Trở lại biệt thự Lục Nhân.
Lục Vân còn chưa vào cửa, đã thấy Liễu Yên Nhi dựa vào khung cửa, vươn ra một cái chân dài thon dài thẳng tắp, ngăn cản đường đi của hắn.
"Hừ hừ, tiểu Lục Vân, thừa dịp các chị em đang bơi, cậu chạy đi nơi nào đấy?”
Cô đột nhiên vọt tới, nắm lấy quần áo Lục Vân ngửi ngửi, đôi mắt đẹp hẹp dài bỗng nhiên lóe ra một tia sáng, chất vấn: "Trên người cậu sao có mùi thơm của phụ nữ?”
Lục Vân im lặng nói: "Trong nhà có ba chị gái xinh đẹp, trên người em có thể không dính tí mùi thơm nào sao?"
“Nói dối, mùi trên người cậu không phải của ba chị em bọn ta, mà là của phụ nữ khác, nếu không thành thật khai báo, chị đây phải vận dụng tư hình với cậu." Liễu Yên Nhi giả vờ dọa nạt.
Lục Vân xem như hoàn toàn phục tùng.
Chị Yên Nhi quả nhiên là có mũi chó mà, đầu tiên là lục thùng rác của mình, bây giờ lại còn có thể ngửi ra mùi vị phụ nữ trên người mình.
“Được rồi, em khai báo.”
Lục Vân đành phải đem chuyện hắn xem mắt nói ra.
Lúc này không chỉ Liễu Yên Nhi, ngay cả Lâm Thanh Đàn cũng tò mò đến gần.
Lâm Thanh Đàn hỏi: "Em trai, em thích cô gái xem mắt kia không? Trông có đẹp không?
Không biết vì sao, lúc cô hỏi những lời này, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, dường như rất chờ mong đáp án của Lục Vân, nhưng lại rất sợ biết đáp án của Lục Vân.
Đây là một loại tâm lý mâu thuẫn.
Mâu thuẫn như vậy còn có Diệp Khuynh Thành, chỉ thấy cô lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được cô cũng rất tò mò.
Lục Vân thấy thế, lại cố ý giở trò xấu cười nói: "Cũng được, cô gái kia tuy rằng không đẹp bằng các vchij, nhưng cũng coi như thanh tú.”
“Cho nên...... cậu đối với lần xem mắt này rất hài lòng?" Lâm Thanh Đàn cẩn thận hỏi.
“Hắc hắc, bình thường thôi, em vẫn đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ?”
Đột nhiên, Diệp Khuynh Thành ngồi không yên, trực tiếp xông tới túm lấy lỗ tai Lục Vân nói: "Bảy chị em bọn ta tuổi lớn hơn cậu, còn không vội kết hôn, cậu vội cái gì?"
Nhìn xem, chị Khuynh Thành tỷ tức giận rồi.
Quả nhiên càng là nữ thần, ăn dấm chua lại càng kinh khủng.
Tuy lỗ tai Lục Vân bị nhéo đau, nhưng trong lòng lại càng đắc ý, chị Khuynh Thành như vậy, thật sự rất đáng yêu!
Lâm Thanh Đàn đau lòng nói: "Chị cả nhẹ một chút, chị sắp véo rách tai em trai rồi, nếu chị tức giận thì véo tai em ba ấy!"
“Lâm Thanh Đàn! Không phải lúc ở bể bơi em chỉ đánh chị một cái thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?" Liễu Yên Nhi buồn bực nói.
"Không biết lớn nhỏ, chị là chị hai em đấy, dám gọi thẳng tên chị như thế à?”
“Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn!”
“……”
Hai người lại đùa giỡn một hồi, đây là chuyện bình thường, nhìn riết cũng sẽ thành quen.
Một lát sau, Liễu Yên Nhi và Lâm Thanh Đàn mới ngừng lại, nhìn về phía Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, cậu có ảnh của cô gái kia không, tôi rất tò mò rốt cuộc là cô gái như thế nào, có thể khiến cậu vừa nhìn đã cảm thấy hài lòng.”
Hai người Diệp Khuynh Thành cũng lộ ra thần sắc tò mò.
Vẻ mặt Lục Vân có chút trầm tư, nói: "Không chỉ có ảnh chụp, còn có video nữa!"
“Vậy sao, mau lấy ra cho các chị xem." Liễu Yên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa.
Vì thế, Lục Vân dẫn ba chị gái xinh đẹp đến phòng của chị tư, mở máy tính lên, sau đó mấy phút, ba chị gái xinh đẹp người thì nhéo tai, người thì nắm tóc, người thì kéo tay Lục Vân.
Lục Vân khóc không ra nước mắt nói: "Các chị xinh đẹp, thật oan uổng quá, bởi nữa chings trong cái video này, chính là đối tượng hôm nay em đi xem mắt.”
“Cái gì!”
Ba người đều run lên, ngay sau đó, biểu tình đều trở nên cổ quái.
Liễu Yên Nhi trước hết không nhịn được, ôm bụng cười to nói: "Ha ha ha, Tiểu Lục Vân, vận khí của cậu thật sự là quá tốt, chuyện như vậy cũng có thể bị cậu gặp được, chị cảm thấy cậu có thể làm nam chính một lần rồi.”
Lục Vân đen mặt, có ai hả hê khi người gặp họa như chị không?
Lâm Thanh Đàn tức giận bất bình nói: "Đây là ai vậy, một chút xấu hổ cũng không có, lại còn mặt mũi trở về xem mắt, thật sự là làm mất mặt tổ tông rồi.”
Còn Khuynh Thành vừa tức giận, vừa len lén liếc video, gương mặt nóng bỏng nói: “Trong máy tính em tư lại cất giữ loại video này, chờ nó trở về, xem chị xử nó như thế nào."
Xong rồi cô lại nhìn Lục Vân cảnh cáo: "Cậu đem máy tính của Vương Băng Ngưng chuyển đến phòng tôi, về sau cũng không cho phép sử dụng nữa, có nghe hay không?"
“……”
Lời của chị Khuynh Thành, Lục Vân làm sao dám không nghe, lúc này thành thật đem máy tính chuyển đến phòng của chị cả.
Đêm đó.
Lục Vân đang ngủ đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Sát ý!
Hắn cảm giác được sát ý nồng đậm, đang từng bước một tiến đến gần biệt thự.
Đúng lúc này, phòng Liễu Yên Nhi bên cạnh cũng truyền đến một tia động tĩnh.
Lục Vân im lặng đứng ở trước cửa sổ, mượn ánh trăng sáng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa sổ phòng bên cạnh nhảy ra ngoài.
Tuy rằng người nọ mặc đồ đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng thông qua hình dáng yểu điệu kia, Lục Vân lập tức nhận ra là Liễu Yên Nhi.
Nhất định là Liễu Yên Nhi cũng cảm giác được sát ý, cho nên mới thay đồ đen.
Kỳ thật đối với thân phận của Liễu Yên Nhi, Lục Vân đã sớm phát hiện ra.
Lần đầu tiên gặp Liễu Yên Nhi, hai người đã giao thủ với nhau, lúc ấy Lục Vân đã cảm giác trên người cô khí tức của sát thủ, bởi vì người bình thường không thể có thân thủ như vậy.
Chỉ là Lục Vân không điều tra sâu, mặc kệ Liễu Yên Nhi làm cái gì, cô vẫn luôn là chị ba của hắn, hơn nữa, cô cũng vẫn giống như trước kia, vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên Lục Vân tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của Liễu Yên Nhi.
Lục Vân còn chưa vào cửa, đã thấy Liễu Yên Nhi dựa vào khung cửa, vươn ra một cái chân dài thon dài thẳng tắp, ngăn cản đường đi của hắn.
"Hừ hừ, tiểu Lục Vân, thừa dịp các chị em đang bơi, cậu chạy đi nơi nào đấy?”
Cô đột nhiên vọt tới, nắm lấy quần áo Lục Vân ngửi ngửi, đôi mắt đẹp hẹp dài bỗng nhiên lóe ra một tia sáng, chất vấn: "Trên người cậu sao có mùi thơm của phụ nữ?”
Lục Vân im lặng nói: "Trong nhà có ba chị gái xinh đẹp, trên người em có thể không dính tí mùi thơm nào sao?"
“Nói dối, mùi trên người cậu không phải của ba chị em bọn ta, mà là của phụ nữ khác, nếu không thành thật khai báo, chị đây phải vận dụng tư hình với cậu." Liễu Yên Nhi giả vờ dọa nạt.
Lục Vân xem như hoàn toàn phục tùng.
Chị Yên Nhi quả nhiên là có mũi chó mà, đầu tiên là lục thùng rác của mình, bây giờ lại còn có thể ngửi ra mùi vị phụ nữ trên người mình.
“Được rồi, em khai báo.”
Lục Vân đành phải đem chuyện hắn xem mắt nói ra.
Lúc này không chỉ Liễu Yên Nhi, ngay cả Lâm Thanh Đàn cũng tò mò đến gần.
Lâm Thanh Đàn hỏi: "Em trai, em thích cô gái xem mắt kia không? Trông có đẹp không?
Không biết vì sao, lúc cô hỏi những lời này, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, dường như rất chờ mong đáp án của Lục Vân, nhưng lại rất sợ biết đáp án của Lục Vân.
Đây là một loại tâm lý mâu thuẫn.
Mâu thuẫn như vậy còn có Diệp Khuynh Thành, chỉ thấy cô lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được cô cũng rất tò mò.
Lục Vân thấy thế, lại cố ý giở trò xấu cười nói: "Cũng được, cô gái kia tuy rằng không đẹp bằng các vchij, nhưng cũng coi như thanh tú.”
“Cho nên...... cậu đối với lần xem mắt này rất hài lòng?" Lâm Thanh Đàn cẩn thận hỏi.
“Hắc hắc, bình thường thôi, em vẫn đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ?”
Đột nhiên, Diệp Khuynh Thành ngồi không yên, trực tiếp xông tới túm lấy lỗ tai Lục Vân nói: "Bảy chị em bọn ta tuổi lớn hơn cậu, còn không vội kết hôn, cậu vội cái gì?"
Nhìn xem, chị Khuynh Thành tỷ tức giận rồi.
Quả nhiên càng là nữ thần, ăn dấm chua lại càng kinh khủng.
Tuy lỗ tai Lục Vân bị nhéo đau, nhưng trong lòng lại càng đắc ý, chị Khuynh Thành như vậy, thật sự rất đáng yêu!
Lâm Thanh Đàn đau lòng nói: "Chị cả nhẹ một chút, chị sắp véo rách tai em trai rồi, nếu chị tức giận thì véo tai em ba ấy!"
“Lâm Thanh Đàn! Không phải lúc ở bể bơi em chỉ đánh chị một cái thôi sao, có cần phải mang thù như vậy không?" Liễu Yên Nhi buồn bực nói.
"Không biết lớn nhỏ, chị là chị hai em đấy, dám gọi thẳng tên chị như thế à?”
“Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn!”
“……”
Hai người lại đùa giỡn một hồi, đây là chuyện bình thường, nhìn riết cũng sẽ thành quen.
Một lát sau, Liễu Yên Nhi và Lâm Thanh Đàn mới ngừng lại, nhìn về phía Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, cậu có ảnh của cô gái kia không, tôi rất tò mò rốt cuộc là cô gái như thế nào, có thể khiến cậu vừa nhìn đã cảm thấy hài lòng.”
Hai người Diệp Khuynh Thành cũng lộ ra thần sắc tò mò.
Vẻ mặt Lục Vân có chút trầm tư, nói: "Không chỉ có ảnh chụp, còn có video nữa!"
“Vậy sao, mau lấy ra cho các chị xem." Liễu Yên Nhi đã không thể chờ đợi được nữa.
Vì thế, Lục Vân dẫn ba chị gái xinh đẹp đến phòng của chị tư, mở máy tính lên, sau đó mấy phút, ba chị gái xinh đẹp người thì nhéo tai, người thì nắm tóc, người thì kéo tay Lục Vân.
Lục Vân khóc không ra nước mắt nói: "Các chị xinh đẹp, thật oan uổng quá, bởi nữa chings trong cái video này, chính là đối tượng hôm nay em đi xem mắt.”
“Cái gì!”
Ba người đều run lên, ngay sau đó, biểu tình đều trở nên cổ quái.
Liễu Yên Nhi trước hết không nhịn được, ôm bụng cười to nói: "Ha ha ha, Tiểu Lục Vân, vận khí của cậu thật sự là quá tốt, chuyện như vậy cũng có thể bị cậu gặp được, chị cảm thấy cậu có thể làm nam chính một lần rồi.”
Lục Vân đen mặt, có ai hả hê khi người gặp họa như chị không?
Lâm Thanh Đàn tức giận bất bình nói: "Đây là ai vậy, một chút xấu hổ cũng không có, lại còn mặt mũi trở về xem mắt, thật sự là làm mất mặt tổ tông rồi.”
Còn Khuynh Thành vừa tức giận, vừa len lén liếc video, gương mặt nóng bỏng nói: “Trong máy tính em tư lại cất giữ loại video này, chờ nó trở về, xem chị xử nó như thế nào."
Xong rồi cô lại nhìn Lục Vân cảnh cáo: "Cậu đem máy tính của Vương Băng Ngưng chuyển đến phòng tôi, về sau cũng không cho phép sử dụng nữa, có nghe hay không?"
“……”
Lời của chị Khuynh Thành, Lục Vân làm sao dám không nghe, lúc này thành thật đem máy tính chuyển đến phòng của chị cả.
Đêm đó.
Lục Vân đang ngủ đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Sát ý!
Hắn cảm giác được sát ý nồng đậm, đang từng bước một tiến đến gần biệt thự.
Đúng lúc này, phòng Liễu Yên Nhi bên cạnh cũng truyền đến một tia động tĩnh.
Lục Vân im lặng đứng ở trước cửa sổ, mượn ánh trăng sáng, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ cửa sổ phòng bên cạnh nhảy ra ngoài.
Tuy rằng người nọ mặc đồ đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, nhưng thông qua hình dáng yểu điệu kia, Lục Vân lập tức nhận ra là Liễu Yên Nhi.
Nhất định là Liễu Yên Nhi cũng cảm giác được sát ý, cho nên mới thay đồ đen.
Kỳ thật đối với thân phận của Liễu Yên Nhi, Lục Vân đã sớm phát hiện ra.
Lần đầu tiên gặp Liễu Yên Nhi, hai người đã giao thủ với nhau, lúc ấy Lục Vân đã cảm giác trên người cô khí tức của sát thủ, bởi vì người bình thường không thể có thân thủ như vậy.
Chỉ là Lục Vân không điều tra sâu, mặc kệ Liễu Yên Nhi làm cái gì, cô vẫn luôn là chị ba của hắn, hơn nữa, cô cũng vẫn giống như trước kia, vô cùng yêu thương hắn.
Cho nên Lục Vân tôn trọng bất cứ lựa chọn nào của Liễu Yên Nhi.
Danh sách chương