Diệp Thụ và Tần Uy lần đầu gặp nhau là ở buổi đấu giá, một số tranh chữ
cổ bị thu mua của nhà họ Diệp đang bị bán đấu giá, Diệp Thụ mười chín
tuổi mặc một bộ váy dài màu xanh ngồi trong góc, sắc mặt trắng bệch nhìn bảo bối của mình lần lượt từng bức bị người ta mang đi.
Tần Uy không phải người bản địa, đến để khảo sát thị trường, tiện thể mua hai món đồ cổ mang về làm quà tặng bố, tấm biển hiệu cũ kỹ đời nhà Tần có mức giá khởi điểm cao nhất, anh nhắm trúng thứ đó ngay từ đầu.
Đó là món quà sinh nhật năm nay của Diệp Thụ, được người cha nay đã nhảy lầu tự tử mang từ ngàn dặm xa xôi về làm quà cho cô. Cô chưa kịp làm gì đã bị người niêm phong căn nhà đuổi ra.
Tần Uy ra tay rất mạnh nên sau mấy vòng không ai dám ra giá nữa, anh nhẹ nhàng lấy được, đứng lên rời khỏi đó, cô gái tóc ngắn áo xanh đó đột nhiên đứng lên, chặn đường anh.
“Chào cô?”, Tần Uy cười, “Có chuyện gì sao?”.
“Tấm biển đó, cho tôi mượn một thời gian được không?”, Diệp Thụ rất bình tĩnh rất lễ phép, “Xin lỗi, đó từng là đồ của nhà tôi, tôi muốn vẽ lại làm kỷ niệm”.
Tần Uy lúc đó chỉ mới hai tư tuổi, không lạnh lùng dửng dưng như bây giờ, anh có vẻ hứng thú nhìn Diệp Thụ, “Tại sao tôi phải nhận lời?”.
Diệp Thụ sắc mặt càng trắng bệch, mím chặt môi rồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Tần Uy tự nhiên thấy tim rung động, đưa tay kéo cô lại, “Này… nhờ người khác giúp làm gì mà lại kiêu ngạo như cô chứ?”.
Diệp Thụ quay lại, liếc nhìn anh, hờ hững.
Mãi sau này Tần Uy cũng biết: Diệp Thụ, cô chưa từng cầu xin ai.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
“Tiểu Thụ…”, Tần Uy ôm cô rất chặt, hàng lông mày cau lại, “Đi gặp bố anh được không? Anh không thể thuyết phục ông, chắc chắn! Em chỉ cần đi gặp ông một lần là được!”.
“Anh buông em ra trước đã!”, cô nói gọn.
Tần Uy bịn rịn buông ra, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, thở dài, “Anh là con trai lớn phải kế tục gia nghiệp, không thể vì một người mà từ bỏ cả một gia tộc… Tiểu Thụ, anh biết em không thích nể mặt người khác, nhưng lần này vì anh, vì tương lai chúng ra, em thử một lần được không? Bố anh sẽ thích em! Nhất định!”.
“Nhưng em chưa chắc sẽ thích ông ấy”, Diệp Thụ lạnh lùng thẳng thắn, “Tần Uy, em không cảm thấy mình không xứng với anh, nếu anh hoặc người nhà anh nghĩ như vậy, mọi người có thể đi tìm người khác”.
“Diệp Thụ!”, Tần Uy tức tối, “Anh vì em mà làm loạn cả gia tộc lên, mà em không thể vì anh hy sinh một chút hay sao?! Tôn nghiêm của em quan trọng thế à? Giữa chúng ta luôn là chỉ một mình anh tình nguyện ư?”.
“Không phải”, Diệp Thụ nhìn anh, “Nhưng em có giới hạn của em. Vì tình yêu mà chấp nhận sự khinh thị của người khác đối với nhà em, em không muốn. Tần Uy, có lẽ chúng ta không hợp nhau. Anh cũng đã nói, anh là con trai cả, cưới một người có gia cảnh như em là không tốt cho tương lai”.
Tần Uy hít một hơi thật sâu, đấu tranh liên tiếp mấy ngày với gia tộc đã khiến anh mệt mỏi, còn Diệp Thụ lạnh nhạt thế này khiến anh đau đớn vô cùng. “Tiểu Thụ”, anh nắm vai cô, ngừng lại. “Em hay nói anh biết: em có nguyện vì anh mà cúi đầu một lần trước bố anh không? Một lần thôi, nếu ông làm khó em, nếu họ còn không chấp nhận, anh sẽ không cần gì cả, đưa em đi ngay”.
“Em không muốn”, Diệp Thụ nói khẽ, nhưng không dám nhìn thẳng mắt anh, “Anh về đi”.
Anh bất động.
Mãi sau cô nghe anh cười khẽ một tiếng, cực kỳ thê lương và bất lực, sau đó vai cô nhẹ bẫng – anh rút tay lại, đi thẳng không quay đầu lại.
Diệp Thụ máy móc đi từng bước vào nhà, từ sảnh nhà gần đó có một người cao lớn, rất giống Tần Uy, “Cô Diệp”, ông ta khách sáo gọi cô, “cám ơn cô đã hợp tác với chúng tôi”.
“Không cần”, Diệp Thụ lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng tuyết, “Tôi không vì các người”.
Người đàn ông mỉm cười, “Tôi biết… Nhà chúng tôi đều vì nó mà thôi. Cái này, xin cô nhận lấy – hoàn bích quy triệu, cũng xem như chút tâm ý nhỏ của chúng tôi, cám ơn cô Diệp đã thấu hiểu”.
Là tấm biển bị gãy ấy. Trong mắt Diệp Thụ thoáng ánh sáng bừng lên nhưng cũng là nỗi đau vô cùng, cô không nhận lấy, “Tôi không cần”. Giọng cô run lên.
Cô không cần, cô không vì bất kỳ thứ gì mà buông tay, mà chỉ muốn tốt cho anh.
Cô chỉ vì anh.
Người đàn ông đó cười, đóng cái hộp lại đặt xuống chân cô, sau đó nhanh chóng lặng lẽ biến mất.
Đó là trận tuyết lớn nhất năm đó ở R, hai bên tường cao và hẹp của con hẻm cắt bầu trời thành những miếng nho nhỏ, tuyết rơi lả tả lên cái hộp, ngón tay lạnh băng không có cảm giác. “Bố”, giọng cô rất khẽ, “Con thực sự, thực sự rất yêu anh ấy…”
Mười năm sau…
“Diệp Thụ, mang cái này đến phòng họp”, chị Vương đưa tập tài liệu ra, “Nhanh lên, hôm nay có khách quý’.
Diệp Thụ nhận lấy, lặng lẽ đi tới phòng họp. Gặp cô bé bưng trà nước ở cửa, lóng ngóng bê hai khay trà, Diệp Thụ đón lấy một, hai người cùng mở cửa vào trong.
Lão tổng đang thao thao bất tuyệt với một người đàn ông mặc áo gió màu đen, thần sắc cực kỳ điềm tĩnh, Diệp Thụ cúi đầu đưa văn kiện, cô đi vòng sang bên kia mang trà, cô tiện tay gác khay trà xuống, ly cuối cùng đưa đến khách quý, cô đặt xuống, cây bút máy trong tay người đó rơi “cộp” xuống bàn.
Mọi người đều im lặng, tưởng khách quý có gì không hài lòng.
Diệp Thụ từ từ ngước lên, gương mặt tuấn tú của Tần Uy hiện ra. Cô đờ đẫn, mãi sau mới biết mình mất kiểm soát, rụt tay lại rồi vội vã ra ngoài.
Buổi chiều cô viện cớ xin nghỉ, về từ sớm. Về tới nhà mới hơi yên lòng, pha ly trà thơm ngồi xuống bàn, hương trà thơm ngát, mãi sau nước mắt cô đã rơi xuống.
Cứ tưởng… cả đời này không còn gặp được nữa.
Chuông cửa vang lên, cô quá đau lòng, mơ màng chạy ra mở cửa, đến khi nhận ra là anh thì đã muộn, anh đưa tay ra chặn rồi chen vào trong. Cô định lùi lại thì anh đã kéo cô vào lòng.
Tần Uy hít thở nặng nề, ôm cô chặt như thể muốn hòa tan vào nhau.
“Tiểu, Thụ”, anh gọi khẽ, mười năm rồi.
Diệp Thụ rã rời, đổ ập vào lòng anh, nước mắt như mưa.
Thực sự không phải cô tham lam, chỉ là số phận… thật quá vô tình.
Những ngày tiếp đó là những ngày vui vẻ nhất trong đời Diệp Thụ và Tần Uy.
Tần Uy ngày đêm ở bên cô, không làm gì cả, chỉ cần ngắm cô là được, bao năm qua, Tiểu Thụ của anh không hề thay đổi.
Mười năm rồi, anh cứ tưởng sẽ mãi sống như vậy, ai ngờ Thượng đế vẫn thương tình.
Thế nhưng Diệp Thụ biết rõ không thể lâu dài được, mười năm trước vấn đề còn đó, mười năm nay lại bao nhiêu biến hóa, vật thì còn mà người đã mất. Chỉ có anh ngốc đó vẫn khờ khạo tưởng cô không thay đổi.
Để anh ngốc nghếch đi, được này nào hay ngày đó, Diệp Thụ nghĩ thế, cả đời này dù sao em cũng không thoát khỏi hai chữ “thê lương”, chi bằng cho nửa đời sau của em đổi lấy ký ức duy nhất về anh.
Vợ của anh cuối cùng đã tìm đến.
“Chào cô”, người phụ nữ ấy cười hiền hòa, dịu dàng nói, “Tôi là Vương Di, quãng thời gian này… làm phiền cô đã chăm sóc chồng tôi, cô đã mệt mỏi rồi”.
Diệp Thụ im lặng.
“Gọi dì đi, trước khi đến mẹ dạy con thế nào?”, Vương Di cười, xoa đầu cậu bé đứng cạnh, cậu bé ngây thơ cười rất đáng yêu: “Chào dì, con là Tần Dương”.
“Nhỏ hơn là con gái của tôi, là Tần Liễu. Mấy ngày nay bị bệnh, tôi không đưa nó theo”, Vương Di cười nói, “Tên của cô có chữ ‘Mộc’ đúng không? Chồng tôi đặt tên cho con đều có chữ Mộc…”
“Đừng nói nữa”, Diệp Thụ lạnh lùng cắt ngang, “Cô muốn làm gì? Cứ nói thẳng”.
“Tôi chỉ muốn gặp cô, trò chuyện, để cô biết sự tồn tại của tôi và đám trẻ, giống như tôi luôn biết cô tồn tại”. Vương Di đỏ hoe mắt, “Ban đầu lúc tôi và Tần Uy kết hôn, anh ấy đã nói cả đời này, trong tim anh ấy chỉ có một người, nếu tôi không thể chấp nhận thì đừng kết hôn… Nhưng con gái trong những gia đình kiểu này như chúng tôi, không thể đòi hỏi chồng một lòng một dạ, Tần Uy cũng rất tốt, mấy năm nay chưa từng có gì bên ngoài, những bà vợ khác đều hâm mộ tôi…”
“Xin hãy nói trọng tâm đi?”, Diệp Thụ cau mày, những lời của Vương Di khiến tim cô chảy máu. Những chuyện đời thường cô ta nói, Diệp Thụ chưa từng biết đến, cũng là thế giới cô không có tư cách xen vào.
“Được… Thực ra, thực ra không có trọng tâm, tôi chỉ muốn đến thăm cô, cũng để cô biết tôi, sau này…”
“Không có sau này”, Diệp Thụ đứng lên cười lạnh, “Cô không cần phí sức ám chỉ, tôi sẽ không cùng chia sẻ một người đàn ông với cô – tôi không xứng. Anh ấy là chồng cô, bố của các con cô, sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy nữa”.
“Cô Diệp, xin cô đừng như thế, nếu cô bỏ đi, chồng tôi…”
“Tôi sẽ coi như hôm nay cô chưa đến, không ai biết. Còn nữa”, Diệp Thụ ngừng lại, giọng thấp dần, cô cúi đầu, thành thực và bất lực, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cuộc sống của cô. Tôi biết anh ấy đã kết hôn, không phải lỗi anh ấy… Là tôi”.
Là tôi nhất thời… không kìm được lòng.
Cuộc đời này quá đau khổ, nên ly rượu độc Tần Uy, càng uống cô càng không kìm được, lần này đã là giới hạn, cô phải chết đi. Kiêu ngạo như cô, một đời chịu nhục một lần là đủ rồi. Làm tổn thương một người phụ nữ vô tội và hai đứa trẻ vô tội, cô sẽ lấy cuộc đời còn lại của mình, xem anh như khách qua đường để chuộc tội.
Tối đó Tần Uy trở về, Diệp Thụ đứng trước mặt anh, vung tay ném tấm biển cũ kỹ đó xuống mặt hồ sau nhà.
“Nếu còn có ý gì khác, em sẽ như tấm biển này, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian”, mặt cô không chút sắc máu, nói từng chữ.
Lúc đó trong bụng cô đã mang thai Tần Tang ba tháng, Tần Uy không hề biết.
Từ hôm đó, mọi yêu thương trong anh đã đóng sập cửa. Từ đó, anh yên phận làm chồng, làm cha, nhưng không còn yêu thương được ai nữa.
Tám năm sau, Tần Uy vô tình biết “Tần Tang”, đón con gái về.
Lại mười lăm năm sau, Tần Uy nhận được điện thoại đầu tiên của Diệp Thụ trong đời.
“Alo…”, chủ nhân nhà họ Tần nức tiếng bốn phương, giọng lại run lên.
“Là tôi… Chào anh”, giọng Diệp Thụ vẫn lạnh băng, “Tôi là Diệp Thụ”.
“Ừ”, Tần Uy nhắm nghiền mắt, khẽ cười như đang trong mộng, yếu ớt và hoang mang.
“Chuyện kết hôn của Tần Tang… Anh để nó tự quyết định được không? Diệp Thụ ngừng lại, “Xin anh, đây là chuyện lớn cả đời nó, dù đúng hay sai, tôi chỉ mong nó có thể như ý”.
“Được”, Tần Uy không chút do dự.
“Thế… tạm biệt”.
“Tạm biệt”. Ông nghe tiếng “tút tút” vọng lại, cả đêm không nỡ cúp máy.
Tối đó ông ở trong văn phòng cả đêm, âm thanh đơn điệu đó vẫn ở bên ông, và cả tấm biển gãy đời nhà Tần. Tiểu Thụ em nhìn đi, cả thế giới này trừ em, không còn ai khác khiến Tần Uy anh có thể mất đi.
Cả đời này cứ thế thôi, kiếp sau… Tiểu Thụ, đừng gặp lại anh nữa.
Lần đầu tốt nhất, không gặp nhau.
Tần Uy không phải người bản địa, đến để khảo sát thị trường, tiện thể mua hai món đồ cổ mang về làm quà tặng bố, tấm biển hiệu cũ kỹ đời nhà Tần có mức giá khởi điểm cao nhất, anh nhắm trúng thứ đó ngay từ đầu.
Đó là món quà sinh nhật năm nay của Diệp Thụ, được người cha nay đã nhảy lầu tự tử mang từ ngàn dặm xa xôi về làm quà cho cô. Cô chưa kịp làm gì đã bị người niêm phong căn nhà đuổi ra.
Tần Uy ra tay rất mạnh nên sau mấy vòng không ai dám ra giá nữa, anh nhẹ nhàng lấy được, đứng lên rời khỏi đó, cô gái tóc ngắn áo xanh đó đột nhiên đứng lên, chặn đường anh.
“Chào cô?”, Tần Uy cười, “Có chuyện gì sao?”.
“Tấm biển đó, cho tôi mượn một thời gian được không?”, Diệp Thụ rất bình tĩnh rất lễ phép, “Xin lỗi, đó từng là đồ của nhà tôi, tôi muốn vẽ lại làm kỷ niệm”.
Tần Uy lúc đó chỉ mới hai tư tuổi, không lạnh lùng dửng dưng như bây giờ, anh có vẻ hứng thú nhìn Diệp Thụ, “Tại sao tôi phải nhận lời?”.
Diệp Thụ sắc mặt càng trắng bệch, mím chặt môi rồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Tần Uy tự nhiên thấy tim rung động, đưa tay kéo cô lại, “Này… nhờ người khác giúp làm gì mà lại kiêu ngạo như cô chứ?”.
Diệp Thụ quay lại, liếc nhìn anh, hờ hững.
Mãi sau này Tần Uy cũng biết: Diệp Thụ, cô chưa từng cầu xin ai.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
“Tiểu Thụ…”, Tần Uy ôm cô rất chặt, hàng lông mày cau lại, “Đi gặp bố anh được không? Anh không thể thuyết phục ông, chắc chắn! Em chỉ cần đi gặp ông một lần là được!”.
“Anh buông em ra trước đã!”, cô nói gọn.
Tần Uy bịn rịn buông ra, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, thở dài, “Anh là con trai lớn phải kế tục gia nghiệp, không thể vì một người mà từ bỏ cả một gia tộc… Tiểu Thụ, anh biết em không thích nể mặt người khác, nhưng lần này vì anh, vì tương lai chúng ra, em thử một lần được không? Bố anh sẽ thích em! Nhất định!”.
“Nhưng em chưa chắc sẽ thích ông ấy”, Diệp Thụ lạnh lùng thẳng thắn, “Tần Uy, em không cảm thấy mình không xứng với anh, nếu anh hoặc người nhà anh nghĩ như vậy, mọi người có thể đi tìm người khác”.
“Diệp Thụ!”, Tần Uy tức tối, “Anh vì em mà làm loạn cả gia tộc lên, mà em không thể vì anh hy sinh một chút hay sao?! Tôn nghiêm của em quan trọng thế à? Giữa chúng ta luôn là chỉ một mình anh tình nguyện ư?”.
“Không phải”, Diệp Thụ nhìn anh, “Nhưng em có giới hạn của em. Vì tình yêu mà chấp nhận sự khinh thị của người khác đối với nhà em, em không muốn. Tần Uy, có lẽ chúng ta không hợp nhau. Anh cũng đã nói, anh là con trai cả, cưới một người có gia cảnh như em là không tốt cho tương lai”.
Tần Uy hít một hơi thật sâu, đấu tranh liên tiếp mấy ngày với gia tộc đã khiến anh mệt mỏi, còn Diệp Thụ lạnh nhạt thế này khiến anh đau đớn vô cùng. “Tiểu Thụ”, anh nắm vai cô, ngừng lại. “Em hay nói anh biết: em có nguyện vì anh mà cúi đầu một lần trước bố anh không? Một lần thôi, nếu ông làm khó em, nếu họ còn không chấp nhận, anh sẽ không cần gì cả, đưa em đi ngay”.
“Em không muốn”, Diệp Thụ nói khẽ, nhưng không dám nhìn thẳng mắt anh, “Anh về đi”.
Anh bất động.
Mãi sau cô nghe anh cười khẽ một tiếng, cực kỳ thê lương và bất lực, sau đó vai cô nhẹ bẫng – anh rút tay lại, đi thẳng không quay đầu lại.
Diệp Thụ máy móc đi từng bước vào nhà, từ sảnh nhà gần đó có một người cao lớn, rất giống Tần Uy, “Cô Diệp”, ông ta khách sáo gọi cô, “cám ơn cô đã hợp tác với chúng tôi”.
“Không cần”, Diệp Thụ lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng tuyết, “Tôi không vì các người”.
Người đàn ông mỉm cười, “Tôi biết… Nhà chúng tôi đều vì nó mà thôi. Cái này, xin cô nhận lấy – hoàn bích quy triệu, cũng xem như chút tâm ý nhỏ của chúng tôi, cám ơn cô Diệp đã thấu hiểu”.
Là tấm biển bị gãy ấy. Trong mắt Diệp Thụ thoáng ánh sáng bừng lên nhưng cũng là nỗi đau vô cùng, cô không nhận lấy, “Tôi không cần”. Giọng cô run lên.
Cô không cần, cô không vì bất kỳ thứ gì mà buông tay, mà chỉ muốn tốt cho anh.
Cô chỉ vì anh.
Người đàn ông đó cười, đóng cái hộp lại đặt xuống chân cô, sau đó nhanh chóng lặng lẽ biến mất.
Đó là trận tuyết lớn nhất năm đó ở R, hai bên tường cao và hẹp của con hẻm cắt bầu trời thành những miếng nho nhỏ, tuyết rơi lả tả lên cái hộp, ngón tay lạnh băng không có cảm giác. “Bố”, giọng cô rất khẽ, “Con thực sự, thực sự rất yêu anh ấy…”
Mười năm sau…
“Diệp Thụ, mang cái này đến phòng họp”, chị Vương đưa tập tài liệu ra, “Nhanh lên, hôm nay có khách quý’.
Diệp Thụ nhận lấy, lặng lẽ đi tới phòng họp. Gặp cô bé bưng trà nước ở cửa, lóng ngóng bê hai khay trà, Diệp Thụ đón lấy một, hai người cùng mở cửa vào trong.
Lão tổng đang thao thao bất tuyệt với một người đàn ông mặc áo gió màu đen, thần sắc cực kỳ điềm tĩnh, Diệp Thụ cúi đầu đưa văn kiện, cô đi vòng sang bên kia mang trà, cô tiện tay gác khay trà xuống, ly cuối cùng đưa đến khách quý, cô đặt xuống, cây bút máy trong tay người đó rơi “cộp” xuống bàn.
Mọi người đều im lặng, tưởng khách quý có gì không hài lòng.
Diệp Thụ từ từ ngước lên, gương mặt tuấn tú của Tần Uy hiện ra. Cô đờ đẫn, mãi sau mới biết mình mất kiểm soát, rụt tay lại rồi vội vã ra ngoài.
Buổi chiều cô viện cớ xin nghỉ, về từ sớm. Về tới nhà mới hơi yên lòng, pha ly trà thơm ngồi xuống bàn, hương trà thơm ngát, mãi sau nước mắt cô đã rơi xuống.
Cứ tưởng… cả đời này không còn gặp được nữa.
Chuông cửa vang lên, cô quá đau lòng, mơ màng chạy ra mở cửa, đến khi nhận ra là anh thì đã muộn, anh đưa tay ra chặn rồi chen vào trong. Cô định lùi lại thì anh đã kéo cô vào lòng.
Tần Uy hít thở nặng nề, ôm cô chặt như thể muốn hòa tan vào nhau.
“Tiểu, Thụ”, anh gọi khẽ, mười năm rồi.
Diệp Thụ rã rời, đổ ập vào lòng anh, nước mắt như mưa.
Thực sự không phải cô tham lam, chỉ là số phận… thật quá vô tình.
Những ngày tiếp đó là những ngày vui vẻ nhất trong đời Diệp Thụ và Tần Uy.
Tần Uy ngày đêm ở bên cô, không làm gì cả, chỉ cần ngắm cô là được, bao năm qua, Tiểu Thụ của anh không hề thay đổi.
Mười năm rồi, anh cứ tưởng sẽ mãi sống như vậy, ai ngờ Thượng đế vẫn thương tình.
Thế nhưng Diệp Thụ biết rõ không thể lâu dài được, mười năm trước vấn đề còn đó, mười năm nay lại bao nhiêu biến hóa, vật thì còn mà người đã mất. Chỉ có anh ngốc đó vẫn khờ khạo tưởng cô không thay đổi.
Để anh ngốc nghếch đi, được này nào hay ngày đó, Diệp Thụ nghĩ thế, cả đời này dù sao em cũng không thoát khỏi hai chữ “thê lương”, chi bằng cho nửa đời sau của em đổi lấy ký ức duy nhất về anh.
Vợ của anh cuối cùng đã tìm đến.
“Chào cô”, người phụ nữ ấy cười hiền hòa, dịu dàng nói, “Tôi là Vương Di, quãng thời gian này… làm phiền cô đã chăm sóc chồng tôi, cô đã mệt mỏi rồi”.
Diệp Thụ im lặng.
“Gọi dì đi, trước khi đến mẹ dạy con thế nào?”, Vương Di cười, xoa đầu cậu bé đứng cạnh, cậu bé ngây thơ cười rất đáng yêu: “Chào dì, con là Tần Dương”.
“Nhỏ hơn là con gái của tôi, là Tần Liễu. Mấy ngày nay bị bệnh, tôi không đưa nó theo”, Vương Di cười nói, “Tên của cô có chữ ‘Mộc’ đúng không? Chồng tôi đặt tên cho con đều có chữ Mộc…”
“Đừng nói nữa”, Diệp Thụ lạnh lùng cắt ngang, “Cô muốn làm gì? Cứ nói thẳng”.
“Tôi chỉ muốn gặp cô, trò chuyện, để cô biết sự tồn tại của tôi và đám trẻ, giống như tôi luôn biết cô tồn tại”. Vương Di đỏ hoe mắt, “Ban đầu lúc tôi và Tần Uy kết hôn, anh ấy đã nói cả đời này, trong tim anh ấy chỉ có một người, nếu tôi không thể chấp nhận thì đừng kết hôn… Nhưng con gái trong những gia đình kiểu này như chúng tôi, không thể đòi hỏi chồng một lòng một dạ, Tần Uy cũng rất tốt, mấy năm nay chưa từng có gì bên ngoài, những bà vợ khác đều hâm mộ tôi…”
“Xin hãy nói trọng tâm đi?”, Diệp Thụ cau mày, những lời của Vương Di khiến tim cô chảy máu. Những chuyện đời thường cô ta nói, Diệp Thụ chưa từng biết đến, cũng là thế giới cô không có tư cách xen vào.
“Được… Thực ra, thực ra không có trọng tâm, tôi chỉ muốn đến thăm cô, cũng để cô biết tôi, sau này…”
“Không có sau này”, Diệp Thụ đứng lên cười lạnh, “Cô không cần phí sức ám chỉ, tôi sẽ không cùng chia sẻ một người đàn ông với cô – tôi không xứng. Anh ấy là chồng cô, bố của các con cô, sau này tôi sẽ không gặp lại anh ấy nữa”.
“Cô Diệp, xin cô đừng như thế, nếu cô bỏ đi, chồng tôi…”
“Tôi sẽ coi như hôm nay cô chưa đến, không ai biết. Còn nữa”, Diệp Thụ ngừng lại, giọng thấp dần, cô cúi đầu, thành thực và bất lực, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cuộc sống của cô. Tôi biết anh ấy đã kết hôn, không phải lỗi anh ấy… Là tôi”.
Là tôi nhất thời… không kìm được lòng.
Cuộc đời này quá đau khổ, nên ly rượu độc Tần Uy, càng uống cô càng không kìm được, lần này đã là giới hạn, cô phải chết đi. Kiêu ngạo như cô, một đời chịu nhục một lần là đủ rồi. Làm tổn thương một người phụ nữ vô tội và hai đứa trẻ vô tội, cô sẽ lấy cuộc đời còn lại của mình, xem anh như khách qua đường để chuộc tội.
Tối đó Tần Uy trở về, Diệp Thụ đứng trước mặt anh, vung tay ném tấm biển cũ kỹ đó xuống mặt hồ sau nhà.
“Nếu còn có ý gì khác, em sẽ như tấm biển này, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian”, mặt cô không chút sắc máu, nói từng chữ.
Lúc đó trong bụng cô đã mang thai Tần Tang ba tháng, Tần Uy không hề biết.
Từ hôm đó, mọi yêu thương trong anh đã đóng sập cửa. Từ đó, anh yên phận làm chồng, làm cha, nhưng không còn yêu thương được ai nữa.
Tám năm sau, Tần Uy vô tình biết “Tần Tang”, đón con gái về.
Lại mười lăm năm sau, Tần Uy nhận được điện thoại đầu tiên của Diệp Thụ trong đời.
“Alo…”, chủ nhân nhà họ Tần nức tiếng bốn phương, giọng lại run lên.
“Là tôi… Chào anh”, giọng Diệp Thụ vẫn lạnh băng, “Tôi là Diệp Thụ”.
“Ừ”, Tần Uy nhắm nghiền mắt, khẽ cười như đang trong mộng, yếu ớt và hoang mang.
“Chuyện kết hôn của Tần Tang… Anh để nó tự quyết định được không? Diệp Thụ ngừng lại, “Xin anh, đây là chuyện lớn cả đời nó, dù đúng hay sai, tôi chỉ mong nó có thể như ý”.
“Được”, Tần Uy không chút do dự.
“Thế… tạm biệt”.
“Tạm biệt”. Ông nghe tiếng “tút tút” vọng lại, cả đêm không nỡ cúp máy.
Tối đó ông ở trong văn phòng cả đêm, âm thanh đơn điệu đó vẫn ở bên ông, và cả tấm biển gãy đời nhà Tần. Tiểu Thụ em nhìn đi, cả thế giới này trừ em, không còn ai khác khiến Tần Uy anh có thể mất đi.
Cả đời này cứ thế thôi, kiếp sau… Tiểu Thụ, đừng gặp lại anh nữa.
Lần đầu tốt nhất, không gặp nhau.
Danh sách chương