Ngày hôm sau là kỳ hạn chót rời khỏi trường học, tất cả mọi người đều đóng gói hành lý đường ai nấy đi. Sáng sớm Tần Tang đã lái xe tới, A Mạc và Xuân tử đều tìm công việc ở vùng khác, nên Tần Tang đưa các cô ấy đến trạm xe lửa, lưu luyến chào tạm biệt, sau đó lại cùng An Tiểu Ly trở về trường học lấy hành lý của cô ấy.
Trước đó An Tiểu Ly đã tìm được một căn phòng, nhưng mà cô chỉ có ít tiền tháng từ núi băng, mướn căn phòng đó xong thì mỗi ngày đều phải ăn mì ăn liền. Nhưng may mắn là Vũ Hưng có chế độ, nhân viên độc thân có thể làm đơn xin đãi ngộ của túc xá. Cô đã nộp đơn xin, bây giờ, tạm thời ở chỗ của Tần Tang trước.
Đến phòng trọ nhỏ của Tần Tang, lúc đang dọn dẹp, thì Trần Ngộ Bạch gọi điện thoại đến, ngay cả xin chào cũng không nói, chỉ lạnh lẽo hỏi Tiểu Ly ở đâu.
“Hôm nay em xin nghỉ mà.” An Tiểu Ly kinh ngạc, ngày hôm qua không phải đã nói với anh ấy hôm nay có việc sao? Trần Ngộ Bạch cầm điện thoại, đang đứng ở lầu dưới túc xá nữ sinh, bực bội chịu đựng ánh mắt tò mò đi qua đi lại, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, càng tức giận hơn, “Anh biết. Anh hỏi bây giờ em đang ở đâu?”
“Nhà Tang Tang. Tạm thời em dọn qua chỗ bạn ấy ở đỡ, chờ đơn túc xá trong công ty được duyệt em lại chuyển đi.” Tần Tang cũng nói miễn cưỡng có thể chứa chấp cô lâu dài, nhưng mà An Tiểu Ly và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ cô ấy. Sự không chế khoảng cách của Tang Tang với người khác, sợ rằng đã đến mức biến thái.
Năm đầu tiên khi tựu trường đại học, cô ấy ở trong ký túc xá không tới một tuần lễ. Tần Tang chỉ một mình yên lặng dọn ra ngòai. Cô ấy giải thích với A Mạc và Xuân Tử là mình luôn viết bản thảo cho đến tận nửa đêm, sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của mọi người. Nhưng An Tiểu Ly nhận thấy, do Tần Tang không chịu nỗi cảm giác thân mật của túc xá. Mỗi lần A Mạc, Xuân Tử và cô mỗi người cắn một cái hot dog, thì Tần Tang cũng sẽ không biến sắc tránh rất xa. Đó cũng là một sự hèn yếu, thỉnh thoảng An Tiểu Ly nổi máu văn nghệ lên đã nói như vậy. Sợ bị thương, cho nên tự giam mình ở trong một cái vỏ thật dầy, làm bộ toàn thế giới và ngay cả bản thân cô cũng cho là, ừ, Tang Tang rất kiên cường.
An Tiểu Ly đứng ở trên ban công, cách cửa kiếng nhìn cô bạn thân đang thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, nhất thời mất hồn, cho nên đã quên đang trò chuyện. Cho đến khi tiếng “tút tút” lạnh lùng vang lên, cô mới chợt tỉnh ra.
“Có hiểu lễ phép hay không hả. . . . . . Thật là không đáng yêu.” Cô lẩm bẩm đi vào trong nhà, hoàn toàn không nghĩ tới giờ phút này Trần Tam công tử bên kia điện thoại đầu đang bốc khói xanh cắn răng nghiến lợi cỡ nào.
. . . . . .
Thêm đồ của một người, trong phòng có vẻ hơi chật chội, hai cô nàng thay đổi kế hoạch, di chuyển dụng cụ gia đình tận dụng hết tất cả không gian. Đợi đến lúc chuông cửa vang lên, họ mới phát hiện đã là mười hai giờ trưa rồi.
Tần Tang đứng ở trên băng ghế, đang khiêng một valy hành lý không dùng đến để lên trên nóc bếp. An Tiểu Ly vượt qua thùng giấy bày đầy đất đi ra mở cửa. Người tới là Lý Vi Nhiên, mang theo mấy hộp cơm đứng ở ngoài cửa cười tủm tỉm. Lòng của An Tiểu Ly bị mấy cái túi có LOGO thật to của nhà hàng làm cho chấn động tê dại, liền vội vàng gật đầu cúi người mời anh vào.
Lý Vi Nhiên nhìn thấy Tần Tang trèo cao như vậy, vội vàng thả đồ trong tay lên trên bàn, đi tới đứng ở dưới bảo vệ cô. Tần Tang sắp xếp xong cái valy, vịn vai anh, để anh ôm xuống. An Tiểu Ly trông thấy mái tóc dài của cô ấy xoay ra bên ngoài thành một vòng cung, chép miệng, hừ hừ, bà đây cũng hưởng thụ qua vòng ôm công chúa, hai người không thể làm tôi ganh tỵ được đâu!
“Tôi chết đói rồi!” Cô chống nạnh lớn tiếng kêu, ăn không được quả nho, cũng không thể để cho người khác tình cảm ăn trước mặt cô, cô đói bụng rồi.
Tần Tang nhìn cô bạn một cái khinh bỉ, vui vẻ tự nhiên đi rửa tay. Lý Vi Nhiên xách thức ăn lên trên bàn ăn, mở một hộp đồ ăn trong đó ra, xé một cái đùi gà cho An Tiểu Ly gặm, cái còn lại anh cầm đi vào phòng bếp đặt vào cái đĩa rồi bưng lên. An Tiểu Ly nhìn đùi gà ngon lành và người đàn ông trong nhà cảm thấy thật rất áy náy. Tần tiểu thú à, sao anh vẫn chưa trở lại, tôi đây còn muốn làm phản, huống chi là Tang Tang !
“Buổi chiều bọn em thu dọn xong thì nghỉ ngơi một lúc, buổi tối anh tới đón bọn em đi ăn cơm.” Lý Vi Nhiên nói với hai cô. Hình như anh là rất bận rộn, ăn một bữa cơm cũng vội vã nhận ba bốn cuộc điện thoại. Nhưng dù bận rộn thế nào thì lúc đi anh cũng không quên dịu dàng ôm Tần Tang một cái.
Cái ôm nồng nàn tình cảm này đều hiện trước mắt An Tiểu Ly cả một buổi chiều cũng xua đi không được. Chờ hai người cơ bản thu dọn xong, đều mệt mỏi ngã song song xuống giường, An Tiểu Ly nhìn rèm che trùng điệp nóc giường, đẩy Tần Tang bên cạnh một cái.
“Hả?”
“Mình cảm thấy, Lý Vi Nhiên rất tốt.”
“Ừ.” Tần Tang lại bắt đầu tiếc chữ như vàng rồi, An Tiểu Ly tức giận lật người đè lên trên người cô ấy, “Mình ghen tỵ!”
“Tiểu Ly, ” Tần Tang đẩy cô bạn ra, nhắm hai mắt và cười dịu dàng, “Tình yêu có trăm ngàn loại dáng vẻ.”
“Mình muốn loại dáng vẻ này của các cậu .”
“Ừ.”
“Trần gia công tử không phải loại hình này. . . . . . Nhưng mà cậu nói Trần gia công tử thích hợp mình đấy.”
“Vậy cậu tìm thêm một người đi, có lẽ là mình sai lầm rồi.”
“Tần Tiểu Tang!” An Tiểu Ly xoắn tóc của mình lại, mất khống chế.
Tần Tang không thèm cử động, “Mình cũng không phải là thần thánh, làm sao biết về sau sẽ xảy ra cái gì. Lúc ấy mình xác thực cảm thấy anh ta rất thích hợp với cậu.”
“Hiện tại thì chính cậu đã nếm được tình yêu ngọt ngào rồi, nên biết anh ta không phải chồng của mình rồi hả ?”
“Ưmh. . . . . . Thật ra thì, mình xác thực đã nghĩ như vậy.” Tần Tang mở mắt ra, áy náy sờ sờ đầu tóc rối bời của An Tiểu Ly. “Nhưng, có lẽ sau khi mình bị tình yêu làm tổn thương, sẽ lại có ý tưởng khác. Cho nên Tiểu Ly, tốt nhất là cứ tới đâu hay tới đó. Tình yêu cũng chỉ là một cuộc tùy cơ ứng biến mà thôi .”
An Tiểu Ly chôn mặt vào gối, cô nằm sấp trên giường giống như con cá chết, “Tần Tiểu Tang, cậu là một tiểu thuyết gia khiêu dâm, nhà văn cái gì chứ! Mình thật đau lòng quá đi!”
Tần Tang lên tinh thần ngay tức khắc, tiện tay nắm cái gối, dồn cơn tức vào đó đập lên ót An Tiểu Ly, “Stop! Tiểu thuyết gia khiêu dâm không phải người à!”
. . . . . .
Náo loạn một lúc hai người đều mệt rã rời, nên quyết định nghỉ ngơi. Tay chồng lên tay, chân chồng lên chân mà ngủ. Kết quả ngủ một giấc say như chết. Lý Vi Nhiên gọi điện thoại cho hai người không ai nhận, hoảng sợ vội vàng chạy tới, chuông cửa cũng không thèm ấn, đập cửa vang trời.
Tần Tang dụi mắt đi ra mở cửa, Lý Vi Nhiên nhìn thấy cô không có việc gì, thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Tang Tang, em muốn hù chết anh à? Sao ngủ say như vậy, anh gọi điện thoại cho bọn em mấy lần đều không ai nhận.”
“Ưm.” Tần Tang vẫn còn nửa mê nửa tỉnh , híp mắt xoa tóc, còn ngây ngốc không kịp phản ứng. Trong mắt Lý Vi Nhiên, dáng vẻ cô tựa như một con mèo con lười biếng, cực kỳ đáng yêu.
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn An Tiểu Ly vẫn còn ngủ say trên giường, tiến lên ôm Tần Tang muốn hôn cô. Trước giờ Tần Tang rất ghét bị đánh thức, nên trốn tránh đẩy đẩy ngực anh, một lúc lâu vẫn bị anh quấn lấy, cô không thể làm gì khác hơn là làm vẻ mặt đau khổ đi cà nhắc đến hôn một cái lên cằm anh.
Lý Vi Nhiên cười hài lòng, thả tay ra, mặt cô ửng đỏ đi vào trong nhà, đánh thức Tiểu Ly cùng nhau đi ăn cơm tối.
. . . . . .
Lý Vi Nhiên chọn một quán lẩu có phòng ăn riêng khá xa, trời nóng như vậy, nhưng trong đại sảnh vẫn đầy khách .
Ba người bọn họ ngồi trong một phòng nhỏ, nhiệt độ máy điều hòa không khí mở cực thấp. Nước lẩu là canh gà nấu với cẩu kỷ thanh nhiệt. Thịt dê cắt thành từng miếng mỏng để nhúng vào nước lẩu, rồi chấm với tương để thưởng thức. Uống một miếng nước lọc 37 độ, trước tiên cảm thấy lạnh trong người, sau đó lại ấm lên, da gà nổi lên ba lượt, toàn thân thoải mái vô cùng. Ngay cả An Tiểu Ly tự xưng là đứa bé lập dị không biết kiểu cách gì hết, cũng phải oán thán có chồng như vậy thì còn đòi hỏi gì hơn.
Tác phong Lý Vi Nhiên nhanh nhẹn phục vụ cho hai cô nàng. Tần Tang thấy anh chưa hề ăn gì, thỉnh thoảng cũng đút cho anh một miếng, hai người nhìn nhau cười ngọt ngào vô cùng.
An Tiểu Ly nhìn Tang Tang cả ngày dịu dàng vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua lập trường ban đầu, Tần tiểu thú, không phải lập trường cách mạng của chị không kiên định, thật sự là kẻ địch "> vô địch nha! Anh phải nén bi thương thôi.
“Hôm nay vẫn còn bận rộn sắp xếp kế hoạch hàng năm sao?” Tần Tang gắp rau cho Lý Vi Nhiên, dịu dàng hỏi anh. Lý Vi Nhiên gật đầu,
“Ừ, đại khái 2 tuần lễ nữa là xong. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ đi khoa học kỹ thuật Vũ Hưng.”
An Tiểu Ly ồ lên một tiếng, “Tại sao?”
“Hành chánh của Lương thị thay đổi hàng năm, điều động nhân sự mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng tới nhân viên.” Lý Vi Nhiên giải thích với An Tiểu Ly, anh cho rằng cô ấy lo lắng cho công việc của mình.
An Tiểu Ly im lặng một lúc, “Vậy, Tổng giám đốc bây giờ của chúng tôi thì sao?”
Lý Vi Nhiên đưa cho Tang Tang một tờ khăn giấy, không chú ý trả lời câu hỏi của An Tiểu Ly, “Anh ba sao? Anh ấy trở về Tổng Công Ty, anh ấy là người bổ nhiệm từ trên xuống dưới, những điều động lần này đều do anh ấy an bài. Ặc, anh ấy không nói gì với cô à?”
“Ha ha, nói rồi, nói rồi.” An Tiểu Ly vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Dĩ nhiên nói rồi, cái gì anh ấy cũng nói với tôi.”
Lý Vi Nhiên cảm thấy giọng nói của cô rất kỳ quái, quay đầu nhìn Tần Tang. Tần Tang khẽ lắc đầu, anh cũng không hỏi gì nữa.
An Tiểu Ly càng ăn càng thấy được nồi lẩu này thật là cay, cay đến mức quả tim cô cũng hơi tê dại. Dường như, rất giống cái loại cảm giác “Đau lòng” mà tiểu thuyết gia khiêu dâm Tần Tiểu Tang hình dung.
Mẹ nó! Bà đây không hề đau lòng! Bà đây có tài có mạo, tại sao phải treo cổ ở cái gốc cây méo chứ.
Bà phải phản công.
An Tiểu Ly ăn no bụng, ợ một cái, ánh mắt kiên định hạ quyết tâm.
Trước đó An Tiểu Ly đã tìm được một căn phòng, nhưng mà cô chỉ có ít tiền tháng từ núi băng, mướn căn phòng đó xong thì mỗi ngày đều phải ăn mì ăn liền. Nhưng may mắn là Vũ Hưng có chế độ, nhân viên độc thân có thể làm đơn xin đãi ngộ của túc xá. Cô đã nộp đơn xin, bây giờ, tạm thời ở chỗ của Tần Tang trước.
Đến phòng trọ nhỏ của Tần Tang, lúc đang dọn dẹp, thì Trần Ngộ Bạch gọi điện thoại đến, ngay cả xin chào cũng không nói, chỉ lạnh lẽo hỏi Tiểu Ly ở đâu.
“Hôm nay em xin nghỉ mà.” An Tiểu Ly kinh ngạc, ngày hôm qua không phải đã nói với anh ấy hôm nay có việc sao? Trần Ngộ Bạch cầm điện thoại, đang đứng ở lầu dưới túc xá nữ sinh, bực bội chịu đựng ánh mắt tò mò đi qua đi lại, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, càng tức giận hơn, “Anh biết. Anh hỏi bây giờ em đang ở đâu?”
“Nhà Tang Tang. Tạm thời em dọn qua chỗ bạn ấy ở đỡ, chờ đơn túc xá trong công ty được duyệt em lại chuyển đi.” Tần Tang cũng nói miễn cưỡng có thể chứa chấp cô lâu dài, nhưng mà An Tiểu Ly và cô ấy quen biết nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ cô ấy. Sự không chế khoảng cách của Tang Tang với người khác, sợ rằng đã đến mức biến thái.
Năm đầu tiên khi tựu trường đại học, cô ấy ở trong ký túc xá không tới một tuần lễ. Tần Tang chỉ một mình yên lặng dọn ra ngòai. Cô ấy giải thích với A Mạc và Xuân Tử là mình luôn viết bản thảo cho đến tận nửa đêm, sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của mọi người. Nhưng An Tiểu Ly nhận thấy, do Tần Tang không chịu nỗi cảm giác thân mật của túc xá. Mỗi lần A Mạc, Xuân Tử và cô mỗi người cắn một cái hot dog, thì Tần Tang cũng sẽ không biến sắc tránh rất xa. Đó cũng là một sự hèn yếu, thỉnh thoảng An Tiểu Ly nổi máu văn nghệ lên đã nói như vậy. Sợ bị thương, cho nên tự giam mình ở trong một cái vỏ thật dầy, làm bộ toàn thế giới và ngay cả bản thân cô cũng cho là, ừ, Tang Tang rất kiên cường.
An Tiểu Ly đứng ở trên ban công, cách cửa kiếng nhìn cô bạn thân đang thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, nhất thời mất hồn, cho nên đã quên đang trò chuyện. Cho đến khi tiếng “tút tút” lạnh lùng vang lên, cô mới chợt tỉnh ra.
“Có hiểu lễ phép hay không hả. . . . . . Thật là không đáng yêu.” Cô lẩm bẩm đi vào trong nhà, hoàn toàn không nghĩ tới giờ phút này Trần Tam công tử bên kia điện thoại đầu đang bốc khói xanh cắn răng nghiến lợi cỡ nào.
. . . . . .
Thêm đồ của một người, trong phòng có vẻ hơi chật chội, hai cô nàng thay đổi kế hoạch, di chuyển dụng cụ gia đình tận dụng hết tất cả không gian. Đợi đến lúc chuông cửa vang lên, họ mới phát hiện đã là mười hai giờ trưa rồi.
Tần Tang đứng ở trên băng ghế, đang khiêng một valy hành lý không dùng đến để lên trên nóc bếp. An Tiểu Ly vượt qua thùng giấy bày đầy đất đi ra mở cửa. Người tới là Lý Vi Nhiên, mang theo mấy hộp cơm đứng ở ngoài cửa cười tủm tỉm. Lòng của An Tiểu Ly bị mấy cái túi có LOGO thật to của nhà hàng làm cho chấn động tê dại, liền vội vàng gật đầu cúi người mời anh vào.
Lý Vi Nhiên nhìn thấy Tần Tang trèo cao như vậy, vội vàng thả đồ trong tay lên trên bàn, đi tới đứng ở dưới bảo vệ cô. Tần Tang sắp xếp xong cái valy, vịn vai anh, để anh ôm xuống. An Tiểu Ly trông thấy mái tóc dài của cô ấy xoay ra bên ngoài thành một vòng cung, chép miệng, hừ hừ, bà đây cũng hưởng thụ qua vòng ôm công chúa, hai người không thể làm tôi ganh tỵ được đâu!
“Tôi chết đói rồi!” Cô chống nạnh lớn tiếng kêu, ăn không được quả nho, cũng không thể để cho người khác tình cảm ăn trước mặt cô, cô đói bụng rồi.
Tần Tang nhìn cô bạn một cái khinh bỉ, vui vẻ tự nhiên đi rửa tay. Lý Vi Nhiên xách thức ăn lên trên bàn ăn, mở một hộp đồ ăn trong đó ra, xé một cái đùi gà cho An Tiểu Ly gặm, cái còn lại anh cầm đi vào phòng bếp đặt vào cái đĩa rồi bưng lên. An Tiểu Ly nhìn đùi gà ngon lành và người đàn ông trong nhà cảm thấy thật rất áy náy. Tần tiểu thú à, sao anh vẫn chưa trở lại, tôi đây còn muốn làm phản, huống chi là Tang Tang !
“Buổi chiều bọn em thu dọn xong thì nghỉ ngơi một lúc, buổi tối anh tới đón bọn em đi ăn cơm.” Lý Vi Nhiên nói với hai cô. Hình như anh là rất bận rộn, ăn một bữa cơm cũng vội vã nhận ba bốn cuộc điện thoại. Nhưng dù bận rộn thế nào thì lúc đi anh cũng không quên dịu dàng ôm Tần Tang một cái.
Cái ôm nồng nàn tình cảm này đều hiện trước mắt An Tiểu Ly cả một buổi chiều cũng xua đi không được. Chờ hai người cơ bản thu dọn xong, đều mệt mỏi ngã song song xuống giường, An Tiểu Ly nhìn rèm che trùng điệp nóc giường, đẩy Tần Tang bên cạnh một cái.
“Hả?”
“Mình cảm thấy, Lý Vi Nhiên rất tốt.”
“Ừ.” Tần Tang lại bắt đầu tiếc chữ như vàng rồi, An Tiểu Ly tức giận lật người đè lên trên người cô ấy, “Mình ghen tỵ!”
“Tiểu Ly, ” Tần Tang đẩy cô bạn ra, nhắm hai mắt và cười dịu dàng, “Tình yêu có trăm ngàn loại dáng vẻ.”
“Mình muốn loại dáng vẻ này của các cậu .”
“Ừ.”
“Trần gia công tử không phải loại hình này. . . . . . Nhưng mà cậu nói Trần gia công tử thích hợp mình đấy.”
“Vậy cậu tìm thêm một người đi, có lẽ là mình sai lầm rồi.”
“Tần Tiểu Tang!” An Tiểu Ly xoắn tóc của mình lại, mất khống chế.
Tần Tang không thèm cử động, “Mình cũng không phải là thần thánh, làm sao biết về sau sẽ xảy ra cái gì. Lúc ấy mình xác thực cảm thấy anh ta rất thích hợp với cậu.”
“Hiện tại thì chính cậu đã nếm được tình yêu ngọt ngào rồi, nên biết anh ta không phải chồng của mình rồi hả ?”
“Ưmh. . . . . . Thật ra thì, mình xác thực đã nghĩ như vậy.” Tần Tang mở mắt ra, áy náy sờ sờ đầu tóc rối bời của An Tiểu Ly. “Nhưng, có lẽ sau khi mình bị tình yêu làm tổn thương, sẽ lại có ý tưởng khác. Cho nên Tiểu Ly, tốt nhất là cứ tới đâu hay tới đó. Tình yêu cũng chỉ là một cuộc tùy cơ ứng biến mà thôi .”
An Tiểu Ly chôn mặt vào gối, cô nằm sấp trên giường giống như con cá chết, “Tần Tiểu Tang, cậu là một tiểu thuyết gia khiêu dâm, nhà văn cái gì chứ! Mình thật đau lòng quá đi!”
Tần Tang lên tinh thần ngay tức khắc, tiện tay nắm cái gối, dồn cơn tức vào đó đập lên ót An Tiểu Ly, “Stop! Tiểu thuyết gia khiêu dâm không phải người à!”
. . . . . .
Náo loạn một lúc hai người đều mệt rã rời, nên quyết định nghỉ ngơi. Tay chồng lên tay, chân chồng lên chân mà ngủ. Kết quả ngủ một giấc say như chết. Lý Vi Nhiên gọi điện thoại cho hai người không ai nhận, hoảng sợ vội vàng chạy tới, chuông cửa cũng không thèm ấn, đập cửa vang trời.
Tần Tang dụi mắt đi ra mở cửa, Lý Vi Nhiên nhìn thấy cô không có việc gì, thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Tang Tang, em muốn hù chết anh à? Sao ngủ say như vậy, anh gọi điện thoại cho bọn em mấy lần đều không ai nhận.”
“Ưm.” Tần Tang vẫn còn nửa mê nửa tỉnh , híp mắt xoa tóc, còn ngây ngốc không kịp phản ứng. Trong mắt Lý Vi Nhiên, dáng vẻ cô tựa như một con mèo con lười biếng, cực kỳ đáng yêu.
Anh nhìn cô, rồi lại nhìn An Tiểu Ly vẫn còn ngủ say trên giường, tiến lên ôm Tần Tang muốn hôn cô. Trước giờ Tần Tang rất ghét bị đánh thức, nên trốn tránh đẩy đẩy ngực anh, một lúc lâu vẫn bị anh quấn lấy, cô không thể làm gì khác hơn là làm vẻ mặt đau khổ đi cà nhắc đến hôn một cái lên cằm anh.
Lý Vi Nhiên cười hài lòng, thả tay ra, mặt cô ửng đỏ đi vào trong nhà, đánh thức Tiểu Ly cùng nhau đi ăn cơm tối.
. . . . . .
Lý Vi Nhiên chọn một quán lẩu có phòng ăn riêng khá xa, trời nóng như vậy, nhưng trong đại sảnh vẫn đầy khách .
Ba người bọn họ ngồi trong một phòng nhỏ, nhiệt độ máy điều hòa không khí mở cực thấp. Nước lẩu là canh gà nấu với cẩu kỷ thanh nhiệt. Thịt dê cắt thành từng miếng mỏng để nhúng vào nước lẩu, rồi chấm với tương để thưởng thức. Uống một miếng nước lọc 37 độ, trước tiên cảm thấy lạnh trong người, sau đó lại ấm lên, da gà nổi lên ba lượt, toàn thân thoải mái vô cùng. Ngay cả An Tiểu Ly tự xưng là đứa bé lập dị không biết kiểu cách gì hết, cũng phải oán thán có chồng như vậy thì còn đòi hỏi gì hơn.
Tác phong Lý Vi Nhiên nhanh nhẹn phục vụ cho hai cô nàng. Tần Tang thấy anh chưa hề ăn gì, thỉnh thoảng cũng đút cho anh một miếng, hai người nhìn nhau cười ngọt ngào vô cùng.
An Tiểu Ly nhìn Tang Tang cả ngày dịu dàng vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua lập trường ban đầu, Tần tiểu thú, không phải lập trường cách mạng của chị không kiên định, thật sự là kẻ địch "> vô địch nha! Anh phải nén bi thương thôi.
“Hôm nay vẫn còn bận rộn sắp xếp kế hoạch hàng năm sao?” Tần Tang gắp rau cho Lý Vi Nhiên, dịu dàng hỏi anh. Lý Vi Nhiên gật đầu,
“Ừ, đại khái 2 tuần lễ nữa là xong. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ đi khoa học kỹ thuật Vũ Hưng.”
An Tiểu Ly ồ lên một tiếng, “Tại sao?”
“Hành chánh của Lương thị thay đổi hàng năm, điều động nhân sự mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng tới nhân viên.” Lý Vi Nhiên giải thích với An Tiểu Ly, anh cho rằng cô ấy lo lắng cho công việc của mình.
An Tiểu Ly im lặng một lúc, “Vậy, Tổng giám đốc bây giờ của chúng tôi thì sao?”
Lý Vi Nhiên đưa cho Tang Tang một tờ khăn giấy, không chú ý trả lời câu hỏi của An Tiểu Ly, “Anh ba sao? Anh ấy trở về Tổng Công Ty, anh ấy là người bổ nhiệm từ trên xuống dưới, những điều động lần này đều do anh ấy an bài. Ặc, anh ấy không nói gì với cô à?”
“Ha ha, nói rồi, nói rồi.” An Tiểu Ly vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Dĩ nhiên nói rồi, cái gì anh ấy cũng nói với tôi.”
Lý Vi Nhiên cảm thấy giọng nói của cô rất kỳ quái, quay đầu nhìn Tần Tang. Tần Tang khẽ lắc đầu, anh cũng không hỏi gì nữa.
An Tiểu Ly càng ăn càng thấy được nồi lẩu này thật là cay, cay đến mức quả tim cô cũng hơi tê dại. Dường như, rất giống cái loại cảm giác “Đau lòng” mà tiểu thuyết gia khiêu dâm Tần Tiểu Tang hình dung.
Mẹ nó! Bà đây không hề đau lòng! Bà đây có tài có mạo, tại sao phải treo cổ ở cái gốc cây méo chứ.
Bà phải phản công.
An Tiểu Ly ăn no bụng, ợ một cái, ánh mắt kiên định hạ quyết tâm.
Danh sách chương