Ở phòng khách Taka và vị nhà văn vẫn còn nói chuyện rất rôm rả, cả hai trò chuyện về những tác phẩm đã được phát hành trước đó. Cậu có thể kể ra ngay lập tức những sự kiện, vụ án sảy ra trong từng quyển truyện. Có thể nói Taka là một người hâm mộ cuồng nhiệt của nhà văn viết truyện kì bí có bút danh Aida Ango này.
Những câu chuyện của ông ta viết ra đều gần giống với những gì mà cậu đã gặp phải, nhất là từ sau vụ tai nạn giao thông từng suýt nữa đã lấy mạng mình năm mười lăm tuổi. Từ những tiếng nói, tiếng hét kì quái suốt ngày vang vẳng bên tai suốt ngày, hay những cái bóng mờ ảo luôn đi theo một vài người. Taka luôn miệng nói không ngừng nghỉ:
- Chú Ango, chú còn nhớ cháu từng gửi thư cho chú qua một sự kiện trên diễn đàn năm ngoái không? Chú còn gửi thư lại hồi đáp nữa.
- Thế sao? Có nhiều thư quá chú cũng không nhớ.
- Lúc đó là cuốn sách "Cái chết của bản ngã" được xuất bản. Cháu đã đứng xếp hàng từ sáng sớm để là những người được đọc nó đầu tiên. - Taka hào hứng kể ra như đó là việc cậu rất tự hào.
- Thật vậy ư? Nghe cháu nói vậy thực sự ta rất vui.
- Nội dung của "Cái chết của bản ngã" đối với cháu cực kì hay, không có một cuốn sách nào có thể vượt qua được. Nhân vật chính cuối cùng đã đồng ý bán linh hồn cho quỷ để được sống với người mình yêu thương.
Người đàn ông bỗng trầm mặc một lúc, dường như bên trong có chút gì đó rất đau lòng, giọng ông ta nặng trĩu:
- Phải, cuối cùng Amaya cũng đã chịu thoả hiệp với quỷ để được sống.
- Nhân vật chính của cuốn sách là Moriko, không phải Amaya. Chú Ango hình như có chút nhầm lẫn rồi.
Nhận ra mình lỡ lời, đôi mắt ông ta bất ngờ hiện lên sự hốt hoảng không nên có, vội vàng sửa lại.
- À, chú có chút nhầm lẫn, Ayama là tên nhân vật chú sắp sửa viết.
- Chú nhớ không? Khúc nạn nhân cuối cùng bị giết, Moriko đã đâm vào ngực người đàn ông đó chín nhát. Tượng trưng cho chín nỗi đau cô phải chịu đựng.
- Chú nhớ chứ. Tình tiết đó đắt giá nhất trong cả tác phẩm mà.
Hai người nói chuyện vui vẻ cho đến khi vị quản gia thì thầm vài điều vào tai ông chủ mình. Taka thấy hai bóng người một cao một thấp từ từ xuất hiện trước cửa nhà. Ông ta cũng gọi cho Iris đến vì chuyện này cũng liên quan đến cô.
Cuối cùng nhà tâm linh mà mọi người mong chờ cũng đã đến, Iris bất ngờ khi thấy đó chỉ là một cô bé mười tuổi, gầy guộc và xanh xao. Người giám hộ đi cùng chính là mẹ ruột của em. Tuy nhiên bà ta lại ăn mặc sang trọng và da thịt có phần đầy đặn hơn rất nhiều. Ngay khi gặp mặt thái độ đã rất cao ngạo, ngược lại đứa trẻ chỉ im lặng nấp đằng sau lưng mẹ mình. Iris ngồi xuống để tạo thế cân bằng về cao cho cả hai, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc bé gái hỏi để làm thân:
- Em tên gì? Em là nhà tâm linh sao? Trước khi nhận được câu trả lời, bàn tay cô bất ngờ bị một lực hất ra bởi người phụ nữ bên cạnh. Bà ta tỏ vẻ bực dọc nói:
- Đừng đụng vào con tôi, nó sẽ trở lại thành thứ tầm thường giống như mấy người mất. Chúng tôi rất bận nên xin hãy vào chuyện chính.
Người phụ nữ không hề quan tâm đến Iris mà chỉ trò chuyện với vị nhà văn, bà ta gỡ chiếc mắt kiếng đen đang đeo ra để lộ cặp mắt xếch nhỏ xíu dữ tợn. Chủ nhà thấy vậy liền cố xoa dịu lại bầu không khí, ông ta hoà nhã nói:
- À, vâng. Đầu tiên chúng ta hãy đến phòng khách ngồi trước đã. Rồi xin cô bé hãy xem qua cánh tay của quý cô đây.
- Điều này không có trong thoả thuận. Chúng tôi sẽ tính thêm tiền.
Ánh mắt Iris khẽ nheo lại, khoé miệng cười nhẹ một cái. Hình như cô vừa nhận ra thứ gì đó cực kì thú vị từ trong đoạn hội thoại vừa rồi. Người đàn ông kia tinh ý cũng nhận ra sự thay đổi nhỏ trên nét mặt đó của Iris.
Lớp vải tay áo được sắn lên, những đường vân đen kì dị giờ đã lan đến tận vai.
- Thật độc ác. - Đứa bé gái đột nhiên nói khi vừa thấy chúng. - Kẻ đã ám họ lên chị thật độc ác.
Đôi tay nhỏ bé ấy chạm nhẹ vào làn da cô. Con bé bất ngờ khóc. Nó không mếu máo, không nức nở cũng không sụt sùi. Chỉ có hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không ngừng từ tuyến lệ. Giống như on bé đang khóc thay cho sự bất hạnh, sự đau khổ của người khác.
- Em không giúp được, em không thể. Em xin lỗi, em xin lỗi...
Nhìn thấy con bé khóc như vậy cô cũng đau lòng. Vô thức lại lấy tay xoa đầu đứa trẻ mặc cho phản ứng khó chịu của bà mẹ. Cô cười nhẹ nói:
- Không sao. Không phải lỗi của em, mọi thứ ổn mà, đừng khóc nữa.
Iris hạ tay áo xuống, dù sao trước đó bản thân cũng đã biết được kết quả. Cô ghé vào tai đứa bé hỏi nhỏ một câu. Nó trả lời chỉ bằng một cái gật đầu nhẹ. Sau đó, hai mẹ con và vị nhà văn đến căn phòng làm việc riêng. Ông ta đã trả rất nhiều tiền chỉ để nghe những câu chuyện hấp dẫn của cô bé về những bóng ma trong suốt quá trình làm nhà tâm linh của mình. Theo như lịch trình ông ta đã sắp xếp, phải hai ngày nữa mới đến lượt của cô.
Taka nãy giờ chỉ đứng im lặng bên cạnh Iris, cậu muốn cả hai về phòng riêng một lát vì có chuyện quan trọng cần nói. Giọng cậu quả quyết:
- Người đàn ông kia không phải nhà văn Aida Ango.
Taka thực sự rất thích vị nhà văn viết truyện kì bí đó, đến nỗi cậu kể ra từng chi tiết nhỏ nhặt trong từng tác phẩm. Nhưng cũng bởi quá yêu thích nên cũng liền nhận ra, người đàn ông kia đã nói sai rất nhiều sự kiện, trong khi trò chuyện cùng với cậu. Điển hình là ý số lượng nhát dao của nạn nhân cuối cùng của Moriko giết trong truyện là bảy, nó tượng trưng cho bảy tội ác của con người chứ không phải là chín nỗi đau của cô. Không kể đến là ông ta còn nói sai tên nhân vật nữ chính của mình. Vì thế ông ta không thể nào là Aido Ango.
Iris tin vào lời Taka, bản thân cô cũng muốn rời khỏi đây thật nhanh nhưng "cục đá chết tiệt kia" lại bảo cô phải chờ đợi. Thực ra với suy nghĩ nơi này cũng có thể giống với căn nhà trên ngọn đồi ở Hokkaido, cho nên đêm đầu tiên có lẽ vẫn còn an toàn. Vậy hôm nay, Iris định cả ba người sẽ ở chúng một phòng, rồi sáng sớm mai sẽ rời đi. Inao cũng có thời gian để điều tra việc mà anh ta muốn.
- Nhân tiện em có thấy chị Yamaguchi đâu không? - Iris bất ngờ hỏi.
- Lúc nãy em thấy chị ấy đi ra sau vườn làm gì đó.
- Khi nào chị Yamaguchi quay lại em hãy dặn chị ấy đừng đi ra ngoài. Sáng mai chúng ta sẽ rời nơi này sớm nhất có thể.
Đằng sau khu vườn hoa phía sau căn biệt thự, có một căn nhà gỗ nhỏ cao cỡ một mét rưỡi dành cho thú cưng. Yamaguchi đang ngồi đối diện với một chú chó Ngao Ý đen to lớn, cả hai thích thú nhìn nhau mà không có bất cứ sự nguy hiểm nào. Nó cao khoảng bảy mươi centimet, nặng gần nửa tạ. Các cạnh của mõm song song nhau, mặt trước trông bằng phẳng và vuông vắn. Các cơ bắp cuồn cuộn nổi bật trước ngực đặc trưng cho các giống chó săn.
Giống chó Ngao Ý không đẹp và dễ thương với một số người nhưng Yamaguchi là ngoại lệ. Cô thích những thứ không giống với thường thức của nhiều người. Chính cô cũng không không hiểu nổi bản thân, chỉ đơn giản là cô thích chúng thôi. Con chó không nhận ra được chút mối đe doạ nào từ người phụ nữ trước mặt, nó lẳng lặng lôi khúc xương còn dang dở bên trong nhà mình ra tiếp tục liếm láp, gặm nhấm.
Khúc xương khá to, nó dài khoảng chừng hơn hai găng tay người trưởng thành. Đó có thể là xương của những loài động vật to lớn như heo, ngựa hoặc bò,... Nhưng sau một hồi quan sát Yamaguchi nhận ra hình dạng quen thuộc của nó. Trong suốt quá trình trở thành bác sỹ cô đã không dưới cả nghìn lần chạm vào khúc xương ấy. Cảm nhận có ai đó đang ở sau lưng mình, Yamaguchi ngay lập tức quay lại nhưng chỉ thấy một bóng ảnh mờ ảo có hình dạng giống với con người. Sau đó một cảm giác đau nhói truyền từ sau gáy đến toàn thân khiến cô gục xuống nền đất, trong khi tầm mắt chìm dần vào bóng tối.
- Cô đã đã có thể sống lâu hơn, nếu không quá tò mò.
Yamaguchi bị vác lên trên vai bóng người bí ẩn đó rồi biến mất mà không để lại chút dấu vết nào. Phải rồi, cô đã nhớ ra. Khúc xương đó chính là xương người. Vị trí là ống chân phải, thuộc về cơ thể của một người đàn ông trưởng thành. Những mảng thịt tươi còn sót lại cho thấy ông ta đã vị giết chỉ cách đây chỉ trong hai mươi tư giờ. Nhưng có lẽ là đã quá muộn.
Mặt trời dần lặn xuống, cơ thể Iris bắt đầu nóng bừng lên và đổ mồ hôi lạnh. Cô ngồi trên giường, trong lòng đang cực kì lo lắng cho vị nữ bác sĩ của mình. Iris liên tục gọi điện thoại cho Yamaguchi nhưng không ai bắt máy. Nhưng cô cũng không thể để Taka đi ra ngoài một mình. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Taka đến mở thì đó là Inao, người cô không muốn gặp hiện giờ nhất. Trông anh có vẻ gì đó lo lắng khác thường. Không chờ Iris nói trước anh liền hỏi:
- Cô có thấy Keiko đâu không?
- Làm sao tôi biết vị hôn thê của anh Inuyama ở đâu. Đừng có hỏi tôi những thứ như thế. Sáng mai chúng tôi sẽ rời đi sớm, chuyện anh muốn điều tra có lẽ chúng tôi có lẽ không giúp được.
Câu nói của Iris không hề có trách nhiệm chút nào. Cô biết chứ, bản thân cũng đang tự hối hận. Không phải cô ghét Keiko, cô lo lắng cho Keiko thậm chí còn nhiều hơn cả Yamaguchi vì con bé vẫn còn nhỏ. Nhưng việc Inao vừa gặp đã hỏi về hôn thê của mình khiến Iris không vui. Cô nhận ra thực sự mình cũng rất thích anh.
- Con bé không ở trong phòng, mùi cũng biến mất ở trong nhà bếp. - Inao nói tiếp.
- Anh đâu phải chó đâu mà ngửi được mùi.
Sau câu nói ấy, Inao im lặng rồi không nói câu nào rời đi, bỏ lại hai con người ở trong phòng. Iris lúc này mặt đỏ bừng lên không biết vì cơn sốt hay vì phẫn nộ, cô liền nói lớn tiếng cốt để Inao có thể nghe thấy từ bên ngoài:
- Này, anh giận rồi sao? Tôi mới là người nên giận mới đúng.
Đợi một lúc vẫn không có ai trả lời. Căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, còn hơn cả lúc trước khi người con trai ấy đến. Taka cuối cùng cũng không chịu được mà chầm chậm nói:
- Anh ta đã đi lâu rồi.
Iris nằm phịch xuống nệm. Cô ghét anh, cô có thể lặp lại nó hàng trăm lần nhưng có lẽ lúc này thứ mà Iris ghét nhất lại chính là bản thân mình. Cô tự trách vì sao mình lại để cơn giận dữ và ghen tị lấn áp mà nói ra những câu khiến Inao bỏ đi. Đột nhiên Iris quay người sang hỏi Taka:
- Em thấy chị với Keiko, bé gái đi theo Inuyama ấy, ai đẹp hơn?
- Keiko là cái bóng nhỏ mờ ảo bên cạnh anh ta sao? Em không nhìn thấy được bé gái ấy. Con bé cũng giống với Chika sao?
Iris ngạc nhiên với câu trả lời của Taka. Từ một biến cố nào đó mà bản thân không thể nhớ ra, cô đã có thể nhìn thấy những thứ con người không thể thấy. Bởi vì Keiko giống như một cô bé xinh xắn bình thường nên cô đã mặc nhiên cho rằng con bé là người. Keiko chắc chắn cũng không phải hồn ma vì đã là hồn ma thì đâu cần phải kết hôn nữa. Vậy con bé là gì? Vì sao con bé lại vô hình trong mắt người thường, tại sao lại phải cùng với Inao phải phối hôn?
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nhưng không đợi Taka ra mở cửa, nhà văn giả mạo kia đã tự động bước vào. Đây đúng là nhà của ông ta nhưng hành động ấy thật thiếu lịch sự. Đặc biệt khi đây là phòng của phụ nữ. Iris cẩn thận giấu thanh đoản kiếm tanto vào trong tay áo.
- Tôi nghe nói các vị sẽ rời đi trong sáng mai, nên dù biết có hơn làm phiền nhưng các vị có thể kể cho tôi nghe những câu chuyện kì bí hấp dẫn mà hai người đã trải qua không? Tôi thật sự rất biết ơn về điều đó đấy.
Khi có mặt Iris, thái độ của ông ta cung kính hẳn, khác hẳn với sự tự nhiên và gần gũi khi nói chuyện với Taka trước đó. Quyết định sẽ rời đi sớm, ngoài Taka và Inao ra cô chưa từng nói với ai nhưng ông ta lại biết. Giống như trên mọi vách tường đều có tai mắt vậy. Iris nở một nụ cười hoà nhã trên môi nhỏ nhẹ nói:
- Thật sự xin lỗi dù rất muốn nhưng hiện tại cơ thể tôi không khoẻ, ông cũng đã biết rồi đó, nên không thể nói chuyện lâu được. Chắc chắn là sáng mai tôi sẽ kể cho ông nghe trước khi chúng tôi rời đi nên ông cũng không cần lo lắng. À phải rồi, tôi không thấy vị nữ bác sĩ đi cùng, nếu gặp xin ông hãy nhắn cô ấy đến phòng tôi.
Ông ta nghe nói vậy cũng miễn cưỡng rời đi. Cơ thể càng lúc càng nóng bừng lên. Iris đưa cho thanh tanto cho Taka giữ, bản thân vẫn cố gắng sắp xếp tất cả mọi thứ đã diễn ra từ lúc đặt chân đến căn biệt thự. Bỗng Iris kêu Taka đến mời bé gái tâm linh đến phòng để làm rõ một số thứ còn đang nghi hoặc. Tất nhiên cậu liền bị người đàn bà loè loẹt kia ngăn cản nhưng khi nghe nói Iris sẽ trả tiền thì bà ta vui vẻ để con bé đi cùng cậu.
Cánh cửa phòng vẫn đóng kín từ lúc Taka rời đi. Nhưng khi cả hai bước vào thì không còn thấy Iris ở bên trong. Cậu biết chắc rằng chị họ mình sẽ không đi ra ngoài với tình trạng cơ thể yếu ớt ấy. Taka lật tung chăn nệm trên giường ra, thì có một vài mảnh gỗ rơi xuống. Khi nhìn kĩ hơn thì đó chính là vỏ cây. Bất ngờ bàn chân cậu cũng bị nắm chặt bởi một lực đạo vô cùng khủng khiếp bởi một thứ gì đó bất ngờ từ chui gầm giường. Đó là một bàn tay chỉ có bốn ngón cằn cõi khô héo và dài ngoằm.
- Áaaaa.
Bé gái cũng bị nắm lấy kéo xuống theo, Taka liền dùng thanh đoản kiếm chém mạnh vào chúng. Nhưng số lượng bàn tay lại quá nhiều, thanh tanto trong một lúc cũng không thể nào cắt đứt hết. Cả hai cứ thế bị kéo xuống phía dưới gầm giường, nơi có một đường hầm bí mật dẫn thẳng xuống phía dưới lòng đất tăm tối.
Những câu chuyện của ông ta viết ra đều gần giống với những gì mà cậu đã gặp phải, nhất là từ sau vụ tai nạn giao thông từng suýt nữa đã lấy mạng mình năm mười lăm tuổi. Từ những tiếng nói, tiếng hét kì quái suốt ngày vang vẳng bên tai suốt ngày, hay những cái bóng mờ ảo luôn đi theo một vài người. Taka luôn miệng nói không ngừng nghỉ:
- Chú Ango, chú còn nhớ cháu từng gửi thư cho chú qua một sự kiện trên diễn đàn năm ngoái không? Chú còn gửi thư lại hồi đáp nữa.
- Thế sao? Có nhiều thư quá chú cũng không nhớ.
- Lúc đó là cuốn sách "Cái chết của bản ngã" được xuất bản. Cháu đã đứng xếp hàng từ sáng sớm để là những người được đọc nó đầu tiên. - Taka hào hứng kể ra như đó là việc cậu rất tự hào.
- Thật vậy ư? Nghe cháu nói vậy thực sự ta rất vui.
- Nội dung của "Cái chết của bản ngã" đối với cháu cực kì hay, không có một cuốn sách nào có thể vượt qua được. Nhân vật chính cuối cùng đã đồng ý bán linh hồn cho quỷ để được sống với người mình yêu thương.
Người đàn ông bỗng trầm mặc một lúc, dường như bên trong có chút gì đó rất đau lòng, giọng ông ta nặng trĩu:
- Phải, cuối cùng Amaya cũng đã chịu thoả hiệp với quỷ để được sống.
- Nhân vật chính của cuốn sách là Moriko, không phải Amaya. Chú Ango hình như có chút nhầm lẫn rồi.
Nhận ra mình lỡ lời, đôi mắt ông ta bất ngờ hiện lên sự hốt hoảng không nên có, vội vàng sửa lại.
- À, chú có chút nhầm lẫn, Ayama là tên nhân vật chú sắp sửa viết.
- Chú nhớ không? Khúc nạn nhân cuối cùng bị giết, Moriko đã đâm vào ngực người đàn ông đó chín nhát. Tượng trưng cho chín nỗi đau cô phải chịu đựng.
- Chú nhớ chứ. Tình tiết đó đắt giá nhất trong cả tác phẩm mà.
Hai người nói chuyện vui vẻ cho đến khi vị quản gia thì thầm vài điều vào tai ông chủ mình. Taka thấy hai bóng người một cao một thấp từ từ xuất hiện trước cửa nhà. Ông ta cũng gọi cho Iris đến vì chuyện này cũng liên quan đến cô.
Cuối cùng nhà tâm linh mà mọi người mong chờ cũng đã đến, Iris bất ngờ khi thấy đó chỉ là một cô bé mười tuổi, gầy guộc và xanh xao. Người giám hộ đi cùng chính là mẹ ruột của em. Tuy nhiên bà ta lại ăn mặc sang trọng và da thịt có phần đầy đặn hơn rất nhiều. Ngay khi gặp mặt thái độ đã rất cao ngạo, ngược lại đứa trẻ chỉ im lặng nấp đằng sau lưng mẹ mình. Iris ngồi xuống để tạo thế cân bằng về cao cho cả hai, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc bé gái hỏi để làm thân:
- Em tên gì? Em là nhà tâm linh sao? Trước khi nhận được câu trả lời, bàn tay cô bất ngờ bị một lực hất ra bởi người phụ nữ bên cạnh. Bà ta tỏ vẻ bực dọc nói:
- Đừng đụng vào con tôi, nó sẽ trở lại thành thứ tầm thường giống như mấy người mất. Chúng tôi rất bận nên xin hãy vào chuyện chính.
Người phụ nữ không hề quan tâm đến Iris mà chỉ trò chuyện với vị nhà văn, bà ta gỡ chiếc mắt kiếng đen đang đeo ra để lộ cặp mắt xếch nhỏ xíu dữ tợn. Chủ nhà thấy vậy liền cố xoa dịu lại bầu không khí, ông ta hoà nhã nói:
- À, vâng. Đầu tiên chúng ta hãy đến phòng khách ngồi trước đã. Rồi xin cô bé hãy xem qua cánh tay của quý cô đây.
- Điều này không có trong thoả thuận. Chúng tôi sẽ tính thêm tiền.
Ánh mắt Iris khẽ nheo lại, khoé miệng cười nhẹ một cái. Hình như cô vừa nhận ra thứ gì đó cực kì thú vị từ trong đoạn hội thoại vừa rồi. Người đàn ông kia tinh ý cũng nhận ra sự thay đổi nhỏ trên nét mặt đó của Iris.
Lớp vải tay áo được sắn lên, những đường vân đen kì dị giờ đã lan đến tận vai.
- Thật độc ác. - Đứa bé gái đột nhiên nói khi vừa thấy chúng. - Kẻ đã ám họ lên chị thật độc ác.
Đôi tay nhỏ bé ấy chạm nhẹ vào làn da cô. Con bé bất ngờ khóc. Nó không mếu máo, không nức nở cũng không sụt sùi. Chỉ có hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không ngừng từ tuyến lệ. Giống như on bé đang khóc thay cho sự bất hạnh, sự đau khổ của người khác.
- Em không giúp được, em không thể. Em xin lỗi, em xin lỗi...
Nhìn thấy con bé khóc như vậy cô cũng đau lòng. Vô thức lại lấy tay xoa đầu đứa trẻ mặc cho phản ứng khó chịu của bà mẹ. Cô cười nhẹ nói:
- Không sao. Không phải lỗi của em, mọi thứ ổn mà, đừng khóc nữa.
Iris hạ tay áo xuống, dù sao trước đó bản thân cũng đã biết được kết quả. Cô ghé vào tai đứa bé hỏi nhỏ một câu. Nó trả lời chỉ bằng một cái gật đầu nhẹ. Sau đó, hai mẹ con và vị nhà văn đến căn phòng làm việc riêng. Ông ta đã trả rất nhiều tiền chỉ để nghe những câu chuyện hấp dẫn của cô bé về những bóng ma trong suốt quá trình làm nhà tâm linh của mình. Theo như lịch trình ông ta đã sắp xếp, phải hai ngày nữa mới đến lượt của cô.
Taka nãy giờ chỉ đứng im lặng bên cạnh Iris, cậu muốn cả hai về phòng riêng một lát vì có chuyện quan trọng cần nói. Giọng cậu quả quyết:
- Người đàn ông kia không phải nhà văn Aida Ango.
Taka thực sự rất thích vị nhà văn viết truyện kì bí đó, đến nỗi cậu kể ra từng chi tiết nhỏ nhặt trong từng tác phẩm. Nhưng cũng bởi quá yêu thích nên cũng liền nhận ra, người đàn ông kia đã nói sai rất nhiều sự kiện, trong khi trò chuyện cùng với cậu. Điển hình là ý số lượng nhát dao của nạn nhân cuối cùng của Moriko giết trong truyện là bảy, nó tượng trưng cho bảy tội ác của con người chứ không phải là chín nỗi đau của cô. Không kể đến là ông ta còn nói sai tên nhân vật nữ chính của mình. Vì thế ông ta không thể nào là Aido Ango.
Iris tin vào lời Taka, bản thân cô cũng muốn rời khỏi đây thật nhanh nhưng "cục đá chết tiệt kia" lại bảo cô phải chờ đợi. Thực ra với suy nghĩ nơi này cũng có thể giống với căn nhà trên ngọn đồi ở Hokkaido, cho nên đêm đầu tiên có lẽ vẫn còn an toàn. Vậy hôm nay, Iris định cả ba người sẽ ở chúng một phòng, rồi sáng sớm mai sẽ rời đi. Inao cũng có thời gian để điều tra việc mà anh ta muốn.
- Nhân tiện em có thấy chị Yamaguchi đâu không? - Iris bất ngờ hỏi.
- Lúc nãy em thấy chị ấy đi ra sau vườn làm gì đó.
- Khi nào chị Yamaguchi quay lại em hãy dặn chị ấy đừng đi ra ngoài. Sáng mai chúng ta sẽ rời nơi này sớm nhất có thể.
Đằng sau khu vườn hoa phía sau căn biệt thự, có một căn nhà gỗ nhỏ cao cỡ một mét rưỡi dành cho thú cưng. Yamaguchi đang ngồi đối diện với một chú chó Ngao Ý đen to lớn, cả hai thích thú nhìn nhau mà không có bất cứ sự nguy hiểm nào. Nó cao khoảng bảy mươi centimet, nặng gần nửa tạ. Các cạnh của mõm song song nhau, mặt trước trông bằng phẳng và vuông vắn. Các cơ bắp cuồn cuộn nổi bật trước ngực đặc trưng cho các giống chó săn.
Giống chó Ngao Ý không đẹp và dễ thương với một số người nhưng Yamaguchi là ngoại lệ. Cô thích những thứ không giống với thường thức của nhiều người. Chính cô cũng không không hiểu nổi bản thân, chỉ đơn giản là cô thích chúng thôi. Con chó không nhận ra được chút mối đe doạ nào từ người phụ nữ trước mặt, nó lẳng lặng lôi khúc xương còn dang dở bên trong nhà mình ra tiếp tục liếm láp, gặm nhấm.
Khúc xương khá to, nó dài khoảng chừng hơn hai găng tay người trưởng thành. Đó có thể là xương của những loài động vật to lớn như heo, ngựa hoặc bò,... Nhưng sau một hồi quan sát Yamaguchi nhận ra hình dạng quen thuộc của nó. Trong suốt quá trình trở thành bác sỹ cô đã không dưới cả nghìn lần chạm vào khúc xương ấy. Cảm nhận có ai đó đang ở sau lưng mình, Yamaguchi ngay lập tức quay lại nhưng chỉ thấy một bóng ảnh mờ ảo có hình dạng giống với con người. Sau đó một cảm giác đau nhói truyền từ sau gáy đến toàn thân khiến cô gục xuống nền đất, trong khi tầm mắt chìm dần vào bóng tối.
- Cô đã đã có thể sống lâu hơn, nếu không quá tò mò.
Yamaguchi bị vác lên trên vai bóng người bí ẩn đó rồi biến mất mà không để lại chút dấu vết nào. Phải rồi, cô đã nhớ ra. Khúc xương đó chính là xương người. Vị trí là ống chân phải, thuộc về cơ thể của một người đàn ông trưởng thành. Những mảng thịt tươi còn sót lại cho thấy ông ta đã vị giết chỉ cách đây chỉ trong hai mươi tư giờ. Nhưng có lẽ là đã quá muộn.
Mặt trời dần lặn xuống, cơ thể Iris bắt đầu nóng bừng lên và đổ mồ hôi lạnh. Cô ngồi trên giường, trong lòng đang cực kì lo lắng cho vị nữ bác sĩ của mình. Iris liên tục gọi điện thoại cho Yamaguchi nhưng không ai bắt máy. Nhưng cô cũng không thể để Taka đi ra ngoài một mình. Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Taka đến mở thì đó là Inao, người cô không muốn gặp hiện giờ nhất. Trông anh có vẻ gì đó lo lắng khác thường. Không chờ Iris nói trước anh liền hỏi:
- Cô có thấy Keiko đâu không?
- Làm sao tôi biết vị hôn thê của anh Inuyama ở đâu. Đừng có hỏi tôi những thứ như thế. Sáng mai chúng tôi sẽ rời đi sớm, chuyện anh muốn điều tra có lẽ chúng tôi có lẽ không giúp được.
Câu nói của Iris không hề có trách nhiệm chút nào. Cô biết chứ, bản thân cũng đang tự hối hận. Không phải cô ghét Keiko, cô lo lắng cho Keiko thậm chí còn nhiều hơn cả Yamaguchi vì con bé vẫn còn nhỏ. Nhưng việc Inao vừa gặp đã hỏi về hôn thê của mình khiến Iris không vui. Cô nhận ra thực sự mình cũng rất thích anh.
- Con bé không ở trong phòng, mùi cũng biến mất ở trong nhà bếp. - Inao nói tiếp.
- Anh đâu phải chó đâu mà ngửi được mùi.
Sau câu nói ấy, Inao im lặng rồi không nói câu nào rời đi, bỏ lại hai con người ở trong phòng. Iris lúc này mặt đỏ bừng lên không biết vì cơn sốt hay vì phẫn nộ, cô liền nói lớn tiếng cốt để Inao có thể nghe thấy từ bên ngoài:
- Này, anh giận rồi sao? Tôi mới là người nên giận mới đúng.
Đợi một lúc vẫn không có ai trả lời. Căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, còn hơn cả lúc trước khi người con trai ấy đến. Taka cuối cùng cũng không chịu được mà chầm chậm nói:
- Anh ta đã đi lâu rồi.
Iris nằm phịch xuống nệm. Cô ghét anh, cô có thể lặp lại nó hàng trăm lần nhưng có lẽ lúc này thứ mà Iris ghét nhất lại chính là bản thân mình. Cô tự trách vì sao mình lại để cơn giận dữ và ghen tị lấn áp mà nói ra những câu khiến Inao bỏ đi. Đột nhiên Iris quay người sang hỏi Taka:
- Em thấy chị với Keiko, bé gái đi theo Inuyama ấy, ai đẹp hơn?
- Keiko là cái bóng nhỏ mờ ảo bên cạnh anh ta sao? Em không nhìn thấy được bé gái ấy. Con bé cũng giống với Chika sao?
Iris ngạc nhiên với câu trả lời của Taka. Từ một biến cố nào đó mà bản thân không thể nhớ ra, cô đã có thể nhìn thấy những thứ con người không thể thấy. Bởi vì Keiko giống như một cô bé xinh xắn bình thường nên cô đã mặc nhiên cho rằng con bé là người. Keiko chắc chắn cũng không phải hồn ma vì đã là hồn ma thì đâu cần phải kết hôn nữa. Vậy con bé là gì? Vì sao con bé lại vô hình trong mắt người thường, tại sao lại phải cùng với Inao phải phối hôn?
Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Nhưng không đợi Taka ra mở cửa, nhà văn giả mạo kia đã tự động bước vào. Đây đúng là nhà của ông ta nhưng hành động ấy thật thiếu lịch sự. Đặc biệt khi đây là phòng của phụ nữ. Iris cẩn thận giấu thanh đoản kiếm tanto vào trong tay áo.
- Tôi nghe nói các vị sẽ rời đi trong sáng mai, nên dù biết có hơn làm phiền nhưng các vị có thể kể cho tôi nghe những câu chuyện kì bí hấp dẫn mà hai người đã trải qua không? Tôi thật sự rất biết ơn về điều đó đấy.
Khi có mặt Iris, thái độ của ông ta cung kính hẳn, khác hẳn với sự tự nhiên và gần gũi khi nói chuyện với Taka trước đó. Quyết định sẽ rời đi sớm, ngoài Taka và Inao ra cô chưa từng nói với ai nhưng ông ta lại biết. Giống như trên mọi vách tường đều có tai mắt vậy. Iris nở một nụ cười hoà nhã trên môi nhỏ nhẹ nói:
- Thật sự xin lỗi dù rất muốn nhưng hiện tại cơ thể tôi không khoẻ, ông cũng đã biết rồi đó, nên không thể nói chuyện lâu được. Chắc chắn là sáng mai tôi sẽ kể cho ông nghe trước khi chúng tôi rời đi nên ông cũng không cần lo lắng. À phải rồi, tôi không thấy vị nữ bác sĩ đi cùng, nếu gặp xin ông hãy nhắn cô ấy đến phòng tôi.
Ông ta nghe nói vậy cũng miễn cưỡng rời đi. Cơ thể càng lúc càng nóng bừng lên. Iris đưa cho thanh tanto cho Taka giữ, bản thân vẫn cố gắng sắp xếp tất cả mọi thứ đã diễn ra từ lúc đặt chân đến căn biệt thự. Bỗng Iris kêu Taka đến mời bé gái tâm linh đến phòng để làm rõ một số thứ còn đang nghi hoặc. Tất nhiên cậu liền bị người đàn bà loè loẹt kia ngăn cản nhưng khi nghe nói Iris sẽ trả tiền thì bà ta vui vẻ để con bé đi cùng cậu.
Cánh cửa phòng vẫn đóng kín từ lúc Taka rời đi. Nhưng khi cả hai bước vào thì không còn thấy Iris ở bên trong. Cậu biết chắc rằng chị họ mình sẽ không đi ra ngoài với tình trạng cơ thể yếu ớt ấy. Taka lật tung chăn nệm trên giường ra, thì có một vài mảnh gỗ rơi xuống. Khi nhìn kĩ hơn thì đó chính là vỏ cây. Bất ngờ bàn chân cậu cũng bị nắm chặt bởi một lực đạo vô cùng khủng khiếp bởi một thứ gì đó bất ngờ từ chui gầm giường. Đó là một bàn tay chỉ có bốn ngón cằn cõi khô héo và dài ngoằm.
- Áaaaa.
Bé gái cũng bị nắm lấy kéo xuống theo, Taka liền dùng thanh đoản kiếm chém mạnh vào chúng. Nhưng số lượng bàn tay lại quá nhiều, thanh tanto trong một lúc cũng không thể nào cắt đứt hết. Cả hai cứ thế bị kéo xuống phía dưới gầm giường, nơi có một đường hầm bí mật dẫn thẳng xuống phía dưới lòng đất tăm tối.
Danh sách chương