Hô Diên Ngạo Bác muốn dụ Dương Diên Lãng chui vào vòng phục binh, kết quả Dương Diên Lãng lại không hành động gì. ngươi cứ việc đánh trận của ngươi, ta đánh của ta. Rốt cuộc Hô Diên Ngạo Bác thắng trận thành ra rơi vào thế bị động.
Sau khi nghe tin Cát Đạt trại thất thỉụ Hô Diên Ngạo Bác lặp tức bò việc truy kích Lại Hữu Vi. quay trở lại Cát Đạt trại. Sáng sớm. sau khi Dương Diên Lãng lợi dụng đêm khuỵa tiến hành bố trí phòng ngự lại Cát Đạt trạỊ Hô Diên Ngạo Bác mới huy động quân binh tiến đánh.
Lần này Dương Diên Lãng đích thân đem binh từ Linh Châu đến. binh lực tuy có thua kém Hô Diên Ngạo Bác nhưng nhiều hơn gấp ba so với lần điều binh phòng trợ tộc Nguy Vũ ờ Đâu lĩnh, chi thủ không đáp đủ để áp chế thế lực của Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác cho người đứng trước trại chửi mắng. Dương Diên Lãng cũng không động tĩnh gác thẻ bài miễn chiến. Ngươi tới tấn công thì ta đánh ngươi rút thì ta quyết không tiến công, cứ như thế kẹp chặt Hô Diên Ngạo Bác trong một lối đi đã định là phải trờ về Tiêu Quan.
Hô Diên Ngạo Bác chưa từng đọc qua binh pháp, hoàn toàn là nhờ vào kinh nghiệm luyện thành từ cuộc đời chinh chiến lân năm. thắy phản ứng của Dương Diên Lãng như vậy liền biết rõ Dương Diên Lãng cố y níu chân người ngựa của hắn nơi đây. Liên tiếp công đánh hai ngày, trước sau khó tiến nừa bước, lúc ấy Lại Hữu Vi ờ Vi Châu sau khi thu thập tàn quân cho người đến báo; chúng không ngừng tiến hành, tác chiến nhiễu chiến quân doanh, Lý Kế quân bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lúc đầu hắn tập kích Hạ Cháu thất bạỊ bị người ngựa của Dương Hạo truy đuổi như khuyên câu. nam huynh nan đệ của hắn Dạ Lạc Hột Lạc tại tây thành Ngân Châu đã cắt cổ tự sát. cái dư vị bị vây hãm trong vòng mai phục thập diện mọi bước đều hung hiểm đó nghĩ đến giờ vằn thắv sợ hãi hắn không hề muốn phải nếm trải nó một lần nừa. Trước mắt Dương Diên Lãng cứ cố thủ Cát Đạt trại, hy vọng mờ một đường máu là không lớn. nơi này lại không có đạo lộ nào có thê thông hành, nếu cứ bị tiêu hao như này. đến lúc bị binh mã bao vây thì như cá trong chậu.
Lý Kế quân đứng ngồi không vên. vội vàng tim Hô Diên Ngạo Bác để thương nghị. Hô Diên Ngạo Bác cũng biết một khi bị suy yếu sẽ càng lấn sâu vào vòng vây của quân Tây Hạ. Cát Đạt trại tuy là đường lui tốt nhắt, nhưng nay có Dương Diên Lãng chấn thủ lại trờ thành con đường chết. Như vậy ngồi chờ chết không bằng kiếm một đường sống khác.
Lý Kế Quân thông thuộc địa lý sơn xuyên Hà Tây. Hô Diên Ngạo Bác lại nắm rõ bố trí quân sự dọc tuyến Kỳ Liên Sơn của tộc Thô Phiên Lũng Hừu. hai kẻ bô xung cho nhau và thương nghị một hồi lâu vạch ra một kế hoạch liều lĩnh: "Trước tiên phải giải quyết vấn đề lương thực, phải vứt bò Cát Đạt đi về đông, chọc thủng vòng vây âm hồn bất tán của tên Lại Hữu Vị. vòng qua Vi Châu, tiến thẳng tói Manh Tỉnh. Manh Tinh là một tòa thành nhò. thảnh tường không cao có thê cười ngựa phi vào được.
Tuy nhiên nơi này tiếp giáp Diêm Châu. Diêm Châu lại là một thành trì cực kỳ đông đúc và giàu có của Tây Hạ. cho nên tòa thành nhò này cũng tương đối giàu có.
Sau khi bồ sung lương thảo ờ Manh Tinh, sè giả vờ phạt Diêm Châu. Diêm Châu là một trong những thành lớn ít ỏi của Tây Hạ. mỗi năm đều cống nộp trưng thu lượng thuế lớn cho triều đình Tây Hạ. Dương Hạo chắc chắn sẽ giữ chặt Diêm Châu. Bắt kể Hô Diên Ngạo Bác và Lý Kế quân đánh thật hay đánh nghi binh. Dương Hạo đương nhiên không dám mạo hiêm. Như vậy. có thê dẫn dụ binh mã Tây Hạ đang chặn đuôi ờ mọi lộ về Diêm Châu.
Lúc này ta sẽ nhanh chóng thoát khòi chiến trận, nội trong vòng một ngày cắp bách chạy xa địch trăm dặm. chạy tới Hà Mô trại. Sau lưng Hà Mô trại là Kỳ Liên Sơạ ờ đó có một thông đạo dẫn tới Lũng Hừu Tây Hạ. sơn đạo hẹp như ruột dê lại không thích họp cho đại quân thông hành nên hai bên đóng quân cũng không nhiều, đây được gọi là "nhất tuyến thiên". Nếu tắn công từ bên ngoài vào trong thì sè dề đánh hơn nhiều, có thể tiên diệt quân trấn giừ sơn ải của Tây Hạ trước, chiếm lấy "Nhất Tuyến Thiên" rồi quay trờ lại Lũng Hừu."
Mây đen che kín trời nơi vực cao lại càng vắng vẻ lạnh giá.
Đứng trước cửa ải sinh tử. Hô Diên Ngạo Bác đã vứt bò bản tính vốn kiêu căng ngạo mạn, bàn bạc với Lý Kế Q quân dưới ánh đèn lặp lờ. suốt đêm không ngủ. vạch tính từng đường đi nước bước cho kế hoạch hành động sắp tới. tỉ mi đến từng kế sách ứng biến.
Tại Cát Đạt trại doanh bàn đèn đuốc rọi sáng, liên tục phát những tiếng gõ xoong chảo, các binh sĩ mặc nguyên giáp, gối buộc dây thừng mà ngủ. Lúc này luôn luôn phải đẻ phòng Hô Diên Ngạo Bác. chó cùng dứt dậu. nếu chỉ còn một đường sống duy nhất người Thồ Phồn không liêu mạng mới là lạ.
Dương Diên Lãng mặc giáp chinh tề. đang dạ tuần quanh trại hắn lên phía cao mà nhìn ra xa. dò xét nơi đèn đuốc trong quân doanh của Hô Diên Ngạo Bác. cứ mong mỏi viện quân mau đên. Trận đại loạn mùa đông năm nay khiến cho tộc Hôi Hât Cam Châu hoàn toàn suy yếu. sẽ không còn khả năng làm mưa làm gió tác quái nữa. những kẻ có ý phản nghịch càng bị quét sạch. Bên phía Hưng Châu, đầu lĩnh thị tộc Thác Bạt. nhừng kẻ uy vũ dương oai kiêu căng chi quan một đêm binh gián đã bị tiêu diệt tận gốc. Qua một đêm chém giết đẫm máu như thế. thế lực lớn mạnh nhắt trong triều đình đương chống đối lại Dương Hạo cũng hoàn toàn biến mắt. Từ giờ trờ đi. Dương Hạo mới được ung dung toàn quyền như trời cao mặc chim bay. biên rộng tùy cá nhảy. Chỉ là biến động nhắt thời nhưng đôi lại được sự thái binh vĩnh cừu.
lúc này có thể giết hết những kẻ Thồ Phồn đến xảm phạm lãnh thồ thì lại càng lợi thế như thêu gấm thêm hoa, thanh thế càng khuếch đại hùng tránh. Dự tính trong triều, sau khi biết tin Tô Nhĩ Mạn thất thủ. họ đã tức tốc hậu thoái biết trước khó lòng ngăn chặn nên Dương Diên Lãng được trao sứ mệnh cứ ầm ĩ mà "tống khứ' chúng về Lũng Hữu.
Nào ngờ vì trời nôi bão tuyết. quân tộc Dương Diên Lãng đã chậm trễ hơn dự tính vài ngày, khi đem quân đến phối binh cánh bên với Lại Hữu Vi. Hô Diên Ngạo Bác liền chủ động tiến đánh Dương Diên Lãng thừa cơ đoạt lấy Cát Đạt. làm đảo lộn hết cả kế hoạch ban đầu.
Binh biến khó đoán, phút chốc vạn biến, chi cằn mắt đi một sợi nối nhò cũng làm dao động toàn cục. làm thay đôi cả tình thế trước mắt. như vậy quả thực chỉ còn biết trông chờ vào quyết định tự chủ của tướng lĩnh tiên phong.
Lại bắt đâu một ngày mới.
Trong Cát Đạt trại quan binh đứng dàn hàng tại miệng giếng tát nước rửa mặt. nhà bếp bốc khói nghi ngút, một khung cảnh thực bận rộn. Theo nếp quen mắy ngày nay thì không bao lâu nữa. người ngựa của Hô Diên Ngạo Bác chết sẽ chắt đầy như ngả dạ. ắt sè phải động binh đánh một ngày ác chiếnễ
Mặt trời đã lên cao đến đầu sào. doanh quân Hô Diên Ngạo Bác phía xa vẫn không hề
động tĩnh, trong doanh bản chi nhìn thấy khói bép khắp noi. chiến kỳ vù vù nhưng không nhìn thấy động tĩnh của người đi lại, không chừng đã xuất trận kết chiến.
Dương Diên Lãng đứng trên cao, ngóng nhìn ra xa, thấy phí địch không có động tĩnh, lúc này mới phái vài tróứi sát dũng cám tiến gân.
Tuy là trinh sát nhưng vào thời này lại không thể ẩn dấu được tung tích, hoàn toàn là trực tiếp đi đến. nểu ké địch có phóng tiễn tói thì khó mà quay về. Mấy tên trinh sát lúc đi lúc dừng, cọ sát vào nhau mà đùn đẩy từng bước, mắt đảo không ngừng thăm dò. Phía địch thực không động tĩnh, đợi đến lúc họ nơm nớp lo sợ đi thăng vào doanh bàn của địch mới phát hiện ra. trong đó không có đến một người một ngựa, hoàn toàn trổng không.
Hò Diên Ngạo Bác đã tháo chạy suốt đêm. không biết đi đâu.
Vài tên trinh thám không dám đi vòng trong doanh bàn qua lâu, biết chắc không có binh tổt nào trong trại mới vội vàng trớ vê bám báo Dương Diên Lãng. Dương Diên Lãng cũng lấy làm bất ngờ khó hiểu, địa phản sơn xuyên Hà Tây hắn còn chua nắm rõ, lại mở bản đồ ra ngâm cứu hồi lâu nhung rốt cuộc không thê ước chừng được hướng chạy của Hô Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân.
Dương Diên Lãng triệu tập chư tướng nghị bàn, các tướng đa phần đều cho rằng không doanh kế Hò Diên Ngạo Bác bày ra nhăm công phá Cát Đạt trại, tức địch giả độn thủ pháp dụ quân ta dẫn binh truy đuổi, rồi lập lại kế cướp Cạt Đạt trại như Dương Diên Lãng đã làm. Như vậy là kế điạ hô li sơn mớ đường sống. Đến tận tối đêm, Lại Hữu Vi mới đưa tin tới, Hô Diên Ngạo Bác đã chạy binh mười dặm, tiến về Vi Châu. Tin này làm cho các tướng phía Dương Diên Lãng càng thêm tin tưởng vào nhận định của mình, lấy đó làm minh chứng tương tích.
"Hô Diên Ngạo Bác đơn độc phía ngoài, không viện binh, không lương tháo nuôi quân, ta cứ giữ vững nơi đây, dù hắn có lăn chuyển như nào thì cũng bị ta chặn họng, lấy bất biến ứng vạn biến là được." Kỳ thực, Dương Diên Lãng có đua phán đoán như thế hay không, hắn cũng không thể đuổi theo Hô Diên Ngạo Bác. Một khi rời đi, khả năng Cát Đạt trại rơi vào tay Hô Diên Ngạo Bác là rất lớn, giống như việc vốn đã chiếm cứ vếu địa, chặn đường lui của địch, giờ lẽ nào lại có chuyện nhường lại yếu lộ cho hắn. Dương Diên Lãng có trẳn trọc suy nghĩ thế nào cũng không thể rời Hà Tây, có lẽ viện quân các ngả cũng đã đến 1"ồi. sứ mệnh bao vây tiêu diệt đàrih phải trao phó cho hữu quân khác vậy.
"Đúng, chi cần đi tiếp về tả ngạn, khoảng chừng mười dặm sẽ có một bộ lạc."
Chiết Tử Du ngồi trên xe trượt, chi đường cho một dũng sĩ Nữ Chân đang hộ tống nàng.
Tiết đông vốn khó viễn hành, nhưng chi cần có xe trượt tuyết khuyên câu kéo này sẽ lướt nhanh hơn cả cưỡi ngựa trên nền thảo nguyên tuyết phủ này, hành động mau lẹ vô cùng. Sau khi vào địa phận Hà Tây, mỗi ngày lại càng tiến gần đến Hưng Châu, nàng cũng đã sớm trò chuyện hết chuyện với Vĩnh Khánh. Trong hành trình nhàm chán ấy, nàng chi còn biết cuộn mình trong da bào mà cổ nghiên mắt ngủ, nhưng trong lòng nàng lại thực sự hân hoan.
Chiết Tử Du nắm rõ bộ lạc phía trước, vì vội lên đường mà đọc đường nàng không ngừng nghi. Nay muôn đặt chán nơi bộ lạc này nghi ngơi chút ít, bô xung lương thực, đòng thờ dò hòi tình hình mọi việc năm nay của Tây Hạ. vốn những ngày này lưu lạc nơi hải ngoại, không hề hay biết mọi sự thay đôi nơi đây, dù là Dương Hạo hay đại ca nàng, nàng đểu bận lòng mong nhớ vô cùng.
Xe trượt dừng lại tại thôn trại của bộ lạc đó. Chiết Tử Du đặt chân xuống tuyết, kinh ngạc nhìn động tĩnh xung quanh.
Nhà tranh vách đất vẫn nguyên xi mấy nóc. trước không hề bị phá hoại bởi gió tuyết, nay mấy gác nhà sơ sài ấy thực dã hoang tàn vô tồn, không biết là do bị người phá hoại hay bão tuyết phá đổ.
Chiết Tử Du biết rõ, trại này có hơn hai trăm khâu, vì ỡ gân tuyến Hoành sơn, giao thương qua lại với người Hán nhiều năm nên người Đảng Hạng đã xây dựng một thôn trại tập thị, khác hân với cuộc sống lưu lạc của bộ lạc du mục. Nhưng thôn trại này sao lại có thể biến mất tăm hơi như vậy, lẽ nào nơi đây đă xảy ra một trận tử chiến tản khốc, đến nỗi thiêu hủv cả con người, cả một tiêu thôn trại vô hại này? Trương Thập Tam nhìn quanh một hồi lâu. nghi hoặc nói: "Ngũ công tử. có phải ngài...nhớlâm không?
Chiết Tử Du nhẹ lắc đầu, Vĩnh Khánh công chúa cũng bước xuống xe, chuyển động xương cốt, nàng lượm lấy tuyết trắng thảo nguyên trên mặt đất. nặn tròn thành viên trong tay, tựa như viên ngọc tuyết quỳnh anh, vẻ mặt Vĩnh Khánh lộ ra sự thích thú. ngây thơ chất phác.
Chiết Tử Du vốn đang nghĩ việc dặn dò tiếp rục lên đường, nhìn thấy thẩn sắc của Vĩnh Khánh đang chơi đùa với tuyết, chợt min cười rồi vẫy tay gọi mọi người xuống xe, nghi ngơi chút cho đễ chịu.
Nghi ngơi được nửa canh giờ. họ lại tiếp tục lên đường. Đi được nửa ngày, đến chạng vạng tối, gân một bờ sông đã đóng băng họ vô tình gặp được một bộ lạc nhò. Chiết Tử Du vui mừng rạng 1"ỡ, vội vàng cho người dừng lại. trú chán nghi ngơi tại tộc.
Mục nhân nơi tháo nguyên thường đem cả gia nhân phiêu lạc đây đó, đến mấy tháng cũng không hề găp một người nào, họ chi có thể nói chuyện với cừu dê, hát cho mây trời nghe, nên cũng hình thành tính cách cực kỳ hiếu khách, lữ khách xa lạ chi vào nhà, họ sẽ tiếp đãi bẳng những thứ quý giá nhất của mình, làm cho nhản khách vui vẻ là vinh dự lớn nhất của họ.
Nhưng đoàn người của Chiết Tử Du vừa đến lại không nhận được sự tiếp đãi nồng hậu nào, thái độ của họ lạnh lùng, thậm chí còn đẻ phòng cảnh giác. Sau đó Trương Thập Tam lấy ra đĩnh vàng đưa cho họ, một đôi phu thê mới cho họ vào lều của mình.
Thịt thủ treo, trà sữa. váng sữa chua... thực không họp khẩu vị của họ nhưng lại là những món nóng hôi khó tìm trong chặng đường dài dăng dặc này. Mấy đại hán Nữ Chân ăn phàm uống tục ngồi bàn gần phía cửa. còn Chiết Tử Du, Vĩnh Khánh và Trương Thập Tam ngồi cùng với chủ nhà. Đôi phu thê này có bổn người con, đêu rất hiêu chuyện mà ngôi một bên, lẳng lặng mà lại tò mò nhìn những vị khách lạ.
Nam nhản chủ nhà này tên là Trát Liệt, nữ chủ là Cát Phụ, giọng nói như tiếng Mộc Nột Thiểu.
"Ta đã từng đi qua đây. lúc đó nơi đây vẫn chua có bộ lạc trú ngụ. các vị thuộc bộ lạc nào vậy, đúng rồi. cách đây mười dặm về phía đông có một tập thị, sao giờ lại biến mất vậy?"
Trát Liệt liếc nhìn Chiết Tử Du, tuy nàng vào công chúa Vĩnh Khánh đẻn cải trang thành nam nhân nhung vị chú nhà cũng nhận ra được là nữ nhản, nên có chút hòa họp hơn mà nói: "Các vị ắt hân đã lâu không đi qua nơi này?"
Chiết Từ Du mim cười, nháy mắt mấy cái đáp: "Cũng không lâu lắm. mới chừng hơn
một năm."
"Đã hơn một năm sao?" Trát Liệt có chút ngỡ ngàng, rồi mới cười nói: "Cũng phảị mới có hơn một năm. ta cảm giác như... Như là đã qua mười năm. hai mươi năm vậy..."
Hắn khẩu khí nói tiếp: "Sự thay đổi lớn này....còn nhanh hơn cả ba mươi năm đấy. Chiết Tử Du và Trương Thập Tam ngạc nhiên nhìn nhau. Trương Thập Tam vội vàng bưng rượu lên. thân mặt chúc rượu. Trát Liệt tuy nói không nhiều, nhưng lại thích uống rượu, chỉ cần có người kính tất sẽ uống cạn. uống hết bát rượu, lau xong miệng hắn mới nói tiếp: "Nơi Tây Bắc này của chúng ta trước giờ.... chưa từng ngừng nghi chinh chiến. Trước đây đánh trận vằn chỉ là đánh trặạ đánh xong nên sống như thế nào thì vẫn như thế.
Nhưng bây giờ khác rồi, người Đảng Hạng ta phiêu lạc thảo nguyên đă mắv trăm năm. giờ lập quốc, có đại vương của chính chúng ta..ẽ"
Hắn lại ăn một miếng thịt, nhắm nháp nói: "ừm. hẳn đó là chuyện đầu năm. Đại vương dựa vào lượng người ít ỏi, thảo nguyên nghèo nản mà phân chia lại lãnh địa giữa các bộ lạc. có bộ lạc rời đi. có bộ lạc chuyển đến. Cả vùng thảo nguyên biến đôi không ngừng, chúng tôi một năm không tới. bảy giờ muốn tim người theo lộ tuyết trước đây mà. thực khó lắm."
"Há!" Chiết Tử Du cắt một miếng thịt đưa vào miệng, cười mỉm nói: "Vậy, sự thay đổi này. các vị có thích hay không?'"
Trát Liệt đáp: "Thích hay không không do tiểu dân chúng tôi định đoạt. Nến nói thực, đại vương phân chia lãnh đĩa cũng coi như công đạo. chúng tội là người tộc Thác Bạt thị. Phân chia như vậy, những đồng cò tốt nhất đểu phân chó các bộ lạc khác, như thế...bộ lạc chúng tôi lại bị phản đến chỗ Tế Phong thị lạc. nhưng nóỉ cho cùng, đại vương xừ sự công đạo. chúng tôi cũng không phàn nàn gì."
Chủ nữ Cát Phụ rót đầy bát trà sữa cho Chiết Từ Du. Rồi than vãn: "Nhừng việc này không quan trọng, quan trọng là trước đây chúng ta có bộ lạc. thủ lĩnh của mình, giờ là người của đại vương lại ít phải chiến trận, trong lòng tôi thực rất vui."
Cát Phụ nhìn Trát Liệt, nhò tiếng nói: "Nhà ta giờ chi còn lại hai vợ chồng. Trước đây là cả một đại gia đình lớn. nhưng theo bên này đánh trận, theo bên kia trinh chiến, tắt cả đều..... chỉ cằn được bình an. dù có sống khổ sờ hơn trước cũng không sao. mà chi cằn không chiến trận, cuộc sống cũng sẽ khá hơn. Nhưng đó...nhừng thủ lĩnh cũng không hề vui lên. Chúng ta có quốc thì cũng phải cống nạp thuế, đầu lĩnh các bộ đều được thuộc đại vương trông nom. Những vùng bị phân ít lãnh thổ. quyền lợi bị ít đi có thể vui vẻ được sao? Nghe nói... vài ngày trước có hơn trăm đẩu lĩnh ban đêm đột ngột xông vào đánh vương cung, muốn tạo phản chống lại đại vương..."
Chiết Tử Du vừa nghe xong mặt liền biến sắc. vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trát Liệt trừng mắt nhìn thê tử. đáp lời thay: "Ai biết được, chúng ta chi là nghe một hành thương bán muồi từ Diêm Châu đến. nghe nói. hơn một trăm người... đều là nhừng dũng sĩ gia tộc. số lượng còn nhiều hơn cả quân binh của đại vương..
Trương Thập Tam không nhịn được nói: "Sao có thê như vậy. bọn họ sao có thê trắng trợn mà dùng các dũng sĩ của chính gốc tộc kéo đến Hưng Châu? Hơn nữa Hưng Châu là vương đô. lẽ nào lại không có đại quán tọa trấn?"
Trát Liệt nói: "Này. đây không phải là chuyện đùa người khác náo loạn, người Hồi Hắt đã làm phản, lập một nừ vương, thương nhản đó còn nói quân đội của họ đă đánh đến Liễu Minh. Còn nữa. còn..."
Cát Phụ không kiêng nể gì tiếp lời: "Còn có thiếu chủ Lý Kế Quân trước đây của Thát Bạt thị chúng ta nữa, hắn đã mượn binh người Thổ Phồn, đánh chém từ Tiêu Quan đến. Đại vương phái đại quán đi nghênh chiến, những đầu lĩnh này đang gây chiến ở vương thành, đến hơn trăm đầu lĩnh, mỗi đầu lĩnh lại mang đi trăm chục võ sĩ thị vệ, vậy chả đến vạn người? Nghe thương nhản kể. thành Hưng Châu chém giết không ngừng máu chảy thành sông, đến tuyết cũngbị nhuồm thành màu đỏ...."
Chiết Tử Du căng thẳng nói: "Vậy.„sau đó thì sao? Chúng có thành công không?"
"Thành công cái gì chứ! Nếu Lý Kế Quân đã có bản lĩnh lớn như vậy. thì lẽ nào lại để đại vương đánh cho một trận thất bại thảm hại? Nói đến một đám phế vật như chúng, chi biết hung hãn với chúng tôi, cướp đoạt tân nhẫn chúng tôi, chi là hơn trăm con cừu non nớt. sao đấu lại được một lão hổ đây? Chúng đã thất bại rồi, chúng đã từ tìm lấy đường chết, chúng tôi giờ chi lo... không biết đại vương sẽ xếp gom những bộ dân chúng tôi như thế nào đây, chúng tôi chi muốn sống những ngày vên ổn, không hể muốn tạo phán với những kẻ thủ lĩnh. Nếu bộ lạc chúng tôi bị đại vươngbắt ròi đển đại hoang mạc ớ cực Bắc thì...."
Cát Phụ lo lắng thở dài, Chiết Tử Du nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Trát Liệt, không khòi hiêu rõ mà cười nói: "Trát Liệt huynh đệ. các người không phải lo lắng, chúng ta không có quan hệ gì với Lý Kế Quân." Nàng quay lại an ủi Cát Phụ: "Ngươi cứ yên tâm. Dương... đại vương là một minh quân, ngài sẽ không VI tức giận những ké đầu lĩnh phản nghịch đó mà trút giận lên đầu bách tính các vị đâu."
Cát Phụ nói: "Nhưng các vị này..."
Chiết Từ Du cười đáp: "Chúng tôi đang đi tói Hưng Châu, còn quen biết cả....những người bên cạnh đại vương, nguyện vọng và lỗi lo của các vị, chúng ta sẽ chuyển báo lại cho đại vương, ta tin răng đại vương sẽ sắp xêp cho cách vị một cách thỏa đáng nhất. Thập Tam, đêm nay đă nhận được sự khoán đãi nồng hậu của phu thê Trát Liệt, sớm mai trước khi khởi hành hãy biếu họ đôi đĩnh vàng."
Trát Liệt nghe đến đây vừa mừng vừa vui vội vàng cảm tạ nói: "Các vị muốn đến Hưng Châu sao? Các vị có ít người như vậy. dọc đường lại băng tuyết ngập trời, vậy đừng đi đường Hàn Hải, nếu muốn chắc chẩn hăv hướng về phía nam, đến Diêm Châu rồi vòng phía tây."
Đi như vậy, sẽ thành một góc thẳng, sẽ dài hơn một đoạn so với đi xuỵên Hàn Hải nhưng Chiết Tử Du nóng lòng muốn trở về, sớm đã vội vàng chuẩn bị thêm nhiều lương thực, trực tiếp vượt qua sa mạc Hàn Hải, nàng vừa nghe thấy thế liên hỏi: "Hà tất phải đi đến Diên Châu. Hàn Hải..., ta đã từng đi qua mấy lần, nếu là đại quân đương nhiên không ổn, nhưng ta chi có vài người nhưvậy sẽ dễ dàng thông qua."
Trát Liệt đáp: "Trăm đầu lĩnh mưu phản, tuy bị đánh bại nhưng vẫn có một số tàn tích chạy thoát không chịu quy hàng, nay đã tháo chạy đến Hàn Hải làm thổ phi cướp dật sống qua ngày, hành thương bây giờ thà đi vòng viễn hành còn hơn là phải qua Hàn Hải, các vị có ít người mang theo vàng bạc lại mang cả nữ nhân, qua Hàn Hải e là... không được an toàn."
Chiết Từ Du giờ mới chợt hiểu, vui cười nói: "Đa tạ Trát Liệt huynh đệ nhắc nhở, vậy chúng ta sẽ đến Diêm Châu. Tuy hơi xa một chút nhưng được an toàn là tốt rồi."
Sau khi nghe tin Cát Đạt trại thất thỉụ Hô Diên Ngạo Bác lặp tức bò việc truy kích Lại Hữu Vi. quay trở lại Cát Đạt trại. Sáng sớm. sau khi Dương Diên Lãng lợi dụng đêm khuỵa tiến hành bố trí phòng ngự lại Cát Đạt trạỊ Hô Diên Ngạo Bác mới huy động quân binh tiến đánh.
Lần này Dương Diên Lãng đích thân đem binh từ Linh Châu đến. binh lực tuy có thua kém Hô Diên Ngạo Bác nhưng nhiều hơn gấp ba so với lần điều binh phòng trợ tộc Nguy Vũ ờ Đâu lĩnh, chi thủ không đáp đủ để áp chế thế lực của Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác cho người đứng trước trại chửi mắng. Dương Diên Lãng cũng không động tĩnh gác thẻ bài miễn chiến. Ngươi tới tấn công thì ta đánh ngươi rút thì ta quyết không tiến công, cứ như thế kẹp chặt Hô Diên Ngạo Bác trong một lối đi đã định là phải trờ về Tiêu Quan.
Hô Diên Ngạo Bác chưa từng đọc qua binh pháp, hoàn toàn là nhờ vào kinh nghiệm luyện thành từ cuộc đời chinh chiến lân năm. thắy phản ứng của Dương Diên Lãng như vậy liền biết rõ Dương Diên Lãng cố y níu chân người ngựa của hắn nơi đây. Liên tiếp công đánh hai ngày, trước sau khó tiến nừa bước, lúc ấy Lại Hữu Vi ờ Vi Châu sau khi thu thập tàn quân cho người đến báo; chúng không ngừng tiến hành, tác chiến nhiễu chiến quân doanh, Lý Kế quân bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lúc đầu hắn tập kích Hạ Cháu thất bạỊ bị người ngựa của Dương Hạo truy đuổi như khuyên câu. nam huynh nan đệ của hắn Dạ Lạc Hột Lạc tại tây thành Ngân Châu đã cắt cổ tự sát. cái dư vị bị vây hãm trong vòng mai phục thập diện mọi bước đều hung hiểm đó nghĩ đến giờ vằn thắv sợ hãi hắn không hề muốn phải nếm trải nó một lần nừa. Trước mắt Dương Diên Lãng cứ cố thủ Cát Đạt trại, hy vọng mờ một đường máu là không lớn. nơi này lại không có đạo lộ nào có thê thông hành, nếu cứ bị tiêu hao như này. đến lúc bị binh mã bao vây thì như cá trong chậu.
Lý Kế quân đứng ngồi không vên. vội vàng tim Hô Diên Ngạo Bác để thương nghị. Hô Diên Ngạo Bác cũng biết một khi bị suy yếu sẽ càng lấn sâu vào vòng vây của quân Tây Hạ. Cát Đạt trại tuy là đường lui tốt nhắt, nhưng nay có Dương Diên Lãng chấn thủ lại trờ thành con đường chết. Như vậy ngồi chờ chết không bằng kiếm một đường sống khác.
Lý Kế Quân thông thuộc địa lý sơn xuyên Hà Tây. Hô Diên Ngạo Bác lại nắm rõ bố trí quân sự dọc tuyến Kỳ Liên Sơn của tộc Thô Phiên Lũng Hừu. hai kẻ bô xung cho nhau và thương nghị một hồi lâu vạch ra một kế hoạch liều lĩnh: "Trước tiên phải giải quyết vấn đề lương thực, phải vứt bò Cát Đạt đi về đông, chọc thủng vòng vây âm hồn bất tán của tên Lại Hữu Vị. vòng qua Vi Châu, tiến thẳng tói Manh Tỉnh. Manh Tinh là một tòa thành nhò. thảnh tường không cao có thê cười ngựa phi vào được.
Tuy nhiên nơi này tiếp giáp Diêm Châu. Diêm Châu lại là một thành trì cực kỳ đông đúc và giàu có của Tây Hạ. cho nên tòa thành nhò này cũng tương đối giàu có.
Sau khi bồ sung lương thảo ờ Manh Tinh, sè giả vờ phạt Diêm Châu. Diêm Châu là một trong những thành lớn ít ỏi của Tây Hạ. mỗi năm đều cống nộp trưng thu lượng thuế lớn cho triều đình Tây Hạ. Dương Hạo chắc chắn sẽ giữ chặt Diêm Châu. Bắt kể Hô Diên Ngạo Bác và Lý Kế quân đánh thật hay đánh nghi binh. Dương Hạo đương nhiên không dám mạo hiêm. Như vậy. có thê dẫn dụ binh mã Tây Hạ đang chặn đuôi ờ mọi lộ về Diêm Châu.
Lúc này ta sẽ nhanh chóng thoát khòi chiến trận, nội trong vòng một ngày cắp bách chạy xa địch trăm dặm. chạy tới Hà Mô trại. Sau lưng Hà Mô trại là Kỳ Liên Sơạ ờ đó có một thông đạo dẫn tới Lũng Hừu Tây Hạ. sơn đạo hẹp như ruột dê lại không thích họp cho đại quân thông hành nên hai bên đóng quân cũng không nhiều, đây được gọi là "nhất tuyến thiên". Nếu tắn công từ bên ngoài vào trong thì sè dề đánh hơn nhiều, có thể tiên diệt quân trấn giừ sơn ải của Tây Hạ trước, chiếm lấy "Nhất Tuyến Thiên" rồi quay trờ lại Lũng Hừu."
Mây đen che kín trời nơi vực cao lại càng vắng vẻ lạnh giá.
Đứng trước cửa ải sinh tử. Hô Diên Ngạo Bác đã vứt bò bản tính vốn kiêu căng ngạo mạn, bàn bạc với Lý Kế Q quân dưới ánh đèn lặp lờ. suốt đêm không ngủ. vạch tính từng đường đi nước bước cho kế hoạch hành động sắp tới. tỉ mi đến từng kế sách ứng biến.
Tại Cát Đạt trại doanh bàn đèn đuốc rọi sáng, liên tục phát những tiếng gõ xoong chảo, các binh sĩ mặc nguyên giáp, gối buộc dây thừng mà ngủ. Lúc này luôn luôn phải đẻ phòng Hô Diên Ngạo Bác. chó cùng dứt dậu. nếu chỉ còn một đường sống duy nhất người Thồ Phồn không liêu mạng mới là lạ.
Dương Diên Lãng mặc giáp chinh tề. đang dạ tuần quanh trại hắn lên phía cao mà nhìn ra xa. dò xét nơi đèn đuốc trong quân doanh của Hô Diên Ngạo Bác. cứ mong mỏi viện quân mau đên. Trận đại loạn mùa đông năm nay khiến cho tộc Hôi Hât Cam Châu hoàn toàn suy yếu. sẽ không còn khả năng làm mưa làm gió tác quái nữa. những kẻ có ý phản nghịch càng bị quét sạch. Bên phía Hưng Châu, đầu lĩnh thị tộc Thác Bạt. nhừng kẻ uy vũ dương oai kiêu căng chi quan một đêm binh gián đã bị tiêu diệt tận gốc. Qua một đêm chém giết đẫm máu như thế. thế lực lớn mạnh nhắt trong triều đình đương chống đối lại Dương Hạo cũng hoàn toàn biến mắt. Từ giờ trờ đi. Dương Hạo mới được ung dung toàn quyền như trời cao mặc chim bay. biên rộng tùy cá nhảy. Chỉ là biến động nhắt thời nhưng đôi lại được sự thái binh vĩnh cừu.
lúc này có thể giết hết những kẻ Thồ Phồn đến xảm phạm lãnh thồ thì lại càng lợi thế như thêu gấm thêm hoa, thanh thế càng khuếch đại hùng tránh. Dự tính trong triều, sau khi biết tin Tô Nhĩ Mạn thất thủ. họ đã tức tốc hậu thoái biết trước khó lòng ngăn chặn nên Dương Diên Lãng được trao sứ mệnh cứ ầm ĩ mà "tống khứ' chúng về Lũng Hữu.
Nào ngờ vì trời nôi bão tuyết. quân tộc Dương Diên Lãng đã chậm trễ hơn dự tính vài ngày, khi đem quân đến phối binh cánh bên với Lại Hữu Vi. Hô Diên Ngạo Bác liền chủ động tiến đánh Dương Diên Lãng thừa cơ đoạt lấy Cát Đạt. làm đảo lộn hết cả kế hoạch ban đầu.
Binh biến khó đoán, phút chốc vạn biến, chi cằn mắt đi một sợi nối nhò cũng làm dao động toàn cục. làm thay đôi cả tình thế trước mắt. như vậy quả thực chỉ còn biết trông chờ vào quyết định tự chủ của tướng lĩnh tiên phong.
Lại bắt đâu một ngày mới.
Trong Cát Đạt trại quan binh đứng dàn hàng tại miệng giếng tát nước rửa mặt. nhà bếp bốc khói nghi ngút, một khung cảnh thực bận rộn. Theo nếp quen mắy ngày nay thì không bao lâu nữa. người ngựa của Hô Diên Ngạo Bác chết sẽ chắt đầy như ngả dạ. ắt sè phải động binh đánh một ngày ác chiếnễ
Mặt trời đã lên cao đến đầu sào. doanh quân Hô Diên Ngạo Bác phía xa vẫn không hề
động tĩnh, trong doanh bản chi nhìn thấy khói bép khắp noi. chiến kỳ vù vù nhưng không nhìn thấy động tĩnh của người đi lại, không chừng đã xuất trận kết chiến.
Dương Diên Lãng đứng trên cao, ngóng nhìn ra xa, thấy phí địch không có động tĩnh, lúc này mới phái vài tróứi sát dũng cám tiến gân.
Tuy là trinh sát nhưng vào thời này lại không thể ẩn dấu được tung tích, hoàn toàn là trực tiếp đi đến. nểu ké địch có phóng tiễn tói thì khó mà quay về. Mấy tên trinh sát lúc đi lúc dừng, cọ sát vào nhau mà đùn đẩy từng bước, mắt đảo không ngừng thăm dò. Phía địch thực không động tĩnh, đợi đến lúc họ nơm nớp lo sợ đi thăng vào doanh bàn của địch mới phát hiện ra. trong đó không có đến một người một ngựa, hoàn toàn trổng không.
Hò Diên Ngạo Bác đã tháo chạy suốt đêm. không biết đi đâu.
Vài tên trinh thám không dám đi vòng trong doanh bàn qua lâu, biết chắc không có binh tổt nào trong trại mới vội vàng trớ vê bám báo Dương Diên Lãng. Dương Diên Lãng cũng lấy làm bất ngờ khó hiểu, địa phản sơn xuyên Hà Tây hắn còn chua nắm rõ, lại mở bản đồ ra ngâm cứu hồi lâu nhung rốt cuộc không thê ước chừng được hướng chạy của Hô Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân.
Dương Diên Lãng triệu tập chư tướng nghị bàn, các tướng đa phần đều cho rằng không doanh kế Hò Diên Ngạo Bác bày ra nhăm công phá Cát Đạt trại, tức địch giả độn thủ pháp dụ quân ta dẫn binh truy đuổi, rồi lập lại kế cướp Cạt Đạt trại như Dương Diên Lãng đã làm. Như vậy là kế điạ hô li sơn mớ đường sống. Đến tận tối đêm, Lại Hữu Vi mới đưa tin tới, Hô Diên Ngạo Bác đã chạy binh mười dặm, tiến về Vi Châu. Tin này làm cho các tướng phía Dương Diên Lãng càng thêm tin tưởng vào nhận định của mình, lấy đó làm minh chứng tương tích.
"Hô Diên Ngạo Bác đơn độc phía ngoài, không viện binh, không lương tháo nuôi quân, ta cứ giữ vững nơi đây, dù hắn có lăn chuyển như nào thì cũng bị ta chặn họng, lấy bất biến ứng vạn biến là được." Kỳ thực, Dương Diên Lãng có đua phán đoán như thế hay không, hắn cũng không thể đuổi theo Hô Diên Ngạo Bác. Một khi rời đi, khả năng Cát Đạt trại rơi vào tay Hô Diên Ngạo Bác là rất lớn, giống như việc vốn đã chiếm cứ vếu địa, chặn đường lui của địch, giờ lẽ nào lại có chuyện nhường lại yếu lộ cho hắn. Dương Diên Lãng có trẳn trọc suy nghĩ thế nào cũng không thể rời Hà Tây, có lẽ viện quân các ngả cũng đã đến 1"ồi. sứ mệnh bao vây tiêu diệt đàrih phải trao phó cho hữu quân khác vậy.
"Đúng, chi cần đi tiếp về tả ngạn, khoảng chừng mười dặm sẽ có một bộ lạc."
Chiết Tử Du ngồi trên xe trượt, chi đường cho một dũng sĩ Nữ Chân đang hộ tống nàng.
Tiết đông vốn khó viễn hành, nhưng chi cần có xe trượt tuyết khuyên câu kéo này sẽ lướt nhanh hơn cả cưỡi ngựa trên nền thảo nguyên tuyết phủ này, hành động mau lẹ vô cùng. Sau khi vào địa phận Hà Tây, mỗi ngày lại càng tiến gần đến Hưng Châu, nàng cũng đã sớm trò chuyện hết chuyện với Vĩnh Khánh. Trong hành trình nhàm chán ấy, nàng chi còn biết cuộn mình trong da bào mà cổ nghiên mắt ngủ, nhưng trong lòng nàng lại thực sự hân hoan.
Chiết Tử Du nắm rõ bộ lạc phía trước, vì vội lên đường mà đọc đường nàng không ngừng nghi. Nay muôn đặt chán nơi bộ lạc này nghi ngơi chút ít, bô xung lương thực, đòng thờ dò hòi tình hình mọi việc năm nay của Tây Hạ. vốn những ngày này lưu lạc nơi hải ngoại, không hề hay biết mọi sự thay đôi nơi đây, dù là Dương Hạo hay đại ca nàng, nàng đểu bận lòng mong nhớ vô cùng.
Xe trượt dừng lại tại thôn trại của bộ lạc đó. Chiết Tử Du đặt chân xuống tuyết, kinh ngạc nhìn động tĩnh xung quanh.
Nhà tranh vách đất vẫn nguyên xi mấy nóc. trước không hề bị phá hoại bởi gió tuyết, nay mấy gác nhà sơ sài ấy thực dã hoang tàn vô tồn, không biết là do bị người phá hoại hay bão tuyết phá đổ.
Chiết Tử Du biết rõ, trại này có hơn hai trăm khâu, vì ỡ gân tuyến Hoành sơn, giao thương qua lại với người Hán nhiều năm nên người Đảng Hạng đã xây dựng một thôn trại tập thị, khác hân với cuộc sống lưu lạc của bộ lạc du mục. Nhưng thôn trại này sao lại có thể biến mất tăm hơi như vậy, lẽ nào nơi đây đă xảy ra một trận tử chiến tản khốc, đến nỗi thiêu hủv cả con người, cả một tiêu thôn trại vô hại này? Trương Thập Tam nhìn quanh một hồi lâu. nghi hoặc nói: "Ngũ công tử. có phải ngài...nhớlâm không?
Chiết Tử Du nhẹ lắc đầu, Vĩnh Khánh công chúa cũng bước xuống xe, chuyển động xương cốt, nàng lượm lấy tuyết trắng thảo nguyên trên mặt đất. nặn tròn thành viên trong tay, tựa như viên ngọc tuyết quỳnh anh, vẻ mặt Vĩnh Khánh lộ ra sự thích thú. ngây thơ chất phác.
Chiết Tử Du vốn đang nghĩ việc dặn dò tiếp rục lên đường, nhìn thấy thẩn sắc của Vĩnh Khánh đang chơi đùa với tuyết, chợt min cười rồi vẫy tay gọi mọi người xuống xe, nghi ngơi chút cho đễ chịu.
Nghi ngơi được nửa canh giờ. họ lại tiếp tục lên đường. Đi được nửa ngày, đến chạng vạng tối, gân một bờ sông đã đóng băng họ vô tình gặp được một bộ lạc nhò. Chiết Tử Du vui mừng rạng 1"ỡ, vội vàng cho người dừng lại. trú chán nghi ngơi tại tộc.
Mục nhân nơi tháo nguyên thường đem cả gia nhân phiêu lạc đây đó, đến mấy tháng cũng không hề găp một người nào, họ chi có thể nói chuyện với cừu dê, hát cho mây trời nghe, nên cũng hình thành tính cách cực kỳ hiếu khách, lữ khách xa lạ chi vào nhà, họ sẽ tiếp đãi bẳng những thứ quý giá nhất của mình, làm cho nhản khách vui vẻ là vinh dự lớn nhất của họ.
Nhưng đoàn người của Chiết Tử Du vừa đến lại không nhận được sự tiếp đãi nồng hậu nào, thái độ của họ lạnh lùng, thậm chí còn đẻ phòng cảnh giác. Sau đó Trương Thập Tam lấy ra đĩnh vàng đưa cho họ, một đôi phu thê mới cho họ vào lều của mình.
Thịt thủ treo, trà sữa. váng sữa chua... thực không họp khẩu vị của họ nhưng lại là những món nóng hôi khó tìm trong chặng đường dài dăng dặc này. Mấy đại hán Nữ Chân ăn phàm uống tục ngồi bàn gần phía cửa. còn Chiết Tử Du, Vĩnh Khánh và Trương Thập Tam ngồi cùng với chủ nhà. Đôi phu thê này có bổn người con, đêu rất hiêu chuyện mà ngôi một bên, lẳng lặng mà lại tò mò nhìn những vị khách lạ.
Nam nhản chủ nhà này tên là Trát Liệt, nữ chủ là Cát Phụ, giọng nói như tiếng Mộc Nột Thiểu.
"Ta đã từng đi qua đây. lúc đó nơi đây vẫn chua có bộ lạc trú ngụ. các vị thuộc bộ lạc nào vậy, đúng rồi. cách đây mười dặm về phía đông có một tập thị, sao giờ lại biến mất vậy?"
Trát Liệt liếc nhìn Chiết Tử Du, tuy nàng vào công chúa Vĩnh Khánh đẻn cải trang thành nam nhân nhung vị chú nhà cũng nhận ra được là nữ nhản, nên có chút hòa họp hơn mà nói: "Các vị ắt hân đã lâu không đi qua nơi này?"
Chiết Từ Du mim cười, nháy mắt mấy cái đáp: "Cũng không lâu lắm. mới chừng hơn
một năm."
"Đã hơn một năm sao?" Trát Liệt có chút ngỡ ngàng, rồi mới cười nói: "Cũng phảị mới có hơn một năm. ta cảm giác như... Như là đã qua mười năm. hai mươi năm vậy..."
Hắn khẩu khí nói tiếp: "Sự thay đổi lớn này....còn nhanh hơn cả ba mươi năm đấy. Chiết Tử Du và Trương Thập Tam ngạc nhiên nhìn nhau. Trương Thập Tam vội vàng bưng rượu lên. thân mặt chúc rượu. Trát Liệt tuy nói không nhiều, nhưng lại thích uống rượu, chỉ cần có người kính tất sẽ uống cạn. uống hết bát rượu, lau xong miệng hắn mới nói tiếp: "Nơi Tây Bắc này của chúng ta trước giờ.... chưa từng ngừng nghi chinh chiến. Trước đây đánh trận vằn chỉ là đánh trặạ đánh xong nên sống như thế nào thì vẫn như thế.
Nhưng bây giờ khác rồi, người Đảng Hạng ta phiêu lạc thảo nguyên đă mắv trăm năm. giờ lập quốc, có đại vương của chính chúng ta..ẽ"
Hắn lại ăn một miếng thịt, nhắm nháp nói: "ừm. hẳn đó là chuyện đầu năm. Đại vương dựa vào lượng người ít ỏi, thảo nguyên nghèo nản mà phân chia lại lãnh địa giữa các bộ lạc. có bộ lạc rời đi. có bộ lạc chuyển đến. Cả vùng thảo nguyên biến đôi không ngừng, chúng tôi một năm không tới. bảy giờ muốn tim người theo lộ tuyết trước đây mà. thực khó lắm."
"Há!" Chiết Tử Du cắt một miếng thịt đưa vào miệng, cười mỉm nói: "Vậy, sự thay đổi này. các vị có thích hay không?'"
Trát Liệt đáp: "Thích hay không không do tiểu dân chúng tôi định đoạt. Nến nói thực, đại vương phân chia lãnh đĩa cũng coi như công đạo. chúng tội là người tộc Thác Bạt thị. Phân chia như vậy, những đồng cò tốt nhất đểu phân chó các bộ lạc khác, như thế...bộ lạc chúng tôi lại bị phản đến chỗ Tế Phong thị lạc. nhưng nóỉ cho cùng, đại vương xừ sự công đạo. chúng tôi cũng không phàn nàn gì."
Chủ nữ Cát Phụ rót đầy bát trà sữa cho Chiết Từ Du. Rồi than vãn: "Nhừng việc này không quan trọng, quan trọng là trước đây chúng ta có bộ lạc. thủ lĩnh của mình, giờ là người của đại vương lại ít phải chiến trận, trong lòng tôi thực rất vui."
Cát Phụ nhìn Trát Liệt, nhò tiếng nói: "Nhà ta giờ chi còn lại hai vợ chồng. Trước đây là cả một đại gia đình lớn. nhưng theo bên này đánh trận, theo bên kia trinh chiến, tắt cả đều..... chỉ cằn được bình an. dù có sống khổ sờ hơn trước cũng không sao. mà chi cằn không chiến trận, cuộc sống cũng sẽ khá hơn. Nhưng đó...nhừng thủ lĩnh cũng không hề vui lên. Chúng ta có quốc thì cũng phải cống nạp thuế, đầu lĩnh các bộ đều được thuộc đại vương trông nom. Những vùng bị phân ít lãnh thổ. quyền lợi bị ít đi có thể vui vẻ được sao? Nghe nói... vài ngày trước có hơn trăm đẩu lĩnh ban đêm đột ngột xông vào đánh vương cung, muốn tạo phản chống lại đại vương..."
Chiết Tử Du vừa nghe xong mặt liền biến sắc. vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Trát Liệt trừng mắt nhìn thê tử. đáp lời thay: "Ai biết được, chúng ta chi là nghe một hành thương bán muồi từ Diêm Châu đến. nghe nói. hơn một trăm người... đều là nhừng dũng sĩ gia tộc. số lượng còn nhiều hơn cả quân binh của đại vương..
Trương Thập Tam không nhịn được nói: "Sao có thê như vậy. bọn họ sao có thê trắng trợn mà dùng các dũng sĩ của chính gốc tộc kéo đến Hưng Châu? Hơn nữa Hưng Châu là vương đô. lẽ nào lại không có đại quán tọa trấn?"
Trát Liệt nói: "Này. đây không phải là chuyện đùa người khác náo loạn, người Hồi Hắt đã làm phản, lập một nừ vương, thương nhản đó còn nói quân đội của họ đă đánh đến Liễu Minh. Còn nữa. còn..."
Cát Phụ không kiêng nể gì tiếp lời: "Còn có thiếu chủ Lý Kế Quân trước đây của Thát Bạt thị chúng ta nữa, hắn đã mượn binh người Thổ Phồn, đánh chém từ Tiêu Quan đến. Đại vương phái đại quán đi nghênh chiến, những đầu lĩnh này đang gây chiến ở vương thành, đến hơn trăm đầu lĩnh, mỗi đầu lĩnh lại mang đi trăm chục võ sĩ thị vệ, vậy chả đến vạn người? Nghe thương nhản kể. thành Hưng Châu chém giết không ngừng máu chảy thành sông, đến tuyết cũngbị nhuồm thành màu đỏ...."
Chiết Tử Du căng thẳng nói: "Vậy.„sau đó thì sao? Chúng có thành công không?"
"Thành công cái gì chứ! Nếu Lý Kế Quân đã có bản lĩnh lớn như vậy. thì lẽ nào lại để đại vương đánh cho một trận thất bại thảm hại? Nói đến một đám phế vật như chúng, chi biết hung hãn với chúng tôi, cướp đoạt tân nhẫn chúng tôi, chi là hơn trăm con cừu non nớt. sao đấu lại được một lão hổ đây? Chúng đã thất bại rồi, chúng đã từ tìm lấy đường chết, chúng tôi giờ chi lo... không biết đại vương sẽ xếp gom những bộ dân chúng tôi như thế nào đây, chúng tôi chi muốn sống những ngày vên ổn, không hể muốn tạo phán với những kẻ thủ lĩnh. Nếu bộ lạc chúng tôi bị đại vươngbắt ròi đển đại hoang mạc ớ cực Bắc thì...."
Cát Phụ lo lắng thở dài, Chiết Tử Du nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Trát Liệt, không khòi hiêu rõ mà cười nói: "Trát Liệt huynh đệ. các người không phải lo lắng, chúng ta không có quan hệ gì với Lý Kế Quân." Nàng quay lại an ủi Cát Phụ: "Ngươi cứ yên tâm. Dương... đại vương là một minh quân, ngài sẽ không VI tức giận những ké đầu lĩnh phản nghịch đó mà trút giận lên đầu bách tính các vị đâu."
Cát Phụ nói: "Nhưng các vị này..."
Chiết Từ Du cười đáp: "Chúng tôi đang đi tói Hưng Châu, còn quen biết cả....những người bên cạnh đại vương, nguyện vọng và lỗi lo của các vị, chúng ta sẽ chuyển báo lại cho đại vương, ta tin răng đại vương sẽ sắp xêp cho cách vị một cách thỏa đáng nhất. Thập Tam, đêm nay đă nhận được sự khoán đãi nồng hậu của phu thê Trát Liệt, sớm mai trước khi khởi hành hãy biếu họ đôi đĩnh vàng."
Trát Liệt nghe đến đây vừa mừng vừa vui vội vàng cảm tạ nói: "Các vị muốn đến Hưng Châu sao? Các vị có ít người như vậy. dọc đường lại băng tuyết ngập trời, vậy đừng đi đường Hàn Hải, nếu muốn chắc chẩn hăv hướng về phía nam, đến Diêm Châu rồi vòng phía tây."
Đi như vậy, sẽ thành một góc thẳng, sẽ dài hơn một đoạn so với đi xuỵên Hàn Hải nhưng Chiết Tử Du nóng lòng muốn trở về, sớm đã vội vàng chuẩn bị thêm nhiều lương thực, trực tiếp vượt qua sa mạc Hàn Hải, nàng vừa nghe thấy thế liên hỏi: "Hà tất phải đi đến Diên Châu. Hàn Hải..., ta đã từng đi qua mấy lần, nếu là đại quân đương nhiên không ổn, nhưng ta chi có vài người nhưvậy sẽ dễ dàng thông qua."
Trát Liệt đáp: "Trăm đầu lĩnh mưu phản, tuy bị đánh bại nhưng vẫn có một số tàn tích chạy thoát không chịu quy hàng, nay đã tháo chạy đến Hàn Hải làm thổ phi cướp dật sống qua ngày, hành thương bây giờ thà đi vòng viễn hành còn hơn là phải qua Hàn Hải, các vị có ít người mang theo vàng bạc lại mang cả nữ nhân, qua Hàn Hải e là... không được an toàn."
Chiết Từ Du giờ mới chợt hiểu, vui cười nói: "Đa tạ Trát Liệt huynh đệ nhắc nhở, vậy chúng ta sẽ đến Diêm Châu. Tuy hơi xa một chút nhưng được an toàn là tốt rồi."
Danh sách chương