Chủ tịch thủ đô Chu Bang Minh, phó bí thư thị ủy Kim Diệu, trước mắt thì lực ảnh hưởng của hai người này ở thủ đô là rất lớn. Trương Thanh Vân đến nhận chức được hơn một tháng, tất cả công tác có thể thuận lợi vận chuyển nhưng lại không liên kết được với hai người kia.

Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân đang dùng trà Giang Nam khoản đãi Chu Bang Minh và Kim Diệu, hắn rút một điếu thuốc để hút khói nhả sương, vẻ mặt làm người ta khó thể cân nhắc. Hôm nay bí thư mở hội ý, ba vị lãnh đạo chạm trán nhằm đả thông những công tác trọng yếu, mục đích chính là cơ bản đạt thành nhận thức. Nhưng bây giờ dưới tình canh này bí thư lại không lên tiếng, Chu Bang Minh và Kim Diệu cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Kim Diệu và Trương Thanh Vân là người phái Kinh Tân, tính cách của hắn cũng rất thẳng thắn. Hắn có chút tâm tình về chuyện Trương Thanh Vân được điều về thủ đô làm bí thư, phải biết rằng nếu so về lý lịch thì hắn còn mạnh hơn cả Tv, nhưng trung ương vẫn tiêp tục cho hắn làm một phó bí thư ở thủ đô, thời gian đã là bảy năm.

Vất vả lắm mới có một cơ hội tiến lên nhưng giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, Trương Thanh Vân đến thủ đô làm cho tất cả ý nghĩ của mọi người đều thất bại.

Trong lòng Kim Diệu thì vẫn có mâu thuẫn về chuyện của Trương Thanh Vân, nhưng hắn là người ở địa vị cao nhiều năm, lòng dạ rất sâu, tất cả được chôn giấu trong lòng mà không nói ra.

Rõ ràng Chu Bang Minh và Kim Diệu có cùng một tâm tư, hai người bọn họ là địa đầu xà ở thủ đô, chỉ cần công tác có chút lệch lạc sẽ làm cho Trương Thanh Vân trở tay không kịp, đầu tóc đầy bụi.

Nhưng bọn họ không ngờ Trương Thanh Vân đến thủ đô căn bản không vội nắm quyền, cũng không làm gì cả, suốt ngày chỉ chạy đi thị sát khắp nơi. Dù là Kim Diệu hay Chu Bang Minh cũng nhận được rất nhiều lời phàn nàn, đặc biệt là vấn đề bảo vệ.

Chuyện bảo vệ cho bí thư quá kém, đôi khi đi thị sát có người trà trộn vào làm đám cảnh sát bảo vệ trở tay không kịp.

Ngoài những lời phàn nàn kia thì Trương Thanh Vân về thủ đô và chẳng mang đến bao nhiêu biến đổi thực chất, thủ đô vẫn đi theo đường cũ, vẫn là một tồn tại như trước.

Chu Bang Minh có thể hiểu như vậy thì Kim Diệu chẳng lẽ không biết? Dù sao trong lòng Kim Diệu thì cũng rất nôn nóng, Trương Thanh Vân đến nhận chức, được trung ương kỳ vọng rất cao, bây giờ Trương Thanh Vân không làm gì, cả ngày chỉ chạy đi chạy lại, như vậy đến bao giờ thủ đô mới thay đổi?

Nếu tình huống thủ đô chậm chạp không được cải thiện, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ chịu nhiều nghi vấn, khi đó phái Kinh Tân sẽ chịu nhục, vấn đề sẽ nghiêm trọng.

Vì vậy trong lòng Kim Diệu cũng không muốn tiếp tục có thêm nhiều mâu thuẫn, hắn cũng hy vọng Trương Thanh Vân có thể cao tay, có thể tạo ra con đường mới, thay đổi cục diện thủ đô trước mắt.

- Anh Chu, gần đây khối công tác có vấn đề gì không?

Trương Thanh Vân nhàn nhạt hỏi.

Trong ba người đang ngồi đây thì Trương Thanh Vân trẻ tuổi nhất, Chu Bang Minh thì ngồi có hơi khom lưng, Trương Thanh Vân ngồi thẳng tắp như cọc gỗ, nguyên nhân cũng vì hai người chênh lệch nhau hơn mười tuổi.

Đáng lý ra sự chênh lệch tuổi tác như vậy phải tương ứng với ít nhất một hai cấp hành chính, nhưng bây giờ vị trí của Trương Thanh Vân còn cao hơn cả Chu Bang Minh, vì vậy tình cảnh bấy giờ cũng làm cho Chu Bang Minh có chút xấu hổ.

Nếu so sánh với Kim Diệu thì Chu Bang Minh có tâm tình mâu thuẫn khá rõ với Trương Thanh Vân, lão xây dựng phát triển ở thủ đô nhiều năm, có được công lao to lớn.

Trung ương lại chẳng đếm xỉa đến những công lao này của Chu Bang Minh, không cho lão cơ hội, điều này làm lão cảm thấy rất khó hiểu và bức bối.

- Bí thư, khối chính quyền tất cả đều bình thường, bây giờ vấn đề chủ yếu của chúng ta chính là sĩ khí cán bộ giảm xuống quá thấp, chuyện của bí thư Cẩu Thành liên quan quá rộng, tạo nên ảnh hưởng mặt trái quá lớn.

- Mặt khác cũng vì sự kiện của bí thư Cẩu Thành mà bây giờ nhân dân cả nước đều chú ý đến chúng ta, dưới cục diện như vậy một chuyện nhỏ đều có thể phóng đại. Vì thế chúng ta mở rộng và khai triển công tác cần phải duy trì sĩ khí, tìm khí thế...

Chu Bang Minh nói.

Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn nhìn về phía Kim Diệu:

- Anh Kim, anh là phó bí thư, là người am hiểu công tác tư tưởng cán bộ và đoàn thể. Anh nói xem, cục diện bây giờ phải bắt tay vào làm từ điểm nào?

Kim Diệu hơi khựng lại một chút rồi nói:

- Cục diện bây giờ quan trọng là phải ổn định nhân tâm, vì hân tâm di động thì sự việc không còn dễ làm, sẽ trở thành khó khăn lớn. Anh vừa đến nhận chức, mọi người đang xem xét những biện pháp thi hành chính trị của anh, nếu còn chưa có gì thì nhân tâm khó ổn...

Trương Thanh Vân liếc xéo Kim Diệu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, hắn nói:

- Anh Kim nói như vậy khá trực tiếp, gần đây tôi cũng nghe được vài tin đồn ở bên ngoài, phần lớn đều nói về tôi. Xem ra tôi đến thủ đô mà chưa làm gì thì trong lòng mọi người cảm thấy trống vắng, không phải chỉ là những đồng chí tuyến dưới, thậm chí cán bộ lãnh đạo cũng có trạng thái như vậy, có phải như thế không?

Trương Thanh Vân bóp nát đầu thuốc, hắn tiếp tục nói:

- Tôi thấy đây là vấn đề, tại sao có nhiều người nhìn vào chúng ta như vậy? Phân công đảng ủy chính quyền của chúng ta đều đã cực kỳ chính xác, quyền lực và trách nhiệm rất rõ ràng.

- Nếu đã là như vậy thì mọi người đề phải tự làm tốt công tác của mình, đây là đúng mực, vì sao lại có nhiều người thấp thỏm như thế?

- Tất cả mọi người đều nhìn vào, nhìn tôi làm việc sao? Tôi không làm có nghĩa là mọi người đều lo lắng à? Như vâyh thì còn gì là niềm tin?

Trương Thanh Vân nói vài câu với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, Chu Bang Minh và Kim Diệu chưa kịp chuẩn bị vì vậy bị cơn tức của Trương Thanh Vân làm cho ngây người. Cuối cùng Chu Bang Minh là người không nhịn được, lão chuẩn bị há miệng nói vài lời thì Trương Thanh Vân đã khoát tay nói:

- Được rồi, được rồi, một tháng này không phải tôi chẳng làm gì, các anh xem thứ này đi...

Trương Thanh Vân đưa một xấp tư liệu dày cho Chu Bang Minh, Kim Diệu và Chu Bang Minh đưa mắt nhìn nhau, Trương Thanh Vân gật đầu với bọn họ rồi nói:

- Không vội, cứ từ từ xem, nhìn rõ ràng một chút, chỉ có xem xét rõ ràng thì chúng ta mới có thể thảo luận...

Chu Bang Minh và Kim Diệu chia tư liệu làm hai phần, bọn họ ngồi trên ghế sa lông xem xét rất cẩn thận. Trương Thanh Vân lại rút thuốc ra châm lửa, hắn đứng lên đi về bàn làm việc của mình và loay hoay với chiếc máy tính.

Trong phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, Chu Bang Minh và Kim Diệu đọc tư liệu, bí thư Trương tiếp tục xem địa đồ thủ đô. Khi Hồng Tiểu Ba vào thấy tình cảnh như vậy thì cũng cực kỳ hiếu kỳ.

Hồng Tiểu Ba dâng trà cho chủ tịch và phó bí thư, hắn thấy vẻ mặt hai lãnh đạo rất ngưng trọng, lông mày không mở. Hắn lại nhìn bí thư Trương, vẻ mặt vẫn như cũ, bình thản bình thường, không có bất kỳ điều gì khác lạ.

Hồng Tiểu Ba châm trà cho Trương Thanh Vân, hắn khẽ nói:

- Bí thư, trà của anh...

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn qua Chu Bang Minh và Kim Diệu, sau đó lại đưa mắt về màn hình máy tính. Hồng Tiểu Ba thấy rất rõ động tác lơ đãng này của bí thư Trương.

Hồng Tiểu Ba mơ hồ cảm thấy một hương vị khác thường, trong ánh mắt Trương Thanh Vân là sự tự tin và mùi vị tính trước nồng nặc. Nếu kết hợp với tư thái của Chu Bang Minh và Kim Diệu, Hồng Tiểu Ba giống như hiểu được rất nhiều tin tức.

Trái tim Hồng Tiểu Ba chợt đập mạnh, trong đầu có một ý nghĩ, điều này làm hắn khó bình tĩnh, tâm thần căng thẳng.

Hồng Tiểu Ba đã từng xem xét qua Trương Thanh Vân, thực tế nghe rất nhiều lời đồn về lãnh đạo, chính đàn có rất nhiều người nói Trương Thanh Vân cao tay, hơn nữa còn ra tay cực kỳ bất ngờ làm người ta khó thể đề phòng.

Chẳng lẽ trường hợp hôm nay...

Yên tĩnh, không gian tuyệt đối yên tĩnh, trong đầu Hồng Tiểu Ba càng có thêm nhiều suy nghĩ, động tác đã không còn linh hoạt. Hắn liếc mắt nhìn máy tính trên bàn làm việc của Trương Thanh Vân, trên màn hình là địa đồ thủ đô, một tháng này lãnh đạo chỉ xem xét bản đồ mà thôi.

- Tiểu Hồng, cậu ra ngoài trước đi.

Kim Diệu đột nhiên đứng lên nói, hắn cầm xấp tư liệu đi đến trước bàn làm việc của Trương Thanh Vân nói:

- Bí thư, tôi đã xem qua tư liệu của anh, tôi cảm thấy rất xấu hổ, cực kỳ xấu hổ...

Hồng Tiểu Ba thấy tình cảnh như vậy thì làm gì dám ở lâu? Hắn vội vàng rời khỏi phòng, khi ra đến bên ngoài trái tim của hắn vẫn đập lên điên cuồng, với khứu giác công tác ở cơ quan nhiều năm, hắn ngủi được hương vị biến thiên.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vài ngày sau thủ đô sẽ đón luồng gió biến hóa mới.

- Chúng ta sang bên kia bàn, sang bên kia bàn...

Trương Thanh Vân đứng dậy chỉ sang ghế sa lông, chính hắn cũng đi sang.

Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí trung tâm, Chu Bang Minh và Kim Diệu phân biệt ngồi ở hai bên.

Dù là vẻ mặt của Chu Bang Minh hay Kim Diệu thì cũng đều chẳng tốt đẹp gì, dáng vẻ bệ vệ vừa rồi của cả hai đã biến mất, cả hai đều cực kỳ cẩn thận.

Lúc này cũng chỉ vừa qua mười phút, nhưng chỉ mười phút Trương Thanh Vân đã cho bọn họ một đòn cảnh tỉnh.

Tư liệu mà Trương Thanh Vân đưa cho hai người Chu Bang Minh cũng chẳng phải văn kiện gì cơ mật, chỉ là những vấn đề còn tồn tại cùng trách nhiệm và quyền lực ở thủ đô được hắn tổng kết quy nạp thông qua một tháng nghiên cứu khảo sát.

Toàn thể thủ đô có không ít vấn đề, nhưng ghi chép kỹ càng và có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa còn đặt ra trách nhiệm cực kỳ chính xác như Trương Thanh Vân đã làm thì cực kỳ hiếm có. Trương Thanh Vân bây giờ đưa ra một phần tài liệu bao hàm tất cả công tác chủ yếu ở thủ đô, nếu thật sự tích cực thì vấn đề phê bình cán bộ sẽ bùng phát và có kết quả khủng bố.

Thậm chí hai người Chu Bang Minh và Kim Diệu cũng gánh trách nhiệm.

Chu Bang Minh và Kim Diệu so với Trương Thanh Vân thì có ưu thế ở đâu? Ưu thế của bọn họ với Trương Thanh Vân chính là hiểu rõ về thủ đô, bọn họ có căn cơ ở thủ đô sâu hơn Trương Thanh Vân.

Nhưng với căn cơ và cơ sở của hai người Chu Bang Minh và Kim Diệu lại không thể đưa ra một tư liệu như Trương Thanh Vân, điều này làm bọn họ cảm thấy xấu hổ.

Trương Thanh Vân nói một tháng qua không toi công, lời này là thật không giả, như vậy cũng thấy được lòng dạ sâu sắc và suy nghĩ chu đáo của hắn. Người ta đến nhận chức thì thường đốt vài ngọn lửa, Trương Thanh Vân lại trầm xuống, hắn chuyên chú đi xem xét vấn đề.

Tất nhiên đây cũng không phải là trọng điểm, Chu Bang Minh và Kim Diệu chỉ lo lắng Trương Thanh Vân sẽ đi về phía vấn đề. Lúc này bọn họ hiểu rõ, Trương Thanh Vân đã sớm có tính toán, hôm nay triệu tập hội ý có lẽ là lúc ngã bài.

Trương Thanh Vân có uy danh rất mạnh mẽ, cũng không phải Chu Bang Minh và Kim Diệu không cảnh giác, thủ đô khác xa tỉnh thành địa phương, Trương Thanh Vân ra tay có thể là lôi đình vạn quân hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện