"Bởi vì cậu là Tuỳ Khâm."
Lâm Bạch Du cất bức tranh vào, đặt ly trà chanh ở trên vị trí để bức tranh ban đầu, sau đó rời đi từ cửa sau.
 
Phòng tranh của Trương Dương mở ở ngoài cửa bắc Minh Nghệ, nơi anh ta ở cũng cách nơi này không xa, đi khoảng năm phút đồng hồ, là một tòa nhà dân dụng.
Trên hành lang còn có thể nghe được tiếng một vài gia đình bật ti vi, cũng như tiếng dầu sôi vì xào rau và mùi hương dày đặc bay ra.
Lâm Bạch Du gõ vang cánh cửa.
"Tới đây." Trương Cầm Ngữ thò đầu ra từ đằng sau cửa.
Nhìn thấy cô ta, Lâm Bạch Du nghĩ thầm cũng khá tốt, vừa vặn có thể hỏi một chút.
Cô bước vào trong, đặt bức tranh lên bàn.
Trương Dương nhìn thấy màu sắc ở bên trên, tinh thần thanh xuân tuổi trẻ cực kỳ phấn chấn.
 
Hai mắt anh ta sáng lên, trong lòng bùi ngùi, loại năng lực thần kỳ này, nếu như xuất hiện ở trên người mình, thì đến bây giờ cũng sẽ không chỉ là một thầy giáo nữa rồi.
Trương Dương thở dài trong lòng, cầm lấy.
Lâm Bạch Du nói thẳng: "Là vừa lúc bạn học của em nhặt được ở bên ngoài, có thể là bị lao công quét dọn ném xuống.”
Trương Cầm Ngữ nhớ tới lời chất vấn của cậu mình, ngay lập tức nói: "Không phải cháu làm mà!"
Lâm Bạch Du cố tình hỏi: "Nhưng cậu là người cuối cùng rời khỏi."
Vừa nghe thấy cô cũng nghi ngờ mình, Trương Cầm Ngữ không quan tâm chuyện buổi chiều hôm ấy hai người còn ồn ào không thoải mái với nhau, lắc đầu nhanh như chớp.
"Tôi là người khóa cửa, nhưng tôi..." Cô ta ấp a ấp úng.
"Cháu làm cái gì thì tự mình nói đi." Trương Dương khinh thường.
"...!Tôi chỉ vạch miếng vải bố trên tranh của cậu ra, nhìn thử xem rốt cuộc là cậu vẽ cái gì." Trương Cầm Ngữ cúi đầu: "Không làm gì khác nữa."
Cô ta cũng xem qua bức tranh của mọi người một lần, cảm thấy rất oan ức vì bị Lâm Bạch Du nói lúc trong phòng tranh.

Cô ta cũng đâu có nói sai gì.

Quả thật bức tranh của Lâm Bạch Du là tốt nhất.
Cậu nói cô ta ghen tị, đúng thật là cô ta ghen tị, làm sao mà bức tranh do mình vẽ lại kém như vậy chứ, nếu như chia cho bản thân mình một chút tài năng thì tốt rồi.
Lâm Bạch Du hỏi: "Trước khi cậu khóa cửa, còn có ai đi vào không?"
Trương Cầm Ngữ lắc đầu, cuối cùng nhớ ra được một chút: "Tôi xem bức tranh được một nửa thì không nhịn nổi mà đi vào nhà vệ sinh, lúc ấy cửa phòng tranh có khép lại, nhưng không khóa."
Trong phòng tranh không có nhà vệ sinh, phải đi ra ngoài.
Trương Dương cũng có chút buồn phiền: "Phòng tranh này của thầy vẫn chưa lắp camera giám sát, Bạch Du, bức tranh này của em để chỗ thầy trước, chuyện này thầy chắc chắn sẽ tra ra."
Anh ta không cho phép học sinh mình có phẩm chất không tốt như vậy.
Lâm Bạch Du: "Được."
Cô không ở lại nữa, trực tiếp rời đi.
Trương Cầm Ngữ đuổi theo cô từ phía sau, lúng ta lúng túng nói: "Cậu có cho rằng là tôi làm hay không?"
Lâm Bạch Du buồn cười: "Làm sao cậu lại nghĩ như vậy."
Trương Cầm Ngữ: "Cậu tôi vừa nghe chuyện bức tranh của cậu bị ném đi thì đã mắng tôi một trận, cậu ấy còn không tin, làm sao cậu có thể tin chứ!"
"..."
Lúc này Lâm Bạch Du mới cảm thấy cô ta dễ thương hơn trước kia.
"Nếu như cậu ném bức tranh của tôi đi, thì năm ngoái, năm kia, sao lại không ném?"
Hai mắt Trương Cầm Ngữ sáng lên: "Rất có lý, sao mà trước kia tôi lại không ném chứ."
Làm sao mà cô ta lại không nghĩ tới việc dùng cái lý do này để nói cho cậu nghe chứ.
"Chỉ có điều người đó là ai chứ, cậu cũng không ở lại trong phòng tranh sau giờ tan học quá lâu, cũng không nói chuyện với những người khác quá nhiều, ai lại quá đáng như vậy chứ, có thể là người bên ngoài thừa dịp tôi đi vệ sinh, chạy vào hay không?"

Lâm Bạch Du phủ nhận: "Xác suất cao là những người khác trong phòng tranh."
Cô nhìn về phía Trương Cầm Ngữ.
Trương Cầm Ngữ bị đôi mắt trong trẻo của cô nhìn chằm chằm đến mức trong lòng lo sợ bất an, nói lắp bắp: "Sao, làm sao vậy?"
"Chuyện này, xác suất cao cũng có liên quan đến cậu." Lâm Bạch Du không giấu diếm.
"Hả?"
Lâm Bạch Du đứng yên, xoay người lại: "Trong nghệ thuật, tất cả mọi người đều có sự kiêu ngạo của riêng mình."
"Ở trong phòng tranh cậu khen tôi không ít hơn một lần, khen tôi cũng đồng nghĩa với việc hạ thấp những người khác, tất cả mọi người đã nghe thấy lời cậu nói, cậu kéo thù hận của mọi người."
Trong hành lang cũ tối mờ, Trương Cầm Ngữ nhìn cô gái đứng ở trước mặt mình, trên khuôn mặt trắng nõn là sự bình tĩnh trang nhã.
Cô chỉ là đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng lại xé nát sự bình yên nào đó.
"Trương Cầm Ngữ, tôi biết cậu ngây thơ, nhưng sự ngây thơ của cậu cũng sẽ hại người trong lúc vô tình."
"Tôi tin cậu, nhưng tôi không đồng ý với hành vi không hề ngăn cản chuyện này của cậu, lần sau, sau này, trước khi nói chuyện thì nên nói trước ở trong đầu hai lần."
...
Chuyện bức tranh của Lâm Bạch Du bị ném là ở trong phòng tranh, ngày hôm sau vẫn phải quay về trường học đi học.
Tùy Khâm nhặt được bức tranh của mình, công lao lớn như thế này, cô phải cám ơn anh.
Ngay giữa đêm, cô gửi tin nhắn tới: [Cậu nhặt bức tranh của tôi, sáng ngày mai cậu muốn ăn cái gì? Coi như là quà cảm ơn.]
Người bên kia không trả lời.
Lâm Bạch Du: [Sandwich?]
Lâm Bạch Du: [Hay là bánh rán?]
Lâm Bạch Du: [Bên khu nhà tôi mới mở một cửa hàng McDonalds, hamburger trong đó ăn cũng được, mang cho cậu cái này nhé."
Cô đặt điện thoại di động xuống, một phút đồng hồ sau, tiếng rung vang lên.
Q: [.]
Q: [Sữa đậu nành.]
Trong phòng kho, Tùy Khâm chống khuỷu tay, không thể hiểu được vì sao mỗi khi cô đề nghị đều có thể dẫm lên trên điểm giới hạn của anh một cách chính xác.
Trò đùa của Lâm Bạch Du thành công: [Được!]
Đương nhiên cô biết Tùy Khâm không thích ăn cái gì nhất, rau xà lách.
Bữa ăn thịt nướng trong mơ kia, Tùy Khâm cứ trực tiếp ăn thịt, không cần gói với rau xà lách.
Ngày hôm sau đến trường, Lâm Bạch Du mang cho Tùy Khâm một cốc sữa đậu nành đen.
Lúc này Tùy Khâm trực tiếp cắm ống hút vào uống.
Tần Bắc Bắc đập Lâm Bạch Du một cái: "Núi băng hòa tan rồi à?"
Lâm Bạch Du lắc đầu: "Ngày hôm qua cậu ấy giúp tớ, tớ đoán, với suy nghĩ của cậu ấy, cốc sữa đậu nành này là sự báo đáp hợp lý."
Tần Bắc Bắc quan sát Lâm Bạch Du từ trên xuống dưới: "Thuyết phục tớ rồi."
Lâm Bạch Du lấy bài thi ra, lại hỏi: "Cuối tuần cậu bị bệnh gì vậy?"
Tần Bắc Bắc không chút để ý nói: "Thì phát sốt đau đầu á."
Lâm Bạch Du nhìn cô ấy tỉ mỉ một hồi lâu, ngay lúc Tần Bắc Bắc mất tự nhiên, cô đột nhiên kinh ngạc: "Bắc Bắc, hình như cậu béo hơn một chút."
"...!Cái gì?"
"Mặt của cậu nhiều thịt hơn một chút." Lâm Bạch Du dùng ngón tay chọc vào hai má của cô ấy, rất mềm, trực tiếp lõm vào trong.
"Trước kia cậu giống như Martida trong "Sát thủ không quá lạnh lùng”, bây giờ dễ thương hơn cô ấy một chút."
Tần Bắc Bắc: "Làm sao cậu biết, kiểu tóc này của tớ chính là cắt theo cô ấy."
Chủ đề câu chuyện lập tức thay đổi từ béo chuyển sang kiểu tóc trong phim, các cô gái luôn luôn có khao khát vô hạn với cái đẹp.
Chu Mạt cũng quay đầu lại nói về kiểu tóc mà mình yêu thích, chỉ có điều, cô ấy thích phim Hàn Quốc hơn, bây giờ đúng lúc phim về vụ cháy lớn đang được phát sóng.
Tần Bắc Bắc sờ lên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện thịt thừa của mình.
"Làm sao bọn họ lại có thể tán gẫu như vậy." Phương Vân Kỳ tỏ vẻ khó hiểu: "Kiểu tóc của cậu ấy giống trong phim điện ảnh sao?"
Tề Thống nói: "Giống mà, cậu chưa thấy bao giờ sao?"

Phương Vân Kỳ: "Tớ đã từng xem rồi."
Tề Thống: "Có thể phim cậu xem là giả, mượn tên của phim điện ảnh nổi tiếng."
Phương Vân Kỳ: "?"
Cậu ấy quay đầu lại nhìn về phía Tùy Khâm đang không tập trung mà dựa ở trên ghế: "A Khâm, cậu nói xem, cậu ấy có giống không?"
Tùy Khâm quét mắt về phía hàng đầu.
"Chưa từng thấy."
...
Có lẽ là vì quan hệ với Tùy Khâm được kéo gần hơn một chút, Lâm Bạch Du lại bắt đầu nằm mơ.
Điều cô mơ thấy lần này là vào đêm trước ngày anh đưa cô về.
Ngày đó là ngày nhận được giấy báo đại học, mắt của Lâm Bạch Du không tốt, nhưng còn có thể nhìn thấy hình dáng của đối tượng một cách mơ hồ.
Cô cố gắng viết đề, đọc sách, để thoát khỏi nhà bác cả.
Thế cho nên thị lực của mắt lại càng không tốt.
Trước khi thi đại học, cô bị cận thị cực nặng.
Mà sau khi thi đại học xong, bọn họ bắt đầu nghỉ hè, thời gian dư dả, cả nhà bác cả bắt đầu ép buộc cô cách một ngày phải phỏng vấn một lần.
Bởi vì bây giờ chú ý đến cuộc gặp năm xưa.
Người can đảm thật sự không nhiều, đều là mấy tờ báo nhỏ vì độ hot mà không cần mạng.
Bọn họ cũng sẽ không quan tâm Lâm Bạch Du, bọn họ chỉ cần độ hot.
Ngày công bố kết quả, Lâm Bạch Du đã phải dán đồ lên mặt, mới có thể nhìn thấy bên trên viết chữ gì.
Cô biết trình độ của mình, dưới sự trợ giúp của giáo viên chủ nhiệm, điền tên trường đại học mà mình thích nhất, chờ thư thông báo đến thôi.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, Lâm Bạch Du nghe thấy tiếng cửa chính bị đụng mở, em họ la lớn ở trong phòng khách: "Con muốn vào đại học Phong Nam!"
Nhưng thành tích của cô ta sao mà vào được.
Nhưng mà không sao cả, vẫn còn có thư thông báo của Lâm Bạch Du.
Vào ban đêm, Lâm Bạch Du bị đuổi ra ngoài.
Hàng xóm ở phố Nam Hòe lên án kịch liệt sự quá đáng của bác cả nhà họ Lâm, bác cả nhà họ Lâm lại nói: "Nó đã trưởng thành rồi! Tại sao còn đòi bọn tôi nuôi nữa!"
Vợ của ông ta đứng ở bên cạnh: "Các người mang về nuôi đi."
Mấy người hàng xóm không có ai có khả năng nuôi một người mắt sắp mù, bình thường cho ăn một chút còn có thể.
Cuối cùng là Vương Quế Hương không thể nhìn nổi, để cô ở lại trong tiệm tạp hóa, giữ vị trí "trông cửa hàng", để cô không đến nỗi phiêu bạt đầu đường xó chợ mà đói chết.
Lâm Bạch Du từng là cục cưng trong lòng bàn tay của bố mẹ, ăn uống đầy đủ, lúc nào cũng mặc cái váy nhỏ xinh xắn, tết tóc đẹp mắt.
Bây giờ lại ăn cơm thừa, mặc đồ rách, việc duy nhất cô làm được, là dựa vào tay, cột cho chính mình một cái tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Nhưng cửa hàng tạp hóa không chỉ có mình bà ấy.
Trên bà ấy có mẹ chồng, có chồng, dưới có một người con.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cuối cùng Lâm Bạch Du vẫn không có nhà để về, cô chỉ có thể lò mò đi khỏi phố Nam Hoè, đi khỏi cái ngõ nhỏ đã vây hãm cô nhiều năm này.
"Dựa vào cái gì chứ."
Bố mẹ tôi làm việc thiện, bố mẹ tôi cứu người, còn mất mạng, dựa vào cái gì mà tôi lại bị đối xử như thế chứ.
Cô bắt được Tuỳ Khâm.
Vốn dĩ anh không phải là chúa cứu thế, bị cô chọn trúng, thành chúa cứu thế của cô.
...
"Tinh Tinh, dậy đi, đến giờ đi học rồi."

Lâm Bạch Du tỉnh lại trong tiếng kêu lớn, cô mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Phương.
Liễu Phương vén chăn của cô lên: "Mơ cái gì đó, còn khóc nữa, nếu không dậy là sẽ đến muộn đó."
Lâm Bạch Du sờ so/ạng mặt mình, ẩm ướt.
"Mơ một giấc mơ tồi tệ." Cô nói.
Lâm Bạch Du chôn giấc mơ này ở đáy lòng, cái khoảnh khắc nhìn thấy Tùy Khâm kia, vẫn có chút hoảng hốt.
Cùng là ở phố Nam Hoè, nhưng Tùy Khâm tự do hơn cô một chút.
Có thể là cô ở trong mộng quá ngốc nghếch quá ngớ ngẩn đi.
Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ.
Lâm Bạch Du vui mừng không thôi, lại khó tránh khỏi đặt lực chú ý lên trên người Tùy Khâm.
Ngay cả Tần Bắc Bắc cảm xúc thất thường cũng chú ý tới, cô để ý tới Tùy Khâm hơn trước kia, còn thường xuyên viết nhật ký.
...!Lâm Bạch Du cảm thấy mình chỉ đang ghi chép lại.
Ví dụ thêm [Không ăn rau xà lách], ví dụ như [Thích uống sữa đậu nành đen], còn có một cái liên quan tới bóng rổ, chẳng qua bây giờ anh không đánh nữa.
Lâm Bạch Du nhìn một trang giấy đầy chữ, có chút ngượng ngùng, càng ngày càng cảm thấy mình giống như một "kẻ si tình" trong phim.
Cũng may bản thân Tùy Khâm cũng không nói gì.
Cứ mỗi cuối tuần, anh đều chuyển tiền, kết toán sổ sách.
Tuy rằng Lâm Bạch Du chẳng hề nhận.
Lần thứ hai, anh đổi thành để tiền mặt ở trong bàn học của cô.
...
Cuối tuần này, khi Lâm Bạch Du đến phòng tranh, không phát hiện ra người nào không bình thường, Trương Dương cũng ém lại toàn bộ các bức tranh, không tuyên bố danh sách.
Anh ta không thể phát hiện ra được ai là người ném bức tranh.
Trong phòng tranh chỉ có mỗi Trương Cầm Ngữ là nôn nóng không thôi, nhưng dường như cô ta đã lắng nghe những gì Lâm Bạch Du nói trước kia, lúc này không nói thêm cái gì không nên nói.
Mọi người trong phòng tranh thoạt nhìn cũng rất bình thường.
Nhưng Lâm Bạch Du biết, trong này cất giấu một kẻ có lòng dạ hiểm ác.
Sau giờ học, Trương Cầm Ngữ hỏi: "Làm sao mà cậu và cậu mình đều bình tĩnh như vậy!"
Lâm Bạch Du nói: "Tìm được bức tranh rồi, nhưng mà người khác không biết, bây giờ khẳng định trong lòng kẻ đó đang suy nghĩ, bức tranh của tôi đã không còn nữa, kẻ đó sẽ được chọn."
Trong đầu Trương Cầm Ngữ không quá hiểu điều này.
Trương Dương lại nói: "Tháng sau mới có thể đi thi đấu, hết cuối tuần, thầy sẽ bắt được người này, Bạch Du, em cứ học thật tốt đi."
Lâm Bạch Du: "Dạ."
Chỉ cần bức tranh của mình đủ tốt, không ai có thể lật đổ cô.
Thực ra cô đã quan sát những người đó, nếu như cuối tuần thầy không tìm được manh mối, cô sẽ tự mình xử lý.
Sắp tới cuối tuần sau là kỳ thi giữa kỳ của trường trung học phổ thông số 8.
Lập danh sách toàn trường, phòng thi được phân chia theo kết quả của đợt kiểm tra tháng trước đó.
Lâm Bạch Du là học sinh chuyển trường, vì vậy thành tích trước đây đều không tính, cho nên không được tính, tương đương không chia phòng, bị đẩy tới phòng thi cuối cùng.
Học sinh trong phòng thi này đều là học sinh hư, hoặc là thật sự học dốt, hoặc là người sống tạm bợ, ít có một hai người là vì sự cố gì đó mà vắng thi.
Giống như lớp một cũng có người học không tốt, nhưng người xếp hạng chót cũng chỉ bị phân đến phòng thi thứ năm, đủ thấy sự chênh lệch.
Lần đầu tiên Lâm Bạch Du đến phòng thi trước giờ thi, ngay trước khi thi, cô nhìn thấy hai người đội bóng rổ vây quanh Tùy Khâm lần trước vừa giỡn vừa đi vào.
Nhìn thấy cô, Mã Hoành và Tô Thiên Thông vốn không hiểu được làm sao cô lại ở đây, rồi sau đó lại lộ ra dáng vẻ tươi cười, đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao.
"Lâm Bạch Du phải không?" Mắt Mã Hoành nhìn vào số chỗ ngồi dán trên bàn cô, bên trên còn viết lớp và họ tên.
"Lần trước cũng chưa hỏi cách thức liên lạc, lần này thi cùng một phòng, có duyên phận như vậy, cho đi mà."
Lâm Bạch Du không phản ứng, cúi đầu đọc sách.
Tô Thiên Thông kéo ghế qua, vây quanh trước bàn cô: "Anh Hoành, chuyện này cậu không hiểu rồi, người thanh cao, xinh đẹp, học tập tốt, không thể nào thật sự thi cùng một phòng với chúng ta."
"Giả vờ đấy, vừa chuyển trường đã theo đuổi người khác, thật gì chứ."
Tuy rằng là phòng thi cuối cùng, nhưng cũng có giáo viên coi thi.
Lâm Bạch Du ngẩng đầu: "Cậu nói đúng rồi, tháng sau, tôi sẽ không ở phòng thi này nữa, nhưng mà các cậu, nếu không ôn tập, sẽ mãi mãi ở lại nơi này."
Mã Hoành: "Cậu mẹ nó..."
Lời thô t/ục theo thói quen của cậu ta đột ngột dừng lại khi đối diện với khuôn mặt của Lâm Bạch Du.
Mã Hoành miễn cưỡng nói: "Nếu không thì, cậu cho bọn tôi chép bài, hoặc là, dạy kèm, tới nhà của tôi dạy kèm cũng..."
Lâm Bạch Du trực tiếp đập một cuốn sách lên.
Mặt Mã Hoành bị xước một vết rất nhạt, dù sao sức của Lâm Bạch Du cũng không quá lớn.
"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Sự kiên nhẫn dành cho dáng vẻ xinh đẹp của cô trực tiếp biến mất, bàn tay cậu ta hướng về phía bàn cô.

Đúng lúc giáo viên coi thi bước vào: "Tất cả quay về vị trí ngồi của mình đi!"
Mã Hoành có ngang ngược thế nào, thì dưới mí mắt giáo viên vẫn có chút kiêng dè, bởi vì nếu cậu ta lại bị phạt nữa, thì sẽ bị đuổi học.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Cậu ta trừng mắt nhìn Lâm Bạch Du một cái.
Lâm Bạch Du cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chỉ là môn đầu tiên, lúc sau còn ba môn nữa, cô thử vào phòng thi sát thời gian, ra về cùng lúc với giáo viên xem có được không.
Bài kiểm tra lần này, đối với người ở phòng thi cuối cùng mà nói là một sự dày vò, nửa tiếng đồng hồ sau, phòng học trống một nửa.
Mã Hoành và Tô Thiên Thông đã dừng bút từ sớm, bài kiểm tra ngữ văn để trống một nửa.
Hôm nay bọn họ không về sớm mà muốn chờ Lâm Bạch Du rồi mới đi, kết quả, không ngờ rằng Lâm Bạch Du liên tục viết, viết liền hai tiếng đồng hồ.
Sau đó về cùng lúc với giáo viên.
Mã Hoành: !
Cậu ta tức chết rồi.

Buổi chiều kiểm tra môn toán, cậu ta tới sớm hơn, không nghĩ tới Lâm Bạch Du lại đến trễ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ kia, còn có nốt ruồi đỏ giữa xương lông mày.

Cô càng ngang ngược, trái tim Mã Hoành lại càng rung động, càng ngày càng hăng máu hơn.
Giữa buổi thi, cậu ta ném cuộn giấy qua.
Lâm Bạch Du không thèm nhìn: "Thầy ơi, có người muốn gian lận."
Người giáo viên gác phòng thi cuối cùng chơi điện thoại gần như toàn thời gian, không ngờ đến còn có học sinh an phận thủ thường như vậy: "Tôi xem nào."
"Cậu ta ném." Lâm Bạch Du không một chút ậm ờ, chỉ vào Mã Hoành.
Mã Hoành: Đệt mẹ nó...
Bài kiểm tra của Lâm Bạch Du đầy chữ, giáo viên coi thi vừa vặn là giáo viên toán học, vừa nhìn đã biết đúng, kinh ngạc không thôi.
Ông ta tức giận mà mắng Mã Hoành: "Ném lần nữa thì cậu cũng khỏi làm bài đi."
Tô Thiên Thông liếc nhìn Mã Hoành sắp nổi giận, lại nhìn Lâm Bạch Du không chút sợ hãi, cảm thấy chuyện này...!sao mà nó khác với mọi khi như vậy chứ.
Sau khi chuông vang, các bài kiểm tra được truyền từ sau ra trước.
Tuy rằng đây là bài kiểm tra giữa kỳ, nhưng cũng không được nghỉ, vẫn phải tự học buổi tối.
Lâm Bạch Du vừa định đi đến bục giảng, đã bị Mã Hoành duỗi chân chìa tay ngăn lại.
"Chờ một chút, đừng đi vội."
...
Tối nay Tần Bắc Bắc hẹn Lâm Bạch Du ăn ở căn tin, một lúc lâu sau cũng không thấy bóng người, không thể làm gì khác hơn là đi về phía phòng thi cuối cùng.
Phòng thi một ở lớp một lầu một, bởi vì phòng học của trường cấp ba không đủ, cho nên mấy phòng thi cuối đều được sắp xếp ở phòng thí nghiệm của tòa thí nghiệm.
Phương Vân Kỳ và Tề Thống vừa mới đến lầu hai đã đụng phải Tần Bắc Bắc: "Cậu đến đây làm gì vậy?"
"Tìm Tinh Tinh, đừng ngáng đường." Tần Bắc Bắc lách ra khỏi hai người bọn họ.
Phương Vân Kỳ nhún vai, ôm lấy Tề Thống, vội vàng xuống lầu tìm Tùy Khâm ăn cơm tối.
Trong lầu dạy học người đến người đi, phía sau lầu dạy học cấp ba không có người, chỉ có lác đác một vài thí sinh đi vào trong tòa nhà phòng thí nghiệm.
"Có nên nói cho giáo viên không?"
"Đừng quan tâm đến chuyện này...!Lỡ đâu đắc tội với Mã Hoành thì sao."
"Tớ thấy nữ sinh kia không nên khiêu khích cậu ta, chuyện này không phải là tự mình kiếm chuyện cho mình sao?"
Tùy Khâm từ trong toilet đi ra, khuỷu tay vắt lên trên lan can, hơi khom lưng, ngoảnh mặt làm ngơ với cuộc thảo luận thoáng qua.
Ánh mắt anh khẽ liếc qua ba người vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm cuối hành lang đối diện.
Lâm Bạch Du đi tuốt ở đằng trước, phía sau là Mã Hoành và Tô Thiên Thông, cô quay đầu nói gì đó.
Cô hất bàn tay muốn vươn ra chạm vào mình của Mã Hoành, lui về phía sau một bước, Mã Hoành thúc giục, bắt đầu cười to, dường như những hình ảnh này đều truyền đến chỗ anh.
Phương Vân Kỳ vừa đến đã lớn tiếng bắt chuyện với anh: "A Khâm, đi ăn cơm thôi."
Tùy Khâm đứng thẳng dậy: "Các cậu đi đi, tôi không đói bụng."
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện