Chương 82
 
Đôi mắt Triệu Giai Ninh lạnh như băng: “Cậu đi được rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Khiêm ngỡ mình nghe nhầm, khó tin hỏi: “Triệu tổng, ngài nói gì?”
 
“15 giây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.” Triệu Giai Ninh giơ tay lên, bắt đầu nhìn đồng hồ tính giờ.
 
“Không không không, ngài chắc chắn không hiểu ý tôi, nhất định có hiểu lầm!” Bùi Khiêm gấp đến mức tay chân luống cuống, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?
 
Triệu Giai Ninh nghiêm túc nói: “Tôi không cảm thấy thích ngôi sao là sai, không khéo là tôi cũng theo đuổi thần tượng. Vì thế chắc hẳn cậu cũng rất có ý kiến với tôi? Tôi không hoan nghênh cậu, cũng sẽ không hợp tác gì với cậu.”
 
Bà nói xong đồng hồ vừa đúng 15 giây.
 
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng gọi bảo vệ tới.
 
Bùi Khiêm rất không cam tâm, thậm chí anh ta không biết mình sai ở đâu nhưng dưới cái nhìn soi mói của bảo vệ, anh ta đành phải cất bước rời đi.
 
Đối phương không dễ chọc, anh ta cũng không dám ra vẻ kiểu cách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

 
Phòng tiếp khách yên tĩnh lại.
 
Bùi Âm hoàn hồn, thế là... đuổi anh ta đi rồi?
 
Tên thất bại không nhặt được chút mặt mũi nào.
 
Triệu Giai Ninh đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, quay đầu nói: “Chị không cần thiết giải thích cho cậu ta, giáo dục cậu ta là chuyện của người lớn nhà hai người, không liên quan gì đến chị.”
 
Bùi Âm khẽ đáp: “... Em hiểu.”
 
Triệu Giai Ninh chậm rãi cười nói: “Chị biết em rất khổ cực làm ra bản kế hoạch này, chị chỉ muốn cho những người đó một bài học, không muốn em mất trắng tâm huyết của mình. Nếu hai ngày nay không có gì bận bịu, hay chúng ta ngồi chờ xem?”
 
Bùi Âm: “...Đương nhiên em sẽ nghe theo chị.”
 
Bây giờ cô vô cùng khâm phục chị ấy!
 
Triệu Giai Ninh gật đầu.
 
Bà đã gặp chuyện thế này quá nhiều, mặc dù nam nữ bình đẳng đã được khởi xướng hơn một trăm năm qua và thành xu hướng chung nhưng xã hội nam quyền đã vận hành mấy ngàn năm, cho nên hôm nay xã hội còn nghiêng về nam giới.
 
Bà nhìn mãi cũng thấy quen mắt những công ty bên họ nội thế này, phái nữ phải biểu hiện ưu tú lắm mới có thể tranh thủ quyền được công bằng.
 
Biểu hiện điển hình là những người quản lý công ty 89% đều là nam.
 

Nhà bà cũng vậy, ban đầu dù bà cố gắng thế nào cũng không bì được với hai ông anh bao cỏ kia.
 
Đương nhiên thằng cha vừa nãy không nhắm vào việc “chạy theo thần tượng” mà do bản thân Bùi Âm rất ưu tú, ngoài việc theo đuổi ngôi sao ra thì không có bất kỳ chỗ nào đáng để anh ta chỉ trích.
 
Vì vậy anh ta mới nói ra những lời buồn cười và nông cạn như vậy.
 
Dù sao dáng ngoài, vóc người, hôn nhân và sở thích của nữ giới luôn có thể trở thành chỗ bị công kích.
 
Rất nhiều quản lý nữ vì muốn tránh khỏi tình huống như thế nên mới cắt tóc, ăn mặc cứng cựa để chứng minh mình không thua kém gì đàn ông.
 
Bùi Âm dè dặt nói: “... Hóa ra chị chính là Triệu tổng.”
 
Triệu Giai Ninh: “Chị từng nhắc nhở em rồi.”
 
Bùi Âm: “Em không trách chị, là em thật sự ngu ngốc không nghĩ tới.”
 
Buổi họp mặt lần trước, quả thật chị ấy từng đề cập tới mình có hai người anh trai...
 
Ám hiệu đã rất rõ ràng rồi, tại cô không nghĩ đến phương diện đó.
 
Triệu Giai Ninh: “Thật ra em đừng quá câu nệ, không phải nói muốn làm bạn với chị sao? Cứ như trước là được rồi.”
 
Bùi Âm: “Vâng.”
 
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, không thể bảo đảm sẽ làm được.
 
Dù sao cô đã xem Triệu tổng thành mục tiêu.
 
Đối phương vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, còn xinh đẹp nữa. Cô mong rằng sau này mình có thể trở thành người như vậy.
 
Ở trước mặt thần tượng, fan thật sự khó giữ nổi bình tĩnh.
 
Triệu Giai Ninh: “Chị hẹn em vào giờ này vì muốn hai chị em mình có thể đi ăn một bữa sau khi xong việc, em Bùi có nể mặt không?”
 
Bùi Âm mạnh mẽ gật đầu, sao cô có thể từ chối được chứ.
 
Buổi tối Triệu Giai Ninh ăn khá ít nên đã đặt một quán Nhật có môi trường thanh tịnh ở gần đây.
 
Bùi Âm từ từ thả lỏng, đang suy nghĩ nên tìm đề tài gì để tán gẫu với nữ thần thì tiếng chuông điện thoại của đối phương chợt vang lên.
 
Triệu Giai Ninh liếc nhìn tên hiển thị, là con trai gọi tới.
 
Bà bắt máy.
 
“Triệu tổng, hôm nay mẹ lại không về nhà ăn cơm à?”
 
“Không được, buổi tối mẹ còn có việc, con đừng rảnh rỗi ghẹo em, nó mà đánh con thì mẹ cũng kệ đấy.” Triệu Giai Ninh mỉm cười.
 
“Không hiểu mẹ đang nói gì nữa? Con mà sợ Lục Vãn á?! Con lười so đo với nó! Được rồi, con cúp nha.”
 
Bùi Âm do dự, cười hỏi: “Triệu tổng, chị mới nói chuyện với con trai hả?”
 
“Đúng vậy, thằng nhóc cũng 25 tuổi rồi nhưng còn ngây thơ như quỷ ấy.”
 
Bùi Âm ngớ ra, 25 tuổi...
 
Anh Du cũng 25 tuổi, chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.
 
Chắc chắn không đâu, dù gì dáng vẻ hai người đâu có giống.
 
Hơn nữa Triệu tổng chững chạc thế, sao có ông con... thần kinh như anh Du chứ.
 
“Nghe chị mới vừa nói trong điện thoại, chị còn có con gái ạ? Mối quan hệ giữa hai anh em rất tốt.”
 
Triệu Giai Ninh: “À, chắc vậy, con gái chị hiểu chuyện lắm.”
 
Bùi Âm lộ ra ánh mắt khát khao: “Em cũng có vài anh họ... quan hệ cũng chỉ thường thường, hôm nay chị cũng thấy rồi đấy.”
 
Tâm trạng Triệu Giai Ninh đang vui nên không khỏi nói nhiều vài lời.
 
“Vậy nhà chị ngược lại rồi, mỗi ngày con chị cứ thúc giục em của nó nghiêm túc học hành để sau này ra đi làm sớm kiếm tiền cho nó xài đó.”
 
Lục Bất Du nói mai sau công ty phải trông chờ vào Lục Vãn rồi.
 
Đối phương phải cố gắng, như vậy hoa hồng cổ phần của anh mới nhiều. Nếu sau này không nổi tiếng trong giới giải trí, anh chỉ có thể dựa vào cổ phần công ty làm cậu ấm nhà giàu có thể tùy ý tiêu pha.
 
Bùi Âm: “...”
 
Vậy ư?
 
Đúng là thích muốn chết, lầy chết được, cô cũng muốn có ông anh như vậy.
 
———
 
Bùi Khiêm mặt xám mày tro trở về nói tập đoàn Sâm Đạo đã ngưng thỏa thuận hợp tác và chưa chịu ký hợp đồng.
 
Chẳng những thế, ngay cả các hạng mục hợp tác sau đó đều bị ngưng hẳn.
 
Người lớn nhà họ Bùi vô cùng khiếp sợ, cả công ty lòng người bàng hoàng.
 
Hạng mục hợp tác với Sâm Đạo vô cùng quan trọng.
 
Khi hiểu rõ vì Bùi Khiêm đắc tội với tổng giám đốc Sâm Đạo mới dẫn đến hậu quả như vậy, rất nhiều cấp cao trong công ty đều có ý kiến với anh ta.
 
Mặt khác, Triệu tổng lại có quan hệ khá tốt với Bùi Âm.
 
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong mắt mọi người Bùi Âm trở thành cây cỏ cứu mạng.
 

Dù là công ty họ nội, xét cho cùng mục đích của công ty cũng chỉ vì mưu cầu lợi nhuận mà thôi.
 
Các chú bác hiểu ra Bùi Khiêm là một tên ngu đần, nghiêm túc điều tra thì mới phát hiện Bùi Âm nổi trội nhất trong các thế hệ con cháu.
 
Có thể được Triệu tổng thưởng thức vốn đã hiếm thấy rồi.
 
Bùi Âm được thăng liền hai chức, chính thức gia nhập vào quản lý cao cấp của công ty. Nhờ cô tổ chức, hợp đồng kinh doanh giữa công ty và Sâm Đạo được tiếp tục kéo dài.
 
Bởi vì sự kiện này nên những chú bác luôn quyết theo ý mình cũng hiểu thời đại đã thay đổi.
 
Con gái cũng làm được, rất có trách nhiệm.
 
Tuy không thể hoàn toàn thay đổi quan niệm nhưng tình hình của con gái trong gia tộc đã khá hơn trước nhiều.
 
——
 
Một tuần sau.
 
Bùi Âm ngồi trong phòng làm việc của tổng giám nhìn kế hoạch trên bàn.
 
Cô nhất định phải cố gắng hơn mới được.
 
Nữ thần đã chiếu sáng con đường phía trước cho cô. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành người soi sáng cho người khác.
 

 
Lần trước dì giúp việc nhà họ Lục xin nghỉ để tham gia hôn lễ của con gái.
 
Hôm nay lại xin nghỉ đi chăm sóc con gái đang ở cữ, bà nói để người khác làm bà không yên tâm.
 
Lục Bất Du: “Mới nửa năm, sao lại sinh nhanh vậy ạ?”
 
Thời gian chưa đủ mà, chẳng lẽ sinh non?
 
Lục Vãn liếc tên ngốc bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Chắc là bác sĩ bảo cưới đó.”
 
Dì Triệu gật đầu: “Tiểu thư thật thông minh, năm ngoái con gái và con rể của dì đã đính hôn, có em bé nên mới kết hôn sớm.”
 
Lục Bất Du: “...”
 
Được rồi, hóa ra là vậy.
 
Dì Triệu đã làm ở nhà họ Lục mười năm, hôm nay dì muốn xin nghỉ nửa tháng, Triệu Giai Ninh cũng đồng ý, hơn nữa cho đứa bé mới sinh một bao lì xì.
 
Đợi bà ấy đi, bà chuẩn bị liên lạc với công ty thuê người nhờ tuyển một người đến làm khoảng nửa tháng.
 
Lục Bách Niên ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh cảm thấy chưa cần thiết lắm, phải chung đụng làm quen với người giúp việc mới, nửa tháng qua rất nhanh, buổi trưa chúng ta cũng không ở nhà, cơm tối thì để anh thử làm xem.”
 
Ông vừa kết thúc khóa nghiên cứu, gần đây khá rảnh rỗi, rất muốn nấu cơm cho gia đình.
 
Lục Bất Du: “Được ạ, dù sao bữa tối chỉ ăn đơn giản, trộn thêm tí salad gì đó là được.”
 
Lục Vãn: “Con sao cũng được.”
 
Ba thành viên trong gia đình đều nói vậy, Triệu Giai Ninh cũng đồng ý, thầm nghĩ nửa tháng trôi qua rất nhanh.
 
Chiều thứ Bảy.
 
Lục Vãn đang đọc sách thì ngoài cửa có người gõ.
 
Từ tiếng gõ cửa cô có thể phân biệt được là ai, hôm nay rất nhẹ nhàng hiển nhiên không phải là Lục Bất Du.
 
Lục Vãn đi tới nhìn thử, quả nhiên.
 
Lục Bách Niên hăng hái nói: “Vãn Vãn, con muốn ăn gì, hôm nay cuối tuần, nếu không thì chúng ta đi mua thức ăn đi.”
 
Lục Vãn: “...”
 
Lục Bất Du: “Anh cũng đi, vừa rồi anh đã hỏi bảo vệ của khu nhà, nói trong vòng một km có một chợ nhỏ, phong phú và tươi ngon hơn siêu thị, bố với anh chuẩn bị đi nè.”
 
Lục Vãn cảm thấy không đúng lắm, suy nghĩ rồi hỏi: “Hai người... trước kia từng đi chợ chưa?”
 
“Chưa đi.” Hai người đàn ông trăm miệng một lời.
 
Lục Vãn hiểu, hai người này đều là kiểu mười ngón tay không dính nước dương xuân.
 
Thật ra cô không quá hứng thú với chợ... nhưng trong tình hình thế này, mình nên đi thôi.
 
Nhìn thấy mắt hai người kia phát sáng, cô có linh cảm chuyện này không hay ho gì.
 

 
Mười phút sau, ba người chỉnh trang lên đường.
 
Lục Bất Du đeo mắt kính và mũ, sợ bị nhận ra sẽ gây nhốn nháo.
 
Lục Bách Niên lần đầu được đi dạo chợ nên hưng phấn lạ thường, đây là hoạt động gia đình rất có ý nghĩa! Chưa từng tiến hành nghiên cứu!
 
Ông phải làm một bàn đồ ăn thật ngon cho vợ giật mình mới được.
 
Lục Bách Niên hiểu rõ, tuy lần đầu đi chợ nhưng biết phải lên danh sách.
 
Dựa theo danh sách mua sẽ không bị sót.
 
Lục Vãn: “...”
 
Cô không muốn ôm kỳ vọng quá lớn.

 
Chợ họ đến có kích thước không lớn, chủ yếu cư dân gần đó đều đến mua đồ ăn.
 
Phần lớn đều là gia đình bà nội trợ làm chủ nên tạm thời không ai nhận ra Lục Bất Du, kẻ đang đeo kính mát.
 
Lục Bách Niên kích động nói: “Tổng cộng phải mua đủ ba ngày ăn, 27 loại, chúng ta chia ra hành động nhé?”
 
Lục Bất Du: “Vâng, như vậy hiệu suất cao.”
 
“... Tùy đi.”
 
Hai người này được không? Lục Vãn chợt nghĩ, mua thức ăn... quá lắm chắc chỉ bị cân thiếu, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
 
Cô mua thịt, bên này đa số thức ăn đều rất tươi, hai người kia phát huy thế nào cũng được.
 
Lục Bách Niên: “Đúng rồi, bảo vệ nói, nhất định phải mặc cả.”
 
“Cái này con biết, yên tâm đi.” Lục Bất Du đã tính trước.
 
Lục Vãn: “...”
 
Lục Vãn nhanh chóng mua xong những cái cô phụ trách, quay lại chỉ thấy Lục Bất Du đang chuẩn bị mua cà chua.
 
Cô đi tới.
 
Lục Bất Du đang đứng trong ba gian hàng bán cà chua, chọn được mục tiêu.
 
Anh vừa muốn mặc cả, vừa mở miệng hỏi: “Cà chua bán thế nào?”
 
“Sáu đồng một cân, tự cậu chọn đi.” Chủ sạp hơi ngạc nhiên.
 
Cậu này rất đẹp trai nhưng mang mắt kính trông hơi quái.
 
Lục Bất Du hít sâu, dĩ nhiên đàm phán phải có khí thế, cậu cất cao giọng: “Bán rẻ một chút đi chú! 20 đồng ba cân! Tôi mua liền!”
 
Chủ sạp ngẩn ra hai giây, lúc này mới chậm rãi nói: “Nếu cậu nhất định phải mua, vậy tôi sẽ bán.”
 
Trông đẹp trai đấy nhưng tiếc là bị đần.
 
Nếu ai cũng mua thức ăn như vậy, có lẽ ông sẽ sớm giàu to thôi.
 
Ngẫm lại còn thấy rất thoải mái.
 
Lục Vãn ôm trán, đến bây giờ chưa từng thấy trả giá mà có thể... càng trả càng cao.
 
Mua ba cân chi nhiều vậy... Anh muốn làm gì hả?
 
Lục Vãn không nói gì, Lục Bách Niên mua tỏi xong vừa lúc đi tới. Ông cau mày nói: “Con là học sinh chưa tốt nghiệp tiểu học sao? 6 lần 3 bao nhiêu?”
 
Lục Bất Du phản ứng kịp, sờ mũi không nói gì.
 
Lục Bách Niên: “Uầy, con dở ẹc, bố thông minh hơn con nhiều.”
 
Lục Vãn: “Vì vậy, đây là số tỏi bố mua?”
 
Lục Bách Niên kiêu ngạo: “Vốn bán 5 đồng một cân, bố trả giá thành bốn đồng, người ta còn tặng bố tiêu nữa này, sao nào, bố thể hiện rất tốt phải không.”
 
Lục Vãn: “...”
 
Đây là lý do bố xách theo hai túi to vậy sao?
 
Con cho bố 50 tệ mua tỏi, không phải bảo bố mua hết đâu mà.
 

 
Chủ sạp bán cà chua nhìn chằm chằm vào Lục Bất Du, do dự nói: “Tôi cảm thấy cậu quen lắm, rất giống một ngôi sao.”
 
Lục Vãn bình tĩnh đáp: “À, chú nói Lục Bất Du hả, anh ấy vốn không thế này đâu nhưng chỉnh mũi bắt chước theo Lục Bất Du, sao ạ, hiệu quả không tồi đúng không?”
 
Chủ sạp: “Tôi nói mà! Ha ha thật ra tôi cũng muốn chỉnh sửa thành Lục Bất Du! Nể tình cậu ta trông giống thần tượng của vợ tôi nên tôi miễn phí cho cậu hai quả cà chua nhé.”
 
Lục Bất Du: “...”
 
Đây là cái quỷ gì vậy?
 
Lục Vãn nhướng mày, tên này đúng là sát sư cô*.
 
*Nguyên văn师奶杀手: ý nói cả mấy bà cô già cũng bị quyến rũ.
 
Không tồi, sát sư cô dựa vào mặt lấy free hai quả cà chua, giá trị con người rất cao à nghen.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện