Chương 1103
Nhưng lần trước ở trong thế giới của bức họa ở Đan Dương tháp, cái hư ảnh kia đã từng nói, bản thân mình không tự luyện ma công.
Lục Vân nghĩ, một nhân vật kinh khủng như vậy không cần phải lừa gạt mình chuyện này.
Cho nên Dương Thiên Đạo cũng giống mình, điều không phải người tu ma, nhưng thỉnh thoảng sẽ để lộ ra đặc điểm của người tu ma rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lục Vân không thể ngờ chuyện ngày xưa máu chó như vậy, còn có một nguyên nhân như thế, trong nháy mắt hắn cảm thấy, về tình cảm có thể tha thứ cho dp.
Không có người cha nào sẽ đồng ý gả con gái cho một kẻ tu ma.
Dp chẳng khác nào đang nhìn con gái mình từng bước đi về phía vực sâu mà lại bất lực. Cho nên ông ấy là một người đáng thương.
Vậy dtd thì sao? Hình như Lục Vân cũng có thể cảm nhận được chút tâm trạng của dtd. Một người không thể khống chế được suy nghĩ của mình thực sự rất đáng sợ.
Giống như khi Lục Vân đang cướp đoạt linh hỏa trong Đan Dương tháp, phát ra một luồng lệ khí đáng sợ, cắt ngang Lâm Thanh Đàn đang lĩnh ngộ tâm pháp của Thanh Đế.
Nhưng dù sao người cha dtd mà Lục Vân chưa từng gặp bao giờ đây đã giết một người thân của hắn, là sự thật không thể sửa đổi, cũng không thể tha thứ.
Lúc Lục Vân rời khỏi địa lao Võ Minh, tâm trạng cực kì phức tạp.
Ban đầu hắn nghĩ vấn đề là ở mình, do Vô Danh thần công kia quá kì lạ, nhưng sau khi trải qua chuyện ở Đan Dương tháp, cùng với cuộc trò chuyện với ông ngoại khi này, hắn phạt hiện cũng không phải như thế. Có lẽ chẳng liên quan gì đến công pháp cả, là do huyết mạch.
Luồng lệ khí kì lạ này toát ra từ trong xương cốt của Lục Vân.
Cụ thể vì sao lại xuất hiện tình trạng như thế, thì cũng chỉ có thể tìm người cha kia của mình mới có được đáp án.
“Tiểu Lục Vân, em có tâm sự à?” Liễu Yên Nhi cảm thấy tâm trạng Lục Vân khác thường, cẩn thận hỏi.
Lục Vân lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt xinh đẹp của Liễu Yên Nhi, lát sau lại thất thần. Nếu một ngày nào đó hắn cũng giống như dtd, không khống chế được tâm trạng, mà khi đó ở bên cạnh hắn còn có cô gái mà hắn yêu thương nhất…
Lục Vân bấm mạnh vào tay mình một cái.
Chắc chắn là không!
Hắn chắc chắn có thể khống chế được, không tới mức đó!
Nếu cảm thấy không ổn, hắn sẽ tình nguyện cách xa mấy chị gái của mình từ sớm, sẽ không để bọn họ thấy mình đau khổ, cũng không để bọn họ phải gánh chịu nguy hiểm gì.
Chuyện ở Đan Dương tháp hôm đó, là một ví dụ.
Lục Vân đưa tay xoa xoa mặt Liễu Yên Nhi, cười nói: “Em không sao, bây giờ chúng ta đến ngục giam Long Hồn đi!”
Trong chớp mắt ấy Liễu Yên Nhi thấy được vẻ đau thương trong mắt hắn.
“Tiểu Lục Vân, dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn sẽ ở cạnh em.” Liễu Yên Nhi thầm nghĩ.
…
Ngục giam Long Hồn nằm ở một vùng biển sâu phía đông Long Quốc, tuổi đời rất dài, nhưng không hề ảnh hưởng tới tính thần bí và kiên cố của nó.
Ngục giam này do chín cây long trụ khổng lồ dựng lên, mỗi một long trụ đều đối ứng với một lồng giam trận pháp từ xa xưa, Liễu Kình Thiên đã bị giam ở một trong đó.