Dương Hạo không rảnh lo chuyện vặt, đối với chuyện này kỳ thật không phải là không có cân nhắc, hắn cũng cho rằng, nếu như tin tưởng hoàn thiện, thì tự giác và tính cách là phần quan trọng nhất, song hắn cũng không băn khoăn nhiều như Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông dù sao cũng xuất thân từ một thương nhân, tuy suy nghĩ kín đáo, song điều này cũng đã hạn chế tư duy và lòng dạ của hắn.
Dương Hạo nghĩ rằng, Tiểu Lục và Thiết Đầu mặc dù hàng năm dẫn quân bôn ba bên ngoài, nhưng vốn không vượt qua được sự kiểm soát của hắn, tình báo, lương thảo, quân vận … phát triển và huấn luyện đội ngũ, đủ loại phương diện hỗ trợ cung cấp thông tin cho hắn, hiện giờ nhân lúc quân Tống bị bao vây tiêu diệt bắt rời khỏi Ba Thục, lưu lạc tới Lũng Hữu thảo nguyên, lính của hắn mạnh trở lại, song trước mắt cũng không đủ tự lập. Giờ có được Lũng Hữu, trước mắt để nó phát triển dần dần rồi đi vào thể chế chính thức.
Đinh Thừa Tông thấy Dương Hạo đã nghĩ đến chuyện này, nên cũng yên tâm, hắn sở dĩ nói những lời này với Dương Hạo không phải là hoài nghi Tiểu Lục, cũng chỉ là muốn đề phòng tình huống xấu xảy ra mà thôi. Song sắp xếp cho Tiểu Lục như thế nào, hai huynh đệ vẫn đang nghiêm túc bàn bạc.
"Tiểu Lục, mấy năm nay ngươi một mình bên ngoài cùng Thiết Đầu đơn thương độc mã đi Ba Thục, chiến đấu trường kỳ ở các chiến trường Ba Thục, ghìm chân quân Tống, xây dựng nghiệp lớn cho Hà Tây ta, lập nhiều công lao to lớn, mà nay, Mộc Ân, Mộc Khôi, Trương Sùng Nguy là những công thần theo ta khai quốc đã độc lĩnh nhất quân, trấn thủ nhất phương. Chiểu theo công lao của ngươi, bổn vương phong ngươi là Quan Trung đô đốc, Thiết Đầu là thống quân sử, vẫn thống lĩnh bộ đội sở thuộc, ý ngươi thế nào?"
Trước mặt phần đông tướng lãnh, Dương Hạo không gọi đại danh của hắn, vẫn gọi hắn là Tiểu Lục, vẫn hàm ý sự kính trọng, trong lòng Đồng Vũ cảm thấy ấm nóng, lại nghe Dương Hạo sắp xếp như thế, vừa mới trở về nhận ngay chức quan đô đốc, cảm kích vô cùng, vội vàng cùng với Thiết đầu bái tạ lĩnh mệnh. Tiểu Lục từ một kẻ lưu manh có thể có ngày hôm nay, có cơ hội khẳng định địa vị của mình, hắn coi như được mở mày mở mặt.
Đồng Vũ vui mừng khôn xiết, chư tướng hâm mộ, lại nghĩ ra một chức cao hơn: Quan Trung đại đô chỉ huy? Đại vương quả thực muốn lấy Quan Trung, đoạt thiên hạ? Đại vương muốn không chỉ dừng lại ở Lũng Hữu, chúng tướng nhiệt huyết sôi trào, cũng không có một ai ghen tị với phần thưởng của Đồng Vũ, muốn có quan chức tiền đồ, có khi là cần cơ hội, và có khi chỉ cần mình bản lĩnh khá lớn là được.
Dương Hạo tự tay nâng hai vị huynh đệ kết nghĩa dậy, cười nói: "Tiểu Lục, Thiết Đầu, các ngươi ngàn dậm rong ruổi, gấp gáp trở về, tuy ngươi vừa qua một trận ác chiến, ta vốn muốn cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, song... binh quý thần tấn, ta có một đại sự, phải cho ngươi đi làm ngay."
Đồng Vũ cười nói: "Mấy năm qua, ta chẳng phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường Ba Thục hiểm lĩnh tuấn ải sao, trận chiến với Thượng Ba Thiên lao lực bôn ba, chưa bao giờ ngừng nghỉ, từ nay về sau, lòng thần sẽ kiên định hơn dù có vất vả hơn trăm lần so với ngày xưa, Đại vương có hạ lệnh gì cứ nói."
Dương Hạo mặt sắc nặng nề: "Ta muốn ngươi ngày đêm không ngừng nghỉ, lập tức đi thẳng đến Lục Bàn sơn, Việt Lục Bàn sơn, chiếm cứ lấy tuyến Trung An bảo, Liên Hoa bảo, Kê Đình sơn, Ngõa Đình trại!"
Trương Sùng Nguy hai mắt sáng ngời, thốt lên nói: "Đại vương muốn phá các cửa ải trên, tiến sát Lũng Tây?"
"Sai!"
Dương Hạo nói: "Là phía nam tấn công Tần Châu, phía tây bình định Củng Châu, phía đông sát sao hai châu Vị Lũng, binh xuất kỳ sơn, thẳng đến Trường An."
Chúng tướng vừa nghe vậy xắn tay áo lên, đều xin đi giết giặc, phải làm viên tướng đệ nhất tấn công Trường An. Củng Châu ở tây của Tần Châu, hiện tại khu Cam Túc, Tống quốc đóng quân cực nhỏ, Tần Châu ngược lại có trọng binh, song chiếm Tần Châu, một là vì phía đông tấn công Trường An giải quyết hiểm hoạn phía sau, nam tiến Ba Thục, mục đích của Dương Hạo là tiến công Quan Trung, đương nhiên là công lao giương cờ tấn công Trường An là lớn nhất.
Dương Hạo cười nói: "Các ngươi không phải tranh nhau, muốn đánh nhau, nhiều cơ hội lắm. Tiểu Lục từng lãnh binh ở Quan Trung... nửa năm, quen thuộc địa hình và chiến lực thủ quân nơi đó nhất, trận này là trận đánh ác liệt, bổn vương muốn giao cho Tiểu Lục đi đánh."
Chúng tướng vừa nghe, phần công lớn này lại dành cho Tiểu Lục, người ta là huynh đệ kết nghĩa của Đại vương, đương nhiên không nên đi tranh giành. Một bên lại xuất hiện Kha Trấn Ác, ôm quyền nói: "Đại vương, Quan Trung quân Tống không thể khinh thường, thần nguyện cùng Đồng tướng quân đồng tâm giết giặc, giành lấy Quan Trung. Mong Đại vương ân chuẩn."
Kha Trấn Ác nín thở, kỳ thật nếu bàn về thủ, trong tướng lĩnh thủ hạ chính của Dương Hạo, ngoài Dương Kế Nghiệp ra không ai am hiểu hơn so được với hắn, thuộc hạ Dương Hạo phần lớn là tướng lĩnh giỏi tiến công, mà công xong tất nhiên phải thủ, một đại tướng giỏi thủ, tác dụng này cũng không kém hơn tướng lĩnh giỏi về tấn công, nhưng thủ hiển nhiên không vinh quang hào quang bằng công, thanh danh cũng rất khó tỏa sáng.
Kha Trấn Ác ở Hoành Sơn chiến đấu một lần, ở Diêm Châu chiến đấu một lần, hai lần dễ như trở bàn tay, đủ để cho hắn thành danh công lớn, có nguyên nhân không hiểu sao mà việc sắp thành lại hỏng, may là Kha Trấn Ác nhẫn nhục chịu khó, trong lòng cũng khó tránh khỏi dằn vặt, nếu không chiếm được công lớn, hắn thật sự không mặt mũi nào đứng chung một chỗ cùng điện xưng thần với đám văn võ bá quan.
Dương Hạo biết ý nghĩ của hắn, cũng hiểu được ý tốt của hắn, hắn vẫn đang suy nghĩ, một khi Trường An tới tay, tất sẽ phản công đối mặt Quan Trung quân Tống, theo thời gian đó Triệu Quang Nghĩa có lẽ cũng đã về, dưới sự chỉ huy của hắn, phản công của quân Tống sẽ không nhỏ.
Dương Hạo cũng không nghĩ là Triệu Quang Nghĩa có thể đánh hạ U Châu, cho dù Triệu Quang Nghĩa không phạm sai lầm như trong lịch sử, trận chiến này hắn cũng muốn bại, chẳng qua mức bại có thể sẽ có chút sai biệt, thời gian bại, có thể sẽ hơi lâu một ít.
Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực Liêu quốc, Dương Hạo phải rõ ràng hơn so với Triệu Quang Nghĩa. Viễn chinh, bộ tốt làm chủ, lần này Bắc Phạt đây là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Tống quốc; Tháng sáu phát binh, với thực lực của Liêu quốc, tuyệt không thể hai ba tháng mà công được, một khi kéo dài tới mùa thu tiết đông, điểm yếu của Tống quốc là vận chuyển đường dài, Liêu quốc không thiếu danh tướng, một khi động tay chân, Triệu Quang Nghĩa lại một lần nữa mắc sự cố dưới thành Hạ Châu bị tiến công chớp nhoáng. Sở dĩ gọi là tiến công chớp nhoáng, là tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ lâm vào thế bị động, mà Liêu quốc, cũng không phải bất kỳ quốc gia nào cũng có thể trở thành đối thủ tốc chiến tốc thắng.
Thứ ba, Liêu quốc phần lớn là giai binh, chỉ cần bọn họ hạ quyết tâm tử chiến, viện quân có thể liên tiếp được cấp tới, và sẽ khiến cho Triệu Quang Nghĩa hao tổn chết ở dưới thành U Châu, trừ phi người thống trị của bọn họ sợ hãi, manh động có ý thoái lui. Mà bất kể là Liêu thái hậu Tiêu Xước, Da Luật Hưu Ca, hay là Bắc viện, nam viện tể tướng, đám văn võ quan viên cao cấp của đại vương này, tuyệt đối không sợ chiến. Tống quốc có thể ngấm ngầm bất động mà khinh thường Hán quốc, có thể bởi vì Liêu quốc đơn độc cầm quyền mà xem nhẹ bọn họ. Dương Hạo sẽ không cho phép nghĩ như vậy, Tiêu Xước cũng không phải là phù thái hậu của Hậu Chu, ai nếu nghĩ rằng nàng là nữ nhân dễ bị ức hiếp, thì đó là nhận định sai lầm.
Có tám chín phần mười Triệu Nhị thúc sẽ nghĩ chuyện thu hồi lại ở phía tây, Quan Trung không thể chỉ có tướng giỏi về tấn công, xét thấy vậy, Dương Hạo liền đáp ứng, đồng thời thanh minh: "Một khi Trường An về tay, Kha Tướng quân sẽ là Trường An lưu thủ!"
Kha Trấn Ác nghe thấy vậy vui mừng vô cùng, Dương Hạo thấy chúng tướng nghe đại kế của mình, đều là toàn tâm toàn ý muốn được xuất binh ra chiến trường, trong lòng cũng tự vui mừng.
Chiết Tử Du Tiêu quan gặp nạn, khiến Dương Hạo xúc động rất lớn, hơn nữa lời của Vĩnh Khánh công chúa, khiến niềm tin của hắn niệm bỗng dưng thay đổi. Đương nhiên, loại chuyển biến này có nguyên nhân rất lớn là bởi vì thực lực của hắn dần dần mở rộng đến độ đủ để thổi phồng, tạo ảnh hưởng niềm tin với các bộ hạ, chẳng qua trong tiềm thức ảnh hưởng đó chính hắn cũng không nhận thức được, cũng không biết đây là nguyên nhân trọng yếu thúc đẩy hắn tạo ra thay đổi.
Nhưng là bất kể thế nào nói, hắn bắt đầu làm như vậy rồi.
Ngoài Dương Kế Nghiệp, chư tướng đang ngồi đều là lần đầu nghe Dương Hạo công khai xác nhận dã tâm đối với Quan Trung thậm chí đối với Trung Nguyên. Thác Bạt Hạo Phong hưng phấn rất nhiều, nói: "Đại vương, chúng ta tấn công chiếm Quan Trung, Dạ Lạc Hất Thanh Hải hồ bên kia làm sao bây giờ? Lão tiểu tử đó biết chúng ta sẽ không bỏ qua hắn, chỉ sợ chó cùng rứt giậu, cắn chân sau chúng ta."
Dương Hạo cười nói: "Dạ Lạc Hất à, bổn vương đã có tính toán, Dương đại nhân, ngươi tới nói cho mọi người biết."
Dương Kế Nghiệp nói: "Vâng, chư vị, Thanh Hải hồ bên kia, Đại vương chuẩn bị cho Ngải Nghĩa Hải tướng quân xuất ngựa..."
Hắn mới nói đến đây, một gã thị vệ lặng lẽ đi vào, đi đến bên người Dương Hạo, thì thầm với hắn vài câu, Dương Hạo hoắc một chút đứng lên, cả kinh nói: "Nàng? Nàng làm sao tới rồi? Nàng dẫn theo bao nhiêu nhân mã?"
Dương Hạo nghĩ rằng, Tiểu Lục và Thiết Đầu mặc dù hàng năm dẫn quân bôn ba bên ngoài, nhưng vốn không vượt qua được sự kiểm soát của hắn, tình báo, lương thảo, quân vận … phát triển và huấn luyện đội ngũ, đủ loại phương diện hỗ trợ cung cấp thông tin cho hắn, hiện giờ nhân lúc quân Tống bị bao vây tiêu diệt bắt rời khỏi Ba Thục, lưu lạc tới Lũng Hữu thảo nguyên, lính của hắn mạnh trở lại, song trước mắt cũng không đủ tự lập. Giờ có được Lũng Hữu, trước mắt để nó phát triển dần dần rồi đi vào thể chế chính thức.
Đinh Thừa Tông thấy Dương Hạo đã nghĩ đến chuyện này, nên cũng yên tâm, hắn sở dĩ nói những lời này với Dương Hạo không phải là hoài nghi Tiểu Lục, cũng chỉ là muốn đề phòng tình huống xấu xảy ra mà thôi. Song sắp xếp cho Tiểu Lục như thế nào, hai huynh đệ vẫn đang nghiêm túc bàn bạc.
"Tiểu Lục, mấy năm nay ngươi một mình bên ngoài cùng Thiết Đầu đơn thương độc mã đi Ba Thục, chiến đấu trường kỳ ở các chiến trường Ba Thục, ghìm chân quân Tống, xây dựng nghiệp lớn cho Hà Tây ta, lập nhiều công lao to lớn, mà nay, Mộc Ân, Mộc Khôi, Trương Sùng Nguy là những công thần theo ta khai quốc đã độc lĩnh nhất quân, trấn thủ nhất phương. Chiểu theo công lao của ngươi, bổn vương phong ngươi là Quan Trung đô đốc, Thiết Đầu là thống quân sử, vẫn thống lĩnh bộ đội sở thuộc, ý ngươi thế nào?"
Trước mặt phần đông tướng lãnh, Dương Hạo không gọi đại danh của hắn, vẫn gọi hắn là Tiểu Lục, vẫn hàm ý sự kính trọng, trong lòng Đồng Vũ cảm thấy ấm nóng, lại nghe Dương Hạo sắp xếp như thế, vừa mới trở về nhận ngay chức quan đô đốc, cảm kích vô cùng, vội vàng cùng với Thiết đầu bái tạ lĩnh mệnh. Tiểu Lục từ một kẻ lưu manh có thể có ngày hôm nay, có cơ hội khẳng định địa vị của mình, hắn coi như được mở mày mở mặt.
Đồng Vũ vui mừng khôn xiết, chư tướng hâm mộ, lại nghĩ ra một chức cao hơn: Quan Trung đại đô chỉ huy? Đại vương quả thực muốn lấy Quan Trung, đoạt thiên hạ? Đại vương muốn không chỉ dừng lại ở Lũng Hữu, chúng tướng nhiệt huyết sôi trào, cũng không có một ai ghen tị với phần thưởng của Đồng Vũ, muốn có quan chức tiền đồ, có khi là cần cơ hội, và có khi chỉ cần mình bản lĩnh khá lớn là được.
Dương Hạo tự tay nâng hai vị huynh đệ kết nghĩa dậy, cười nói: "Tiểu Lục, Thiết Đầu, các ngươi ngàn dậm rong ruổi, gấp gáp trở về, tuy ngươi vừa qua một trận ác chiến, ta vốn muốn cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, song... binh quý thần tấn, ta có một đại sự, phải cho ngươi đi làm ngay."
Đồng Vũ cười nói: "Mấy năm qua, ta chẳng phải liên tục chiến đấu ở các chiến trường Ba Thục hiểm lĩnh tuấn ải sao, trận chiến với Thượng Ba Thiên lao lực bôn ba, chưa bao giờ ngừng nghỉ, từ nay về sau, lòng thần sẽ kiên định hơn dù có vất vả hơn trăm lần so với ngày xưa, Đại vương có hạ lệnh gì cứ nói."
Dương Hạo mặt sắc nặng nề: "Ta muốn ngươi ngày đêm không ngừng nghỉ, lập tức đi thẳng đến Lục Bàn sơn, Việt Lục Bàn sơn, chiếm cứ lấy tuyến Trung An bảo, Liên Hoa bảo, Kê Đình sơn, Ngõa Đình trại!"
Trương Sùng Nguy hai mắt sáng ngời, thốt lên nói: "Đại vương muốn phá các cửa ải trên, tiến sát Lũng Tây?"
"Sai!"
Dương Hạo nói: "Là phía nam tấn công Tần Châu, phía tây bình định Củng Châu, phía đông sát sao hai châu Vị Lũng, binh xuất kỳ sơn, thẳng đến Trường An."
Chúng tướng vừa nghe vậy xắn tay áo lên, đều xin đi giết giặc, phải làm viên tướng đệ nhất tấn công Trường An. Củng Châu ở tây của Tần Châu, hiện tại khu Cam Túc, Tống quốc đóng quân cực nhỏ, Tần Châu ngược lại có trọng binh, song chiếm Tần Châu, một là vì phía đông tấn công Trường An giải quyết hiểm hoạn phía sau, nam tiến Ba Thục, mục đích của Dương Hạo là tiến công Quan Trung, đương nhiên là công lao giương cờ tấn công Trường An là lớn nhất.
Dương Hạo cười nói: "Các ngươi không phải tranh nhau, muốn đánh nhau, nhiều cơ hội lắm. Tiểu Lục từng lãnh binh ở Quan Trung... nửa năm, quen thuộc địa hình và chiến lực thủ quân nơi đó nhất, trận này là trận đánh ác liệt, bổn vương muốn giao cho Tiểu Lục đi đánh."
Chúng tướng vừa nghe, phần công lớn này lại dành cho Tiểu Lục, người ta là huynh đệ kết nghĩa của Đại vương, đương nhiên không nên đi tranh giành. Một bên lại xuất hiện Kha Trấn Ác, ôm quyền nói: "Đại vương, Quan Trung quân Tống không thể khinh thường, thần nguyện cùng Đồng tướng quân đồng tâm giết giặc, giành lấy Quan Trung. Mong Đại vương ân chuẩn."
Kha Trấn Ác nín thở, kỳ thật nếu bàn về thủ, trong tướng lĩnh thủ hạ chính của Dương Hạo, ngoài Dương Kế Nghiệp ra không ai am hiểu hơn so được với hắn, thuộc hạ Dương Hạo phần lớn là tướng lĩnh giỏi tiến công, mà công xong tất nhiên phải thủ, một đại tướng giỏi thủ, tác dụng này cũng không kém hơn tướng lĩnh giỏi về tấn công, nhưng thủ hiển nhiên không vinh quang hào quang bằng công, thanh danh cũng rất khó tỏa sáng.
Kha Trấn Ác ở Hoành Sơn chiến đấu một lần, ở Diêm Châu chiến đấu một lần, hai lần dễ như trở bàn tay, đủ để cho hắn thành danh công lớn, có nguyên nhân không hiểu sao mà việc sắp thành lại hỏng, may là Kha Trấn Ác nhẫn nhục chịu khó, trong lòng cũng khó tránh khỏi dằn vặt, nếu không chiếm được công lớn, hắn thật sự không mặt mũi nào đứng chung một chỗ cùng điện xưng thần với đám văn võ bá quan.
Dương Hạo biết ý nghĩ của hắn, cũng hiểu được ý tốt của hắn, hắn vẫn đang suy nghĩ, một khi Trường An tới tay, tất sẽ phản công đối mặt Quan Trung quân Tống, theo thời gian đó Triệu Quang Nghĩa có lẽ cũng đã về, dưới sự chỉ huy của hắn, phản công của quân Tống sẽ không nhỏ.
Dương Hạo cũng không nghĩ là Triệu Quang Nghĩa có thể đánh hạ U Châu, cho dù Triệu Quang Nghĩa không phạm sai lầm như trong lịch sử, trận chiến này hắn cũng muốn bại, chẳng qua mức bại có thể sẽ có chút sai biệt, thời gian bại, có thể sẽ hơi lâu một ít.
Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực Liêu quốc, Dương Hạo phải rõ ràng hơn so với Triệu Quang Nghĩa. Viễn chinh, bộ tốt làm chủ, lần này Bắc Phạt đây là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Tống quốc; Tháng sáu phát binh, với thực lực của Liêu quốc, tuyệt không thể hai ba tháng mà công được, một khi kéo dài tới mùa thu tiết đông, điểm yếu của Tống quốc là vận chuyển đường dài, Liêu quốc không thiếu danh tướng, một khi động tay chân, Triệu Quang Nghĩa lại một lần nữa mắc sự cố dưới thành Hạ Châu bị tiến công chớp nhoáng. Sở dĩ gọi là tiến công chớp nhoáng, là tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ lâm vào thế bị động, mà Liêu quốc, cũng không phải bất kỳ quốc gia nào cũng có thể trở thành đối thủ tốc chiến tốc thắng.
Thứ ba, Liêu quốc phần lớn là giai binh, chỉ cần bọn họ hạ quyết tâm tử chiến, viện quân có thể liên tiếp được cấp tới, và sẽ khiến cho Triệu Quang Nghĩa hao tổn chết ở dưới thành U Châu, trừ phi người thống trị của bọn họ sợ hãi, manh động có ý thoái lui. Mà bất kể là Liêu thái hậu Tiêu Xước, Da Luật Hưu Ca, hay là Bắc viện, nam viện tể tướng, đám văn võ quan viên cao cấp của đại vương này, tuyệt đối không sợ chiến. Tống quốc có thể ngấm ngầm bất động mà khinh thường Hán quốc, có thể bởi vì Liêu quốc đơn độc cầm quyền mà xem nhẹ bọn họ. Dương Hạo sẽ không cho phép nghĩ như vậy, Tiêu Xước cũng không phải là phù thái hậu của Hậu Chu, ai nếu nghĩ rằng nàng là nữ nhân dễ bị ức hiếp, thì đó là nhận định sai lầm.
Có tám chín phần mười Triệu Nhị thúc sẽ nghĩ chuyện thu hồi lại ở phía tây, Quan Trung không thể chỉ có tướng giỏi về tấn công, xét thấy vậy, Dương Hạo liền đáp ứng, đồng thời thanh minh: "Một khi Trường An về tay, Kha Tướng quân sẽ là Trường An lưu thủ!"
Kha Trấn Ác nghe thấy vậy vui mừng vô cùng, Dương Hạo thấy chúng tướng nghe đại kế của mình, đều là toàn tâm toàn ý muốn được xuất binh ra chiến trường, trong lòng cũng tự vui mừng.
Chiết Tử Du Tiêu quan gặp nạn, khiến Dương Hạo xúc động rất lớn, hơn nữa lời của Vĩnh Khánh công chúa, khiến niềm tin của hắn niệm bỗng dưng thay đổi. Đương nhiên, loại chuyển biến này có nguyên nhân rất lớn là bởi vì thực lực của hắn dần dần mở rộng đến độ đủ để thổi phồng, tạo ảnh hưởng niềm tin với các bộ hạ, chẳng qua trong tiềm thức ảnh hưởng đó chính hắn cũng không nhận thức được, cũng không biết đây là nguyên nhân trọng yếu thúc đẩy hắn tạo ra thay đổi.
Nhưng là bất kể thế nào nói, hắn bắt đầu làm như vậy rồi.
Ngoài Dương Kế Nghiệp, chư tướng đang ngồi đều là lần đầu nghe Dương Hạo công khai xác nhận dã tâm đối với Quan Trung thậm chí đối với Trung Nguyên. Thác Bạt Hạo Phong hưng phấn rất nhiều, nói: "Đại vương, chúng ta tấn công chiếm Quan Trung, Dạ Lạc Hất Thanh Hải hồ bên kia làm sao bây giờ? Lão tiểu tử đó biết chúng ta sẽ không bỏ qua hắn, chỉ sợ chó cùng rứt giậu, cắn chân sau chúng ta."
Dương Hạo cười nói: "Dạ Lạc Hất à, bổn vương đã có tính toán, Dương đại nhân, ngươi tới nói cho mọi người biết."
Dương Kế Nghiệp nói: "Vâng, chư vị, Thanh Hải hồ bên kia, Đại vương chuẩn bị cho Ngải Nghĩa Hải tướng quân xuất ngựa..."
Hắn mới nói đến đây, một gã thị vệ lặng lẽ đi vào, đi đến bên người Dương Hạo, thì thầm với hắn vài câu, Dương Hạo hoắc một chút đứng lên, cả kinh nói: "Nàng? Nàng làm sao tới rồi? Nàng dẫn theo bao nhiêu nhân mã?"
Danh sách chương