Hôm nay huyện Ung Bình vẫn còn tuyết rơi, khi Trương Thanh Vân đến văn phòng thì lập tức nhận được hai tờ đơn xin nghỉ phép. Hắn thản nhiên cười rồi tiện tay xé toạc hai tờ đơn, Trương Thiến đúng là thiếu trí tưởng tượng, xin nghỉ làm gì? Không phải để người ta mượn cớ sao?
Giữa trưa, khi Trương Thanh Vân cơm nước xong, hắn vừa định chợp mắt ngủ một lúc thì có người gõ cửa. Khi hắn ra mở cửa thì bên ngoài chính là Vương Hoa Hoa và Trương Thiến. Vẻ mặt Vương Hoa Hoa khá bình tĩnh nhưng Trương Thiến thì có chút mất hứng.
- Sao thế? Tiểu Trương, Tiểu Vương, sao quay về rồi? Hôm nay về tay không sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Vẻ mặt Vương Hoa Hoa khẽ biến đổi, nàng có chút xấu hổ, Trương Thiến mở miệng nói:
- Hôm nay những mỏ quặng đã đóng cửa, khi đến đây chỉ gặp được một ông lão bảo vệ, vì vậy mà hai người chúng tôi phải quay về tay không, những trang thiết bị đã chuẩn bị cả đêm cũng không còn tác dụng.
Trương Thanh Vân cười ha hả, một lúc lâu sau hắn mới nghiêm mặt nói:
- Trước kia anh sắp xếp hai em ở văn phòng thì cảm thấy nhàm chán, lúc này được phái ra làm việc lại thấy mệt mỏi, như vậy biết nói sao cho phải đây?
Trương Thiến vội vàng im miệng không dám nói lời nào, lúc này Vương Hoa Hoa mới nói:
- Chủ nhiệm Trương, em nghi ngờ báo cáo là giả, chúng em đã đi qua vài mỏ quặng nhưng không phát hiện bất kỳ hiện tượng gì khác thường.
Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn nói:
- Phải không? Em cho rằng trong thời tiết tuyết rơi lạnh lẽo thế này có người đi đào mỏ sao? Hơn nữa những hoạt động này đều là phi pháp, bọn họ sao dám gióng trống khua chiêng? Hai em cũng không biết dùng đầu óc suy ngẫm lại mà đã vội vàng đưa ra kết luận như vậy.
Vương Hoa Hoa và Trương Thiến đột nhiên bị Trương Thanh Vân giũa cho một trận thì lập tức câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh. Trương Thanh Vân thấy như vậy thì vẻ mặt trở nên hòa hoãn, hắn dùng lời thấm thía nói:
- Tiểu Trương, Tiểu Vương, làm việc cho nhà nước cũng không đơn giản như các em tưởng tượng, mọi chuyện đều phải chăm chú, cẩn thận, quan trọng chính là phải biết dùng đầu óc. Hôm nay khi hai em đi thì anh đã biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng lúc đó hai em rất hào hứng, anh cũng không muốn mở lời khuyên can, dù sao kinh nghiệm này cũng rất quan trọng.
- Thế nào rồi? Lúc này đã biết ra ngoài làm việc là không dễ dàng chưa? Mỗi ngày ở trong cơ quan đều phàn nàn chỗ này không tốt chỗ kia không hay, các em rõ ràng có phúc mà không biết hưởng...
Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Vương Hoa Hoa và Trương Thiến trở nên xấu hổ thì trong lòng thầm gật đầu. Đạo lý dùng người chính là khi nắm khi buông nhưng điều kiện quan trọng là phải để cho cấp dưới nể phục, sau đó mới đến giai đoạn kích thích sự năng động của bọn họ. Kiếp trước Trương Thanh Vân đã từng làm giám đốc một công ty nên hiểu rất sâu về phương diện này. Hơn nữa đến lúc này Trương Thanh Vân mới dám tin chính mình có thể sử dụng hai cô gái này.
- Được rồi, đừng đứng ngây ra đó nữa, cứ chọn một ngày đẹp trời nào đó, đợi mọi chuyện trôi qua năm ba ngày thì hành động lại, lúc đó chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Vương Hoa Hoa và Trương Thiến đảo mắt nhìn nhau, sau đó Trương Thiến nở nụ cười xấu hổ, nàng nói:
- Cám ơn Chủ nhiệm Trương đã chỉ bảo, chúng em...Lần sau chúng em nhất định sẽ rút ra bài học để hoàn thành tốt nhiệm vụ.
...
Trương Thanh Vân ngồi trên ghế làm việc mà cảm thấy cực kỳ buồn chán, đến lúc này thì Lệ Cương đã đi Vũ Đức được một tuần nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì, hơn nữa Lệ Cương cũng không gọi điện thoại về hỏi tình hình.
Những ngày vừa qua Trương Thanh Vân ngoài việc đến văn phòng huyện dạo chơi thì cả ngày cũng chỉ ngồi trong văn phòng xem xét tài liệu. Những tài liệu mà hắn xem bao gồm tất cả những thứ có liên quan đến việc xây dựng kinh tế xã hội trong năm năm gần đây, đồng thời còn có rất nhiều vấn đề về sự biến đổi xã hội trong huyện Ung Bình. Hắn lợi dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để tranh thủ kiếm thêm chút tin tức.
Mỗi tối sau khi tan việc thì Trương Thanh Vân đều cơ bản ở cùng một nhà với Cảnh Sương. Sau cái ngày Trương Thanh Vân phá vỡ tầng cửa sổ thì tình cảm của hai người phát triển rất tốt, đi đâu cũng có đôi có cặp.
Hai vợ chồng Trương Đức Giang là những người đặt nặng tính truyền thống cũng không nói gì với sự "vắng mặt" của Trương Thanh Vân, nhưng hai người cố gắng dặn dò phải đối xử tốt với con gái nhà người ta. Cảnh Sương là người phụ nữ rất hòa hợp làm hai vợ chồng Trương Đức Giang cực kỳ vui vẻ. Lúc này thái độ của Doãn Tố Nga đối với Cảnh Sương còn tốt hơn cả đối với Trương Thanh Vân, khi gặp mặt bạn bè người quen đều khen con dâu mình hiểu biết, rất có nguyên tắc.
Còn về chuyện những mỏ quặng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, hai ngày trước Vương Hoa Hoa và Trương Thiến lại đi đến Thanh Hà sau đó gọi điện thoại trở về nói đã tìm ra chút manh mối. Trương Thanh Vân lúc này ra chỉ thị cho bọn họ tạm ở lại Thanh Hà tiếp tục điều tra, chính hắn sẽ giúp bọn họ đứng vững trong huyện ủy.
- Cốc cốc cốc!
- Vào đi!
Trương Thanh Vân lười biếng nói.
Khi Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn lên thì vẻ mặt lập tức mất tự nhiên, người đến chính là lão quỷ Cổ Trân Giáo trong văn phòng huyện. Mấy ngày nay có thể nói Trương Thanh Vân liên tục bị lão già này quấy phá, lão này chính là Đường Tăng của thế kỷ hai mốt, mỗi lần đến đều dai như đỉa đói, nếu không ngồi tán nhảm thì tuyệt đối sẽ không về. Đôi khi lão quấy phá Trương Thanh Vân cả nửa ngày liền.
- Lão Cổ à, hôm nay quả thật không được, tôi đang rất bận! Chúng ta để hôm khác tán gẫu.
Trương Thanh Vân vội vàng vặn vẹo cơ thể, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
- Tiểu Trương, cậu cũng thật là, dù sao chủ tịch Lệ cũng còn chưa trở về, cậu tâm sự với tôi không phải sẽ trở nên vui vẻ sao? Hơn nữa tôi rất thích cậu mới đến đây nói chuyện, nếu đổi lại là người khác thì còn lâu.
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã té xỉu, lão già này đúng là phải đưa vào trong viện dưỡng lão của huyện gấp, khó trách lăn lộn cả đời cũng chỉ lên chức phó phòng, xem ra cặp mắt của lãnh đạo vẫn rất sáng suốt.
- Trưởng phòng Cổ, gần đây chú có vẻ bình chân như vại, lần trước phó chủ tịch đã nhắc nhở mà chú quên rồi sao? Nếu để ông ấy biết được văn phòng huyện vẫn y hệt như trước đây thì bão tố chắc chắn sẽ bùng lên.
Trương Thanh Vân thấy dùng phương pháp nói miệng không được thì lập tức bắt đầu dùng phủ đầu.
Cổ Trân Giáo cười hì hì, lão nháy mắt cực kỳ thần bí nói:
- Cậu rõ ràng không hiểu, chủ tịch Vũ hôm nay không đi làm, nghe nói đã bị bệnh, lúc này đang nằm trong bệnh viện huyện.
- Bị bệnh sao? Mà bệnh gì?
Trương Thanh Vân đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi rồi vội vàng nói:
- Bệnh gì thế? Hôm qua không phải vẫn còn rất tốt sao?
- Sỏi thận, sáng nay tôi nghe chủ nhiệm Lôi nói trước đây vài ngày chủ tịch Vũ đã thấy đau ngực nhưng cũng không để ý. Sau khi chủ tịch Vũ uống thuốc thì đau bụng cả đêm, hôm sau được đưa đến bệnh viện kiểm tra thì ra là bệnh sỏi thận phát tác, phải lập tức phẫu thuật.
Cổ Trân Giáo dùng giọng đắc ý nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi vài lượt, hắn lập tức cảm giác được có điều gì đó không ổn. Vũ Đức Chi sớm không sinh bệnh muộn không sinh bệnh sao lại sinh bệnh vào lúc này, vấn đề này quá mức kỳ quặc, dù đánh chết Trương Thanh Vân cũng không tin.
Hơn nữa loại bệnh sỏi thận này rất quái dị, có vài người kết sỏi cả đời mà không bao giờ phát tác. Có những trường hợp sỏi thận phải giải phẫu nhưng nếu muốn duy trì vài tháng hoặc một năm cũng không sao cả, Vũ Đức Chi lão sao lại muốn phẩu thuật ngay lập tức?
- Tiểu Trương, lần trước chúng ta nói về xứ sở chùa tháp Campuchia, hôm nay chúng ta chuyển chủ đề sang vùng Vô Cái Sơn...
Cổ Trân Giáo thấy Trương Thanh Vân không nói gì thì lập tức mở lời tán dóc.
Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy nhức đầu, hắn vội vàng phất tay nói:
- Lão Cổ, chú cứ ngồi chơi, tôi phải đi vệ sinh.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức phóng như bay về phía nhà vệ sinh.