Chương 1083
Diệp Khuynh Thành muốn giả vờ lạnh lùng bác bỏ Lục Vân, ai hay ghen nhất chứ, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Lục Vân, cô như mềm nhũn ra.
Cơ thể mềm mại hơi run lên, cuối cùng bất ngờ gật đầu, đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu:
“Ừ…”
Lần đầu tiên cô phát hiện thì ra Tiểu Lục Vân đã biến thành một cậu trai trưởng thành rồi.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện, bao gồm trước kia biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy thế này, chỉ yên lặng tự hào vì Tiểu Lục Vân.
Trong đáy lòng cô vẫn coi hắn như em trai, muốn che chở hắn.
Tới bây giờ, bàn tay Lục Vân chạm vào đầu Diệp Khuynh Thành, cùng với vẻ mặt cưng chiều của hắn, Diệp Khuynh Thành chợt phát hiện, thì ra Tiểu Lục Vân đã lớn như vậy rồi.
Đương nhiên điều này cũng do Lục Vân trước kia luôn tỏ vẻ không đứng đắn trước mặt Diệp Khuynh Thành, giống một thằng nhóc chưa trưởng thành.
Cho dù có vài lần, Lục Vân đứng ra che trước mặt Diệp Khuynh Thành, không để cô bị kẻ nào bắt nạt, Diệp Khuynh Thành sẽ cảm thấy hắn đã trở thành người có thể dựa vào.
Nhưng không lâu sau khi giải quyết đám người xấu xong, hắn lại cà lơ phất phơ tiếp.
Diệp Khuynh Thành nghĩ chắc mình đã gặp ảo giác, thì ra Tiểu Lục Vân còn chưa lớn.
Nhưng hôm nay khác rồi, Lục Vân lại nghiêm túc lạ thường, hơn nữa cực kì nghiêm túc nói ra những lời này, đã đụng thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Diệp Khuynh Thành.
Cho nên Diệp Khuynh Thành không phản bác, không phản kháng, không giả vờ lạnh lùng kiêu ngạo mà như một cô gái dịu dàng, để mặc cho người đàn ông mình yêu xoa đầu mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Xoa đầu là một cách cực kì có ảnh hưởng với các cô gái, dù có kiêu ngạo tới đâu thì cũng vậy.
Đương nhiên tiền đề là người xoa đầu phải là người đàn ông cô ấy thích, nếu không chắc chắn sẽ có thêm một cái còng trên tay.
Nhìn Diệp Khuynh Thành thay đổi vẻ mặt, Lục Vân thầm thở dài.
Đương nhiên khi nãy hắn đã thấy vẻ mất mát trong mắt Diệp Khuynh Thành, chị cả xa cách này từ trước tới nay đã vậy, tự cho rằng mình rất kiên cường nhưng lại không biết mọi suy nghĩ của cô đều bị viết lên mặt hết rồi.
Lục Vân nhìn thấu.
“Tiểu Lục Vân!”
Hình ảnh ấm áp này không kéo dài được lâu, đột nhiên có một giọng nói đầy nghiêm trọng vang lên phá tan bầu không khí.
Liễu Yên Nhi hấp tấp xông vào.
Vừa nãy Lục Vân về nhà, Lục Yên Nhi cũng có mặt, còn đang chê cười bóng lưng hắn cùng với Vương Băng Ngưng, thế nhưng không biết cô ra ngoài từ bao giờ.
Khi đó sự chú ý của Lục Vân đều dồn vào Vương Băng Ngưng, nên cũng không để ý lắm, cũng không thể để các chị gái muốn ra cửa còn phải có sự cho phép của mình đúng không?
Lúc này hắn phát hiện vẻ mặt Liễu Yên Nhi có gì đó sai sai.
Liễu Yên Nhi đột nhiên xông tới, Diệp Khuynh Thành lập tức không còn vẻ nhu thuận nữa, khôi phục lại hình tượng chị cả xa cách.
Lục Vân hơi tiếc.