Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chỉ thấy hắn nhanh chóng viết ra một phương thuốc, đưa cho Tôn Thiên Quý nói: "Đi mua những dược liệu Đông y này, xong nấu lên, lấy năm trăm ml nước, cặn bã không cần.”
Tôn Thiên Quý lập tức làm theo.
Cách Tôn gia có một cửa hàng thảo dược Trung Quốc, Tôn Thiên Quý rất nhanh đã mua dược liệu về.
Nấu xong.
Một chén thuốc Đông y đen tuyền bưng lên.
Khâu Đồng Nhân tự tin nói: "Chỉ cần uống chén thuốc này, Tôn lão gia tử lập tức có thể thuốc đến bệnh trừ.
Tôn Thiên Quý tin tưởng không nghi ngờ gì.
Nhưng khi hắn chuẩn bị đút thuốc cho lão gia tử, lại gặp khó khăn.
“Khâu thần y, bây giờ cha tôi uống thuốc là nôn, thuốc này căn bản là không cho vào miệng được!”
“Còn có chuyện như này?”
Khâu thần y nhíu nhíu mày, tự mình cầm thìa đút thuốc cho Tôn lão gia tử, quả nhiên vừa đưa đến trong miệng, ông ta liền phun ra.
"Tôn lão gia tử, thuốc này ông nhất định phải uống, không uống thuốc bệnh của ông làm sao có thể khỏi đây?"
Tôn lão gia tử hiện tại là không dùng được sức, nếu có thể dùng được sức, khẳng định giơ tay cho Khâu thần y một cái bạt tai.
Uống cái con mợ nhà ông chứ uống, ông cho rằng tôi không muốn uống sao, thật sự là thân thể không cho phép!
Hiện tại ngay cả uống nước Tôn lão gia tử cũng thấy khó khăn, Khâu thần y còn ra sức cho ông ta uống thuốc, đây không phải là buồn cười sao?
Thấy Tôn lão gia tử một mực không chịu uống thuốc, Khâu thần y trong lòng cũng có chút khó chịu.
Tiếp tục như vậy cũng không được, ta đường đường là 'Nhất Tễ Khởi Kha Thánh Thủ', cái danh hiệu này cũng không thể cứ như vậy mà bị hủy được.
Khâu thần y cau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới một biện pháp, nói: "Để tôi ấn bụng Tôn lão gia tử, sắp xếp khí cơ, nói không chừng có thể uống thuốc.”
Nói xong, Khâu thần y liền dùng thủ pháp mát xa Đông y chuyên nghiệp của mình, giúp Tôn lão gia tử xoa bụng.
Ôi! Con mẹ nó mày ấn chỗ nào vậy!
Tôn lão gia tử vốn là một chút khí lực cũng không dùng được, kết quả bị Khâu thần y ấn như vậy, trực tiếp đau từ trên giường nhảy dựng lên, một cái tát tát vào mặt ông ta.
Trong nháy mắt Khâu thần y liền bối rối.
Tôn Thiên Quý vội vàng xin lỗi nói: "Khâu thần y, cha tôi không cố ý, nhất định là vì đau quá nên mới phản ứng theo bản năng.”
Khâu thần y cũng không tức giận với một bệnh nhân, chỉ có thể ăn một bụng bực tức vào người.
Thuốc này cũng không uống, mát xa cũng không cho ấn, bệnh này còn trị thế nào?
Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải lật thuyền trong mương?
“Chỉ làm được có vậy...?”
Lúc này, Lục Vân ở một bên trầm mặc hồi lâu đột nhiên châm chọc mở miệng: "Tôi thấy ông ra vẻ, còn tưởng rằng có bao nhiêu ghê gớm, hóa ra cũng chỉ là phế vật”
Phế vật....
Khóe miệng Khâu Đồng Nhân giật giật, quay đầu hung tợn trừng Lục Vân: "Đồ không có giáo dưỡng, cậu là bác sĩ của bệnh viện nào?"
Ông ta vừa mới nghẹn một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, vừa lúc Lục Vân chủ động đụng vào họng súng, vì thế liền trở thành chỗ phát tiết của ông ta.
Chỉ cần Lục Vân dám nói ra hắn ở bệnh viện nào, Khâu thần y có thể dựa vào sức ảnh hưởng của mình trong giới trung y Giang Thành, đập bể bát cơm của Lục Vân.
Tuy nhiên.
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.
Bốp!
Khâu thần y lảo đảo một cái, cả giận nói: "Tôn gia chủ, cậu đây là có ý gì?"
Người ra tay chính là Tôn Thiên Lỗi.
Hắn đã sớm thấy Khâu thần y khó chịu, nếu không phải Lục Vân nói hắn nhẫn nại thêm một lát, hắn làm sao có thể để Khâu thần y ở lại đến bây giờ.
Chỉ nghe Tôn Thiên Lỗi lạnh mặt nói: "Nếu ông còn dám bất kính với Lục tiên sinh, tôi bẻ gãy giò ông đấy.”
“Cậu.....”
Khâu thần y nhất thời tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Tôn Thiên Lỗi mắng: "Hay cho cái đồ đê tiện, không có tôi, tôi xem cha cậu chữa trị như thế nào!"
“Cái này không phiền ông hao tâm tổn trí.”
Tôn Thiên Lỗi lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu thần y, sau đó nhìn về phía Lục Vân, cung kính nói: "Lục tiên sinh, bệnh của cha tôi, xin nhờ anh.”
Lục Vân gật đầu.
Khâu thần y lại nhịn không được lớn tiếng cười nhạo nói: "Ha ha ha, cậu trông cậy vào đồ lang băm này có thể chữa khỏi bệnh cho cha cậu sao?”
Bốp!
Khâu thần y lại bị một cái tát đánh ngã xuống đất.
Có vài người, hễ mở miệng là mắng người, làm người có văn hóa khó vậy sao.
Khâu thần y mặt nóng rát đau đớn, nhưng đối mặt với Tôn Thiên Lỗi cao lớn, cũng không dám đánh trả.
Nhưng mà lần này ông ta lại học được một bài học, không lên tiếng nữa.
Mà sở dĩ ông ta không có rời đi, là bởi vì ông ta muốn tận mắt nhìn cái tên họ Lục làm sao chữ bệnh cho Tôn lão gia tử.
Ruồi bọ rốt cục không ong ong kêu loạn nữa, hiện trường yên tĩnh trở lại.
Lục Vân nhìn chằm chằm lão gia tử trên giường bệnh một hồi, không kê đơn, cũng không thi châm, mà là đột nhiên hỏi Tôn Thiên Lỗi một vấn đề: "Cha anh bình thường có yêu thích gì?"
Yêu thích?
Tôn Thiên Lỗi sửng sốt một chút: "Lục tiên sinh là nói về phương diện nào?”
“Đồ cổ tranh chữ cũng được.”
Cha tôi rất thích sưu tầm đồ cổ, trong thư phòng của ông có bày mấy món đồ sứ Thanh Hoa đời Nguyên.
“Đều lấy lại đây đi!”
Tôn Thiên Lỗi không biết Lục Vân muốn làm gì, nhưng vẫn dựa theo phân phó của hắn, cầm sứ Thanh Hoa tới.
Khâu Đồng Nhân đứng một bên cười lạnh, muốn nhìn xem tiểu tử họ Lục này rốt cuộc đang làm trò hề gì.
"Tôn lão gia tử, những đồ sứ Thanh Hoa này phẩm chất không tệ, hẳn là phí của ông không ít công sức mới thu thập được!"
Lục Vân cầm đồ sứ Thanh Hoa, quơ quơ trước mặt Tôn lão gia tử.
Tôn lão gia tử cười khổ nói: "Lục tiên sinh, cậu đây là ý gì?”
Nếu như là bình thường, ông ta sẽ vô cùng vui vẻ cùng Lục Vân đàm luận về đồ sứ đồ cổ, nhưng hiện tại nửa cái mạng cũng sắp không còn, ai còn có tâm tình này đây!
Cũng không biết Lục Vân nghĩ như thế nào.
Hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi Tôn Thiên Quý cũng hoang mang nhìn nhau.
Khâu thần y hừ lạnh một tiếng nói, "Đúng là kì quặc!”
Lúc này, chỉ thấy khóe miệng Lục Vân đột nhiên toát ra một nụ cười nham hiểm, nói ra:
“Tôn lão gia tử, sở thích của ông là sưu tầm đồ cổ, mà tôi thì ngược lại, tôi thích ném đồ cổ.”
Nói xong hắn ở ngay trước mặt Tôn lão gia tử, đem sứ Thanh Hoa trong tay ném xuống đất.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng viết ra một phương thuốc, đưa cho Tôn Thiên Quý nói: "Đi mua những dược liệu Đông y này, xong nấu lên, lấy năm trăm ml nước, cặn bã không cần.”
Tôn Thiên Quý lập tức làm theo.
Cách Tôn gia có một cửa hàng thảo dược Trung Quốc, Tôn Thiên Quý rất nhanh đã mua dược liệu về.
Nấu xong.
Một chén thuốc Đông y đen tuyền bưng lên.
Khâu Đồng Nhân tự tin nói: "Chỉ cần uống chén thuốc này, Tôn lão gia tử lập tức có thể thuốc đến bệnh trừ.
Tôn Thiên Quý tin tưởng không nghi ngờ gì.
Nhưng khi hắn chuẩn bị đút thuốc cho lão gia tử, lại gặp khó khăn.
“Khâu thần y, bây giờ cha tôi uống thuốc là nôn, thuốc này căn bản là không cho vào miệng được!”
“Còn có chuyện như này?”
Khâu thần y nhíu nhíu mày, tự mình cầm thìa đút thuốc cho Tôn lão gia tử, quả nhiên vừa đưa đến trong miệng, ông ta liền phun ra.
"Tôn lão gia tử, thuốc này ông nhất định phải uống, không uống thuốc bệnh của ông làm sao có thể khỏi đây?"
Tôn lão gia tử hiện tại là không dùng được sức, nếu có thể dùng được sức, khẳng định giơ tay cho Khâu thần y một cái bạt tai.
Uống cái con mợ nhà ông chứ uống, ông cho rằng tôi không muốn uống sao, thật sự là thân thể không cho phép!
Hiện tại ngay cả uống nước Tôn lão gia tử cũng thấy khó khăn, Khâu thần y còn ra sức cho ông ta uống thuốc, đây không phải là buồn cười sao?
Thấy Tôn lão gia tử một mực không chịu uống thuốc, Khâu thần y trong lòng cũng có chút khó chịu.
Tiếp tục như vậy cũng không được, ta đường đường là 'Nhất Tễ Khởi Kha Thánh Thủ', cái danh hiệu này cũng không thể cứ như vậy mà bị hủy được.
Khâu thần y cau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới một biện pháp, nói: "Để tôi ấn bụng Tôn lão gia tử, sắp xếp khí cơ, nói không chừng có thể uống thuốc.”
Nói xong, Khâu thần y liền dùng thủ pháp mát xa Đông y chuyên nghiệp của mình, giúp Tôn lão gia tử xoa bụng.
Ôi! Con mẹ nó mày ấn chỗ nào vậy!
Tôn lão gia tử vốn là một chút khí lực cũng không dùng được, kết quả bị Khâu thần y ấn như vậy, trực tiếp đau từ trên giường nhảy dựng lên, một cái tát tát vào mặt ông ta.
Trong nháy mắt Khâu thần y liền bối rối.
Tôn Thiên Quý vội vàng xin lỗi nói: "Khâu thần y, cha tôi không cố ý, nhất định là vì đau quá nên mới phản ứng theo bản năng.”
Khâu thần y cũng không tức giận với một bệnh nhân, chỉ có thể ăn một bụng bực tức vào người.
Thuốc này cũng không uống, mát xa cũng không cho ấn, bệnh này còn trị thế nào?
Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải lật thuyền trong mương?
“Chỉ làm được có vậy...?”
Lúc này, Lục Vân ở một bên trầm mặc hồi lâu đột nhiên châm chọc mở miệng: "Tôi thấy ông ra vẻ, còn tưởng rằng có bao nhiêu ghê gớm, hóa ra cũng chỉ là phế vật”
Phế vật....
Khóe miệng Khâu Đồng Nhân giật giật, quay đầu hung tợn trừng Lục Vân: "Đồ không có giáo dưỡng, cậu là bác sĩ của bệnh viện nào?"
Ông ta vừa mới nghẹn một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, vừa lúc Lục Vân chủ động đụng vào họng súng, vì thế liền trở thành chỗ phát tiết của ông ta.
Chỉ cần Lục Vân dám nói ra hắn ở bệnh viện nào, Khâu thần y có thể dựa vào sức ảnh hưởng của mình trong giới trung y Giang Thành, đập bể bát cơm của Lục Vân.
Tuy nhiên.
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.
Bốp!
Khâu thần y lảo đảo một cái, cả giận nói: "Tôn gia chủ, cậu đây là có ý gì?"
Người ra tay chính là Tôn Thiên Lỗi.
Hắn đã sớm thấy Khâu thần y khó chịu, nếu không phải Lục Vân nói hắn nhẫn nại thêm một lát, hắn làm sao có thể để Khâu thần y ở lại đến bây giờ.
Chỉ nghe Tôn Thiên Lỗi lạnh mặt nói: "Nếu ông còn dám bất kính với Lục tiên sinh, tôi bẻ gãy giò ông đấy.”
“Cậu.....”
Khâu thần y nhất thời tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Tôn Thiên Lỗi mắng: "Hay cho cái đồ đê tiện, không có tôi, tôi xem cha cậu chữa trị như thế nào!"
“Cái này không phiền ông hao tâm tổn trí.”
Tôn Thiên Lỗi lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu thần y, sau đó nhìn về phía Lục Vân, cung kính nói: "Lục tiên sinh, bệnh của cha tôi, xin nhờ anh.”
Lục Vân gật đầu.
Khâu thần y lại nhịn không được lớn tiếng cười nhạo nói: "Ha ha ha, cậu trông cậy vào đồ lang băm này có thể chữa khỏi bệnh cho cha cậu sao?”
Bốp!
Khâu thần y lại bị một cái tát đánh ngã xuống đất.
Có vài người, hễ mở miệng là mắng người, làm người có văn hóa khó vậy sao.
Khâu thần y mặt nóng rát đau đớn, nhưng đối mặt với Tôn Thiên Lỗi cao lớn, cũng không dám đánh trả.
Nhưng mà lần này ông ta lại học được một bài học, không lên tiếng nữa.
Mà sở dĩ ông ta không có rời đi, là bởi vì ông ta muốn tận mắt nhìn cái tên họ Lục làm sao chữ bệnh cho Tôn lão gia tử.
Ruồi bọ rốt cục không ong ong kêu loạn nữa, hiện trường yên tĩnh trở lại.
Lục Vân nhìn chằm chằm lão gia tử trên giường bệnh một hồi, không kê đơn, cũng không thi châm, mà là đột nhiên hỏi Tôn Thiên Lỗi một vấn đề: "Cha anh bình thường có yêu thích gì?"
Yêu thích?
Tôn Thiên Lỗi sửng sốt một chút: "Lục tiên sinh là nói về phương diện nào?”
“Đồ cổ tranh chữ cũng được.”
Cha tôi rất thích sưu tầm đồ cổ, trong thư phòng của ông có bày mấy món đồ sứ Thanh Hoa đời Nguyên.
“Đều lấy lại đây đi!”
Tôn Thiên Lỗi không biết Lục Vân muốn làm gì, nhưng vẫn dựa theo phân phó của hắn, cầm sứ Thanh Hoa tới.
Khâu Đồng Nhân đứng một bên cười lạnh, muốn nhìn xem tiểu tử họ Lục này rốt cuộc đang làm trò hề gì.
"Tôn lão gia tử, những đồ sứ Thanh Hoa này phẩm chất không tệ, hẳn là phí của ông không ít công sức mới thu thập được!"
Lục Vân cầm đồ sứ Thanh Hoa, quơ quơ trước mặt Tôn lão gia tử.
Tôn lão gia tử cười khổ nói: "Lục tiên sinh, cậu đây là ý gì?”
Nếu như là bình thường, ông ta sẽ vô cùng vui vẻ cùng Lục Vân đàm luận về đồ sứ đồ cổ, nhưng hiện tại nửa cái mạng cũng sắp không còn, ai còn có tâm tình này đây!
Cũng không biết Lục Vân nghĩ như thế nào.
Hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi Tôn Thiên Quý cũng hoang mang nhìn nhau.
Khâu thần y hừ lạnh một tiếng nói, "Đúng là kì quặc!”
Lúc này, chỉ thấy khóe miệng Lục Vân đột nhiên toát ra một nụ cười nham hiểm, nói ra:
“Tôn lão gia tử, sở thích của ông là sưu tầm đồ cổ, mà tôi thì ngược lại, tôi thích ném đồ cổ.”
Nói xong hắn ở ngay trước mặt Tôn lão gia tử, đem sứ Thanh Hoa trong tay ném xuống đất.
Danh sách chương