Khu hành chính hội nghị hiệp thương chính trị thủ đô, một chiếc Audi rất cũ tan tầm rất muộn, đối với một nơi danh xe tập trung như thủ đô thì một chiếc Audi cũ căn bản không thể cho người khác chú ý.

Nhưng dù sao vẫn có người chú ý đến chiếc xe cũ kỹ này, nguyên nhân rất đơn giản, chủ nhân của chiếc xe này có thân phận không tầm thường, hắn không phải là ai khác, đó chính là Mã Hóa Long trước nay từng phong vân thủ đô.

Mã Hóa Long xuống đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thường vụ hội nghị hiệp thương chính trị thủ đô, vị trí này nếu so với chúc vụ thường ủy thị ủy, bí thư quận ủy Bắc Hải thì cũng xem là đề bạt, nhưng thực tế, trong bốn bộ ban ngành thì hội nghị hiệp thương chính trị là một đơn vị không có thực quyền, Mã Hóa Long bị đẩy đến hội nghị hiệp thương chính trị thì xem như không có mấy ai xem trọng.

Mã Hóa Long cũng thấy rõ chính mình, vì vậy hắn đến hội nghị hiệp thương chính trị cực kỳ an phận, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, rất quy củ. Người khác không thấy vẻ tươi cười của hắn, cũng không thấy hắn buồn bực, bộ dạng có vẻ chết lặng giống như tâm tình còn chưa kịp điều chỉnh.

Đảng ủy, chính quyền, đại biểu quốc hội, hội nghị hiệp thương chính trị, đây là bốn bộ ban ngành, ngoài hội nghị hiệp thương chính trị thì các ban ngành khác đều có thể đưa ra đủ loại chính sách và chứng thực phúc lợi, ban ngành nào cũng có phong cách.

Thực tế khi thay đổi lãnh đạo thì cần phải có xe cộ phù hợp, vì vậy Mã Hóa Long là phó chủ tịch thường vụ mà đi trên một chiếc xe cũ nát là không dễ dàng, điều này không thể trách người khác, chẳng qua đó là lời yêu cầu của Mã Hóa Long.

Mã Hóa Long là lãnh đạo, hắn yêu cầu tác phong mộc mạc, điều này cũng không có gì đáng trách, nhưng cũng vì vậy mà hắn ở trong hội nghị hiệp thương chính trị tự dựng lên một ngọn cờ, người bình thường không dám lại gần.

Mùa hè ở thủ đô cực kỳ nóng bức, đặc biệt là khi học sinh được nghỉ hè thì nhiệt độ của thủ đô đã đến mức nóng nhất trong nắm, mặt trời nóng hôi hổi thiêu đốt mặt đất, nhựa đường giống như cũng bị nướng. Thời tiết như vậy căn bản không có ai đi trên đường, những dòng xe cộ liên tục qua lại, khi mặt trời khuất bóng thì những hàng xe hơi dài mới nối đuôi nhau, cực kỳ chói mắt.

Từ phòng làm việc của Mã Hóa Long có thể thấy được đường Trường An, lúc này giao thông đang hỗn loạn, con đường này suốt ngày có hơn phân nửa thời gian ở vào trạng thái hỗn loạn.

Trong phòng làm việc có máy điều hòa, vì vậy có thể nói bên trong và bên ngoài là hai thế giới, trong phòng có mùi khói thuốc sặc người. Mã Hóa Long đang hút thuốc, hệ thống thông gió của điều hòa không thể nào thỏa mãn được yêu cầu của hắn.

Trước kia khi còn ở Bắc Hải thì Mã Hóa Long cũng gặp phải những thời điểm khó khăn, nhưng trước đó ban hậu cần thường trang bị máy điều hòa lớn, trong phòng làm việc luôn bảo trì trạng thái tươi mát.

Bây giờ Mã Hóa Long không còn được đãi ngộ như trước, hơn nữa bây gời ban hậu cần của hội nghị hiệp thương chính trị chắc chắn cũng không cẩn thận đến mức độ như vậy, dù sao thì yêu cầu đó cũng không thỏa đáng.

Tất nhiên bây giờ phòng làm việc của Mã Hóa Long cũng không cần chú ý hoàn cản như vậy, phòng làm việc của hắn bây giờ có thể giăng lưới bắt chim, một phòng lớn mà đa số thời gian chỉ có một mình hắn.

Như vậy cần gì chú ý?

Sau bàn làm việc lại bùng khói, Mã Hóa Long hút khói nhả sương, hai chân gác lên bàn làm việc, tư thế như vậy là không văn minh, nhưng hắn không thèm quan tâm.

Mã Hóa Long thích hút thuốc, một ngày phải hút ít nhất hai gói Trung Hoa, chút việc nhỏ như vậy trước ka hắn chưa từng phải quan tâm, vì nhiều năm qua hắn hút thuốc nhưng chưa bao giờ tự mình mua, vì luôn có người hiếu kính cho hắn.

Nhưng gần đây Mã Hóa Long đột nhiên phát hiện thuố trong ngăn kéo phòng làm việc càng hút càng ít, thậm chí hắn nhiều lần còn phải ra ngoài cửa hàng mua thuốc. Đây chỉ là việc nhỏ như hạt đậu, nhưng vì gặp nhỏ biết lớn, có thể thấy được nhân tình ấm lạnh.

Mã Hóa Long không còn là bí thư Mã trước kia, tất cả những người cũ đã vô tình cố ý phân giới hạn với hắn. Bí thư Mã trước ka từng được xưng hô phong hoán vũ ở thủ đô bây giờ đã chẳng thể làm gì được.

Mã Hóa Long khẽ thở dài một hơi, hắn đứng lên bóp nát tàn thuốc, sau đó hạ chân xuống, cuối cùng lại đứng lên chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ. Ngoài cửa là đường Trường An đang kẹt xe, nhìn hàng xe hơi dày đặc mà chỉ thấy sự chen chúc.

Vài tháng trước Mã Hóa Long còn cho rằng mình là chủ nhân ở đây, nhưng hôm nay, sau vài tháng hắn cảm thấy nơi đây càng lạ lẫm, nhân sự đã không còn, lòng người ấm lạnh dễ biến đổi, hắn cũng cảm nhận được những tư vị ở bên trong.

- Trương Thanh Vân.

Mã Hóa Long thì thào nói ra ba chữ, giọng điệu của hắn không có bất kỳ tâm tình gì, vẻ mặt cũng yên tĩnh như nước giếng.

Lại nói tiếp, tất cả những biến đổi của Mã Hóa Long đều do Trương Thanh Vân mang đến, người này đuổi hắn rời khỏi thần đàn, đánh hắn về nguyên hình. Trước nay hắn tự xưng là nhân vật có bối cảnh cứng nhắc nhất thủ đô, bây giờ chán nản đến mức chẳng còn ra gì, cái gọi là bối cảnh, là quan hệ đều là mây bay. Trương Thanh Vân muốn tiêu diệt hắn, dù hắn có hùng mạnh thì cũng là như vậy. Đứng ở độ cao của Trương Thanh Vân thì tầm mắt cực kỳ khoáng đạt, râu ria cũng rộng hơn.

Diệt một Mã Hóa Long để tìm kiếm một thỏa hiệp, hai bên đứng vào thế đối lập, nhưng nếu so sánh với Trương Thanh Vân thì Mã Hóa Long vẫn còn quá thấp.

Mã Hóa Long chậm rãi lắc đầu rồi thở dài một hơi, những năm qua con đường làm quan quá xuôi chèo mát mái, hắn bành trướng ở Bắc Hải quá lợi hại, quên mất thân phận của mình, quên bản phận của mình, quên những điều tối kỵ khi làm quan.

Mã Hóa Long quay đầu lại nhìn, những biểu hiện của hắn quả thật là bia ngắm sống, quá ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi, không coi ai ra gì. Xưa nay thời đại này thay thế cho thời đại khác, người cũ là đối tượng cho kẻ mới lập uy.

Mã Hóa Long xuất hiện giống như trở thành một đầu lâu cho Trương Thanh Vân lập uy, trên người Mã Hóa Long có nhiều hào quang, tất cả những hào quang đó lại giống như làm rực rỡ cho tác dụng làm đầu lâu của hắn.

Trương Thanh Vân dùng dao chặt bỏ đầu lâu này, sau này cục diện mở ra, Trương Thanh Vân hẹn gặp mặt tất cả lãnh đạo đảng ủy chính quyền tuyến dưới, sau đó nhanh chóng ra tay với các lãnh đạo quận huyện khác. Chỉ trong thời gian ngắn thì một nửa giang sơn ở thủ đô đã thay đổi, Trương Thanh Vân bắn tan một tổ hợp quyền lực, thành không khắc dấu ấn của mình vào thật sâu trong chính đàn.

Trong lòng Mã Hóa Long thì hắn không thể không thừa nhận thủ đoạn cao siêu của Trương Thanh Vân, nếu sớm biết như thế thì trước đó còn nên làm gì? Mã Hóa Long thừa nhận mình xem thường Trương Thanh Vân, nếu sớm biết Trương Thanh Vân có thủ đoạn như vậy, hắn nào không biết sống chết?

Nếu trong thời điểm bị ủy ban kỷ luật yêu cầu phối hợp điều tra thì Mã Hóa Long còn có tâm tư hy vọng, bây giờ hắn đã biết rất rõ, vận mệnh của mình đã hoàn toàn nằm trên tay Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cũng mượn những điều kiện như vậy để làm ra hàng loạt động tác, hắn thành công đem lực lượng của mình thẩm thấu vào cây đại thụ cao ngút trời ở thủ đô. Lần này các lãnh đạo chủ chốt ở quận huyện thủ đô được điều chỉnh thành công, thủ đô căn bản nằm dưới sự khống chế của Trương Thanh Vân, với năng lực và thực lực của hắn, bây giờ đảo mắt khắp thủ đô, dù có người hoài nghi năng lực của Trương Thanh Vân cũng biết rõ khả năng khống chế cục diện chỉ là sớm muộn mà thôi.

Thủ đô, Bắc Hải được xem là một khu biệt thự xa hoa nhất, chỗ này tập trung các nhân vật nổi tiếng của thủ đô. Người thủ đô thường nói đùa, tất cả tinh anh trong nước đều tập trung trong khu biệt thự Bắc Hải.

Khu biệt thự Bắc Hải cũng không chuẩn bị cho phía chính quyền, bình thường nơi này tập trung các nhân tài kiệt xuất của các ngành nghề. Cũng vì như vậy mà chỗ này nổi tiếng trong dân chúng hơn cả những khu biệt thự của chính phủ.

Dù sao nước ở thủ đô cũng quá sâu, có rất nhiều địa phương mà dân chúng tầm thường chẳng thể nào tiếp xúc đến được. Trong những khu biệt thự mà người thủ đô biết có những nhân vật lớn thì Bắc Hải là nổi tiếng nhất.

Khu biệt thự Bắc Hải, tòa nhà số ba phía đông, đây là biệt thự có tầm mắt rất thoáng, lưng dựa vào hồ Bắc Hải, hoàn cảnh cực kỳ tao nhã. Trong thủ đô tấc đất tấc vàng thì một biệt thự xa hoa như vậy sẽ có giá thế nào? Hoàn toàn có thể hiểu ra được, chỉ cần liếc mắt qua thì có thể hiểu thân phận của chủ nhân là thế nào.

Trương Thanh Vân ngồi ở phòng khách, hắn nhìn qua cửa sổ thấy hồ Bắc Hải mênh mông, cảm thấy tâm thần nhộn nhạo. Hắn chợt giật mình mà nghĩ đến Giang Nam, núi non sông nước như vậy có thể nói là độc hữu của Giang Nam.

- Thích không, thích thì đến thường xuyên một chút, nơi đây tuy kém xa hoa với nhà anh, nhưng dù sao cũng có một hương vị khác.

Lăng Tuyết Phi mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, nàng đang ôm lấy vài Trương Thanh Vân ở phia sau.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Hoàn cảnh rất tốt, xem ra những năm qua em làm việc rất tốt, một khu nhà hoàng kim thế này, mua cũng phải vài chục triệu chứ?

- Ôi, đồng chí bí thư của chúng ta rõ ràng không biết giá cả thị trường, chỗ này năm xưa là ba chục triệu, theo giá hiện tại thì phải ba trăm triệu rồi...

Lăng Tuyết Phi dịu dàng nói.

Sau đêm hoang đường ở khu giải trí Lam Thiên, giữa Lăng Tuyết Phi và Trương Thanh Vân đã hoàn toàn thả lỏng, Trương Thanh Vân đến bên Lăng Tuyết Phi cũng thoải mái hơn, hai người khá hòa hợp.

Lăng Tuyết Phi với tính tình ẩn nhẫn nhưng lại có ảm giác quyến rũ rất đặc biệt với đàn ông, cũng chỉ khi nàng động tình mới bùng ra, tất nhiên khi đó là thời khắc đẹp nhất.

Không thể nghi ngờ bây giờ Lăng Tuyết Phi rất có hương vị phụ nữ, đồng thời cũng cực kỳ có sức quyến rũ. Bây giờ nàng ở trong lòng Trương Thanh Vân càng bày ra sự phong tình, nàng và hắn quen biết nhiều năm nhưng mãi đến bây giờ hai bên mới coi như có gắn bó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện