Ở trong bệnh viện một tuần, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến la lối không chịu nổi, cuối cùng đành đồng ý cho cậu xuất viện về nhà.
"Về nhà, về nhà, về nhà, về nhà...", Tiêu Chiến nắm lấy hai chân, vui vẻ nhìn người đang thu dọn đồ đạc.
"Ngồi có mệt không? Nằm thêm tí nữa đi?", Vương Nhất Bác lấy một đôi vớ dày, "Đôi này được không?"
"Có hình SpongeBob không? Em muốn SpongeBob cơ.", Tiêu Chiến bĩu môi, mắt nhìn chăm chăm đôi với trên tay anh, bữa đó không biết Vương Nhất Bác thu dọn thế nào mà hai chiếc vớ không phải là một đôi, Tiêu Chiến lúc đi vệ sinh mới phát hiện, sau đó lại phổ cập một lượt cho anh.
"Có, cái này có nè, anh coi cẩn thận lắm rồi.", nắm lấy chân Tiêu Chiến, dịu dàng mang vào cho cậu, "Sao hơi lạnh vậy?"
"Mang vào thì không lạnh nữa...", Tiêu Chiến cười hì hì nói, "Chúng ta có thể về được chưa?"
"Được rồi, để anh thu dọn đồ, tí nữa là xong, buổi trưa ăn ở ngoài hay về nhà ăn?", Vương Nhất Bác mặc áo phao lông vũ cho bé con.
"Ở ngoài ăn cá nấu dưa chua được không? Ăn cơm bệnh viện mấy ngày rồi, miệng không còn vị giác gì nữa cả.", Tiêu Chiến gãi gãi mũi sợ Vương Nhất Bác không đồng ý.
"Được thôi, Chiến Chiến đáng thương của chúng ta quả thật đã rất lâu rồi không có ăn mặn rồi đúng không?", Vương Nhất Bác nhấc tay xoa xoa đầu của bé con, "Ăn cơm xong thì đi cắt tóc thôi, dài đến sắp cột lên được rồi."
"Dạ, em muốn tìm thợ cắt tay nghề cao như thầyTony, cắt kiểu đẹp trai."
"Còn thầy Tony nữa chứ, nào, uống nước đi, đã nguội rồi đó."
"Dạ dạ.", Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy ly nước, ục ục ục ục bắt đầu uống nước.
"Xong rồi, chúng ta về nhà thôi.", Vương Nhất Bác một tay kéo vali, một tay ôm sau eo Tiêu Chiến.
Hai người giống như học sinh cấp 3, đi phố mua sắm, cắt tóc, sau đó ăn một bữa trưa ngon lành.
Lúc về đến nhà đã là buổi chiều, Thư nhóc lại đang ở trong bếp nấu điểm tâm, thấy Thư nhóc trở về liền vui mừng ra đón bọn họ.
Nhưng khoảnh khắc Tiêu Chiến thấy cậu ta, khóe mắt lại bất giác đỏ hoe, cái bụng của cậu phẳng lì, đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ ở đó.
"Sao thế này, thấy em không vui sao?", Thư nhóc hỏi.
"Không có... Thư nhóc...", Thư nhóc lau nước mắt.
"Tiêu Chiến à, như vầy thật ra tốt hơn nhiều, thật đó, em so với trước đây càng vui hơn, em rất ổn!", Thư nhóc nghiêm túc nắm lấy tay cậu mà nói, "Tổng giám đốc Vương, anh mau khuyên anh ấy đi, ai da, nè."
"Không buồn nữa, nghe lời.", Vương Nhất Bác nhấc tay lau nước mắt trên gò má bé con, "Đây là lựa chọn của Thư nhóc, em nên vui cho cậu ấy, chí ít bây giờ cậu ấy vui vẻ."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, ngoan...", Vương Nhất Bác ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, "Thư nhóc hình như còn làm bánh quy mà em thích nữa đó, muốn xem không?"
"Sao cậu không nghỉ ngơi đi?", Tiêu Chiến rời khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, khịt khịt mũi oán trách.
"Chú Trần bữa trước luôn nói em phải đi nằm, em cũng mới bắt đầu động tay chân hai ngày nay thôi, làm ít bánh quy, yên tâm, đều là máy trộn tự động hết.", Thư nhóc vui vẻ nói.
"Nhưng em không đói, anh giúp em cất nó nha được không...", Tiêu Chiến thật sự rất buồn ngủ, Vương Nhất Bác có thể cảm giác được bé con đang mượn sức của cậu.
"Được, em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh cất vào hủ cho em."
"Anh Nhất Bác... Buồn ngủ quá à...", Tiêu Chiến quay lại treo mình lên người Vương Nhất Bác.
"Đi ngủ một tí trước đi, Thư nhóc, cậu cũng chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.", Vương Nhất Bác dặn dò mấy câu xong liền đỡ Tiêu Chiến về phòng.
"Em có thể ở một mình được không? Anh Nhất Bác.", Tiêu Chiến cúi đầu, Vương Nhất Bác không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
"Được, em nghỉ ngơi cho tốt, anh ở bên phòng em bé thu dọn, có gì thì gọi anh, được không?"
"Dạ.", Tiêu Chiến gật đầu.
Thấy Tiêu Chiến tự mình vào phòng, thật ra Vương Nhất Bác vạn lần cũng không muốn, nhưng bé con chắc là sẽ tự mình nghĩ thông suốt, vẫn là nên buông tay để tự cậu điều chỉnh mình mới đúng.
"Về nhà, về nhà, về nhà, về nhà...", Tiêu Chiến nắm lấy hai chân, vui vẻ nhìn người đang thu dọn đồ đạc.
"Ngồi có mệt không? Nằm thêm tí nữa đi?", Vương Nhất Bác lấy một đôi vớ dày, "Đôi này được không?"
"Có hình SpongeBob không? Em muốn SpongeBob cơ.", Tiêu Chiến bĩu môi, mắt nhìn chăm chăm đôi với trên tay anh, bữa đó không biết Vương Nhất Bác thu dọn thế nào mà hai chiếc vớ không phải là một đôi, Tiêu Chiến lúc đi vệ sinh mới phát hiện, sau đó lại phổ cập một lượt cho anh.
"Có, cái này có nè, anh coi cẩn thận lắm rồi.", nắm lấy chân Tiêu Chiến, dịu dàng mang vào cho cậu, "Sao hơi lạnh vậy?"
"Mang vào thì không lạnh nữa...", Tiêu Chiến cười hì hì nói, "Chúng ta có thể về được chưa?"
"Được rồi, để anh thu dọn đồ, tí nữa là xong, buổi trưa ăn ở ngoài hay về nhà ăn?", Vương Nhất Bác mặc áo phao lông vũ cho bé con.
"Ở ngoài ăn cá nấu dưa chua được không? Ăn cơm bệnh viện mấy ngày rồi, miệng không còn vị giác gì nữa cả.", Tiêu Chiến gãi gãi mũi sợ Vương Nhất Bác không đồng ý.
"Được thôi, Chiến Chiến đáng thương của chúng ta quả thật đã rất lâu rồi không có ăn mặn rồi đúng không?", Vương Nhất Bác nhấc tay xoa xoa đầu của bé con, "Ăn cơm xong thì đi cắt tóc thôi, dài đến sắp cột lên được rồi."
"Dạ, em muốn tìm thợ cắt tay nghề cao như thầyTony, cắt kiểu đẹp trai."
"Còn thầy Tony nữa chứ, nào, uống nước đi, đã nguội rồi đó."
"Dạ dạ.", Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy ly nước, ục ục ục ục bắt đầu uống nước.
"Xong rồi, chúng ta về nhà thôi.", Vương Nhất Bác một tay kéo vali, một tay ôm sau eo Tiêu Chiến.
Hai người giống như học sinh cấp 3, đi phố mua sắm, cắt tóc, sau đó ăn một bữa trưa ngon lành.
Lúc về đến nhà đã là buổi chiều, Thư nhóc lại đang ở trong bếp nấu điểm tâm, thấy Thư nhóc trở về liền vui mừng ra đón bọn họ.
Nhưng khoảnh khắc Tiêu Chiến thấy cậu ta, khóe mắt lại bất giác đỏ hoe, cái bụng của cậu phẳng lì, đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ ở đó.
"Sao thế này, thấy em không vui sao?", Thư nhóc hỏi.
"Không có... Thư nhóc...", Thư nhóc lau nước mắt.
"Tiêu Chiến à, như vầy thật ra tốt hơn nhiều, thật đó, em so với trước đây càng vui hơn, em rất ổn!", Thư nhóc nghiêm túc nắm lấy tay cậu mà nói, "Tổng giám đốc Vương, anh mau khuyên anh ấy đi, ai da, nè."
"Không buồn nữa, nghe lời.", Vương Nhất Bác nhấc tay lau nước mắt trên gò má bé con, "Đây là lựa chọn của Thư nhóc, em nên vui cho cậu ấy, chí ít bây giờ cậu ấy vui vẻ."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, ngoan...", Vương Nhất Bác ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, "Thư nhóc hình như còn làm bánh quy mà em thích nữa đó, muốn xem không?"
"Sao cậu không nghỉ ngơi đi?", Tiêu Chiến rời khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, khịt khịt mũi oán trách.
"Chú Trần bữa trước luôn nói em phải đi nằm, em cũng mới bắt đầu động tay chân hai ngày nay thôi, làm ít bánh quy, yên tâm, đều là máy trộn tự động hết.", Thư nhóc vui vẻ nói.
"Nhưng em không đói, anh giúp em cất nó nha được không...", Tiêu Chiến thật sự rất buồn ngủ, Vương Nhất Bác có thể cảm giác được bé con đang mượn sức của cậu.
"Được, em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh cất vào hủ cho em."
"Anh Nhất Bác... Buồn ngủ quá à...", Tiêu Chiến quay lại treo mình lên người Vương Nhất Bác.
"Đi ngủ một tí trước đi, Thư nhóc, cậu cũng chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.", Vương Nhất Bác dặn dò mấy câu xong liền đỡ Tiêu Chiến về phòng.
"Em có thể ở một mình được không? Anh Nhất Bác.", Tiêu Chiến cúi đầu, Vương Nhất Bác không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
"Được, em nghỉ ngơi cho tốt, anh ở bên phòng em bé thu dọn, có gì thì gọi anh, được không?"
"Dạ.", Tiêu Chiến gật đầu.
Thấy Tiêu Chiến tự mình vào phòng, thật ra Vương Nhất Bác vạn lần cũng không muốn, nhưng bé con chắc là sẽ tự mình nghĩ thông suốt, vẫn là nên buông tay để tự cậu điều chỉnh mình mới đúng.
Danh sách chương