Chương 1135
Rõ ràng con gái vẫn luôn ở Đan Dương tông, tại sao Chu Cao Phong lại nói người của lão ta nhìn thấy con bé ở Giang Nam chứ?
Chu Cao Phong không nhất thiết phải bịa chuyện như thế đúng không?
Bỏ đi, đến lúc đó lại hỏi thử xem có chuyện gì.
Lữ Khinh Nga tươi cười nhìn Mạc Thanh Uyển hỏi: “Thanh Uyển, trong khoảng thời gian con ở Đan Dương tông đã xây dựng quan hệ với thanh niên đầu trọc kia thế nào rồi?”
Ánh mắt bà đầy mong đợi.
Mạc Thanh Uyển quay qua nhìn Tôn Hiểu Tuyết, cười khổ nói: “Làm gì có cơ hội ở chung, đến cả gặp mặt bọn con còn chẳng thấy anh ta nữa là.”
Chưa từng gặp được Lục Vân?
Lữ Khinh Nga vô cùng kinh ngạc.
Đan Dương tông này không quá lớn, huống hồ đã biết Lục Vân chính là đệ tử chân truyền của người canh tháp, đã lâu vậy rồi sao lại không có cơ hội gặp?
Có lẽ là Mạc Thanh Uyển không muốn đi tìm?
Lữ Khinh Nga nặng nề nói:
“Thanh Uyển, con phải biết cơ duyên là thứ có thể gặp không thể cầu, nhất là đối với những người tu luyện như chúng ta, gặp cơ duyên gì cũng phải cố gắng nắm chặt mới được.”
“Ta biết lúc ở thư viện Vân Sơn, con vẫn luôn kiêu ngạo, đến cả Chu Vũ của nhà họ Chu cũng không lọt vào mắt con, nhưng chúng ta giữ giá cũng phải đúng thời điểm! Lục Vân kia rất tốt, nếu là người thừa kế ý chí Thanh Đế, nhất định chính là người có cơ duyên rất lớn, tiền đồ của cậu ta rất rộng mở!”
“Huống hồ, thực lực của cậu ta bây giờ đã kinh khủng như thế, cực kì đáng để con khiêm tốn hạ mình theo đuổi cậu ta, nếu như được cậu ta chọn trúng thì cũng là phúc của con. Trừ những điều này, vẻ ngoài của Lục Vân cũng không hề tầm thường, nhân phẩm cũng tốt, nếu không phải là mẹ con lớn tuổi, đã lập gia đình rồi, chuyện tốt này đâu tới lượt con? Thanh Uyển, mẹ khuyên con một câu, tận dụng thời cơ đi, mất rồi không lấy lại được nữa đâu.”
Lữ Khinh Nga nói những lời đáng sợ như thế, lập tức khiến đôi mắt của Mạc Thanh Uyển trợn to.
Trên người Lục Vân có cơ duyên lớn là điều không thể nghi ngờ, nhưng mẹ bảo nhân phẩm tốt…
Trước kia cái đầu bóng lưỡng đó đã đè con gái mẹ xuống đánh mông, hơn nữa khi đó mẹ còn nói phải trừng phạt Lục Vân thật nghiêm khắc, sao bây giờ lại có thái độ như vậy?
Lật mặt nhanh quá thể.
Mạc Thanh Uyển không nói gì, nhưng cô ấy cũng hiểu ý của mẹ.
Không phải bà muốn cô ấy phải biết tận dụng cơ hội, tích cực một chút sao?
Rụt rè đâu có dùng được.
Mạc Thanh Uyển cười khổ, nói: “Không phải con không tích cực, thời gian vừa qua con rất cố gắng tìm kiếm Lục Vân, nhưng chưa từng thấy anh ta, Hiểu Tuyết có thể làm chứng.”
Thấy con gái không nói dối, Lữ Khinh Nga mới không nói thêm nữa. Nhưng ngay sau đó bà lại thấy buồn phiền. Đến cả người còn không tìm được thì phát triển quan hệ kiểu gì?
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này nên bị thiên lôi đánh!
Lữ Khinh Nga hoàn toàn không nghĩ vấn đề là do mình, mà âm thầm mắng Cốc Thanh Sơn một trận, tức nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, khóe mắt Lữ Khinh Nga nhìn thấy một bóng đèn lóe sáng… Ấy, phải là một người đầu trọc mới đúng.
Đầu bóng loáng?
Lữ Khinh Nga giật mình, trừng mắt nhìn Mạc Thanh Uyển nói: “Ta nói mấy đứa không chịu tìm cẩn thận mà, không phải vừa đến mẹ đã thấy Lục Vân sao, chờ đấy!”