Thì ra không phải là người hầu của Lai Văn Lợi, Cam Y hướng đối phương lên tiếng chào hỏi. Lai Văn Lợi cùng người bạn nói mấy câu xong liền kéo Cam Y đi tới bàn của Khổng Thu và Mục dã. Nhìn thấy hai người, hắn nhỏ giọng nói: “Em nghe mẹ nói các anh đang mang thai?”

Hai người gật gật đầu, cam Y nhỏ giọng nói thêm: “Bọn anh đều mang thai cùng một ngày đó.”

“Ô, thật hay quá! Em sắp lên làm chú và bác rồi!” Lai Văn Lợi thực tâm vui mừng cười.

Khổng Thu nhìn nhìn người ngồi đằng xa kia, cười hỏi: “Đó là người hầu của anh hả?”

Trên mặt Lai Văn Lợi hiện lên một nét ủ rũ, lắc đầu: “Không phải, anh còn chưa tìm được người đó.”

Khổng Thu biết mình lại chạm đến nỗi đau của Lai Văn Lợi, lập tức cậu ngượng ngùng nói: “Anh chớ nên buồn phiền, anh nhất định sẽ tìm được người kia mà.”

Lai Văn Lợi ngồi xuống thở dài: “Anh đã đi tìm hơn hai mươi năm nay rồi, có lẽ người đó không ở xã hội nhân loại, hoặc cũng có thể người đó không tồn tại trên thế giới này. Gần đây, nhiều lúc anh đã muốn từ bỏ.”

“Đừng, nói không chừng người đó đang ở một nơi nào đó chờ anh thì sao.” Khổng Thu vội vàng nói.

Mục Dã cùng nói theo: “Cứ thoải mái một chút, có lẽ một ngày kia, chỉ cần một cái quay đầu, em liền nhìn thấy người đó cũng không biết chừng. Anh và Bố Nhĩ gặp nhau cũng chỉ là do ngẫu nhiên thôi, nếu không phải vừa lúc anh ấy ở Đức, có lẽ bọn anh đã bỏ lỡ nhau rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, em và Blue cũng chỉ do tình cờ gặp nhau. Ngày đó em còn uống rất nhiều rượu nữa, thiếu chút nữa đã bỏ qua anh ấy.”

“Anh gặp được Tiểu Đông cũng thế. Nếu không phải anh sợ nóng quá mà đi mở cửa sổ ra cho thoáng, hơn nữa còn với nhãn lực nhanh nhạy, có khi anh đã không phát hiện ra Tiểu Đông, đừng nản chí mà.”

Được ba người cổ vũ tinh thần, Lai Văn Lợi thở ra một hơi, gật gật đầu, khôi phục lại vẻ vui cười: “Được, em sẽ tiếp tục tìm kiếm, cám ơn mọi người.”

Cam Y hỏi tiếp: “Giờ em đang ở New York hả?”

“À, đại ca để em đến kiểm tra đánh giá toàn bộ cửa hàng cấp cao ở vùng Bắc Mỹ, tìm hiểu thị trường để tìm đường tắt tăng thêm nhiều lợi nhuận, em ở lại New York khoảng bốn tháng. Các anh thì sao, vẫn ở New York hả?”

Khổng Thu gật đầu: “Em ở lại New York cho đến trước khi sinh, Blue nói thời gian sinh em bé phải trở về tộc.”

“Anh và Cam Y chắc cũng vậy.” Mục Dã nói: “Hiện tại trước mắt bọn anh ở tạm nhà của Khổng Thu.”

“Hả, Đề Cổ đồng ý sao?” Lai Văn Lợi líu lưỡi.

Mục Dã giải thích cho Lai Văn Lợi một chút nguyên nhân, sau khi nghe xong, Lai Văn lợi chỉ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi mà nhìn bụng ba người mấy lượt.

Nói nói mấy câu, Cam Y nhắc nhở: “Em mau trở lại đi, đừng để bạn của em phải chờ lâu.”

Lai Văn Lợi vội nói: “Nếu các anh đã ăn xong rồi thì chớ vội rời đi, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lát nữa em sẽ đích thân tiễn các anh lên xe.”

“Được, bọn anh không vội, em cứ ăn từ từ.”

“Vâng.”

Sau khi Lai Văn Lợi trở lại bàn ăn của mình, Khổng Thu mới thở dài một tiếng: “Cầu mong ông trời phù hộ để tứ ca mau chóng tìm được người hầu của anh ấy.”

“Đúng vậy.” Mục Dã cũng thở dài một tiếng.

Cam Y bất đắc dĩ nói: “Đây vốn là hiện trạng của Miêu Linh Tộc mà.”

Sau khi Lai Văn Lợi và người bạn dùng điểm tâm xong, mấy người Khổng Thu cũng đã ăn no nê. Lai Văn Lợi đi ra quầy thanh toán, tính tiền luôn cho cả bàn của ba người, dưới con mắt khó hiểu của người bạn, Lai Văn lợi khẩn trương hộ tống ba ông bầu rời quán ăn. Trên mặt đất đã tích được một lớp tuyết dày, Lai Văn Lợi để ba người đứng yên một chỗ, đầu tiên hắn đỡ lấy Mục Dã dìu lên xe, tiếp theo đỡ lấy Cam Y với cái bụng đồng dạng như Mục Dã lên tiếp, cuối cùng là đến lượt Khổng Thu. Khổng Thu cười nói: “Em không sao.”

“Không được, bây giờ mọi người cần phải thật thật cẩn thận.” Lai Văn Lợi đỡ lấy Khổng Thu chậm rãi hướng tới chỗ ô tô.

“A! Túi của tôi.” Một tiếng kêu mang theo sợ hãi đột nhiên truyền đến, tiếp theo là thanh âm một vật nặng rơi xuống đất. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước khi bị ai đó tông vào, Lai Văn Lợi một tay bảo vệ Khổng Thu, lấy tốc độ cực nhanh lui lại phía sau hai bước, một nam tử quấn khăn che kín mặt rất nhanh liền chạy tới. Nếu không phải Lai Văn Lợi phản ứng mau lẹ, nam tử kia tuyệt đối sẽ đâm phải Khổng Thu.

“Có cướp!” Tâm tình Khổng Thu còn chưa vững lại thì đã nhìn thấy cách đó không xa có một người đang từ mặt đất đứng dậy hô hoán.

Lái xe nhanh chóng đuổi theo tên kia, Cam Y và Mục Dã cũng đã xuống xe, tên cướp thì đang chạy bạt mạng phía trước không hiểu sao tự nhiên hai chân bị quấn vào nhau, cước bộ lảo đảo ngã ụp xuống đất. Khi tên cướp đang gian nan đứng dậy, thì bàn chân của người lái xe vừa lúc đã đặt trên lưng gã.

“Cảnh sát, có cảnh sát sao? Mau đến giúp tôi với.” Người bị cướp vẫn còn đang té lăn trên mặt đất, hai tay của người đó sờ soạng chung quanh mặt tuyết, có một chiếc kinh râm màu đen cùng chiếc gậy ở gần đó. Rella đi qua, Khổng Thu vội vàng đẩy tay Lai Văn lợi, nói: “Anh mau tới xem một chút đi, hình như người đó bị mù.”

Đánh ngất xỉu tên cướp, lái xe rút điện thoại gọi cho ai đó, sau khi đưa cả ba người an toàn lên xe, Lai Văn Lợi chạy tới trước mặt người kia. Mục Dã và Cam Y thấy tên cướp đã bị tóm gọn cũng quay đầu lại nhìn phía sau. Xuyên qua lớp kính ô tô, bọn họ nhìn thấy Lai Văn lợi đang đỡ người kia đứng dậy, chờ người nọ đứng vững vàng, Lai Văn Lợi liền xoay người chạy vội về phía ô tô.

“Cam Y, Cam Y!” Lai Văn Lợi vừa chạy đến bên xe vừa kích động kêu lên: “Tìm thấy rồi! Em đã tìm được cậu ấy.” Nói xong, Lai Văn Lợi không thèm giải thích gì thêm mà lại tốc độ quay lại đứng trước mặt người mù kia.

“A!” Vừa mới đeo được cái kính, cậu ta lại hét lên một tiếng, tiếp theo liền phát ra những tiếng kêu sợ hãi: “Cứu mạng! Cứu mạng! Buông! Anh buông tôi ra!”

Cam Y mở cửa xe thò đầu ra ngoài hướng Lai Văn Lợi đang ôm ngang thân người kia, nói: “Lai Văn! Em hù chết cậu ấy rồi đó.”

“Ha ha ha, em đã tìm được rồi! Cuối cùng em cũng đã tìm được!” Lai Văn Lợi như muốn điên cuồng hét lên giữa đường. Cam Y, Mục Dã và Khổng Thu cứ như vậy trơ mắt nhìn Lai Văn Lợi “bắt cóc” một người mù lên xe, rồi nhấn ga phóng đi, trước khi đi còn mang theo cả tên cướp kia nữa. Mục dã, Khổng Thu và Cam Y đưa mắt nhìn nhau, họ cảm thấy cuộc sống thật nhiều điều ngẫu nhiên. Bỗng ba loại chuông đi động đồng thời vang lên, ba vị người hầu nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, rồi lấy điện thoại trong túi ra nghe.

“Không có chuyện gì cả, em không sao, chỉ có Trọng Ni thiếu chút nữa bị đụng trúng, may mắn có Lai Văn Lợi ở đây, yên tâm, bọn em trở về ngay đây.”

“Không cần đến đón ta, ta không làm sao cả, bảo bảo trong bụng vẫn khỏe, lúc đó ta đã ở trên xe, không ai đụng vào ta hết.”

“Lai Văn Lợi kịp thời kéo em lại nên không bị đụng phải, em không sao, hết sợ rồi. Không cần mà, bọn em đang chuẩn bị về. Được rồi được rồi, sau này em sẽ không rời khỏi người anh nửa bước nữa, anh đừng tức giận. Anh không cần để ý tới người kia đâu, Lai Văn lợi đã mang gã đi rồi. Chủ nhân à, em không sao, chủ nhân đừng tức giận nữa?”

Thật là nguy, mới một mình đi dùng bữa điểm tâm lần đầu tiên đã bị chủ nhân xem là chuyện vô cùng nguy hiểm thế này, lần tới xem ra là khó đây. Gác điện thoại, ba người khóc không ra nước mắt, bọn hắn đã có thể nhìn thấy chuỗi ngày tự do trước mắt đang mọc cánh bay đi thật xa rồi.

“Sớm biết thế này đã không đến ăn cháo rồi.” Khổng Thu buồn bực nói.

Mục Dã vỗ vỗ vai cậu, nói: “Nếu chúng ta không đến ăn cháo, có thể Lai Văn Lợi sẽ bỏ lỡ mất người hầu. Nói gì thì nói, Trọng Ni à, mấy người bọn anh hình như đều phải có liên quan đến em thì mới gặp được chủ nhân và người hầu của mình đó.”

“Sao cơ?” Khổng Thu sửng sốt.

Cam Y nghĩ nghĩ trong chốc lát cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy đó. Anh và Mục Mục gặp được chủ nhân đều nhờ có quan hệ tới em. Nếu không phải em muốn ăn cháo chúng ta sẽ không gặp được Lai Văn Lợi, Lai Văn Lợi sẽ không nán lại đợi chúng ta, như vậy em ấy rất có thể bỏ lỡ người hầu của mình. Thu Thu, em chính là phúc tinh của bọn anh đó nha.”

“Ớ…” Khổng Thu ngơ ngẩn nhìn hai người, hình như cũng đúng thì phải. Tiếp đó, cậu nở nụ cười: “Nếu như em là phúc tinh, vậy mong sao Blue sau vụ này không cấm cửa em bước ra ngoài nữa.”

Cam Y trêu ghẹo, nói: “Ha ha, sau này ai không tìm thấy người hầu hoặc chủ nhân của mình, chỉ cần để bọn họ đi theo Thu Thu hai ngày là đảm bảo sẽ tìm thấy ngay.”

Khổng Thu sờ sờ cằm: “Đó cũng là một chủ ý không tồi, sau này em sẽ mở viện hôn nhân ở Miêu Linh Tộc.”

Mục Dã cười nói: “Blue sẽ nổi điên lên đó.”

“Ha ha.”

Ô tô đang chạy thẳng về công ty thì bị ba chiếc ô tô khác chặn lại phía trước. Từ trên xe, ba vị nam tử thần sắc lạnh lùng bước xuống, nhìn thấy bọn họ, Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y nhanh chóng mở hai tay ra: “Chủ nhân…”

“Sau này tuyệt đối không được một mình xuất môn.”

“Chủ nhân…”

“Grào!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện