Mơ hồ tỉnh lại, Mục Dã có cảm giác cậu đã có một giấc ngủ thật sâu, thật lâu. Từ sau vụ việc xảy ra ở Đức, cậu chưa bao giờ có một giấc ngủ yên ổn, trầm sâu như thế. Cảnh vật thu vào trong tầm mặt cậu lúc này hoàn toàn xa lạ. Mục Dã thử chuyển động đầu, đây là đâu? Trong phòng, cửa sổ rộng lớn được rèm che phủ kéo dài từ trên cao xuống tận mặt đất, chỉ có lớp ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ phát ra. Mục Dã muốn ngồi dậy, nhưng cậu vừa mới động một cái, phần dạ dày đã truyền đến một trận đau buốt tê tái. Đè chặt lên đó, Mục Dã cuộn tròn cả người lại, thống khổ chịu đựng đau đớn lan trải khắp người.
Kẹt kẹt, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, có người đi đến. Đau đớn trong người đã biến toàn bộ không gian trước mắt Mục Dã thành một màu đen, cậu cơ bản không còn tâm tư để ý người bước vào là ai, huống hồ, cậu cũng đã đoán được. Có người lên giường, đỡ cậu dậy, theo bản năng, Mục Dã muốn lùi lại, nhưng lại bị đối phương ôm trọn vào trong lồng ngực.
Nằm trọn trong lòng đối phương, Mục Dã xác định chính xác được người đến. Giờ khắc này, Mục Dã chỉ còn biết cam chịu. Nếu cứ đau mãi cho đến chết chưa hẳn là một chuyện không tốt, cậu có thể vĩnh viễn thoát khỏi cái người mà cậu không tài nào hiểu được nổi này. Một bàn tay to lớn đặt lên phần dạ dày của cậu, nhẹ nhàng ấn xuống. Trong mắt Mục Dã bỗng hiện lên kinh ngạc, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, chẳng lẽ không phải người kia? Vừa ngẩng đầu lên, lam quang trong mắt đối phương liền đập vào hai mắt cậu, khiến cho các dây thân kinh trong đầu cậu lại căng ra. Ánh mắt kia vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, lạnh như băng, khiến người nhìn vào không tự chủ được mà run lên. Đau đớn khiến cho Mục Dã bất dắc dĩ phải nhắm mắt lại, quên đi, người này muốn làm gì thì làm. Cậu không phản kháng, cũng không có biện pháp phản kháng, dù sao lúc này mạng sống của cậu cũng ở trong tay người kia.
Suy yếu tựa vào trong lòng Bố Nhĩ Thác, Mục Dã để cho thần trí mình được thoải mái. Nhưng mỗi lúc cậu lại phát hiện thấy phần dạ dày được đối phương ấn lên không còn đau đớn như lúc trước nữa. Không khỏi thở hắt ra một cái, đối phương vẫn luôn im lặng, Mục Dã cũng không có tâm tình nói gì cả. Bàn tay vốn đang đặt trên phần dạ dày của cậu xoa ấn đột nhiên dừng lại rồi di chuyển lên trán cậu. Lúc này, Mục Dã mới nhớ lại khi trước cậu đã bị sốt, sau đó đau bụng dữ dội, hình như Trọng Ni đã đưa cậu tới viện nữa. Mở mắt nhìn lại nơi cậu đang ở, Mục Dã tự giễu giương giương khóe miệng, xem ra cậu lại bị người này mang đi rồi.
Bài xích cùng kháng cự của Mục Dã tất cả đều được thu lại trong mắt Bố Nhĩ Thác. Lúc này đây, anh không có phẫn nộ như trước, cũng không dùng thủ đoạn để áp chế cậu, buộc cậu phải thuần phục anh nữa. Trái tim của anh lúc này thực bình tĩnh, sau khi suy nghĩ thông mọi việc, anh sẽ không bởi vì thái độ của Mục Dã mà nổi giận. Hiện tại Mục Dã còn đang sốt, cho nên Bố Nhĩ Thác đặt cậu nằm trở lại giường, sau đó anh lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn lông, và đắp lên người cậu, anh lại còn tém hai bên chăn vào người cậu, dùng chăn bọc tròn quanh người cậu, rồi ôm cậu lên đi ra ngoài.
Mục Dã không hỏi bất cứ một câu nào, cho dù Bố Nhĩ Thác làm gì cũng đều không phải ý tốt, dù sao mục đích của người này cũng không có gì khác ngoài việc kia. Ra khỏi phòng ngủ, Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục Dã chầm chậm từng bước đi xuống dưới lầu. Mục Dã không hề tỏ ra kháng cự với hành động của anh, cũng như nhìn ngắm ngôi nhà. Mặc kệ ngôi nhà có xa hoa, lộng lẫy đến đâu, đối với Mục Dã mà nói chẳng khác gì nhà giam cả. Bố Nhĩ Thác ôm Mục Dã vào một gian phòng sáng ngời thoáng rộng ở tầng dưới. Bởi vì còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên Mục Dã không khỏi phải nheo mặt lại.
Cậu không quan tâm Bố Nhĩ Thác dẫn cậu đến đâu, thế nhưng tại một khắc nhìn thấy quang cảnh nơi này, trái tim cậu bắt đầu chấn động. Đúng vậy, chính là quang cảnh nơi đây. Khung cửa sổ cơ hồ chiếm cả một bức tường, đem cảnh vật bên ngoài hiện lên không sót một thứ gì trước mắt Mục Dã.
Kia là… núi tuyết sao? Mục Dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngọn núi màu trắng phía xa xa kia không phải là núi tuyết sao? Phía dưới ngọn núi có một con sông lớn, hai bên sông cây cối xanh um, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy mấy con chim lao ra từ tán cây chao liệng mấy vòng trên mặt nước xanh xanh. Bầu trời, thật trong xanh, tựa hồ chỉ cần đưa tay là chạm tới; vài đám mây trôi lặng lẽ trên đỉnh núi kia, cứ như chỉ cần một luồng gió nhẹ phất qua thôi, đám vây kia liền va phải sườn núi. Mục Dã nhìn cảnh tượng trước mắt như người mất hồn, hình như cậu đang ở một ngọn núi khác, chỉ có thế cậu mới có thể tinh tường nhìn được vạn vật ở nơi kia.
Miệng chén thủy tinh chạm vào môi cậu, Mục Dã vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh tượng mê lòng người nên không để ý tới mà theo bản năng hé miệng ra, một dòng chất lỏng ấm áp được rót vào miệng cậu, trong nháy mắt, cậu đã hoàn hồn. Khi phát hiện ra bản thân được người khác mớm nước cho mà không hay biết, Mục Dã lập tức bị sặc vì “kinh hách quá độ”.
“Khụ khụ khụ khụ…”
Nước trong miệng cậu vương đầy trên áo đối phương. Lại một lần nữa ngoài dự đoán của Mục Dã, đối phương căn bản không quản trên người mình bị dính nước mà vẫn bình tĩnh vỗ nhẹ sau lưng cậu. Một lúc sau khi Mục Dã bớt ho khan, đối phương lại đặt chén nước tới bên miệng của cậu.
Mục Dã giờ phút này hoàn toàn choáng váng. Đây là Bố Nhĩ Thác Ngả Đặc sao? Là cái người lãnh khốc vô tình chính miệng nói với cậu rằng cậu chỉ là công cụ tiết dụng đó sao? Người này muốn làm gì đây? Phản ứng đầu tiên của Mục Dã là hoài nghi.
Không phải là không nhìn thấy sự phòng bị từ trong mắt của Mục Dã, nhưng vẻ mặt Bố Nhĩ Thác vẫn không hề thay đổi, anh mở miệng nói: “Uống hết nước đi.”
Mục Dã cuối cùng cũng đã khống chế được tinh thần của mình, cậu tự nói với bản thân phải thật bình tĩnh. Rút một bàn tay từ trong thảm ra, Mục Dã diện vô biểu tình nói: “Để tự tôi uống, cám ơn.”
Bố Nhĩ Thác không đưa chén nước cho Mục Dã, mà anh kéo bàn tay của cậu trở vào, rồi cố chấp đặt chén nước bên miệng cậu, nói: “Uống.”
Liếc nhìn Bố Nhĩ Thác một cái, Mục Dã chỉ thoáng lo lắng một chút rồi cũng hé miệng ra. Từ sau khi cậu bị uy hiếp, cậu đã lên sẵn mọi kế hoạch tốt xấu nhất có thể xảy ra, nhưng với tình huống trước mặt này lại không nằm trong đống bát nháo cậu từng nghĩ tới. Mục Dã cố gắng trấn định bản thân trước hành động đầy kỳ quái của Bố Nhĩ Thác, cậu thật sự không hiểu trong đầu người này đang toan tính cái gì nữa.
Cho Mục Dã uống hết chén nước, Bố Nhĩ Thác đặt chén không sang một bên, rối ấn một cái nút nào đó trên sofa. Không đầy một phút sau, trong phòng đã xuất hiện thêm một người nữa, trong tay người mới đến còn có cả một cái hòm nhỏ. Được sự đồng ý, người mới tới đi đến trước mặt Mục Dã, Mục Dã cười lạnh trong lòng, người này lại nghĩ ra trò quỷ gì để khuất phục mình đây?
Bô Nhĩ Thác vẫn ôm lấy Mục Dã, kéo một bên tay áo của Mục Dã lên, hướng người mới đến gật đầu. Người kia mở cái hòm nhỏ mang theo bên người ra, bên trong hòm có rất nhiều dụng cụ y tế. Nhìn thấy đối phương giơ lên một cái ống tiêm, Mục Dã đột nhiên vùng vẫy: “Mấy người định làm gì tôi!?”
Một tay Bố Nhĩ Thác đặt lên trán Mục Dã, bỗng dưng Mục Dã cảm thấy khí lực trong người nháy mắt biến mất toàn bộ, cậu vô lực ngã gục vào trong lòng Bố Nhĩ Thác. Trong lòng chợt nổi lên một nỗi bi ai, Mục Dã nhắm chặt hai mắt lại. Cậu cảm nhận được rõ ràng mũi kim tiêm lạnh lẽo đâm vào trong da thịt, rồi dòng máu lưu chuyển trong người bị kim tiêm hút ra. Một lần nữa, cậu lại tự hỏi bản thân, vì sao lại gặp phải người này, tại sao, tại sao?
Mũi kim tiêm rất nhanh được rút ra, đối phương hướng Bố Nhĩ Thác chào một câu rồi xách đồ nghề rời đi. Bố Nhĩ Thác hạ tay áo Mục Dã xuống, lại đắp chăn cẩn thân cho cậu rồi mới mở miệng nói: “Em bị bệnh. Người vừa rồi là bác sĩ giỏi nhất trong gia tộc.”
Kẹt kẹt, tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, có người đi đến. Đau đớn trong người đã biến toàn bộ không gian trước mắt Mục Dã thành một màu đen, cậu cơ bản không còn tâm tư để ý người bước vào là ai, huống hồ, cậu cũng đã đoán được. Có người lên giường, đỡ cậu dậy, theo bản năng, Mục Dã muốn lùi lại, nhưng lại bị đối phương ôm trọn vào trong lồng ngực.
Nằm trọn trong lòng đối phương, Mục Dã xác định chính xác được người đến. Giờ khắc này, Mục Dã chỉ còn biết cam chịu. Nếu cứ đau mãi cho đến chết chưa hẳn là một chuyện không tốt, cậu có thể vĩnh viễn thoát khỏi cái người mà cậu không tài nào hiểu được nổi này. Một bàn tay to lớn đặt lên phần dạ dày của cậu, nhẹ nhàng ấn xuống. Trong mắt Mục Dã bỗng hiện lên kinh ngạc, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, chẳng lẽ không phải người kia? Vừa ngẩng đầu lên, lam quang trong mắt đối phương liền đập vào hai mắt cậu, khiến cho các dây thân kinh trong đầu cậu lại căng ra. Ánh mắt kia vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, lạnh như băng, khiến người nhìn vào không tự chủ được mà run lên. Đau đớn khiến cho Mục Dã bất dắc dĩ phải nhắm mắt lại, quên đi, người này muốn làm gì thì làm. Cậu không phản kháng, cũng không có biện pháp phản kháng, dù sao lúc này mạng sống của cậu cũng ở trong tay người kia.
Suy yếu tựa vào trong lòng Bố Nhĩ Thác, Mục Dã để cho thần trí mình được thoải mái. Nhưng mỗi lúc cậu lại phát hiện thấy phần dạ dày được đối phương ấn lên không còn đau đớn như lúc trước nữa. Không khỏi thở hắt ra một cái, đối phương vẫn luôn im lặng, Mục Dã cũng không có tâm tình nói gì cả. Bàn tay vốn đang đặt trên phần dạ dày của cậu xoa ấn đột nhiên dừng lại rồi di chuyển lên trán cậu. Lúc này, Mục Dã mới nhớ lại khi trước cậu đã bị sốt, sau đó đau bụng dữ dội, hình như Trọng Ni đã đưa cậu tới viện nữa. Mở mắt nhìn lại nơi cậu đang ở, Mục Dã tự giễu giương giương khóe miệng, xem ra cậu lại bị người này mang đi rồi.
Bài xích cùng kháng cự của Mục Dã tất cả đều được thu lại trong mắt Bố Nhĩ Thác. Lúc này đây, anh không có phẫn nộ như trước, cũng không dùng thủ đoạn để áp chế cậu, buộc cậu phải thuần phục anh nữa. Trái tim của anh lúc này thực bình tĩnh, sau khi suy nghĩ thông mọi việc, anh sẽ không bởi vì thái độ của Mục Dã mà nổi giận. Hiện tại Mục Dã còn đang sốt, cho nên Bố Nhĩ Thác đặt cậu nằm trở lại giường, sau đó anh lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn lông, và đắp lên người cậu, anh lại còn tém hai bên chăn vào người cậu, dùng chăn bọc tròn quanh người cậu, rồi ôm cậu lên đi ra ngoài.
Mục Dã không hỏi bất cứ một câu nào, cho dù Bố Nhĩ Thác làm gì cũng đều không phải ý tốt, dù sao mục đích của người này cũng không có gì khác ngoài việc kia. Ra khỏi phòng ngủ, Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục Dã chầm chậm từng bước đi xuống dưới lầu. Mục Dã không hề tỏ ra kháng cự với hành động của anh, cũng như nhìn ngắm ngôi nhà. Mặc kệ ngôi nhà có xa hoa, lộng lẫy đến đâu, đối với Mục Dã mà nói chẳng khác gì nhà giam cả. Bố Nhĩ Thác ôm Mục Dã vào một gian phòng sáng ngời thoáng rộng ở tầng dưới. Bởi vì còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng nên Mục Dã không khỏi phải nheo mặt lại.
Cậu không quan tâm Bố Nhĩ Thác dẫn cậu đến đâu, thế nhưng tại một khắc nhìn thấy quang cảnh nơi này, trái tim cậu bắt đầu chấn động. Đúng vậy, chính là quang cảnh nơi đây. Khung cửa sổ cơ hồ chiếm cả một bức tường, đem cảnh vật bên ngoài hiện lên không sót một thứ gì trước mắt Mục Dã.
Kia là… núi tuyết sao? Mục Dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngọn núi màu trắng phía xa xa kia không phải là núi tuyết sao? Phía dưới ngọn núi có một con sông lớn, hai bên sông cây cối xanh um, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy mấy con chim lao ra từ tán cây chao liệng mấy vòng trên mặt nước xanh xanh. Bầu trời, thật trong xanh, tựa hồ chỉ cần đưa tay là chạm tới; vài đám mây trôi lặng lẽ trên đỉnh núi kia, cứ như chỉ cần một luồng gió nhẹ phất qua thôi, đám vây kia liền va phải sườn núi. Mục Dã nhìn cảnh tượng trước mắt như người mất hồn, hình như cậu đang ở một ngọn núi khác, chỉ có thế cậu mới có thể tinh tường nhìn được vạn vật ở nơi kia.
Miệng chén thủy tinh chạm vào môi cậu, Mục Dã vẫn còn đang chìm đắm trong cảnh tượng mê lòng người nên không để ý tới mà theo bản năng hé miệng ra, một dòng chất lỏng ấm áp được rót vào miệng cậu, trong nháy mắt, cậu đã hoàn hồn. Khi phát hiện ra bản thân được người khác mớm nước cho mà không hay biết, Mục Dã lập tức bị sặc vì “kinh hách quá độ”.
“Khụ khụ khụ khụ…”
Nước trong miệng cậu vương đầy trên áo đối phương. Lại một lần nữa ngoài dự đoán của Mục Dã, đối phương căn bản không quản trên người mình bị dính nước mà vẫn bình tĩnh vỗ nhẹ sau lưng cậu. Một lúc sau khi Mục Dã bớt ho khan, đối phương lại đặt chén nước tới bên miệng của cậu.
Mục Dã giờ phút này hoàn toàn choáng váng. Đây là Bố Nhĩ Thác Ngả Đặc sao? Là cái người lãnh khốc vô tình chính miệng nói với cậu rằng cậu chỉ là công cụ tiết dụng đó sao? Người này muốn làm gì đây? Phản ứng đầu tiên của Mục Dã là hoài nghi.
Không phải là không nhìn thấy sự phòng bị từ trong mắt của Mục Dã, nhưng vẻ mặt Bố Nhĩ Thác vẫn không hề thay đổi, anh mở miệng nói: “Uống hết nước đi.”
Mục Dã cuối cùng cũng đã khống chế được tinh thần của mình, cậu tự nói với bản thân phải thật bình tĩnh. Rút một bàn tay từ trong thảm ra, Mục Dã diện vô biểu tình nói: “Để tự tôi uống, cám ơn.”
Bố Nhĩ Thác không đưa chén nước cho Mục Dã, mà anh kéo bàn tay của cậu trở vào, rồi cố chấp đặt chén nước bên miệng cậu, nói: “Uống.”
Liếc nhìn Bố Nhĩ Thác một cái, Mục Dã chỉ thoáng lo lắng một chút rồi cũng hé miệng ra. Từ sau khi cậu bị uy hiếp, cậu đã lên sẵn mọi kế hoạch tốt xấu nhất có thể xảy ra, nhưng với tình huống trước mặt này lại không nằm trong đống bát nháo cậu từng nghĩ tới. Mục Dã cố gắng trấn định bản thân trước hành động đầy kỳ quái của Bố Nhĩ Thác, cậu thật sự không hiểu trong đầu người này đang toan tính cái gì nữa.
Cho Mục Dã uống hết chén nước, Bố Nhĩ Thác đặt chén không sang một bên, rối ấn một cái nút nào đó trên sofa. Không đầy một phút sau, trong phòng đã xuất hiện thêm một người nữa, trong tay người mới đến còn có cả một cái hòm nhỏ. Được sự đồng ý, người mới tới đi đến trước mặt Mục Dã, Mục Dã cười lạnh trong lòng, người này lại nghĩ ra trò quỷ gì để khuất phục mình đây?
Bô Nhĩ Thác vẫn ôm lấy Mục Dã, kéo một bên tay áo của Mục Dã lên, hướng người mới đến gật đầu. Người kia mở cái hòm nhỏ mang theo bên người ra, bên trong hòm có rất nhiều dụng cụ y tế. Nhìn thấy đối phương giơ lên một cái ống tiêm, Mục Dã đột nhiên vùng vẫy: “Mấy người định làm gì tôi!?”
Một tay Bố Nhĩ Thác đặt lên trán Mục Dã, bỗng dưng Mục Dã cảm thấy khí lực trong người nháy mắt biến mất toàn bộ, cậu vô lực ngã gục vào trong lòng Bố Nhĩ Thác. Trong lòng chợt nổi lên một nỗi bi ai, Mục Dã nhắm chặt hai mắt lại. Cậu cảm nhận được rõ ràng mũi kim tiêm lạnh lẽo đâm vào trong da thịt, rồi dòng máu lưu chuyển trong người bị kim tiêm hút ra. Một lần nữa, cậu lại tự hỏi bản thân, vì sao lại gặp phải người này, tại sao, tại sao?
Mũi kim tiêm rất nhanh được rút ra, đối phương hướng Bố Nhĩ Thác chào một câu rồi xách đồ nghề rời đi. Bố Nhĩ Thác hạ tay áo Mục Dã xuống, lại đắp chăn cẩn thân cho cậu rồi mới mở miệng nói: “Em bị bệnh. Người vừa rồi là bác sĩ giỏi nhất trong gia tộc.”
Danh sách chương