Lại nói tiếp, vận khí hai ngày qua của Giang Khương dường như không được tốt lắm. Sáng hôm sau, người bệnh đầu tiên là một ca khó, khiến Giang Khương phải mặt mày nhăn nhó khi bắt mạch.
Cảm nhận mạch đập dưới tay rất nhẹ nhàng, Giang Khương đã cẩn thận kiểm tra lại lần nữa nhưng rốt cuộc vẫn không thể xác nhận được mạch tượng rốt cuộc là loại nào. Bởi vì trước kia hắn chưa từng gặp qua. Căn cứ khẩu quyết mạch tượng trong trí nhớ, hắn miễn cưỡng có thể xác định mạch tượng của người bệnh này thuộc về một trong ba mạch tượng trung.
Nhưng trong ba loại mạch tượng trung, Giang Khương không thể biết được nó thuộc loại mạch nào.
Cho nên, hắn thành thật nói với Hồ lão:
- Mạch tượng lần này có chút không chính xác, có thể thuộc về mạch Nhu hoặc....
Đối với thái độ thực sự cầu thị của Giang Khương, Hồ lão cực kỳ hài lòng. Người xem bệnh, chỉ sợ không biết mà giả bộ biết. Liên quan đến nhân mạng, một chút cũng không thể lơ là.
- Ừm, từ từ sẽ biết. Mạch học không phải là môn học đơn giản.
Hồ lão nói.
- Hồ lão nói rất đúng. Giang Khương, cậu cũng không thể khinh thường. Biện chứng mạch có liên quan đến vấn đề dùng thuốc, tuyệt đối phải cẩn thận. Nên xem nhiều sách, nóng lòng là không được đâu. Cứ ăn từ từ, không cần phải ăn hết một miếng to.
Trương Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được sự vui sướng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại như tiến hành chỉ bảo đồng chí Tiểu Giang.
Giang Khương mỉm cười. Hắn như thế nào lại không nghe ra ý châm chọc bên trong lời nói của Trương Nhạc, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Hồ lão vừa khai dược vừa cẩn thận giảng giải mạch tượng và tình huống căn bệnh cho Giang Khương nghe. Lời lẽ dễ hiểu khiến Giang Khương kiếm lợi không nhỏ.
Khi Hồ lão vừa mới đưa đơn thuốc cho người bệnh, lúc này cách đó không xa, tiếng kinh hô của một người phụ nữ truyền đến.
Thính lực Giang Khương rất tốt, vừa nghe là biết giọng của y tá Tiểu Lệ. Không biết là chuyện gì xảy ra?
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được một tiếng bốp, sau đó là tiếng kêu sợ hãi.
Bên ngoài là một giọng nói:
- Này, tại sao anh lại đánh người?
- Chị Lưu?
Nghe giọng của người phụ nữ này, Giang Khương cau mày, sau đó nghi hoặc nhìn Hồ lão và Trương Nhạc:
- Bên ngoài dường như xảy ra chuyện, để cháu ra ngoài xem sao.
Nói xong, Giang Khương liền vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.
Hồ lão nhìn sắc mặt âm trầm của Giang Khương, có chút sửng sốt, sau đó cũng đứng dậy, dặn dò người bệnh rồi vội vàng ra theo.
- Anh..tại sao anh lại đánh người?
Chị Lưu y tá vẻ mặt phẫn nộ, che chắn cho Tiểu Lệ đằng sau, trừng mắt nhìn người đàn ông thô kệch trước mắt.
- Con mẹ nó, lại còn mạnh miệng. Lão tử đập tụi bay chết hết bây giờ.
Người đàn ông kia giơ tay lên, chuẩn bị đánh xuống chị Lưu.
- A.
Thấy người nọ giơ tay lên, chị Lưu giống như bị hù, liền kêu lên sợ hãi.
Nhưng cái tát còn chưa đến gần, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay duỗi ra, vững vàng nắm chặt cổ tay người nọ.
- Có chuyện gì thì từ từ nói.
Nhìn thấy cổ tay của mình bị giữ chặt, bên cạnh vang lên tiếng nói, gã đàn ông sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn chủ nhân phát ra thanh âm.
- Thằng ranh, mày muốn chết.
Thấy gương mặt Giang Khương có chút trẻ con, hung quang trong mắt gã đàn ông lại càng đậm, tay phải dùng sức muốn giãy ra.
Nhưng gã càng dãy, cảm giác cổ tay của mình càng bị nắm chặt. Có cố gắng đến cỡ nào cũng không nhúc nhích được.
Mơ hồ cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cổ tay, gương mặt gã đàn ông lại càng tức tối, tay trái huy quyền định đập Giang Khương.
Thấy người này không biết tiến thoái, Giang Khương cau mày, tay phải duỗi ra. Quyền trái của gã đàn ông còn chưa đến mặt Giang Khương, đã đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó là cuộn mình lại, kêu thảm không thôi.
- Giang Khương, dừng tay.
Lúc này Hồ lão cũng đã chạy đến, thấy thế, vội trầm giọng nói.
Nghe tiếng của Hồ lão, Giang Khương nhẹ nhàng đẩy người này ra, sau đó buông tay.
Tay trái người này cầm lấy cổ tay phải. Bị Giang Khương đẩy ra, liền cuống quýt lui về sau mấy bước, hít thở vài cái mới ổn định lại được.
Hồ lão thấy gương mặt của y tá Tiểu Lệ vẫn còn dấu bị tát đỏ tươi, nước mắt nước mũi giàn dụa, ánh mắt cũng hiện lên sự tức giận. Nhưng khi quay đầu sang nhìn gã đàn ông, Hồ lão vẫn nhẹ nhàng hỏi:
- Vị đồng chí này, có chuyện gì thì nói với nhau, không nên đánh người.
- Không nên đánh người? Hôm nay, lão tử như thế nào cũng phải giết chết các người.
Hai mắt gã đàn ông tràn ngập vẻ hung ác, thở hổn hển nhìn cổ tay bầm đỏ của mình, sau đó cầm một cái ghế inox đánh tới Giang Khương.
Thấy người này hung tàn như vậy, sắc mặt Giang Khương phát lạnh, một tay cản lại chiếc ghế đánh tới, một chân đá lên, đạp vào bụng gã đàn ông một cái, khiến gã phải ôm bụng ngã nhào xuống đất.
Gương mặt gã đàn ông đỏ bừng, ôm bụng quỳ rạp dưới đất, đau đến không dậy nổi. Một người phụ nữ ôm một đứa bé chạy đến, nhìn gã đàn ông kêu lên:
- Ông xã, ông xã, anh sao rồi?
Hồ lão há hốc miệng nhìn Giang Khương hạ cái ghế trên đỉnh đầu xuống, lại nhìn thấy người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, hồi lâu vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Ông không nghĩ đến Giang Khương có thể một tay cản được cái ghế đối phương đập tới.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy gã đàn ông tạm thời không có lực hoàn thủ, Giang Khương quay sang nhìn chị Lưu vẫn còn đang khiếp sợ, trầm giọng nói.
- A, Giang Khương, là như thế này...
Nghe Giang Khương hỏi, chị Lưu mới hồi phục lại tinh thần, giống như tìm được chỗ dựa, liền hướng mặt về phía người phụ nữ ôm đứa bé, nói:
- Vừa rồi Tiểu Lệ chuẩn bị tiêm thuốc cho đứa bé. Đứa bé này đã tiêm mấy ngày rồi, nên ven cũng không còn rõ. Tiêm lần đầu không được, khi Tiểu Lệ chuẩn bị tiêm lần thứ hai, thì bị người đàn ông này nắm cổ áo đẩy xuống đất, sau đó còn bị tát một cái. Anh ta đúng là không biết nói đạo lý mà.
Lúc này, có mấy người bệnh đang được tiêm bên cạnh cũng lên tiếng:
- Đúng rồi, tiêm thuốc cho trẻ nhỏ, ai có thể cam đoan lấy ven một lần là chính xác. Tự dưng đánh người ta như vậy, đúng là quá đáng mà.
Cảm nhận mạch đập dưới tay rất nhẹ nhàng, Giang Khương đã cẩn thận kiểm tra lại lần nữa nhưng rốt cuộc vẫn không thể xác nhận được mạch tượng rốt cuộc là loại nào. Bởi vì trước kia hắn chưa từng gặp qua. Căn cứ khẩu quyết mạch tượng trong trí nhớ, hắn miễn cưỡng có thể xác định mạch tượng của người bệnh này thuộc về một trong ba mạch tượng trung.
Nhưng trong ba loại mạch tượng trung, Giang Khương không thể biết được nó thuộc loại mạch nào.
Cho nên, hắn thành thật nói với Hồ lão:
- Mạch tượng lần này có chút không chính xác, có thể thuộc về mạch Nhu hoặc....
Đối với thái độ thực sự cầu thị của Giang Khương, Hồ lão cực kỳ hài lòng. Người xem bệnh, chỉ sợ không biết mà giả bộ biết. Liên quan đến nhân mạng, một chút cũng không thể lơ là.
- Ừm, từ từ sẽ biết. Mạch học không phải là môn học đơn giản.
Hồ lão nói.
- Hồ lão nói rất đúng. Giang Khương, cậu cũng không thể khinh thường. Biện chứng mạch có liên quan đến vấn đề dùng thuốc, tuyệt đối phải cẩn thận. Nên xem nhiều sách, nóng lòng là không được đâu. Cứ ăn từ từ, không cần phải ăn hết một miếng to.
Trương Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được sự vui sướng trong lòng, nhưng ngoài miệng lại như tiến hành chỉ bảo đồng chí Tiểu Giang.
Giang Khương mỉm cười. Hắn như thế nào lại không nghe ra ý châm chọc bên trong lời nói của Trương Nhạc, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Hồ lão vừa khai dược vừa cẩn thận giảng giải mạch tượng và tình huống căn bệnh cho Giang Khương nghe. Lời lẽ dễ hiểu khiến Giang Khương kiếm lợi không nhỏ.
Khi Hồ lão vừa mới đưa đơn thuốc cho người bệnh, lúc này cách đó không xa, tiếng kinh hô của một người phụ nữ truyền đến.
Thính lực Giang Khương rất tốt, vừa nghe là biết giọng của y tá Tiểu Lệ. Không biết là chuyện gì xảy ra?
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được một tiếng bốp, sau đó là tiếng kêu sợ hãi.
Bên ngoài là một giọng nói:
- Này, tại sao anh lại đánh người?
- Chị Lưu?
Nghe giọng của người phụ nữ này, Giang Khương cau mày, sau đó nghi hoặc nhìn Hồ lão và Trương Nhạc:
- Bên ngoài dường như xảy ra chuyện, để cháu ra ngoài xem sao.
Nói xong, Giang Khương liền vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.
Hồ lão nhìn sắc mặt âm trầm của Giang Khương, có chút sửng sốt, sau đó cũng đứng dậy, dặn dò người bệnh rồi vội vàng ra theo.
- Anh..tại sao anh lại đánh người?
Chị Lưu y tá vẻ mặt phẫn nộ, che chắn cho Tiểu Lệ đằng sau, trừng mắt nhìn người đàn ông thô kệch trước mắt.
- Con mẹ nó, lại còn mạnh miệng. Lão tử đập tụi bay chết hết bây giờ.
Người đàn ông kia giơ tay lên, chuẩn bị đánh xuống chị Lưu.
- A.
Thấy người nọ giơ tay lên, chị Lưu giống như bị hù, liền kêu lên sợ hãi.
Nhưng cái tát còn chưa đến gần, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay duỗi ra, vững vàng nắm chặt cổ tay người nọ.
- Có chuyện gì thì từ từ nói.
Nhìn thấy cổ tay của mình bị giữ chặt, bên cạnh vang lên tiếng nói, gã đàn ông sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt nhìn chủ nhân phát ra thanh âm.
- Thằng ranh, mày muốn chết.
Thấy gương mặt Giang Khương có chút trẻ con, hung quang trong mắt gã đàn ông lại càng đậm, tay phải dùng sức muốn giãy ra.
Nhưng gã càng dãy, cảm giác cổ tay của mình càng bị nắm chặt. Có cố gắng đến cỡ nào cũng không nhúc nhích được.
Mơ hồ cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cổ tay, gương mặt gã đàn ông lại càng tức tối, tay trái huy quyền định đập Giang Khương.
Thấy người này không biết tiến thoái, Giang Khương cau mày, tay phải duỗi ra. Quyền trái của gã đàn ông còn chưa đến mặt Giang Khương, đã đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó là cuộn mình lại, kêu thảm không thôi.
- Giang Khương, dừng tay.
Lúc này Hồ lão cũng đã chạy đến, thấy thế, vội trầm giọng nói.
Nghe tiếng của Hồ lão, Giang Khương nhẹ nhàng đẩy người này ra, sau đó buông tay.
Tay trái người này cầm lấy cổ tay phải. Bị Giang Khương đẩy ra, liền cuống quýt lui về sau mấy bước, hít thở vài cái mới ổn định lại được.
Hồ lão thấy gương mặt của y tá Tiểu Lệ vẫn còn dấu bị tát đỏ tươi, nước mắt nước mũi giàn dụa, ánh mắt cũng hiện lên sự tức giận. Nhưng khi quay đầu sang nhìn gã đàn ông, Hồ lão vẫn nhẹ nhàng hỏi:
- Vị đồng chí này, có chuyện gì thì nói với nhau, không nên đánh người.
- Không nên đánh người? Hôm nay, lão tử như thế nào cũng phải giết chết các người.
Hai mắt gã đàn ông tràn ngập vẻ hung ác, thở hổn hển nhìn cổ tay bầm đỏ của mình, sau đó cầm một cái ghế inox đánh tới Giang Khương.
Thấy người này hung tàn như vậy, sắc mặt Giang Khương phát lạnh, một tay cản lại chiếc ghế đánh tới, một chân đá lên, đạp vào bụng gã đàn ông một cái, khiến gã phải ôm bụng ngã nhào xuống đất.
Gương mặt gã đàn ông đỏ bừng, ôm bụng quỳ rạp dưới đất, đau đến không dậy nổi. Một người phụ nữ ôm một đứa bé chạy đến, nhìn gã đàn ông kêu lên:
- Ông xã, ông xã, anh sao rồi?
Hồ lão há hốc miệng nhìn Giang Khương hạ cái ghế trên đỉnh đầu xuống, lại nhìn thấy người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, hồi lâu vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Ông không nghĩ đến Giang Khương có thể một tay cản được cái ghế đối phương đập tới.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy gã đàn ông tạm thời không có lực hoàn thủ, Giang Khương quay sang nhìn chị Lưu vẫn còn đang khiếp sợ, trầm giọng nói.
- A, Giang Khương, là như thế này...
Nghe Giang Khương hỏi, chị Lưu mới hồi phục lại tinh thần, giống như tìm được chỗ dựa, liền hướng mặt về phía người phụ nữ ôm đứa bé, nói:
- Vừa rồi Tiểu Lệ chuẩn bị tiêm thuốc cho đứa bé. Đứa bé này đã tiêm mấy ngày rồi, nên ven cũng không còn rõ. Tiêm lần đầu không được, khi Tiểu Lệ chuẩn bị tiêm lần thứ hai, thì bị người đàn ông này nắm cổ áo đẩy xuống đất, sau đó còn bị tát một cái. Anh ta đúng là không biết nói đạo lý mà.
Lúc này, có mấy người bệnh đang được tiêm bên cạnh cũng lên tiếng:
- Đúng rồi, tiêm thuốc cho trẻ nhỏ, ai có thể cam đoan lấy ven một lần là chính xác. Tự dưng đánh người ta như vậy, đúng là quá đáng mà.
Danh sách chương