Bát Phương lầu là một tửu lầu, là địa điểm mà các hòa thân Cam Châu lựa chọn để nói chuyện làm ăn. Các thủ lĩnh bộ lạc Cam Châu không lớn như các quan lại Trung Nguyên, so sánh ra thì tác phong vẫn còn mộc mạc hơn nhiều. Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn tuy lấy nơi này làm nơi gặp mặt ngày thường, thương lượng công vụ, cũng chỉ là cái ghế ngồi lâu dài, và duy trì việc buôn bán của người ta, chiếm lấy toàn bộ Bát Phương lầu, huống hồ Bát Phương lầu vốn là nơi mà tộc người của A Cổ Lệ mở ra, bọn họ ngay cả một chút ý nghĩ là chiếm lấy cũng phải kiêng dè A Cổ Lệ, người đàn bà có quyền lớn này.
Giờ không phải giờ cơm, hơn nữa vì hai ngày nay chuyện A Cổ Lệ mất tích, trong thành ngoài thành các võ sĩ đều rong ruổi sưu tầm tin tức của nàng, vì vậy mọi người đều cố gắng không ra khỏi cửa, tránh cho việc rước họa vào thân, cho nên khách khứa Bát Phương lầu không nhiều lắm.
Tô Nhĩ Man khi chạy đến, Hộc Lão Ôn đã đến rồi, Hộc Lão Ôn ngồi ở dưới lầu uống trà, nghe tin Tô Nhĩ Man đến, Hộc Lão Ôn lập tức ra đón.
"Tô Nhĩ Man huynh".
"Hộc Lão Ôn huynh".
Hai người gặp nhau ở cửa, mặt tươi như hoa kính lễ. Trong lòng đã xuất hiện sát khí, nhìn ánh mắt của đối phương, có chút bất đồng, hành động cũng có chút cứng nhắc. Chẳng qua trong lòng hai người đều đã tính toán cả, cho nên nó tạo thành nguyên nhân tâm lý, chẳng ai ngờ, đối phương không hẹn mà cùng chọn đối thủ hôm nay.
Điều họ càng không thể ngờ là đối phương đều lựa chọn địa điểm là cửa lớn hành động, vì một khi vào tửu lầu, tuy chưa hẳn không có cơ hội giết đối phương, không lợi dụng lẩn trốn của sát thủ, nếu như chết ở trong ghế lô họ định, mình lại không thoát nổi sự nghi ngờ về giết người, vì vậy dưới con mắt mọi người, kẻ đến người đi ở tửu lầu, dễ dàng che dấu tung tích nhất, và đó là sự lựa chọn tốt nhất mà họ đã định.
Hai người hàn huyên, cầm tay, xoay người, vào lúc đang vào Bát Phương lầu, tên bắn lén ngắm bắn phía đối diện, nhắm trúng tim sau của Tô Nhĩ Man. Tiễn bắn lén vô thanh, không thể nghi ngờ, nhưng trời không theo ý người, trên đường lúc này đang có một chiếc xe ngựa đánh tới, tên bắn thẳng vào tai ngựa, ngựa đau hí lên. Chân nhảy dãy dụa trên không, kẻ điều khiển xe ngựa bị hất tung xuống đất, kêu gào không thôi.
Tiếng kêu thảm thiết làm kinh động Tô Nhĩ Man đang bước vào đại môn, quay đầu nhìn lại, Tô Nhĩ Man không khỏi ngạc nhiên, lập tức cầm chặt chuôi đao. Lúc này mấy tên thị vệ của hắn đã chắn xung quanh hắn, cảnh giác mọi người xung quanh.
Thủ đoạn của Hộc Lão Ôn đương nhiên không chỉ như thế, thất bại một mũi tên, xe đẩy trái cây đi bán, quán bán đồ trang sức, những con người đang lững thững đi trên đường, không hẹn mà cùng rút đao sắc bén ra, nhằm hướng Tô Nhĩ Man, trong tửu lầu cũng có một người khách lật bàn, rút bội đao sắc bén nhằm đến, lưỡi đao sáng loáng, trong khoảnh khắc đả thương mấy tên thị vệ, vây quanh lấy Tô Nhĩ Man.
Tô Nhĩ Man trước khi xuất phát đã sắp xếp thích khách, song hắn là do nhận lời mời của Hộc Lão Ôn mới đến. Trước dó không ngờ có gặp Hộc Lão Ôn ở cửa hay không cho nên tuy hắn lựa chọn địa điểm giống, thời gian lại định vào lúc hắn rời khỏi Bát Phương lầu. Theo lệ thường, Hộc Lão Ôn sẽ cùng rời khỏi với hắn, lcú đo schính là khi người của hắn ra tay, vì thế tuy người của hắn đã đến hiện trường sớm hơn hắn một bước, bố trí tinh tế, nhưng không có sự chuẩn bị của ra tay, Hộc Lão Ôn chợt làm khó dễ, không những thị vệ bên Tô Nhĩ Man không có sự chuẩn bị mà đã bị nằm trong vùng mai phục của đối thủ, không thể phản ứng lại được gì.
Thế là, đao cương leng keng, sát khí hừng hực, Tô Nhĩ Man bị rơi vào tình thế phải chết.
***
"Chính là ta? Ta làm sao cứu tộc người của ta được?"
"Ta cho cô nương cái mà cô nương muốn, cô nương cho ta cái mà ta muốn, tộc người của cô nương cũng chính là con dân của ta, an nguy của họ, đương nhiên phải do ta gánh chịu".
"Đại vương muốn gì?"
"Ta muốn sự trung thành của cô nương, sự phục tùng và trung thành tuyệt đối".
"…"
"Sao? Để bảo vệ con tộc người của cô nương, cô nương đến tính mạng của bản thân mình cũng không luyến tiếc hiến thân mình, ngược lại keo kiệt dâng lên sự trung thành của ngươi?"
"A Cổ Lệ…chỉ là không hiểu, ta nên trung thành thế nào với đại vương đây?"
"A Lý không biết thân phận của ta, lần này hắn đến, là để tìm ra cô nương, tất có tai mắt của hắn. Cô nương hận Dạ Lạc Hất tới tận xương cốt, chính là kẻ địch phụ tử, nếu có cơ hội giết cô nương, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng là con trưởng của Dạ Lạc Hất, là người quan trọng kề bên Dạ Lạc Hất, hắn tuyệt đối sẽ không sẵn sàng ra trận ở Dạ Lạc Hất cùng tranh cao thấp với Thượng Ba Thiên, ngàn dặm xa xôi chạy về Cam Châu, cũng chỉ vì giết cô nương ngươi".
"Ý của đại vương là…"
"Không sai, nhất định có lợi ích càng lớn, hắn mới đến, nếu như không ngoài dự đoán, trong bộ tộc của cô nương, đã có người cấu kết với hắn rồi, địa vị của kẻ này và quyền lực của hắn hiện giờ chắc chắn không thấp, sau khi diệt trừ cô nương xong, tên này còn mong có được quyền lợi lớn hơn, trừ phi như vậy, A Lý sẽ không vượt qua Kỳ Liên sơn, mạo hiểm trở lại Cam Châu".
"Đó có thể là ai chứ?"
"Cô nương không biết, ta nào biết đây? Ta chỉ biết, Tô Nhĩ Man không ngoài vòng nghi ngờ, coi như hắn không mượn đao giết người đem cái chết của hai đứa con dồn lên đầu Dạ Lạc Hất, chỉ dựa vào những gì hắn cấu kết với Lý Kế Quân, chắc chắn sẽ không làm tuyến này. Song nếu như cô nương muốn biết kẻ dấu mặt này là ai, thực sự là r
"A Lý đến giết cô nương, kẻ đó nhất định biết nội tình, giờ A Lý và người của hắn đều chết rồi. Nếu như cô nương cũng mất đi tung tích, nếu như không rõ ràng, người này sẽ không có việc gì, từ từ chờ thế cục biến hóa ư? Tuyệt đối sẽ không như vậy, hắn sẽ làm tốt việc chuẩn bị sự cơ bại lộ rồi sẽ tận dụng cơ hội này giật lấy quyền lực, dù thế nào đi nữa, hắn chắc chắn sẽ có hành động, chúng ta chỉ cần im lặng theo dõi thế cục, đợi hắn lộ đuôi cáo".
"Nhưng…nếu như thực sự có kẻ như vậy, hắn sẽ áp dụng hành động gì, nếu như…làm cho Cam Châu đại loạn, giữa các bộ lạc xảy ra việc đấu đá lẫn nhau, một đường thối nát, coi như…coi như ta xuất hiện một lần nữa, sợ rằng cũng chẳng có cách nào thu thập cục diện".
"Nếu như cô nương lo lắng xảy ra hậu quả như vậy thì nên quyết tâm, nghĩ cách chủ động nắm được sự phát triển của tình thế vào trong tay, tìm ra nội gián, xóa bỏ tai họa, như vậy thì mới có thể bảo toàn đám tộc người vô tội của cô nương".
"Ta…ta phải làm sao đây?"
"Ha ha, đây chính là trên chiến trường nữ anh hùng A Cổ Lệ đại nhân người như hổ, mã như long sao? Giờ ta vô cùng yên tâm về cô nương rồi, cô nương ngươi…nhân vật trí dũng kiệt xuất, sau lần này, quan tâm tới trách nhiệm hai mươi vạn con dân Cam Châu, cô nương yên tâm giao cho bổn vương được rồi, còn về cô nương thì vẫn là nên bỏ trách nhiệm mà mình không gánh nổi, ngoan ngoãn làm một người phụ nữ bình thường đi".
Nghĩ đến cuộc đối thoại ở trong bảo khố dưới lòng đất Hắc Thủy thành, nghĩ đến gần gặp mặt với hắn, hiến thân, bị hắn trêu trọc, mặt A Cổ Lệ bỗng nóng bừng lên. Nhưng cảm giác xấu hổ vừa mới dâng trào, thì lại nhớ tới lời dặn dò của Dương Hạo, lòng rất khó nghĩ.
Đối với Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn, nàng thực sự vừa đau lòng vừa thất vọng, nhưng dựa vào tính cách của nàng nguyện đường đường chính chính chiến một trận, chẳng sợ chết ngoài sa trường thì cũng là cái chết vui vẻ, nhưng theo cách của Dương Hạo…
Nàng khẽ thở dài, nàng đã không còn đường lui nữa rồi, trong bảo khố dưới lòng đất Hắc Thủy thành, nàng bị Dương Hạo phá tan không chỉ là sự thẹn thùng và lòng tự trọng của một người con gái, còn có lòng tin và dũng khí thượng vị giả, nàng không ngừng an ủi bản thân, chắc chắn Dương Hạo làm như vậy. Hoàn toàn là để tránh sự tranh giành và báo thù giữa tộc người của nàng, khống chế tổn thất trong phạm vi hẹp nhất, nhưng lòng nàng hiểu rất rõ rằng, sự ngoan ngoãn và phục tùng này không chỉ là sự thần phục giữ thần với vương, hay là sự thần phục của một ngươi con gái với một người đàn ông.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ có được cảm giác này, nàng giống như con ngựa hoang không được giáo huấn, bản năng khống chế chế ngự nàng, cho dù là thời điểm đối mặt với đại hãn. Nhưng khi sự cứng rắn bên ngoài của nàng bị phá bỏ, làm bộc lộ bản chất yếu ớt trước mặt người đàn ông này, cơ thể và tâm hồn nàng bị rơi vào tay giặc, nàng cảm nhận được, mình thậm chí có cảm giác thích thú như vậy: Bị hắn ngự trị, bị hắn khống chế, bị hắn điều khiển.
"Để ta làm khả hãn của ngươi, chiến kỳ tung bay phấp phới, thiết mâu nhiều như rừng, chiến sĩ dũng cảm theo đuổi ta, vượt qua núi cao, vượt qua thảo nguyên…trời xanh là nhà của ta, ta chính là mặt trời trên bầu trời, còn cô nương, xinh đẹp mỹ miều chính là ánh trăng trong đêm hè oi bức, chỉ cần cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, ta mới hạ cung và lá chắn, để cô nương an ủi sự mỏi mệt và vết thương trên người ta…"
Bất giác nàng khẽ cất tiếng hát, nàng từ nhỏ đã thích hát, nhưng cha mẹ nàng sớm qua đời, tuổi ấu thơ của nàng phiêu dạt trên những cánh đồng chăn thả bò dê, sau khi trở thành người đứng đầu của một tộc, nàng không hát nữa, nếu tiếng hát trong sâu thẳm trái tim nàng không tính toán. Một lần nữa mở rộng cổ họng cất tiếng hát là ở phế tích Hắc Thủy thành, nàng cho rằng phải chết, sắp sửa gỡ bỏ trách nhiệm quan trọng, đi gặp cha mẹ dưới suối vàng.
Lúc này nàng theo bản năng lại cất cao tiếng hát, tiếng hát vang xa, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh của phụ thân nàng, rồi dần dần biến thành hình dáng của Dương Hạo, khi nàng hát đến đoạn của một tân nương, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh một màu đỏ và cô gái đang tràn ngập hạnh phúc, cô gái ấy e thẹn cúi đầu, viên viên vạt áo. Khả hãn của nàng nhấc roi ngựa bước nhanh vào, dùng roi ngựa nâng cằm cô gái lên…
Tiếng hát vừa dứt, A Cổ Lệ bỗng nhiên cảm thấy chút sợ hãi, nàng cảm thấy tựa hồ có một con ác ma lặng lẽ chiếm lĩnh linh hồn nàng.
***
Trong phòng Dương Hạo, Trúc Vận bẩm báo lại sự việc vừa xảy ra.
"Đại vương, xem ra Tô Nhĩ Man cũng có ý nghĩ đối phó với Hộc Lão Ôn, khi tên bắn lén vừa bắn ra, ta làm kinh ngạc một con ngựa, thay Tô Nhĩ Man chịu mũi tên ấy, Tiểu Diệc ám sứ tay chân, bám trụ chịu sự chỉ huy của Hộc Lão Ôn, lúc này, có rất nhiều người những tưởng bình thường bỗng nhiên ra tay, giết Hộc Lão Ôn".
"Hừ, hai tên đó đều không phải cái thứ tốt đẹp gì cho kham, sau đó thì sao?"
"Về sau, thích khách mà A Cổ Lệ sắp xếp kịp thời giết, lúc ấy hỗn chiến khó phân địch ta, Tiểu Diệc ngầm giúp người của A Cổ Lệ giết Hộc Lão Ôn, lại giúp họ chạy trốn an toàn, về sau người của tri phủ nha môn xuất hiện, tóm mấy tên thuộc hạ của Hộc Lão Ôn, biết rõ thân phận của thích khách, được khẩu cung, giờ đã cùng Tô Nhĩ Man tập hợp binh, biên kê tài sản phủ Hộc Lão Ôn, lùng bắt người nhà hắn đi rồi".
"Tiểu Diệc thì sao?"
"Tiểu Diệc đang theo đuôi Tô Nhĩ Man, để phòng hắn có khác thường. Tôi luôn đi theo tới Hộc Lão Ôn phủ rồi mới về, Hộc Lão Ôn phủ thượng đã có người biết tin và trốn đi, quay về bộ lạc của họ, tin tưởng dùng chẳng bao lâu, Hộc Lão Ôn bộ thì sẽ đi giết về Cam Châu, vấn tội Tô Nhĩ Man".
"Ừ!" Dương Hạo khẽ gật đầu: "Rất tốt, như vậy thì A Cổ Lệ có thể lập tức xuất hiện rồi. Sáng sớm ngày mai, ngươi hộ tống hắn rời đi, khiến Tô Nhĩ Man làm mấy ngày thổ hoàng thượng, Cam Châu trước khi loạn thượng vài ngày, sau đó ngươi cùng đi với A Cổ Lệ, dẫn binh mã tộc hắn dựa nhân mã cam trương phố từ Túc Châu điều đến quang minh chính đại về Cam Châu.
Lần này, ta cần dụ toàn bộ lực lượng phản loạn Cam Châu ra, Cam Châu cách Hưng Châu ta núi cao đường xa, ở giữa còn cách Lương Châu, Linh Châu, Lý Kế Quân dù có chủ ý đánh Cam Châu, không đạo lý bất đồng Hưng Châu một vài quý tộc Thác Bạt Thị tỏ vẻ không hài lòng với ta có tiếp xúc, ta để A Cổ Lệ lá mặt lá trái, mục đích quan trọng nhất là thông qua Tô Nhĩ Man dụ được hiểm họa lớn trong bộ lạc Thác Bạt Thị ra, một mũi tên trúng hai đích, cho nên, Tô Nhĩ Man người này, còn phải để hắn sống, sống có hương có vị, thuận buồm xuôi gió, haha…"
"Vâng, đại vương đã dặn dò, Trúc Vận xin biết đúng mực".
Trúc Vận khẽ cười lại nói: "Thực ra, đại vương vốn không cần bảo A Cổ Lệ phái người hành thích, tộc người của cô nương ấy là những hào kiệt quen xông pha trận mạc, không rành về công phu này lắm, chỉ là giết một Hộc Lão Ôn mà thôi, ta và Tiểu Diệc dễ dàng làm được, cần cô nương đó phái người ngược lại vướng tay vướng chân, kỳ thực ta giết Hộc Lão Ôn quá là dễ, nhưng thích khách mà A Cổ Lệ sai phái rời khỏi lại mất không ít tay chân".
Dương Hạo lắc đầu cười nói: "Thế lại không phải rồi, A Cổ Lệ cần tham dự vào đó, như vậy gọi là đầu danh trạng, có hiểu không? Vốn ta muốn phái thị vệ ngầm ra tay, nghề nghiệp bọn họ dù bất phàm, muốn không lộ dấu vết để lại hoàn thành việc này vẫn là hơi khó, may mà hai người bọn ngươi kịp thời đến, vấn đề khó khăn được giải quyết dễ dàng".
Nói đến đây, mặt hắn nghiêm lại, trịnh trọng nói: "Trúc Vận, lúc này đây, ngươi và Tiểu Diệc trước trận bắt giữ hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền, lập được công lớn, các ngươi trước khi rời đi, ta đã từng nói, chỉ cần ta nắm được, ngươi cần gì, ta không hề tiếc. Quân vương không nói xuông, giờ là khi ta thực sự thừa nhận hứa hẹn, ngươi muốn cái gì, có thể nói ra".
A Cổ Lệ do dự một chút, muốn nói gì đó lại thôi, mặt hơi đỏ ửng.
Dương Hạo thấy nàng có bộ dạng khó mở miệng, không khỏi ngạc nhiên nói: "Có tội thì phạt, có công thì thưởng, thưởng phạt phân minh, luôn là người hầu hạ quan trọng bên ta. Ngươi lập được rất nhiều công lao, cho nên thưởng cho ngươi phần hậu hĩnh là lẽ thường, có gì mà xấu hổ chứ?"
"Ta…thực sự…"
Dương Hạo liền nở nụ cười nói: "Nói đi, tính cách của ngươi, ấp úng từ khi nào vậy? Có gì cứ nói ra đi".
"Ta…ta…" Trúc Vận ngập ngừng một lúc sau, rồi mới xấu hổ nói: "Ta vẫn chưa nghĩ ra, nếu không thì, thì … đợi đến về Hưng Châu, nói…nói với cha ta, nhờ cha ta nghĩ giúp…"
Nàng nói như vậy rất hợp ý của Dương Hạo, Dương Hạo cười ha ha nói: "Được, thế thì đợi về Cam Châu, ta sẽ để dành lời hứa này cho ngươi. Ha ha, ngươi đi dặn dò đầu bếp dọn rượu và thức ăn ra đi, đợi Tiểu Diệc quay về, chúng ta sẽ ăn một bữa no say, từ ngày các người đi Biện Lương cho tới hôm nay, ba người chúng ta gặp thì ít mà xa thì nhiều, đã lâu không ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, ta rất muốn được ngươi kéo đến tuyến dạ hàn đông đếm sao đấy".
Trúc Vận bị hắn nói ra chuyện …của mình, mặt không khỏi đỏ bừng, vội đồng ý rồi chạy mất.
****
"Lúc đó khắp thành đều là cấm quân, khắp nơi là tuần kiểm, là tình huống mà chúng ta đã tính toán đề phòng trước. Lúc ấy ta còn không biết Triệu Quang Nghĩa cũng đi Sùng Hiếu am, hơn nữa lại còn bị thương, còn cho rằng Vĩnh Khánh công chúa khi bỏ chạy bị người ta phát hiện, vốn ta và Cẩu Nhi nên ngầm họ tống xe Vĩnh Khánh công chúa rời đi, sau khi xảy ra việc này, ta theo như kế hoạch đã dự đoán trước phóng hỏa khắp nơi, làm cho hỗn loạn thêm một to, kiềm chế quân Tống. Đại Lý tự, Thái Thường tự, Ngự Sử đài, nhìn thấy đâu là đốt chỗ ấy, làm cho quan binh sứt đầu mẻ trán,,,:
Trúc Vận uống rượu, nhưng ẩn nấp ở thành Biện Lương này làm nhiệm vụ hơn nửa năm, lại không uống rượu, sau khi trở về thì lại bận rộn, chỉ ngẫu nhiên uống một trận, hôm nay tinh thần thoải mái vô cùng, đặc biệt là bên cạnh Dương Hạo, vui thích hảo tửu và gặp tri kỷ, một hơi cạn sạch, uống vô cùng vào, nói cũng thao thao bất tuyệt.
Dương Hạo là một người biết lắng nghe, hắn cũng chỉ muốn làm một người lắng nghe, nhưng người uống rượu tốt thì lại thích mời rượu, mỹ nhân mời rượu, nam nhân có thể từ chối thì chẳng có mấy ai, huống hồ Trúc Vận là một thân tín bên người liên tiếp lập công lớn cho nên Dương Hạo uống đến nỗi mắt mông lung, say lờ đờ.
"Đại thúc, ta đi đây một chút".
Cẩu Nhi đang cầm chén rượu, cười tủm tỉm nghe, nếu không thì gắp thức ăn, rồi dùng chiếc răng nhỏ xinh xé nó, còn về rượu thì chẳng uống được mấy chén, song tửu lượng của nàng thì rất kém, mới được vài chén, mặt vốn trắng như trứng gà bóc đã đỏ ửng lên như hoa đào, thực ra Cẩu Nhi là một cô gái hoạt bát, riêng chỉ trước mặt Dương Hạo thì lại trở thành cô gái dịu dàng đặc biệt.
Dương Hạo biết nàng không yên tâm phòng ngự nơi này, tuy nói tiệm hàng da là cứ điểm quan trọng mà Phi Vũ Mật Điệp đóng tại Cam Châu, lực lượng phòng vệ nội bộ không giống với bề ngoài, hơn nữa chí ít có tới ba con đường mật đạo để rời khỏi, nhưng A Cổ Lệ đã có được liên hệ với thân tín tộc người của nàng, tuy nàng giờ đã có thái độ thần phục song cũng vẫn đề phòng.
Dương Hạo gật đầu nói: "Đi nhìn ngó chút cũng tốt, nếu cô nương ấy hai lòng với ta thì…"
Dương Hạo khẽ vỗ tay, lạnh lùng nói: "Thềm một thêm hai, không được thêm ba thêm bốn, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô nương đó đâu".
Cẩu Nhi gật đầu, cười nhí nhảnh nói: "Tiểu Diệc biết rồi ạ, đại thúc uống vui vẻ nhé, có Tiểu Diệc ở đây, không ai động đến được một sợi lông tơ của đại thúc. Đại Thúc, Trúc Vận tỷ tỷ, ta đi đây".
"Ừ, đi đi". Trúc Vận vui vẻ phất tay, tiểu thiếu nữ xinh đẹp tinh quái ngà ngà say, liền trở thành một lão thái thái lảm nhảm, cười hắc hắc một cách ngu ngốc, mặt đỏ bừng giữ chặt Dương Hạo, mặt mày hớn hở nói: "Đi theo, nhận được tin Ngọc Lạc đã tiếp đến công chúa đi về hướng bắc, ta lập tức sẽ rời Biện Lương, đi về phía tây, chuốc tội vạ khắp nơi…"
Cẩu Nhi hé miệng cười, phi nhanh ra ngoài, Trúc Vận cứ nói đến nhận được tin Chiết Tử Du một lần nữa quay về Biện Lương, bí mật lẻn vào Biện Hà bang. Cảm thấy hơi khát nước, nàng cầm lấy chén rượu, coi rượu như nước tu ực một hơi, đôi mắt phiêu phiêu nhìn sang chén rượu của Dương Hạo vẫn còn đầy, không buông tha nói: "Không được, không được, ngươi nói tối nay uống phải thật thoải mái mà, sao có thể uống ít hơn ta được chứ, nào nào nào, cạn".
Giờ không phải giờ cơm, hơn nữa vì hai ngày nay chuyện A Cổ Lệ mất tích, trong thành ngoài thành các võ sĩ đều rong ruổi sưu tầm tin tức của nàng, vì vậy mọi người đều cố gắng không ra khỏi cửa, tránh cho việc rước họa vào thân, cho nên khách khứa Bát Phương lầu không nhiều lắm.
Tô Nhĩ Man khi chạy đến, Hộc Lão Ôn đã đến rồi, Hộc Lão Ôn ngồi ở dưới lầu uống trà, nghe tin Tô Nhĩ Man đến, Hộc Lão Ôn lập tức ra đón.
"Tô Nhĩ Man huynh".
"Hộc Lão Ôn huynh".
Hai người gặp nhau ở cửa, mặt tươi như hoa kính lễ. Trong lòng đã xuất hiện sát khí, nhìn ánh mắt của đối phương, có chút bất đồng, hành động cũng có chút cứng nhắc. Chẳng qua trong lòng hai người đều đã tính toán cả, cho nên nó tạo thành nguyên nhân tâm lý, chẳng ai ngờ, đối phương không hẹn mà cùng chọn đối thủ hôm nay.
Điều họ càng không thể ngờ là đối phương đều lựa chọn địa điểm là cửa lớn hành động, vì một khi vào tửu lầu, tuy chưa hẳn không có cơ hội giết đối phương, không lợi dụng lẩn trốn của sát thủ, nếu như chết ở trong ghế lô họ định, mình lại không thoát nổi sự nghi ngờ về giết người, vì vậy dưới con mắt mọi người, kẻ đến người đi ở tửu lầu, dễ dàng che dấu tung tích nhất, và đó là sự lựa chọn tốt nhất mà họ đã định.
Hai người hàn huyên, cầm tay, xoay người, vào lúc đang vào Bát Phương lầu, tên bắn lén ngắm bắn phía đối diện, nhắm trúng tim sau của Tô Nhĩ Man. Tiễn bắn lén vô thanh, không thể nghi ngờ, nhưng trời không theo ý người, trên đường lúc này đang có một chiếc xe ngựa đánh tới, tên bắn thẳng vào tai ngựa, ngựa đau hí lên. Chân nhảy dãy dụa trên không, kẻ điều khiển xe ngựa bị hất tung xuống đất, kêu gào không thôi.
Tiếng kêu thảm thiết làm kinh động Tô Nhĩ Man đang bước vào đại môn, quay đầu nhìn lại, Tô Nhĩ Man không khỏi ngạc nhiên, lập tức cầm chặt chuôi đao. Lúc này mấy tên thị vệ của hắn đã chắn xung quanh hắn, cảnh giác mọi người xung quanh.
Thủ đoạn của Hộc Lão Ôn đương nhiên không chỉ như thế, thất bại một mũi tên, xe đẩy trái cây đi bán, quán bán đồ trang sức, những con người đang lững thững đi trên đường, không hẹn mà cùng rút đao sắc bén ra, nhằm hướng Tô Nhĩ Man, trong tửu lầu cũng có một người khách lật bàn, rút bội đao sắc bén nhằm đến, lưỡi đao sáng loáng, trong khoảnh khắc đả thương mấy tên thị vệ, vây quanh lấy Tô Nhĩ Man.
Tô Nhĩ Man trước khi xuất phát đã sắp xếp thích khách, song hắn là do nhận lời mời của Hộc Lão Ôn mới đến. Trước dó không ngờ có gặp Hộc Lão Ôn ở cửa hay không cho nên tuy hắn lựa chọn địa điểm giống, thời gian lại định vào lúc hắn rời khỏi Bát Phương lầu. Theo lệ thường, Hộc Lão Ôn sẽ cùng rời khỏi với hắn, lcú đo schính là khi người của hắn ra tay, vì thế tuy người của hắn đã đến hiện trường sớm hơn hắn một bước, bố trí tinh tế, nhưng không có sự chuẩn bị của ra tay, Hộc Lão Ôn chợt làm khó dễ, không những thị vệ bên Tô Nhĩ Man không có sự chuẩn bị mà đã bị nằm trong vùng mai phục của đối thủ, không thể phản ứng lại được gì.
Thế là, đao cương leng keng, sát khí hừng hực, Tô Nhĩ Man bị rơi vào tình thế phải chết.
***
"Chính là ta? Ta làm sao cứu tộc người của ta được?"
"Ta cho cô nương cái mà cô nương muốn, cô nương cho ta cái mà ta muốn, tộc người của cô nương cũng chính là con dân của ta, an nguy của họ, đương nhiên phải do ta gánh chịu".
"Đại vương muốn gì?"
"Ta muốn sự trung thành của cô nương, sự phục tùng và trung thành tuyệt đối".
"…"
"Sao? Để bảo vệ con tộc người của cô nương, cô nương đến tính mạng của bản thân mình cũng không luyến tiếc hiến thân mình, ngược lại keo kiệt dâng lên sự trung thành của ngươi?"
"A Cổ Lệ…chỉ là không hiểu, ta nên trung thành thế nào với đại vương đây?"
"A Lý không biết thân phận của ta, lần này hắn đến, là để tìm ra cô nương, tất có tai mắt của hắn. Cô nương hận Dạ Lạc Hất tới tận xương cốt, chính là kẻ địch phụ tử, nếu có cơ hội giết cô nương, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng là con trưởng của Dạ Lạc Hất, là người quan trọng kề bên Dạ Lạc Hất, hắn tuyệt đối sẽ không sẵn sàng ra trận ở Dạ Lạc Hất cùng tranh cao thấp với Thượng Ba Thiên, ngàn dặm xa xôi chạy về Cam Châu, cũng chỉ vì giết cô nương ngươi".
"Ý của đại vương là…"
"Không sai, nhất định có lợi ích càng lớn, hắn mới đến, nếu như không ngoài dự đoán, trong bộ tộc của cô nương, đã có người cấu kết với hắn rồi, địa vị của kẻ này và quyền lực của hắn hiện giờ chắc chắn không thấp, sau khi diệt trừ cô nương xong, tên này còn mong có được quyền lợi lớn hơn, trừ phi như vậy, A Lý sẽ không vượt qua Kỳ Liên sơn, mạo hiểm trở lại Cam Châu".
"Đó có thể là ai chứ?"
"Cô nương không biết, ta nào biết đây? Ta chỉ biết, Tô Nhĩ Man không ngoài vòng nghi ngờ, coi như hắn không mượn đao giết người đem cái chết của hai đứa con dồn lên đầu Dạ Lạc Hất, chỉ dựa vào những gì hắn cấu kết với Lý Kế Quân, chắc chắn sẽ không làm tuyến này. Song nếu như cô nương muốn biết kẻ dấu mặt này là ai, thực sự là r
"A Lý đến giết cô nương, kẻ đó nhất định biết nội tình, giờ A Lý và người của hắn đều chết rồi. Nếu như cô nương cũng mất đi tung tích, nếu như không rõ ràng, người này sẽ không có việc gì, từ từ chờ thế cục biến hóa ư? Tuyệt đối sẽ không như vậy, hắn sẽ làm tốt việc chuẩn bị sự cơ bại lộ rồi sẽ tận dụng cơ hội này giật lấy quyền lực, dù thế nào đi nữa, hắn chắc chắn sẽ có hành động, chúng ta chỉ cần im lặng theo dõi thế cục, đợi hắn lộ đuôi cáo".
"Nhưng…nếu như thực sự có kẻ như vậy, hắn sẽ áp dụng hành động gì, nếu như…làm cho Cam Châu đại loạn, giữa các bộ lạc xảy ra việc đấu đá lẫn nhau, một đường thối nát, coi như…coi như ta xuất hiện một lần nữa, sợ rằng cũng chẳng có cách nào thu thập cục diện".
"Nếu như cô nương lo lắng xảy ra hậu quả như vậy thì nên quyết tâm, nghĩ cách chủ động nắm được sự phát triển của tình thế vào trong tay, tìm ra nội gián, xóa bỏ tai họa, như vậy thì mới có thể bảo toàn đám tộc người vô tội của cô nương".
"Ta…ta phải làm sao đây?"
"Ha ha, đây chính là trên chiến trường nữ anh hùng A Cổ Lệ đại nhân người như hổ, mã như long sao? Giờ ta vô cùng yên tâm về cô nương rồi, cô nương ngươi…nhân vật trí dũng kiệt xuất, sau lần này, quan tâm tới trách nhiệm hai mươi vạn con dân Cam Châu, cô nương yên tâm giao cho bổn vương được rồi, còn về cô nương thì vẫn là nên bỏ trách nhiệm mà mình không gánh nổi, ngoan ngoãn làm một người phụ nữ bình thường đi".
Nghĩ đến cuộc đối thoại ở trong bảo khố dưới lòng đất Hắc Thủy thành, nghĩ đến gần gặp mặt với hắn, hiến thân, bị hắn trêu trọc, mặt A Cổ Lệ bỗng nóng bừng lên. Nhưng cảm giác xấu hổ vừa mới dâng trào, thì lại nhớ tới lời dặn dò của Dương Hạo, lòng rất khó nghĩ.
Đối với Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn, nàng thực sự vừa đau lòng vừa thất vọng, nhưng dựa vào tính cách của nàng nguyện đường đường chính chính chiến một trận, chẳng sợ chết ngoài sa trường thì cũng là cái chết vui vẻ, nhưng theo cách của Dương Hạo…
Nàng khẽ thở dài, nàng đã không còn đường lui nữa rồi, trong bảo khố dưới lòng đất Hắc Thủy thành, nàng bị Dương Hạo phá tan không chỉ là sự thẹn thùng và lòng tự trọng của một người con gái, còn có lòng tin và dũng khí thượng vị giả, nàng không ngừng an ủi bản thân, chắc chắn Dương Hạo làm như vậy. Hoàn toàn là để tránh sự tranh giành và báo thù giữa tộc người của nàng, khống chế tổn thất trong phạm vi hẹp nhất, nhưng lòng nàng hiểu rất rõ rằng, sự ngoan ngoãn và phục tùng này không chỉ là sự thần phục giữ thần với vương, hay là sự thần phục của một ngươi con gái với một người đàn ông.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ có được cảm giác này, nàng giống như con ngựa hoang không được giáo huấn, bản năng khống chế chế ngự nàng, cho dù là thời điểm đối mặt với đại hãn. Nhưng khi sự cứng rắn bên ngoài của nàng bị phá bỏ, làm bộc lộ bản chất yếu ớt trước mặt người đàn ông này, cơ thể và tâm hồn nàng bị rơi vào tay giặc, nàng cảm nhận được, mình thậm chí có cảm giác thích thú như vậy: Bị hắn ngự trị, bị hắn khống chế, bị hắn điều khiển.
"Để ta làm khả hãn của ngươi, chiến kỳ tung bay phấp phới, thiết mâu nhiều như rừng, chiến sĩ dũng cảm theo đuổi ta, vượt qua núi cao, vượt qua thảo nguyên…trời xanh là nhà của ta, ta chính là mặt trời trên bầu trời, còn cô nương, xinh đẹp mỹ miều chính là ánh trăng trong đêm hè oi bức, chỉ cần cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, ta mới hạ cung và lá chắn, để cô nương an ủi sự mỏi mệt và vết thương trên người ta…"
Bất giác nàng khẽ cất tiếng hát, nàng từ nhỏ đã thích hát, nhưng cha mẹ nàng sớm qua đời, tuổi ấu thơ của nàng phiêu dạt trên những cánh đồng chăn thả bò dê, sau khi trở thành người đứng đầu của một tộc, nàng không hát nữa, nếu tiếng hát trong sâu thẳm trái tim nàng không tính toán. Một lần nữa mở rộng cổ họng cất tiếng hát là ở phế tích Hắc Thủy thành, nàng cho rằng phải chết, sắp sửa gỡ bỏ trách nhiệm quan trọng, đi gặp cha mẹ dưới suối vàng.
Lúc này nàng theo bản năng lại cất cao tiếng hát, tiếng hát vang xa, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh của phụ thân nàng, rồi dần dần biến thành hình dáng của Dương Hạo, khi nàng hát đến đoạn của một tân nương, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh một màu đỏ và cô gái đang tràn ngập hạnh phúc, cô gái ấy e thẹn cúi đầu, viên viên vạt áo. Khả hãn của nàng nhấc roi ngựa bước nhanh vào, dùng roi ngựa nâng cằm cô gái lên…
Tiếng hát vừa dứt, A Cổ Lệ bỗng nhiên cảm thấy chút sợ hãi, nàng cảm thấy tựa hồ có một con ác ma lặng lẽ chiếm lĩnh linh hồn nàng.
***
Trong phòng Dương Hạo, Trúc Vận bẩm báo lại sự việc vừa xảy ra.
"Đại vương, xem ra Tô Nhĩ Man cũng có ý nghĩ đối phó với Hộc Lão Ôn, khi tên bắn lén vừa bắn ra, ta làm kinh ngạc một con ngựa, thay Tô Nhĩ Man chịu mũi tên ấy, Tiểu Diệc ám sứ tay chân, bám trụ chịu sự chỉ huy của Hộc Lão Ôn, lúc này, có rất nhiều người những tưởng bình thường bỗng nhiên ra tay, giết Hộc Lão Ôn".
"Hừ, hai tên đó đều không phải cái thứ tốt đẹp gì cho kham, sau đó thì sao?"
"Về sau, thích khách mà A Cổ Lệ sắp xếp kịp thời giết, lúc ấy hỗn chiến khó phân địch ta, Tiểu Diệc ngầm giúp người của A Cổ Lệ giết Hộc Lão Ôn, lại giúp họ chạy trốn an toàn, về sau người của tri phủ nha môn xuất hiện, tóm mấy tên thuộc hạ của Hộc Lão Ôn, biết rõ thân phận của thích khách, được khẩu cung, giờ đã cùng Tô Nhĩ Man tập hợp binh, biên kê tài sản phủ Hộc Lão Ôn, lùng bắt người nhà hắn đi rồi".
"Tiểu Diệc thì sao?"
"Tiểu Diệc đang theo đuôi Tô Nhĩ Man, để phòng hắn có khác thường. Tôi luôn đi theo tới Hộc Lão Ôn phủ rồi mới về, Hộc Lão Ôn phủ thượng đã có người biết tin và trốn đi, quay về bộ lạc của họ, tin tưởng dùng chẳng bao lâu, Hộc Lão Ôn bộ thì sẽ đi giết về Cam Châu, vấn tội Tô Nhĩ Man".
"Ừ!" Dương Hạo khẽ gật đầu: "Rất tốt, như vậy thì A Cổ Lệ có thể lập tức xuất hiện rồi. Sáng sớm ngày mai, ngươi hộ tống hắn rời đi, khiến Tô Nhĩ Man làm mấy ngày thổ hoàng thượng, Cam Châu trước khi loạn thượng vài ngày, sau đó ngươi cùng đi với A Cổ Lệ, dẫn binh mã tộc hắn dựa nhân mã cam trương phố từ Túc Châu điều đến quang minh chính đại về Cam Châu.
Lần này, ta cần dụ toàn bộ lực lượng phản loạn Cam Châu ra, Cam Châu cách Hưng Châu ta núi cao đường xa, ở giữa còn cách Lương Châu, Linh Châu, Lý Kế Quân dù có chủ ý đánh Cam Châu, không đạo lý bất đồng Hưng Châu một vài quý tộc Thác Bạt Thị tỏ vẻ không hài lòng với ta có tiếp xúc, ta để A Cổ Lệ lá mặt lá trái, mục đích quan trọng nhất là thông qua Tô Nhĩ Man dụ được hiểm họa lớn trong bộ lạc Thác Bạt Thị ra, một mũi tên trúng hai đích, cho nên, Tô Nhĩ Man người này, còn phải để hắn sống, sống có hương có vị, thuận buồm xuôi gió, haha…"
"Vâng, đại vương đã dặn dò, Trúc Vận xin biết đúng mực".
Trúc Vận khẽ cười lại nói: "Thực ra, đại vương vốn không cần bảo A Cổ Lệ phái người hành thích, tộc người của cô nương ấy là những hào kiệt quen xông pha trận mạc, không rành về công phu này lắm, chỉ là giết một Hộc Lão Ôn mà thôi, ta và Tiểu Diệc dễ dàng làm được, cần cô nương đó phái người ngược lại vướng tay vướng chân, kỳ thực ta giết Hộc Lão Ôn quá là dễ, nhưng thích khách mà A Cổ Lệ sai phái rời khỏi lại mất không ít tay chân".
Dương Hạo lắc đầu cười nói: "Thế lại không phải rồi, A Cổ Lệ cần tham dự vào đó, như vậy gọi là đầu danh trạng, có hiểu không? Vốn ta muốn phái thị vệ ngầm ra tay, nghề nghiệp bọn họ dù bất phàm, muốn không lộ dấu vết để lại hoàn thành việc này vẫn là hơi khó, may mà hai người bọn ngươi kịp thời đến, vấn đề khó khăn được giải quyết dễ dàng".
Nói đến đây, mặt hắn nghiêm lại, trịnh trọng nói: "Trúc Vận, lúc này đây, ngươi và Tiểu Diệc trước trận bắt giữ hai huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền, lập được công lớn, các ngươi trước khi rời đi, ta đã từng nói, chỉ cần ta nắm được, ngươi cần gì, ta không hề tiếc. Quân vương không nói xuông, giờ là khi ta thực sự thừa nhận hứa hẹn, ngươi muốn cái gì, có thể nói ra".
A Cổ Lệ do dự một chút, muốn nói gì đó lại thôi, mặt hơi đỏ ửng.
Dương Hạo thấy nàng có bộ dạng khó mở miệng, không khỏi ngạc nhiên nói: "Có tội thì phạt, có công thì thưởng, thưởng phạt phân minh, luôn là người hầu hạ quan trọng bên ta. Ngươi lập được rất nhiều công lao, cho nên thưởng cho ngươi phần hậu hĩnh là lẽ thường, có gì mà xấu hổ chứ?"
"Ta…thực sự…"
Dương Hạo liền nở nụ cười nói: "Nói đi, tính cách của ngươi, ấp úng từ khi nào vậy? Có gì cứ nói ra đi".
"Ta…ta…" Trúc Vận ngập ngừng một lúc sau, rồi mới xấu hổ nói: "Ta vẫn chưa nghĩ ra, nếu không thì, thì … đợi đến về Hưng Châu, nói…nói với cha ta, nhờ cha ta nghĩ giúp…"
Nàng nói như vậy rất hợp ý của Dương Hạo, Dương Hạo cười ha ha nói: "Được, thế thì đợi về Cam Châu, ta sẽ để dành lời hứa này cho ngươi. Ha ha, ngươi đi dặn dò đầu bếp dọn rượu và thức ăn ra đi, đợi Tiểu Diệc quay về, chúng ta sẽ ăn một bữa no say, từ ngày các người đi Biện Lương cho tới hôm nay, ba người chúng ta gặp thì ít mà xa thì nhiều, đã lâu không ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, ta rất muốn được ngươi kéo đến tuyến dạ hàn đông đếm sao đấy".
Trúc Vận bị hắn nói ra chuyện …của mình, mặt không khỏi đỏ bừng, vội đồng ý rồi chạy mất.
****
"Lúc đó khắp thành đều là cấm quân, khắp nơi là tuần kiểm, là tình huống mà chúng ta đã tính toán đề phòng trước. Lúc ấy ta còn không biết Triệu Quang Nghĩa cũng đi Sùng Hiếu am, hơn nữa lại còn bị thương, còn cho rằng Vĩnh Khánh công chúa khi bỏ chạy bị người ta phát hiện, vốn ta và Cẩu Nhi nên ngầm họ tống xe Vĩnh Khánh công chúa rời đi, sau khi xảy ra việc này, ta theo như kế hoạch đã dự đoán trước phóng hỏa khắp nơi, làm cho hỗn loạn thêm một to, kiềm chế quân Tống. Đại Lý tự, Thái Thường tự, Ngự Sử đài, nhìn thấy đâu là đốt chỗ ấy, làm cho quan binh sứt đầu mẻ trán,,,:
Trúc Vận uống rượu, nhưng ẩn nấp ở thành Biện Lương này làm nhiệm vụ hơn nửa năm, lại không uống rượu, sau khi trở về thì lại bận rộn, chỉ ngẫu nhiên uống một trận, hôm nay tinh thần thoải mái vô cùng, đặc biệt là bên cạnh Dương Hạo, vui thích hảo tửu và gặp tri kỷ, một hơi cạn sạch, uống vô cùng vào, nói cũng thao thao bất tuyệt.
Dương Hạo là một người biết lắng nghe, hắn cũng chỉ muốn làm một người lắng nghe, nhưng người uống rượu tốt thì lại thích mời rượu, mỹ nhân mời rượu, nam nhân có thể từ chối thì chẳng có mấy ai, huống hồ Trúc Vận là một thân tín bên người liên tiếp lập công lớn cho nên Dương Hạo uống đến nỗi mắt mông lung, say lờ đờ.
"Đại thúc, ta đi đây một chút".
Cẩu Nhi đang cầm chén rượu, cười tủm tỉm nghe, nếu không thì gắp thức ăn, rồi dùng chiếc răng nhỏ xinh xé nó, còn về rượu thì chẳng uống được mấy chén, song tửu lượng của nàng thì rất kém, mới được vài chén, mặt vốn trắng như trứng gà bóc đã đỏ ửng lên như hoa đào, thực ra Cẩu Nhi là một cô gái hoạt bát, riêng chỉ trước mặt Dương Hạo thì lại trở thành cô gái dịu dàng đặc biệt.
Dương Hạo biết nàng không yên tâm phòng ngự nơi này, tuy nói tiệm hàng da là cứ điểm quan trọng mà Phi Vũ Mật Điệp đóng tại Cam Châu, lực lượng phòng vệ nội bộ không giống với bề ngoài, hơn nữa chí ít có tới ba con đường mật đạo để rời khỏi, nhưng A Cổ Lệ đã có được liên hệ với thân tín tộc người của nàng, tuy nàng giờ đã có thái độ thần phục song cũng vẫn đề phòng.
Dương Hạo gật đầu nói: "Đi nhìn ngó chút cũng tốt, nếu cô nương ấy hai lòng với ta thì…"
Dương Hạo khẽ vỗ tay, lạnh lùng nói: "Thềm một thêm hai, không được thêm ba thêm bốn, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô nương đó đâu".
Cẩu Nhi gật đầu, cười nhí nhảnh nói: "Tiểu Diệc biết rồi ạ, đại thúc uống vui vẻ nhé, có Tiểu Diệc ở đây, không ai động đến được một sợi lông tơ của đại thúc. Đại Thúc, Trúc Vận tỷ tỷ, ta đi đây".
"Ừ, đi đi". Trúc Vận vui vẻ phất tay, tiểu thiếu nữ xinh đẹp tinh quái ngà ngà say, liền trở thành một lão thái thái lảm nhảm, cười hắc hắc một cách ngu ngốc, mặt đỏ bừng giữ chặt Dương Hạo, mặt mày hớn hở nói: "Đi theo, nhận được tin Ngọc Lạc đã tiếp đến công chúa đi về hướng bắc, ta lập tức sẽ rời Biện Lương, đi về phía tây, chuốc tội vạ khắp nơi…"
Cẩu Nhi hé miệng cười, phi nhanh ra ngoài, Trúc Vận cứ nói đến nhận được tin Chiết Tử Du một lần nữa quay về Biện Lương, bí mật lẻn vào Biện Hà bang. Cảm thấy hơi khát nước, nàng cầm lấy chén rượu, coi rượu như nước tu ực một hơi, đôi mắt phiêu phiêu nhìn sang chén rượu của Dương Hạo vẫn còn đầy, không buông tha nói: "Không được, không được, ngươi nói tối nay uống phải thật thoải mái mà, sao có thể uống ít hơn ta được chứ, nào nào nào, cạn".
Danh sách chương