Tạt nước lạnh lên mặt, Khổng Thu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt hốc hác của mình trong gương, vành mắt thâm quầng, sắc mặt tiều tụy, cứ như đã mấy ngày liền chưa ăn cơm, đó còn là chưa kể đến đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cậu.
“Thật tệ a.” Thoáng lộ ra một nụ cười khổ, Khổng Thu cúi đầu tạt thêm hai lượt nước lạnh lên mặt nữa. Những ngày tiếp theo sẽ chỉ còn lại một mình cậu, không thể tiếp tục như thế này được. Sống mũi có chút chua xót, Khổng Thu lấy khăn lau khô mặt, ở trong lòng tự khinh thường bản thân. Anh Cam Y và Mục Dã sau bao nhiêu đau khổ đã chờ được chủ nhân của mình trở lại, cậu hẳn là nên cao hứng thay cho hai người họ mới đúng chứ, sao có thể u ám như vậy được? Tuy rằng đã thật lâu chưa trải qua cuộc sống đơn độc, nhưng chuyện đó đâu có là chi, chẳng qua chỉ là trở lại quãng thời gian trước khi gặp Blue thôi mà. Hơn nữa Blue sẽ trở lại, chuyện đó chỉ là sớm hay muộn. Tiếp tục phiền muộn, Blue cũng không thể về sớm hơn. Hít một hơi thật sâu, Khổng Thu bỏ khăn mặt ra, nhìn chính mình trong gương cố gắng mỉm cười.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Khổng Thu để khăn mặt qua một bên, buồn bực ra phòng khách, là ai gọi vậy? Anh Cam Y mới gặp lại Y Đông, e là không có thời gian gọi về, còn Mục Dã hình như không có khả năng. Số gọi đến là một dãy số lạ, Khổng Thu bắt máy: “Hello?”
“Thu Thu, anh đây.”
“A, anh Cam Y?!”
Khổng Thu cực kỳ kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc Cam Y sẽ mất tích như Mục Dã rồi.
Trong điện thoại, Cam Y áy náy nói: “Xin lỗi em, ngày hôm qua đã bỏ lại một mình em ở siêu thị.” Cũng may Y Đông mới là Đường, chỉ cần không phải trong khoảng thời gian kích tình, Cam Y còn có thể nói lý lẽ, bằng không anh thật lo lắng.
“Đừng nói cái gì mà xin lỗi.” Khổng Thu cười cười, động viên lại Cam Y: “Tiểu Đông đã trở lại, chúng ta cũng có thể an tâm. Anh Cam Y, bốn mươi năm qua đã nhọc anh, bây giờ anh không cần chăm sóc em nữa đâu.”
Khổng Thu vừa nói vậy, Cam Y càng áy náy hơn, đồng thời cũng làm cho Khổng Thu thêm phần đau lòng. “Thu Thu, anh đã đáp ứng với Đề Cổ, trước khi cậu ấy trở về anh sẽ luôn chăm sóc em. Kể cả Đề Cổ không nhờ, anh cũng muốn được chiếu cố em. Anh đã bảo người đến đón em, em mau sắp xếp hành lý, khoảng một tiếng nữa sẽ có người đến.”
Vừa nghe vậy, Khổng Thu lập tức nói: “Anh Cam Y, em ở một mình sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ là thời gian trăng mật của anh và Tiểu Đông, em không muốn đến làm bóng đèn.” Những lời của Khổng Thu mặc dù mang theo đùa vui, nhưng đó cũng chính là ý nghĩ chân chính của cậu. Không cần nhìn cũng biết hiện tại Cam Y và Y Đông có bao nhiêu ngọt ngào, nếu cậu đến chắc chắc cậu sẽ trở thành một cái bóng đèn 1000W mất, không những vậy khi nhìn thấy hai người thân mật, hạnh phúc như vậy, cậu sẽ càng nhớ Blue hơn.
Ở đầu dây bên kia, Cam Y trầm mặc một lát, rồi nói: “Em sẽ không trở thành bóng đèn đâu, mau thu thập hành lý, chỗ anh hơi xa, nên ăn gì đó trước đi, mà em đã ăn trưa chưa đây?”
“Em ăn rồi.” Cậu quả thực có ăn a.
“Vậy được rồi, ngoan ngoãn ở nhà đợi đó, lái xe lập tức đến ngay.”
Giống như sợ Khổng Thu cự tuyệt, Cam Y vừa nói dứt lời liền gác máy luôn. Sững sờ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Khổng Thu thở dài, cậu thực sự không muốn trở thành bóng đèn đâu nha.
Ngồi trên salon một lát, Khổng Thu đứng lên đi thu xếp hành lý. Bởi vì thường xuyên chuyển chỗ ở nên quần áo của cậu không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong. Gia sản quan trọng nhất của cậu chính là những chiếc camera và laptop. Khổng Thu cẩn thận đặt chúng trong ba lô. Còn cả đống đồ ăn vặt hôm trước mới mua, nghĩ nghĩ một lát, Khổng Thu liền đóng gói chúng vào hành lý của mình luôn. Nhìn ngôi nhà mà cậu và Cam Y mới làm tân gia chưa được nửa tháng, cậu không khỏi thở dài muộn phiền. Tuy rằng không muốn trong lòng tồn tại loại cảm xúc này, cậu vẫn không nhịn nổi tự hỏi trong lòng: Blue, khi nào thì anh mới trở về đây?
Đang miên man suy nghĩ thì có người nhấn chuông cửa, Khổng Thu vội lấy lại tinh thần, vội vàng đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là hai nam nhân mặc âu phục màu đen, ngay cả kính cũng đen nốt, Khổng Thu không chút nghĩ ngợi xoay người đi lấy hành lý, rồi nói: “Những thứ cần mang có nhiêu đó thôi.” Hai nam nhân liếc nhau một cái, tụa hồ có chút kinh ngạc, bất quá hai người họ không có nói gì, chỉ im lặng đi vào trong nhà giúp Khổng Thu xách hành lý.
Nhìn ngôi nhà lần cuối cùng, Khổng Thu trầm mặc đóng cửa lại, cẩn thận bấm chốt khóa cửa. Trước tiên cậu sẽ đi vài ngày, sau đó sẽ khuyên Cam Y để cậu sống một mình. Suy nghĩ xong, Khổng Thu hướng hai nam nhân cười nói: “Đi thôi.”
Lên xe, một mình Khổng Thu ngồi ở phía sau, hai nam nhân mặc đồ đen một lái xe một ngồi ở vị trí phó lái. Sau khi nổ máy, người ngồi ở vị trí phó lái gọi một cuộc điện thoại, nói: “Người đã đón được.”
Khổng Thu không nghe ra người phía đầu dây bên kia nói gì, chỉ biết nam nhân ngồi trong xe nói một tiếng “Vâng” xong liền gác máy. Khổng Thu nghĩ rằng nam nhân kia gọi điện thoại báo cho Cam Y. Trong trấn nhỏ, xe cộ đi lại không nhiều lắm vì vậy ô tô đi khá nhanh, ngồi trong xe, Khổng Thu bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố điều chỉnh lại tâm tình của mình, lát nữa gặp Cam Y, cậu không thể để mình trông sa sút được.
Nhìn một lát, mí mắt Khổng Thu có xu hướng trĩu xuống, đêm qua cậu căn bản chưa chợp mắt được phút nào. Ngáp một cái, điều chỉnh lại tư thế phù hợp, Khổng Thu dựa đầu vào cửa kính ngủ. Nam nhân ngồi ở vị trí phó lái quay đầu lại thoáng nhìn Khổng Thu một cái, rồi mới hướng nam nhân đang lái xe gật đầu ra hiệu, người nọ đánh tay lái chuyển hướng ô tô vào một lối rẽ, xuyên qua rừng cây.
Hơn mười phút sau, Cam Y nhận được điện thoại, nghe người đầu dây bên kia nói, anh hốt hoảng hô to: “Cái gì? Không Thu đã được người khác đón đi rồi?!”
Không quản nửa thân dưới của mình vẫn còn đang đau đớn, Cam Y hoảng loạn phát ra thanh âm run run nói với người nằm bên cạnh: “Tiểu Đông, người papa phái đi đón Thu Thu báo không gặp được em ấy, bọn họ nói Thu Thu bị người khác mang đi rồi! Là ai? Papa muốn đi tìm Thu Thu!”
Đè thân thể Cam Y lại, Y Đông cầm lấy điện thoại trong tay anh nói với thuộc hạ: “Các ngươi trở về đi.”
“Tiểu Đông?”
Cam Y gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên, anh không hiểu sao Tiểu Đông một chút cũng không bị ảnh hưởng. Trong lòng biết rõ việc Y Đông trở thành Đường sẽ mang biểu hiện như vậy, nhưng Cam Y vẫn không tránh khỏi có điểm tức giận. Đẩy Y Đông ra, Cam Y xuống giường xỏ dép vào, anh muốn đi tìm Khổng Thu!
“Gia Gia.” Ôm lấy Cam Y đang phẫn nộ, lo lắng, Y Đông hôn nhẹ vào sau gáy anh, rồi nói: “Khổng Thu được người trong gia tộc Tát La Cách đón đi rồi.”
“Thật tệ a.” Thoáng lộ ra một nụ cười khổ, Khổng Thu cúi đầu tạt thêm hai lượt nước lạnh lên mặt nữa. Những ngày tiếp theo sẽ chỉ còn lại một mình cậu, không thể tiếp tục như thế này được. Sống mũi có chút chua xót, Khổng Thu lấy khăn lau khô mặt, ở trong lòng tự khinh thường bản thân. Anh Cam Y và Mục Dã sau bao nhiêu đau khổ đã chờ được chủ nhân của mình trở lại, cậu hẳn là nên cao hứng thay cho hai người họ mới đúng chứ, sao có thể u ám như vậy được? Tuy rằng đã thật lâu chưa trải qua cuộc sống đơn độc, nhưng chuyện đó đâu có là chi, chẳng qua chỉ là trở lại quãng thời gian trước khi gặp Blue thôi mà. Hơn nữa Blue sẽ trở lại, chuyện đó chỉ là sớm hay muộn. Tiếp tục phiền muộn, Blue cũng không thể về sớm hơn. Hít một hơi thật sâu, Khổng Thu bỏ khăn mặt ra, nhìn chính mình trong gương cố gắng mỉm cười.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Khổng Thu để khăn mặt qua một bên, buồn bực ra phòng khách, là ai gọi vậy? Anh Cam Y mới gặp lại Y Đông, e là không có thời gian gọi về, còn Mục Dã hình như không có khả năng. Số gọi đến là một dãy số lạ, Khổng Thu bắt máy: “Hello?”
“Thu Thu, anh đây.”
“A, anh Cam Y?!”
Khổng Thu cực kỳ kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc Cam Y sẽ mất tích như Mục Dã rồi.
Trong điện thoại, Cam Y áy náy nói: “Xin lỗi em, ngày hôm qua đã bỏ lại một mình em ở siêu thị.” Cũng may Y Đông mới là Đường, chỉ cần không phải trong khoảng thời gian kích tình, Cam Y còn có thể nói lý lẽ, bằng không anh thật lo lắng.
“Đừng nói cái gì mà xin lỗi.” Khổng Thu cười cười, động viên lại Cam Y: “Tiểu Đông đã trở lại, chúng ta cũng có thể an tâm. Anh Cam Y, bốn mươi năm qua đã nhọc anh, bây giờ anh không cần chăm sóc em nữa đâu.”
Khổng Thu vừa nói vậy, Cam Y càng áy náy hơn, đồng thời cũng làm cho Khổng Thu thêm phần đau lòng. “Thu Thu, anh đã đáp ứng với Đề Cổ, trước khi cậu ấy trở về anh sẽ luôn chăm sóc em. Kể cả Đề Cổ không nhờ, anh cũng muốn được chiếu cố em. Anh đã bảo người đến đón em, em mau sắp xếp hành lý, khoảng một tiếng nữa sẽ có người đến.”
Vừa nghe vậy, Khổng Thu lập tức nói: “Anh Cam Y, em ở một mình sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ là thời gian trăng mật của anh và Tiểu Đông, em không muốn đến làm bóng đèn.” Những lời của Khổng Thu mặc dù mang theo đùa vui, nhưng đó cũng chính là ý nghĩ chân chính của cậu. Không cần nhìn cũng biết hiện tại Cam Y và Y Đông có bao nhiêu ngọt ngào, nếu cậu đến chắc chắc cậu sẽ trở thành một cái bóng đèn 1000W mất, không những vậy khi nhìn thấy hai người thân mật, hạnh phúc như vậy, cậu sẽ càng nhớ Blue hơn.
Ở đầu dây bên kia, Cam Y trầm mặc một lát, rồi nói: “Em sẽ không trở thành bóng đèn đâu, mau thu thập hành lý, chỗ anh hơi xa, nên ăn gì đó trước đi, mà em đã ăn trưa chưa đây?”
“Em ăn rồi.” Cậu quả thực có ăn a.
“Vậy được rồi, ngoan ngoãn ở nhà đợi đó, lái xe lập tức đến ngay.”
Giống như sợ Khổng Thu cự tuyệt, Cam Y vừa nói dứt lời liền gác máy luôn. Sững sờ nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Khổng Thu thở dài, cậu thực sự không muốn trở thành bóng đèn đâu nha.
Ngồi trên salon một lát, Khổng Thu đứng lên đi thu xếp hành lý. Bởi vì thường xuyên chuyển chỗ ở nên quần áo của cậu không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong. Gia sản quan trọng nhất của cậu chính là những chiếc camera và laptop. Khổng Thu cẩn thận đặt chúng trong ba lô. Còn cả đống đồ ăn vặt hôm trước mới mua, nghĩ nghĩ một lát, Khổng Thu liền đóng gói chúng vào hành lý của mình luôn. Nhìn ngôi nhà mà cậu và Cam Y mới làm tân gia chưa được nửa tháng, cậu không khỏi thở dài muộn phiền. Tuy rằng không muốn trong lòng tồn tại loại cảm xúc này, cậu vẫn không nhịn nổi tự hỏi trong lòng: Blue, khi nào thì anh mới trở về đây?
Đang miên man suy nghĩ thì có người nhấn chuông cửa, Khổng Thu vội lấy lại tinh thần, vội vàng đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là hai nam nhân mặc âu phục màu đen, ngay cả kính cũng đen nốt, Khổng Thu không chút nghĩ ngợi xoay người đi lấy hành lý, rồi nói: “Những thứ cần mang có nhiêu đó thôi.” Hai nam nhân liếc nhau một cái, tụa hồ có chút kinh ngạc, bất quá hai người họ không có nói gì, chỉ im lặng đi vào trong nhà giúp Khổng Thu xách hành lý.
Nhìn ngôi nhà lần cuối cùng, Khổng Thu trầm mặc đóng cửa lại, cẩn thận bấm chốt khóa cửa. Trước tiên cậu sẽ đi vài ngày, sau đó sẽ khuyên Cam Y để cậu sống một mình. Suy nghĩ xong, Khổng Thu hướng hai nam nhân cười nói: “Đi thôi.”
Lên xe, một mình Khổng Thu ngồi ở phía sau, hai nam nhân mặc đồ đen một lái xe một ngồi ở vị trí phó lái. Sau khi nổ máy, người ngồi ở vị trí phó lái gọi một cuộc điện thoại, nói: “Người đã đón được.”
Khổng Thu không nghe ra người phía đầu dây bên kia nói gì, chỉ biết nam nhân ngồi trong xe nói một tiếng “Vâng” xong liền gác máy. Khổng Thu nghĩ rằng nam nhân kia gọi điện thoại báo cho Cam Y. Trong trấn nhỏ, xe cộ đi lại không nhiều lắm vì vậy ô tô đi khá nhanh, ngồi trong xe, Khổng Thu bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố điều chỉnh lại tâm tình của mình, lát nữa gặp Cam Y, cậu không thể để mình trông sa sút được.
Nhìn một lát, mí mắt Khổng Thu có xu hướng trĩu xuống, đêm qua cậu căn bản chưa chợp mắt được phút nào. Ngáp một cái, điều chỉnh lại tư thế phù hợp, Khổng Thu dựa đầu vào cửa kính ngủ. Nam nhân ngồi ở vị trí phó lái quay đầu lại thoáng nhìn Khổng Thu một cái, rồi mới hướng nam nhân đang lái xe gật đầu ra hiệu, người nọ đánh tay lái chuyển hướng ô tô vào một lối rẽ, xuyên qua rừng cây.
Hơn mười phút sau, Cam Y nhận được điện thoại, nghe người đầu dây bên kia nói, anh hốt hoảng hô to: “Cái gì? Không Thu đã được người khác đón đi rồi?!”
Không quản nửa thân dưới của mình vẫn còn đang đau đớn, Cam Y hoảng loạn phát ra thanh âm run run nói với người nằm bên cạnh: “Tiểu Đông, người papa phái đi đón Thu Thu báo không gặp được em ấy, bọn họ nói Thu Thu bị người khác mang đi rồi! Là ai? Papa muốn đi tìm Thu Thu!”
Đè thân thể Cam Y lại, Y Đông cầm lấy điện thoại trong tay anh nói với thuộc hạ: “Các ngươi trở về đi.”
“Tiểu Đông?”
Cam Y gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên, anh không hiểu sao Tiểu Đông một chút cũng không bị ảnh hưởng. Trong lòng biết rõ việc Y Đông trở thành Đường sẽ mang biểu hiện như vậy, nhưng Cam Y vẫn không tránh khỏi có điểm tức giận. Đẩy Y Đông ra, Cam Y xuống giường xỏ dép vào, anh muốn đi tìm Khổng Thu!
“Gia Gia.” Ôm lấy Cam Y đang phẫn nộ, lo lắng, Y Đông hôn nhẹ vào sau gáy anh, rồi nói: “Khổng Thu được người trong gia tộc Tát La Cách đón đi rồi.”
Danh sách chương