“Vi Nhiên – Không phải như thế — Không phải là em không quan tâm anh. . . . em chỉ là. . . em đã quen…” Tần Tang nghẹn ngào, lời cũng nói không hoàn chỉnh, nước mắt rơi như mưa, ở trong trí nhớ mờ mịt của cô, mình đã có mười năm không khóc như vậy rồi.
Khóc, thật ra thì cũng là một thói quen. Biết nước mắt sẽ nhỏ vào trong lòng người yêu của mình, cho nên các cô gái luôn luôn sẽ khóc. Mà nếu như không có người thương tiếc, nước mắt có chảy cũng chỉ là vô dụng, như vậy thì không cần phải khóc.
Không biết Lý Vi Nhiên có nghe hiểu những lời không đầu không đuôi của cô hay không? Anh không nói bất cứ điều gì, chỉ vỗ về sau gáy cô, xoa nhẹ từng cái. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô.
“Được rồi. . anh nói điều này với em, là hy vọng em hiểu được thái độ của anh. Anh đối với em rất nghiêm túc, cho nên khó tránh khỏi có chút suy tính thiệt hơn. Tang Tang, em phải từ từ quen có anh ở bên cạnh, có được hay không?”
Tần Tang liên tục gật đầu, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Từ trường học đến chỗ ở của Tần Tang, dọc theo đường đi nước mắt cô không hề khô cạn. Càng về sau, Lý Vi Nhiên đã không thể hiểu nỗi, rốt cuộc là cô vì cái gì mà khóc.
Trước kia Lý Vi Nhiên luôn nhìn thấy bộ dạng cao siêu thoát tục, không nhiễm bụi trần của cô. Nhưng bây giờ thấy hình dáng cô gái nhỏ cúi đầu rơi lệ, lại đặc biệt khiến người khác đau lòng. Anh yên lặng lần lượt lấy khăn giấy cho cô, vuốt mái tóc dài của cô, cũng không nói những lời như khuyên cô đừng khóc nữa.
Đến lầu dưới nhà trọ, Tần Tang vẫn không khống chế được tâm tình của mình, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng. Vì vậy quay đầu đi chỗ khác, dựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo, yên lặng chảy nước mắt, bả vai lại run run nức nở.
Lý Vi Nhiên không biết nên khóc hay cười, xuống xe, kéo cô lên, cùng ngồi vào ghế sau xe. Tần Tang ngoan ngoãn mặc anh định đoạt, lên xe đã yếu đuối ngã vào ngực anh, nằm trong lòng anh khóc nức nở. Một lát sau, áo sơ mi của Lý Vi Nhiên cũng ướt một mảng lớn, nước mắt lành lạnh xuyên thấu qua áo sơ mi dính ở trên da anh, làm anh tê dại từng chút từng chút.
“Sao vậy? Anh cũng không trách em, sao lại khóc thê thảm như vậy chứ ? Thật là không nói đụng đến được sao?” Anh nửa cười giỡn, nửa dụ dỗ cô.
Tần Tang nói không ra hơi, bỗng ho khan, cố gắng thật lâu mới bình tĩnh lại. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hai tay ôm eo của anh, an tâm khép hờ mắt, thở dài thoải mái.
“Nói cho anh biết chút đi.”
“. . Hả?”
“Bây giờ em đang suy nghĩ gì? Tại sao chợt khóc? Có phải anh không tốt hay không?. . Những gì trong lòng em đang nghĩ, chỉ cần em chấp nhận nói cho anh biết, anh đều chấp nhận nghe.” Lý Vi Nhiên ôm cô, thấp giọng nói dịu dàng. Trong xe ánh đèn mờ mờ, bên ngoài cũng không có tiếng động gì, Tần Tang cũng chợt nhớ tới cảnh Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự rơi xuống cái giếng kia. Không có ai khác, không có quá khứ, cũng không có tương lai, nơi này được ngăn cách, chỉ có hai người đối mặt nhau.
“Lúc em mười tuổi gây gỗ với chị gái, vì cái gì. . . . . thậm chí bây giờ em đã quên rồi. Khi đó em khóc trước, chị gái lại chạy về phòng. . . . . . mẹ của chị —— em và chị ấy không phải là cùng một mẹ sanh, nhưng mà ở trong nhà ba em, em đành phải gọi bà là mẹ. Mẹ kéo em, cười nói với em rất nhiều đạo lý, khi đó em vẫn rất kiêu ngạo. Em cho rằng đó là vì em ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng mà sau đó. . . . . lúc em trở về phòng, thấy chị gái khóc ở trong phòng. . . . . . Mẹ ôm chị ấy, hết lòng yêu chiều dỗ giành chị ấy, sau đó. . . . . . . . Mẹ cũng khóc. . . . . . . .” Tần Tang nói xong nước mắt lại rơi ra, Lý Vi Nhiên cũng nghe được đại khái trong câu chuyện đứt quãng, đau lòng không dứt, thì ra là con ốc nhỏ của anh, chính là vì như vậy mới luôn giấu mình trong chiếc vỏ lạnh lùng.
Anh thương tiếc ôm chặt cô, khẽ giọng dỗ giành bên tai cô.
Tần Tang đã khóc đến lạc cả giọng, “Vi Nhiên, bắt đầu từ lúc đó, em biết. . em không cần phải khóc. . Sẽ không có ai bởi vì em khóc mà yêu thương em.”
“À —— cho nên, bây giờ em cố ý muốn anh đau lòng sao?” Lý Vi Nhiên dịu dàng trêu chọc cô, Tang Tang của anh không cần an ủi, ít nhất, giờ phút này không cần.
Quả nhiên Tần Tang nín khóc, mỉm cười, làm nũng đánh anh một cái.
“Anh sẽ đau lòng, thật đó. Cho nên, về sau em có thể khóc thường xuyên.”
“Ừm.”
“Tang Tang, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng nói cho nhau biết, có được hay không?”
Giọng nói của anh quá mức thận trọng, Tần Tang hơi luống cuống không biết vì sao, “Vậy —— về sau, anh có ngoại tình, cũng sẽ nói cho em biết?”
“Ừ —— ừ!”
“Anh dám? !”
Tần Tang đưa tay nhéo lỗ tai anh, bị anh trở tay đè ở ngực, hôn đến không hít thở nỗi. Đầu lưỡi của anh bá đạo đưa vào, cuốn lấy lưỡi của cô ngấu nghiến. Tay Tần Tang đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, lòng bàn tay dần dần nóng lên. Cuối cùng cảm giác nóng từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân. Cô không còn hơi sức gì nữa, chệnh choạng lảo đảo ngã trên người anh.
Lý Vi Nhiên cúi đầu mút lấy môi cô "> mẽ, thỉnh thoảng cuốn đôi môi vào trong miệng mình, hung hăng liếm láp. Tay của anh từ trên lưng của cô trườn bò xuống dưới, lần vào vạt áo cô, vuốt ve tấm lưng láng mịn của cô, những nơi ngón tay đi qua, đều đốt lên những ngọn lửa nồng cháy.
Dần dần hô hấp của anh thay đổi, động tác hôn cô cũng thô lỗ như muốn nuốt cô vào bụng. Tần Tang nằm ở trên người anh, cho nên có thể cảm thấy được bụng mình có một vật lớn cương cứng đội lên, bị cảm giác nóng bỏng cứng rắn làm giật mình, mơ màng mở mắt ra, quả nhiên, ánh mắt của anh đã đỏ lên.
“Trở về nhà anh có được không?” Bàn tay to của anh nắm chặt lấy chiếc mông của cô, hỏi cô trong hơi thở dồn dập.
Tần Tang nhức đầu, nhìn bộ dạng khát khao của anh, không đành lòng cự tuyệt anh bây giờ. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt bình tĩnh của cô trở nên ấp úng.
Lý Vi Nhiên khẽ cau mày thở dài, giữ lấy mông của cô, hung hăn đẩy nó ma sát mất cái, giải quyết cơn thèm khát, rồi lại buông cô ra.
“Anh đưa em lên nhà.”
Lên trên lầu, cửa đã mở.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Lý Vi Nhiên che chở Tần Tang ở phía sau, tự anh đi vào trước.
Trong phòng đèn sáng rỡ, là An Tiểu Ly đang dọn dẹp hành lý.
“Anh nói nè, tên trộm nào không có mắt như vậy, địa bàn Tang Tang nhà anh cũng dám nghĩ đến.” Lý Vi Nhiên thở phào nhẹ nhõm, dựa vào cửa, cười nói trêu chọc với Tiểu Ly.
An Tiểu Ly quay người lại bĩu môi với anh, không có tâm tư đấu với anh. Cô đợi Tần Tang vừa đi vào, mắt nhất thời sáng lên.
“Này, hai người cãi nhau à? ! Tang Tang cậu mà khóc ư? !” Cô nhìn ánh mắt của Tần Tang sưng lên, giống như phát hiện ra một bí mật long trời lỡ đất gì đó.
Tần Tang cau mày, “Vẻ mặt này của cậu là gì?”
“Nhìn có chút hả hê nha!” An Tiểu Ly nói thẳng thắn vô tư, “Mình còn tưởng rằng hoàng tử và công chúa chỉ cần ở trong lâu đài, sanh con dưỡng cái, vui sướng khoái lạc thôi. Thì ra là các người cũng sẽ gây gỗ đó nha? Cái này làm cho lòng mình thăng bằng lại rồi.”
An Tiểu Ly chắp tay trước ngực, mặt mày hớn hở.
Lý Vi Nhiên vỗ tay phát ra tiếng, nghiêm mặt nói với Tần Tang: “Tang Tang, nghe được không? Còn không chịu nhanh chóng về lâu đài với anh?”
“À, vội vàng về chỗ người ta kìa!” Giọng nói Tần Tang hơi khào khào , khẽ cười.
“Nhưng mà, Tiểu Ly à, anh và Tang Tang đi rồi, sau này em cũng phải có chừng mực, đừng có mỗi lần đều kịch liệt quá, làm anh ba của anh đây nằm viện nha!”
An Tiểu Ly nói không lại hai người bọn họ, “hứ” một tiếng, xoay người tức giận tiếp tục dọn dẹp. Lý Vi Nhiên và Tần Tang nói mấy câu xong đã đi xuống dưới lầu.
Tần Tang đưa anh đi, xoay người lại vào nhà, ngã xuống giường ngay tức khắc, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tần Tiểu Tang à Tần Tiểu Tang!” Tiểu Ly lập tức bu lại.
“Biến!”
“Các cậu thật sự cãi nhau à? Vì sao? Anh ấy bắt nạt cậu hả? Hay là ——”
“Đầu mình đang đau, cậu đừng chọc tới mình, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Tần Tang lạnh lùng nói.
An Tiểu Ly cũng không thu dọn hành lý nữa, buông đồ trong tay bò lên giường, nằm sấp ở bên cạnh Tần Tang, bắt đầu nổi máu tám sinh động. Tần Tang trở mình không để ý tới cô nàng, cô nàng nhào lên, đè cả người lên Tần Tang cho Tần Tang không thở nổi.
“Anh ấy nói anh ấy muốn lấy mình, mình bị cảm động, cực vui mà khóc.” Tần Tang bị cô ấy phiền không còn cách nào, dùng lời ít nhưng ý nhiều nói qua loa với cô ấy.
“Hả?” Tiểu Ly ỉu xìu lăn khỏi người Tần Tang, “Thật không có gì hấp dẫn. . Các cậu thật sự chưa bao giờ cãi nhau à.”
“Bất cứ chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết. Huống chi bây giờ bọn mình đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, có cái gì mà phải làm ầm ĩ.” Tần Tang nghỉ ngơi trong chốc lát, tinh thần cũng bình tĩnh, đã hoàn toàn trở về cô gái lý trí tỉnh táo đó. “Còn cậu, muốn thu thập châu báu, bỏ trốn cùng công tử Trần gia à?”
“Không hề nha! Đơn xin ký túc xá của mình đã được thông qua, mấy ngày nữa mình sẽ chuyển đi, thế nhưng hai ngày tới mình lại không có thời gian, cho nên sửa soạn lại trước.” An Tiểu Ly tuột xuống từ trên giường, cúi đầu tiếp tục sửa soạn.
“Chuyện này là huề nhau rồi phải không?”
“. . Không phải” An Tiểu Ly, “Nhưng mà Tang Tang, mình nghĩ rồi, cuối cùng là mình rối rắm vì thái độ của anh ấy, thật ra thì, mình thấy rằng điểm xuất phát của chuyện này cũng không đúng.”
“Hả?” Tần Tang hứng thú, chống người ngồi dậy trên giường, tựa vào gối nhìn An Tiểu Ly, “Nói cho mình nghe xem.”
“Mình cảm thấy, công tử Trần gia ngoại trừ tính tình quái đản, tính khí hơi lạnh lùng, cũng coi như là một cực phẩm. Dĩ nhiên, mình cũng là xinh đẹp người gặp người thích. Cho nên, mình cho rằng —— cuộc gặp gỡ xinh đẹp này, nếu như có kết quả thì tốt, còn nếu như không, thì mình cũng cũng không tính là thiệt thòi.”
“Không thiệt thòi? Đàn ông là càng chín chắn càng đáng tiền, tuổi xuân của cậu không còn nữa, là cậu mất giá đó.” Tần Tang chỉ điểm cô ấy.
“Cho nên, khi mình với anh ấy dây dưa, vẫn phải đề cao cảnh giác kiếm ăn xung quanh, một khi. . Ha ha, ha ha. .” An Tiểu Ly đắm chìm trong tưởng tượng của mình: hôn lễ hoành tráng, cô khoác tay chú rể anh tuấn, mỉm cười dè dặt, lướt qua công tử Trần gia buồn bã tiều tụy. .
Tần Tang im lặng, xoa xoa trán của mình.
Con nhỏ ngốc này, thông minh của Trần Ngộ Bạch và cô ấy sao giống nhau chứ? Xem ra, cô phải tìm Trần Ngộ Bạch bàn lại rồi.
Khóc, thật ra thì cũng là một thói quen. Biết nước mắt sẽ nhỏ vào trong lòng người yêu của mình, cho nên các cô gái luôn luôn sẽ khóc. Mà nếu như không có người thương tiếc, nước mắt có chảy cũng chỉ là vô dụng, như vậy thì không cần phải khóc.
Không biết Lý Vi Nhiên có nghe hiểu những lời không đầu không đuôi của cô hay không? Anh không nói bất cứ điều gì, chỉ vỗ về sau gáy cô, xoa nhẹ từng cái. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt cô.
“Được rồi. . anh nói điều này với em, là hy vọng em hiểu được thái độ của anh. Anh đối với em rất nghiêm túc, cho nên khó tránh khỏi có chút suy tính thiệt hơn. Tang Tang, em phải từ từ quen có anh ở bên cạnh, có được hay không?”
Tần Tang liên tục gật đầu, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Từ trường học đến chỗ ở của Tần Tang, dọc theo đường đi nước mắt cô không hề khô cạn. Càng về sau, Lý Vi Nhiên đã không thể hiểu nỗi, rốt cuộc là cô vì cái gì mà khóc.
Trước kia Lý Vi Nhiên luôn nhìn thấy bộ dạng cao siêu thoát tục, không nhiễm bụi trần của cô. Nhưng bây giờ thấy hình dáng cô gái nhỏ cúi đầu rơi lệ, lại đặc biệt khiến người khác đau lòng. Anh yên lặng lần lượt lấy khăn giấy cho cô, vuốt mái tóc dài của cô, cũng không nói những lời như khuyên cô đừng khóc nữa.
Đến lầu dưới nhà trọ, Tần Tang vẫn không khống chế được tâm tình của mình, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng. Vì vậy quay đầu đi chỗ khác, dựa vào cửa sổ xe lạnh lẽo, yên lặng chảy nước mắt, bả vai lại run run nức nở.
Lý Vi Nhiên không biết nên khóc hay cười, xuống xe, kéo cô lên, cùng ngồi vào ghế sau xe. Tần Tang ngoan ngoãn mặc anh định đoạt, lên xe đã yếu đuối ngã vào ngực anh, nằm trong lòng anh khóc nức nở. Một lát sau, áo sơ mi của Lý Vi Nhiên cũng ướt một mảng lớn, nước mắt lành lạnh xuyên thấu qua áo sơ mi dính ở trên da anh, làm anh tê dại từng chút từng chút.
“Sao vậy? Anh cũng không trách em, sao lại khóc thê thảm như vậy chứ ? Thật là không nói đụng đến được sao?” Anh nửa cười giỡn, nửa dụ dỗ cô.
Tần Tang nói không ra hơi, bỗng ho khan, cố gắng thật lâu mới bình tĩnh lại. Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hai tay ôm eo của anh, an tâm khép hờ mắt, thở dài thoải mái.
“Nói cho anh biết chút đi.”
“. . Hả?”
“Bây giờ em đang suy nghĩ gì? Tại sao chợt khóc? Có phải anh không tốt hay không?. . Những gì trong lòng em đang nghĩ, chỉ cần em chấp nhận nói cho anh biết, anh đều chấp nhận nghe.” Lý Vi Nhiên ôm cô, thấp giọng nói dịu dàng. Trong xe ánh đèn mờ mờ, bên ngoài cũng không có tiếng động gì, Tần Tang cũng chợt nhớ tới cảnh Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự rơi xuống cái giếng kia. Không có ai khác, không có quá khứ, cũng không có tương lai, nơi này được ngăn cách, chỉ có hai người đối mặt nhau.
“Lúc em mười tuổi gây gỗ với chị gái, vì cái gì. . . . . thậm chí bây giờ em đã quên rồi. Khi đó em khóc trước, chị gái lại chạy về phòng. . . . . . mẹ của chị —— em và chị ấy không phải là cùng một mẹ sanh, nhưng mà ở trong nhà ba em, em đành phải gọi bà là mẹ. Mẹ kéo em, cười nói với em rất nhiều đạo lý, khi đó em vẫn rất kiêu ngạo. Em cho rằng đó là vì em ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng mà sau đó. . . . . lúc em trở về phòng, thấy chị gái khóc ở trong phòng. . . . . . Mẹ ôm chị ấy, hết lòng yêu chiều dỗ giành chị ấy, sau đó. . . . . . . . Mẹ cũng khóc. . . . . . . .” Tần Tang nói xong nước mắt lại rơi ra, Lý Vi Nhiên cũng nghe được đại khái trong câu chuyện đứt quãng, đau lòng không dứt, thì ra là con ốc nhỏ của anh, chính là vì như vậy mới luôn giấu mình trong chiếc vỏ lạnh lùng.
Anh thương tiếc ôm chặt cô, khẽ giọng dỗ giành bên tai cô.
Tần Tang đã khóc đến lạc cả giọng, “Vi Nhiên, bắt đầu từ lúc đó, em biết. . em không cần phải khóc. . Sẽ không có ai bởi vì em khóc mà yêu thương em.”
“À —— cho nên, bây giờ em cố ý muốn anh đau lòng sao?” Lý Vi Nhiên dịu dàng trêu chọc cô, Tang Tang của anh không cần an ủi, ít nhất, giờ phút này không cần.
Quả nhiên Tần Tang nín khóc, mỉm cười, làm nũng đánh anh một cái.
“Anh sẽ đau lòng, thật đó. Cho nên, về sau em có thể khóc thường xuyên.”
“Ừm.”
“Tang Tang, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng nói cho nhau biết, có được hay không?”
Giọng nói của anh quá mức thận trọng, Tần Tang hơi luống cuống không biết vì sao, “Vậy —— về sau, anh có ngoại tình, cũng sẽ nói cho em biết?”
“Ừ —— ừ!”
“Anh dám? !”
Tần Tang đưa tay nhéo lỗ tai anh, bị anh trở tay đè ở ngực, hôn đến không hít thở nỗi. Đầu lưỡi của anh bá đạo đưa vào, cuốn lấy lưỡi của cô ngấu nghiến. Tay Tần Tang đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, lòng bàn tay dần dần nóng lên. Cuối cùng cảm giác nóng từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân. Cô không còn hơi sức gì nữa, chệnh choạng lảo đảo ngã trên người anh.
Lý Vi Nhiên cúi đầu mút lấy môi cô "> mẽ, thỉnh thoảng cuốn đôi môi vào trong miệng mình, hung hăng liếm láp. Tay của anh từ trên lưng của cô trườn bò xuống dưới, lần vào vạt áo cô, vuốt ve tấm lưng láng mịn của cô, những nơi ngón tay đi qua, đều đốt lên những ngọn lửa nồng cháy.
Dần dần hô hấp của anh thay đổi, động tác hôn cô cũng thô lỗ như muốn nuốt cô vào bụng. Tần Tang nằm ở trên người anh, cho nên có thể cảm thấy được bụng mình có một vật lớn cương cứng đội lên, bị cảm giác nóng bỏng cứng rắn làm giật mình, mơ màng mở mắt ra, quả nhiên, ánh mắt của anh đã đỏ lên.
“Trở về nhà anh có được không?” Bàn tay to của anh nắm chặt lấy chiếc mông của cô, hỏi cô trong hơi thở dồn dập.
Tần Tang nhức đầu, nhìn bộ dạng khát khao của anh, không đành lòng cự tuyệt anh bây giờ. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt bình tĩnh của cô trở nên ấp úng.
Lý Vi Nhiên khẽ cau mày thở dài, giữ lấy mông của cô, hung hăn đẩy nó ma sát mất cái, giải quyết cơn thèm khát, rồi lại buông cô ra.
“Anh đưa em lên nhà.”
Lên trên lầu, cửa đã mở.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Lý Vi Nhiên che chở Tần Tang ở phía sau, tự anh đi vào trước.
Trong phòng đèn sáng rỡ, là An Tiểu Ly đang dọn dẹp hành lý.
“Anh nói nè, tên trộm nào không có mắt như vậy, địa bàn Tang Tang nhà anh cũng dám nghĩ đến.” Lý Vi Nhiên thở phào nhẹ nhõm, dựa vào cửa, cười nói trêu chọc với Tiểu Ly.
An Tiểu Ly quay người lại bĩu môi với anh, không có tâm tư đấu với anh. Cô đợi Tần Tang vừa đi vào, mắt nhất thời sáng lên.
“Này, hai người cãi nhau à? ! Tang Tang cậu mà khóc ư? !” Cô nhìn ánh mắt của Tần Tang sưng lên, giống như phát hiện ra một bí mật long trời lỡ đất gì đó.
Tần Tang cau mày, “Vẻ mặt này của cậu là gì?”
“Nhìn có chút hả hê nha!” An Tiểu Ly nói thẳng thắn vô tư, “Mình còn tưởng rằng hoàng tử và công chúa chỉ cần ở trong lâu đài, sanh con dưỡng cái, vui sướng khoái lạc thôi. Thì ra là các người cũng sẽ gây gỗ đó nha? Cái này làm cho lòng mình thăng bằng lại rồi.”
An Tiểu Ly chắp tay trước ngực, mặt mày hớn hở.
Lý Vi Nhiên vỗ tay phát ra tiếng, nghiêm mặt nói với Tần Tang: “Tang Tang, nghe được không? Còn không chịu nhanh chóng về lâu đài với anh?”
“À, vội vàng về chỗ người ta kìa!” Giọng nói Tần Tang hơi khào khào , khẽ cười.
“Nhưng mà, Tiểu Ly à, anh và Tang Tang đi rồi, sau này em cũng phải có chừng mực, đừng có mỗi lần đều kịch liệt quá, làm anh ba của anh đây nằm viện nha!”
An Tiểu Ly nói không lại hai người bọn họ, “hứ” một tiếng, xoay người tức giận tiếp tục dọn dẹp. Lý Vi Nhiên và Tần Tang nói mấy câu xong đã đi xuống dưới lầu.
Tần Tang đưa anh đi, xoay người lại vào nhà, ngã xuống giường ngay tức khắc, vẻ mặt mệt mỏi.
“Tần Tiểu Tang à Tần Tiểu Tang!” Tiểu Ly lập tức bu lại.
“Biến!”
“Các cậu thật sự cãi nhau à? Vì sao? Anh ấy bắt nạt cậu hả? Hay là ——”
“Đầu mình đang đau, cậu đừng chọc tới mình, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Tần Tang lạnh lùng nói.
An Tiểu Ly cũng không thu dọn hành lý nữa, buông đồ trong tay bò lên giường, nằm sấp ở bên cạnh Tần Tang, bắt đầu nổi máu tám sinh động. Tần Tang trở mình không để ý tới cô nàng, cô nàng nhào lên, đè cả người lên Tần Tang cho Tần Tang không thở nổi.
“Anh ấy nói anh ấy muốn lấy mình, mình bị cảm động, cực vui mà khóc.” Tần Tang bị cô ấy phiền không còn cách nào, dùng lời ít nhưng ý nhiều nói qua loa với cô ấy.
“Hả?” Tiểu Ly ỉu xìu lăn khỏi người Tần Tang, “Thật không có gì hấp dẫn. . Các cậu thật sự chưa bao giờ cãi nhau à.”
“Bất cứ chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết. Huống chi bây giờ bọn mình đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, có cái gì mà phải làm ầm ĩ.” Tần Tang nghỉ ngơi trong chốc lát, tinh thần cũng bình tĩnh, đã hoàn toàn trở về cô gái lý trí tỉnh táo đó. “Còn cậu, muốn thu thập châu báu, bỏ trốn cùng công tử Trần gia à?”
“Không hề nha! Đơn xin ký túc xá của mình đã được thông qua, mấy ngày nữa mình sẽ chuyển đi, thế nhưng hai ngày tới mình lại không có thời gian, cho nên sửa soạn lại trước.” An Tiểu Ly tuột xuống từ trên giường, cúi đầu tiếp tục sửa soạn.
“Chuyện này là huề nhau rồi phải không?”
“. . Không phải” An Tiểu Ly, “Nhưng mà Tang Tang, mình nghĩ rồi, cuối cùng là mình rối rắm vì thái độ của anh ấy, thật ra thì, mình thấy rằng điểm xuất phát của chuyện này cũng không đúng.”
“Hả?” Tần Tang hứng thú, chống người ngồi dậy trên giường, tựa vào gối nhìn An Tiểu Ly, “Nói cho mình nghe xem.”
“Mình cảm thấy, công tử Trần gia ngoại trừ tính tình quái đản, tính khí hơi lạnh lùng, cũng coi như là một cực phẩm. Dĩ nhiên, mình cũng là xinh đẹp người gặp người thích. Cho nên, mình cho rằng —— cuộc gặp gỡ xinh đẹp này, nếu như có kết quả thì tốt, còn nếu như không, thì mình cũng cũng không tính là thiệt thòi.”
“Không thiệt thòi? Đàn ông là càng chín chắn càng đáng tiền, tuổi xuân của cậu không còn nữa, là cậu mất giá đó.” Tần Tang chỉ điểm cô ấy.
“Cho nên, khi mình với anh ấy dây dưa, vẫn phải đề cao cảnh giác kiếm ăn xung quanh, một khi. . Ha ha, ha ha. .” An Tiểu Ly đắm chìm trong tưởng tượng của mình: hôn lễ hoành tráng, cô khoác tay chú rể anh tuấn, mỉm cười dè dặt, lướt qua công tử Trần gia buồn bã tiều tụy. .
Tần Tang im lặng, xoa xoa trán của mình.
Con nhỏ ngốc này, thông minh của Trần Ngộ Bạch và cô ấy sao giống nhau chứ? Xem ra, cô phải tìm Trần Ngộ Bạch bàn lại rồi.
Danh sách chương