Không quá nhiều lời, sau đó, bọn họ cùng nhau trở về biệt thự, những ngày cuối cùng, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hị vọng ông nội có thể vui vẻ.
"Anh Nhất Bác, hôm nay đến công ty không?", Tiêu Chiến dìu ông nội đến bên cửa sổ phơi nắng, chú Trần đang bưng thức ăn qua.
"Sáng nay không có việc, tôi cùng ông nội ăn xong bữa trưa rồi đi", Vương Nhất Bác nhất bộ Pyjama, bớt vài phần cương nghị ở nơi làm việc, thêm vài phần mềm mại, "Ông nội, con đút ông ăn sáng nha..."
"Được đó ...", ông nội cười tít cả mắt.
"Bé Chiến à...", ông nội gọi Tiêu Chiến lại, nắm tay cậu, lòng bàn tay thô ráp của ông lão chà xát tay của cậu, "Sau này Nhất Bác cần con khoan dung nhiều hơn rồi..."
"Ông nội... anh Nhất Bác anh ấy rất giỏi, ông không cần lo lắng đâu.", Tiêu Chiến chớp mắt miễn cưỡng cười với ông nội.
"Ừ... cơm này ai làm vậy, ngon lắm!", Vương Nhất Bác kiên nhẫn đút cơm cho ông nội, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười.
Tâm nguyện của ông lão là có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác thành gia lập nghiệp, sau đó có con của chính anh, chỉ là ước nguyện sau chưa thành.
Ngày thứ ba trở về nhà, ông lão ra đi trong lúc ngủ, hình như không hề đau đớn, rất thanh thản.Tiêu Chiến ngồi ở mép giường rơi nước mắt, người hôm qua còn dặn mình ngày mai muốn ăn mấy món đơn giản, sao lại nói đi là đi chứ, Vương Nhất Bác giúp ông lão lau người từng chút một.
Cả căn biệt thự bỗng chốc bị bao phủ bởi một lớp nỗi buồn không thể nguôi ngoai.
Sau khi lo chuyện hậu sự của ông lão xong, Vương Nhất Bác nói với chú Trần mình quyết định dọn về bên căn hộ ở, ở đây có quá nhiều kỉ niệm với ông nội.
"Cậu chủ...", chú Trần nức nở.
"Chú Trần, ở đây còn cần chú quán xuyến, con thỉnh thoảng vẫn sẽ quay về.", Vương Nhất Bác xách hành lý.
"Vậy, bé Chiến..."
"Tùy cậu ta đi, lúc đó chú nói với cậu ta một tiếng, nếu cậu ta muốn đi, thì đến chỗ căn hộ ở.", nói rồi chỉ để lại bóng lưng cô tịch.
Tiêu Chiến đã buồn rất lâu không thể nguôi ngoai, ở nửa tháng tại biệt thự.
Trở lại phòng của ông nội, Tiêu Chiến nhịn không được nước mắt chảy ròng ròng.
Nhìn ảnh chụp chung của cậu, Vương Nhất Bác còn có ông nội, trong lòng khổ sở nói không nên lời. Đột nhiên phát hiện hình như phía sau khung ảnh có chỗ cộm lên, hiếu kì mở khung ảnh ra, trong đó lại là một bức thư.
Thân gửi bé Chiến:
Bé Chiến à, con sẽ nhớ ông nội chứ, ông nội cũng nhớ con. Bé ngoan, rất tiếc, ông nội phải đi rồi, để Nhất Bác lại cho con chăm sóc, điều duy nhất ông không yên lòng là Nhất Bác, ông nội biết con yêu Nhất Bác, con có thể chăm sóc tốt cho nó, phải không? Hãy yêu thương bản thân mình, về sau phải xem bản thân các con rồi.
Ngây ngốc nhìn bức thư, cho đến khi nước mắt thấm ướt giấy, Tiêu Chiến cẩn thận cất thư đi.Suy sụp đủ rồi, phải bắt đầu cuộc sống mới rồi! Quay về phòng mình, thu dọn vài bộ quần áo, vội vàng xuống dầu.
"Bé Chiến...con đây là...", chú Trần không hiểu nhìn cậu.
"Con đi chăm sóc Nhất Bác đây, chú Trần, ở đây nhờ chú cả đó!", Tiêu Chiến toét miệng cười, ánh mắt kiên định bước ra ngoài. Một lúc sau lại chạy trở về, "Hi hi, con quên lấy cuốn bảo điển của con rồi."
Cái gọi là bảo điển này, chính là các món ăn Vương Nhất Bác thích, là Tiêu Chiến sử dụng hình ảnh cùng chữ viết từng chút từng chút một ghi chép lại.
Tiêu Chiến dựa vào trí nhớ của mình đến căn hộ của Vương Nhất Bác, do không có chìa khóa, chỉ có thể ngượng ngùng mà ngồi trên hành lý. Lấy điện thoại mở trang danh bạ, lấy dũng khí bấm gọi vào số điện thoại đó.
"Alo."
"Anh, anh Nhất Bác, em...", Tiêu Chiến nghe thấy giọng của Vương Nhất Bác, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
"Tôi đang bận, có việc gì?"
"Em ở, ở trước cửa căn hộ của anh...không có chìa khóa..."
"Tôi nói trợ lý đưa đến cho cậu.", sau đó là âm thanh tút tút.
Nhưng Tiêu Chiến vô cùng thỏa mãn, Vương Nhất Bác không có nói cậu trở về, mà nói sẽ cho trợ lý đưa chìa khóa tới, hí hí, tuyệt quá.
Lý Hạo là trợ lý mà ông nội tìm cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng biết, anh ta vội vã đưa chìa khóa cho Tiêu Chiến xong liền trực tiếp trở về.
Tiêu Chiến vui vẻ mở cửa, đem hành lý của mình để ở phòng cho khách. Thời gian vẫn còn sớm, cậu liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Vương Nhất Bác hôm nay không có làm thêm giờ, lúc về nhà đến trước cửa đột nhiên ngẩn ra, đứng ở cửa một lúc mới ý thức được trong nhà có người, hôm nay Tiêu Chiến đến.
"Anh Nhất Bác...rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."
"Ừ, rồi.", gần đây thật sự rất mệt, đầu tiên là do ông nội đột ngột ra đi, thứ hai là do mấy ông già trong công ty lúc nào cũng làm khó anh, mặc dù có Lý Hạo ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng cũng có hơi khó chống đỡ.
"Việc ở công ty vẫn thuận lợi chứ?", Tiêu Chiến nhớ ra mình nắm giữ 20% cổ phần.
"Cũng được, cậu muốn đến công ty à, ở nhà một mình có chán lắm không?", Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ đến năng khiếu thiết kế của Tiêu Chiến.
"Em có thể đi không?", trước giờ chưa từng chính thức đi làm ở đơn vị nào, Tiêu Chiến có chút lúng túng khi Vương Nhất Bác hỏi, cả người tự nhiên cũng căng thẳng lên.
"Muốn đi tôi nói bộ phận thiết kế cho cậu một chỗ, coi như là cố vấn đặc biệt, rảnh thì đến trước mấy ngày để làm quen.", Vương Nhất Bác nuốt xuống miếng cơm, luôn có cảm giác khẩu vị của mình hôm nay khá tốt."Dạ, được!"
"Anh Nhất Bác, hôm nay đến công ty không?", Tiêu Chiến dìu ông nội đến bên cửa sổ phơi nắng, chú Trần đang bưng thức ăn qua.
"Sáng nay không có việc, tôi cùng ông nội ăn xong bữa trưa rồi đi", Vương Nhất Bác nhất bộ Pyjama, bớt vài phần cương nghị ở nơi làm việc, thêm vài phần mềm mại, "Ông nội, con đút ông ăn sáng nha..."
"Được đó ...", ông nội cười tít cả mắt.
"Bé Chiến à...", ông nội gọi Tiêu Chiến lại, nắm tay cậu, lòng bàn tay thô ráp của ông lão chà xát tay của cậu, "Sau này Nhất Bác cần con khoan dung nhiều hơn rồi..."
"Ông nội... anh Nhất Bác anh ấy rất giỏi, ông không cần lo lắng đâu.", Tiêu Chiến chớp mắt miễn cưỡng cười với ông nội.
"Ừ... cơm này ai làm vậy, ngon lắm!", Vương Nhất Bác kiên nhẫn đút cơm cho ông nội, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười.
Tâm nguyện của ông lão là có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác thành gia lập nghiệp, sau đó có con của chính anh, chỉ là ước nguyện sau chưa thành.
Ngày thứ ba trở về nhà, ông lão ra đi trong lúc ngủ, hình như không hề đau đớn, rất thanh thản.Tiêu Chiến ngồi ở mép giường rơi nước mắt, người hôm qua còn dặn mình ngày mai muốn ăn mấy món đơn giản, sao lại nói đi là đi chứ, Vương Nhất Bác giúp ông lão lau người từng chút một.
Cả căn biệt thự bỗng chốc bị bao phủ bởi một lớp nỗi buồn không thể nguôi ngoai.
Sau khi lo chuyện hậu sự của ông lão xong, Vương Nhất Bác nói với chú Trần mình quyết định dọn về bên căn hộ ở, ở đây có quá nhiều kỉ niệm với ông nội.
"Cậu chủ...", chú Trần nức nở.
"Chú Trần, ở đây còn cần chú quán xuyến, con thỉnh thoảng vẫn sẽ quay về.", Vương Nhất Bác xách hành lý.
"Vậy, bé Chiến..."
"Tùy cậu ta đi, lúc đó chú nói với cậu ta một tiếng, nếu cậu ta muốn đi, thì đến chỗ căn hộ ở.", nói rồi chỉ để lại bóng lưng cô tịch.
Tiêu Chiến đã buồn rất lâu không thể nguôi ngoai, ở nửa tháng tại biệt thự.
Trở lại phòng của ông nội, Tiêu Chiến nhịn không được nước mắt chảy ròng ròng.
Nhìn ảnh chụp chung của cậu, Vương Nhất Bác còn có ông nội, trong lòng khổ sở nói không nên lời. Đột nhiên phát hiện hình như phía sau khung ảnh có chỗ cộm lên, hiếu kì mở khung ảnh ra, trong đó lại là một bức thư.
Thân gửi bé Chiến:
Bé Chiến à, con sẽ nhớ ông nội chứ, ông nội cũng nhớ con. Bé ngoan, rất tiếc, ông nội phải đi rồi, để Nhất Bác lại cho con chăm sóc, điều duy nhất ông không yên lòng là Nhất Bác, ông nội biết con yêu Nhất Bác, con có thể chăm sóc tốt cho nó, phải không? Hãy yêu thương bản thân mình, về sau phải xem bản thân các con rồi.
Ngây ngốc nhìn bức thư, cho đến khi nước mắt thấm ướt giấy, Tiêu Chiến cẩn thận cất thư đi.Suy sụp đủ rồi, phải bắt đầu cuộc sống mới rồi! Quay về phòng mình, thu dọn vài bộ quần áo, vội vàng xuống dầu.
"Bé Chiến...con đây là...", chú Trần không hiểu nhìn cậu.
"Con đi chăm sóc Nhất Bác đây, chú Trần, ở đây nhờ chú cả đó!", Tiêu Chiến toét miệng cười, ánh mắt kiên định bước ra ngoài. Một lúc sau lại chạy trở về, "Hi hi, con quên lấy cuốn bảo điển của con rồi."
Cái gọi là bảo điển này, chính là các món ăn Vương Nhất Bác thích, là Tiêu Chiến sử dụng hình ảnh cùng chữ viết từng chút từng chút một ghi chép lại.
Tiêu Chiến dựa vào trí nhớ của mình đến căn hộ của Vương Nhất Bác, do không có chìa khóa, chỉ có thể ngượng ngùng mà ngồi trên hành lý. Lấy điện thoại mở trang danh bạ, lấy dũng khí bấm gọi vào số điện thoại đó.
"Alo."
"Anh, anh Nhất Bác, em...", Tiêu Chiến nghe thấy giọng của Vương Nhất Bác, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
"Tôi đang bận, có việc gì?"
"Em ở, ở trước cửa căn hộ của anh...không có chìa khóa..."
"Tôi nói trợ lý đưa đến cho cậu.", sau đó là âm thanh tút tút.
Nhưng Tiêu Chiến vô cùng thỏa mãn, Vương Nhất Bác không có nói cậu trở về, mà nói sẽ cho trợ lý đưa chìa khóa tới, hí hí, tuyệt quá.
Lý Hạo là trợ lý mà ông nội tìm cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng biết, anh ta vội vã đưa chìa khóa cho Tiêu Chiến xong liền trực tiếp trở về.
Tiêu Chiến vui vẻ mở cửa, đem hành lý của mình để ở phòng cho khách. Thời gian vẫn còn sớm, cậu liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Vương Nhất Bác hôm nay không có làm thêm giờ, lúc về nhà đến trước cửa đột nhiên ngẩn ra, đứng ở cửa một lúc mới ý thức được trong nhà có người, hôm nay Tiêu Chiến đến.
"Anh Nhất Bác...rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."
"Ừ, rồi.", gần đây thật sự rất mệt, đầu tiên là do ông nội đột ngột ra đi, thứ hai là do mấy ông già trong công ty lúc nào cũng làm khó anh, mặc dù có Lý Hạo ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng cũng có hơi khó chống đỡ.
"Việc ở công ty vẫn thuận lợi chứ?", Tiêu Chiến nhớ ra mình nắm giữ 20% cổ phần.
"Cũng được, cậu muốn đến công ty à, ở nhà một mình có chán lắm không?", Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ đến năng khiếu thiết kế của Tiêu Chiến.
"Em có thể đi không?", trước giờ chưa từng chính thức đi làm ở đơn vị nào, Tiêu Chiến có chút lúng túng khi Vương Nhất Bác hỏi, cả người tự nhiên cũng căng thẳng lên.
"Muốn đi tôi nói bộ phận thiết kế cho cậu một chỗ, coi như là cố vấn đặc biệt, rảnh thì đến trước mấy ngày để làm quen.", Vương Nhất Bác nuốt xuống miếng cơm, luôn có cảm giác khẩu vị của mình hôm nay khá tốt."Dạ, được!"
Danh sách chương