Chủ nhân không có cách nào chống cự lại được mỗi khi người hầu làm nũng đồng thời cũng không thể kháng cự lại yêu ngữ không chút che dấu của người hầu, Bố Nhĩ Thác cũng vậy, anh ôm một cái bao trọn cả Mục Dã, cũng không để ý đến nơi này là phòng bếp hay mấy đứa con có thể xuất hiện bất cứ lúc nào mà hung hăng cướp đi hơi thở của cậu, sau đó xuống cổ và xương quai xanh, anh ương ngạnh lưu lại ấn ký độc chiếm của mình.

Trước khi bọn nhỏ trở về, Mục Dã thật vất vả lắm mới làm dịu đi dục vọng của Bố Nhĩ Thác, tạm thời dùng mỹ thực của mình để thỏa mãn anh. Đến giờ cơm tối, đứa con lớn Forio mới từ trong phòng bước ra. Forio mỗi sáng đều theo thầy giáo mà cha đã sắp xếp học tập bồi dưỡng thêm kiến thức, chiều đến lại cùng thầy học cách tu luyện, bây giờ bé mới trong giai đoạn sơ cấp, tính tình có điểm trầm ổn hơn Oces, tuy nhiên chưa có biểu hiện vô tình lãnh mạc gì.

Bố Nhĩ Thác không bao giờ ngồi nói chuyện với bọn nhỏ, ở bên Mục Dã, trong mắt anh chỉ có cậu mà thôi. Forio và Oces lâu dần cũng thành thói quen đối với người cha lạnh lùng này, Forio cũng biết rằng, trong tương lai, sẽ có ngày bé trở nên lãnh mạc như cha bây giờ. Mà Oces cũng rõ một ngày nào đó, bé vào anh trai sẽ giống như cha và chú Cam Y, đây là định mệnh của tộc nhân Miêu Linh Tộc, không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận.

Khác hẳn khi ở cùng với cha, Forio và Oces luôn cùng ba nói đủ thứ chuyện, không dám nhìn sang cha, trên bàn cơm, không khí vô cùng hòa hợp. Hai người con trai thỏa mãn ăn đồ ba nấu, Mục Dã điềm đạm vừa nhìn ba người ăn, vừa gắp từng miếng thức ăn bỏ vào miệng. Trẻ con Miêu Linh Tộc từ khi sinh ra đã có bản năng độc lập hơn trẻ con nhân loại, bọn nó sẽ tự động rời đi khi Mục Dã không còn quan tâm tới vấn đề ăn uống của bọn chúng. Đương nhiên, trong những gia đình kiểu này, mọi người tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khóc nháo nhặng xị, bởi vì bọn nhỏ biết rằng cho dù không khóc loạn thì cha vẫn có thể ném chúng ra ngoài bất cứ lúc nào. Bất cứ người nào cũng không được làm Mục Dã phiền lòng, kẻ cả con ruột cũng vậy.

“Oces, ba và cha chúc con sinh nhật vui vẻ.” Mục Dã giơ cốc nước ép hoa quả lên.

“Cám ơn ba, cám ơn cha.” Oces cũng giơ cốc nước ép hoa quả lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ vui sướng, không để ý tới việc cha không cùng bé nâng cốc.

Forio cũng cầm lấy cốc nước ép của mình chạm nhẹ vào cốc nước của em mình: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn anh. Anh, buổi tối anh chơi với em được không? Hôm nay là sinh nhật em mà.”

“Được.”

“A! Cám ơn anh nha!”

Mỉm cười nhìn hai bé con, Mục Dã hướng nam nhân bên cạnh nâng cốc lên, nam nhân chủ động cùng cậu chạm cốc, hai người nhìn nhau say đắm uống một ngụm. Đương nhiên trong ly của Bố Nhĩ Thác là rượu vang.

Sau đó bọn nhỏ không dám nói chuyện quấy rầy ba và cha đang tình mặn ý nồng nữa, hai bé còn chưa muốn bị cha ném ra ngoài đâu, việc đó không phải chưa xảy ra nha.

Mục Dã không cùng bọn nhỏ nói chuyện nữa mà để chúng chuyên tâm ăn cơm. Thức ăn trên bàn rất phong phú, ngọt có, chua có, mặn không ít mà cay cũng không thiếu, Mục Dã vươn đũa tới đĩa cua rang muối ớt, sau đó lại hơi dừng một chút, rồi chuyển qua đĩa không phải đồ cay bên cạnh. Mặc dù đã mấy chục năm trôi qua, Mục Dã vẫn theo thói quen tránh dùng những đồ ăn có hại cho dạ dày. Từng hành động nhỏ của Mục Dã đều được thu lại trong mắt Bố Nhĩ Thác, song anh không hề nói câu gì mà chỉ bình thản ăn cơm rồi lại nhấp một ngụm rượu vang.

Chớ nghĩ rằng Forio và Oces là hai đứa nhóc mà cho rằng bao tử của chúng bé, trên thực tế, hai bé còn có thể ăn nhiều hơn cả Mục Dã mấy lần liền, một bàn đồ ăn đầy ắp nhoáng cái đã nằm yên vị trong bụng hai bé và Bố Nhĩ Thác. Mặc dù Mục Dã đã sớm ăn no, nhưng cậu vẫn ngồi yên ở bàn ăn cùng Bố Nhĩ Thác dùng bữa. Chờ Bố Nhĩ Thác buông đũa rồi lấy khăn lau miệng xong xuôi, lúc này Mục Dã mới cầm lấy tay Bố Nhĩ Thác kéo anh đi tản bộ.

“Ba, con với anh đi vào phòng chơi ạ.”

“Đi đi, anh con ngày mai còn phải đi học, nhớ để anh con đi ngủ sớm.”

“Con biết rồi.”

Hai đứa bé dẫn nhau vào trong phòng chơi, còn Mục Dã và Bố Nhĩ Thác thì cùng nhau đi bộ trong hoa viên, sau lần bệnh nặng mấy chục năm trước, chỉ cần thời tiết đẹp, Bố Nhĩ Thác luôn cùng cậu đi tản bộ. Mặc dù đã từng bị gián đoạn trong suốt bốn mươi năm, nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn không hề quên, ngược lại còn rất kiên trì.

Buổi tối, sau khi cùng Bố Nhĩ Thác ngâm mình trong bồn tắm, Mục Dã thoải mái nằm trong lòng anh đọc sách, Bố Nhĩ Thác một tay xoa nhẹ lên bụng cậu, một tay cầm lấy tập tài liệu quanh năm không hết xem xét. Một lúc sau, Mục Dã cảm thấy kỳ quái, cúi nhìn bàn tay trên bụng cậu, sao cả tối này Bố Nhĩ Thác vẫn luôn xoa chỗ dạ dày của cậu nhỉ? Bình thường khi hai người nằm cạnh nhau, Bố Nhĩ Thác vẫn luôn đặt tay ở hông cậu mà, còn lúc cậu mang thai sẽ xoa cả bụng cho cậu, như thế nào đêm nay lại chỉ xoa ở phần dạ dày.

“Bố Nhĩ?” Ngẩng đầu lên, Mục Dã cầm lấy bàn tay của Bố Nhĩ Thác đang đặt lên trên bụng cậu, ánh mắt cậu như muốn hỏi có chuyện gì? Bố Nhĩ Thác buông tập tài liệu trong tay xuống, sớm cùng Mục Dã hai người như một, anh tự nhiên hiểu được nghi hoặc của cậu, anh lạnh lùng hỏi: “Không thoải mái sao?”

Gì cơ? “Không có, em rất khỏe mà.” Mục Dã càng cảm thấy không hợp lý, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bố Nhĩ Thác đơn giản trả lời: “Em không ăn cua.”

Bấy giờ Mục Dã mới vỡ lẽ, là cậu đã khiến cho Bố Nhĩ Thác hiểu lầm. Mỉm cười nhìn Bố nhĩ Thác, Mục Dã giải thích: “Em không sao hết. Kỳ thật em cũng biết dạ dày của mình đã tốt rồi, nhưng do thói quen nên em vẫn tránh đụng đồ ăn có hại cho dạ dày. Chẳng may có vấn đề gì lại khiến anh phải lo lắng.”

“Sẽ không.”

Mục Dã biết câu ‘sẽ không’ của anh là chỉ bệnh dạ dày của cậu sẽ không tái phát nữa. Đem sách đặt trở lại tủ cạnh đầu giường, Mục Dã cầm lấy bàn tay to khỏe của Bố Nhĩ Thác, cảm thán nói: “Nếu em không gặp được anh thì… em đã chết rồi.”

Hàn quang trong mắt Bố Nhĩ Thác hiện lên, anh nâng đầu Mục Dã lên, rồi cúi xuống hung hăng hôn lên môi cậu, anh không thích nghe Mục Dã nói đến cái từ kia. Cánh môi bị chà đạp đến phát đau, song Mục Dã không đẩy Bố Nhĩ Thác ra mà còn vòng hai tay ôm lấy cổ ảnh để đối phương có thể hôn cậu được sâu hơn. Cậu không biết rằng, việc cậu bị ung thư dạ dày lần trước vẫn luôn là cái gai nhổ mãi không ra trong lòng Bố Nhĩ Thác, cho dù đã qua rất nhiều năm, Bố Nhĩ Thác vĩnh viễn không thể dứt bỏ được suy nghĩ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện