Edit: Meohoangngungoc
Ban ngày nàng nghe lỏm được, Phàn Cảnh vài ngày trước đó cùng với Tuyên Minh âm mưu dùng nàng đổi lấy chìa khóa kia, không biết nửa đường có phát sinh thêm việc gì không! Cho nên Phi Yến cảm thấy lúc này mình nên tìm cách bỏ trốn, nếu đúng lúc thì có thể ngăn cản Kiêu vương giao ra vật trao đổi, thìnàng cũng mãn nguyện rồi.
Lúc này bóng đêm dày đặc, không nhìn thấy cả bước chân của mình, Phi Yến cẩn thận quan sát chung quanh để cố nhớ lại địa hình, cho dù lúc này nhìn không rõ đường đi, nhưng vẫn có ấn tượng với phương hướng mình đã cố ghi nhớ. đi đến một khoảnh đất dùng để trồng rau, bên cạnh có một ngôi miếu thổ địa, Phi Yến vội vàng ngừng lại, đứng nấp ở gò đất thấp gần đó không dám nhúc nhích.
Nơi này là một điểm thị vệ canh gác do Phàn Cảnh bố trí, phiên gác tối nay là một tên lực lưỡng hơn ba mươi tuổi, người này cực kỳ mê rượu, nàng từng quan sát phiên gác của hắn, những lúc ấy hắn thường vụng trộm lấy những bình rượu lâu năm người trong thôn cúng cho thổ địa ra uống.
Lúc này người nọ cũng uống nhiều rồi, đang gác chân lên ngáy, ngay cả cách đó không xa truyền tới âmthanh cũng không có làm hắn thức giấc.
Nhưng Tuyên Minh cũng rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường, ngay lúc Phàn Cảnh điên cuồng mà chạy đến bên vách núi tìm người, hắn vào phòng, quan sát một hồi liền phát hiện ra chiếc áo bông ở bên dưới giường, ngay lập tức biết được Phi Yến dụng kế kim thiền thoát xác. Lập tức triệu hồi thị vệ nhanh chóng bao vây thôn để truy tìm Phi Yến.
Bọn thị vệ xông vào các hộ dân điều tra, vừa la hét, vừa đi lại rầm rập, rất nhanh đã khuấy động sự yên tĩnh ở làng chài ven biển. Tên thị vệ thổ địa bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nhìn ánh sáng của đuốc cùng tiếng ồn ào bên kia, không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này một tên đầu lĩnh dẫn mười mấy tên thị vệ chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Có nhìn thấy nữ tử nào chạy qua đây không?”
Tên vị vệ vốn lén lút uống rượu ngủ quên, bị người này hỏi sợ tới mức vã cả một thân mồ hôi lạnh, cảm giác say liền biến mất, vội vàng nói: “không có. Nàng ta không có chạy qua đây.”
Đầu lĩnh thị vệ biết tật xấu mê rượu của hắn, hồ nghi nhìn hắn một cái: “ Nữ tử này là con tin Phàn tướng quân vô cùng coi trọng, không thể để nàng trốn thoát. Nếu như ngươi uống rượu làm hỏng việc, để nàng chạy mất, thì không đợi Phàn tướng quân động thủ, ta liền chém đầu chó của ngươi.”
Tên thị vệ say rượu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói lia lịa: “không có, không có, nàng chưa có chạy qua nơi này.” Thân mình đứng im không dám nhúc nhích, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ bị thủ lĩnh nhìn thấy đống vỏ rượu nằm la liệt phía sau.
Tên thủ lĩnh cũng không nghi ngờ gì thêm, nhìn xung quanh một chút, nghĩ bụng nếu Phi Yến nếu có chạy qua đây cũng không có khả năng không kinh động đến thị vệ này, liền nói: “Người cũng cùng nhau đi tìm đi.” nói xong xoay người đi qua hướng hác. Tên này thở phào một cái, theo các thị vệ khác cùng nhau đi tìm.
Phi Yến núp ở sau tượng thần, nín thở im lặng không dám nhúc nhích, chờ tên đầu lĩnh mang theo bọn thị vệ rời đi mới thả lỏng một chút. đã nhiều ngày nay nàng yên lặng quan sát tình hình xung quanh làng chài cùng các điểm bố trí thị vệ để lập kế hoạch trốn chạy. Cho đến giờ kế hoạch vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi. Nhưng Phàn cảnh hạn chế nàng không được đi quá xa căn phòng nhỏ, đi xa thêm chút nữa nàng cũng không biết có thêm bao nhiêu thủ vệ, cũng không biết đường tắt. Phi Yến thở dài, kế tiếp đây chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Phi Yến đứng dậy đi theo hướng đi của thị vệ vừa rời đi lúc nãy. hiện tại ở trong thôn có rất nhiều người lục soát, bao vậy khắp nơi. Nếu đi nhầm chỗ hoặc xông loạn ra ngoài thì tất nhiên bị bắt lại. đi theo phía sau bọn thị vệ, ngược lại có thể tránh được phần lớn đội lục soát.
Nàng cẩn thận đi theo sau, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn. Mỗi lần nghe phía trước có các nhóm thị vệ gặp nhau hỏi thăm trao đổi tình hình, nàng liền lập tức tìm nơi ẩn thân đi, chờ bọn họ đi rồi mới đi ra.
Chân ngọc mềm mại chỉ được bọc bằng mấy khối bông và vải mỏng, giẫm trên đá cứng ở làng biển, rất nhanh liền bị ma sát chảy máu. Phi Yến cố nén đau tiếp tục đi, càng phải cẩn thận nhẹ nhàng, tận lực không phát ra tiếng động, cũng không được để lại vết máu. Bằng không sau khi mặt trời lên nhất định sẽ bị Phàn Cành phát hiện vết máu lần theo tung tích tìm được.
Phi Yến một đường cẩn trọng, thỉnh thoảng dừng lại xác nhận phương hướng, có đội ngũ thị vệ đi trước gặp nhau với đội thị vệ khác, nguy hiểm trong gang tấc nhưng cũng may mắn qua đi, cuối cùng cũng đitới con đường nhỏ thông qua bên ngoài thôn.
Lúc này có lẽ cũng đi được xa rồi. Cửa thôn cực kỳ yên tĩnh, trong bụi cỏ phát ra tiếng côn trùng kêu, trong lùm cây cũng phát ra mấy đốm sáng nhỏ lập lòe.
Phi Yến thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy may mắn không thôi. Nếu ra được khỏi thôn, đi vào trong ngọn núi được rồi thì Phàn Cảnh cho dù muốn tìm được nàng cũng không dễ dàng.
Phi Yến vừa bước trên con đường nhỏ vài bước, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một chùm ánh sáng. Mười mấy người cầm đuốc đang đứng trên con đường trước mặt, ở giữa đúng là Phàn Cảnh với vẻ mặt đầy vẻ giận dữ.
Phàn Cảnh được Tuyên Minh nhắc nhở, chợt tỉnh ngộ ra mấy hôm nay giam giữ Phi Yến ở trong phòng nhỏ đùa giỡn trong bàn tay, bị vẻ ôn nhu của nàng đánh lừa mà quên mất nàng cũng chính là nữ Gia Cát tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy trên Bạch Lộ Sơn năm nào.
Tuy rằng hắn không muốn người khác nghĩ rằng hắn vì dựa vào tài trí Phi Yến mới có thể lập nghiệp, nhớ đến lúc hắn ở trên Bạch Lộ Sơn cùng Phi Yến dùng mưu kế đem Kiêu vương cùng đội quân của hắnxoay chuyển đến chóng mặt, hắn liền biết lúc này đã bị Phi Yến dắt mũi rồi. Dù sao mục đích cuối cùng của nàng là chạy ra khỏi thôn chài này, hắn chỉ cần ở các cửa thôn thông ra ngọn núi mà chờ đợi là chắc chắn không sai. Vì thế hắn mang theo thân vệ tắt hết đuốc ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ. không ngoài dự đoàn nhìn thấy Phi Yến đột phá vòng vây, chạy đến nơi này.
Nội tâm Phàn Cảnh vừa cảm thấy tức giận mà cũng đồng thời vô cùng chua xót, trước kia hắn vẫn không thích nàng can thiệp quá nhiều vào quân vụ, nhưng hiện tại bây giờ hắn phát hiện ra hắn càng không vui hơn nữa khi sử dụng trí thông minh đó để thoát khỏi mình.
Kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, chờ Phi Yến đi đến gần, hắn mới ra lệnh thân vệ châm đuốc lên ngăn cản Phi Yến.
Phi Yến nhìn thấy Phàn Cảnh, trong lòng trầm xuống, quả nhiên mình vẫn không thể thay thoát.
“Phi Yến, bao nhiêu ngày nay ta đối với nàng có gì không tốt, nàng lại vì cái gì còn muốn bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ nàng thật sự không bỏ xuống được cái tên Hoắc Tôn Đình kia, chúng ta tình cảm nhiều năm chẳng lẽ không thể so được với tình cảm của nàng với hắn trong một năm ngắn ngủi này ư?” Phàn Cảnh tay túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phi Yến, càng nói càng giận. Cảm nhận được da thịt trên cổ tay nàng mềm mại như nước làm cho hắn càng kích thích, hắn vừa tức giận đồng thời lại có chút nôn nóng. Nhớ đến trước đây, những năm đó cũng vì hắn vẫn giữ khí khái quân tử động khẩu không động thủ mới đánh mất tiên cơ. Nếu không đem nàng sủng ái, đêm ngày triền miên thì nàng làm sao có thể lĩnh ngộ được mình chính là nữ nhân của hắn? Nghĩ đến đây, hắn liền bế Phi Yến lên, nhanh chóng đi tới hướng phòng ở của mình.
Phi Yến có thể cảm nhận được lửa giận cùng sự bất thường trên người hắn, vội vàng nhíu mi nói: “Mau buông ta xuống, ta tự đi được!”
Nhưng Phàn Cảnh làm sao có thể nghe nàng, hắn càng gắt gao ôm nàng ở trong lòng, môi kề sát gò má trắng nõn của nàng, âm lãnh nói: “Lát nữa sẽ giam nàng ở trên giường của ta, tối nay ta sẽ cắt đứt tâm tư muốn chạy trốn của nàng! Tên hoàng tử đại Tề kia chẳng qua nhất thời thấy nàng mới mẻ, ham mê mĩ mạo của nàng, làm sao có thể so được với sự yêu thương bao nhiêu lâu nay của ta với nàng. Nếu như ngươi đi theo nam tử khác, hắn có thể vẫn sẽ muốn nàng, nhưng tên Kiêu vương kia thì được sao?Lần này nàng bị bắt cóc, đã tự bôi nhọ thanh danh của chính mình, cho dù nàng nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết, nhưng nàng có nói với hắn thì hắn cũng sẽ tin tưởng nàng sao?
Vì sao nàng muốn trốn?Cho dù nàng có trở lại bên cạnh hắn thì làm được gì? Từ nay về sau, hắn nhìn thấy nàng tất nhiên sẽ thấy không thoải mái, sẽ thấy nghi ngờ, không tin tưởng, lúc đó nàng có muốn giải thích cũng không có ai tin. Mà hắn sẽ tiếp tục nạp thêm mĩ thiếp, sẽ lạnh nhạt đem nàng vứt sang một bên, như vậy nàng cũng cam tâm sao? không bằng hãy đoạn tuyệt tâm tư muốn trở về, cũng an phận ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta…”
Phàn Cảnh từng câu từng chữ đều tàn nhẫn, đâm vào vết thương trong lòng Phi Yến. Nàng chua xót, bản thân mình bị bắt cóc tất nhiên là phải rơi vào kết cục thân bại danh liệt, cho dù Phàn Cảnh khôngnói ra nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ.
Giống như hoàn cảnh của công chúa A Dữ bị rơi vào tay bọn giặc cướp, cho dù có đưa tiền chuộc đến đổi lấy được mạng sống, cũng đã thân bại danh liệt. Có khác nào hoàn cảnh của mình lúc này đâu? Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng muốn hoàn thành việc mình đang làm….Nàng tham lam muốn cố gắng trốn trở về,chỉ cần nhìn thấy hắn bình yên vô sự là nàng mãn nguyện, đâu dám cầu mong Kiêu vương có thể tin tưởng sự trong sạch của mình.
Vốn trong lòng Kiêu vương đã có khúc mắc chuyện tình cảm cũ của mình cùng với Phàn Cảnh, nay lại bị Phàn Cảnh nhốt mấy ngày ở làng chài, bất cứ ai cũng không thể tin tưởng được nàng với Phàn Cảnh lại trong sạch.
Đáng tiếc, rốt cuộc là duyên phận mỏng manh, nếu thực sự có kiếp sau, nàng nguyện cùng Kiêu vương có thể cùng làm một đôi vợ chồng bình thường, chỉ có hai người với nhau, không có thê thiếp một nhà phức tạp, cũng không có hận thù quốc gia, chỉ toàn tâm toàn ý ở bên nhau là tốt rồi…
Trong lòng quyết tâm đoạn tuyệt tất cả, Phi Yến chuẩn bị tự cắn nát đầu lưỡi của mình.
Đột nhiên vào lúc này bỗng xuất hiện một mũi tên bắn lén mạnh mẽ, thẳng tắp hướng đến đây, găm mạnh vào cánh tay của Phàn Cảnh. Mũi tên cắm vào da thịt, máu bắn ra thành tia, chỗ trúng tên khôngcần nói cũng biết đau đớn thấu trời.
Phàn Cảnh bị đau, tay ôm Phi Yến buông lỏng làm rơi nàng xuống đất. Còn không đợi hắn hoàn hồn, chợt có bóng người nhanh như chớp lao về phía hắn đánh úp lại.
Ngay sau đó, mắt Phàn Cảnh trợn trừng, không dám tin nhìn nam nhân vừa vọt tới trước mặt mình, chỉ thấy nơi bụng một mảnh lạnh như băng, một trận đau đớn kéo tới, hắn cúi đầu vừa nhìn thấy mũi nhọn của thanh bảo kiếm đã thẳng tắp cắm ở bụng mình, chỉ còn thấy được đuôi kiếm.
“ Ngươi cho rằng lời của Yến Nhi nói bổn vương sẽ không tin tưởng sao?Làm Định Bắc Hầu thất vọng rồi, bổn vương hoàn toàn tin! Có những người, cho dù đến chết ngươi cũng không thể chiếm được!” Lời nói âm trầm như ma quỷ từ địa ngục, Kiêu vương đột nhiên xuất hiện, bên cạnh là Đậu Dũng, lời vừa nói tay vừa cầm lấy chuôi đao.
Phàn Cảnh vẫn không thể tin được những gì xảy ra trước mắt, trong cổ họng muốn phát ra tiếng nói, nhưng não giống như bị đông cứng, cổ bị nghẹn lại không phát ra lời, chỉ có âm thanh ùng ục giống như nước chảy, ngay sau đó liền ngã xuống.
hắn giãy giụa vươn tay bắt được làn váy của Phi Yến đang ở một ên, hai tay run run, trong mắt có từng đợt chua xót, hắn thống khổ muốn kêu lên một tiếng: “ Yến Nhi”, nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có thể gắt gao nhìn vào gương mặt trắng thuần của nử tử kia, đáy mắt nóng rực đột nhiên lóe lên, nhưng nước mắt nóng hổi còn chưa kịp trào ra, đã run rẩy một trận, liền sau đó là trút hơi thở cuối cùng.
Phi Yến nhìn thấy khoảnh khắc hồi dương của Phàn Cảnh, lại nhìn hắn chết không nhắm mắt, môi nàng run run nhưng không phát ra được thành lời.
Người nam nhân nằm trong vũng máu này, từng là người không thể thay thế, đã cùng nàng đi qua mộtđoạn tuổi xuân của của cuộc đời, cho dù là hận thù, nàng cũng không thể nào quên được.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa cùng nàng, lần đầu tiên cùng quân Tề đối đầu, sinh nhật lần đầu tiên sau khi phụ thân qua đời, đều có hình ảnh của Phàn Cảnh trong đó…. Trong nháy mắt tất cả những hoài niệm đó đều cuồn cuộn quay lại trong tâm trí nàng.
Nàng nói nguyện cả cuộc đời này không gặp lại hắn, nàng nguyện chết đi cũng không muốn cùng hắnchung giường…. Nhưng nàng không thể nhẫn tâm thấy hắn chết trước mặt mình.
Cho đến khi Kiêu vương ôm lấy nàng vào lòng, mới phát hiện thân thể Phi Yến đang run rẩy từng hồi, nàng cơ hồ không nghe thấy thanh âm gì, thần trí dường như mơ màng không nhận thức được, lẩm nhẩm câu gì không rõ tiếng.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nghe được một câu nghẹn ngào: “Phàn đại ca…”
một khắc đó, Kiêu vương biết mình đã dùng trúng thất sách, tiêu diệt tên phản tặc này có trăm ngàn thủ đoạn, theo dự tính của hắn, chính là tìm chứng cớ phản quốc của hắn sau đó dùng quốc pháp truy bắt, phán tội xử chém, chính là kế sách hoàn hảo nhất…. Nhưng cuối cùng lại làm ra hạ sách là chính tay giết hắn trước mặt Phi Yến!
Nhưng lúc ấy khi hắn tận mắt chứng kiến tên nam nhân chết tiệt kia thế nhưng lại dám thân mật ôm Yến Nhi, thì nông nóng đến mất bình tĩnh, không kịp suy nghĩ gì, tay chân đã phản ứng nhanh hơn đầu.
Nếu chỉ như vậy thôi thì không nói. Ánh mắt Kiêu vương bỗng tối đi, lúc hắn nhìn thấy dưới làn váy của Phi Yến là đôi chân máu thịt hỗn độn, thì trỗi dậy sát khí không kềm chế được.
Nếu có quay lại thời điểm đó…. hắn vẫn muốn tự tay đâm chết tên vương bát hỗn đảng này lần nữa!
Ban ngày nàng nghe lỏm được, Phàn Cảnh vài ngày trước đó cùng với Tuyên Minh âm mưu dùng nàng đổi lấy chìa khóa kia, không biết nửa đường có phát sinh thêm việc gì không! Cho nên Phi Yến cảm thấy lúc này mình nên tìm cách bỏ trốn, nếu đúng lúc thì có thể ngăn cản Kiêu vương giao ra vật trao đổi, thìnàng cũng mãn nguyện rồi.
Lúc này bóng đêm dày đặc, không nhìn thấy cả bước chân của mình, Phi Yến cẩn thận quan sát chung quanh để cố nhớ lại địa hình, cho dù lúc này nhìn không rõ đường đi, nhưng vẫn có ấn tượng với phương hướng mình đã cố ghi nhớ. đi đến một khoảnh đất dùng để trồng rau, bên cạnh có một ngôi miếu thổ địa, Phi Yến vội vàng ngừng lại, đứng nấp ở gò đất thấp gần đó không dám nhúc nhích.
Nơi này là một điểm thị vệ canh gác do Phàn Cảnh bố trí, phiên gác tối nay là một tên lực lưỡng hơn ba mươi tuổi, người này cực kỳ mê rượu, nàng từng quan sát phiên gác của hắn, những lúc ấy hắn thường vụng trộm lấy những bình rượu lâu năm người trong thôn cúng cho thổ địa ra uống.
Lúc này người nọ cũng uống nhiều rồi, đang gác chân lên ngáy, ngay cả cách đó không xa truyền tới âmthanh cũng không có làm hắn thức giấc.
Nhưng Tuyên Minh cũng rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường, ngay lúc Phàn Cảnh điên cuồng mà chạy đến bên vách núi tìm người, hắn vào phòng, quan sát một hồi liền phát hiện ra chiếc áo bông ở bên dưới giường, ngay lập tức biết được Phi Yến dụng kế kim thiền thoát xác. Lập tức triệu hồi thị vệ nhanh chóng bao vây thôn để truy tìm Phi Yến.
Bọn thị vệ xông vào các hộ dân điều tra, vừa la hét, vừa đi lại rầm rập, rất nhanh đã khuấy động sự yên tĩnh ở làng chài ven biển. Tên thị vệ thổ địa bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nhìn ánh sáng của đuốc cùng tiếng ồn ào bên kia, không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này một tên đầu lĩnh dẫn mười mấy tên thị vệ chạy tới, lớn tiếng hỏi: “Có nhìn thấy nữ tử nào chạy qua đây không?”
Tên vị vệ vốn lén lút uống rượu ngủ quên, bị người này hỏi sợ tới mức vã cả một thân mồ hôi lạnh, cảm giác say liền biến mất, vội vàng nói: “không có. Nàng ta không có chạy qua đây.”
Đầu lĩnh thị vệ biết tật xấu mê rượu của hắn, hồ nghi nhìn hắn một cái: “ Nữ tử này là con tin Phàn tướng quân vô cùng coi trọng, không thể để nàng trốn thoát. Nếu như ngươi uống rượu làm hỏng việc, để nàng chạy mất, thì không đợi Phàn tướng quân động thủ, ta liền chém đầu chó của ngươi.”
Tên thị vệ say rượu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói lia lịa: “không có, không có, nàng chưa có chạy qua nơi này.” Thân mình đứng im không dám nhúc nhích, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ bị thủ lĩnh nhìn thấy đống vỏ rượu nằm la liệt phía sau.
Tên thủ lĩnh cũng không nghi ngờ gì thêm, nhìn xung quanh một chút, nghĩ bụng nếu Phi Yến nếu có chạy qua đây cũng không có khả năng không kinh động đến thị vệ này, liền nói: “Người cũng cùng nhau đi tìm đi.” nói xong xoay người đi qua hướng hác. Tên này thở phào một cái, theo các thị vệ khác cùng nhau đi tìm.
Phi Yến núp ở sau tượng thần, nín thở im lặng không dám nhúc nhích, chờ tên đầu lĩnh mang theo bọn thị vệ rời đi mới thả lỏng một chút. đã nhiều ngày nay nàng yên lặng quan sát tình hình xung quanh làng chài cùng các điểm bố trí thị vệ để lập kế hoạch trốn chạy. Cho đến giờ kế hoạch vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi. Nhưng Phàn cảnh hạn chế nàng không được đi quá xa căn phòng nhỏ, đi xa thêm chút nữa nàng cũng không biết có thêm bao nhiêu thủ vệ, cũng không biết đường tắt. Phi Yến thở dài, kế tiếp đây chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Phi Yến đứng dậy đi theo hướng đi của thị vệ vừa rời đi lúc nãy. hiện tại ở trong thôn có rất nhiều người lục soát, bao vậy khắp nơi. Nếu đi nhầm chỗ hoặc xông loạn ra ngoài thì tất nhiên bị bắt lại. đi theo phía sau bọn thị vệ, ngược lại có thể tránh được phần lớn đội lục soát.
Nàng cẩn thận đi theo sau, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn. Mỗi lần nghe phía trước có các nhóm thị vệ gặp nhau hỏi thăm trao đổi tình hình, nàng liền lập tức tìm nơi ẩn thân đi, chờ bọn họ đi rồi mới đi ra.
Chân ngọc mềm mại chỉ được bọc bằng mấy khối bông và vải mỏng, giẫm trên đá cứng ở làng biển, rất nhanh liền bị ma sát chảy máu. Phi Yến cố nén đau tiếp tục đi, càng phải cẩn thận nhẹ nhàng, tận lực không phát ra tiếng động, cũng không được để lại vết máu. Bằng không sau khi mặt trời lên nhất định sẽ bị Phàn Cành phát hiện vết máu lần theo tung tích tìm được.
Phi Yến một đường cẩn trọng, thỉnh thoảng dừng lại xác nhận phương hướng, có đội ngũ thị vệ đi trước gặp nhau với đội thị vệ khác, nguy hiểm trong gang tấc nhưng cũng may mắn qua đi, cuối cùng cũng đitới con đường nhỏ thông qua bên ngoài thôn.
Lúc này có lẽ cũng đi được xa rồi. Cửa thôn cực kỳ yên tĩnh, trong bụi cỏ phát ra tiếng côn trùng kêu, trong lùm cây cũng phát ra mấy đốm sáng nhỏ lập lòe.
Phi Yến thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy may mắn không thôi. Nếu ra được khỏi thôn, đi vào trong ngọn núi được rồi thì Phàn Cảnh cho dù muốn tìm được nàng cũng không dễ dàng.
Phi Yến vừa bước trên con đường nhỏ vài bước, đột nhiên ở phía trước xuất hiện một chùm ánh sáng. Mười mấy người cầm đuốc đang đứng trên con đường trước mặt, ở giữa đúng là Phàn Cảnh với vẻ mặt đầy vẻ giận dữ.
Phàn Cảnh được Tuyên Minh nhắc nhở, chợt tỉnh ngộ ra mấy hôm nay giam giữ Phi Yến ở trong phòng nhỏ đùa giỡn trong bàn tay, bị vẻ ôn nhu của nàng đánh lừa mà quên mất nàng cũng chính là nữ Gia Cát tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy trên Bạch Lộ Sơn năm nào.
Tuy rằng hắn không muốn người khác nghĩ rằng hắn vì dựa vào tài trí Phi Yến mới có thể lập nghiệp, nhớ đến lúc hắn ở trên Bạch Lộ Sơn cùng Phi Yến dùng mưu kế đem Kiêu vương cùng đội quân của hắnxoay chuyển đến chóng mặt, hắn liền biết lúc này đã bị Phi Yến dắt mũi rồi. Dù sao mục đích cuối cùng của nàng là chạy ra khỏi thôn chài này, hắn chỉ cần ở các cửa thôn thông ra ngọn núi mà chờ đợi là chắc chắn không sai. Vì thế hắn mang theo thân vệ tắt hết đuốc ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ. không ngoài dự đoàn nhìn thấy Phi Yến đột phá vòng vây, chạy đến nơi này.
Nội tâm Phàn Cảnh vừa cảm thấy tức giận mà cũng đồng thời vô cùng chua xót, trước kia hắn vẫn không thích nàng can thiệp quá nhiều vào quân vụ, nhưng hiện tại bây giờ hắn phát hiện ra hắn càng không vui hơn nữa khi sử dụng trí thông minh đó để thoát khỏi mình.
Kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, chờ Phi Yến đi đến gần, hắn mới ra lệnh thân vệ châm đuốc lên ngăn cản Phi Yến.
Phi Yến nhìn thấy Phàn Cảnh, trong lòng trầm xuống, quả nhiên mình vẫn không thể thay thoát.
“Phi Yến, bao nhiêu ngày nay ta đối với nàng có gì không tốt, nàng lại vì cái gì còn muốn bỏ ta mà đi? Chẳng lẽ nàng thật sự không bỏ xuống được cái tên Hoắc Tôn Đình kia, chúng ta tình cảm nhiều năm chẳng lẽ không thể so được với tình cảm của nàng với hắn trong một năm ngắn ngủi này ư?” Phàn Cảnh tay túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phi Yến, càng nói càng giận. Cảm nhận được da thịt trên cổ tay nàng mềm mại như nước làm cho hắn càng kích thích, hắn vừa tức giận đồng thời lại có chút nôn nóng. Nhớ đến trước đây, những năm đó cũng vì hắn vẫn giữ khí khái quân tử động khẩu không động thủ mới đánh mất tiên cơ. Nếu không đem nàng sủng ái, đêm ngày triền miên thì nàng làm sao có thể lĩnh ngộ được mình chính là nữ nhân của hắn? Nghĩ đến đây, hắn liền bế Phi Yến lên, nhanh chóng đi tới hướng phòng ở của mình.
Phi Yến có thể cảm nhận được lửa giận cùng sự bất thường trên người hắn, vội vàng nhíu mi nói: “Mau buông ta xuống, ta tự đi được!”
Nhưng Phàn Cảnh làm sao có thể nghe nàng, hắn càng gắt gao ôm nàng ở trong lòng, môi kề sát gò má trắng nõn của nàng, âm lãnh nói: “Lát nữa sẽ giam nàng ở trên giường của ta, tối nay ta sẽ cắt đứt tâm tư muốn chạy trốn của nàng! Tên hoàng tử đại Tề kia chẳng qua nhất thời thấy nàng mới mẻ, ham mê mĩ mạo của nàng, làm sao có thể so được với sự yêu thương bao nhiêu lâu nay của ta với nàng. Nếu như ngươi đi theo nam tử khác, hắn có thể vẫn sẽ muốn nàng, nhưng tên Kiêu vương kia thì được sao?Lần này nàng bị bắt cóc, đã tự bôi nhọ thanh danh của chính mình, cho dù nàng nghiêm ngặt tuân thủ lễ tiết, nhưng nàng có nói với hắn thì hắn cũng sẽ tin tưởng nàng sao?
Vì sao nàng muốn trốn?Cho dù nàng có trở lại bên cạnh hắn thì làm được gì? Từ nay về sau, hắn nhìn thấy nàng tất nhiên sẽ thấy không thoải mái, sẽ thấy nghi ngờ, không tin tưởng, lúc đó nàng có muốn giải thích cũng không có ai tin. Mà hắn sẽ tiếp tục nạp thêm mĩ thiếp, sẽ lạnh nhạt đem nàng vứt sang một bên, như vậy nàng cũng cam tâm sao? không bằng hãy đoạn tuyệt tâm tư muốn trở về, cũng an phận ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta…”
Phàn Cảnh từng câu từng chữ đều tàn nhẫn, đâm vào vết thương trong lòng Phi Yến. Nàng chua xót, bản thân mình bị bắt cóc tất nhiên là phải rơi vào kết cục thân bại danh liệt, cho dù Phàn Cảnh khôngnói ra nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ.
Giống như hoàn cảnh của công chúa A Dữ bị rơi vào tay bọn giặc cướp, cho dù có đưa tiền chuộc đến đổi lấy được mạng sống, cũng đã thân bại danh liệt. Có khác nào hoàn cảnh của mình lúc này đâu? Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng muốn hoàn thành việc mình đang làm….Nàng tham lam muốn cố gắng trốn trở về,chỉ cần nhìn thấy hắn bình yên vô sự là nàng mãn nguyện, đâu dám cầu mong Kiêu vương có thể tin tưởng sự trong sạch của mình.
Vốn trong lòng Kiêu vương đã có khúc mắc chuyện tình cảm cũ của mình cùng với Phàn Cảnh, nay lại bị Phàn Cảnh nhốt mấy ngày ở làng chài, bất cứ ai cũng không thể tin tưởng được nàng với Phàn Cảnh lại trong sạch.
Đáng tiếc, rốt cuộc là duyên phận mỏng manh, nếu thực sự có kiếp sau, nàng nguyện cùng Kiêu vương có thể cùng làm một đôi vợ chồng bình thường, chỉ có hai người với nhau, không có thê thiếp một nhà phức tạp, cũng không có hận thù quốc gia, chỉ toàn tâm toàn ý ở bên nhau là tốt rồi…
Trong lòng quyết tâm đoạn tuyệt tất cả, Phi Yến chuẩn bị tự cắn nát đầu lưỡi của mình.
Đột nhiên vào lúc này bỗng xuất hiện một mũi tên bắn lén mạnh mẽ, thẳng tắp hướng đến đây, găm mạnh vào cánh tay của Phàn Cảnh. Mũi tên cắm vào da thịt, máu bắn ra thành tia, chỗ trúng tên khôngcần nói cũng biết đau đớn thấu trời.
Phàn Cảnh bị đau, tay ôm Phi Yến buông lỏng làm rơi nàng xuống đất. Còn không đợi hắn hoàn hồn, chợt có bóng người nhanh như chớp lao về phía hắn đánh úp lại.
Ngay sau đó, mắt Phàn Cảnh trợn trừng, không dám tin nhìn nam nhân vừa vọt tới trước mặt mình, chỉ thấy nơi bụng một mảnh lạnh như băng, một trận đau đớn kéo tới, hắn cúi đầu vừa nhìn thấy mũi nhọn của thanh bảo kiếm đã thẳng tắp cắm ở bụng mình, chỉ còn thấy được đuôi kiếm.
“ Ngươi cho rằng lời của Yến Nhi nói bổn vương sẽ không tin tưởng sao?Làm Định Bắc Hầu thất vọng rồi, bổn vương hoàn toàn tin! Có những người, cho dù đến chết ngươi cũng không thể chiếm được!” Lời nói âm trầm như ma quỷ từ địa ngục, Kiêu vương đột nhiên xuất hiện, bên cạnh là Đậu Dũng, lời vừa nói tay vừa cầm lấy chuôi đao.
Phàn Cảnh vẫn không thể tin được những gì xảy ra trước mắt, trong cổ họng muốn phát ra tiếng nói, nhưng não giống như bị đông cứng, cổ bị nghẹn lại không phát ra lời, chỉ có âm thanh ùng ục giống như nước chảy, ngay sau đó liền ngã xuống.
hắn giãy giụa vươn tay bắt được làn váy của Phi Yến đang ở một ên, hai tay run run, trong mắt có từng đợt chua xót, hắn thống khổ muốn kêu lên một tiếng: “ Yến Nhi”, nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có thể gắt gao nhìn vào gương mặt trắng thuần của nử tử kia, đáy mắt nóng rực đột nhiên lóe lên, nhưng nước mắt nóng hổi còn chưa kịp trào ra, đã run rẩy một trận, liền sau đó là trút hơi thở cuối cùng.
Phi Yến nhìn thấy khoảnh khắc hồi dương của Phàn Cảnh, lại nhìn hắn chết không nhắm mắt, môi nàng run run nhưng không phát ra được thành lời.
Người nam nhân nằm trong vũng máu này, từng là người không thể thay thế, đã cùng nàng đi qua mộtđoạn tuổi xuân của của cuộc đời, cho dù là hận thù, nàng cũng không thể nào quên được.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa cùng nàng, lần đầu tiên cùng quân Tề đối đầu, sinh nhật lần đầu tiên sau khi phụ thân qua đời, đều có hình ảnh của Phàn Cảnh trong đó…. Trong nháy mắt tất cả những hoài niệm đó đều cuồn cuộn quay lại trong tâm trí nàng.
Nàng nói nguyện cả cuộc đời này không gặp lại hắn, nàng nguyện chết đi cũng không muốn cùng hắnchung giường…. Nhưng nàng không thể nhẫn tâm thấy hắn chết trước mặt mình.
Cho đến khi Kiêu vương ôm lấy nàng vào lòng, mới phát hiện thân thể Phi Yến đang run rẩy từng hồi, nàng cơ hồ không nghe thấy thanh âm gì, thần trí dường như mơ màng không nhận thức được, lẩm nhẩm câu gì không rõ tiếng.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nghe được một câu nghẹn ngào: “Phàn đại ca…”
một khắc đó, Kiêu vương biết mình đã dùng trúng thất sách, tiêu diệt tên phản tặc này có trăm ngàn thủ đoạn, theo dự tính của hắn, chính là tìm chứng cớ phản quốc của hắn sau đó dùng quốc pháp truy bắt, phán tội xử chém, chính là kế sách hoàn hảo nhất…. Nhưng cuối cùng lại làm ra hạ sách là chính tay giết hắn trước mặt Phi Yến!
Nhưng lúc ấy khi hắn tận mắt chứng kiến tên nam nhân chết tiệt kia thế nhưng lại dám thân mật ôm Yến Nhi, thì nông nóng đến mất bình tĩnh, không kịp suy nghĩ gì, tay chân đã phản ứng nhanh hơn đầu.
Nếu chỉ như vậy thôi thì không nói. Ánh mắt Kiêu vương bỗng tối đi, lúc hắn nhìn thấy dưới làn váy của Phi Yến là đôi chân máu thịt hỗn độn, thì trỗi dậy sát khí không kềm chế được.
Nếu có quay lại thời điểm đó…. hắn vẫn muốn tự tay đâm chết tên vương bát hỗn đảng này lần nữa!
Danh sách chương