Hôm nay là ngày mừng thọ 52 tuổi của Tri Phủ Quảng Nguyên Từ Phong Thanh. Từ sáng sớm đã có nườm nượp quan khách đến, những chiếc xe ngựa chở đầy vàng bạc không ngừng được đưa tới. Từ Tri Phủ mặc y phục Thọ Tinh Ông có thêu hoa văn cây tùng, con sếu và hoa mai, cười cười nắm hai tay vào với nhau rồi đứng trên bậc cao của nhị đường đích thân đón khách,
Trong Từ phủ, người đang nói cười đều là những kẻ giàu có quyền thế, tới tham dự không có một dân đen nào, một lát sau, đủ các loại lễ vật quý báu đều đã bày chật hai bên nhị phòng. Từ Tri Phủ là người có tiền nên làm việc gì cũng dễ, hắn nhìn quan khách rồi cười: "Ai ya ya, Phũng Lão vất vả rồi, vất vả rồi. Aiyaa, Đỗ Cử Nhân, lễ trọng quá, lễ trọng quá. Ai yaaa, Lạc Quan Sát, bây giờ quan gia đang trinh phạt Bắc Hán, đang khổ chiến với Khiết Đan, Từ mỗ chỉ là một văn nhân, không có sức để lên trận giết địch, đành phải chấn thủ hậu phương, chẳng có công lao gì, làm người ăn lộc vua thấy thật là hổ thẹn, buổi mừng thọ nhỏ làm sao lại dám nhận hậu lễ như này?"
Những người đến chúc mừng lại không khỏi phải buông lời khen ngợi, tán dương hắn đã làm yên hậu phương, làm việc đâu ra đấy. Không ngừng cứu vận chuyển cứu trợ chiến sự tiền tuyến. Tuy công danh không hiển, nhưng thực sự có công với đất nước, có công với dân, làm cho Từ Phong Thanh vui vẻ mặt mày hớn hở
Đợi khi khách đã đến gần hết, trong Từ phủ đã bày xong thịnh yến. Những nhân gia trong đại hộ thường rất quy củ, tiền đường là tán tiệc, trung đường là quý binh, hậu đường là nữ khách. Từ Tri Phủ là văn nhân nên bố trí những vật dụng trong phòng đều rất trang nhã, trung đình là một hồ nước lớn, trong hồ có hòn non bộ, cây tử đằng, cây cầu với đình nhỏ. Trong nước là những cây sen xanh mọc thành một mảng, những con cá chép đang bơi lội tung tăng; đưa mắt lên trên nhìn sẽ thấy trong cái tán lá cây sum suê lộ ra một góc hồng lâu của nhà sau, thật là tiên cảnh nhân gian.
Trong hồ không chỉ có một cái đình mà có rất nhiều, được bố trí như hình hoa mai, ở giữa là cái to nhất, trong các đình đều có bày tiệc rượu khoản đãi các cao bằng quý hữu. Mọi người đều đã lần lượt ngồi xuống, chúc Lão Thọ Tinh, rồi giơ những chén rượu lên, rượu đã qua tam tuần nên mặt mọi người đều đã bắt đầu nóng. Phía dưới hiên lại có đàn sáo nhã nhạc, thật là làm cho người ta không cảm thấy cái khổ sở của mùa hè.
Từ Phong Thanh đã nhận mấy chén rượu chúc thọ của người ta, say khướt giơ chén rượu lên, cao giọng nói với các tân khách trong đình: "Chư vị hảo hữu, chư vị hảo hữu, xin nghe Từ mỗ nói."
Tân khách trong các đình cũng dừng chúc rượu nhau, nhìn về phía hắn, Từ Phong Thanh một tay cầm chén, một tay vuốt râu, mỉm cười nói: "Chư vị. Ta phòng ngự ở Quảng Nguyên, để Trình Thế Hùng Trình đại nhân phái nam nhi trên đất Quảng Nguyên này đi theo Thánh giá trinh phạt Bắc Hán, thật cực khổ vất vả. Từ mỗ và Trình tướng quân cùng coi quản Quảng Nguyên, giờ Trình tướng quân đã trinh phạt Bắc Quốc, Từ mỗ lòng rất mong nhớ. Ở đây, Từ mỗ xin đề nghị, chúng ta cùng nâng cốc chúc quan gia đánh bại Khiết Đan, bình phạt Bắc Hán, mở rộng biên cương bờ cõi. Chúc cho Trình đại tướng quân uy hiếp có hiệu lực, giương cờ thắng lợi, mã đáo thành công, gia quan tấn tước, từng bước thăng cao."
"Xin mời, xin mời..." Các tân khách nghe xong đều rào rào hưởng ứng, đứng dậy đi tới phía bắc đình, nâng chén lên, thần sắc kính nể, giơ chén về phía Từ Tri phủ tỏ ý chúc mừng. Những lời chúc mừng còn chưa nói xong thì đã nghe thấy bên cửa có những tiếng ầm ầm hỗn tạp, mọi người đều ngạc nhiên nhìn ra, chỉ thấy một đám bảy, tám tên ăn mày đầu bù tóc rối xông vào. Những gia đinh đốn khách muốn ngăn trở thì bị một tên ăn mày cao lớn đẩy một cái, trượt chân ngã xuống hồ sen. Những chiếc lá sen xanh ngắt lay động, đợi đến lúc hắn đứng dậy thì đã có một con ếch ngồi chỗm chệ trên đầu mắt đang nhìn bốn hướng.
Từ Phong Thanh vừa sợ vừa giận: "Làm sao lại có cái lý đó, đám ăn mày này từ đâu đến đây làm loạn hả?"
Chiến sự phương bắc kịch liệt, có một số lưu dân đã đến Quảng Nguyên, Quảng Nguyên là một thành lớn do Quân chấn phát triển lên, tuy không thể dung nạp nhiều cư dân, nhưng vẫn có thể chứa thêm một số lưu dân nữa. Từ Phong Thanh hôm nay mừng thọ, có ý phát cháo cứu tế trong thành, một là thể hiện công đức, hai là tránh lưu dân đến làm loạn, chưa từng nghĩ rằng có người lại dám to gan động trời xông vào phủ hắn.
Mấy tên ăn mày này đã xông vào trung đường, không nói lời nào chạy thẳng vào đại đình ở giữa Từ Phủ, lúc này ở cửa lớn mới xuất hiện lão quan gia của Từ Phủ, bước chân lảo đảo, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong trung đường không khỏi vội vàng luốn cuống.
Mấy tên ăn mày đó xông đến, chiếm chỗ của các tân khách, đầu cũng không ngẩng lên, như lang như hổ vươn tay tới bốc thức ăn nhanh như gió cho lên mồm. Nhìn quần áo họ rách nát, nhuốm đầy bùn đất, trong đó có một người có một bàn tay co quắp giống như móng gà, chỉ còn một tay có thể sử dụng được, nhưng hắn cướp đồ ăn vẫn nhanh hơn người khác.
Quảng Nguyên Thông Phán Trương Thắng Chi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng quát: "Làm gì có cái lý đó, đám ăn mày này từ đâu đến mà dám làm loạn yến tiệc mừng thọ của Tri Phủ đại nhân, người đâu, người đâu, bắt đám ăn mày to gan này lại cho bản quan, ta sẽ trừng trị chúng thật nặng."
Có một tên ăn mày trong đó cúi thấp đầu xuống, cũng không thèm để ý xem bên trong cá trong thịt có xương hay không, chỉ đem thất cả nuốt hết vào mồm, khi nghe thấy Trương Thông Phán ra lệnh như vậy thì hắn liền ôm một bình mĩ tửu, vừa ngẩng đầu lên uống ực ực, một tay vừa tháo cái gói đồ trên vai, vứt xuống trước mặt Trương Thắng Chi.
Túi đồ rơi xuống thì bị mở ra, bên trong lộ ra bên trong hai thứ đồ, một vật giống như sào trúc, mỗi đốt lại quấn một ít lông thú, lúc này nó trông rất bẩn nên không nhìn rõ lông thú đó có màu gì; vật còn lại là một đầu rìu đã gãy mất cán dài màu vàng, trên đầu rìu còn khắc những hoa văn vô cùng tinh xảo.
Trương Thắng Chi sai người cúi đầu xem, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Trương Thông Phán đã nhận ra, hắn nhìn hoa văn tinh xảo trên chiếc đầu rìu không khỏi kinh ngạc, vội vàng cúi người xuống nhặt lên xem thật kĩ. Sau đó lại cầm cây sào trúc ngắn có gắn lông thú lên, lập tức nhận ra, kinh hãi nói: "Đây là Tiết - Việt Khâm Sai?''
"Cái gì?" Từ Tri Phủ nghe thấy vội vàng bước lên phía trước mặt Trương Thông Phán. Hắn cẩn thận xem những vật trong tay Trương Thông Phán. Kinh ngạc quay người về đám ăn mày nói: "Ngươi...ngươi...các ngươi...là ai?"
Hắn nhảy một bước tiến về phía trước, chén rượu trên tay bắn tung toé lên cổ áo. Từ Tri Phủ lại như bừng tỉnh. Hắn nhìn thấy một tên ăn mày đầu tóc rối bù ngồi đối diện đang xé thịt gà, uống mĩ tửu, rồi vứt xương gà xuống, mỡ dính đầy mồm, hắn lấy tay quệt một cái, rồi nhấc hai tay lên vén những sợi tóc dài đang bay phất phơ trước mặt, mập mờ cười nói: "Từ đại nhân, đã lâu không gặp."
"Ngươi...ngươi là ai, ngươi quen bản quan sao?" Từ Phong Thanh nhìn khuôn mặt gầy gò, đầy râu, cáu đầy bụi bẩn, kinh ngạc hỏi.
Người này không để ý đến Từ Tri Phủ, quay sang nói với hai bên: "Mọi người ăn ít một chút, chúng ta đã rất đói, thoắt cái đã ăn no căng thì dạ dày sẽ không chịu nổi đâu."
Trong những người này chỉ có một lão ăn mày thần sắc ung dung một chút, ăn cũng không nhiều lắm, hắn chỉ ăn mấy miếng thịt, uống mấy chén rượu rồi đặt xuống, nghe thấy lời người ăn mày lúc nãy nói thì hơi gật gật đầu. Hắn cũng đang muốn muốn mở mồm nhắc nhở. Lão ăn mày đầu tóc cũng rối bù bẩn thỉu, y phục rách nát như lưới đánh cá.
Tên ăn mày lúc nãy lại thúc giục mấy lần nữa, mấy tên ăn mày còn lại mới tiếc nuối mà buông tay xuống, nhưng hai con mắt đói khát vẫn cứ nhìn chằm chằm vào rượu thịt trên bàn, không chịu rời đi. Người đó cười gượng nói, lại hất tóc lên, đứng dậy chắp tay nói: "Từ đại nhân không nhận ra ta sao? Ta là Đinh Hạo ở Bá Châu...à, ta vốn họ Đinh, nhưng bây giờ đã đổi theo họ mẹ là Dương rồi. Tại hạ Dương Hạo, đã từng gặp đại nhân mấy lần, đại nhân có nhớ tiểu công tử của Trình tướng quân mùa đông năm ngoái bị kẻ xấu bắt đi..."
Từ Phong Thanh "A" lên một tiếng. Chỉ tay vào hắn kinh ngạc nói: "Ngài là Đinh Hạo, không đúng, ngài là Dương Hạo, bản quan biết, bản quan đương nhiên biết, thánh dụ sớm đã ban xuống, hiểu dụ cho các châu các phủ. Bản quan biết chuyện Dương Hạo Dương đại tướng quân phụng thánh dụ đi di dân Bắc Hán về đất tống. Nhưng, ngài...ngài làm sao lại đến đây, lại còn biến thành bộ dạng này?"
"Một lời không thể nói hết được Từ đại nhân ạ, bây giờ cứ trì hoãn mỗi khắc là lại không biết được có bao nhiêu người đang đói chết trên hoang nguyên, thực sự là không thể đợi được nữa. Dương mỗ đã đem Tiết - Việt đến cho đại nhân xem, đại nhân biết ta là Khâm Sai thì càng tốt. Đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện..."
Dương Hạo bước đi, nắm lấy tay từ Phong Thanh đi ra ngoài, Từ Phong Thanh kinh ngạc nói: "Dương Hạo, à không...Dương đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?"
Dương Hạo vừa đi vừa nói: "Đi đến kho lương Quảng Nguyên Phủ!"
Nhưng vị khác trong các bàn tiệc khác nhìn thấy đám ăn mày xông vào chiếm bữa tiệc, ăn uống nhồm nhoàm, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một tên ăn mày trong đó nhảy ra rồi kéo Từ Tri Phủ đi. Trương Thông Phán và mấy quan viên cùng bàn tiệc cũng khong ngăn cản, rồi lại chạy đi theo sau họ, mấy tên ăn mày bẩn thỉu nhìn thấy thế cũng bước theo ra ngoài, đám tân khách không khỏi vừa kinh ngạc vừa hiếu kì, vội vàng bỏ chén rượu xuống chạy theo. Mấy tên đầy tớ nhanh nhẹn chạy vào hậu đường thông báo. Khi Từ phu nhân và Từ tiểu thư cùng đem theo một đám quý phụ vội vã chạy đến trung đình thì chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn, nhưng không một bóng người.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Trên con đường lớn của Quảng Nguyên xuất hiện một kì cảnh mà trăm năm khó thấy, Tri Phủ đại nhân bị bảy, tám tên ăn mày tóc tai bù xù vây quanh đi về phía trước, vừa đi Từ Tri Phủ lại vừa quay đầu thầm thì điều gì đó với một tên ăn mày bên cạnh.
Phía sau bọn họ còn có một người đi sát theo, đó là Thông Phán đại nhân cực kì uy nghiêm, Thông Phán đại nhân tay trái còn cầm một cái đầu rìu, tay phải cầm một cái sào trúc có gắn lông thú, thở hổn hển chạy theo.
Phía sau nữa lại là mấy gia đinh trông cửa Từ Phủ tay cầm thương, cuối cùng là một tốp quan cao, phú thân và học giả uyên thâm mặc những y phục làm từ gấm, trong đó còn có một lão già chạy thở không ra hơi, đổ mồ hôi như tắm, lại vẫn không đuổi kịp lên, nhưng không chịu tụt lại phía sau.
Dân chúng lấy làm kì lạ, quay sang hỏi nhau nhưng vẫn không biết được ngọn ngành, liền chạy theo sau. Kẻ bán hàng đang đẩy xe, phu nhân đang ôm con, lão thái thái đang đi dạo...ngày càng nhiều dân chúng không biết chuyện gia nhập vào dòng người tiến về phái trước.
Dương Tấn Thành Dương Bổ Đầu đang tuần tra thành, thời tiết nóng nực, Dương Bổ Đầu mệt mỏi vô cùng, hắn vừa trốn đến một tiệm trà ngồi uống mấy hớp thì khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vô số dân chúng đang chạy vui vẻ trên đường, làm hắn giật mình đến mức hất cả chén trà lên người tuần bổ trước mặt.
Hắn nhảy xuống, hoảng hốt gọi: "Xảy ra chuyện gì vậy, có phải là lưu dân gây chuyện không?"
Mấy người tuần bổ nhìn nhau không hiểu xảy ra chuyện gì, Dương Tấn Thành vội vàng bảo một người lớn tuổi nhất chạy về nha môn gọi thêm người, mắt thấy dân chúng đông như lũ bão, hắn vô cùng sợ hãi, liền điều động nha dịch, tuần bổ, dân ráng đền nghe lệnh, rồi chạy đến thành thủ tướng quân báo tin, tiếp đó hắn dẫn mấy tuần bổ chạy lên phía trước dân chúng.
Từ Phong Thanh nghe Dương Hạo nói rõ ràng chân tướng sự việc một lần, thở hổn hển kêu khổ nói: "Aiyoo Dương đại nhân, bản quan sớm đã nhận được lệnh dụ của triều đình, tất cả các quan phủ đều muốn tận lực làm việc, ngài là Khâm Sai, lại có cả Tiết - Việt, cũng giống như là Thánh Thượng đang đích thân tới, bản quan nào dám không thuận theo. Nhưng... tồn lương ở Bá Châu phủ quả thực là không có nhiều lắm. Kho trữ quan lương vừa mới được xây dựng xong, còn chưa thể trữ lương thực. Lương thực trong kho lương cũ mấy ngày trước đã được áp tải đến Bắc Hán, lương thực còn lại cũng chỉ đủ dùng cho dân chúng trong nửa tháng nữa thôi, đội xe lương của Bá Châu vẫn còn chưa đến, nếu như đại nhân đem hết lương thực đi, vạn nhất xe lương gặp trục trặc thì thành Quảng Nguyên sẽ bị náo loạn..."
Dương Hạo ngắt lời nói: "Đại nhân, nếu như ngài nhìn thấy cảnh thê lương của đoàn quân di dân thì nhất định sẽ không do dự đem lương ra. Đây là lương cứu mạng, trì hoãn không được, trước tiên hãy xếp lương lên xe để ta mang đi, rồi Từ đại nhân lại nhanh chóng đến các thành trấn gần đây thu mua, hoặc mượn dùng đề phòng lúc Quảng Nguyên nguy cấp."
Từ Phong Thanh cũng không còn cách anò khác, Dương Hạo đã tìm đến tận cửa rồi, hắn không thể đặt mình ngoài cuộc. Nếu như để mặc mấy vạn dân chúng đói chết, ngôn quan học sĩ, Ngự Sử Quan Sát các đạo các lộ có thể không kết tội hắn sao, lúc đó hắn bất luận thế nào cũng không thể thoát được liên can, vì vậy đành phải đau khổ đồng ý.
Nhưng hắn đã nghĩ lại, làm vẻ buồn rầu nói: "Vẫn không được, Dương đại nhân, lương thực cung cấp cho mấy vạn dân thì phải cần bao nhiêu xe? Xe áp tải lương đến Bắc Hán vẫn chưa thấy trở về, bây giờ số xe trong phủ chẳng có mấy chiếc dùng được."
Dương Hạo nghe xong lòng chợt trầm xuống, hắn đột nhiên nhớ tới Diệp gia bán xe mà lần trước khi vừa đến Quảng Nguyên đã từng đi qua, không khỏi vui mừng nói: "Không phải lo nhiều thế, bản quan là Khâm Sai, là người có quyền điều động dân xa dân phu, việc không thể chậm trễ, chúng ta chia làm hai bên, Từ đại nhân đến kho lương điểm quân, lệnh cho người nhanh chóng đóng bao chuẩn bị chuyển đi.
Bản quan cầm Tiết Việt đến Diệp gia mượn xe mượn người."
Hắn vừa xoay người bước đi thì đột nhiên dừng lại: "Không được, những người dân bình thường thì làm sao nhận ra cái gì là Tiết Việt, Từ đại nhân, ta vẫn phải mượn ngài mấy quan viên và binh sĩ để tỏ uy phong mới được. Đúng rồi, ở đây còn có một đạo trưởng..."
Dương Hạo kéo Phù Diêu Tử đến trước mặt, Từ Phong Thanh vừa nhìn đã nhân ra đó rõ ràng là một tên ăn mày áo rách như lưới cá, nào có giống đạo nhân. Dương Hạo nói: "Trong nạn dân đã có dấu vết ôn dịch, cần phải có một số thuốc để trị, thỉnh đại nhân phái người đi theo đạo trưởng này để tìm thuốc, sau đó cùng vận chuyển đến Ngọ Cốc."
Từ Phong Thanh vội vàng quay đầu dặn dò: "Trương Thông Phán, ngài mau chóng đi theo Dương Khâm Sai đến Diệp gia mượn xe, điều động dân dịch dân phu. Mấy người các ngươi cũng đi theo Khâm Sai đại nhân, kẻ nào dám kháng chỉ thì tống luôn vào ngục. Sài Chủ Bộ, ngươi theo vị đạo trưởng này đi tìm thuốc, cần bất kì loại thuốc nào thì các tiệm thuốc to nhỏ đều phải đưa ra không được kháng cự, những loại thuốc đã lấy đi thì ghi lại, bản quan sẽ thỉnh triều đình phát bạc, đến lúc đó sẽ trả."
Trong Từ phủ, người đang nói cười đều là những kẻ giàu có quyền thế, tới tham dự không có một dân đen nào, một lát sau, đủ các loại lễ vật quý báu đều đã bày chật hai bên nhị phòng. Từ Tri Phủ là người có tiền nên làm việc gì cũng dễ, hắn nhìn quan khách rồi cười: "Ai ya ya, Phũng Lão vất vả rồi, vất vả rồi. Aiyaa, Đỗ Cử Nhân, lễ trọng quá, lễ trọng quá. Ai yaaa, Lạc Quan Sát, bây giờ quan gia đang trinh phạt Bắc Hán, đang khổ chiến với Khiết Đan, Từ mỗ chỉ là một văn nhân, không có sức để lên trận giết địch, đành phải chấn thủ hậu phương, chẳng có công lao gì, làm người ăn lộc vua thấy thật là hổ thẹn, buổi mừng thọ nhỏ làm sao lại dám nhận hậu lễ như này?"
Những người đến chúc mừng lại không khỏi phải buông lời khen ngợi, tán dương hắn đã làm yên hậu phương, làm việc đâu ra đấy. Không ngừng cứu vận chuyển cứu trợ chiến sự tiền tuyến. Tuy công danh không hiển, nhưng thực sự có công với đất nước, có công với dân, làm cho Từ Phong Thanh vui vẻ mặt mày hớn hở
Đợi khi khách đã đến gần hết, trong Từ phủ đã bày xong thịnh yến. Những nhân gia trong đại hộ thường rất quy củ, tiền đường là tán tiệc, trung đường là quý binh, hậu đường là nữ khách. Từ Tri Phủ là văn nhân nên bố trí những vật dụng trong phòng đều rất trang nhã, trung đình là một hồ nước lớn, trong hồ có hòn non bộ, cây tử đằng, cây cầu với đình nhỏ. Trong nước là những cây sen xanh mọc thành một mảng, những con cá chép đang bơi lội tung tăng; đưa mắt lên trên nhìn sẽ thấy trong cái tán lá cây sum suê lộ ra một góc hồng lâu của nhà sau, thật là tiên cảnh nhân gian.
Trong hồ không chỉ có một cái đình mà có rất nhiều, được bố trí như hình hoa mai, ở giữa là cái to nhất, trong các đình đều có bày tiệc rượu khoản đãi các cao bằng quý hữu. Mọi người đều đã lần lượt ngồi xuống, chúc Lão Thọ Tinh, rồi giơ những chén rượu lên, rượu đã qua tam tuần nên mặt mọi người đều đã bắt đầu nóng. Phía dưới hiên lại có đàn sáo nhã nhạc, thật là làm cho người ta không cảm thấy cái khổ sở của mùa hè.
Từ Phong Thanh đã nhận mấy chén rượu chúc thọ của người ta, say khướt giơ chén rượu lên, cao giọng nói với các tân khách trong đình: "Chư vị hảo hữu, chư vị hảo hữu, xin nghe Từ mỗ nói."
Tân khách trong các đình cũng dừng chúc rượu nhau, nhìn về phía hắn, Từ Phong Thanh một tay cầm chén, một tay vuốt râu, mỉm cười nói: "Chư vị. Ta phòng ngự ở Quảng Nguyên, để Trình Thế Hùng Trình đại nhân phái nam nhi trên đất Quảng Nguyên này đi theo Thánh giá trinh phạt Bắc Hán, thật cực khổ vất vả. Từ mỗ và Trình tướng quân cùng coi quản Quảng Nguyên, giờ Trình tướng quân đã trinh phạt Bắc Quốc, Từ mỗ lòng rất mong nhớ. Ở đây, Từ mỗ xin đề nghị, chúng ta cùng nâng cốc chúc quan gia đánh bại Khiết Đan, bình phạt Bắc Hán, mở rộng biên cương bờ cõi. Chúc cho Trình đại tướng quân uy hiếp có hiệu lực, giương cờ thắng lợi, mã đáo thành công, gia quan tấn tước, từng bước thăng cao."
"Xin mời, xin mời..." Các tân khách nghe xong đều rào rào hưởng ứng, đứng dậy đi tới phía bắc đình, nâng chén lên, thần sắc kính nể, giơ chén về phía Từ Tri phủ tỏ ý chúc mừng. Những lời chúc mừng còn chưa nói xong thì đã nghe thấy bên cửa có những tiếng ầm ầm hỗn tạp, mọi người đều ngạc nhiên nhìn ra, chỉ thấy một đám bảy, tám tên ăn mày đầu bù tóc rối xông vào. Những gia đinh đốn khách muốn ngăn trở thì bị một tên ăn mày cao lớn đẩy một cái, trượt chân ngã xuống hồ sen. Những chiếc lá sen xanh ngắt lay động, đợi đến lúc hắn đứng dậy thì đã có một con ếch ngồi chỗm chệ trên đầu mắt đang nhìn bốn hướng.
Từ Phong Thanh vừa sợ vừa giận: "Làm sao lại có cái lý đó, đám ăn mày này từ đâu đến đây làm loạn hả?"
Chiến sự phương bắc kịch liệt, có một số lưu dân đã đến Quảng Nguyên, Quảng Nguyên là một thành lớn do Quân chấn phát triển lên, tuy không thể dung nạp nhiều cư dân, nhưng vẫn có thể chứa thêm một số lưu dân nữa. Từ Phong Thanh hôm nay mừng thọ, có ý phát cháo cứu tế trong thành, một là thể hiện công đức, hai là tránh lưu dân đến làm loạn, chưa từng nghĩ rằng có người lại dám to gan động trời xông vào phủ hắn.
Mấy tên ăn mày này đã xông vào trung đường, không nói lời nào chạy thẳng vào đại đình ở giữa Từ Phủ, lúc này ở cửa lớn mới xuất hiện lão quan gia của Từ Phủ, bước chân lảo đảo, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong trung đường không khỏi vội vàng luốn cuống.
Mấy tên ăn mày đó xông đến, chiếm chỗ của các tân khách, đầu cũng không ngẩng lên, như lang như hổ vươn tay tới bốc thức ăn nhanh như gió cho lên mồm. Nhìn quần áo họ rách nát, nhuốm đầy bùn đất, trong đó có một người có một bàn tay co quắp giống như móng gà, chỉ còn một tay có thể sử dụng được, nhưng hắn cướp đồ ăn vẫn nhanh hơn người khác.
Quảng Nguyên Thông Phán Trương Thắng Chi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng quát: "Làm gì có cái lý đó, đám ăn mày này từ đâu đến mà dám làm loạn yến tiệc mừng thọ của Tri Phủ đại nhân, người đâu, người đâu, bắt đám ăn mày to gan này lại cho bản quan, ta sẽ trừng trị chúng thật nặng."
Có một tên ăn mày trong đó cúi thấp đầu xuống, cũng không thèm để ý xem bên trong cá trong thịt có xương hay không, chỉ đem thất cả nuốt hết vào mồm, khi nghe thấy Trương Thông Phán ra lệnh như vậy thì hắn liền ôm một bình mĩ tửu, vừa ngẩng đầu lên uống ực ực, một tay vừa tháo cái gói đồ trên vai, vứt xuống trước mặt Trương Thắng Chi.
Túi đồ rơi xuống thì bị mở ra, bên trong lộ ra bên trong hai thứ đồ, một vật giống như sào trúc, mỗi đốt lại quấn một ít lông thú, lúc này nó trông rất bẩn nên không nhìn rõ lông thú đó có màu gì; vật còn lại là một đầu rìu đã gãy mất cán dài màu vàng, trên đầu rìu còn khắc những hoa văn vô cùng tinh xảo.
Trương Thắng Chi sai người cúi đầu xem, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Trương Thông Phán đã nhận ra, hắn nhìn hoa văn tinh xảo trên chiếc đầu rìu không khỏi kinh ngạc, vội vàng cúi người xuống nhặt lên xem thật kĩ. Sau đó lại cầm cây sào trúc ngắn có gắn lông thú lên, lập tức nhận ra, kinh hãi nói: "Đây là Tiết - Việt Khâm Sai?''
"Cái gì?" Từ Tri Phủ nghe thấy vội vàng bước lên phía trước mặt Trương Thông Phán. Hắn cẩn thận xem những vật trong tay Trương Thông Phán. Kinh ngạc quay người về đám ăn mày nói: "Ngươi...ngươi...các ngươi...là ai?"
Hắn nhảy một bước tiến về phía trước, chén rượu trên tay bắn tung toé lên cổ áo. Từ Tri Phủ lại như bừng tỉnh. Hắn nhìn thấy một tên ăn mày đầu tóc rối bù ngồi đối diện đang xé thịt gà, uống mĩ tửu, rồi vứt xương gà xuống, mỡ dính đầy mồm, hắn lấy tay quệt một cái, rồi nhấc hai tay lên vén những sợi tóc dài đang bay phất phơ trước mặt, mập mờ cười nói: "Từ đại nhân, đã lâu không gặp."
"Ngươi...ngươi là ai, ngươi quen bản quan sao?" Từ Phong Thanh nhìn khuôn mặt gầy gò, đầy râu, cáu đầy bụi bẩn, kinh ngạc hỏi.
Người này không để ý đến Từ Tri Phủ, quay sang nói với hai bên: "Mọi người ăn ít một chút, chúng ta đã rất đói, thoắt cái đã ăn no căng thì dạ dày sẽ không chịu nổi đâu."
Trong những người này chỉ có một lão ăn mày thần sắc ung dung một chút, ăn cũng không nhiều lắm, hắn chỉ ăn mấy miếng thịt, uống mấy chén rượu rồi đặt xuống, nghe thấy lời người ăn mày lúc nãy nói thì hơi gật gật đầu. Hắn cũng đang muốn muốn mở mồm nhắc nhở. Lão ăn mày đầu tóc cũng rối bù bẩn thỉu, y phục rách nát như lưới đánh cá.
Tên ăn mày lúc nãy lại thúc giục mấy lần nữa, mấy tên ăn mày còn lại mới tiếc nuối mà buông tay xuống, nhưng hai con mắt đói khát vẫn cứ nhìn chằm chằm vào rượu thịt trên bàn, không chịu rời đi. Người đó cười gượng nói, lại hất tóc lên, đứng dậy chắp tay nói: "Từ đại nhân không nhận ra ta sao? Ta là Đinh Hạo ở Bá Châu...à, ta vốn họ Đinh, nhưng bây giờ đã đổi theo họ mẹ là Dương rồi. Tại hạ Dương Hạo, đã từng gặp đại nhân mấy lần, đại nhân có nhớ tiểu công tử của Trình tướng quân mùa đông năm ngoái bị kẻ xấu bắt đi..."
Từ Phong Thanh "A" lên một tiếng. Chỉ tay vào hắn kinh ngạc nói: "Ngài là Đinh Hạo, không đúng, ngài là Dương Hạo, bản quan biết, bản quan đương nhiên biết, thánh dụ sớm đã ban xuống, hiểu dụ cho các châu các phủ. Bản quan biết chuyện Dương Hạo Dương đại tướng quân phụng thánh dụ đi di dân Bắc Hán về đất tống. Nhưng, ngài...ngài làm sao lại đến đây, lại còn biến thành bộ dạng này?"
"Một lời không thể nói hết được Từ đại nhân ạ, bây giờ cứ trì hoãn mỗi khắc là lại không biết được có bao nhiêu người đang đói chết trên hoang nguyên, thực sự là không thể đợi được nữa. Dương mỗ đã đem Tiết - Việt đến cho đại nhân xem, đại nhân biết ta là Khâm Sai thì càng tốt. Đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện..."
Dương Hạo bước đi, nắm lấy tay từ Phong Thanh đi ra ngoài, Từ Phong Thanh kinh ngạc nói: "Dương Hạo, à không...Dương đại nhân, chúng ta đi đâu vậy?"
Dương Hạo vừa đi vừa nói: "Đi đến kho lương Quảng Nguyên Phủ!"
Nhưng vị khác trong các bàn tiệc khác nhìn thấy đám ăn mày xông vào chiếm bữa tiệc, ăn uống nhồm nhoàm, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một tên ăn mày trong đó nhảy ra rồi kéo Từ Tri Phủ đi. Trương Thông Phán và mấy quan viên cùng bàn tiệc cũng khong ngăn cản, rồi lại chạy đi theo sau họ, mấy tên ăn mày bẩn thỉu nhìn thấy thế cũng bước theo ra ngoài, đám tân khách không khỏi vừa kinh ngạc vừa hiếu kì, vội vàng bỏ chén rượu xuống chạy theo. Mấy tên đầy tớ nhanh nhẹn chạy vào hậu đường thông báo. Khi Từ phu nhân và Từ tiểu thư cùng đem theo một đám quý phụ vội vã chạy đến trung đình thì chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn, nhưng không một bóng người.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Trên con đường lớn của Quảng Nguyên xuất hiện một kì cảnh mà trăm năm khó thấy, Tri Phủ đại nhân bị bảy, tám tên ăn mày tóc tai bù xù vây quanh đi về phía trước, vừa đi Từ Tri Phủ lại vừa quay đầu thầm thì điều gì đó với một tên ăn mày bên cạnh.
Phía sau bọn họ còn có một người đi sát theo, đó là Thông Phán đại nhân cực kì uy nghiêm, Thông Phán đại nhân tay trái còn cầm một cái đầu rìu, tay phải cầm một cái sào trúc có gắn lông thú, thở hổn hển chạy theo.
Phía sau nữa lại là mấy gia đinh trông cửa Từ Phủ tay cầm thương, cuối cùng là một tốp quan cao, phú thân và học giả uyên thâm mặc những y phục làm từ gấm, trong đó còn có một lão già chạy thở không ra hơi, đổ mồ hôi như tắm, lại vẫn không đuổi kịp lên, nhưng không chịu tụt lại phía sau.
Dân chúng lấy làm kì lạ, quay sang hỏi nhau nhưng vẫn không biết được ngọn ngành, liền chạy theo sau. Kẻ bán hàng đang đẩy xe, phu nhân đang ôm con, lão thái thái đang đi dạo...ngày càng nhiều dân chúng không biết chuyện gia nhập vào dòng người tiến về phái trước.
Dương Tấn Thành Dương Bổ Đầu đang tuần tra thành, thời tiết nóng nực, Dương Bổ Đầu mệt mỏi vô cùng, hắn vừa trốn đến một tiệm trà ngồi uống mấy hớp thì khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vô số dân chúng đang chạy vui vẻ trên đường, làm hắn giật mình đến mức hất cả chén trà lên người tuần bổ trước mặt.
Hắn nhảy xuống, hoảng hốt gọi: "Xảy ra chuyện gì vậy, có phải là lưu dân gây chuyện không?"
Mấy người tuần bổ nhìn nhau không hiểu xảy ra chuyện gì, Dương Tấn Thành vội vàng bảo một người lớn tuổi nhất chạy về nha môn gọi thêm người, mắt thấy dân chúng đông như lũ bão, hắn vô cùng sợ hãi, liền điều động nha dịch, tuần bổ, dân ráng đền nghe lệnh, rồi chạy đến thành thủ tướng quân báo tin, tiếp đó hắn dẫn mấy tuần bổ chạy lên phía trước dân chúng.
Từ Phong Thanh nghe Dương Hạo nói rõ ràng chân tướng sự việc một lần, thở hổn hển kêu khổ nói: "Aiyoo Dương đại nhân, bản quan sớm đã nhận được lệnh dụ của triều đình, tất cả các quan phủ đều muốn tận lực làm việc, ngài là Khâm Sai, lại có cả Tiết - Việt, cũng giống như là Thánh Thượng đang đích thân tới, bản quan nào dám không thuận theo. Nhưng... tồn lương ở Bá Châu phủ quả thực là không có nhiều lắm. Kho trữ quan lương vừa mới được xây dựng xong, còn chưa thể trữ lương thực. Lương thực trong kho lương cũ mấy ngày trước đã được áp tải đến Bắc Hán, lương thực còn lại cũng chỉ đủ dùng cho dân chúng trong nửa tháng nữa thôi, đội xe lương của Bá Châu vẫn còn chưa đến, nếu như đại nhân đem hết lương thực đi, vạn nhất xe lương gặp trục trặc thì thành Quảng Nguyên sẽ bị náo loạn..."
Dương Hạo ngắt lời nói: "Đại nhân, nếu như ngài nhìn thấy cảnh thê lương của đoàn quân di dân thì nhất định sẽ không do dự đem lương ra. Đây là lương cứu mạng, trì hoãn không được, trước tiên hãy xếp lương lên xe để ta mang đi, rồi Từ đại nhân lại nhanh chóng đến các thành trấn gần đây thu mua, hoặc mượn dùng đề phòng lúc Quảng Nguyên nguy cấp."
Từ Phong Thanh cũng không còn cách anò khác, Dương Hạo đã tìm đến tận cửa rồi, hắn không thể đặt mình ngoài cuộc. Nếu như để mặc mấy vạn dân chúng đói chết, ngôn quan học sĩ, Ngự Sử Quan Sát các đạo các lộ có thể không kết tội hắn sao, lúc đó hắn bất luận thế nào cũng không thể thoát được liên can, vì vậy đành phải đau khổ đồng ý.
Nhưng hắn đã nghĩ lại, làm vẻ buồn rầu nói: "Vẫn không được, Dương đại nhân, lương thực cung cấp cho mấy vạn dân thì phải cần bao nhiêu xe? Xe áp tải lương đến Bắc Hán vẫn chưa thấy trở về, bây giờ số xe trong phủ chẳng có mấy chiếc dùng được."
Dương Hạo nghe xong lòng chợt trầm xuống, hắn đột nhiên nhớ tới Diệp gia bán xe mà lần trước khi vừa đến Quảng Nguyên đã từng đi qua, không khỏi vui mừng nói: "Không phải lo nhiều thế, bản quan là Khâm Sai, là người có quyền điều động dân xa dân phu, việc không thể chậm trễ, chúng ta chia làm hai bên, Từ đại nhân đến kho lương điểm quân, lệnh cho người nhanh chóng đóng bao chuẩn bị chuyển đi.
Bản quan cầm Tiết Việt đến Diệp gia mượn xe mượn người."
Hắn vừa xoay người bước đi thì đột nhiên dừng lại: "Không được, những người dân bình thường thì làm sao nhận ra cái gì là Tiết Việt, Từ đại nhân, ta vẫn phải mượn ngài mấy quan viên và binh sĩ để tỏ uy phong mới được. Đúng rồi, ở đây còn có một đạo trưởng..."
Dương Hạo kéo Phù Diêu Tử đến trước mặt, Từ Phong Thanh vừa nhìn đã nhân ra đó rõ ràng là một tên ăn mày áo rách như lưới cá, nào có giống đạo nhân. Dương Hạo nói: "Trong nạn dân đã có dấu vết ôn dịch, cần phải có một số thuốc để trị, thỉnh đại nhân phái người đi theo đạo trưởng này để tìm thuốc, sau đó cùng vận chuyển đến Ngọ Cốc."
Từ Phong Thanh vội vàng quay đầu dặn dò: "Trương Thông Phán, ngài mau chóng đi theo Dương Khâm Sai đến Diệp gia mượn xe, điều động dân dịch dân phu. Mấy người các ngươi cũng đi theo Khâm Sai đại nhân, kẻ nào dám kháng chỉ thì tống luôn vào ngục. Sài Chủ Bộ, ngươi theo vị đạo trưởng này đi tìm thuốc, cần bất kì loại thuốc nào thì các tiệm thuốc to nhỏ đều phải đưa ra không được kháng cự, những loại thuốc đã lấy đi thì ghi lại, bản quan sẽ thỉnh triều đình phát bạc, đến lúc đó sẽ trả."
Danh sách chương