Dương Hạo chậm rãi nhìn một lượt đám người đang quỳ thần phục trước mắt. cao giọng nói: "Bổn vương có được thiên hạ đều có sự dốc sức của chư tộc Hà Tây; bổn vương ngồi vững được thiên hạ càng không thể rơi xa khỏi sự trung thành tận tụy của các tộc các bộ. Nếu nói về công lao thì Lô châu. Ngân châu, Đảng Hạng thất thị đứng đầu tiên. Còn các ngươi chẳng qua là thuận theo ý trời mà thôi, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, đã từng tiên phong vào sinh ra tử vì bổn vương chưa? Bổn vương có được thiên hạ chưa từng bạc đãi các ngươi, con dân của bổn vương không chi có một tộc Thác Bạt thị. hậu ái các tộc. đối đãi bình đẳng vẫn là nền tảng của an xã tắc định thiên hạ. nhưng các ngươi lại không biết báo hiểu, các ngươi luôn oán trách, ngang nhiên hưng binh, dùng vũ lực để gâv áp lực với ta. thật là không xứng với những gì các ngươi luôn mòm nói là vì Tây Hạ, kiên trì mà tự cư trong Đảng Hạng!"
Dương Diên Phổ cao giọng nói: "Đại vương là đại biểu cho trời đất, quân mệnh là thiên mệnh, thiên mệnh ở đây, kẻ nào dám trái lại đáng tru di cửu tộc!"
Tộc nhân Thác Bạt thị đang quỳ dưới đất sớm đã mất đi sự kiêu ngạo lúc trước. Vương triều Bắc Ngụv được Thác Bạt thị kiến lập đă vong quốc hơn bốn trăm năm rồi, bọn họ tuy tự hào vi huyết thống hoàng thất, nhung lại sớm hồi phục lại thói quen của người trên thảo nguyên, quên đi tẩm quan trọng của quản quyền vương mệnh, quốc pháp nghiêm khắc. Nhưng vào thời khắc này, bọn họ đã có thê cảm nhận sâu sắc được thứ quyền lực cao cao tại thượng đó.
Một thủ lĩnh nơm nớp lo sợ, phân giải nói: "Đại vuơng. thần...thần chi là...chỉ là cảm thấy đại vương đối với các tộc khác có chút thiên vị. đây đều là vì...vì bên cạnh đại vương lúc nào cũng có mấy kẻ gièm pha sàm ngôn, hôm nay đến vây vương cung là vô ý làm hại đại vương, chi là muốn diệt trừ những tên gian thần đó đẻ thanh quân, nghiêm triều cương."
Dương Hạo cười lớn: "Thanh quân sao? Cái gì gọi là thanh quân, chẳng qua chi là mượn một cái cớ hay đê lộng hành, các ngươi bây giờ vẫn chua biết tội sao?"
"Thần...chúng thần biết tội rồi."
Tộc nhân Thác Bạt thị đang quỳ không dám phân giải nhiều lời nữa, chi có thể cúi đẩu tạ tội. Dương Hạo nói: "Thủ ác đã bị diệt, các ngươi là bị người ta mê hoặc, tội không đáng phải chết..."
Đám thủ lĩnh chư bộ Thác Bạt trong lòng chợt mừng rỡ. không ngờ Dương Hạo lại nói: "Nhưng tội chết có thể miễn, tội sổng không thể tha. Các ngươi hưng binh tạo phản, vây lấy vương cung, giết hại đại thần, nếu không nghiêm trị. Chẳng phải là dung túng cho các ngươi sao? Người đâu. trói tất cả đám người này lại, nhốt vào đại lao. đợi ngàv mai giao cho tam ti, xử tội theo luật. Bộ tộc của bọn chúng đều dựa theo luật lệ của Đảng Võ bộ mà xử lí, giao cho nội các, hộ bộ chỉnh lí lại từ đâu."
Lời này vừa mới nói ra thì đám thủ lĩnh Thác Bạt thị mặt đều vàng như đất. vào chính lúc này. từ không trung bay lên một mũi lạnh tiễn. Mũi tên này thật là có công lực trăm bước, từ trong màn đêm đâm thẳng, chính xác vê phía ngực Dương Hạo. không sai một chút nào.
"Keng" một tiếng, một bóng người nhỏ nhắn đứng bên cạnh Dương Hạo chợt rút kiếm nhảy ra, mũi chân đạp lên lưng ngựa, rồi nhảy vọt lên trước như một con nhạn, mũi chân lại chạm nhẹ vào vai một tộc nhân Thác Bạt Thị, lại nhảy xa thêm được hơn ba trượng nữa, cứ như thế chân không chạm đất mà vẫn lao được về phía người bắn tên. hoàn toàn không để tâm đến Dương Hạo.
"Phập!" Một mũi lạnh tiễn nữa lại ngắm chuẩn vào ngực Dương Hạo. đuôi tiễn hơi lắc lắc. sau đó rơi xuống đất. Dương Hạo vội vàng lui lại. bảy tám kị sĩ cưỡi ngựa lớn chạv lên trước, tạo thành bức tường thịt vững chắc, che chở Dương Hạo.
Chẳng chắc Cẩu Nhi không bận tâm tới an nguy của Dương Hạo. rõ ràng là vì hắn đã mặc nhuyễn giáp. Mũi tên này lập tức dẫn đến sự dao động trong đám người có mặt tại đây. Mọi người quay sang hướng đi của mũi tên thì thấy Lý Thiên Luân tay cầm lợi đao. cao giọng nói: "Chân tướng đã được phơi bày, đại vương cuối cùng cũng đã thể hiện rõ mục đích chính của mình rồi. Các vị tộc nhân, còn không muốn trói tay chờ chết sao? Hãy cẩm đao thương lên liều mạng với hắn!"
Vị tướng lĩnh vừa rồi còn xông pha tiêu diệt đối đẩu với họ đột nhiên lại đứng sang phía họ, những thủ lĩnh các bộ lạc đêu ngẩn ra tại chỗ. nhất thời không phản ứng kịp.
"Lý Thiên Luân, lẽ nào ngươi muốn tạo phản?"
Đội ngũ hộ vệ hơi đứng nhích ra một chút, tạo thành một khe hờ trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo nhìn thẳng vào đứa con trai của phòng ngự sử Nguyên Trụ châu Lý Tư An, Lý Thiên Luân, lạnh lùng hòi.
Hựu châu là một châu bị ép đi theo đại thế, không đánh mà hàng trong định nan ngũ châu. Sau khi tự đầu hàng, bọn họ không hể xuất binh xuất lực trợ giúp Dương Hạo đông chinh tâv phạt, chi an phận thủ thường, không gây chuyện thị phi. Để làm yên châu phủ này, Dương Hạo cũng đã không tiếc gì. vẫn ban chức tước cho bọn họ, khi họ thể hiện rõ sự thẩn phục và ủng hộ hắn, hắn càng đề bạt họ lên cao hơn, nhưng thật không ngờ. đến thòi khắc mẩu chốt lại mai phục bất động cạnh hắn.
Lúc này, Cẩu Nhi đã nhảy tới được trước đội ngũ của Lý Thiên Luân, mấy mươi thanh trường thương chĩa mũi nhọn ra. Cẩu Nhi vòng nhẹ một cái, mượn lực bán không mà nhảy vào, lại đi thêm được năm thước nữa, mười mấy chiếc đại thuẫn hợp thành một bức tường thép ngăn cản nàng. Cẩu Nhi lại nhón nhẹ chân đạp lên mặt thuẫn, khi những trường thương xuất mũi nhọn ra thì nó đã nhảy vọt qua như một con chim nhạn nhanh nhẹ. Lợi kiếm trong tay khua nhẹ "keng keng keng.Những tiếng binh khí kim loại va vào nhau vang lên. nó lại đẩy được bảv tám chiếc binh khí khua tới.
Trong chiến trận, võ nghệ cá nhân rất bị hạn chế. bất kể là một ngươi có võ nghệ tuyệt học. thì khi đứng trước sự hợp lực của những binh sĩ được huấn luyện bài bản dường như mọc ra thêm ba đầu sáu tay cũng sẽ không thể phát huy được võ nghệ cá nhân. Cẩu Nhi không dừng lại một khắc nào. Nó cho dù có võ nghệ tuyệt đỉnh, nhưng đối mắt với bức tường giáp dày đặc cũng khó mà có thể nhảy tới trước mặt Lý Thiên Luân.
"Tiểu Diệc, quay lại!"
Dương Hạo lo lắng Tiểu Diệc xảy ra chuyện, vội vã gọi về. cẩu Nhi đối với những lời Dương Hạo nói chưa bao giờ không phục tùng, vừa nghe hắn gọi lập tức nghiêng người tránh trường thương, dùng lợi tiễn đâm thẳng vào yết hẩu của một binh sĩ trước mặt, máu tuơi bắn ra tung tóe. Cẩu Nhi phi thân lui về. Một mình nàng xông vào trận địa của Lý Thiên Luân, trong phút chốc liên tiếp giết chết mười bốn người mà trên người nàng lại không chảy một giọt máu nào. Thân thủ này nhất thời làm chấn động toàn thành, làm cho tất cả những người đứng trước Ngọ Môn kinh ngạc đển mức im lặng nhìn không một tiếng động.
Dương Hạo lạnh giọng nói: "Lý Thiên Luân, ngươi thống quân bình phản, vốn có đại công, bổn vương còn muốn hậu thưởng ngươi, sao...sao ngươi lại có ý hành thích quân vương?"
Dương Hạo cố ý nhắc lại chuyện lúc nãy hắn còn vừa trở thành kẻ địch của các vị thủ lĩnh Thác Bạt thị, đám thủ lĩnh đó đang muốn động lại lập tức do dự.
Lý Thiên Luân phẫn nộ nhổ nước bọt phi một cái, chi tay hét lớn: "Dương Hạo, ngươi là kẻ khẩu phật tâm xà, còn muốn giảo biện sao? Không sai, thủ lĩnh các bộ có ý gây bất lợi cho nguơi. ta quyết tâm xuất binh chống đỡ. nguyên nhân chi có một. Bọn họ là tộc nhân của ta. đại vương cũng là tộc nhân của ta, càng là chủ của Thác Bạt thị ta. Hai bên đêu có tâm quan trọng như nhau. Lý Thiên Luân chi có thể đại nghĩa diệt thân, bảo vệ đại vương."
Hắn tỏ ra khẳng khái nói. làm ra vẻ lẫm liệt tiềp tục hét lớn: "Nhưng cách ngươi xử phạt bọn họ cuối cùng cũng đã làm cho ta nhận ra được mục đích thật sự của ngươi. Nếu như ngươi sớm đã có lòng nuốt gọn chư bộ. nạp tất cà chư bộ xuống dưới sự thống trị của ngươi thì ngươi tất phải tìm ra một lí do. sao đó tiếp tục nuốt gọn tộc nhân các bộ. đúng không? Đối với huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiên cũng như vậy. đổi với các vị thủ lĩnh các bộ lạc ở đây cũng vậy. Hừ! Cho dù bọn họ không có ý khi quân phạm thượng thì nếu như ngươi đã rắp tâm như vậy. sớm muộn cũng sẽ tạo ra tội danh, đô lên đầu họ đê đạt được mục đích đen tối của ngươi.
Ngươi đã có âm mưu như vậy, tất cả những hành vi của ngươi nào có điểm nào giống với một vị chủ nhản của Thác Bạt thị ta chứ? Nếu cứ làm như ngươi thì chỉ cân vài năm nữa, nhất tộc Thác Bạt thị ta cũng sẽ giống như các tộc khác, biến mất không thể tồn tại. Khi ngươi nói muốn phân giải chư bộ. ngươi không còn là vương của Đảng Hạng nhân ta nữa, thủ lĩnh các bộ có ý đồ muốn phạm thuợng, giữa các vị thủ lĩnh và đại vương. Lý Thiên Luân đương nhiên sẽ đứng về phía đại vương, nhưng bây giờ đại vương đã phán lại Thác Bạt thị ta, Lý Thiên Luân thân làm con cháu Thác Bạt thị. giữa đại vương và Thác Bạt thị đương nhiên sẽ chọn trung hiếu với Thác Bạt thị. có gì sai sao?"
Hắn lướt mắt một lượt, vung tay hô to: "Đại trượng phu chết thì chết, có gì mà phải sợ. nếu như để gian kế của Dương Hạo thành công thì chúng ta sống không bằng chết! Thủ lĩnh các bộ. bây giờ sự sinh tử của Thác Bạt thị ta đều nẳm trong thời khắc then chốt này. vẫn mong tất cả mọi người vứt bỏ hiềm kích trước đây để đua cả tộc ta cùng vượt qua thời khắc gian nan này. Thác Bạt Hạo Phong, Lý Kế Đàm. các ngươi thế nào. đứng về phía chúng ta hay tiếp tục bảo vệ cho tên lòng lang dạ sói Dương Hạo? Nếu như các ngươi còn là người của Thác Bạt thị. thì lúc này phải đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất!"
Lời nàv của Lý Thiên Luân vừa xuất ra. tất cà mọi người đểu hướng ánh mắt về phía hai người này, một áp lực nặng nề vô hình đè lên lòng mỗi người, mọi người đều đợi sự lựa chọn của hai người bọn họ.
Lý Thiên Luân đột nhiên làm phản, đến ngav cả đám thủ lĩnh chư bộ Thác Bạt thị đang khoanh tay chờ chết cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy nói vừa rồi Lý Thiên Luân còn đánh một trận sống chết với họ. nhưng so với Dương Hạo thì những tử thương mà Lý Thiên Luân vừa tạo ra cho bọn họ hoàn toàn có thể bó qua. Người chết rồi còn có thể sinh tiếp, nhưng nếu như cả bộ tộc đều bị đoạt mất thì bọn họ lập tức sẽ bị ngã từ trên thần đàn quyền vị cao cao tại thượng xuống, không có cách nào lấy lại quyển uy nữa, cũng không có cách nào để phụ truyền tử. tử truyển tôn, đời đời kiếp kiếp truyển lại cơ nghiệp tổ tông của bọn họ.
Nếu như nhất định muốn bọn họ đưa ra sự lựa chọn, bọn họ thà chọn họp tác với Lý Thiên Luân còn hơn, cho dù Lý Thiên Luân vừa rồi đã giết chết người thân của chính họ. Nhưng bọn họ không có cái dũng khí đó. Trước mắt Dương Hạo vẫn đang chiếm thế thượng phong, bọn họ đã bị bao vây chật cứng, chi có một mình Lý Thiên Luân đứng sang bên họ. đứng giữa cái chết và bị nuốt gọn bộ tộc thì bọn họ chi có thể lựa chọn con đường thứ hai.
Bây giờ. ẩn số cuối cùng của bọn họ chính là Thác Bạt Hạo Phong và Lý Kế Đàm. Nếu như bọn họ chịu đứng ra phản đối Dương Hạo. cho dù chỉ cân một người trong họ đứng ra thì toàn bộ lực lượng phân bố hình thế sẽ lập rức bị phá vỡ, thực lực trọng tâm sẽ nghiêng về phía bọn họ, bọn họ sẽ có thể có lại dũng khí cầm đao thương lên. thanh quân trừ gian, giết quân tự lập.
Trận địa bắt đẩu im ắng lại. ngay cả ánh mắt của Dương Hạo cũng hướng về phía Thác Bạt Hạo Phong và Lý Kế Đàm. Dương Diên Phổ và Mộc Diệc cũng có chút căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẩm mò hôi, bọn họ nắm chặt lấy binh khí trong tay nhưng lại không dám phát ra một nửa tiếng động, sợ sẽ có dị động, làm cho hai người kia hiểu nhầm, gây ra biến cố không thê đoán trước.
Trên bãi chiến trường, chi có từng cơn gió lạnh thổi rít gào mang theo chút tiếng động...
Rất lâu sau đó, Lý Kế Đàm hắng một tiếng, chậm rãi nói: "Trước đây Tây Bình vương, định nan tiết độ sứ Lý Quang Duệ đại nhân là thân Thúc phụ của Kế Đàm. Trong trận chiến Vô Định Hà, thúc phụ đại bại. Quang sầm đại nhân tiến vào làm chủ Hạ châu. Kế Đàm không thể bắt trung vói Tây Bình Vương, nhưng vì lấy đại tộc làm trọng, hơn nữa lúc đó Đảng Hạng thất thị ta nội loạn liên miên, lại chinh chiến nhiêu năm với Thổ Phồn, Hôi Hất. không thể chịu thêm sự giày vò nào nữa.
Từ khi quy thuận Quang Sầm đại nhân đến nay, thậm chí là đển lúc Dương Hạo kế thừa y bát của Quang Sầm đại nhân, Kế Đàm luôn trung thành tận tâm, trời đất có thể chứng giám. Nhưng, Dương Hạo quả thật có chút làm cho người ta thất vọng. Từ khi xưng vương tới nay. Bên ngoài thì thất hòa vói Tống, Lũng Hữu, bên trong thì tạo biến ở Hồi Hất Cam châu. lại bất hòa với chư bộ Thác Bạt thị, có thể nói là trời giận người giận. Hôm nay. thủ lĩnh chư bộ dùng vũ lực để thanh quân, tuy hành vi là không được, nhưng đáng ra phải dùng hành động trấn an bọn họ, vậy mà ngươi lại truy cứu tội danh trước, rồi muôn nuốt bộ tộc của họ sau. dã tâm quá lớn. không thể không dung thứ.
Bây giờ. một người và một tộc, nếu như cần ta đua ra quyết định, thì ta, Lý Kế Đàm quyết tâm bảo vệ tộc ta, thuận theo thiên ý, quyền cùng tộc nhân chư tộc diệt trừ hôn quân, mang lại vinh quang cho Thác Bạt ta."
Hắn giơ trường đao lên, ra vẻ đau lòng nói: "Dương Hạo. không phái là Lý Kế Đàm bất trung, mà thực là ngươi đã làm người ta quá thất vọng!"
Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ nghĩa khí của Lý Kế Đàm, Dương Hạo bất giác cười lớn: "Hóa ra là hắn! Hắn chắc là người đứng sau cùng của màn kịch này. bây giờ đã là lúc chân tướng được phơi bày, chắc sẽ không còn có nhân vật nào khác nữa.
Có thể lôi ra được mầm họa đang mai phục trong đám tâm phúc của ta thì sự bố trí cực kì ti mỉ này của ta cùng đáng. Bây giờ cuối cùng có thể thu lưới được rồi."
Lý Kế Đàm nói rồi quay đẩu lại nhìn Thác Bạt Hạo Phong hét nói: "Thác Bạt Hạo Phong, lòng ta đã quyết. còn ngươi thì sao?"
Với biến cố trước mắt, rất nhiều thủ lĩnh Đảng Hạng Khương đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lẩn lượt cầm lấy đao thương, lại đứng dậy. những người có giao tình khá tốt với Thác Bạt Hạo Phong lập tức hét lớn: "Hạo Phong đại ca. đứng qua đây đi! Chỉ một chức quan của Dương Hạo mà đã có thể mua chuộc được huynh rồi sao? Huynh không sợ sớm có một ngày Dương Hạo sẽ thu lại bộ lạc Thương Thạch của huynh sao? Huynh có thê làm quan, nhưng con cháu huynh cũng đểu có thể làm quan sao?"
"Hạo Phong hiển điệt, phản lại hắn đi! Bây giờ, Kế Đàm. Thiên Luân đều đã đứng qua đây rồi, binh lực của chúng ta đã vượt quá thành vệ, cung vệ của Dương Hạo. cháu vẫn còn chấp mê bất ngộ, vào sinh ra tử vì một người ngoài sao? Đứng qua đây đi. dựa vào vũ lực của chúng ta thì cả thành Hưng châu nàv đã không còn người nào có thê địch lại chúng ta nữa."
Tiếng kêu gọi của Lý Thiên Luân, Lý Kế Đàm cộng thêm tiếng hò hét của đám người trên trận địa làm cho đội ngũ của Thác Bạt Hạo Phong xao động, rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu tộc trưởng của bọn họ. còn Mộc Tinh và Dương Diên Phổ đã bắt đầu thu lại đội hình, chuẩn bị ứng vó với một trận đại chiến.
Thác Bạt Hạo Phong nhìn về phía Dương Hạo. cắn răng lớn tiếng nói: "Đừng nghe Lý Kế Đàm, Lý Thiên Luân nói xằng bậy. Thác Bạt thị của ta đã tự mất đi Trung Nguyên, lưu lạc đến Hà Tây đã bốn trăm năm, cả ngàv không phải là nội chiến thì là đánh nhau với các bộ tộc khác, đến khi vào trong tay đại vương thì Hà Tây nàv mới coi như là thống nhất. Phụ mẫu thê tử các ngươi mới có thê sống những ngàv thái bình, bây giờ lại còn muốn châm ngòi hỏa chiến sao? Thác Bạt Hạo Phong ta là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. nếu đã thể với trời trung hiếu với đại vương thì cả đời cà kiếp này sẽ là người của đại vương. Huynh đệ, hãv cầm chắc đao thương của mọi người, diệt trừ loạn thần tặc từ."
Dương Diên Phổ nắm lấy thòi cơ. lập tức giơ trường thương lên. lớn tiếng hô: "Tướng sĩ. hãy anh dũng giết kẻ gian tặc."
Mộc Tinh thống lĩnh người đến cạnh Dương Hạo: "Đại vương, thỉnh hồi cung, đóng cửa cung lại!"
Lý Thiên Luân cười khẩy nói: "Không kịp nữa rồi!"
Vừa rồi khi hổn chiến vói Thác Bạt thị, Lý Thiên Luân, Lý Kế Đàm đểu có ý bảo tồn thực lực, đứng xem trận chiến, áp lực chủ yếu đều dồn vào Dương Diên Phổ và Mộc tinh. Nhân mã của hai người bọn chúng cố ý dựa sát vào hai bên cổng cung, bây giờ địa chiến đã bắt đầu. nhân mã hai bộ lập tức áp sát nghi trượng của Dương Hạo. ngăn không cho hắn vào cung.
Mộc Tinh, Dương Diên Phổ. Thác Bạt Hạo Phong thúc ngựa lên trước, những võ sĩ Thác Bạt thị vốn đã vứt khí giới đầu hàng lại nhặt đao thương lên, xông tới chém giết. Lý Kế Đàm làm tiên phong xông tới chồ Dương Hạo. Lý Thiên Luân phân binh làm hai hướng, một là truy quét hậu lộ của Dương Hạo. một lại quay về đối kháng với nhân mã của Dương Diên Phổ. hai phe lập tức hỗn chiến.
Trên đẩu thành, Đinh Thừa Tông hô to nói: "Nhanh chóng đưa đại vương hồi cung, mau mau."
Nghi trượng của Dương Hạo nhanh chóng lui về. Lý Ke Đàm bám sát không buông, thị về cung môn vừa thấy Dương Hạo lui vào liền vội vã định đóng cửa. nhưng cung môn quá nặng, đại môn mắv tắn đẩv ra đẩv vào không thể nhanh, liền bị Lý Kế Đàm thống binh xông vào thích sát. tiến thẳng vào cung môn.
Binh mã trào lên như nước, cung vệ binh phía trước lao lên nghênh chiến. Mã Diệc vội vã chạy tới trước mặt Dương Hạo. ở phía trước không xa chính là Lý Kế Đàm được yểm hộ dưới đại thuẫn trường mâu. Lý Kế Đàm thần thái tươi tỉnh, không còn có bộ dạng thật thà cẩn trọng lời nói khi đứng trước Dương Hạo như trước đây. Có điều hắn biết thiếu nữ bên cạnh Dương Hạo thân thủ cao cường, bản thân Dương Hạo cũng kiếm thuật phi phàm nên hắn rất cẩn thận, không dám tiến sát quá gần Dương Hạo.
"Lý Kế Đàm. ngươi cho rằng dựa vào âm mưu quỷ kế của ngươi thì có thể thành công sao?"
"Tại sao lại không thể?"
Lý Kế Đàm cười lớn: "Những hành động khác lạ của Thác Bạt Võ, Thác Bạt Thanh Vân căn bản không thể qua mắt được ngươi, buồn cười là cái đám tự tôn ngu xuẩn đấy còn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng khéo léo mà binh gián thành công. Ta lạị đúng lúc muốn lợi dụng chúng để thu hút sự chú ý của ngươi, càng muốn lợi dụng chúng để làm tiêu hao binh lực của ngươi, bảy giờ đại thế của ngươi đã mất. còn có thể làm gì sao?"
Trước mắt. những người xông vào vương cung đều là người của Lý Kế Đàm. cho nên hắn nói không có chút kiêng nể gì.
Dương Hạo nói: "Lý Kế Quân mượn binh vào Tiêu Quan, ta nghĩ chắc hắn là đồng mưu của ngươi? Cho dù ngươi thành công, thỉ kẻ ngồi lên thiên hạ cũng là hắn, ngươi có được lợi ích gì chứ?"
Thần sắc Lý Kế Đàm hơi nghiêm lại. nói: "Nói ra thì khi mới bắt đầu ta quả thực không có ý phản ngươi, đứng dưới trướng của ngươi hay của Lý Kế Quân cũng không có gì khác biệt, nhưng...khi ngươi muốn tiếp nạp bộ lạc chúng ta trực tiếp vào trướng của ngươi, thì ta không thê không phản."
Thần thái của hắn lại có chút dữ tợn hơn: "Dương Hạo. là người bức ta phản ngươi."
"Nói vậy, ngươi có ý tạo phản là từ sau khi hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền bị giết, trong một thời gian ngắn như vậy ngươi có thể vẽ ra được thủ đoạn tài tình như vậy. Kế Đàm. trước đâv ta thật đã xem thường ngươi rồi."
"Ha ha hạ nếu như không có một số thủ đoạn thì sao có thể lấy được sự tín nhiệm của thúc phụ ta chứ? Có điều cũng phải nói lại. trước khi ngươi muốn giết Thác Bạt Hàn Thiền, nuốt bộ lạc của hắn thì đã có người liên hệ với đường đệ Kế Quân của ta đê liên thủ đối phó ngươi, ta chầng qua chỉ là họp hội cùng thôi."
"Người đó là ai?"
Dương Diên Phổ cao giọng nói: "Đại vương là đại biểu cho trời đất, quân mệnh là thiên mệnh, thiên mệnh ở đây, kẻ nào dám trái lại đáng tru di cửu tộc!"
Tộc nhân Thác Bạt thị đang quỳ dưới đất sớm đã mất đi sự kiêu ngạo lúc trước. Vương triều Bắc Ngụv được Thác Bạt thị kiến lập đă vong quốc hơn bốn trăm năm rồi, bọn họ tuy tự hào vi huyết thống hoàng thất, nhung lại sớm hồi phục lại thói quen của người trên thảo nguyên, quên đi tẩm quan trọng của quản quyền vương mệnh, quốc pháp nghiêm khắc. Nhưng vào thời khắc này, bọn họ đã có thê cảm nhận sâu sắc được thứ quyền lực cao cao tại thượng đó.
Một thủ lĩnh nơm nớp lo sợ, phân giải nói: "Đại vuơng. thần...thần chi là...chỉ là cảm thấy đại vương đối với các tộc khác có chút thiên vị. đây đều là vì...vì bên cạnh đại vương lúc nào cũng có mấy kẻ gièm pha sàm ngôn, hôm nay đến vây vương cung là vô ý làm hại đại vương, chi là muốn diệt trừ những tên gian thần đó đẻ thanh quân, nghiêm triều cương."
Dương Hạo cười lớn: "Thanh quân sao? Cái gì gọi là thanh quân, chẳng qua chi là mượn một cái cớ hay đê lộng hành, các ngươi bây giờ vẫn chua biết tội sao?"
"Thần...chúng thần biết tội rồi."
Tộc nhân Thác Bạt thị đang quỳ không dám phân giải nhiều lời nữa, chi có thể cúi đẩu tạ tội. Dương Hạo nói: "Thủ ác đã bị diệt, các ngươi là bị người ta mê hoặc, tội không đáng phải chết..."
Đám thủ lĩnh chư bộ Thác Bạt trong lòng chợt mừng rỡ. không ngờ Dương Hạo lại nói: "Nhưng tội chết có thể miễn, tội sổng không thể tha. Các ngươi hưng binh tạo phản, vây lấy vương cung, giết hại đại thần, nếu không nghiêm trị. Chẳng phải là dung túng cho các ngươi sao? Người đâu. trói tất cả đám người này lại, nhốt vào đại lao. đợi ngàv mai giao cho tam ti, xử tội theo luật. Bộ tộc của bọn chúng đều dựa theo luật lệ của Đảng Võ bộ mà xử lí, giao cho nội các, hộ bộ chỉnh lí lại từ đâu."
Lời này vừa mới nói ra thì đám thủ lĩnh Thác Bạt thị mặt đều vàng như đất. vào chính lúc này. từ không trung bay lên một mũi lạnh tiễn. Mũi tên này thật là có công lực trăm bước, từ trong màn đêm đâm thẳng, chính xác vê phía ngực Dương Hạo. không sai một chút nào.
"Keng" một tiếng, một bóng người nhỏ nhắn đứng bên cạnh Dương Hạo chợt rút kiếm nhảy ra, mũi chân đạp lên lưng ngựa, rồi nhảy vọt lên trước như một con nhạn, mũi chân lại chạm nhẹ vào vai một tộc nhân Thác Bạt Thị, lại nhảy xa thêm được hơn ba trượng nữa, cứ như thế chân không chạm đất mà vẫn lao được về phía người bắn tên. hoàn toàn không để tâm đến Dương Hạo.
"Phập!" Một mũi lạnh tiễn nữa lại ngắm chuẩn vào ngực Dương Hạo. đuôi tiễn hơi lắc lắc. sau đó rơi xuống đất. Dương Hạo vội vàng lui lại. bảy tám kị sĩ cưỡi ngựa lớn chạv lên trước, tạo thành bức tường thịt vững chắc, che chở Dương Hạo.
Chẳng chắc Cẩu Nhi không bận tâm tới an nguy của Dương Hạo. rõ ràng là vì hắn đã mặc nhuyễn giáp. Mũi tên này lập tức dẫn đến sự dao động trong đám người có mặt tại đây. Mọi người quay sang hướng đi của mũi tên thì thấy Lý Thiên Luân tay cầm lợi đao. cao giọng nói: "Chân tướng đã được phơi bày, đại vương cuối cùng cũng đã thể hiện rõ mục đích chính của mình rồi. Các vị tộc nhân, còn không muốn trói tay chờ chết sao? Hãy cẩm đao thương lên liều mạng với hắn!"
Vị tướng lĩnh vừa rồi còn xông pha tiêu diệt đối đẩu với họ đột nhiên lại đứng sang phía họ, những thủ lĩnh các bộ lạc đêu ngẩn ra tại chỗ. nhất thời không phản ứng kịp.
"Lý Thiên Luân, lẽ nào ngươi muốn tạo phản?"
Đội ngũ hộ vệ hơi đứng nhích ra một chút, tạo thành một khe hờ trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo nhìn thẳng vào đứa con trai của phòng ngự sử Nguyên Trụ châu Lý Tư An, Lý Thiên Luân, lạnh lùng hòi.
Hựu châu là một châu bị ép đi theo đại thế, không đánh mà hàng trong định nan ngũ châu. Sau khi tự đầu hàng, bọn họ không hể xuất binh xuất lực trợ giúp Dương Hạo đông chinh tâv phạt, chi an phận thủ thường, không gây chuyện thị phi. Để làm yên châu phủ này, Dương Hạo cũng đã không tiếc gì. vẫn ban chức tước cho bọn họ, khi họ thể hiện rõ sự thẩn phục và ủng hộ hắn, hắn càng đề bạt họ lên cao hơn, nhưng thật không ngờ. đến thòi khắc mẩu chốt lại mai phục bất động cạnh hắn.
Lúc này, Cẩu Nhi đã nhảy tới được trước đội ngũ của Lý Thiên Luân, mấy mươi thanh trường thương chĩa mũi nhọn ra. Cẩu Nhi vòng nhẹ một cái, mượn lực bán không mà nhảy vào, lại đi thêm được năm thước nữa, mười mấy chiếc đại thuẫn hợp thành một bức tường thép ngăn cản nàng. Cẩu Nhi lại nhón nhẹ chân đạp lên mặt thuẫn, khi những trường thương xuất mũi nhọn ra thì nó đã nhảy vọt qua như một con chim nhạn nhanh nhẹ. Lợi kiếm trong tay khua nhẹ "keng keng keng.Những tiếng binh khí kim loại va vào nhau vang lên. nó lại đẩy được bảv tám chiếc binh khí khua tới.
Trong chiến trận, võ nghệ cá nhân rất bị hạn chế. bất kể là một ngươi có võ nghệ tuyệt học. thì khi đứng trước sự hợp lực của những binh sĩ được huấn luyện bài bản dường như mọc ra thêm ba đầu sáu tay cũng sẽ không thể phát huy được võ nghệ cá nhân. Cẩu Nhi không dừng lại một khắc nào. Nó cho dù có võ nghệ tuyệt đỉnh, nhưng đối mắt với bức tường giáp dày đặc cũng khó mà có thể nhảy tới trước mặt Lý Thiên Luân.
"Tiểu Diệc, quay lại!"
Dương Hạo lo lắng Tiểu Diệc xảy ra chuyện, vội vã gọi về. cẩu Nhi đối với những lời Dương Hạo nói chưa bao giờ không phục tùng, vừa nghe hắn gọi lập tức nghiêng người tránh trường thương, dùng lợi tiễn đâm thẳng vào yết hẩu của một binh sĩ trước mặt, máu tuơi bắn ra tung tóe. Cẩu Nhi phi thân lui về. Một mình nàng xông vào trận địa của Lý Thiên Luân, trong phút chốc liên tiếp giết chết mười bốn người mà trên người nàng lại không chảy một giọt máu nào. Thân thủ này nhất thời làm chấn động toàn thành, làm cho tất cả những người đứng trước Ngọ Môn kinh ngạc đển mức im lặng nhìn không một tiếng động.
Dương Hạo lạnh giọng nói: "Lý Thiên Luân, ngươi thống quân bình phản, vốn có đại công, bổn vương còn muốn hậu thưởng ngươi, sao...sao ngươi lại có ý hành thích quân vương?"
Dương Hạo cố ý nhắc lại chuyện lúc nãy hắn còn vừa trở thành kẻ địch của các vị thủ lĩnh Thác Bạt thị, đám thủ lĩnh đó đang muốn động lại lập tức do dự.
Lý Thiên Luân phẫn nộ nhổ nước bọt phi một cái, chi tay hét lớn: "Dương Hạo, ngươi là kẻ khẩu phật tâm xà, còn muốn giảo biện sao? Không sai, thủ lĩnh các bộ có ý gây bất lợi cho nguơi. ta quyết tâm xuất binh chống đỡ. nguyên nhân chi có một. Bọn họ là tộc nhân của ta. đại vương cũng là tộc nhân của ta, càng là chủ của Thác Bạt thị ta. Hai bên đêu có tâm quan trọng như nhau. Lý Thiên Luân chi có thể đại nghĩa diệt thân, bảo vệ đại vương."
Hắn tỏ ra khẳng khái nói. làm ra vẻ lẫm liệt tiềp tục hét lớn: "Nhưng cách ngươi xử phạt bọn họ cuối cùng cũng đã làm cho ta nhận ra được mục đích thật sự của ngươi. Nếu như ngươi sớm đã có lòng nuốt gọn chư bộ. nạp tất cà chư bộ xuống dưới sự thống trị của ngươi thì ngươi tất phải tìm ra một lí do. sao đó tiếp tục nuốt gọn tộc nhân các bộ. đúng không? Đối với huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiên cũng như vậy. đổi với các vị thủ lĩnh các bộ lạc ở đây cũng vậy. Hừ! Cho dù bọn họ không có ý khi quân phạm thượng thì nếu như ngươi đã rắp tâm như vậy. sớm muộn cũng sẽ tạo ra tội danh, đô lên đầu họ đê đạt được mục đích đen tối của ngươi.
Ngươi đã có âm mưu như vậy, tất cả những hành vi của ngươi nào có điểm nào giống với một vị chủ nhản của Thác Bạt thị ta chứ? Nếu cứ làm như ngươi thì chỉ cân vài năm nữa, nhất tộc Thác Bạt thị ta cũng sẽ giống như các tộc khác, biến mất không thể tồn tại. Khi ngươi nói muốn phân giải chư bộ. ngươi không còn là vương của Đảng Hạng nhân ta nữa, thủ lĩnh các bộ có ý đồ muốn phạm thuợng, giữa các vị thủ lĩnh và đại vương. Lý Thiên Luân đương nhiên sẽ đứng về phía đại vương, nhưng bây giờ đại vương đã phán lại Thác Bạt thị ta, Lý Thiên Luân thân làm con cháu Thác Bạt thị. giữa đại vương và Thác Bạt thị đương nhiên sẽ chọn trung hiếu với Thác Bạt thị. có gì sai sao?"
Hắn lướt mắt một lượt, vung tay hô to: "Đại trượng phu chết thì chết, có gì mà phải sợ. nếu như để gian kế của Dương Hạo thành công thì chúng ta sống không bằng chết! Thủ lĩnh các bộ. bây giờ sự sinh tử của Thác Bạt thị ta đều nẳm trong thời khắc then chốt này. vẫn mong tất cả mọi người vứt bỏ hiềm kích trước đây để đua cả tộc ta cùng vượt qua thời khắc gian nan này. Thác Bạt Hạo Phong, Lý Kế Đàm. các ngươi thế nào. đứng về phía chúng ta hay tiếp tục bảo vệ cho tên lòng lang dạ sói Dương Hạo? Nếu như các ngươi còn là người của Thác Bạt thị. thì lúc này phải đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất!"
Lời nàv của Lý Thiên Luân vừa xuất ra. tất cà mọi người đểu hướng ánh mắt về phía hai người này, một áp lực nặng nề vô hình đè lên lòng mỗi người, mọi người đều đợi sự lựa chọn của hai người bọn họ.
Lý Thiên Luân đột nhiên làm phản, đến ngav cả đám thủ lĩnh chư bộ Thác Bạt thị đang khoanh tay chờ chết cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy nói vừa rồi Lý Thiên Luân còn đánh một trận sống chết với họ. nhưng so với Dương Hạo thì những tử thương mà Lý Thiên Luân vừa tạo ra cho bọn họ hoàn toàn có thể bó qua. Người chết rồi còn có thể sinh tiếp, nhưng nếu như cả bộ tộc đều bị đoạt mất thì bọn họ lập tức sẽ bị ngã từ trên thần đàn quyền vị cao cao tại thượng xuống, không có cách nào lấy lại quyển uy nữa, cũng không có cách nào để phụ truyền tử. tử truyển tôn, đời đời kiếp kiếp truyển lại cơ nghiệp tổ tông của bọn họ.
Nếu như nhất định muốn bọn họ đưa ra sự lựa chọn, bọn họ thà chọn họp tác với Lý Thiên Luân còn hơn, cho dù Lý Thiên Luân vừa rồi đã giết chết người thân của chính họ. Nhưng bọn họ không có cái dũng khí đó. Trước mắt Dương Hạo vẫn đang chiếm thế thượng phong, bọn họ đã bị bao vây chật cứng, chi có một mình Lý Thiên Luân đứng sang bên họ. đứng giữa cái chết và bị nuốt gọn bộ tộc thì bọn họ chi có thể lựa chọn con đường thứ hai.
Bây giờ. ẩn số cuối cùng của bọn họ chính là Thác Bạt Hạo Phong và Lý Kế Đàm. Nếu như bọn họ chịu đứng ra phản đối Dương Hạo. cho dù chỉ cân một người trong họ đứng ra thì toàn bộ lực lượng phân bố hình thế sẽ lập rức bị phá vỡ, thực lực trọng tâm sẽ nghiêng về phía bọn họ, bọn họ sẽ có thể có lại dũng khí cầm đao thương lên. thanh quân trừ gian, giết quân tự lập.
Trận địa bắt đẩu im ắng lại. ngay cả ánh mắt của Dương Hạo cũng hướng về phía Thác Bạt Hạo Phong và Lý Kế Đàm. Dương Diên Phổ và Mộc Diệc cũng có chút căng thẳng, lòng bàn tay ướt đẩm mò hôi, bọn họ nắm chặt lấy binh khí trong tay nhưng lại không dám phát ra một nửa tiếng động, sợ sẽ có dị động, làm cho hai người kia hiểu nhầm, gây ra biến cố không thê đoán trước.
Trên bãi chiến trường, chi có từng cơn gió lạnh thổi rít gào mang theo chút tiếng động...
Rất lâu sau đó, Lý Kế Đàm hắng một tiếng, chậm rãi nói: "Trước đây Tây Bình vương, định nan tiết độ sứ Lý Quang Duệ đại nhân là thân Thúc phụ của Kế Đàm. Trong trận chiến Vô Định Hà, thúc phụ đại bại. Quang sầm đại nhân tiến vào làm chủ Hạ châu. Kế Đàm không thể bắt trung vói Tây Bình Vương, nhưng vì lấy đại tộc làm trọng, hơn nữa lúc đó Đảng Hạng thất thị ta nội loạn liên miên, lại chinh chiến nhiêu năm với Thổ Phồn, Hôi Hất. không thể chịu thêm sự giày vò nào nữa.
Từ khi quy thuận Quang Sầm đại nhân đến nay, thậm chí là đển lúc Dương Hạo kế thừa y bát của Quang Sầm đại nhân, Kế Đàm luôn trung thành tận tâm, trời đất có thể chứng giám. Nhưng, Dương Hạo quả thật có chút làm cho người ta thất vọng. Từ khi xưng vương tới nay. Bên ngoài thì thất hòa vói Tống, Lũng Hữu, bên trong thì tạo biến ở Hồi Hất Cam châu. lại bất hòa với chư bộ Thác Bạt thị, có thể nói là trời giận người giận. Hôm nay. thủ lĩnh chư bộ dùng vũ lực để thanh quân, tuy hành vi là không được, nhưng đáng ra phải dùng hành động trấn an bọn họ, vậy mà ngươi lại truy cứu tội danh trước, rồi muôn nuốt bộ tộc của họ sau. dã tâm quá lớn. không thể không dung thứ.
Bây giờ. một người và một tộc, nếu như cần ta đua ra quyết định, thì ta, Lý Kế Đàm quyết tâm bảo vệ tộc ta, thuận theo thiên ý, quyền cùng tộc nhân chư tộc diệt trừ hôn quân, mang lại vinh quang cho Thác Bạt ta."
Hắn giơ trường đao lên, ra vẻ đau lòng nói: "Dương Hạo. không phái là Lý Kế Đàm bất trung, mà thực là ngươi đã làm người ta quá thất vọng!"
Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ nghĩa khí của Lý Kế Đàm, Dương Hạo bất giác cười lớn: "Hóa ra là hắn! Hắn chắc là người đứng sau cùng của màn kịch này. bây giờ đã là lúc chân tướng được phơi bày, chắc sẽ không còn có nhân vật nào khác nữa.
Có thể lôi ra được mầm họa đang mai phục trong đám tâm phúc của ta thì sự bố trí cực kì ti mỉ này của ta cùng đáng. Bây giờ cuối cùng có thể thu lưới được rồi."
Lý Kế Đàm nói rồi quay đẩu lại nhìn Thác Bạt Hạo Phong hét nói: "Thác Bạt Hạo Phong, lòng ta đã quyết. còn ngươi thì sao?"
Với biến cố trước mắt, rất nhiều thủ lĩnh Đảng Hạng Khương đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lẩn lượt cầm lấy đao thương, lại đứng dậy. những người có giao tình khá tốt với Thác Bạt Hạo Phong lập tức hét lớn: "Hạo Phong đại ca. đứng qua đây đi! Chỉ một chức quan của Dương Hạo mà đã có thể mua chuộc được huynh rồi sao? Huynh không sợ sớm có một ngày Dương Hạo sẽ thu lại bộ lạc Thương Thạch của huynh sao? Huynh có thê làm quan, nhưng con cháu huynh cũng đểu có thể làm quan sao?"
"Hạo Phong hiển điệt, phản lại hắn đi! Bây giờ, Kế Đàm. Thiên Luân đều đã đứng qua đây rồi, binh lực của chúng ta đã vượt quá thành vệ, cung vệ của Dương Hạo. cháu vẫn còn chấp mê bất ngộ, vào sinh ra tử vì một người ngoài sao? Đứng qua đây đi. dựa vào vũ lực của chúng ta thì cả thành Hưng châu nàv đã không còn người nào có thê địch lại chúng ta nữa."
Tiếng kêu gọi của Lý Thiên Luân, Lý Kế Đàm cộng thêm tiếng hò hét của đám người trên trận địa làm cho đội ngũ của Thác Bạt Hạo Phong xao động, rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu tộc trưởng của bọn họ. còn Mộc Tinh và Dương Diên Phổ đã bắt đầu thu lại đội hình, chuẩn bị ứng vó với một trận đại chiến.
Thác Bạt Hạo Phong nhìn về phía Dương Hạo. cắn răng lớn tiếng nói: "Đừng nghe Lý Kế Đàm, Lý Thiên Luân nói xằng bậy. Thác Bạt thị của ta đã tự mất đi Trung Nguyên, lưu lạc đến Hà Tây đã bốn trăm năm, cả ngàv không phải là nội chiến thì là đánh nhau với các bộ tộc khác, đến khi vào trong tay đại vương thì Hà Tây nàv mới coi như là thống nhất. Phụ mẫu thê tử các ngươi mới có thê sống những ngàv thái bình, bây giờ lại còn muốn châm ngòi hỏa chiến sao? Thác Bạt Hạo Phong ta là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. nếu đã thể với trời trung hiếu với đại vương thì cả đời cà kiếp này sẽ là người của đại vương. Huynh đệ, hãv cầm chắc đao thương của mọi người, diệt trừ loạn thần tặc từ."
Dương Diên Phổ nắm lấy thòi cơ. lập tức giơ trường thương lên. lớn tiếng hô: "Tướng sĩ. hãy anh dũng giết kẻ gian tặc."
Mộc Tinh thống lĩnh người đến cạnh Dương Hạo: "Đại vương, thỉnh hồi cung, đóng cửa cung lại!"
Lý Thiên Luân cười khẩy nói: "Không kịp nữa rồi!"
Vừa rồi khi hổn chiến vói Thác Bạt thị, Lý Thiên Luân, Lý Kế Đàm đểu có ý bảo tồn thực lực, đứng xem trận chiến, áp lực chủ yếu đều dồn vào Dương Diên Phổ và Mộc tinh. Nhân mã của hai người bọn chúng cố ý dựa sát vào hai bên cổng cung, bây giờ địa chiến đã bắt đầu. nhân mã hai bộ lập tức áp sát nghi trượng của Dương Hạo. ngăn không cho hắn vào cung.
Mộc Tinh, Dương Diên Phổ. Thác Bạt Hạo Phong thúc ngựa lên trước, những võ sĩ Thác Bạt thị vốn đã vứt khí giới đầu hàng lại nhặt đao thương lên, xông tới chém giết. Lý Kế Đàm làm tiên phong xông tới chồ Dương Hạo. Lý Thiên Luân phân binh làm hai hướng, một là truy quét hậu lộ của Dương Hạo. một lại quay về đối kháng với nhân mã của Dương Diên Phổ. hai phe lập tức hỗn chiến.
Trên đẩu thành, Đinh Thừa Tông hô to nói: "Nhanh chóng đưa đại vương hồi cung, mau mau."
Nghi trượng của Dương Hạo nhanh chóng lui về. Lý Ke Đàm bám sát không buông, thị về cung môn vừa thấy Dương Hạo lui vào liền vội vã định đóng cửa. nhưng cung môn quá nặng, đại môn mắv tắn đẩv ra đẩv vào không thể nhanh, liền bị Lý Kế Đàm thống binh xông vào thích sát. tiến thẳng vào cung môn.
Binh mã trào lên như nước, cung vệ binh phía trước lao lên nghênh chiến. Mã Diệc vội vã chạy tới trước mặt Dương Hạo. ở phía trước không xa chính là Lý Kế Đàm được yểm hộ dưới đại thuẫn trường mâu. Lý Kế Đàm thần thái tươi tỉnh, không còn có bộ dạng thật thà cẩn trọng lời nói khi đứng trước Dương Hạo như trước đây. Có điều hắn biết thiếu nữ bên cạnh Dương Hạo thân thủ cao cường, bản thân Dương Hạo cũng kiếm thuật phi phàm nên hắn rất cẩn thận, không dám tiến sát quá gần Dương Hạo.
"Lý Kế Đàm. ngươi cho rằng dựa vào âm mưu quỷ kế của ngươi thì có thể thành công sao?"
"Tại sao lại không thể?"
Lý Kế Đàm cười lớn: "Những hành động khác lạ của Thác Bạt Võ, Thác Bạt Thanh Vân căn bản không thể qua mắt được ngươi, buồn cười là cái đám tự tôn ngu xuẩn đấy còn tưởng rằng có thể nhẹ nhàng khéo léo mà binh gián thành công. Ta lạị đúng lúc muốn lợi dụng chúng để thu hút sự chú ý của ngươi, càng muốn lợi dụng chúng để làm tiêu hao binh lực của ngươi, bảy giờ đại thế của ngươi đã mất. còn có thể làm gì sao?"
Trước mắt. những người xông vào vương cung đều là người của Lý Kế Đàm. cho nên hắn nói không có chút kiêng nể gì.
Dương Hạo nói: "Lý Kế Quân mượn binh vào Tiêu Quan, ta nghĩ chắc hắn là đồng mưu của ngươi? Cho dù ngươi thành công, thỉ kẻ ngồi lên thiên hạ cũng là hắn, ngươi có được lợi ích gì chứ?"
Thần sắc Lý Kế Đàm hơi nghiêm lại. nói: "Nói ra thì khi mới bắt đầu ta quả thực không có ý phản ngươi, đứng dưới trướng của ngươi hay của Lý Kế Quân cũng không có gì khác biệt, nhưng...khi ngươi muốn tiếp nạp bộ lạc chúng ta trực tiếp vào trướng của ngươi, thì ta không thê không phản."
Thần thái của hắn lại có chút dữ tợn hơn: "Dương Hạo. là người bức ta phản ngươi."
"Nói vậy, ngươi có ý tạo phản là từ sau khi hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền bị giết, trong một thời gian ngắn như vậy ngươi có thể vẽ ra được thủ đoạn tài tình như vậy. Kế Đàm. trước đâv ta thật đã xem thường ngươi rồi."
"Ha ha hạ nếu như không có một số thủ đoạn thì sao có thể lấy được sự tín nhiệm của thúc phụ ta chứ? Có điều cũng phải nói lại. trước khi ngươi muốn giết Thác Bạt Hàn Thiền, nuốt bộ lạc của hắn thì đã có người liên hệ với đường đệ Kế Quân của ta đê liên thủ đối phó ngươi, ta chầng qua chỉ là họp hội cùng thôi."
"Người đó là ai?"
Danh sách chương