Trong phòng VIP chờ máy bay của phi trường đều là người đến đưa tiễn Tần Lục thiếu. Thật ra mấy anh em bọn họ thường xuyên đi công tác, bay đến tận trời nam đất bắc, bình thường đều là đám thuộc hạ đến phi trường đưa đón là được rồi. Nhưng lần này, Tần Tống không cam tâm tình nguyện đi đến nửa năm, làm sao cũng phải chơi nổi một trận. Từ lúc sáng sớm, anh đã tự mình gọi điện thoại thông báo cho mọi người phải vui vẻ đến tiễn mình. Lương Phi Phàm và Dung Nham có cuộc họp rất quan trọng không bỏ đi được, nên để Cố Yên và Kỷ Nam đến thay thế. Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly đến trễ nhất, đối mặt với nụ cười gian của Tần Tống, An Tiểu Ly chỉ biết đỏ mặt im lặng.

Cố Yên vừa nhìn thấy An Tiểu Ly liền vui vẻ: “Buổi tối tôi mời khách, ngoại trừ Tần Tiểu Lục thì không ai được vắng mặt!”.

“Ơ, chị Yên, vậy những tiết mục hoạt động sau khi ăn uống có phải chị cũng bao hết hay không? Có kêu anh Cả và anh Hai không? Thiệt là náo nhiệt đó!”. Lý Vi Nhiên vỗ vỗ chọc quê lão Lục đang đau khổ muốn chết. Tần Tống nghe thế liền nhét hai vé máy bay vào lòng Lý Vi Nhiên: “Anh Năm, em van anh, anh thay em đi đi, anh cứ việc đưa ra điều kiện. Tòa nhà lần trước đánh cược thắng anh, em đem trả lại cho anh được không?”.

Lý Vi Nhiên vỗ vỗ khuôn mặt vô cùng đau buồn của Tần Tống, cười sáng lạng: “Tòa nhà kia có đáng bao nhiêu? Làm sao mà so sánh được nửa năm thê thảm của chú chứ! Nhóc con?”.

Tần Tống gào lên, nhào vô vật lộn với Lý Vi Nhiên. Trần Ngộ Bạch phiền nhất là hai kẻ dở hơi này, thấy bọn họ vừa bắt đầu, liền kéo An Tiểu Ly ra ghế salon phía xa, chờ đến thời gian lên máy bay. Kỷ Nam nhìn thấy Tần Tống đùa quá lố, cũng chán ngán lôi kéo Cố Yên qua đùa giỡn với An Tiểu Ly.

An Tiểu Ly lần trước nhìn thấy Kỷ Nam cũng hết sức hiếu kỳ. Tuy hiện tại cô đang ở trong thế giới yêu nghiệt, nhưng Kỷ tứ công tử cũng thật sự rất đẹp. Không phải thuộc dạng Mỹ thiếu niên tuấn tú như Cầm Thú, mà thuộc dạng dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần. Hôm nay Kỷ Nam mặc áo tay ngắn màu đen, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh, nhìn những chỗ khác trên người không có thịt thà gì, nhưng cơ ngực thì cũng không tệ lắm. Kỷ Nam mặc một chiếc quần kiểu nam size nhỏ nhất nhưng vẫn thấy khá rộng. Thoạt nhìn cả người cũng gợi cảm, cười lên thì thấy có một lúm đồng tiền bên má phải, hiển nhiên là một tiểu thụ cực phẩm nhất trên đời.

“Anh Ba, vị tiểu thư này rất quen mặt nha”! Kỷ Nam ngồi xuống bên cạnh Trần Ngộ Bạch, mở miệng trêu chọc. Cố Yên thì ngồi bên cạnh An Tiểu Ly cũng lên tiếng chào hỏi với cô.

Trần Ngộ Bạch thờ ơ liếc nhìn Kỷ Nam, sau đó dựa vào ghế salon, thản nhiên giới thiệu: “An Tiểu Ly!”.

“Hi”! Kỷ Nam vui vẻ chào cô. Tiểu Ly cũng là người hoạt bát, vẫy vẫy tay cười: “Xin chào, Kỷ tổng! Tôi làm việc ở Vũ Hưng, mong chiếu cố nhiều hơn!”.

Kỷ Nam nghe thế cũng vui vẻ, đứng lên chen vào giữa Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly ngồi xuống. Cùng với Cố Yên một bên trái một bên phải nói chuyện phiếm. An Tiểu Ly bị hai nhân vật đặc biệt cao cấp của công ty vây quanh, trong lòng cũng run sợ mà hầu chuyện. Bất quá cô cũng không có lòng dạ nào tiếp chuyện, cũng là anh em của Trần Ngộ Bạch, cầm thú bị đày ra biên cương, bây giờ Kỷ Nam ngồi sát cô như vậy, núi băng sao lại không có phản ứng gì? An Tiểu Ly len lén đưa mắt nhìn núi băng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhiệt huyết trong lòng dần dần chìm xuống đáy hồ lạnh băng.

Cái giường này, đúng là không thể tùy tiện leo lên.

————-

Cuối cùng, đưa Tần Tống hai mắt đẫm lệ đi, lúc máy bay vọt lên không trung, An Tiểu Ly cũng cảm thấy hơi không nỡ xa anh. Nửa năm này sẽ không được thấy tên cầm thú hoạt bát đáng yêu nữa rồi.

Nhưng những người khác đều vui vẻ vô cùng. Cố Yên rất hăng hái, vừa mới bốn giờ đã mời tất cả mọi người đến Thịnh Thế ăn tối. Trần Ngộ Bạch vừa đẩy mắt kiếng chưa kịp nói gì thì Kỷ Nam đã câu cổ anh: “Chị Yên hạ chỉ, anh cả và anh hai cũng phải đến. Anh Ba, anh cũng dẫn An Tiểu Ly đi khoe khoang đi!”.

Trần Ngộ Bạch nghe vậy mỉm cười, nắm tay An Tiểu Ly chặt hơn chút, tay trái đẩy mắt kiếng trên sống mũi, trong giọng nói có vẻ vui sướng không dễ gì phát hiện ra: “Có cái gì đáng khoe khoang chứ!”.

Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Lý Vi Nhiên cố tình rơi lại phía sau, lôi tay Cố Yên nói nhỏ mấy câu gì đó, lúc đến cửa thì tự mình leo lên xe đi trước.

“Sao để Vi Nhiên chạy thoát rồi vậy”? Kỷ Nam kỳ quái hỏi Cố Yên, nhìn bộ dáng Lý Vi Nhiên cười cười hồi nãy, không biết là đang định làm gì đây.

“Cậu ấy nói cũng tìm người tới để khoe khoang”! Cố Yên khoác tay Kỷ Nam: “Kỷ tứ, cậu nói xem, sao vẫn còn đang mùa hè, mà mùa xuân lại đến nữa rồi?!”.

———

Lý Vi Nhiên đứng dưới lầu nhà Tần Tang hút gần nửa gói thuốc mới thấy cô về.

Lúc này trời đã xế, cô đi trong ánh nắng chiều, đường nét cơ thể càng rõ ràng hơn. Lần trước gặp cô, anh phát hiện mái tóc xoăn của cô đã được kéo thẳng. Hôm nay lại là mái tóc xoăn dài xõa ra phía sau, mặc chiếc váy trắng không tay dài đến mắt cá chân có họa tiết hoa lớn, thật xinh đẹp không thể diễn tả được. Một tay cô cầm túi mua đồ, một tay khác ôm một bó hoa. Lúc này là giờ cơm tối, đám trẻ con chạy nhảy khắp nơi trong khuôn viên. Có hai đứa bé đang chơi rượt đuổi nhau đụng vào đùi Tần Tang, bó hoa đang ôm trong tay bị rơi xuống đất. Cô dừng lại, cúi đầu mỉm cười véo mũi bọn nhỏ.

Tần Tang đang cười hì hì hù dọa hai đứa bé trai không chịu nói xin lỗi. Nhìn thấy một người ngồi xổm xuống bên cạnh nhặt đóa hoa lên, dĩ nhiên chính là Lý Vi Nhiên.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, Tần Tang e thẹn cúi đầu, Lý Vi Nhiên thấy trong mắt cô ánh lên niềm vui. Đứa bé trai thông minh lập tức nhìn ra “Chú ơi, bạn gái của chú ăn hiếp con nít!”.

Tần Tang quýnh lên, mặt cũng ửng đỏ. Lý Vi Nhiên ôm hoa, một tay khác kéo cô đứng dậy, nhíu mày với đứa bé trai: “Không được nói bừa!”.

“Chú là anh trai.”

Hai đứa bé nhìn nhau, không hẹn mà cùng làm mặt ngáo ộp với bọn họ. Lý Vi Nhiên cười lớn, nắm tay Tần Tang đi về nhà.

——

Nhà Tần Tang là ở trong khu phía nam, nhỏ hơn cái lô khác. Nhà gồm một phòng khách và một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng ăn. Tần Tang bố trí phòng ốc thông nhau, mở cửa ra xa xa là thấy một chiếc giường lớn kiểu công chúa, có màn màu hồng tầng tầng lớp lớp, gối trên giường được xếp ngay ngắn. Bước ra khỏi phòng ngủ quẹo phải là cửa kính mờ của phòng vệ sinh. Quẹo trái là phòng khách, có một chiếc LCD TV thật to treo trên vách tường, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy nó. Một bộ ghế salon bằng da thật màu trắng theo kiểu Châu Âu, bên trái là chiếc bàn gỗ lim có điêu khắc hoa. Đi lên hai bậc thang là một phòng ăn nhỏ, bày trí theo phong cách cổ xưa có đầy đủ ghế dựa và bàn ăn. Ở phòng khách có một cái cửa kéo, đẩy cửa ra đi vào trong là một phòng bếp được trang bị đầy đủ.

Tần Tang xách túi đồ đi vào phòng bếp, bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối. Lý Vi Nhiên đi xung quanh tham quan một vòng xong, đứng tựa vào cửa bếp, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em trang trí nơi này cũng quá tham lam rồi, đủ các phong cách cả!”.

Tần Tang cầm lấy con cá Lư đã được làm sạch ở siêu thị, rạch mấy đường trên bụng cá, đặt lên mâm bỏ thêm gia vị vào, rắc hành gừng tỏi, bỏ vào trong lò viba, rồi quay sang cười với Lý Vi Nhiên: “Tiểu Ly nói đây gọi là kiểu nhà nhỏ cấp cao mà!”.

Lý Vi Nhiên cũng cười, cười xong lại hỏi cô bình cắm hoa ở đâu. Tần Tang tiện tay rửa một chiếc bình thủy tinh đưa cho anh. Lý Vi Nhiên so chiều dài cành hoa, rồi cầm kéo tỉa lại cho bằng nhau, sau đó cắm từng cành từng cành vào trong bình.

“Đây là hoa sen hả”?

Tần Tang đang bật lửa nấu canh, nghe anh hỏi vậy thì trả lời: “Là Thủy Tiên. Bà chủ tiệm bán hoa nói loại này tên là Nhật Xuất, sáng sớm nở ra, trưa thì khép lại. Tôi cảm thấy thú vị, mua một bó xem sao!”.

Lý Vi Nhiên nhẹ ngửi mùi hoa, như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái rồi gật đầu.

————-

Bữa ăn tối rất đơn giản chỉ có một món canh một món mặn, hai chén cơm, hai người yên lặng ngồi đối diện nhau cùng ăn. Mùi vị cá chưng rất thơm, canh cà chua trứng gà thanh đạm cũng rất ngon, hai người ăn sạch cả đến miếng cuối cùng.

“Chơi đoán số không? Thua thì rửa chén!”. Lý Vi Nhiên thỏa mãn ước nguyện buông đũa xuống, hất cằm khiêu khích Tần Tang. Tần Tang giơ tay lên trêu đùa anh, anh tin là thật, vươn tay đưa ra nắm tay. Cô cười lên một tiếng, giơ tay vén tóc ra sau tai mình.

Lý Vi Nhiên cau mày, ngón giữa gõ gõ lên bàn: “Nghiêm túc một chút. Ngũ thiếu gia danh chấn tứ hải đang làm nũng với em đó!”.

Tần Tang bật cười, đứng lên thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp, miệng khẽ nói “trẻ con”. Dường như có chút quở mắng. Lý Vi Nhiên sờ cằm cười khúc khích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện