Mục Dã suy yếu đến mức không thể xuống giường được, bây giờ cậu cơ hồ có thể thấy được thần chết đang đứng sẵn dưới chân giường nhìn cậu. Cho dù là vậy, nhưng cậu vẫn không hề hỏi qua Bố Nhĩ Thác có thể chữa khỏi cho cậu được hay không, lúc cậu tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy vẫn chính là Bố Nhĩ Thác. Hôm nay, ngay từ lúc cậu vừa mới nửa tỉnh nửa mơ thức dậy, Bố Nhĩ Thác đã cho cậu uống ly nước màu xanh cổ quái kia rồi ôm cậu ra khỏi phòng ngủ. Hai tay đã trở nên sưng phù, khóe miệng nhợt nhạt mang theo nụ cười, Mục Dã nằm trọn trong vòng tay của Bố Nhĩ Thác, mấy ngày nay cậu vẫn phải ở trong phòng ngủ mà uống thuốc, khiến cậu vô cùng nhung nhớ ngoại cảnh xinh đẹp ngoài kia.
Nhìn vào đôi chân bị bọc kín trong chăn, Mục Dã nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ ôm cậu ra phòng khách, nào ngờ đâu vừa xuống lầu, Bố Nhĩ Thác lập tức hướng cửa chính đi tới. Trong mắt Mục Dã lộ vẻ ngạc nhiên, liếm liếm môi, nhưng cậu không hề hỏi câu nào. Hiện tại, cậu đã giao phó hoàn toàn bản thân vào tay người này, người này muốn mang cậu đi nơi nào cũng được, hơn nữa, phong cảnh bên ngoài hẳn là sẽ rất đẹp. So với đại môn ở các tòa thành thì cửa chính này còn cao lớn hơn, cánh cửa từ từ mở ra, đến đây lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội được tận mắt nhìn thấy. Trong phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng, phong cảnh mê người bên ngoài đều thu hết vào mắt Mục Dã. Ngày hôm nay, chim chóc dường như nhiều hơn, âm thanh líu lo tựa hồ như bên tai.
Đại môn đã mở ra toàn bộ, Mục Dã nhịn không được mà hô nhỏ lên một tiếng. Xa xa là một tầng sương mù mờ ảo, trời cao cây xanh, là chốn tiên cảnh giữa nhân gian. Trước cửa có một dải bậc thang dài, Mục Dã tự nhiên có ý nghĩ cậu sinh ra ảo giác. Cậu tưởng tượng cậu là Quốc vương của vương quốc thần kỳ kia, chỉ cần cậu đặt chân vào trong cung điện, hai bên sẽ là hai hàng duyệt binh đứng thẳng nghênh đón cậu. Có khác một điều, thân thể của Quốc vương vương quốc này không tốt nên được người ôm tiến vào chứ không phải tự mình đi vào mà thôi. Mấy chú chim trắng chao liệng trên đầu cậu, người nọ vẫn ôm chặt cậu trong long, trầm ổn tiếp tục tiến về phía trước, khi đến bậc thang cuối cùng, Mục Dã quay đầu nhìn lại phía sau, một lần nữa cậu lại phải kinh hô một tiếng. Phía sau cung điện là một vách đá dựng thẳng đứng, hình như phía trên đỉnh vách đá còn có cả một tòa cung điện nữa.
“Bố Nhĩ… Thác… nơi này, là nơi nào?” Mục Dã ngẩng đầu hỏi.
BốNhĩ Thác cúi đầu nhìn cậu một cái, ngữ điệu vẫn băng lãnh mười phần: “Một trong những sản nghiệp của gia tộc.”
Mục Dã cười hai tiếng, tựa như hai người bạn thân cùng nhau nói chuyện, cậu rất bất mãn nói: “Anh cứ nói quá… sản nghiệp thế này… trên thế giới có mấy người… có thể có… chứ?”
Bất chợt, trong lòng cậu lại không hề có oán khí. Thời gian cậu bị bệnh nặng như vậy, người này luôn một mực ở bên cạnh chăm sóc cậu không rời, cho dù là giả tạo hay là gì đi chăng nữa, bấy nhiêu cũng đủ để bồi thường những tổn hại mà anh đã gây ra cho cậu. Đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ra một điều, cậu có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu sợ hãi. Cậu sợ cảm giác phải ở một mình, lẻ loi đi đến phút cuối cuộc đời.
Lần đầu tiên chủ động cầm tay Bố Nhĩ Thác, Mục Dã mỉm cười với đối phương: “Bố Nhĩ… Thác…cám ơn…”
Con ngươi màu xanh co hẹp lại: “Gọi là BốNhĩ.” Anh phát hiện ra, anh thực sự rất thích cậu gọi anh là ‘BốNhĩ’. BốNhĩ, cái cách gọi này nghe cũng không tồi.
Lí nhí trong miệng, Mục Dã vừa cười vừa nói: “BốNhĩ.”
Ôm thật chặt lấy Mục Dã, cản trở gió lạnh từ xung quanh thổi tới, lam nhãn ánh lên bao nỗi lòng của anh lúc này. Anh trầm giọng nói: “Trị liệu sẽ rất đau, em phải cố gắng nhé.”
Biểu tình trên mặt Mục Dã nháy mắt đông cứng lại, cái gì? Trị liệu ư? “Mục, em hãy nói em sẽ cố gắng đi.”
Mục Dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn BốNhĩ Thác, không hề có phản ứng. Cậu vốn nghĩ những thứ nước khó uống kia chính là cái gọi là trị liệu cơ, không lẽ cậu đã lầm?
“Mục.”
Hơi thở có chút rối loạn, Mục Dã cắn cắn miệng: “Hôm nay… là chính thức… bắt đầu ư?”
“Đúng vậy.”
Nhịp tim chậm lại một nhịp, bàn tay Bố Nhĩ Thác siết chặt lấy người cậu, cảm giác đau đớn kéo gọi thần trí của cậu trở về. Mục Dã dùng sức cầm tay Bố Nhĩ Thác, cậu chậm rãi gật đầu: “Tôi sẽ… cố gắng.”
Nhận được câu trả lời thích đáng, Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục Dã nhảy lên một vách đá, gió bên tai vù vù thổi, tốc độ lúc này so với trước kia chậm hơn rất nhiều. Bố Nhĩ Thác xoay người một cái, một vách núi đã hiện ngay trước mặt Mục Dã. Tròn mắt nhìn cảnh vật, Mục Dã tự bảo bản thân phải bình tĩnh mà không hề hay biết cậu đang đan tay nắm chặt lấy tay Bố Nhĩ Thác. Phía sau cánh rừng tự nhiên phát ra mấy tiếng sột soạt, Bố Nhĩ Thác ôm chặt cậu tựa như nói rằng cậu không cần phải sợ. Tốc độ giảm dần rồi ngừng hẳn lại, vách núi ban nãy đã không còn thấy đâu nữa, rừng cây cũng không thấy bóng dáng, ngay đến tiếng chim ríu rít cũng nghe không đến, trừ hắc ám ra cũng chỉ là hắc ám, mà cậu thì vẫn luôn ôm chặt Bố Nhĩ Thác như vậy.
“Bố Nhĩ Thác?”
“Bố Nhĩ.” Anh lạnh lùng nhắc nhở.
Nuốt khẩn trương vào lòng, Mục Dã không khỏi dán sát vào người Bố Nhĩ Thác, “Đây là… nơi nào? Sao tôi lại… không nhìn… thấy gì cả?”
“Đây là nơi trị liệu cho em.”
Bố Nhĩ Thác đơn giản trả lời một câu, không hề nói thêm nơi đây kỳ thật chính là thánh địa của gia tộc Tát La Cách, căn nhà trên vách núi kia bất quá chỉ là bài trí che mắt người ngoài, nơi này mới là nơi trọng yếu nhất. Trong lúc trị liệu tuyệt đối không thể bị bất cứ người nào, việc gì quấy rầy, nơi này vô cùng thích hợp, hơn nữa anh cũng rất cần tối như thế để còn làm một vài việc khác. Ôm chặt Mục Dã đi sâu vào trong, hai mắt Bố Nhĩ Thác hoàn toàn không bị bóng tối cản trở. Còn Mục Dã, cho dù cậu có cố mở to mắt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể nhìn tới bất kể một cái gì ngoài một màu đen rộng lớn. Không biết đi được bao lâu, trong không khí đâu đó phảng phất một mùi hương thanh thanh ngọt ngọt, hình như còn có cả tiếng nước.
Mục Dã cảm nhận thấy cậu được Bố Nhĩ Thác đặt lên mặt đất, cậu sờ soạng xung quanh, dưới thân có vẻ như một tảng đá, nhưng không biết tại sao lại rất nóng. Rất nhanh theo đó, có người đã cởi bỏ y phục trên người cậu, Mục Dã khẩn trương đè lại tay của đối phương. Bố Nhĩ Thác không giải thích vì sao phải cởi y phục của cậu, anh kéo tay Mục Dã qua một bên, rồi chỉ hai ba giây đã cởi sạch đồ của cậu. Lúc sau Bố Nhĩ Thác lại ôm Mục Dã lên, lúc này đây Mục Dã mới phát hiện ra đối phương cũng giống như cậu, hai người đều trong trạng thái trần như nhộng.
“Mục, nói em sẽ cố gắng.” Bố Nhĩ Thác một lần nữa lại đưa ra yêu cầu.
Như vậy hẳn là sẽ rất đau, nếu không người này sẽ không lặp đi lặp lại câu nói đó hai lần liền. Mục Dã dùng sức gật đầu, nói cho Bố Nhĩ Thác nghe đồng thời cũng là nói với bản thân, “Tôi sẽ, cố gắng, nhật định sẽ cố.”
Bố Nhĩ Thác nắm chặt hai tay Mục Dã, anh đi về phía trước hai bước, Mục Dã rõ ràng nghe thấy tiếng nước. Thân thể hai người đi dần xuống, chỉ chốc lát sau Mục Dã liền biết được phán đoán của cậu lúc rồi không sai, bọn cậu đang đi vào một cái ao, cũng có thể nói là ôn tuyền, bởi vì nước ở đây rất ấm. Đi tới nơi sâu nhất trong ao, Bố Nhĩ Thác từ từ ngồi xuống, cả người Mục Dã vừa vặn ngập trong nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu để cậu có thể hít thở.
Bố Nhĩ Thác gập người lại, hai chân nâng lên, hai tay vòng quanh người Mục Dã, cả người Mục Dã nằm trọn trong ngực anh. Trong bóng tối, một kết giới màu đen bao lấy hai người, anh nhẹ giọng nói bên tai Mục Dã một câu: “Cố nhịn.”
Mục Dã còn chưa hiểu phải nhịn cái gì thì đột nhiên một cảm giác đau đớn như muốn xé toác người cậu ra lao đến xâm nhập vào cơ thể. Mục Dã chỉ kiên trì được tầm 0.01 giây đã hét lớn lên: “A!!!!!!”
Đau, đó là cảm giác duy nhất lúc này của cậu. Cái đau này lớn gấp mấy nghìn lần so với lúc đau bụng trước đây của cậu. Cả người được bao trong vòng tay của đối phương, khí lực muốn trốn thoát khỏi nơi đây đều bị đau đớn kia mang đi hết, ngay cả khí lực để cậu cắn lưỡi tự sát cũng không còn. Nước xung quanh không còn ấm nữa mà nóng lên như nham thạch bao lấy người cậu. Mục Dã kêu lên từng tiếng thảm thiết, nhưng lại thủy chung không hề khẩn cầu hay van xin Bố Nhĩ Thác giết cậu, mỗi khi thấy cậu như sắp nhịn không nổi, Bố Nhĩ Thác đều ghé vào tai cậu nói: “Mục, hãy cố nhịn.”
Cậu nhớ rõ, cậu đã đáp ứng sẽ cố nhịn, nhưng mà rất đau, cậu chịu không nổi, chịu không nổi nữa…
“Mục, nhịn xuống đi.”
“A a a ——!!”
“Mục, nhịn xuống đi.”
“A a a —— Bố Nhĩ… Bố Nhĩ…”
Nhìn vào đôi chân bị bọc kín trong chăn, Mục Dã nghĩ Bố Nhĩ Thác sẽ ôm cậu ra phòng khách, nào ngờ đâu vừa xuống lầu, Bố Nhĩ Thác lập tức hướng cửa chính đi tới. Trong mắt Mục Dã lộ vẻ ngạc nhiên, liếm liếm môi, nhưng cậu không hề hỏi câu nào. Hiện tại, cậu đã giao phó hoàn toàn bản thân vào tay người này, người này muốn mang cậu đi nơi nào cũng được, hơn nữa, phong cảnh bên ngoài hẳn là sẽ rất đẹp. So với đại môn ở các tòa thành thì cửa chính này còn cao lớn hơn, cánh cửa từ từ mở ra, đến đây lâu như thế, đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội được tận mắt nhìn thấy. Trong phòng đột nhiên tràn ngập ánh sáng, phong cảnh mê người bên ngoài đều thu hết vào mắt Mục Dã. Ngày hôm nay, chim chóc dường như nhiều hơn, âm thanh líu lo tựa hồ như bên tai.
Đại môn đã mở ra toàn bộ, Mục Dã nhịn không được mà hô nhỏ lên một tiếng. Xa xa là một tầng sương mù mờ ảo, trời cao cây xanh, là chốn tiên cảnh giữa nhân gian. Trước cửa có một dải bậc thang dài, Mục Dã tự nhiên có ý nghĩ cậu sinh ra ảo giác. Cậu tưởng tượng cậu là Quốc vương của vương quốc thần kỳ kia, chỉ cần cậu đặt chân vào trong cung điện, hai bên sẽ là hai hàng duyệt binh đứng thẳng nghênh đón cậu. Có khác một điều, thân thể của Quốc vương vương quốc này không tốt nên được người ôm tiến vào chứ không phải tự mình đi vào mà thôi. Mấy chú chim trắng chao liệng trên đầu cậu, người nọ vẫn ôm chặt cậu trong long, trầm ổn tiếp tục tiến về phía trước, khi đến bậc thang cuối cùng, Mục Dã quay đầu nhìn lại phía sau, một lần nữa cậu lại phải kinh hô một tiếng. Phía sau cung điện là một vách đá dựng thẳng đứng, hình như phía trên đỉnh vách đá còn có cả một tòa cung điện nữa.
“Bố Nhĩ… Thác… nơi này, là nơi nào?” Mục Dã ngẩng đầu hỏi.
BốNhĩ Thác cúi đầu nhìn cậu một cái, ngữ điệu vẫn băng lãnh mười phần: “Một trong những sản nghiệp của gia tộc.”
Mục Dã cười hai tiếng, tựa như hai người bạn thân cùng nhau nói chuyện, cậu rất bất mãn nói: “Anh cứ nói quá… sản nghiệp thế này… trên thế giới có mấy người… có thể có… chứ?”
Bất chợt, trong lòng cậu lại không hề có oán khí. Thời gian cậu bị bệnh nặng như vậy, người này luôn một mực ở bên cạnh chăm sóc cậu không rời, cho dù là giả tạo hay là gì đi chăng nữa, bấy nhiêu cũng đủ để bồi thường những tổn hại mà anh đã gây ra cho cậu. Đến giờ phút này, cậu mới phát hiện ra một điều, cậu có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu sợ hãi. Cậu sợ cảm giác phải ở một mình, lẻ loi đi đến phút cuối cuộc đời.
Lần đầu tiên chủ động cầm tay Bố Nhĩ Thác, Mục Dã mỉm cười với đối phương: “Bố Nhĩ… Thác…cám ơn…”
Con ngươi màu xanh co hẹp lại: “Gọi là BốNhĩ.” Anh phát hiện ra, anh thực sự rất thích cậu gọi anh là ‘BốNhĩ’. BốNhĩ, cái cách gọi này nghe cũng không tồi.
Lí nhí trong miệng, Mục Dã vừa cười vừa nói: “BốNhĩ.”
Ôm thật chặt lấy Mục Dã, cản trở gió lạnh từ xung quanh thổi tới, lam nhãn ánh lên bao nỗi lòng của anh lúc này. Anh trầm giọng nói: “Trị liệu sẽ rất đau, em phải cố gắng nhé.”
Biểu tình trên mặt Mục Dã nháy mắt đông cứng lại, cái gì? Trị liệu ư? “Mục, em hãy nói em sẽ cố gắng đi.”
Mục Dã ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn BốNhĩ Thác, không hề có phản ứng. Cậu vốn nghĩ những thứ nước khó uống kia chính là cái gọi là trị liệu cơ, không lẽ cậu đã lầm?
“Mục.”
Hơi thở có chút rối loạn, Mục Dã cắn cắn miệng: “Hôm nay… là chính thức… bắt đầu ư?”
“Đúng vậy.”
Nhịp tim chậm lại một nhịp, bàn tay Bố Nhĩ Thác siết chặt lấy người cậu, cảm giác đau đớn kéo gọi thần trí của cậu trở về. Mục Dã dùng sức cầm tay Bố Nhĩ Thác, cậu chậm rãi gật đầu: “Tôi sẽ… cố gắng.”
Nhận được câu trả lời thích đáng, Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục Dã nhảy lên một vách đá, gió bên tai vù vù thổi, tốc độ lúc này so với trước kia chậm hơn rất nhiều. Bố Nhĩ Thác xoay người một cái, một vách núi đã hiện ngay trước mặt Mục Dã. Tròn mắt nhìn cảnh vật, Mục Dã tự bảo bản thân phải bình tĩnh mà không hề hay biết cậu đang đan tay nắm chặt lấy tay Bố Nhĩ Thác. Phía sau cánh rừng tự nhiên phát ra mấy tiếng sột soạt, Bố Nhĩ Thác ôm chặt cậu tựa như nói rằng cậu không cần phải sợ. Tốc độ giảm dần rồi ngừng hẳn lại, vách núi ban nãy đã không còn thấy đâu nữa, rừng cây cũng không thấy bóng dáng, ngay đến tiếng chim ríu rít cũng nghe không đến, trừ hắc ám ra cũng chỉ là hắc ám, mà cậu thì vẫn luôn ôm chặt Bố Nhĩ Thác như vậy.
“Bố Nhĩ Thác?”
“Bố Nhĩ.” Anh lạnh lùng nhắc nhở.
Nuốt khẩn trương vào lòng, Mục Dã không khỏi dán sát vào người Bố Nhĩ Thác, “Đây là… nơi nào? Sao tôi lại… không nhìn… thấy gì cả?”
“Đây là nơi trị liệu cho em.”
Bố Nhĩ Thác đơn giản trả lời một câu, không hề nói thêm nơi đây kỳ thật chính là thánh địa của gia tộc Tát La Cách, căn nhà trên vách núi kia bất quá chỉ là bài trí che mắt người ngoài, nơi này mới là nơi trọng yếu nhất. Trong lúc trị liệu tuyệt đối không thể bị bất cứ người nào, việc gì quấy rầy, nơi này vô cùng thích hợp, hơn nữa anh cũng rất cần tối như thế để còn làm một vài việc khác. Ôm chặt Mục Dã đi sâu vào trong, hai mắt Bố Nhĩ Thác hoàn toàn không bị bóng tối cản trở. Còn Mục Dã, cho dù cậu có cố mở to mắt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể nhìn tới bất kể một cái gì ngoài một màu đen rộng lớn. Không biết đi được bao lâu, trong không khí đâu đó phảng phất một mùi hương thanh thanh ngọt ngọt, hình như còn có cả tiếng nước.
Mục Dã cảm nhận thấy cậu được Bố Nhĩ Thác đặt lên mặt đất, cậu sờ soạng xung quanh, dưới thân có vẻ như một tảng đá, nhưng không biết tại sao lại rất nóng. Rất nhanh theo đó, có người đã cởi bỏ y phục trên người cậu, Mục Dã khẩn trương đè lại tay của đối phương. Bố Nhĩ Thác không giải thích vì sao phải cởi y phục của cậu, anh kéo tay Mục Dã qua một bên, rồi chỉ hai ba giây đã cởi sạch đồ của cậu. Lúc sau Bố Nhĩ Thác lại ôm Mục Dã lên, lúc này đây Mục Dã mới phát hiện ra đối phương cũng giống như cậu, hai người đều trong trạng thái trần như nhộng.
“Mục, nói em sẽ cố gắng.” Bố Nhĩ Thác một lần nữa lại đưa ra yêu cầu.
Như vậy hẳn là sẽ rất đau, nếu không người này sẽ không lặp đi lặp lại câu nói đó hai lần liền. Mục Dã dùng sức gật đầu, nói cho Bố Nhĩ Thác nghe đồng thời cũng là nói với bản thân, “Tôi sẽ, cố gắng, nhật định sẽ cố.”
Bố Nhĩ Thác nắm chặt hai tay Mục Dã, anh đi về phía trước hai bước, Mục Dã rõ ràng nghe thấy tiếng nước. Thân thể hai người đi dần xuống, chỉ chốc lát sau Mục Dã liền biết được phán đoán của cậu lúc rồi không sai, bọn cậu đang đi vào một cái ao, cũng có thể nói là ôn tuyền, bởi vì nước ở đây rất ấm. Đi tới nơi sâu nhất trong ao, Bố Nhĩ Thác từ từ ngồi xuống, cả người Mục Dã vừa vặn ngập trong nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu để cậu có thể hít thở.
Bố Nhĩ Thác gập người lại, hai chân nâng lên, hai tay vòng quanh người Mục Dã, cả người Mục Dã nằm trọn trong ngực anh. Trong bóng tối, một kết giới màu đen bao lấy hai người, anh nhẹ giọng nói bên tai Mục Dã một câu: “Cố nhịn.”
Mục Dã còn chưa hiểu phải nhịn cái gì thì đột nhiên một cảm giác đau đớn như muốn xé toác người cậu ra lao đến xâm nhập vào cơ thể. Mục Dã chỉ kiên trì được tầm 0.01 giây đã hét lớn lên: “A!!!!!!”
Đau, đó là cảm giác duy nhất lúc này của cậu. Cái đau này lớn gấp mấy nghìn lần so với lúc đau bụng trước đây của cậu. Cả người được bao trong vòng tay của đối phương, khí lực muốn trốn thoát khỏi nơi đây đều bị đau đớn kia mang đi hết, ngay cả khí lực để cậu cắn lưỡi tự sát cũng không còn. Nước xung quanh không còn ấm nữa mà nóng lên như nham thạch bao lấy người cậu. Mục Dã kêu lên từng tiếng thảm thiết, nhưng lại thủy chung không hề khẩn cầu hay van xin Bố Nhĩ Thác giết cậu, mỗi khi thấy cậu như sắp nhịn không nổi, Bố Nhĩ Thác đều ghé vào tai cậu nói: “Mục, hãy cố nhịn.”
Cậu nhớ rõ, cậu đã đáp ứng sẽ cố nhịn, nhưng mà rất đau, cậu chịu không nổi, chịu không nổi nữa…
“Mục, nhịn xuống đi.”
“A a a ——!!”
“Mục, nhịn xuống đi.”
“A a a —— Bố Nhĩ… Bố Nhĩ…”
Danh sách chương