Chương 1109
Lục Vân gật đầu, tâm trạng của Hồn Trường Thánh đột nhiên kích động lạ thường, mãi mới tỉnh táo được đôi chút, hai mắt lại đỏ như máu, thống hận cực kì nhìn chằm chằm vào Tiêu Vô Hải.
“Hồn Vô Cực! Thả ta ra ngoài! Bản vương muốn giết ngươi!”
Hồn Trường Thánh gào thét muốn nổ phổi, hai tay xiết chặt lấy song sắt lồng giam, để mặc lực lượng từ phù văn cổ xưa xuyên vào cơ thể.
Cạch cạch!
Cơ thể gầy rộc của Hồn Trường Thánh run rẩy kịch liệt, nhưng thống hận trong lòng nó lúc này còn kinh khủng hơn cơn đau mà cơ thể nó phải nhận.
Hận thù ngập trời!
“Hồn Trường Thánh, một kẻ phản bội U Hồn tộc như ngươi, không chỉ một mình nuôi dưỡng dư nghiệt của Linh Hồ tộc, còn tiết lộ bí mật của tộc ta, ngươi chết vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội.”
Hồn Vô Cực lạnh lùng nhìn Hồn Trường Thánh, trong mắt lóe ra sát ý kinh người.
Nhưng lát sau nó đột nhiên cười lạnh một tiếng quái dị, quay đầu nói với thanh niên đằng sau: “Hồn Nghiệp, đi tắt phù văn trên lồng giam trận pháp đi.”
Hồn Nghiệp không hề thắc mắc, ra ngoài một chuyến, lát sau có thể thấy ánh sáng từ phù văn cổ xưa khắc trên lồng giam Hồn Trường Thánh nhanh chóng phai nhạt.
Hai tay Hồn Trường Thánh chộp lấy song sắt, không bị lực lượng của phù văn công kích nữa.
“Ha ha, Hồn Vô Cực, nhốt bản vương hơn hai mươi năm, cuối cùng ngươi cũng có gan quyết tử chiến với bản vương ư? Thứ khốn kiếp này!”
Trong tiếng gầm gừ của Hồn Trùng Thánh có vài phần chế giễu.
Trong tứ đại Hồn Vương, nó có hồn lực mạnh nhất, còn Hồn Vô Cực lại yếu nhất, nên ban đầu Hồn Trường Thánh rất coi thường nó.
Đương nhiên nếu không phải cả tam đại Hồn Vương hợp tác thì một mình Hồn Vô Cực không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.
Đây cũng là lý do Hồn Vô Cực chỉ dám giam giữ Hồn Trường Thánh trong ngục giam Long Hồn hơn hai mươi năm.
Nghe Hồn Trường Thánh trào phúng, vẻ mặt Hồn Vô Cực khó coi hơn một chút.
Lúc này, Hồn Trường Thánh đột nhiên nhìn về phía Lục Vân, nói: “Chàng trai, làm phiền ngươi giết ta.”
“Giết ngươi?” Lục Vân kinh ngạc.
Hồn Trường Thánh gật đầu: “Ta bị nhốt trong cơ thể này, thực lực không phát huy ra được, chỉ có khi chủ nhân cơ thể này hoàn toàn tử vong, ta mới có thể thoát ra ngoài, đây là một nhược điểm của U Hồn tộc ta.”
U Hồn tộc có thể nhập vào cơ thể người, điều khiển ý thức con người, thủ đoạn ngụy trang cực tốt, nhưng khuyết điểm cũng cực kì rõ ràng.
Trước khi cơ thể ký chủ hoàn toàn vô dụng, đó sẽ là một trói buộc của U Hồn tộc.
Hồn Trường Thánh ký sinh trên cơ thể Liễu Kình Thiên, hơn hai mươi năm trước lúc đánh nhau với tam đại Hồn Vương còn lại đã bị đánh tàn phế, đan điền bị đập nát, hơn nữa còn bị nhốt ở đây hơn hai mươi năm, đã tàn tạ từ lâu.
Cho nên nó mới có vẻ ngoài như bộ xương bọc da.
Hiện tại thân thể này đã là một ràng buộc của Hồn Trường Thánh, nó bị khóa trong đó, không phát huy được thực lực nhưng cũng không chết được.
Cho nên chỉ có thể xin Lục Vân giết nó.
Nhưng Lục Vân lại cực kì nghi hoặc, quay đầu nhìn Hồn Nghiệp vừa quay về, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hồn Trường Thánh: “Ý của ngươi là, U Hồn tộc đã ký sinh rồi thì không thể tự sát?”