ hội mà nhìn rõ đám người chung quanh. Liễu Thanh cũng đã đến, còn có cả hai phó phòng xây dựng và phòng giao thông vận tải và hai tài xế huyện ủy. Người còn lại thì Trương Thanh Vân không nhận ra, có lẽ là một phó chủ tịch xã Nhạn Bắc.

Trương Thanh Vân giật mình, hắn mở miệng nói:

- Thế này đi bí thư Hoàng, chúng ta nên chạy đến xã Nhạn Nam! Đêm nay chúng ta sẽ đến đó khảo sát tình huống, tôi sẽ báo cáo cho anh trên đường đi.

Mọi người đều sững sờ, thầm nghĩ không phải Trương Thanh Vân đã hồ đồ rồi đấy chứ? Bí thư Hoàng đang khảo sát ở Cao Kiến Dụ, chạy vài chục kilomet đến Nhạn Nam làm gì? Hơn nữa Tôn Truyền Phúc lại hiểu lầm Trương Thanh Vân, hắn tưởng rằng Trương Thanh Vân cảm thấy bất mãn vì sự tiếp đãi của xã Nhạn Bắc, vì vậy hắn vội vàng tiến lên nói:

- Chủ nhiệm Trương, anh xem...Điều này...Trời đã tối, lúc này bảo vệ sức khỏe mới đáng xem trọng. Hơn nữa chúng tôi đã chuẩn bị cơm nước, tất cả mọi người đều đang chờ lãnh đạo đến dùng bữa.

Trương Thanh Vân thầm cười khổ, hắn thầm nghĩ chính mình quá nóng vội, hắn đã quên mất cảm nhận của người khác, quan trường rõ ràng có quá nhiều đường cong. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng khó thu hồi lại, nếu hắn thu lời thì người ta sẽ cho rằng mình già mồm, kết quả lại càng hỏng. Vì vậy hắn hắng giọng nói:

- Bí thư Tôn hiểu lầm rồi, công trình Cao Kiến Dụ mấu chốt nằm ở Nhạn Nam, tình huống cụ thể cũng không thể nói rõ ngay lúc này được. Tất nhiên có nên đi Nhạn Nam hay không cũng đều do bí thư Hoàng quyết định, ngài mai đến cũng được.

Hoàng Tung Sơn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, lần đầu tiên trong lòng lão cảm thấy tiểu tử trước mặt có chút thuận mắt. Những chuyện lão đã biết thì chắc chắn không cần phải nói, nếu muốn biết rõ ràng thì cũng chỉ còn cách xuống hiện trường khảo sát, chỉ cần nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của Trương Thanh Vân thì Hoàng Tung Sơn đã biết hôm nay hắn đã làm được không ít chuyện.

Hơn nữa là Trương Thanh Vân lại rất trấn tĩnh, trong huyện xảy ra chuyện lớn, ngay cả Hoàng Tung Sơn lão và Lệ Cương cũng đều cực kỳ nôn nóng, chỉ duy nhất một mình tiểu tử này làm việc mạch lạc rõ ràng, trên mặt cũng không chút sợ hãi, bộ dạng giống như đã tính trước mọi chuyện, quả thật là nhân tài. Lão nhớ lại thời còn làm cán bộ cơ sở, lúc đó xảy ra sai lầm trong quá trình khai hoang lâm trường, khi đó chính lão đã sợ đến mức muốn nhảy sông tự vẫn.

- Đi, cứ dựa theo lời của Trương Thanh Vân, chúng ta đi Nhạn Nam.

Hoàng Tung Sơn vung tay nói:

- Bí thư Tôn và chủ tịch Liễu chạy xe đi đầu, hai người làm tiền tiêu thông báo cho Nhạn Nam để bọn họ sắp xếp cơm tối, chỉ cần cơm rau dưa là được.

Bí thư Hoàng đã lên tiếng thì đoàn người cũng không dám dị nghị, tất cả đều bước lên xe. Trương Thanh Vân tất nhiên được ngồi trong xe của Hoàng Tung Sơn, phía trước là hai chiếc Santana của xã Nhạn Bắc mở đường, chính giữa là chiếc Audi của Hoàng Tung Sơn, sau cùng là hai chiếc Santana của huyện ủy. Hoàng Tung Sơn là bí thư của một huyện nghèo, xuất hành như vậy cũng coi như có chiến thuật.

Trong xe Hoàng Tung Sơn, Liễu Thanh ngồi ghế đầu mà Trương Thanh Vân vì phải báo cáo nên cùng ngồi hàng ghế sau với Hoàng Tung Sơn.

- Bí thư Hoàng, chủ tịch Lệ sao không đến? Trong huyện đã xảy ra vấn đề gì khác sao?

Trương Thanh Vân dùng giọng cẩn thận hỏi.

Hoàng Tung Sơn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng cảm thấy cả kinh. Lão thầm nghĩ tiểu tử này quá nhạy cảm, hắn đang ở ngoài mười dặm mà cũng biết đại khái chuyện xảy ra trong huyện, rõ ràng ánh mắt chọn thư ký của Lệ Cương cũng rất độc đáo.

- Đúng vậy, nhà dột lại gặp mưa đêm. Chiều qua phòng thủy điện đã triệu tập cuộc họp khẩn cấp, hệ thống cung cấp nước gặp phải khó khăn, vài chục ngàn dân trong huyện sợ rằng sẽ thiếu nước sinh hoạt, vì vậy mà chủ tịch Lệ phải đích thân đi xử lý.

Hoàng Tung Sơn thở dài một hơi rồi nói.

Trương Thanh Vân khẽ nheo mắt, hắn cũng chán nản không muốn biểu lộ cảm xúc, hắn vội vàng nói:

- Trạm thủy điện Tam Giang chặn dòng sao? Bọn họ đúng là hồ đồ rồi.

- Sao? Xem ra cậu đã đoán trước được vấn đề này, cậu nói xem có chuyện gì xảy ra?

Hoàng Tung Sơn nghiêm mặt nói.

Trương Thanh Vân vội vàng nói ra vấn đề công an huyện phá dỡ hai đồn công an ở trạm thủy điện và nhà máy xi măng, sau đó dùng giọng oán trách nói:

- Hôm nay tôi không muốn thông báo sớm vì sợ chuyện đáng lo quá nhiều, sợ lãnh đạo không thể phân tâm để xử lý ổn thỏa, vì vậy mới bắt buộc các ban ngành ép công an vào cuộc truy bắt bọn trộm, như vậy cũng gánh bớt chút phiền phức. Nếu không tất cả mọi chuyện gộp lại với nhau thì sẽ rất lộn xộn.

- Không ngờ trạm thủy điện Tam Giang làm việc quá tùy tiện, lại dám chặn dòng nước, bọn họ muốn chống đối với chính phủ sao?

- Cậu xử lý rất chính xác, lão già Trần Vân Sơn đột nhiên muốn gây náo động, tôi thấy lão cũng không muốn làm giám đốc công an huyện nữa rồi.

Hoàng Tung Sơn hừ một tiếng, lập tức vỗ vỗ lên ghế của Liễu Thanh đang ngồi.

- Chủ nhiệm Liễu, gọi điện thoại cho lão Lệ thông báo tình hình bên này, tôi muốn cùng Thanh Vân trò chuyện về vấn đề cầu Cao Kiến Dụ.

- Thanh Vân, cậu bắt đám người chúng tôi chạy đến Nhạn Nam, lúc này có thể nói ra nguyên nhân được chưa? Cậu nói đi, có phát hiện gì mới sao?

Trương Thanh Vân vội vàng tranh thủ thời gian báo cáo rõ ràng nhưng gì mà mình khảo sát được cho Hoàng Tung Sơn. Tất nhiên hắn cũng bỏ qua vấn đề thời gian hoàn thành công trình xây cầu của công ty Thiên Hà và thời gian ghi trên báo cáo không khớp với nhau, dù sao hắn cũng không phải là người của Hoàng Tung Sơn, những tin tức quan trọng phục vụ cho quá trình tranh đấu này không thể để lộ ra ngoài dễ dàng như vậy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện