Bí thư sáu tỉnh Trung Nguyên tụ tập ở thủ đô, nếu sự kiện này diễn ra vài năm trước thì sẽ làm cho thủ đô chấn động.
Nhưng những năm gần đây người thủ đô đã cảm thấy quen, mùi thuốc súng bùng lên ở Trung Nguyên, cạnh tranh gay cấn, ngày nào cũng có mâu thuẫn bùng phát. Trung Nguyên bấu víu nhau quá mạnh, có thể nói là huyên náo túi bụi, vì vậy mà bí thư sáu tỉnh về thủ đô khá rầm rộ.
Bí thư sáu tỉnh Trung Nguyên về thủ đô có thể nói là rất phối hợp, thật ra đây chỉ là một tình cảnh cãi cọ, các bên chỉ trích lẫn nhau, sau đó chính phủ sẽ tập hợp lại các vấn đề, cuối cùng đưa ra đàm phán thỏa hiệp, sẽ có được biện pháp giải quyết tạm thời.
Sở dĩ nói là giải quyết tạm thời vì nguyên nhân chủ yếu là bầu không khí chính trị trước mắt ở Trung Nguyên, điều này chú định sự việc khó thể nào giải quyết cho ổn. Trung Nguyên là nơi tụ tập các nhân tài, các tỉnh đều có điều kiện khá tốt, hơn nữa giữa tỉnh và tỉnh xuất hiện xu thế cướp đoạt tài nguyên, người cướp của người, cướp đầu tư...Vì vậy mà cần phải giải quyết xung đột.
Có xung đột thì sẽ có đặc sắc, sẽ có vấn đề bộc phát, thực tế vấn đề của Trung Nguyên là rất nhiều, các thế lực ở thủ đô bây giờ cũng rất chú ý đến Trung Nguyên, nhưng biểu hiện lại giả vờ không cho là đúng. Khu thường trú của tỉnh Dự Nam ở thủ đô là một hội quán có tên Lưỡng Dự, nói là hội quán nhưng lại là một khách sạn xa hoa hơn mười tầng.
Dự Nam không giống Giang Nam, Dự Nam gần thủ đô, bình thường chỉ cần ngồi vài giờ xe lửa là đến thủ đô, vì vậy chuyện bí thư tỉnh ủy Dự Nam đến thủ đô thường tạo nên động tĩnh rất nhỏ, dù sao nhà ga không đường hoàng như sân bay, hơn nữa cũng bí mật hơn.
Ví dụ như hôm nay bí thư tỉnh ủy Dự Nam là Đường Vũ đi đường cực kỳ an phận, trong bóng đêm có một chiếc Audi chạy lướt qua lối đi đặc biệt của nhà ga thủ đô, bí thư tỉnh ủy Dự Nam cứ như vậy mà vào thủ đô...
Trong hội quán Lưỡng Dực có phòng dành riêng cho thủ trưởng, nghe nói căn phòng này chỉ đặc biệt dùng để phục vụ cho Đường Vũ, bên trong được bố trí giống hệt như phòng làm việc của Đường Vũ ở Dự Nam, nhưng những hàng chữ phía sau bàn làm việc lại khác.
Trong phòng làm việc của Đường Vũ ở Dự Nam chín là bốn chữ "Gánh Nặng Đường Xa! ", còn ở thủ đô lại là "Nan Đắc Hồ Đồ", bức thư pháp này là của nhà thư pháp, phó hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh, lão tiên sinh Vương Sơn Ninh nguyên quán Dự Nam tặng cho Đường Vũ.
Đường Vũ ngựa xe mệt nhọc cũng không lập tức nghỉ ngơi, lúc này trong phòng của hắn có một đồng chí hơn năm mươi, người này là phó chủ tịch thường vụ Thiệu Nhất Hoa của tỉnh Dự Nam.
Đặc điểm công tác của Đường Vũ chính là rất giỏi đi lên con đường cấp cao, sau khi hắn về nhận chức ở Dự Nam thì ban ngành luôn có lãnh đạo chủ yếu phụ trách liên lạc với khu thường trú. Những năm nay Thiệu Nhất Hoa là người chạy quan hệ ở thủ đô, vì vậy có thể thấy những tầng quan hệ của tỉnh Dự Nam là thế nào.
Trong phòng có hai người, Đường Vũ nhìn qua có vẻ trẻ hơn Thiệu Nhất Hoa rất nhiều, nhưng Thiệu Nhất Hoa vẫn cung kính ngồi dưới tay, cực kỳ tôn trọng Đường Vũ.
Trong phòng là mùi hương cà phê nồng đậm, Thiệu Nhất Hoa bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm nói:
- Bí thư, anh đường xe mệt mỏi, buổi tối nên nghỉ ngơi cho sớm, có gì ngày mai sẽ mời họp, thời gian rất cấp bách.
Đường Vũ gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn móc thuốc ra đưa cho Thiệu Nhất Hoa, lúc này Thiệu Nhất Hoa khoát tay nói:
- Tôi không được, bác sĩ đã hạ lệnh không được hút thuốc.
Đường Vũ thở dài một hơi, hắn cười cười nói:
- Có một ngày nếu ai đó hạ lệnh này với tôi, tôi sẽ tình nguyện đến gặp Diêm Vương.
Đường Vũ tự đốt thuốc và hít vào một hơi, vẻ mặt rất buông lỏng.
- Gần đây động tĩnh ở thủ đô thế nào? Bí thư Viên của Giang Nam cắm rể rất sâu ở thủ đô, anh ta đã đến thủ đô hai ngày trước, có lẽ đã tạo ra nhiều động tác rồi chứ?
Đường Vũ thản nhiên nói.
Thiệu Nhất Hoa khẽ cười một tiếng rồi nói:
- Động tác không lớn, chỉ mời Trương Thanh Vân dùng một bữa tiệc lớn, hai người trò chuyện khá lâu, năm giờ chiều đến hơn mười giờ tối, suốt sáu giờ.
- Xem ra lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam vẫn còn, nhưng tôi nghe nói Viên Thánh Sở không quan tâm, bây giờ...
Đường Vũ nhíu mày, Thiệu Nhất Hoa cũng dừng lời, bây giờ Trương Thanh Vân là cái tên mẫn cảm ở Trung Nguyên, trong những vị lãnh đạo ở Trung Nguyên, cái tên Trương Thanh Vân đã vượt qua cấp bậc của bọn họ.
Dù là Đường Vũ hay Trần Kiệt gặp thời Trương Thanh Vân nắm Giang Nam đều bị quản chế, dù là tốc độ phát triển của Giang Nam bây giờ cũng là những gì Trương Thanh Vân để lại, chỉ cần dựa vào đó thì Giang Nam đã hoàn toàn vượt qua Dự Nam, thúc ép Giang Bắc.
Đường Vũ là người cao ngạo, đồng thời cũng là người cực kỳ tự trọng. Trước kia hắn chống đối với Trương Thanh Vân ở Trung Nguyên, nhưng cuối cùng Trương Thanh Vân dùng hành động thực tế để chứng minh mình không những trẻ hơn, đồng thời còn có thực lự vượt mặt Đường Vũ.
- Bí thư, tôi thấy không có gì là không được, Trương Thanh Vân bây giờ ở thủ đô, hắn còn tinh lực quan tâm đến chuyện ở Trung Nguyên sao? Nếu anh ta có tâm tư thì sợ rằng cũng vô lực, cũng ngoài tầm với.
Thiệu Nhất Hoa chậm rãi nói, hắn dừng lại một chút rồi cảm thấy chưa đủ và tiếp tục:
- Trương Thanh Vân coi thủ đô là Giang Nam, nghe nói gây thù khắp nơi, đắc tội không ít người. Bây giờ có nhiều người dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn, tôi thấy vị trí bí thư thị ủy thủ đô muốn tạo ra thành tích là không dễ.
- Anh Thiệu, anh cũng đừng nói ra những lời này để an ủi tôi, nếu so với Trương Thanh Vân thì tôi không bằng.
Đường Vũ thản nhiên nói, trên mặt là nụ cười khổ sở:
- Trương Thanh Vân lợi hại, bây giờ hắn đến thủ đô và vẫn cực kỳ quyết đoán, nhưng đưa ra những hành động như vậy cũng không dễ dàng gì. Bây giờ ở thủ đô có nhiều người không thích Trương Thanh Vân, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người muốn giúp đỡ hắn. Gần đây thủ đô cải cách đâu vào đấy, rất sinh động, dù có chút tỳ vết nhưng Trương Thanh Vân vẫn nắm chắc đại cục, thật sự quá hùng mạnh.
Đường Vũ hít vào một hơi thuốc, Thiệu Nhất Hoa không dám nói lời nào, hắn cũng không biết nên nói ra sao. Đường Vũ và Trương Thanh Vân đều là những cán bộ kiệt xuất mới hơn bốn mươi, rõ ràng khó so cao thấp, bây gời Đường Vũ lại nhận thua, tất nhiên tình cảnh sẽ khác. Đường Vũ hút hết lại đốt điếu khác, trong phòng sương khói lượn lờ, hai người đều đang suy xét vấn đề.
- Bí thư, tôi thấy lần này Viên Thánh Sở có thể thử tất cả khi tuyệt vọng, chuyện này không ai giúp được anh ta, chúng ta không cần vì anh ta gặp mặt Trương Thanh Vân mà thay đổi kế hoạch.
Thiệu Nhất Hoa đột nhiên nói.
Đường Vũ trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Anh không biết đấy thôi, Trương Thanh Vân có lực ảnh hưởng khó lường ở Trung Nguyên, đặc biệt là có quan hệ mật thiết với các nhà Triệu, Uông, Quách, nếu anh ta ra mặt thì vấn đề đoàn kết Giang Nam sẽ không có vấn đề.
- Chúng ta vì sao có thể ép Giang Nam? Không phải vì chúng ta có biện pháp, đó chính là bản thân Giang Nam có vấn đề, Viên Thánh Sở không quan tâm đến sách lược của Trương Thanh Vân, vì vậy chúng ta mới có cơ hội lợi dụng.
- Bí thư, ý của anh là, Trương Thanh Vân sẽ có khả năng ra mặt hàn gắn mối quan hệ giữa các thế lực Giang Nam sao?
Thiệu Nhất Hoa nói.
- Không phải chỉ là khả năng, điều này là nhất định.
Đường Vũ thở dài một hơi:
- Viên Thánh Sở người này có vài phần bản lĩnh, lại rất kiêu ngạo, trong lòng chắc chắn sẽ cực kỳ bất mãn với Trương Thanh Vân. Nhưng bây giờ hắn không thể không thỉnh cầu sự trợ giúp của Trương Thanh Vân, anh nghĩ lại xem, vì sao anh có thể buông tay làm như vậy?
- Trương Thanh Vân tuy không đặt ở Giang Nam nhưng tay lại rất dài, Giang Nam là quê của anh ta, dù anh ta không thích Viên Thánh Sở thì cũng sẽ giúp đỡ, điều này là đương nhiên.
- Nhưng...Bí thư, chúng ta lần này họp chủ yếu nhằm vào những hành động cố ý cản trở xây dựng cầu đường của Giang Nam, có liên quan đến vấn đề kia sao?
Thiệu Nhất Hoa nói.
- Tại sao không có liên quan? Anh nghĩ lại xem, Trung Nguyên là một địa phương mà các nhà Triệu, Uông, Quách tồn tại thế nào. Người người đều nói có Trung Nguyên có cả thiên hạ, nhưng bây giờ Trung Nguyên lại là thiên hạ của vài thế lực, chỉ riêng Dự Nam, chẳng lẽ một bí thư như tôi không xem xét đến các thế lực sao?
- Đây là một đạo lý rất đơn giản, lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ỏ Trung Nguyên nằm trong vấn đề khống chế các mối quan hệ. Nếu nói không dễ nghe thì Trương Thanh Vân có thể chính thức làm kinh sợ các phương thế lực, Giang Nam có một Trương Thanh Vân mạnh mẽ như vậy làm viện binh, nếu thật sự phát huy lực ảnh hưởng thi hậu quả sẽ thế nào?
Đường Vũ ôn hòa nói.
Thiệu Nhất Hoa nhíu mày, hắn cẩn thận tiêu hóa những lời của Đường Vũ, một lát sau mới nói:
- Bí thư phân tích vấn đề rất sâu, lập luận sắc sảo, tôi đã hiểu. Trương Thanh Vân quả nhiên rất mạnh, lực ảnh hưởng ở Hoa Đông và Trung Nguyên là cực kỳ kinh người.
- Nghe nói Trương Thanh Vân chỉ cần nói vài lời với Hoa Đông, cũng vì vậy mà những hạng mục của Hoa Đông với Giang Bắc bị gác lại vô thời hạn...
- Cái gì? Có chuyện này sao?
Đường Vũ đột nhiên đứng thẳng người lên, Thiệu Nhất Hoa gật đầu nói:
- Cực kỳ chính xác, hạng mục của phó chủ tịch Ngụy ở Giang Bắc đã được ủy ban cải cách trung ương duyệt qua, nhưng Hoa Đông đơn phương dừng hạng mục, lúc đó phó chủ tịch Ngụy thiếu chút nữa phải tìm lỗ chui xuống...
- Khinh người quá đáng.
Đường Vũ đột nhiên vỗ bàn đứng lên, hắn rống lên như vậy làm Thiệu Nhất Hoa chợt ngồi thẳng người.
Đường Vũ hô hấp dồn dập, trong lòng rất tức giận, nhưng ngay sau đó hắn lại điều chỉnh tâm tính và khoát tay với Thiệu Nhất Hoa.
- Bí thư, chúng ta có nên tìm đối sách không?
Thiệu Nhất Hoa trầm giọng nói.
Đường Vũ khẽ nhắm mắt, cơ thịt trên mặt khẽ co giật, một lúc lâu sau hắn mới trợn mắt nói:
- Đúng vậy, cần phải có đối sách, anh cố gắng tìm biện pháp kéo quan hệ với Trương Thanh Vân...
- Cái gì?
Thiệu Nhất Hoa không tin vào lỗ tai mình;
- Vì sao? Anh ta sẽ để ý đến quan hệ với chúng ta sao?
- Sao anh ta không quan tâm? Chúng ta là một tỉnh cung cấp tài nguyên cho Giang Nam, nếu không có chúng ta, Giang Nam muốn phát triển thành tỉnh năng lượng, điều này là si tâm vọng tưởng.
Đường Vũ nói.
- Điều này...Điều này...
Thiệu Nhất Hoa chợt lắp bắp, hắn thật sự không kịp phản ứng lại suy nghĩ của Đường Vũ, mà Đường Vũ lại nhíu mày nói:
- Cái gì mà điều này điều nọ? Anh ra mặt hẹn Trương Thanh Vân, tôi muốn gặp anh ta.
- Không phải trước kia anh ta hay nói sáu tỉnh Trung Nguyên nên gắn bó như môi với răng sao? Bây giờ chúng ta có thể gắn bó