Những âm thanh ầm ĩ từ ngọn núi liên tục vang lên, còn mặt đất thì vẫn không ngừng rung chuyển, trận chiến ở nơi đó có lẽ còn đang khốc liệt hơn những gì mà bọn họ tưởng tượng rất nhiều. Nhưng chẳng ai dại gì mà đi vào chỉ để thoả trí tò mò cả, nếu như không có lý do đặc biệt nào đó có lẽ con người sẽ chỉ chọn cách chạy càng xa càng tốt mà thôi.
Arata và Akihiro sau khi đi qua kết giới một đoạn liền nhanh chóng tách nhau ra để tìm kiếm Kuroyama, cả ba con chồn Kamaitachi cũng vậy. Tất cả chia thành năm hướng tách biệt. Arata lập tức điều khiển đám hình nhân giấy tản ra, chúng như một đàn bướm trắng bay đi tìm kiếm trên diện rộng. Dấu vết anh đánh dấu lên con yêu quái bắt cóc Kuroyama đã bị tróc ra và hết linh lực từ lâu, nên giờ chỉ có thể đoán mò mà thôi. Thật may mắn là cây cối trong cánh rừng này khá thưa thớt, nên cũng không gây quá nhiều khó khăn.
Arata nhìn lên bầu trời đã chuyển đỏ, chỉ một chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm vào trong bóng tối, anh ép mình phải nhanh hơn nữa trước khi mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Chỉ chốc lát sau đám hình nhân liền phát hiện ra dấu vết kéo lê trên mặt đất, Arata vội vàng đi đến nơi đó. Nhưng khi còn chưa kịp tới nơi thì một tiếng hét đã khiến anh phải vội vã chuyển hướng.
Arata không chần chừ phóng ra con dao kunai có dán lá bùa màu vàng, lưỡi dao sượt qua má của con yêu quái đang mặc đồ của một người phụ nữ. Nó đang ở trong trạng thái há cái mồm đầy răng của mình mà cắn lấy bả vai bị treo ngược lên trên cây của một người. Mà người đó cũng chính là mục tiêu anh đang tìm kiếm, Kuroyama. Con yêu quái bị quấy phá thì tức giận gầm lên, nó ngay lập tức quay sang nhìn Arata. Cái miệng xấu xí trở nên đỏ lòm vì dính đầy máu tươi, thứ chất lỏng ấy chảy qua những hàm răng lớn nhỏ mà rơi xuống đất không ngừng. Con yêu quái ít nhất phải có tới năm cặp hàm. Nhưng điều đó vẫn chưa trông kinh tởm bằng việc cái thân hình người phụ nữ của nó đang bò song song với mặt đất bằng tứ chi hệt một con bọ ngựa, làm cho quần áo bị rách nát mà trở nên loã lồ.
Arata cũng chẳng để cho con yêu quái có cơ hội tấn công mình dù chỉ một giây, anh lệnh cho đám người giấy quấn lấy nó, bó chặt lại giống như một cỗ xác ước thời Ai Cập. Con yêu quái hét lên thảm thiết như một con gà bị cắt tiết. Arata cắt sợi dây thường đang treo Kuroyama lên, mặt câụ bị dốc ngược làm cho đỏ bừng nhưng chân tay thì lạnh toát.
- Ổn không nhóc? Nếu còn tỉnh táo thì hãy đáp lại lời của anh đi! Kuroyama chẳng thể đáp lại nên chỉ có thể gật nhẹ. Arata nhìn cơ thể đầy vết thương của cậụ thì không phải xót xa. Thằng bé mới mười sáu tuổi mà đã phải chịu bị những thứ khủng khiếp này. Không biết sau này nó còn có thể trở lại cuộc sống như bình thường nữa không?
Kuroyama không nhìn vào gương mặt đang đau xót cho mình, mà cố gắng hết sức dùng ngón tay chỏ chỉ vào con yêu quái đang bị đám người giấy áp chế.
- Đừng giết... bà ấy.
Arata khẽ nhăn đôi mày, không hiểu được suy nghĩ của Kuroyama.
- Rona, bà ta... biết cha mẹ... ruột của em là ai.
...
Sự thật việc Akihiko nói muốn tìm kiếm Kuroyama chỉ vì anh đang cần có một cái cớ để che mắt người khác. Tất nhiên là nếu anh bắt gặp cậu trên đường đi thì cũng sẽ cứu cậu thôi nhưng điều đó chỉ là phụ, anh còn có nhiều mục đích khác quan trọng hơn. Dẫu cho không có chuyện của Kuroyama thì anh cũng sẽ đi vào lại ngọn núi sau khi đưa Izumi về thành phố trước. Chỉ là Akihiko không ngờ được đám âm dương sư lại kéo đến đây sớm như vậy, lại còn là người của lục đại gia tộc. Nếu không phải bởi bọn họ muốn lập nên kết giới để phong toả nơi đây thì bây giờ anh đã được thảnh thơi hơn rất nhiều.
Không giống như Arata dùng đám người giấy để lan rộng vung tìm kiếm, Akihiko di chuyển thẳng một mạch tới trung tâm chỗ trận chiến. Càng đi vào sâu thì thực lực của yêu quái càng trở nên mạnh hơn, Akihiko cười vui vẻ thoả mãn vì như thế thì thức thần cho Izumi cũng chất lượng hơn. Và còn một lí do cũng là quan trọng nhất để anh có mặt tại trận chiến này chính là bởi thoả thuận với Tsukumo Shun. Tên đó, hắn không nhờ Akihiko giúp đỡ kẻ mà mình gọi là anh trai, mà là muốn anh bằng mọi cách phải ngăn cản tên Tsukumo Toshi phá huỷ đi kết giới. Thoả thuận này đều có lợi cho cả hai nên chẳng có gì mà anh không đồng ý cả. Hắn cung cấp thông tin còn anh thì đóng góp sức lực.
Akihiko quan sát thấy kết giới xung quanh ngọn núi lúc này đã vỡ rồi, bọn yêu quái như bầy ong vỡ tổ, ùn ùn kéo nhau lên trên ngọn núi. Cánh rừng trúc tuyệt đẹp hôm qua anh thấy theo đó mà cũng bị đổ rạp, cảnh tượng thực sự rất đáng sợ, lại có thêm chút tiếc thương. Ngọn núi ấy chắc giờ chẳng còn sinh vật nào sống sót nữa. Akihiko nhanh chóng dán một lá bùa lớn trên mặt mình để nguỵ trang thành yêu quái rồi sau đó leo lên trên một tên to lớn gần cạnh mình, anh cưỡi nó cùng đi lên trên đỉnh của ngọn núi. Khi đang ở lưng chừng, Akihiko bị tiếng nổ vang lớn ở dưới chân núi bên bờ bên kia thu hút.
Có ba kẻ trong hình dáng con người đang chiến đấu quyết liệt với nhau, một trong số đó là Tsukumo Toshi, thông qua lời kể của Shun thì tên đó khá khó nhằn. Anh không biết hắn đang bị cầm chân bởi ai, nhưng điều đó thực sự đã giúp anh đỡ đi một đống phiền toái.
Vì thủ lĩnh vẫn còn đang ở dưới chân núi nên những con yêu quái ở trên đỉnh không biết nên làm thế nào. Bọn chúng dựa theo bản năng, bắt đầu phá hoại mọi thứ, ngôi đền, vườn rau, giếng nước,... Có một số con yêu muốn chạm vào những thân cây cổ thụ có buộc sợi dây thừng và cây cung đang nằm ở giữa sân thì liền bị một lực vô hình hất văng. Akihiko ở trên lưng con yêu quái không nhịn được bắt đầu cười nhạo chúng. Những thứ đã ngấm linh lực của các đời vu nữ qua hàng ngàn năm thì làm sao mà bọn chúng lại dám động vào cơ chứ. Đúng là ngu dốt.
Tuy nhiên Akihiko cũng chẳng có thể nhàn nhã mà cười được lâu, một con yêu quái to lớn với cái đầu bị bao bố trùm lại bất ngờ đi tới chỗ của anh mở giọng quở trách. Vì trong khi tất cả đều đang cố gắng phá giải phong ấn hoặc nói đúng hơn là phá hoại thì anh lại ngồi một chỗ mà cười cợt. Bàn tay của nó rất nhanh giơ lên cao chuẩn bị giáng xuống để trừng phạt con yêu quái lười biếng nhỏ bé. Chỉ một ngón tay của nó thôi cũng đã to hơn đầu của Akihiko, nhưng anh chỉ nhìn hành động của nó rồi nhếch môi. Con yêu quái không tin được là mình đã đánh trượt, nó nhìn quanh một hồi mới phát hiện ra Akihiko đã ở trên lưng mình từ lúc nào. Anh đưa miệng mình lại gần khuôn mặt của nó nói nhỏ.
- Ta chấm ngươi rồi.
Con yêu quái chợp thấy sống lưng mình lạnh toát, làm sao mà hắn lại cảm thấy bị đe doạ bởi một kẻ nhỏ hơn mình gấp mười lần như thế. Nhưng đó là sự thật. Bờ vai của nó đột ngột khuỵu xuống như bị hàng trăm tấn đá đè lên, nó muốn đứng lên nhưng không thể dù cho dùng bất cứ cách nào đi chăng nữa. Akihiko quay qua nhìn bọn yêu quái bên dưới, anh lấy một con dao nhỏ trong túi, cắt một đường trên cổ tay để cho máu chảy ra. Đột nhiên các luồng gió trong không khí cuộn lại mãnh liệt, chúng tập hợp lại ở xung quanh Akihiko như kẻ phục tùng. Những giọt máu đỏ tươi của anh không theo trọng lực chảy xuống dưới đất mà bay ngược lên trên không trung tụ lại thành một điểm. Akihiko cất đi khuôn mặt luôn cười của mình mà thay vào đó là một bộ mặt vô cảm đáng sợ. Giọng nói của anh nhẹ nhàng như những con gió nhưng lại lạnh toát tựa băng giá.
- Nhân danh chủ nhân của những cơn gió, đứa con cả của Alusu, kẻ đứng đầu của vùng đất bị nguyền rủa, kẻ kế thừa dòng huyết thống tứ thiên vương của ẩn thế, ta triệu hồi ngươi. Yuu!
Vừa dứt lời, ở trên bầu trời liền xuất hiện một vết nức, nó xẻ dọc từ trên xuống. Máu của Akihiko trở thành vật hiến tế bị hút vào bên trong, rồi đột nhiên vết nức ấy bất ngờ phình rộng, từ cái hố đen ấy một con ngươi màu xanh lá khổng lồ ló ra. Nó hành động như một con quái thú đói khát đã lâu được chủ nhân của mình thả ra, kẻ được triệu hồi lập tức dùng những cái móng vuốt khổng lồ của mình nhanh chóng xé toạc vết nức để chui ra bên ngoài. Sinh vật to lớn vừa mới xuất hiện kia, sừng sững đứng sau lưng Akihiko, chỉ với một luồn hơi thở bình thường nó đã thổi bay đi những con yêu quái bên dưới.
Trên đầu nó là những cái sừng nhọn hoắc kéo dài từ đỉnh chóp cho tới gần cổ, rồi nhỏ dần cho đến cuống đuôi. Đôi cánh da to lớn có thể dang rộng đến hơn mười mét. Còn đầu miệng quặp lại như mỏ đại bàng đang che đi những chiếc răng nhọn hoắc. Từng lớp da, lớp vẩy rắn chắc và dẻo dai tựa loài bò sát, nhưng chúng lại có màu xanh ngọc bích và bóng lẫy tuyệt đẹp dưới ánh sáng của chiều tà. Con quái vật ấy khiến cho người ta vừa phấn khích trước vẻ đẹp uy quyền lại vừa khiến cho bọn họ cảm giác sợ hãi đến nỗi run rẩy cả cơ thể mãi không thôi. Bởi vì nó chính là rồng.
- Người khiến ta bực mình rồi đó Akihiko, ta đang chuẩn bị ăn mà người lại triệu ta đến đây. Nếu chỉ vì chuyện cỏn con thì ta sẽ nhai đầu của ngươi thay cho bữa tối đấy.
Giọng của con quái vật cáu gắt, ánh mắt bất mãn nhìn Akihiko, nhưng anh vẫn chỉ cười đáp lại.
- Vậy sao? Vậy thì tiện quá.
Akihiko hững hờ nhìn đám yêu quái bên dưới mình, vừa dùng khăn tay băng lại vết thương trên cổ tay mình vừa nói:
- Yuu, ăn chúng đi!
Arata và Akihiro sau khi đi qua kết giới một đoạn liền nhanh chóng tách nhau ra để tìm kiếm Kuroyama, cả ba con chồn Kamaitachi cũng vậy. Tất cả chia thành năm hướng tách biệt. Arata lập tức điều khiển đám hình nhân giấy tản ra, chúng như một đàn bướm trắng bay đi tìm kiếm trên diện rộng. Dấu vết anh đánh dấu lên con yêu quái bắt cóc Kuroyama đã bị tróc ra và hết linh lực từ lâu, nên giờ chỉ có thể đoán mò mà thôi. Thật may mắn là cây cối trong cánh rừng này khá thưa thớt, nên cũng không gây quá nhiều khó khăn.
Arata nhìn lên bầu trời đã chuyển đỏ, chỉ một chốc nữa thôi tất cả sẽ chìm vào trong bóng tối, anh ép mình phải nhanh hơn nữa trước khi mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Chỉ chốc lát sau đám hình nhân liền phát hiện ra dấu vết kéo lê trên mặt đất, Arata vội vàng đi đến nơi đó. Nhưng khi còn chưa kịp tới nơi thì một tiếng hét đã khiến anh phải vội vã chuyển hướng.
Arata không chần chừ phóng ra con dao kunai có dán lá bùa màu vàng, lưỡi dao sượt qua má của con yêu quái đang mặc đồ của một người phụ nữ. Nó đang ở trong trạng thái há cái mồm đầy răng của mình mà cắn lấy bả vai bị treo ngược lên trên cây của một người. Mà người đó cũng chính là mục tiêu anh đang tìm kiếm, Kuroyama. Con yêu quái bị quấy phá thì tức giận gầm lên, nó ngay lập tức quay sang nhìn Arata. Cái miệng xấu xí trở nên đỏ lòm vì dính đầy máu tươi, thứ chất lỏng ấy chảy qua những hàm răng lớn nhỏ mà rơi xuống đất không ngừng. Con yêu quái ít nhất phải có tới năm cặp hàm. Nhưng điều đó vẫn chưa trông kinh tởm bằng việc cái thân hình người phụ nữ của nó đang bò song song với mặt đất bằng tứ chi hệt một con bọ ngựa, làm cho quần áo bị rách nát mà trở nên loã lồ.
Arata cũng chẳng để cho con yêu quái có cơ hội tấn công mình dù chỉ một giây, anh lệnh cho đám người giấy quấn lấy nó, bó chặt lại giống như một cỗ xác ước thời Ai Cập. Con yêu quái hét lên thảm thiết như một con gà bị cắt tiết. Arata cắt sợi dây thường đang treo Kuroyama lên, mặt câụ bị dốc ngược làm cho đỏ bừng nhưng chân tay thì lạnh toát.
- Ổn không nhóc? Nếu còn tỉnh táo thì hãy đáp lại lời của anh đi! Kuroyama chẳng thể đáp lại nên chỉ có thể gật nhẹ. Arata nhìn cơ thể đầy vết thương của cậụ thì không phải xót xa. Thằng bé mới mười sáu tuổi mà đã phải chịu bị những thứ khủng khiếp này. Không biết sau này nó còn có thể trở lại cuộc sống như bình thường nữa không?
Kuroyama không nhìn vào gương mặt đang đau xót cho mình, mà cố gắng hết sức dùng ngón tay chỏ chỉ vào con yêu quái đang bị đám người giấy áp chế.
- Đừng giết... bà ấy.
Arata khẽ nhăn đôi mày, không hiểu được suy nghĩ của Kuroyama.
- Rona, bà ta... biết cha mẹ... ruột của em là ai.
...
Sự thật việc Akihiko nói muốn tìm kiếm Kuroyama chỉ vì anh đang cần có một cái cớ để che mắt người khác. Tất nhiên là nếu anh bắt gặp cậu trên đường đi thì cũng sẽ cứu cậu thôi nhưng điều đó chỉ là phụ, anh còn có nhiều mục đích khác quan trọng hơn. Dẫu cho không có chuyện của Kuroyama thì anh cũng sẽ đi vào lại ngọn núi sau khi đưa Izumi về thành phố trước. Chỉ là Akihiko không ngờ được đám âm dương sư lại kéo đến đây sớm như vậy, lại còn là người của lục đại gia tộc. Nếu không phải bởi bọn họ muốn lập nên kết giới để phong toả nơi đây thì bây giờ anh đã được thảnh thơi hơn rất nhiều.
Không giống như Arata dùng đám người giấy để lan rộng vung tìm kiếm, Akihiko di chuyển thẳng một mạch tới trung tâm chỗ trận chiến. Càng đi vào sâu thì thực lực của yêu quái càng trở nên mạnh hơn, Akihiko cười vui vẻ thoả mãn vì như thế thì thức thần cho Izumi cũng chất lượng hơn. Và còn một lí do cũng là quan trọng nhất để anh có mặt tại trận chiến này chính là bởi thoả thuận với Tsukumo Shun. Tên đó, hắn không nhờ Akihiko giúp đỡ kẻ mà mình gọi là anh trai, mà là muốn anh bằng mọi cách phải ngăn cản tên Tsukumo Toshi phá huỷ đi kết giới. Thoả thuận này đều có lợi cho cả hai nên chẳng có gì mà anh không đồng ý cả. Hắn cung cấp thông tin còn anh thì đóng góp sức lực.
Akihiko quan sát thấy kết giới xung quanh ngọn núi lúc này đã vỡ rồi, bọn yêu quái như bầy ong vỡ tổ, ùn ùn kéo nhau lên trên ngọn núi. Cánh rừng trúc tuyệt đẹp hôm qua anh thấy theo đó mà cũng bị đổ rạp, cảnh tượng thực sự rất đáng sợ, lại có thêm chút tiếc thương. Ngọn núi ấy chắc giờ chẳng còn sinh vật nào sống sót nữa. Akihiko nhanh chóng dán một lá bùa lớn trên mặt mình để nguỵ trang thành yêu quái rồi sau đó leo lên trên một tên to lớn gần cạnh mình, anh cưỡi nó cùng đi lên trên đỉnh của ngọn núi. Khi đang ở lưng chừng, Akihiko bị tiếng nổ vang lớn ở dưới chân núi bên bờ bên kia thu hút.
Có ba kẻ trong hình dáng con người đang chiến đấu quyết liệt với nhau, một trong số đó là Tsukumo Toshi, thông qua lời kể của Shun thì tên đó khá khó nhằn. Anh không biết hắn đang bị cầm chân bởi ai, nhưng điều đó thực sự đã giúp anh đỡ đi một đống phiền toái.
Vì thủ lĩnh vẫn còn đang ở dưới chân núi nên những con yêu quái ở trên đỉnh không biết nên làm thế nào. Bọn chúng dựa theo bản năng, bắt đầu phá hoại mọi thứ, ngôi đền, vườn rau, giếng nước,... Có một số con yêu muốn chạm vào những thân cây cổ thụ có buộc sợi dây thừng và cây cung đang nằm ở giữa sân thì liền bị một lực vô hình hất văng. Akihiko ở trên lưng con yêu quái không nhịn được bắt đầu cười nhạo chúng. Những thứ đã ngấm linh lực của các đời vu nữ qua hàng ngàn năm thì làm sao mà bọn chúng lại dám động vào cơ chứ. Đúng là ngu dốt.
Tuy nhiên Akihiko cũng chẳng có thể nhàn nhã mà cười được lâu, một con yêu quái to lớn với cái đầu bị bao bố trùm lại bất ngờ đi tới chỗ của anh mở giọng quở trách. Vì trong khi tất cả đều đang cố gắng phá giải phong ấn hoặc nói đúng hơn là phá hoại thì anh lại ngồi một chỗ mà cười cợt. Bàn tay của nó rất nhanh giơ lên cao chuẩn bị giáng xuống để trừng phạt con yêu quái lười biếng nhỏ bé. Chỉ một ngón tay của nó thôi cũng đã to hơn đầu của Akihiko, nhưng anh chỉ nhìn hành động của nó rồi nhếch môi. Con yêu quái không tin được là mình đã đánh trượt, nó nhìn quanh một hồi mới phát hiện ra Akihiko đã ở trên lưng mình từ lúc nào. Anh đưa miệng mình lại gần khuôn mặt của nó nói nhỏ.
- Ta chấm ngươi rồi.
Con yêu quái chợp thấy sống lưng mình lạnh toát, làm sao mà hắn lại cảm thấy bị đe doạ bởi một kẻ nhỏ hơn mình gấp mười lần như thế. Nhưng đó là sự thật. Bờ vai của nó đột ngột khuỵu xuống như bị hàng trăm tấn đá đè lên, nó muốn đứng lên nhưng không thể dù cho dùng bất cứ cách nào đi chăng nữa. Akihiko quay qua nhìn bọn yêu quái bên dưới, anh lấy một con dao nhỏ trong túi, cắt một đường trên cổ tay để cho máu chảy ra. Đột nhiên các luồng gió trong không khí cuộn lại mãnh liệt, chúng tập hợp lại ở xung quanh Akihiko như kẻ phục tùng. Những giọt máu đỏ tươi của anh không theo trọng lực chảy xuống dưới đất mà bay ngược lên trên không trung tụ lại thành một điểm. Akihiko cất đi khuôn mặt luôn cười của mình mà thay vào đó là một bộ mặt vô cảm đáng sợ. Giọng nói của anh nhẹ nhàng như những con gió nhưng lại lạnh toát tựa băng giá.
- Nhân danh chủ nhân của những cơn gió, đứa con cả của Alusu, kẻ đứng đầu của vùng đất bị nguyền rủa, kẻ kế thừa dòng huyết thống tứ thiên vương của ẩn thế, ta triệu hồi ngươi. Yuu!
Vừa dứt lời, ở trên bầu trời liền xuất hiện một vết nức, nó xẻ dọc từ trên xuống. Máu của Akihiko trở thành vật hiến tế bị hút vào bên trong, rồi đột nhiên vết nức ấy bất ngờ phình rộng, từ cái hố đen ấy một con ngươi màu xanh lá khổng lồ ló ra. Nó hành động như một con quái thú đói khát đã lâu được chủ nhân của mình thả ra, kẻ được triệu hồi lập tức dùng những cái móng vuốt khổng lồ của mình nhanh chóng xé toạc vết nức để chui ra bên ngoài. Sinh vật to lớn vừa mới xuất hiện kia, sừng sững đứng sau lưng Akihiko, chỉ với một luồn hơi thở bình thường nó đã thổi bay đi những con yêu quái bên dưới.
Trên đầu nó là những cái sừng nhọn hoắc kéo dài từ đỉnh chóp cho tới gần cổ, rồi nhỏ dần cho đến cuống đuôi. Đôi cánh da to lớn có thể dang rộng đến hơn mười mét. Còn đầu miệng quặp lại như mỏ đại bàng đang che đi những chiếc răng nhọn hoắc. Từng lớp da, lớp vẩy rắn chắc và dẻo dai tựa loài bò sát, nhưng chúng lại có màu xanh ngọc bích và bóng lẫy tuyệt đẹp dưới ánh sáng của chiều tà. Con quái vật ấy khiến cho người ta vừa phấn khích trước vẻ đẹp uy quyền lại vừa khiến cho bọn họ cảm giác sợ hãi đến nỗi run rẩy cả cơ thể mãi không thôi. Bởi vì nó chính là rồng.
- Người khiến ta bực mình rồi đó Akihiko, ta đang chuẩn bị ăn mà người lại triệu ta đến đây. Nếu chỉ vì chuyện cỏn con thì ta sẽ nhai đầu của ngươi thay cho bữa tối đấy.
Giọng của con quái vật cáu gắt, ánh mắt bất mãn nhìn Akihiko, nhưng anh vẫn chỉ cười đáp lại.
- Vậy sao? Vậy thì tiện quá.
Akihiko hững hờ nhìn đám yêu quái bên dưới mình, vừa dùng khăn tay băng lại vết thương trên cổ tay mình vừa nói:
- Yuu, ăn chúng đi!
Danh sách chương